Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Sự Chống Trả Của Người Hoa Thích Tử Mô
ình cảm giữa Thái hậu Thốc Nhi Hãn và Thành Cát Tư Hãn trở nên căng thẳng, bầu không khí hết sức ngột ngạt. Gia Luật Sở Tài thấy tình hình bất lợi, liền vội vàng to tiếng nói một câu để xoay đầu đề sang chuyện khác:
- Ôi chao! Buổi tiệc mừng công thế sao lại không có tiếng hát, không có nhảy múa vậy?
Dã Lặc Miệt liền cất tiếng hát một ca khúc của người Mông Cổ, đã át hẳn sự ồn ào của người chung quanh. Nhiều người đứng lên nhảy múa giữa tiếng hát:
Con thiên nga trắng như tuyết đã bay đến,
Nó đáp xuống đám lau sậy cạnh bờ hồ.
Thân nhân từ phương xa đến kia rồi,
Vậy hãy để chúng ta nâng ly vui vẻ suốt đêm.
Con chim bách linh biết hót đã bay đến kìa,
Nó đậu xuống đám cỏ cạnh bờ hồ.
Anh em từ phương xa đến kia rồi.
Những lời vui nói suốt cả đêm.
Con vịt rừng có lông trắng bay đến kia rồi,
Nó đáp xuống lùm cỏ cạnh bờ hồ.
Bằng hữu từ phương xa trở về kia,
Hãy để chúng ta nhảy múa cho tới sáng.
Chim khách bé con bay đến kia rồi,
Nó đáp xuống lùm cỏ cạnh bờ hồ.
Chiến sĩ từ phương xa trở về kia.
Hãy để chúng ta nhảy múa và vui hát suốt đêm dài!
Bài hát chấm dứt, điệu múa cũng chấm dứt theo. Thành Cát Tư Hãn đã trút bỏ hết sự bực bội trong lòng, làm cho bầu không khí hòa dịu trở lại. Ông quay mặt sang các vương phi công chúa người Hoa Thích Tử Mô nói:
- Tôi nghe nói người Hoa Thích Tử Mô hát hay múa giỏi! Vậy xin mời vương phi, công chúa hãy bước ra giúp vui cho các tướng quân từng chịu nhiều lao khổ của chúng tôi nhé!
Nạp Nha A nói lớn:
- Nhạc công tấu nhạc lên!
Tiếng nhạc bắt đầu trỗi, nhưng không thấy ai bước ra nhảy múa.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Thế nào, các vị vương phi, công chúa! - Những cô gái vẫn ngồi yên không cử động. Thành Cát Tư Hãn dằn mạnh con dao xuống mặt bàn nói tiếp - Chả lẽ không ai nể mặt ta cả sao?
Nạp Nha A khoát tay, tức thì mười mấy tên thị vệ cầm mã tấu bước tới, sắc mặt đầy sát khí.
Thái hậu Thốc Nhi Hãn vẫn giữ nguyên nét mặt cao ngạo nói:
- Hãy chờ một tí! Không có ai hát thì làm sao các cô ấy múa được!
- Thế là bà ta cất giọng khàn khàn hát lên:
Trong cõi đời này có một địa phương xinh đẹp, đó là Hoa Thích Tử Mô!
Các cô gái bắt đầu nhảy múa và hợp ca:
Trong đời này có một địa phương xinh đẹp, đó là Hoa Thích Tử Mô!
Toán Đoan vĩ đại của nó là người chinh phục thế giới!
Những tín đồ Chính giáo mỗi ngày khấn cầu A-la năm lần,
Cùng sống một cuộc sống phồn hoa như gấm vóc!
Hò... hò... ơ...!
Ngọn lửa rừng từ phía đông tràn tới.
Thiêu hủy không biết bao nhiêu ruộng vườn thành quách,
Hỡi tất cả mọi người, đừng có ảo tưởng dùng nước mắt để tưới tắt trận hỏa hoạn này.
Đó là một sai lầm to lớn,
Chỉ có thanh đao và lưỡi kiếm hận thù mới chém chết được thần hỏa kia!
Người hát cũng như người nhảy múa đều ràn rụa nước mắt. Đà Lôi cả giận quát to:
- Thôi, đừng hát nữa, bộ ngươi muốn tìm cái chết hay sao?
- Ngươi đừng nạt nộ đối với người già nhất - Thái hậu Thốc Nhi Hãn bất mãn trước câu nói của Đà Lôi - Rồi nhà ngươi cũng có ngày sẽ già kia mà!
- Tao giết mày! - Đà Lôi vừa nói vừa siết chặt cán đao. Thái hậu Thốc Nhi Hãn cười nhạt, nói:
- Đứa cháu Trát Lan Đinh từng bị ta bạc đãi kia, sẽ giết nhà ngươi!
Thành Cát Tư Hãn cười ha hả nói:
- Này Thái hậu, bà hà tất phải đi ăn thua với một thằng bé lớn hơn cháu bà không mấy tuổi? Riêng ta rất thích bài hát vừa rồi của bà và cũng rất thích điệu múa của các cô gái kia. Này, Nạp Nha A, ngươi hãy sắp xếp và chăm sóc sự ăn ở của họ cho đường hoàng, về sau khi có yến tiệc hoặc có ngày lễ hội ta sẽ mời Thái hậu Thốc Nhi Hãn hát bài hát đó và mời các vương phi công chúa cùng nhảy điệu múa đó. Phải rồi, tôi còn phải báo tin vui này cho Thái hậu biết. Quốc Cậu của các người đang chống cự mãnh liệt với ba đứa con trai của tôi tại Ngọc Long Kiệt Xích, còn vị Toán Đoan mới Trát Lan Đinh của các người đang hiệu triệu binh mã kéo đi thu phục một số thành thị trước đây đã đầu hàng đại tướng Giã Biệt và Tốc Bất Đài ở phía nam!
Trên mặt Thái hậu Thốc Nhi Hãn hiện lên một nét vui cười, nói:
- Đa tạ ông đã báo cho tôi được biết những tin tức làm phấn chấn lòng người đó!
Thành Cát Tư Hãn đứng lên, nói:
- Đồng thời, ta cũng cần báo cho bà biết một tin tức không vui. Đó là ta đã ra lệnh cho ba đứa con trai của ta sẽ đánh một đòn vô tình đối với Ngọc Long Kiệt Xích dám chống trả lại ta và mặt khác, ta sẽ thân chinh để truy kích tiêu diệt Trát Lan Đinh!
Thốc Nhi Hãn nói:
- A-la không bao giờ để cho ông thành công!
Thành Cát Tư Hãn vừa cười vừa nói:
- A-la của bà không bao giờ phù hộ tôi, nhưng bản thân tôi đã có một sức mạnh do trời cao ban cho.
Thành Cát Tư Hãn tập trung quân đội tại phía ngoài ngôi thành Tát Ma Nhĩ Can. Ông nói với Gia Luật Sở Tài có mặt để đưa tiễn:
- Trung quân lưu thủ ở đây tôi hoàn toàn giao phó cho ông, còn Quách Bảo Ngọc thì chịu trách nhiệm liên lạc. Một khi Trường Xuân Chân Nhân đến, phải phái người báo tin cho tôi biết.
- Thưa vâng! Giã Biệt, Tốc Bất Đài đã phái sứ giả tới cho biết, họ muốn nhân trận ra quân trừng phạt bộ lạc Khâm Sát từng nuôi giấu thủ lĩnh của Miệt Nhi Khất, kẻ thù truyền kiếp của ngài.
Thành Cát Tư Hãn đáp:
- Được, hãy cho sứ giả đi xóa bỏ mạng lệnh của ta, bảo chúng sau đó có thể đi theo vùng đồng cỏ của Khâm Sát, để về vùng đồng cỏ Mông Cổ theo con đường phía bắc!
Gia Luật Sở Tài tuân lệnh:
- Thưa, được!
Thành Cát Tư Hãn cưỡi ngựa ra đi. Gia Luật Sở Tài vuốt râu suy nghĩ, đôi mắt khẽ híp lại.
Dưới chân núi An Tây, đoàn xe của Trường Xuân Chân Nhân từ xa đang đi tới. Gia Luật Bất Hoa dẫn thân binh ra nghênh đón. Khi đôi bên còn cách nhau mấy bước, thì Gia Luật A Hải xuống ngựa. Đoàn xe của Trường Xuân Chân Nhân dừng lại. Trường Xuân Chân Nhân được Gia Luật A Hải và Lý Trí Thường đỡ xuống xe. Gia Luật Bất Hoa vòng tay thi lễ, nói:
- Vạn hộ của Hãn quốc Mông Cổ là Gia Luật Bất Hoa phụng chỉ cung nghênh Trường Xuân Chân Nhân.
- Ngài là Gia Luật A Hải, người lập đồn điền ở núi Altay, tức đồ đệ của Gia Luật Bất Hoa tướng quân đây phải không?
Gia Luật A Hải đáp:
- Thưa, đúng như vậy.
Gia Luật Bất Hoa nói:
- Tại hạ chính là Gia Luật Bất Hoa.
- Tướng quân Gia Luật Bất Hoa đã làm được một công đức vô lượng, quả là một việc tốt to lớn. - Trường Xuân Chân Nhân vui vẻ nói tiếp - Chính vì thế nên tôi muốn ở lại đây chơi vài hôm. Năm nay thu hoạch về chăn nuôi như thế nào?
Gia Luật A Hải cười nói:
- Xin đừng hỏi về chăn nuôi, mà nên hỏi về vấn đề cày cấy tốt hơn!
Trường Xuân Chân Nhân cũng cười, nói:
- Câu nói của tướng quân Gia Luật Bất Hoa, đã bộc lộ một phần nào tiên phong đạo cốt đấy!
Gia Luật Bất Hoa lên tiếng mời:
- Chân nhân hãy lên xe đi nào. Hôm nay tôi đã chuẩn bị sẵn nho tươi nho khô và rượu nho.
Gia Luật A Hải hỏi:
- Tại sao toàn là nho vậy?
Gia Luật Bất Hoa đáp:
- Ngày mai sẽ toàn là dưa: dưa hấu, dưa bạch lan, dưa Hami!
Mọi người lại cười rộ.
Quân đội Mông Cổ đã bao vây thành Thác Nhĩ Mê. Thành Cát Tư Hãn đứng thẳng người trên bàn đạp ngựa để theo dõi, quân Mông Cổ dùng máy bắn đá tấn công thành. Quân dân trên đầu thành cũng dùng máy bắn đá chống trả.
Đêm đến, cuộc chiến đấu vẫn tiếp tục. Những người bị thương và bị chết liên tục được khiêng ngang qua chỗ Thành Cát Tư Hãn đang đứng.
Có một thương binh khi khiêng ngang qua chỗ Thành Cát Tư Hãn, thì thò bàn tay ra. Thành Cát Tư Hãn ra hiệu cho số người khiêng đứng lại, bước tới gần nhìn kỹ, nói:
- Bách Linh Điểu ư? Nhà ngươi bị thương sao? Vết thương ở đâu?
Bách Linh Điểu đáp:
- Tự tôi bị té từ trên thang cao xuống đất. Tôi đã già quá rồi!
Đôi mắt của Thành Cát Tư Hãn ứa lệ, nói:
- Ông năm nay đã lớn tuổi rồi, không nên trèo lên tường thành như thế. Không, đáng lý ra tôi không nên dẫn ông đi theo, nhưng....
Bách Linh Điểu nói:
- Tôi đã hơn bảy mươi tuổi rồi, dù có chết cũng chẳng qua là ngủ một giấc ngủ dài đó thôi. Người trẻ tuổi sẽ theo Đại Hãn trở về, vì họ còn phải cưới vợ sinh con, chăm sóc cho cha mẹ già nữa!
Thành Cát Tư Hãn nói;
- Tốc Bất Đài đang đi viễn chinh, vậy để tôi cho gọi Dã Lặc Miệt tới cùng ông.
- Không cần! Tôi sắp chết rồi, vậy hãy bảo nó mang nắm xương tàn của tôi trở về vùng đất đầu nguồn ba con sông. Tôi thấy nhớ quê hương!
- Không, tôi sẽ mang ông trở về mà vẫn còn sống.
Bách Linh Điểu lắc đầu, nói:
- Về sau, tôi không thể tiếp tục kéo cây đàn đầu ngựa và hát những bài hát cho Đại Hãn nghe nữa!
Thành Cát Tư Hãn quay sang các binh sĩ nói:
- Hãy khiêng ông ta đi chữa trị; phải cứu cho ông ta sống!
Binh sĩ khiêng Bách Linh Điểu đi. Thành Cát Tư Hãn không an tâm bước đi theo rất xa mới dừng ngựa đứng lại, nhìn các binh sĩ khiêng Bách Linh Điểu tiếp tục đi tới.
Đầu năm 1221, Thành Cát Tư Hãn vượt qua sông Amu, mở cuộc tấn công vào thành Thác Nhĩ Mê rất mãnh liệt. Sau mười ngày đêm kịch chiến, thành này bị hạ.
Thành Cát Tư Hãn tay siết cán đao đứng trên chỗ cao đưa mắt nhìn quân Mông Cổ đang lùa bá tánh trong thành ra ngoài.
Trát Lan Đinh Toán Đoan sau khi tập hợp được mười mấy vạn binh mã, giờ đây đã bắt đầu đưa cao thanh gươm báo thù. Đối thủ của Trát Lan Đinh Toán Đoan là cánh quân hỗ trợ của Thành Cát Tư Hãn, do Thất Cát Hốt Thốc Hốt, người thường được gọi là Hồ thừa tướng chỉ huy, quân số gồm ba vạn binh mã. Đây là một trận đánh mà người Hoa Thích Tử Mô thường lấy đó để hãnh diện.
Trên một ngọn đồi cao, hình bóng của Trát Lan Đinh Toán Đoan đã xuất hiện. Bên cạnh ông ta là Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và người em trai còn nhỏ tuổi. Đứng hai bên đó còn có mười mấy chiến tướng khác.
Quân Mông Cổ đã tiến vào thung lũng, người đông như biển.
Người em trai nhỏ kinh hoàng nói:
- Không phải bảo họ chỉ có ba vạn người sao? Tôi xem có lẽ họ còn hơn sáu vạn người đó!
Một tướng lĩnh nói:
- Chúng ta đã mắc kế của họ rồi!
Phía bên kia, Hồ thừa tướng Thất Cát Hốt Thốc Hốt vừa cười hô hố vừa xua quân tiến lên. Trên lưng những con ngựa phòng hờ của các binh sĩ dẫn theo, là những hình nộm, được làm bằng những tấm chăn len. Tất cả có ba vạn hình nộm như thế.
Đứng trên đỉnh ngọn đồi đất, tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói:
- Dù cho họ có tám vạn người đi nữa, chúng ta vẫn chiếm đa số. Cứ việc đánh!
- Dù có thiểu số chăng, thì trận giặc phục thù cho người chết này vẫn phải đánh! - Trát Lan Đinh Toán Đoan đứng trước đội ngũ của mình to tiếng nói:
- Hỡi các tướng sĩ Hoa Thích Tử Mô. Giờ đây ta dẫn các người mở đầu một cuộc chiến tranh để rửa hận. Trước kia do hoàng gia của chúng ta bất tài, nên đã đem đến cho các người nhiều nổi sỉ nhục! Hôm nay chúng ta phải triệt để đòi lại món nợ máu với người Mông Cổ! Hiện giờ tại ngôi thành Nể Sa Bất Nhi khói đen vẫn còn đang bốc cao, đứa con út của Thành Cát Tư Hãn là Đà Lôi chỉ huy bảy vạn quân Mông Cổ, đã sang bằng thành Nể Sa Bất Nhi rồi. Nơi đó bây giờ có thể cày ruộng được. Số thủ cấp của đàn ông, đàn bà và trẻ con được họ chia ra chất thành ba chiếc tháp cao. Tại thành phố Thác Nhĩ Mê của chúng ta, những tín đồ dị giáo ở phương Đông đó, do thấy chúng ta chống trả mãnh liệt, nên sau khi hạ thành, họ đã đốt đã giết thẳng tay, thậm chí họ còn mổ bụng một bà già để tìm những hạt châu ngọc. Thành Cát Tư Hãn còn biến thành Ba Lý Hắc của chúng ta thành một nơi xác chết nằm đầy đất, tha hồ cho loài sư tử, loài sói đến đó ăn no nê! Hỡi các dũng sĩ người Hoa Thích Tử Mô, giờ đây chúng ta với một tinh thần quyết tử, chia quân ra thành hai cánh tiến lên bao vây kẻ thù, thẳng tay sát phạt, không chừa một tên tù binh nào còn sống, mà hãy chém tất cả. Đầu lâu của chúng sẽ được đem xếp thành mười cái tháp cao!
Quân đội Hoa Thích Tử Mô quyết tâm hành động theo kế hoạch.
Ba người con nuôi của Kha Ngạch Luân chỉ huy quân đội của mình tiếp tục tiến lên. Khuất Xuất đưa tay lên chỉ, nói:
- Trát Lan Đinh ở chỗ đó.
Khoát Khoát Xuất, nói:
- Chúng ta thử áp dụng chiến pháp móc tim của Khả Hãn xem sao. Nếu bắt được Trát Lan Đinh thì Hoa Thích Tử Mô sẽ diệt vong!
Hồ thừa tướng đưa cao thanh đao đang cầm trong tay lên quát lớn:
- Hãy bắt sống Trát Lan Đinh! Xung phong mau!
Ba người con nuôi xua quân đánh thẳng lên đỉnh đồi. Bộ đội của Trát Lan Đinh Toán Đoan thấy thế đều hỗn loạn, Trát Lan Đinh Toán Đoan la to:
- Đừng hỗn loạn. Tất cả hãy xuống ngựa và buột cương ngựa dính chùm lại với nhau, đứng yên tại chỗ dùng cung tên trấn áp quân địch?
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và người em trai Oát Tư Thích Hắc bèn nhanh nhẹn truyền mạng lệnh của Trát Lan Đinh Toán Đoan ra khắp bộ đội. Bộ đội liền đứng vững chân tại chỗ và xuống ngựa bắt đầu bắn tên.
Quân Mông Cổ bị những mũi tên bay ra như mưa, liên tục té xuống ngựa và cuối cùng thế tấn công của họ đã bị chận đứng.
Hồ thừa tướng có vẻ do dự.
Trát Lan Đinh Toán Đoan la to:
- Hãy lên ngựa! Đừng để một tên giặc nào sống sót!
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý thúc ngựa dẫn đầu quát lớn:
- Sát!
Con ngựa của ông ta vượt lên trước tiên và bao nhiêu chiến mã cũng nối gót theo sau áp đảo quân đội Mông Cổ. Hai cánh quân khác của Hoa Thích Tử Mô cũng siết chặt vòng vây.
Khúc Xuất la lớn:
- Không xong rồi! Chúng ta đã bị họ bao vây tiêu diệt rồi!
Hồ thừa tướng cũng la to:
- Hãy theo tôi thoát khỏi vòng vây! - Quân Mông Cổ thúc ngựa chạy lùi về phía sau, nhưng đội ngũ của họ đã bị chặt đứt ra làm đôi.
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý khoát mạnh cánh tay lên, quát lớn:
- Có quá nữa quân Mông Cổ là giả! - Binh sĩ Hoa Thích Tử Mô nghe thế, tinh thần càng phấn chấn hơn. Trát Lan Đinh Toán Đoan bám sát theo Hồ thừa tướng, quyết tâm truy đuổi tới cùng. Binh sĩ Mông Cổ lớp bị mã tấu chặt, lớp bị trúng tên ngã xuống ngựa như rạ. Tại vùng Bát Lỗ Loan xác chết của quân Mông Cổ nằm ngổn ngang khắp mặt đất....
Binh sĩ Hoa Thích Tử Mô to tiếng hoan hô và nhắc bổng Trát Lan Đinh Toán Đoan lên la hét như điên cuồng:
- Trát Lan Đinh Toán Đoan vạn tuế! Trát Lan Đinh Toán Đoan vạn tuế!
Tại một dòng suối nhỏ, ba anh em của Hồ thừa tướng và mười mấy chiến sĩ khác, cùng nhau bụm nước uống xong, bèn kéo ngựa đi vào hướng mặt trời lặn đỏ ối như màu máu. Trên mặt họ cũng bám đầy vết máu và y phục thì đầy đất cát...
Gần như tất cả ba vạn quân Mông Cổ đều nằm vĩnh viễn tại chiến trường Bát Lỗ Loan. Trong số ba vạn binh sĩ này có lẽ bàn tay của họ chưa từng dính máu của người Hoa Thích Tử Mô, thế nhưng ngày hôm nay, máu của họ phải chảy xuống một miền đất khách, cách xa quê hương họ hàng vạn dặm! Chiến tranh bao giờ cũng tàn khốc, nhất là những cuộc chiến tranh giữa các dân tộc thường dẫn tới sự cuồng bạo đối với cả đôi bên.
Ba anh em của Hồ thừa tướng đi qua con đường Tháp Lý Hàn, nơi mà quân Mông Cổ đang thỏa tình uống rượu, ca hát và nhảy múa.
Một binh sĩ đang say túy lúy, bưng tô rượu đến trước mặt Khúc Xuất chặn đường ông ta lại, nói:
- Vị Na Nhan này xin uống cạn một chén rượu đi!
Khúc Xuất xô tên binh sĩ ra, nói:
- Hãy tránh đường!
Tên binh sĩ đó lại chặn lấy Thất Cát Hốt Thốc Hốt, nói:
- Vị Na Nhan này chắc là nể tình tôi chứ?
Thất Cát Hốt Thốc Hốt không còn tinh thần để quát nạt tên lính đó mà chỉ tìm cách né tránh để đi qua.
Tên binh sĩ nói:
- Ủa? Sao lạ vậy? Sao giống người đã chết vậy?
Bên trong đại sảnh ở trong thành, Thành Cát Tư Hãn sau khi nghe xong lời báo cáo của Thất Cát Hốt Thốc Hốt, tỏ ra hết sức kinh ngạc:
- Tại sao vậy? - Ông hỏi ba người anh em khác họ đang quỳ dưới đất - Chết đến ba vạn binh sĩ ư? Ta trao cho các ngươi ba vạn binh sĩ đều chết hết tất cả rồi ư?
Thất Cát Hốt Thốc Hốt đáp:
- Thưa Khả Hãn, do tôi bất tài nên bị Trát Lan Đinh đánh bại, hao binh tổn tướng, việc này không dính líu chi đến Khúc Xuất và Khoát Khoát Xuất. Tôi vốn có ý định tự sát, nhưng tôi là Đại phán quan của nước Mông Cổ, nên phải chờ lệnh của Đại Hãn. Xin Đại Hãn hãy xử tử tôi đi!
Thành Cát Tư Hãn buông người ngồi phịch xuống ghế, trông như một khúc gỗ, không hề cử động. Một lúc lâu mà ông vẫn lặng thinh không nói gì.
Đà Lôi đang đứng bên cạnh khẽ gọi:
- Thưa phụ Hãn! Thưa phụ Hãn!
Thất Cát Hốt Thốc Hốt vừa khóc vừa dập đầu lạy:
- Thưa Đại Hãn, xin người hãy giết tôi đi! Tôi có tội, tôi đã phụ ơn dưỡng dục của mẫu thân Kha Ngạch Luân. Nếu ngài không nỡ, thì hãy để cho tôi tự xử trước mặt ngài! - Nói tới đây thì ông ta tuốt thanh đoản đao ra định tự sát, nhưng Đà Lôi đã kịp thời bước tới chụp cánh tay của ông ta giữ lại.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt cố giãi giụa, nói:
- Này Đà Lôi, anh hãy buông tôi ra, để cho tôi chết!...
Thành Cát Tư Hãn đã hồi tỉnh trở lại, lắc đầu nói:
- Không! Này Thất Cát Hốt Thốc Hốt, ngươi là con nuôi của mẹ, không có lệnh của mẹ thì ta không thể giết ngươi được.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt dập đầu lạy, vừa khóc vừa kêu:
- Bớ mẹ ơi!...
- Phải! Mẹ đã bị trời cao gọi về rồi!
- Nếu vậy thì hãy để cho tôi lên trời hầu hạ mẹ!
- Ở đó đã có Bát Nhi Hốt hầu hạ mẹ rồi, bây giờ việc ta làm được chính là mang những người thân mà mẹ thương yêu trở về đầy đủ không thiếu một ai, để cùng đến trình diện trước bàn thờ của mẹ!
Thất Cát Hốt Thốc Hốt và mọi người đồng thanh nói lớn:
- Thưa Đại Hãn!
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Được rồi! Bây giờ các ngươi hãy dẫn ta tới Bát Lỗ Loan để ta cúng tế vong linh của ba vạn chiến sĩ!
Tại Bát Lỗ Loan được đấp lên một mô đất cao, Thành Cát Tư Hãn quỳ trước mô đất, Thất Cát Hốt Thất Hốt và đám đông quỳ ở sau lưng ông.
Thành Cát Tư Hãn đưa cao một tô rượu sữa ngựa, rưới lên đống đất cất giọng đau thương nói:
- Hỡi các anh em từng chăn nuôi chung với ta, từng đi săn bắn chung với ta, từng cùng ta đi đánh người Miệt Khi Khất, người Tháp Tháp Nhi, người Trát Đáp Lan, người Thái Xích ô, người Chủ Nhi Khất, người Khắc Liệt, người Nải Man, từng lặn lội ngàn dặm để mở cuộc Tây chinh với ta. Nay các người đã nằm xuống tại chiến trường Bát Lỗ Loan, mang theo chiến công ngày trước, mang theo vinh dự của người Mông Cổ! Các bạn đã nằm ngoài chiến trường, một quang vinh mà người đàn ông Mông Cổ nào cũng theo đuổi! Các bạn chết ở đất khách quê người, đã mọc rể tại đất khách quê người! Phải! Khi tôi trở về tới đầu nguồn ba con sông, thì tôi biết ăn nói ra sao với cha mẹ vợ con của các bạn đây? Tôi thật có lỗi đối với thân nhân của các bạn!...
Ông cúi gục đầu, hai vai rung động mạnh.
Các binh sĩ và ba người con nuôi quỳ ở sau lưng ông cùng lạy ba lạy.
Thành Cát Tư Hãn và Thất Cát Hốt Thất Hốt dừng ngựa đứng trên chỗ đất cao, Thành Cát Tư Hãn đưa tay chỉ:
- Này Thất Cát Hốt Thất Hốt, nhà ngươi biết tại sao nhà ngươi bị đánh bại không? Nhà ngươi hãy xem địa hình tại Bát Lỗ Loan này thì rõ. Vì nhà ngươi không biết chọn địa hình, nên mới dẫn đến thất bại.
Thất Cát Hốt Thất Hốt hỏi:
- Địa hình như thế nào?
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Bộ binh khi đánh giặc thì nên tụ hợp lại một nơi, dàn thành phương trận, còn kỵ binh khi đánh giặc thì phải chia từng toán ba hoặc năm người, mới tiện cho việc phân tán hoặc tập hợp. Khi ta đánh giặc, chỉ cần 100 kỵ binh của ta là có thể bao vây hàng vạn quân địch, một ngàn kỵ binh của ta có thể trải ra rộng đến hàng trăm dặm. Còn ngươi đánh giặc ở đây có đến ba vạn người, mà lại tập trung vào một thung lũng nhỏ, thử hỏi không bị đối phương bao vây tiêu diệt sao được?
Thất Cát Hốt Thất Hốt nhìn kỹ lại địa hình tại Bát Lỗ Loan, trong lòng hết sức khâm phục lời chỉ dạy của Thành Cát Tư Hãn, nói:
- Xem ra, tôi đi theo Đại Hãn suốt cả cuộc đời mà vẫn chưa học được tài năng của Đại Hãn!
- Vậy từ nay về sau nhà ngươi hãy làm tốt nhiệm vụ Quan chấp pháp của nhà ngươi, chứ không cầm quân đánh giặc nữa! - Thành Cát Tư Hãn thúc ngựa đi xuống chân đồi. Mọi người cùng đi theo.
Cùng một lúc với ba người con nuôi của Kha Ngạch Luân bị địch quân tiêu diệt ba vạn quân Mông Cổ tại Bát Lỗ Loan, thì ba người con trai của Bột Nhi Thiếp là Truật Xích, Sát Hợp Đài và Oa Khoát Đài cũng bị địch quân chống trả mãnh liệt chưa từng có tại Ngọc Long Kiệt Xích. Đã bảy tháng trôi qua, mà kinh độ cũ Ngọc Long Kiệt Xích của Hoa Thích Tử Mô vẫn chưa thể đánh chiếm được. Oa Khoát Đài và Xích Thích Ôn cùng đi giữa một bãi tha ma. Họ trông thấy có một ngôi mộ lớn hơn những ngôi mộ khác vừa mới chôn, nhưng lại ló tay và chân của người chết ra ngoài. Oa Khoát Đài đứng lại hỏi:
- Tại sao lại chôn cất cẩu thả như thế này?
Một cỗ xe to chở đầy xác chết từ xa đi lại. Các binh sĩ đổ xác chết xuống đất rồi xúc đất chung quanh phủ lên để chôn cất.
Oa Khoát Đài bước tới, nhận ra viên sĩ quan chỉ huy là Đóa Đãi, bèn cau mày hỏi:
- Này Đóa Đãi Thiên Hộ, tại sao không đào hố để chôn?
Đóa Đãi đáp:
- Thưa Tam vương gia, trong mấy hôm tấn công thành người chết quá nhiều, nếu chờ đào lỗ để chôn thì e rằng xác chết sẽ bị thối mất!
Oa Khoát Đài muốn nói nhưng lại thôi, quay lưng đi trở về doanh trại. Xích Thích Ôn bám sát theo sau, Oa Khoát Đài quay mặt lại nói với Xích Thích Ôn:
- Này, Xích Thích Ôn thúc thúc, chú hãy trở về thành Tháp Lý Hàn một chuyến, báo cáo đúng sự thật xảy ra ở đây cho phụ hãn nghe.
Xích Thích ôn cấp tốc trở lại thành Tháp Lý Hàn, báo cáo rõ tình hình chiến sự tại thành Ngọc Long Kiệt Xích.
Thành Cát Tư Hãn nhìn thẳng vào Xích Thích ôn nói:
- Ba đứa con trai của ta thật rất tài, đánh suốt bảy tháng mà không hạ nổi một ngôi thành. Có phải chúng nó thiếu sữa ngựa để uống, thiếu thịt cừu để ăn hay không?!
Xích Thích ôn đáp:
- Thật ra, quân ta từng hai lần tấn công vào thành, còn đánh chiếm được một cây cầu lớn bắt qua sông Amu. Nhưng quân dân Hoa Thích Tử Mô tại thành Ngọc Long Kiệt Xích đã đồng tâm hiệp lực, liều chết chống trả không chịu thối lui...
- Người Ngọc Long Kiệt Xích biết đồng tâm hiệp lực, còn ta không thể vạn người một lòng, nêu cao ý chí quyết thắng hay sao? - Thành Cát Tư Hãn tức giận ngắt lời Xích Thích Ôn. Xích Thích Ôn cúi đầu không nói gì thêm nữa.
- Hả?? - Thành Cát Tư Hãn hỏi vặn.
Quách Bảo Ngọc đứng bên cạnh nói:
- Thưa Khả Hãn, có lẽ tướng quân Xích Thích ôn đang có điều trắc Ẩn gì khó nói ra chăng?
Thành Cát Tư Hãn bừng hiểu ra, bèn bước tới gần Xích Thích Ôn, đặt nhẹ bàn tay lên vai ông ta, nói:
- Này, Xích Thích Ôn, ngươi... cha ngươi và cả Hợp Đáp An nữa đều là ân nhân cứu mạng ta. Vậy hãy nói đi nào, ở đó đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đôi mắt của Xích Thích Ôn trào lệ, quỳ xuống nói:
- Thưa Khả Hãn, hai anh em Truật Xích và Sát Hợp Đài có sự bất hòa giữa nhau, mỗi người tự làm theo ý mình, nên thường xảy ra tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, bộ hạ cũng hoang mang không biết phải nghe theo ai!
Thành Cát Tư Hãn giật mình, đi chậm chạp từ bước tới chỗ ngồi, không quay mặt lại, hỏi:
- Có phải vì chuyện kế thừa ngôi Đại Hãn hay không?
- Cái đó - Xích Thích Ôn cuối đầu nói tiếp - Tôi không được biết!
- Thưa Khả Hãn, chuyện này thần thỉnh thoảng có nghe - Quách Bảo Ngọc thấy Xích Thích Ôn không tiện nói rõ, đành phải nói thay ông ta - Đại Hãn đã phong thành Ngọc Long Kiệt Xích làm Hãn Quốc của Truật Xích vương gia, cho nên ông ấy chủ trương thi hành chính sách nhân nghĩa, mong đối phương xin hàng, để giữ nguyên vẹn đô thành đó, nhưng Sát Hợp Đài vương gia đã được phong Tát Ma Nhĩ Can làm Hãn Quốc, cho nên mục đích của ông là muốn hạ thành để cướp đoạt tài vật, hoàn toàn không chú ý gì tới chuyện thành Ngọc Long Kiệt Xích bị phá hủy hay được giữ gìn nguyên vẹn. Cho nên... Thành Cát Tư Hãn tức giận quay người trở lại, nói:
- Đầu hàng thì tiếp nhận, không đầu hàng thì tiêu diệt, điều đó có gì phải tranh luận nữa? Này, Thất Cát Hốt Thất Hốt, ngươi hãy đi theo Xích Thích Ôn đến Ngọc Long Kiệt Xích tuyên bố hủy bỏ chức vụ thống soái của Truật Xích, giao lại cho Oa Khoát Đài đảm nhiệm chức vụ thống soái, kỳ hạn trong vòng một tháng phải đánh chiếm cho được Ngọc Long Kiệt Xích!
Hồ thừa tướng tuân lệnh:
- Vâng!
Trong khi mọi người cùng bước ra thì Đà Lôi từ ngoài chạy vào vừa khóc vừa quỳ xuống nói:
- Thưa phụ hãn, Mộc A Thốc Can đã tử trận tại thành Phạm Diễn rồi!
Thành Cát Tư Hãn kinh hãi hỏi:
- Nhà ngươi nói ai?!
- Mộc A Thốc Can, con trai và là người thừa kế của Nhị ca Sát Hợp Đài!
Thành Cát Tư Hãn cất giọng run run hỏi:
- Nó... nó ở đâu?
Đà Lôi đáp:
- Thi thể sẽ kéo về tới đây.
Thành Cát Tư Hãn hối hả bước ra khỏi đại sảnh. Tất cả mọi người đều ra khỏi cổng. Trên đường, binh sĩ đang đi tản mát nói cười ồn ào.
Thành Cát Tư Hãn to tiếng quát:
- Tất cả hãy câm mồm cho ta!
Lập tức, tiếng ồn ào đều chấm dứt, chỉ còn nghe tiếng bánh xe lăn lộc cộc trên đường.
Cỗ xe dừng lại. Thành Cát Tư Hãn bước đến cạnh cỗ xe, hai mắt vừa nhìn xác đứa cháu vừa vẫy tay nói:
- Hãy khiêng nó vào, đừng để nó bị gió thổi, bị ánh nắng mặt trời chiếu!
Đà Lôi và nhóm ba người con nuôi gồm có Hồ thừa tướng cùng khiêng xác Mộc A Thốc Can từ trên xe xuống.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Hãy nhẹ tay một tí, hãy khiêng cho êm một tí nào! Số người của Đà Lôi cùng khiêng Mộc A Thốc Can vào đại sảnh và để nằm xuống đất Hồ thừa tướng hỏi khẽ:
- Thưa Khả Hãn, tôi có thể đi được chưa?
Thành Cát Tư Hãn nghiến răng nói:
- Đừng có nói cho Sát Hợp Đài, cha nó biết - ông khoát tay nói tiếp - Các ngươi hãy đi đi, tất cả hãy đi đi. Ta phải ở đây một mình với Mộc A Thốc Can, cháu của ta một lúc.
Mọi người đều lui ra, gian đại sảnh vừa cao vừa trống vắng, chỉ còn lại Thành Cát Tư Hãn và xác chết của Mộc A Thốc Can. Ông đưa mắt nhìn quanh, biết rõ là không còn ai, mới bước loạng choạng đến cạnh xác chết của đứa cháu, rồi phủ phục xuống, nghẹn ngào nói:
- Này Mộc A Thốc Can, đứa cháu ngoan của ta ơi! Ông hãy còn sống ở đây, còn cháu thì mới bắt đầu cuộc sống, thế tại sao lại bỏ đi... Hỡi đứa cháu ngoan của ta! - Cả người ông đang run động mạnh và không thể nói tiếp được nữa. Ông thở hào hển một lúc lâu mới giữ bình tĩnh trở lại, tiếp tục nói - Hỡi Mộc A Thốc Can, cháu có biết ý nghĩ trong lòng của ông không? Ông có bốn đứa con trai, có thể nói họ đều là bốn đứa con trai tốt. Nhưng, kể cả Tam thúc Oa Khoát Đài của cháu, ông cũng không yên tâm để trao trọn tất cả cho nó làm người thừa kế. Ông chỉ thấy có một mình cháu là được... Nhưng cháu ơi, Mộc A Thốc Can ơi! Tại sao cháu lại ra đi sớm thế? Bộ cháu nhớ bà cô cháu hay sao? Nhưng tại sao cháu lại không lưu luyến ông nội già này? Hỡi đứa cháu ngoan của ta ơi!...
ông sờ nhẹ lên mặt đứa cháu trông thật đau khổ, hai dòng lệ trào ra ướt cả má...
Cửa đại sảnh xịch mở, Hốt Lan từ ngoài bước nhẹ vào, nói:
- Thưa Khả Hãn, xin ngài hãy bảo trọng thân thể!
Thành Cát Tư Hãn bình tĩnh nói:
- Hãy truyền lệnh xuống dưới, vào canh năm sáng mai sẽ nhổ trại!
Hất Lan hỏi:
- Ngài định xuất chinh nữa hay sao?
- Ta phải biến ngôi thành Phạm Diên đã cướp mất sinh mệnh của đứa cháu ta trở thành mồ chôn cháu ta, ta phải bắt sống Trát Lan Đinh, để tế vong linh cho cháu ta!
Thành Cát Tư Hãn cưỡi ngựa đi giữa đội ngũ, chỉ huy quân đội kéo tới đánh thành Phạm Diên.
Đà Lôi phi ngựa đến bên cạnh Thành Cát Tư Hãn nói:
- Thưa phụ hãn, quân đội của Trát Lan Đinh Toán Đoan sau trận chiến Bát Lỗ Loan do phân chia chiến lợi phẩm không đồng đều, nên đã tan rã, hiện nay chỉ còn mấy vạn người rút lui về thủ thành Ca Tật Ninh.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Tạm thời mặt kệ nó. Hãy truyền lệnh xuống cho tất cả binh sĩ biết, dù thành Phạm Diên có là biển cả đi nữa ta cũng sẽ dùng đất đen lấp bằng nó! Ta phải biến nó thành hoang mạc, không cho vật gì có sinh mạng được sống tại đây!
Quân đội Mông Cổ bắt đầu dàn thế trận để tấn công thành. Thành Cát Tư Hãn nói:
- Hỡi Mộc A Thốc Can, ông sẽ xung phong để trả thù cho cháu đây!
Đà Lôi nói:
- Thưa Phụ Hãn, nên để cho con lo việc tấn công thành!
Thành Cát Tư Hãn không để ý tới câu nói đó, nhảy lên lưng chiến mã, tuốt kiếm đưa cao, quát:
- Hãy theo ta!
Kỵ binh Mông Cổ chia thành từng đội hình ba người hoặc năm người, còn bộ binh thì khiêng dụng cụ tấn công thành bắt đầu dàn thành phương trận tiến về phía vách thành. Thành Cát Tư Hãn thúc ngựa xuyên qua bộ binh và kỵ binh tiến lên phía trước. Quách Bảo Ngọc và Đà Lôi đi kèm hai bên để bảo vệ ông và cứ mỗi lúc tiến càng gần vách thành hơn.
Trên đầu thành, binh sĩ địch thủ sẵn dầu hỏa, cung tên trong tay, sẵn sàng ứng chiến.
Binh sĩ Mông Cổ có người khiêng gỗ tròn để dộng cửa thành, có người bắc thang cao để leo lên vách thành. Đối phương từ trên cao đổ từng thùng dầu hỏa xuống, làm cho binh sĩ Mông Cổ lớp bị cháy bỏng, lớp bị thiêu chết.
Thành Cát Tư Hãn hạ lệnh cho tướng sĩ tạm thời thối lui. Ông đứng nhìn những chảo dầu của đối phương đặt trên đầu thành, ra lệnh:
- Chúng ta phải lấy gậy ông đập lưng ông!
Các tướng lãnh bèn chỉ huy binh sĩ bắn hàng loạt tên lửa lên đầu thành. Những cây tên lửa rơi vào những chảo dầu của quân địch, khiến khắp cả đầu thành đã biến thành một biển lửa!
Binh sĩ Hoa Thích Tử Mô đua nhau bỏ chạy, quân Mông Cổ thừa thế tấn công vào thành.
Dưới sự chỉ huy của Oa Khoát Đài, thành Ngọc Long Kiệt Xích cũng đã bị đánh chiếm. Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài, Xích Thích ôn ngồi trên lưng ngựa, còn phía sau lưng họ là đại quân Mông Cổ, sau khi chiến thắng họ đang nôn nóng muốn trở về. Truật Xích dẫn ngựa đứng đối diện xa xa, phía sau lưng ông ta là quân đội Mông Cổ có nhiệm vụ lưu thủ.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt lên tiếng giã từ Truật Xích:
- Này Truật Xích, xa nhau lần này không biết đến năm nào, tháng nào mới gặp được nhau!
Truật Xích cắn răng đáp:
- Từ đây đi tới vùng thảo nguyên Mông Cổ nhanh nhất cũng phải tốn một năm. Mẫu thân tuổi đã cao, thế mà ta không có cách nào ở bên cạnh bà ấy để làm tròn trách nhiệm của một đứa con hiếu thảo.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt nói:
- Chúng tôi sẽ đi hợp nhau với Đại Hãn, vậy anh có lời gì cần nói hay không?
Hai dòng lệ của Truật Xích trào ra, nói:
- Nói gì bây giờ! Ta đã làm cho ông cụ thất vọng, ta là một đứa con không đủ tài năng. Lần này xa rời nhau cũng là việc tốt, vì xa nhau ông cụ sẽ bớt phiền muộn vì ta! - Nói dứt lời, ông ta ngước mặt nhìn lên và cố giữ không cho dòng lệ trào ra, nói tiếp - Bọn các ngươi hãy đi đi! - Dứt lời, Truật Xích rảo bước đi về hướng quân đội của mình và của đứa con trai Bạt Đô.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt cũng rưng rưng nước mắt, nhìn theo Truật Xích lên ngựa, rồi mới quay lại đi theo Sát Hợp Đài.
Giữa lúc Thành Cát Tư Hãn san bằng thành Phạm Diên, thì những đứa con trai của ông cũng san bằng một thành phố nổi tiếng trên thế giới vào thế kỷ thứ mười ba. Có lẽ Truật Xích, người được Thành Cát Tư Hãn bổ nhiệm làm lãnh chúa mới của mảnh đất này, khi phát động cuộc tấn công sau cùng cũng đã quên mất nguyên nhân nào gây ra cuộc chiến tranh này và phải đạt đến mục đích gì.
Tại lục địa Âu - Á, quân đội của Giã Biệt và Tốc Bất Đài đang áp giải những tù binh người Iraq, Azerbaijan và Tốc Nhi Chỉ, cũng như những lương thực và tài vật mà họ cướp được. Đấy là đại quân thuộc cánh phía Tây của Thành Cát Tư Hãn được trao quyền truy kích Ma Khả Mạt Toán Đoan của Hoa thích Tử Mô. Sau khi xin chỉ thị, họ thuận tiện mở cuộc chinh phạt đối với người Khâm Sát từng dung dưỡng Hốt Đô thủ lĩnh của bộ lạc Miệt Nhi Khất đến ở đấy. Trên đường tiến quân, đoàn thiết kỵ của họ đã đi qua vùng Iraq, Azerbaijan và Georgia. Đi tới đâu những nơi đó đều bị họ khuất phục.
Khác hơn mùi thuốc súng, việc "Trường Xuân Chân Nhân" Khưu Xứ Cơ và người đệ tử Lý Trí Thường đến thủ đô Tát Ma Nhĩ Can của Hoa thích Tử Mô cũng giống như một luồng gió mát.
"Trường Xuân Chân Nhân" Khưu Xứ Cơ và người đệ tử Lý Trí Thường được Gia Luật Sở Tài, Gia Luật Bất Hoa, Quách Bảo Ngọc, Gia Luật A Hải cùng đưa đi thưởng ngoạn cảnh sắc mùa xuân ở ngoại ô. Khưu Xứ Cơ đưa mắt nhìn bốn bên, cảm thấy tâm hồn thật sảng khoái. Ông nói:
- Đâu đâu cũng là tơ liễu xanh mượt, đâu đâu cũng là hoa lê thơm thoang thoảng. Đó đây lại có những con chim én tha bùn về làm tổ, những con ong đi hút mật, lại có tiếng chim hót líu lo, quả thật là một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp!
Lý Trí Thường cũng chép miệng khen:
- Thật không ngờ tại vùng Tây vực lại có một nơi đẹp như cảnh tiên thế này!
Gia Luật Sở Tài lắc đầu, nói:
- Nhưng nếu vượt qua sông Amu đi về phía nam thì sẽ thấy thành phố khắp nơi đều bị đổ nát, dân đói nằm đầy đường, xác chết không ai chôn, người bệnh không có thuốc chửa, thật hết sức là bi thảm!
Khưu Xứ Cơ hỏi:
- Quả đúng như thế chăng?
Gia Luật Sở Tài đáp:
- Bảo Ngọc huynh vừa mới từ biên giới Ấn Độ trở về, tất cả tình trạng đó đều được mục kích! Đúng như trong thơ của Sở Tài công đã viết: "Tịch mạc hà trung phủ, sinh dân lũ hữu tai" (Vắng lặng nhà bên sông, tai ương dân phải chịu) "Thành hoàng liên khuyển mẫu, thị tỉnh bán khâu phần" (Hào thành liền mương máng, chợ búa nửa tha ma) - Quách Bảo Ngọc xúc cảm nói tiếp - Còn như thành Phạm Diên thì nào phải phân nửa là bãi tha ma đâu, mà nguyên cả thành phố này đã trở thành một ngôi mộ lớn!
Gia Luật Sở Tài nói:
- Thưa Chân nhân, quân đội của Thành Cát Tư Hãn nêu cao nhân nghĩa, đáng lý ra phải đánh dẹp bọn tàn ác để cứu lấy dân lành, nhưng chiến tranh vừa bùng nổ thì hận thù cứ mỗi lúc một sâu. Nơi nào đoàn quân thiết kỵ đi qua, thì tất cả ngọc hay đá đều tan nát hết. Chỉ khổ cho những người chiến sĩ phải lìa bỏ quê hương để theo cuộc Tây chinh, cũng như bá tánh vô tội ở khắp mọi miền. Điều đó chính là nguyên nhân Sở Tài tôi cố hết sức tiến cử Chân nhân đi sang phía Tây này!
Tâm trạng của Trường Xuân Chân Nhân trở nên nặng nề.
Lý Trí Thường nói:
- Sở Tài công hãy an lòng, lúc Chân nhân còn đi trên đường vẫn thường nói: "Đạo đức dục hành thiên lý ngoại, phong trần bất đạn cữu di hành, ngã chi đế sở lâm hà thượng, dục bãi can qua chí thái bình" (Đạo đức muốn truyền nghìn dặm, phong trần nào ngại chốn man di. Vua tôi đến vùng Hà thượng, để dẹp chiến tranh tạo thái bình). Tức muốn xóa bỏ mọi sự tranh chấp, biến việc can qua thành việc giao hảo. Đó chính là mục đích của Chân nhân không ngại đường xa nghìn dặm đến đây để gặp mặt Thành Cát Tư Hãn.
Gia Luật A Hải vỗ tay khen:
- Tuyệt thay! Các vị một bên sùng tín Phật giáo, một bên sùng tín Đạo giáo, tự nhiên sao lại có sự hòa đồng trùng hợp với nhau đến thế!
Trường Xuân Chân Nhân nói:
- Nếu vậy thì xin Sở tài công dẫn tôi ra ngoài mặt trận, để tùy cơ khuyên nhủ Khả Hãn rút quân trở về, thế nào?
- Kẻ bất tài này sẵn sàng làm theo ý ngài!
Bên trong đại trướng của Thành Cát Tư Hãn, Hốt Lan đang ngồi đấm lưng cho ông, Đà Lôi đang quỳ bên cạnh báo cáo:
- Thưa phụ hãn, Trát Lan Đinh đã từ Ca Tật Ninh bỏ chạy đến sông Thân Hà, chuẩn bị trốn sang Ấn Độ.
Thành Cát Tư Hãn ra lệnh một cách quả quyết:
- Ngươi, hãy tức khắc chỉ huy bộ đội tiên phong bám sát theo Trát Lan Đinh với một tốc độ nhanh nhất!
Đà Lôi tuân lệnh:
- Vâng! Thành Cát Tư Hãn thấy Đà Lôi vẫn đứng yên chưa chịu đi, lấy làm lạ, hỏi:
- Tại sao ngươi chưa chịu xuất phát ngay?
- Nhóm người của Nhị ca đã từ Ngọc Long Kiệt Xích trở về tới nơi. Chuyện Mộc A Thốc Can...
Thành Cát Tư Hãn giật mình, Hốt Lan cũng dừng tay lại một lúc, nói:
- Giấu được ngày nay nhưng không giấu được ngày mai, vậy cứ đem chuyện Mộc A Thốc Can nói lại cho Sát Hợp Đài biết?
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Ngươi hãy bảo chúng nó vào đây.
Sát Hợp Đài và Oa Khoát Đài bước vào đại trướng. Thành Cát Tư Hãn quay mặt vào trong, hai người cùng quỳ xuống, nói:
- Thưa Phụ Hãn, nhi thần đã chiến thắng trở về!
Thành Cát Tư Hãn quay phắt lại, sắc mặt giận dữ, nói:
- Cái gì? Nhà ngươi chiến thắng trở về ư? Hai anh em các ngươi đấu đá nhau như một cặp dê núi, suốt bảy tháng trường mà không hạ được thành Ngọc Long Kiệt Xích, làm tử thương không biết bao nhiêu dũng sĩ người Mông Cổ. Ai lại không có cha mẹ vợ con, các ngươi làm thế khi kéo quân trở về, ta làm sao ăn nói với cha mẹ vợ con của họ đây?
Hai người cúi đầu, nói:
- Thần nhi có tội!
Thành Cát Tư Hãn nói tiếp:
- Ngoài ra, theo bộ luật Đại Trát Tát Lệnh qui định, phàm khi đánh chiếm được thành trấn, thì tất cả tài vật và bá tánh chiếm được đều sung vào công quỹ, để thống nhất phân phối cho các Na Nhan và các tướng lãnh, dù có tham chiến hay không. Thế mà các ngươi đã tự ý phân chia thành quách bá tánh với nhau, mà không phân chia cho các tướng sĩ khác, đồng thời, cũng không cống nộp cho Hãn đình. Bộ các ngươi quên bài học của A Lạc Đàn và Hốt Sát Nhi rồi hay sao?
Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài dập đầu nói:
- Nhi thần có tội!
- Hứ! Này Oa Khoát Đài, nhà ngươi sắp sửa xa rời đầu nguồn ba con sông để tới Tát Ma Nhĩ Can làm quốc vương rồi, nhưng nhà ngươi có xứng đáng hay không?
Oa Khoát Đài, Sát Hợp Đài cùng nói:
- Thưa Phụ Hãn!
- Có phải nhà ngươi thấy ta đã già rồi, cũng như nhà ngươi đã đủ lông đủ cánh rồi, nên không cần nghe theo lời dạy của ta nữa? Nhất là Sát Hợp Đài, ngươi cũng giống như một con ngựa rừng không mang hàm thiết, không chịu tuân theo lời dạy dỗ của ta!
- Thần không dám! Dù con có sống được đến tám mươi tuổi đi nữa, con cũng không bao giờ dám cãi lại sự dạy dỗ của Phụ Hãn!
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Có thực thế không?
- Dạ thực!
Thành Cát Tư Hãn ngồi xuống:
- Bây giờ ta nói cho ngươi biết một tin buồn, nhưng ta không cho phép ngươi khóc!
Sát Hợp Đài giật mình. Thành Cát Tư Hãn hỏi vặn lại:
- Sao?
Sát Hợp Đài đáp:
- Vâng! Con không khóc?
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Ngươi hãy chọn trong số các con trai của ngươi một người thừa kế ngôi vị Vương gia đi. Đứa con trai lớn của ngươi là Mộc A Thốc Can... đã chết rồi!
Sát Hợp Đài buông mình ngồi phịch xuống, nói:
- Cái gì? - Ông ta hết sức xúc động nói tiếp - Phụ Hãn có hứa với con, là sẽ trả lại cho con một người đủ điều kiện để kế thừa ngôi vị kia mà!
- Ta bảo nhà ngươi đừng khóc! - Thành Cát Tư Hãn trừng mắt. Sát Hợp Đài cố đề nén sự xúc động trong lòng, nhưng không thể đè nén được hai dòng nước mắt. Ông ta cắn vành môi đến chảy máu.
Thành Cát Tư Hãn cố đè nén đau thương, bình tĩnh ra lệnh:
- Hãy tức khắc chuẩn bị đi xuất chinh với ta, phải tiêu diệt cho được Trát Lan Đinh. Hãy lên đường ngay!
Hai người cùng dập đầu hối hả rời khỏi đại sảnh. Nhưng vừa ra tới
cửa, tiếng khóc của Sát Hợp Đài không thể ngăn được. Ông ta ôm lấy cây cột bên cạnh, khóc nức nở, nói:
- Hỡi Mộc A Thốc Can! hỡi Mộc A Thốc Can!...
Oa Khoát Đài đứng ở sau lưng đỡ lấy Sát Hợp Đài và hai người cùng khóc.
Tiếng khóc của Sát Hợp Đài chẳng khác gì một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim của Thành Cát Tư Hãn. Ông ta ôm lấy lồng ngực, đưa một cánh tay ra chụp Hốt Lan nói:
- Ta không chịu đựng nổi! Ta không thể chịu đựng nổi!...
Rõ ràng ông ta đã già rồi, đã trở thành một người bị mất đi khí thế của một vị anh hùng và có nhiều thêm những tình cảm yếu đuối của phường nhi nữ. Trong đời bất cứ một người đàn ông vĩ đại nào, cũng có một ngày trở thành người tầm thường, có nhiều tình cảm yếu đuối. Những người được gọi là có tâm hồn sắc đá, nói cho cùng cũng là những con người bằng xương bằng thịt mà thôi!
Đêm đã khuya, tại bờ sông Thân Hà có một kỵ sĩ đang thúc ngựa chạy như bay.
- Ai đó? - Lính canh tuần to tiếng quát.
Người kỵ mã gò cương cho ngựa đứng lại, nói:
- Tôi là sứ giả đem tin của Đà Lôi vương gia. Tôi cần gặp mặt Khả Hãn để có sự bẩm báo quan trọng về quân sự!
Đóa Đãi tra xét tấm thẻ mang theo cạnh sườn của người kỵ mã, đưa đuốc lên rọi và nói:
- Hãy theo tôi!
Người tín sứ bước vào đại trướng của Thành Cát Tư Hãn, quỳ xuống báo cáo:
- Thưa Khả Hãn, Đà Lôi vương gia đã điều tra kỹ, biết Trát Lan Đinh Toán Đoan hiện nay đã chở hết tiền của tài vật xuống thuyền, chuẩn bị sáng mai thì vượt qua sông Ấn Độ để bỏ trốn sang nước này.
Thành Cát Tư Hãn vui mừng nói:
- Này Đóa Đãi, hãy truyền mệnh lệnh của ta, tắt hết đuốc, lên đường ngay trong đêm nay, dù chiến mã có chạy đến kiệt sức mà chết cũng mặc. Ta phải chặn Trát Lan Đinh lại!
Trong đêm tối, quân Mông Cổ bắt đầu chia thành hai cánh lên đường.
Bên bờ sông ấn Độ, doanh trại của Trát Lan Đinh thật im lặng, tất cả binh sĩ đều ngủ hết.
Bổng tiếng vó ngựa nổi lên ầm ầm, bọn lính gác hốt hoảng la to:
- Người Mông Cổ tới! - Tất cả mọi người từ trong doanh trại hốt hoảng chạy ra ngoài.
Hai cánh quân Mông Cổ chia thành hai gọng kềm, nhanh chóng bao vây. Trát Lan Đinh la to:
- Hãy theo ta! Mau chạy ra bờ sông! Phải giữ chặt bến đò và tất cả hãy mau lên thuyền!
Quân đội Hoa Thích Tử Mô ào ào chạy về phía bờ sông, nhưng, tất cả đã quá muộn. Quân Mông Cổ đã khóa chặt đường ra bờ sông và bắt đầu mở cuộc tấn công. Đà Lôi, Đã Lặc Miệt, Hồ thừa tướng, Nạp Nha A, Xích Thích Ôn cùng dẫn đầu xung phong về phía quân Hoa Thích Tử Mô.
- Hãy bắt sống Trát Lan Đinh! Hãy bắt sống Trát Lan Đinh!
Tiếng la rền trời của quân Mông Cổ, làm cho binh sĩ Hoa Thích Tử Mô đang giao tranh cứ lùi từng bước một.
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý la to:
- Bớ Toán Đoan bệ hạ, hãy bỏ thuyền đi, mau rút trở về Ca Tật Ninh!
Trát Lan Đinh quay đầu ngựa chạy ngược trở lại, quân đội của ông ta cũng bám theo sau. Người Mông Cổ không truy đuổi, mà chỉ dàn trận ở sát bờ sông. Trát Lan Đinh chạy lên đến sườn núi thì sững sờ.
Quân đội của ông ta cũng dừng chân đứng lại. Quân Mông Cổ đã tạo thành hình gọng kềm bao vây chặt họ.
- Hãy bắt sống Trát Lan Đinh! Hãy bắt sống Trát Lan Đinh! - Tiếng hò hét vang rền cả đồi núi.
Trát Lan Đinh thúc ngựa chạy một vòng tròn, người em trai quá tuyệt vọng, nói:
- Thôi, thế là hết! Người Mông Cổ đông như những hạt cát trong sa mạc, như những hạt mưa từ trên trời rơi xuống. Chúng ta không còn đường nào để thoát ra được nữa?
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói:
- Chỉ có những anh hùng chiến đấu tới chết, chứ không có những dũng sĩ chịu đầu hàng. Này Toán Đoan bệ hạ, phải liều chết chiến đấu mà thôi!
Trát Lan Đinh Toán Đoan đưa cao thanh kiếm, nói:
- Hỡi tất cả binh sĩ Hoa Thích Tử Mô, chúng ta phải cho Thành Cát Tư Hãn biết phong độ của những người chinh phục thế giới như chúng ta! Xông lên nào!
Trát Lan Đinh dẫn quân đội nhắm thẳng vào chỗ đội hình hơi cong như hình thân cung của quân Mông Cổ ồ ạt xông lên. Oa Khoát Đài ngồi trên lưng ngựa la lớn:
- Phụ hãn có lệnh, không được bắn tên, mà phải bắt sống Trát Lan Đinh! Xông lên anh em!
Quân đội hai bên giao chiến ác liệt, qua một lúc chém giết, quân đội của Trát Lan Đinh bị đẩy lui và quân số đã mất đi một nửa.
Người Mông Cổ không tiếp tục truy kích.
Trát Lan Đinh lại nhằm phía cánh phải phản công định phá vòng vây. Sau một lúc chém giết, quân đội của Trát Lan Định lại bị đẩy lui và quân số lại bị mất đi một nửa. Người Mông Cổ vẫn đứng yên không truy kích, chỉ có vòng vây của họ là càng ngày càng thắt lại nhỏ hơn...
Chiến trường không còn tiếng sát phạt nữa, mà chỉ còn nghe tiếng vó ngựa đi tới ngày một gần.
Oát Tư Thích Hắc quá sợ hãi, đưa thanh đao lên đâm thẳng vào bụng và sau một tiếng "Trời!", anh ta từ trên lưng ngựa té nhào xuống đất, mọi người lẳng lặng nhìn.
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói:
- Bớ Toán Đoan bệ hạ, ngài có trông thấy chỗ sườn núi cao kia không? Đó là một con đường sinh lộ duy nhất!
Trát Lan Đinh nhảy xuống ngựa, đổi lấy con ngựa của Oát Tư Thích Hắc la to:
- Sát!
Trát Lan Đinh một mình một ngựa, xông về phía sườn núi cao.
Ông ta tả xông hữu đột, trong khi một số bộ hạ ít ỏi của ông ta cũng cố gắng chiến đấu và cuối cùng đã chọc thủng được vòng vây của quân Mông Cổ. Nhưng chỉ có Trát Lan Đinh, tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và hai thị vệ là thoát được đến bờ sông.
Họ vừa thúc ngựa chạy lên bờ vực của sườn núi, vừa cởi bỏ tất cả khôi giáp. Trát Lan Đinh Toán Đoan đeo tấm mộc ở sau lưng, tay cầm lá cờ chiến đấu, là người đầu tiên từ trên bờ vực cao hai trượng nhảy thẳng vào dòng sông Ấn Độ. Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý cũng thúc ngựa nhảy theo. Người và ngựa của họ đang cố gắng bơi qua phía bên kia bờ sông.
Thành Cát Tư Hãn và các tướng lãnh dừng ngựa trên bờ sông, nhìn theo với đôi mắt hết sức kinh ngạc.
Thành Cát Tư Hãn cầm ngọn roi ngựa vừa chỉ vừa nói:
- Các ngươi sanh con trai, cần phải là những người anh hùng như Trát Lan Đinh! Ôi! Ngày hôm nay anh ta đã tìm cái sống trong cái chết, vậy sau này anh ta nhất định sẽ tạo nên nhiều sự nghiệp lớn và sẽ gây ra không biết bao nhiêu là chuyện rối loạn.
Cáp Tát Nhi la to:
- Hãy bắn chết hắn!
Nhiều người giường cung lắp tên, nhưng Thành Cát Tư Hãn quát lớn:
- Khoan! Không nên sát hại một người anh hùng không còn sức chống trả nữa. Ai có thể bắt sống anh ta ngoài chiến trường thì mới thực sự là một hảo hán!
Trát Lan Đinh và Thiết Mộc Nhi Diệc Lý đã bơi qua tới bờ sông bên kia, riêng hai binh sĩ của họ thì bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi mất!
Thành Cát Tư Hãn đứng bên này bờ sông với một sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Tại doanh trại của quân Mông Cổ đang đóng ở Bát Lỗ Loan, một cỗ xe lớn dừng trước doanh trại. Hai binh sĩ Mông Cổ từ trong một chiếc liều khiêng ra một xác chết, đặt lên cỗ xe đã có sẵn hai xác chết đang đậu. Gia Luật Sở Tài và Gia Luật A Hải từ bên trong chiếc lều Mông Cổ bước ra, Đà Lôi bước theo hỏi:
- Thưa tiên sinh, những người bất hạnh kia chết vì thứ bệnh chi vậy?
Gia Luật Sở Tài đưa tay ra hiệu, nói:
- Xin mời Đà Lôi vương gia đi theo tôi mấy bước rồi nói chuyện.
Ba người đi xa chiếc lều Mông Cổ chừng mấy bước, Gia Luật Sở Tài đứng lại nói với Đà Lôi:
- Thứ bệnh này gọi là thương hàn phát ban. Bệnh nhân sốt cao, nhức đầu mệt mỏi, hai mắt sung huyết, trên người nổi những vết ban, đó là một thứ ôn dịch do những con rận trên người truyền nhiễm.
Đà Lôi hỏi:
- Thứ bệnh đó có đáng sợ không?
Nếu để nó tự do lây truyền thì cả quân đội có thể bị chết hết!
- Trời! Nghiêm trọng đến thế ư?
- Thứ bệnh đó thật ra chỉ cần tiêu diệt loài chấy rận sống ký sinh trên thân con người, thì có thể chăn đứng sự lan truyền của nó. Nhưng, trong bộ luật Đại Trát Tát Lệnh có ghi rõ, là không cho phép mọi người giặt y phục và phơi quần áo. Như vậy là rất khó giải quyết!
Đà Lôi nói:
- Dù sao tiên sinh cũng phải tìm một biện pháp để ngăn chặn!
- Tôi còn giữ một số thuốc tại thành Tát Ma Nhĩ Can, vậy xin Tứ vương gia hãy cho người cấp tốc đến đó lấy một số thuốc theo toa của tôi viết thì có thể phòng ngừa được căn bệnh trước khi bùng nổ một cơn dịch.
- Được! Xin tiên sinh hãy viết toa để tôi phái người đi lấy.
Ba người cùng bước vào căn lều riêng của Gia Luật Sở Tài.
Tại doanh trại của quân Mông Cổ ở Bát Lỗ Loan, màn đêm lờ mờ. Bách Linh Điểu từ trong lều bò ra, vì đôi chân của ông đã bị tê liệt. Ông ta bò lên một đồi đất, bắt đầu kéo cây đàn đầu ngựa rồi, cất giọng khàn khàn đầy ai oán hát một bài hát nhớ quê hương. Có nhiều tiếng hát phụ họa theo:
Bát Lỗ Loan chập chùng.
Mưa phùn mờ mịt khói sương giăng.
Quay mặt ngóng cổ nhìn.
Quê hương ôi xa xôi diệu vợi!
Doanh trại thành lũy cao vút,
Đang bao phủ khói mây màu tía.
Quay mặt lại ngóng cổ nhìn,
Ôi quê hương xa diệu vợi!
Một bầy nhạn đông đang kêu,
Bay qua bầu trời doanh trại.
Lỗ tai tôi bỗng nghe lùng bùng.
Đấy là dấu hiệu người thân đang nhớ mong!.
Một bầy nhạn đông cất tiếng kêu,
Bay qua trời xanh của doanh trại.
Lỗ tai tôi bổng nghe lùng-bùng,
Đó là người thân đang tha thiết nhớ tôi!
Hỡi con ngựa hoàng trúc tôi yêu.
Đôi chân nó vượt qua núi Altay dễ dàng.
Hỡi những phụ lão thân nhân ở quê hương,
Lúc nào tôi cũng tưởng nhớ đến các người!
Hỡi con ngựa hoàng trúc bờm dài đuôi tía
Giỏi chạy nhanh trên sườn núi vùng thảo nguyên.
Hỡi phụ lão thân nhân ở quê hương tôi ơi,
Tôi lúc nào cũng hoài niệm tới các người!
Nếu cơn mưa liên miên bất tận,
Thì núi Bất Nhi Hãn sẽ chuyển ấm dần.
Khi gặp lúc hành quân thì tâm hồn bấn loạn.
Chỉ có sống giữa lòng thân nhân thì mới thật ấm êm!
Nơi trạm dịch liên tục có tin đồn,
Thân nhân ở vùng thảo nguyên đang trông ngóng.
Trú đóng tại dị quốc có khác nào bị lưu đày,
Trong lòng không đè nén được nổi băn khoăn!
Sửa chiếc nón trận rồi lại sửa,
Đội nó ngay ngắn ở trên đầu.
Tôi ngồi bên vệ đường thiên lý,
Để hỏi thăm tin tức quê hương tôi!
Tôi chải tóc xong lại chải nữa,
Tôi đội nón trận ngay ngắn ở trên đầu.
Tôi ngồi bên vệ đường thiên lý,
Dù biết được tin tức rất nhiều.
Nhưng vẫn không ngăn được nỗi niềm nhớ quê hương!
Gia Luật Sở Tài nói với Gia Luật A Hải:
- Ông nghe kìa, binh sĩ bắt đầu nhớ quê hương đấy!
Trong hành cung của Khả Hãn tại Bát Lỗ Loan, Hốt Lan nghe qua
bài hát nước mắt tự nhiên trào ra. Thành Cát Tư Hãn đang nằm bực
bội trở mình nói với Hốt Lan:
- Đi mau! Hãy bảo chúng nó đừng hát nữa, kẻo tinh thần của binh sĩ bị dao động!
Hốt Lan nói:
- Các binh sĩ đã xa rời quê hương đã ba năm rồi, vậy họ có chút tình thương nhớ quê hương cũng không lấy làm lạ.
Thành Cát Tư Hãn ngồi phắt dậy, nói:
- Nhớ nhà thì nhảy múa, đấu vật. Hãy mau đi đi!
Hốt Lan phi bước ra ngoài. Thành Cát Tư Hãn nằm trở xuống.
Tiếng hát ở bên ngoài không còn nghe nữa, nhưng từ xa có tiếng sói tru như chờ ăn thịt người, làm cho Thành Cát Tư Hãn lại càng bực bội hơn.
Chiến tranh bao giờ cũng tàn khốc, gươm giáo bao giờ cũng vô tình. Chỉ cần chiến tranh bắt đầu bùng nổ, thì đôi bên giao tranh đều rơi vào một tình trạng chém giết điên cuồng. Chẳng riêng người chống trả sẵn sàng xem chết như về, mà người chinh phục cũng sẵn sàng chém giết thẳng tay, không hề nháy mắt. Trận đánh tại Bát Lỗ Loan, cuộc chiến tranh để tranh đoạt Ngọc Long Kiệt Xích, chiến dịch tại Phạm Diên, đều nói rõ điều đó. Đấy là một bi kịch của lịch sử.
Theo đà tiến triển của chiến sự, chẳng những nhân dân địa phương càng lúc càng chống trả mãnh liệt hơn, mà tâm trạng phản chiến trong chiến sĩ Mông Cổ cũng ngày càng lan rộng. Nhóm Gia Luật Sở Tài tìm đủ cách mời cho được người thủ lãnh của Đạo giáo là Trường Xuân Chân Nhân Khưu Sứ Cơ đến tận mặt trận Tây chinh chính là có mục đích muốn từ một khía cạnh trắc diện để khuyên Thành Cát Tư Hãn nên sớm rút quân trở về nước.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn