Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Tám Sự Đầu Hàng Của Thái Hậu Và Cái Chết Của Ma Kha Mạt Toán Đoan
gười con trưởng của Sát Hợp Đài là Mộc A Thốc Can đến bên ngoài điện đường để tiễn cha đi.
Sát Hợp Đài nhìn thấy con trai, thì tinh thần bình tĩnh trở lại, nói:
- Có cần cha nói lại với phụ Hãn để dẫn con đi theo không?
Mộc A Thốc Can đáp:
- Không cần đâu. Ông nội đối với con rất tốt.
- Con nói thế nghĩa là sao? Do ông nội đối với con rất tốt, nên con không muốn đi theo cha phải không?
- Không phải con có ý như vậy. Con bảo ông nội rất mến thích con, cho nên con có thể học được rất nhiều điều hay ở ông nội.
- Này Mộc A Thốc Can, chờ khi đánh giặc xong thì con phải theo cha sống ở Hãn quốc của mình. Sau khi cha trăm tuổi, con là người kế thừa cho cha. Vậy, sống mãi ở bên cạnh ông nội sao được?
Mộc A Thốc Can do dự một lúc, đáp:
- Thế thì... con sẽ đi hỏi ông nội.
Sát Hợp Đài có vẻ không tin tưởng, nói:
- Con ư? Hay là để cha tự đi hỏi tốt hơn.
Sát Hợp Đài trở vào trong điện. Thành Cát Tư Hãn nằm tựa lưng trên giường, liếc mắt nhìn Sát Hợp Đài đang đứng trước giường hỏi:
- Con muốn dẫn Mộc A Thốc Can đi phải không? Tại sao vậy, nó ở bên cạnh cha, con vẫn không yên lòng hay sao?
Sát Hợp Đài đáp:
- Không phải, không phải con có ý như vậy!
- Cha không muốn nghe con nói rõ cái ý của con là gì. Cha chỉ nói cho con biết, trong số các cháu cha thích nhất là Mộc A Thốc Can. Cha phải giữ nó ở bên cạnh, không được sao?
- Được thưa được! Ý của con là...
- Bây giờ con có thể ra đi được rồi!
- Thưa vâng!
Sát Hợp Đài đành phải bước ra ngoài.
Thành Cát Tư Hãn gọi ông ta trở lại nói:
- Này, Sát Hợp Đài?
Sát Hợp Đài quay trở lại hỏi:
- Thưa phụ thân!
Thành Cát Tư Hãn nói qua giọng đầy tình cảm:
- Để Mộc A Thốc Can ở bên cạnh cha thì con sẽ an lòng thôi. Tới lúc nào đó cha sẽ trao cho con một người kế thừa xứng đáng. Còn bây giờ cha đã già rồi, cha muốn bên cạnh cha có người thân, muốn luôn luôn được nghe tiếng cười của bọn trẻ.
Sát Hợp Đài muốn nói gì thêm nhưng Thành Cát Tư Hãn đã khoát tay. Sát Hợp Đài đành phải bước đi ra ngoài.
Thành Cát Tư Hãn thở một hơi dài, nói:
- Ta đã thế nào rồi? Trước kia ta đâu có bao giờ nặng tình với người thân đến như thế? - Ông ta sờ tóc, sờ râu của mình, quay sang Hốt Lan phi nói:
- Này Hốt Lan, nàng hãy nói thực, ta bây giờ giống như một con dê núi đã già rồi, râu tóc đều bạc tất cả phải không?
Hốt Lan phi vội vàng lên tiếng an ủi:
- Thưa không, thưa Khả Hãn, tóc và râu của ngài bạc là vì nước mắt buồn khổ làm cho nó bạc. Còn thân thể của ngài thì cứ mỗi lúc lại càng khỏe mạnh ra!
Một nữ tỳ bước vào thưa:
- Gia Luật Sở Tài tiên sinh đã tới.
Hốt Lan phi ra hiệu:
- Hãy mời ông ta vào!
Người thị nữ bước ra, một chốc sau Gia Luật Sở Tài vào điện, thi lễ trước Thành Cát Tư Hãn và Hốt Lan phi, lộ sắc ngạc nhiên nói:
- Ô kìa! Khí sắc của Đại Hãn hôm nay hết sức tốt?
Thành Cát Tư Hãn đưa tay sờ mặt mình, nói:
- Thế ư?
Hốt Lan phi cũng nói thêm:
- Đúng như thế!
Gia Luật Sở Tài lên tiếng khẳng định thêm:
- Nếu không tin, mời ngài đứng lên bước đi thử.
Thành Cát Tư Hãn liền đứng lên đi tới đi lui, cười nói:
- Ờ! Quả nhiên bộ xương như mạnh hẳn lên, hai đầu gối không còn mỏi nữa! - Ông ngồi xuống gọi - Này ông Râu Dài, hãy đến ngồi bên cạnh ta đây, còn vị Trường Xuân Chân Nhân đó có tin tức gì không?
Gia Luật Sở Tài lấy ra một cuộn tấu chương, nói:
- Thần đang muốn bẩm báo lại với Khả Hãn đây. Gia Luật A Hải đã cùng Trường Xuân Chân Nhân Khưu Xứ Cơ từ Lai Châu đến Yên Kinh rồi.
Thành Cát Tư Hãn vui mừng nói:
- Tốt quá!
- Nhưng, ông ấy nghe nói Khả Hãn đã đi Hoa Thích Tử Mô nên ông ấy lại không muốn đi tới đây.
- Hả? Tại sao vậy?
Thành Cát Tư Hãn lộ sắc ngạc nhiên.
- Ông ấy có trình lên cho ngài một "Trần trình biểu" - Gia Luật Sở Tài đáp.
- Hãy chọn những phần quan trọng đọc lên cho ta nghe thử.
Gia Luật Sở Tài giở tờ tấu chương ra đọc:
- Đăng Châu Thê Hà huyện, Khưu Xứ Cơ, cận phụng tiên chỉ, viễn chiếu bất tài... Tự niệm mưu sinh thái chuyết, học đạo vô thành, tân khổ vạn đoan, lão nhi bất tử...
- Nói thế có nghĩa là sao - Thành Cát Tư Hãn hỏi.
Gia Luật Sở Tài tươi cười đáp:
- Ông ta bảo mình là người không có tài năng gì, chẳng qua là có một số tuổi đời cao đấy thôi - Nói đoạn Gia Luật Sở Tài lại đọc tiếp - Tiền giả, Kim quốc cập Tống quốc lũ triệu bất tùng, Kim giả long đình nhất hô tức chí, hà dả. Phục văn hoàng đế thiên tứ dũng chí, kim cổ tuyệt luân.
Thành Cát Tư Hãn cười nói:
- Mấy câu đó thì ta hiểu được. Ông ấy bảo ta so với hoàng đế nước Kim và nước Tống tốt hơn nhiều, cho nên mới đặc biệt nể tình của ta.
- Thả vi mạo tuyết xung sương, đồ ký nhất kiến... cập đáo Yên Kinh, thinh đắc giá dạo viễn, bất tri kỷ thiên lý - Gia Luật Sở Tài giải thích - Ông ấy bảo khi tới Yên Kinh mới biết ngài đã mở cuộc Tây chinh, lại không biết ngài đi bao lâu mới trở về và phải đi bao xa mới có thể gặp ngài được - Gia Luật Sở Tài lại đọc tiếp - Thiên khí thương hoàng, lão nhược bất kham, thiết khủng trung đồ bất năng đáo đắc... Niệm Xứ Cơ khẳng lai qui mệnh, viễn mạo phong sương, phục vọng hoàng đế tảo hạ khoan đại chi chiếu... Phục vọng thánh tài long nhi niên tam nguyệt.
Gia Luật Sở Tài trao tờ "Trần trình biểu" cho Thành Cát Tư Hãn, nói:
- Ông ấy bảo là mình không biết chuyện quân quốc, không có tài năng bình quốc trị thiên hạ như Khương Tử Nha và Gia Cát Lượng, cho nên không thể đảm nhiệm được những chức vụ cao. Ông ấy là người có đạo đức, nhưng với thời loạn hiện nay, muốn làm cho mọi người tự tiết chế dục vọng cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, ông ấy bảo mình tuổi đã cao, hình dung khô cằn, không chịu đựng nổi gió sương, cho nên không có ý định đi đến Tây Vực, muốn chờ đợi khi ngài Tây chinh trở về vùng đồng cỏ, thì mới đi ra mắt ngài.
- Không thể được! - Thành Cát Tư Hãn đứng phắt dậy và lảo đảo mấy lượt. Hốt Lan muốn bước tới đỡ, nhưng Thành Cát Tư Hãn khoát tay và nói tiếp - Này ông râu dài, ông hãy mau viết cho tôi một tờ chiếu thư, mời ông ấy tới Tát Ma Nhĩ Can ngay!
Gia Luật Sở Tài hỏi:
- Chiếu thư như thế nào?
Thành Cát Tư Hãn ngồi xuống suy nghĩ một chốc, mới nói:
- Ông hãy nói với ông ấy là hai nước Kim và Tống đã nhiều lần mời ông ấy nhưng ông ấy không chịu đi, trong khi đó lại không sợ tuyết sương gió lạnh, không ngại đường sá xa xôi nghìn dặm, lên đường để đi gặp ta, làm cho ta hết sức cảm động, do vậy, ta càng nôn nóng muốn gặp ông ấy. Cho dù như ông ấy nói là không thể phụ tá cho ta về mặt quân quốc đại sự đi nữa, nhưng ông ấy là người có đạo đức rất cao. Vì lẽ ta càng ngày càng hiểu được rằng, muốn chinh phục kẻ thù thì phải dùng quân đội, bạo lực, thậm chí không tránh khỏi sự bạo hành, nhưng muốn thống trị thần dân bị chinh phục, muốn đạt đến chỗ cai trị bền vững lâu dài, thì cần phải có phương pháp chinh phục nhân tâm - gần như ông tự nói tiếng lòng của mình - Ta hiểu được rất sâu sắc, là ta cần phải tìm cho được, nắm cho vững cái đạo lý trị quốc đó. Cho nên ta rất cần tới ông ta, cần một cách đặc biệt. Có lẽ ta không còn sống được bao lâu nữa, nhưng con cháu ta còn cần tới ông ta hơn. Vậy bảo ông ấy phải mau tới đây. Phải rồi, bảo Mộc Hoa Lê quốc vương phái vệ đội đưa ông ấy đi, cứ đến mỗi trạm dịch cách xa nhau 30 dặm thì trạm dịch này phải chăm sóc tốt cho ông ấy, để ông ấy sớm đến gặp mặt ta ở đây, đừng để ta phải chờ mong khổ sở nữa. Đừng để cho ta chờ quá lâu! Quá lâu!
Không khí trong điện hoàn toàn vắng lặng.
Gia Luật Sở Tài nói:
- Thôi được. Tôi nghĩ với tấm lòng chân thành và tha thiết của Khả Hãn, ông ấy có thể tới đây - Nói dứt lời thì lui ra khỏi điện.
Hốt Lan phi tha thiết nói với Thành Cát Tư Hãn:
- Ngài mệt rồi chưa? Hãy nằm xuống nghỉ ngơi một chốc đi.
Thành Cát Tư Hãn kéo Hốt Lan Phi lại gần, nói nhỏ:
- Hốt Lan, ta nói cho nàng nghe một điều bí mật, nàng đừng nói lại với ai nhé!
Hốt Lan phi gật đầu. Thành Cát Tư Hãn vẫn tiếp tục nói nhỏ:
- Gần đây ta rất sợ chết!
Hốt Lan phi quì ngay xuống đất, nói:
- Thưa Khả Hãn! - Đôi mắt nàng trào lệ ướt cả hai má.
Thành Cát Tư Hãn gượng cười, nói:
- Xem kìa, ta đã làm cho nàng sợ hãi, nhưng ta không phải chết ngay bây giờ đâu.
Hốt Lan phi vừa khóc vừa nói:
- Thưa Khả Hãn, xin ngài đừng nói cái tiếng đó nữa, thiếp van xin ngài... Thành Cát Tư Hãn như đang an ủi một con cừu non, vuốt nhẹ mái tóc của Hốt Lan, nói:
- Được! Ta không nói nữa! Ta không nói cái tiếng đó nữa. Kỳ thật ta từng không biết bao nhiêu lần vượt qua sát cạnh nó. Ta không phải là một kẻ hèn nhát, một kẻ bất tài, chẳng qua ta không muốn... quá sớm! - Hốt Lan phi lấy tay bụm miệng Thành Cát Tư Hãn lại, khiến ông phải nuốt cái tiếng đó trở vào bụng. Ông đứng lên nói qua giọng xúc động:
- Ta thậm chí không dám hy vọng mình được hưởng cái tuổi thọ cao như mẫu thân của ta, mà chỉ cầu xin được sống thêm mười năm nữa. Chỉ mười năm thôi! Trong vòng mười năm đó, ta sẽ an bài xong bốn Hãn quốc cho bốn đứa con của ta. Trong vòng mười năm đó, ta có thể tiêu diệt được nước Kim, nước Tống để thống nhất Hoa Hạ. Có được mười năm đó ta sẽ học được nhiều vấn đề mà ta không học được khi ngồi trên lưng ngựa. Có được mười năm đó, thì ta sẽ dựng được một tấm bia của một vị chúa anh minh và có đạo đức! - Ông dừng lại thở phào rồi ngồi xuống. Với một thái độ rất đáng thương, ông hỏi - Này Hốt Lan phi, thiếp hãy nói thật cho ta nghe, ta có thể sống được mười năm nữa hay không?
Hốt Lan phi xúc động nói:
- Ngài có thể, nhất định có thể! Trường Xuân Chân Nhân sống đến hơn 300 tuổi kia mà! Chỉ cần ông ấy tới đây, truyền dạy cho ngài thuật trường sinh bất lão, thì ngài cũng có thể sống tới 300 năm!
Thành Cát Tư Hãn lộ sắc ngạc nhiên, nói:
- Ồ! 300 năm! Ta chỉ thấy những cây cổ thụ sống ba trăm năm, chứ chưa bao giờ thấy con người sống đến ba trăm tuổi!
Hốt Lan phi nói qua giọng khẳng định:
- Có! Chính miệng của Gia Luật A Hải nói kia mà!
- Ba trăm năm! Ba trăm năm! Với thời gian đó ta sẽ làm được rất nhiều công việc! - Thành Cát Tư Hãn suy nghĩ một lúc rồi tự mình phá lên cười, nói tiếp - Nếu ta thật sự phản lão hoàn đồng thì nàng sẽ ra sao? Nếu nàng tiếp tục làm phi tử của ta thì tuổi đời của nàng e rằng quá lớn đó chăng?
Hốt Lan phi không biết trả lời ra sao, trong khi Thành Cát Tư Hãn vẫn tiếp tục cười to một cách hả hê!
Trong khi Thành Cát Tư Hãn ở lại thủ đô mới của Hoa Thích Tử Mô để chờ đợi Trường Xuân Chân Nhân, thì hai vạn đại quân của người Mông Cổ do Giã Biệt và Tốc Bất Đài có nhiệm vụ truy kích Ma Kha Mạt Toán Đoan đã kéo tới chân thành Táp Duy.
Trên đầu thành đứng đông nghẹt bá tánh, trong khi đó cửa thành vẫn đang đóng chặt.
Giã Biệt và Tốc Bất Đài đang đứng dưới chân thành chờ đợi. Một tên tù binh từ cửa thành đi trở ra báo cáo với Giã Biệt và Tốc Bất Đài:
- Xin báo cáo cùng nhị vị tướng quân, bá tánh trong thành hoàn toàn không đếm xỉa gì tới lời thuyết minh của tôi. Họ từ chối không chịu cung cấp bất cứ thứ gì cho chúng ta.
Đôi mày của Giã Biệt nhướng cao, nói:
- Thế nào, Tốc Bất Đài, đánh một trận chứ?
Tốc Bất Đài đáp:
- Thôi, mặt chúng! Việc truy kích Ma Kha Mạt Toán Đoan vẫn là quan trọng hơn!
Giã Biệt nói to:
- Hãy tiến quân - Quân Mông Cổ bắt đầu chuyển bước.
Bá tánh đứng trên đầu thành thấy đoạn cuối của quân Mông Cổ đã đi khuất, bèn đánh trống to, trống nhỏ, đồng thanh lớn tiếng mắng:
- Đồ quân Mông Cổ heo, hãy cút đi! Tên ác quỷ Thành Cát Tư Hãn, hãy chui xuống địa ngục đi! Quân Mông Cổ heo, hãy cút đi! Tên ác quỷ Thành Cát Tư Hãn, hãy chui xuống địa ngục đi!
Giã Biệt hỏi Tốc Bất Đài:
- Tính sao đây?
Tốc Bất Đài thản nhiên đáp:
- Còn tính gì nữa? Hãy giết sạch chúng không chừa một tên nào? - Thế là ông ta tuốt thanh mã tấu ra quát - Hãy dừng lại!
Đội ngũ tức thì đứng yên lại. Tốc Bất Đài xuống lệnh:
- Thành Cát Tư Hãn có huấn lệnh nói rõ. Đối với bọn người tỏ ra không chịu khuất phục, có tinh thần chống lại ta, thì nhất luật tiêu diệt tất cả! Hãy đánh chiếm ngôi thành này, giết sạch hết những tên chống đối ta và lấy quân nhu quân dụng mang theo rồi thiêu hủy toàn bộ nhà cửa! Hãy làm đi các con!
Quân Mông Cổ liền khiêng thang cao mở cuộc tấn công thành. Bá tánh trên thành đều hoảng loạn, chống trả một cách yếu đuối...
Quân Mông Cổ đã chiếm được thành Táp Duy và cả ngôi thành trở thành im lặng, không còn nghe tiếng người nữa!
Đêm đến, Tốc Bất Đài nói với Giã Biệt:
- Cần phái sứ giả đi khắp mọi nơi, nói cho các thành thị được biết, ai chịu qui hàng thì sẽ được tưởng thưởng như thành Ba Lý Hắc, còn ai chống đối thì sẽ chịu chung số phận như thành Táp Duy!
Trong khi cố đô của Hoa Thích Tử Mô là thành Ngọc Long Kiệt Xích bị binh lực của ba người con trai Thành Cát Tư hãn uy hiếp, thì người thao túng tất cả mọi quyền hành là Thái hậu Thốc Nhi Hãn, dẫn tất cả hoàng tử, hoàng phi bỏ chạy đến thành Nể Sa Bất Nhi ở phía nam.
Thái hậu Thốc Nhi Hãn và Vương hậu cũng như các hoàng tử được Vệ đội theo hầu, vội vàng đi vào cửa thành. Hoàng tử Trát Lan Đinh và tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệt Lý xuống ngựa nghênh đón. Hoàng tử Trát Lan Đinh bước tới thi lễ, nói:
- Con kính chào Thái hậu, Mẫu hậu những người có đạo đức tiêu biểu trong nữ giới!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn lạnh nhạt nói:
- Ta không cần đứa con trai của người đàn bà Đột Quyết Man sinh ra đến vấn an ta. Này tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý, tại sao Toán Đoan vĩ đại của nhà ngươi không ra tiếp đón ta?
- Ông ấy... - Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý ấp úng một lúc mới nói tiếp - Người không biết Thái hậu quang lâm đến Nể Sa Bất Nhi.
Thái hậu Thốc Nhi Hãn nghiêm giọng hỏi:
- Ông ta ở đâu?
- ông ấy... - Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý lại ấp úng một lúc mới nói tiếp - Sức khỏe ông ấy không tốt, tâm trạng ông ấy lại càng tệ hơn.
Thái hậu Thốc Nhi Hãn nóng nảy nói tiếp:
- Hãy dẫn ta đi gặp ông ấy!
Mặt trời đã sắp lặn, bên trong tướng quân phủ tiếng nhạc vẫn còn dìu dặt. Thái hậu Thốc Nhi Hãn cau chặt đôi mày. Một thái giám khòm lưng phủ phục trước cửa xe để cho Thái hậu Thốt Nhi Hãn đứng lên lưng ông ta bước xuống đất. Cung nữ đã chực sẵn dìu bà ta đi vào cổng. Vương hậu và các hoàng tử nhỏ cùng đi theo phía sau. Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và hoàng tử Trát Lan Đinh cũng đi theo họ.
Bên trong trướng quân phủ, Ma Kha Mạt Toán Đoan đang say túy lúy. Các vũ nữ vẫn tiếp tục uốn éo dịu dàng như những con rấn theo tiếng nhạc nhảy múa trước mặt ông ta.
Ma Kha Mạt Toán Đoan, một người từng chinh phục thế giới phương Tây, giờ đây chỉ còn là một khối thịt sống. Mặc dù ông ta đoán biết thần chết đang càng ngày càng đến gần mình, nhưng ông ta vẫn đắm chìm trong những cuộc truy hoan. Dù rất khó xác định cuộc đọ sức giữa phương Đông và phương Tây này, các nhân vật đầu não của cuộc chiến tranh ai là người chiếm tỷ trọng nặng hơn ai, nhưng riêng việc Hoa Thích Tử Mô bị diệt vong, rõ ràng đó là trách nhiệm chủ yếu của Ma Kha Mạt Toán Đoan.
Thái hậu Thốc Nhi Hãn giận dữ quát lớn:
- Tất cả hãy cút đi cho ta!
Bọn vũ nữ bỏ chạy ra phía ngoài. Thái hậu Thốc Nhi Hãn chưa nguôi cơn giận quát lớn:
- Chậm đã! Quốc nạn đang chụp xuống đầu, thế mà những con yêu nữ này vẫn còn tiếp tục làm cho ý chí của Toán Đoan bị tê liệt, vậy hãy kéo tất cả chúng ta chém đầu mau!
Bọn vệ sĩ của Thái hậu ào tới như những con sói, những con hổ, chụp lấy bọn vũ nữ. Tiếng kêu la nghe thật thảm thiết và tất cả những cô gái đáng thương kia đều bị lôi đi ra ngoài!
Ma Kha Mạt Toán Đoan đã thức giấc, cất giọng nhựa nhựa hỏi:
- Ủa! Thế nào rồi! Tại sao không múa hát nữa? Rượu đâu? Hãy mang rượu tới đây!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn ra lệnh:
- Bây đâu? Hãy đem nước lã tới đây dội lên đầu người bảo vệ tín ngưỡng của chúng bây cho ông ta tỉnh lại!
Bọn thị vệ của Thái hậu Thốc Nhi Hãn tuân lệnh, chạy đi kiếm những chiếc bầu cổ cong nhận vào các hồ nuôi cá để lấy nước đem dội lên đầu Ma Kha Mạt Toán Đoan. Ông ta hốt hoảng đứng phắt dậy, tuốt gươm ra chém loạn xạ, bọn thị vệ đều thối lui. Ông ta cầm kiếm xông đến trước mặt Thái hậu Thốc Nhi Hãn. Hoàng tử Trát Lan Đinh và tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý vội vàng xông tới đánh rơi thanh gươm trong tay ông ta.
Thái hậu Thốc Nhi Hãn đưa cánh tay khô cằn lên, tát mạnh một cái tát vào mặt Ma Kha Mạt Toán Đoan. Thế là ông ta hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy trước mặt mình là Thái hậu Thốc Nhi Hãn, sợ hãi đến trợn mắt líu lưỡi, nói:
- Bẩm Thái hậu!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn giận dữ nói:
- Nước mất nhà tan, sống chết lúc nào không biết, thế mà nhà ngươi vẫn còn sống trong cảnh rượu thịt như thế này ư? Tại sao ta lại sanh ra một đứa con trai vô dụng như nhà ngươi!
Ma Kha Mạt Toán Đoan muốn lên tiếng bào chữa cho mình, nhưng không có lời gì để nói. Thế là ông ta giậm chân đấm ngực la to:
- Ta là người vô dụng! Ta là người chỉ biết ăn chơi! Thái hậu đã giúp gì được cho ta? Ta còn có thể làm gì được nữa? A-la đã bỏ rơi ta! - Ma Kha Mạt Toán Đoan trừng to đôi mắt kinh hoàng nói tiếp - Giã Biệt và Tốc Bất Đài là hai hung thần ác sát Mông Cổ... chúng chẳng khác gì những con ác quỉ bám theo đòi mạng, không lúc nào buông tha ta. Chạy lên trời ta không có đường, chui xuống đất ta không có cửa?
Thái hậu Thốc Nhi Hãn lên tiếng quở trách:
- Thế, thanh mã tấu của nhà ngươi kia bộ là thanh mã tấu bằng gỗ hay sao? Tại sao ngươi không dám chống trả?
- Chống trả ư? Ta từng chống trả, nhưng quân đội ta cứ chạm trán với người Mông Cổ là chúng bỏ chạy ngay!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn không còn giận dữ nữa, sắc mặt có vẻ sợ hãi, nói:
- Ôi! A-la!
Ma Kha Mạt Toán Đoan mếu máo, nói:
- Sau khi ta vượt qua sông Amu, thì dường như ngày ngày ta đều phải chạy trốn. Cứ tới một địa phương nào thì chẳng hơn ba ngày sau, Giã Biệt và Tốc Bất Đài lại xua quân truy đuổi tới!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn tức giận hỏi:
- Thế còn bọn Tướng Quốc chúng nó đâu? Thế còn những Khâm Sát hãn ở đâu?
- Hả hả! - Ma Kha Mạt Toán Đoan gượng cười đáp - Chúng nó ư! Suýt chút nữa tôi đã bị chúng nó lấy mất mạng rồi!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn cả kinh, hỏi:
- Tại sao?
Ma Kha mạt Toán Đoan đã chụp được lý do để trút cơn giận nói:
- Viên Tướng Quốc và những Khâm Sát Hãn mà Thái hậu tín nhiệm đưa đến tăng cường cho tôi, chúng không hề giúp tôi đẩy lui người Mông Cổ, mà trái lại còn âm mưu hãm hại tôi. May mắn tôi thoát chết, nhưng có ai biết được là cái chết sẽ đến vào ngày nào?
- Tại sao lại như thế? Chắc là không đến đổi như thế đâu?
- Thưa mẫu thân, đó là sự thật, đó là một sự thật đã xảy ra. Hoa Thích Tử Mô kể như tiêu rồi. Nó sẽ biến mất trên thế giới này! Vậy, mẫu thân và tôi nên tận hưởng một cách hả hê mọi niềm vui trong những ngày còn lại rất ngắn ngủi này là hơn!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn quá tức giận, bước tới trước ghế ngồi của Ma Kha Mạt Toán Đoan buông mình ngồi phịch xuống, nói qua giọng nói của một nhà vua:
- Này tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý!
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý cúi mình đáp:
- Thiết Mộc Nhi Diệc Lý tôi xin chờ đợi lệnh dạy của Thái hậu.
Thái hậu Thốc Nhi Hãn nói:
- Những người phụ nữ già có trẻ có của chúng tôi đây, đã từ Ngọc Long Kiệt Xích chạy tới nơi này, là để tránh đòn tấn công của Thành Cát Tư Hãn, chứ không phải để làm quỉ không đầu dưới thanh mã tấu của Giã Biệt và Tốc Bất Đài đâu!
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý sa sầm nét mặt, nói:
- Toán Đoan bệ hạ đã có sự sắp xếp rồi!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn đưa tay chỉ thẳng vào ông ta nói:
- Không! Ta không cần nghe theo sự sắp xếp của đứa con bất tài này nữa, mà ta muốn nghe lời nói của ngươi!
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói:
- Tại vùng núi ở gần thành Nể Sa Bất Nhi này có một đồn lũy cỗ, là nơi dễ phòng thủ, khó tấn công. Tôi đã chuẩn bị một đạo binh bảo vệ, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Thái hậu, Vương hậu và các hoàng tử. Nhưng, Toán Đoan...
- Không cần biết tới nó! Hãy lập tức đưa bọn chúng tôi tới đó, vì hiện nay ta không muốn nhìn thấy mặt nó nữa!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn được các cung nữ đỡ đứng lên, bước ra khỏi cửa. Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và Vương hậu, các hoàng tử cùng bước theo.
Trong nhà chỉ còn lại Ma Kha Mạt Toán Đoan và hoàng tử Trát Lan Đinh. Ma Kha Mạt Toán Đoan ngồi xếp bằng dưới đất, nét mặt trông giống như đang cười và cũng giống như đang khóc, nói với Trát Lan Đinh:
- Ngươi đã nghe rõ chưa? Bà ấy mắng ta là bất tài! Ta là kẻ bất tài kẻ vô dụng! Nhưng ta vẫn còn nhờ được người đã gây ra tai họa diệt vong cho nước Hoa Thích Tử Mô chính là đứa cháu trai của bà ấy. Ta từng chủ trương đưa trả lại tất cả bạc vàng châu báu, lụa là gầm vóc và những tài sản khác mà hắn đã cướp cho Thành Cát Tư Hãn, thế nhưng bà ta có chịu nghe đâu? Bà ta đã nhận một rương châu báu do Hải Nhĩ Hãn đưa tới và đề cao một tên cướp như hắn, trở thành một vị anh hùng và gán tội cho thương đội người Mông Cổ là gián điệp. Bà ta còn xuống lệnh truất phế chức vụ Thái tử của nhà ngươi, để cho một thằng bé miệng còn hôi sữa mang huyết thống Khâm Sát lên thay thế ngươi giữ địa vị Thái tử. Bây giờ quân Mông Cổ đánh tới nơi, quốc gia sắp bị diệt vong, bọn Khâm Sát Hãn mà bà ta từng dựa vào chúng, từng tên một đã cụp đuôi bỏ chạy. Chúng còn mở cửa thành cho quân Mông Cổ tiến vào để từng ngôi thành một lọt vào tay của Thành Cát Tư Hãn. Đứng trước tình trạng không còn có thể cứu vãn, thử hỏi ta còn làm gì được? Ta còn làm gì được?... - ông ta đưa tay lên bụm mặt khóc nức nở, trông giống như một đứa bé bị xử oan.
Trát Lan Đinh ôm gọn người thái tử nhỏ bé vào lòng. Cậu ta ngồi yên trong lòng của Trát Lan Đinh.
Trong khi Ma Kha Mạt Toán Đoan bó tay chờ chết, thì đại quân của hai viên đại tướng Giã Biệt và Tốc Bất Đài cứ mỗi lúc càng tiến đến gần ông ta hơn.
Bá tánh trong thành Nể Sa Bất Nhi đều đang hoang mang sợ hãi.
Ma Kha Mạt Toán Đoan dẫn vệ đội của ông ta hối hả bỏ chạy ra cửa thành. Bá tánh trong thành cùng quì trên đường để ngăn không cho Ma Kha Mạt Toán Đoan bỏ đi. Họ quì trước đầu ngựa của ông ta la to:
- Bẩm Toán Đoan bệ hạ, nếu ngài bỏ đi thì ai bảo vệ cho những tín đồ chính giáo của chúng tôi? Ai bảo vệ cho những ngôi chùa Hồi giáo?
Ma Kha Mạt Toán Đoan đành phải gò cương cho ngựa đứng lại, nói với đám đông:
- Hỡi con dân của ta, các người đã hiểu lầm rồi. Ta đang đi ra ngoài thành để săn bắn, chứ nào phải bỏ rơi những tín đồ Chính giáo, cũng như bỏ rơi những ngôi chùa Hồi giáo ở đây. Vậy các người hãy nhanh chóng đi củng cố tường thành, đi móc sâu thêm hào thành ở bên ngoài, chờ khi quân Mông Cổ tới, ta sẽ dẫn dắt các người cùng bảo vệ thành Nể Sa Bất Nhi, tiêu diệt người Mông Cổ dưới chân thành!
Bá tánh hoan hô:
- Người bảo vệ tôn giáo vĩ đại vạn tuế! Toán Đoan vạn tuế!
Bá tánh cảm động đến phát khóc và nhanh nhẹn tránh đường cho Ma Kha Mạt Toán Đoan. Ông ta tươi cười hướng về bá tánh vẫy tay rồi dẫn vệ đội thúc ngựa đi ra khỏi thành.
Đám đông vừa ra khỏi thành thì hoàng tử Trát Lan Đinh và tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói:
- Nếu bá tánh lo củng cố tường thành, lo móc sâu hào thành xong, nhưng phát hiện chúng ta đã bỏ trốn, thì họ sẽ dùng ngôn ngữ gì để bày tỏ sự thất vọng, sự xót xa của họ?
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói:
- Thôi, hãy bỏ chạy mau. Toán Đoan vĩ đại của chúng ta còn phải bỏ chạy đến những nơi chưa bị người Mông Cổ chiếm đóng kia mà. Đến khi nào ông ấy không còn chỗ bỏ chạy nữa, thì nguyện vọng quyết chiến của ngài sẽ tự nhiên phải nghĩ tới mà thôi!
Trát Lan Đinh muốn khóc nhưng không còn nước mắt!
Tháng 5 năm 1220, quân đội của Giã Biệt, Tốc Bất Đài đã tiến tới sát chân thành Nể Sa Bất Nhi và bao vây chặt ngôi thành này.
Một người dân to tiếng nói:
- Toán Đoan và quân đội của ông ta đã bỏ trốn hết rồi!...
Mọi người nghe qua đều kêu la, khóc lóc, mắng chửi!
- Khi ông ta dẫn quân ra ngoài thành, bảo là đi săn bắn, còn dặn dò chúng ta phải củng cố tường thành, phải móc sâu hào thành nữa!
- Ông ta là một tên nói dối!
- Ông ta đâu xứng đáng là người bảo vệ tôn giáo? ông ta chỉ là một tên đê hèn, một tên nhát gan! Một tên đào binh!
- Người Mông Cổ đã bao vây chặt thành Nể Sa Bất Nhi của chúng ta rồi, vậy bây giờ ai bảo vệ cho những tín đồ Hồi giáo ngoan đạo trong tay không có một tấc sắt đây?...
- Hỡi Chân Chúa ơi!... Xin ngài hãy trừng phạt con người xấu xa đó!
- Hắn đã bỏ rơi chúng ta, vậy hắn cũng không thể có được một cái chết tốt đẹp đâu!
Một thị dân la to:
- Đừng có khóc la nữa! Bây giờ trước mặt chúng ta chỉ còn có một con đường duy nhất thôi!
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người này. Một thị dân khác nói to:
- Chỉ còn cách đầu hàng thôi!
Có người hỏi:
- Người Mông Cổ có giết chúng ta không?
Người ấy đáp:
- Nếu chúng ta chống trả thì họ nhất định sẽ giết chúng ta. Trái lại, nếu chúng ta đầu hàng thì có thể họ sẽ cho chúng ta được sống. Cho nên đầu hàng có thể là một cách chọn lựa sáng suốt!
Mọi người im lặng một lúc, trong đám đông có tiếng khóc đầu tiên nổi lên. Thế là tiếng khóc liền lan rộng ra khắp mọi nơi, mỗi lúc tiếng khóc càng to.
Bên ngoài ngôi thành Nể Sa Bất Nhi, có ba sứ giả dẫn đầu, phía sau là những người đang rượu thịt và rất nhiều lễ vật, được các binh sĩ Mông Cổ áp giải đi vào đại trướng của Giã Biệt và Tốc Bất Đài.
Giã Biệt và Tốc Bất Đài ngồi ngang hàng nhau. Giã Biệt nói với ba sứ giả:
- Các người tỏ ra ngoan ngoãn đấy? ở đây có một tờ chiếu thư của Thành Cát Tư Hãn viết bằng chữ Úy Ngột Nhi, đóng dấu đỏ, vậy nhà ngươi hãy đọc đi!
Một người sứ giả nhận lấy chiếu thư đọc lớn:
"Ta gởi cho các đại thần và các thần dân ở mọi nơi: Trời cao vạn năng đã bằng lòng cấp cho Thành Cát Tư Hãn vĩ đại của nước Hãn Quốc Mông Cổ một vùng đất từ chỗ mặt trời mọc kéo dài cho đến chỗ mặt trời lặn. Vậy những ai chịu đầu hàng, thì bản thân, vợ con, thân nhân đều được tha chết; trái lại, nếu những ai chống trả không chịu đầu hàng thì bản thân, vợ con, người thân tộc và tất cả dòng họ đều bị giết hại".
"Mùa hè năm con thỏ tại Tát Ma Nhĩ Can Thành Cát Tư Hãn - nước Đại Mông Cổ"
Giã Biệt nói qua giọng uy hiếp:
- Các ngươi nghe rõ chưa? Vậy các ngươi hãy trở vào thành nói lại với các bậc quyền quí, bảo họ chớ nên sách động bá tánh bé nhỏ như những con kiến kia chống lại với quân đội Mông Cổ, có sức mạnh như một cơn bão lửa, như một dòng thác lũ!
Ba sứ giả đồng thanh đáp:
- Dạ! Dạ! Dạ!
Tốc Bất Đài nói:
- Các ngươi hãy cho ta biết, xem con mụ già yêu tinh Thốc Nhi Hãn hiện giờ chạy trốn ở đâu?
Người cầm đầu đoàn sứ giả cũng tức là người thị dân chủ trương đầu hàng lên tiếng đáp:
- Mụ ta trốn tại Cáp Luân Bảo.
Tốc Bất Đài hỏi:
- Các người có bằng lòng dẫn ta tới đó không?
Ba người cùng đưa mắt nhìn nhau và người thị dân cầm đầu đáp:
- Thái hậu Thốc Nhi Hãn và Toán Đoan đã thu của chúng tôi một số thuế ba năm liền, thế nhưng họ dẫn quân đội bỏ chạy để lo bảo vệ tính mệnh của họ thôi. Họ là những người phản bội lại Chân Chúa đầu tiên, vậy họ phải chịu sự trừng phạt.
Tốc Bất Đài chỉ hai người kia nói:
- Thế còn hai ngươi thế nào?
Hai người sứ giả đồng thanh đáp:
- Chúng tôi bằng lòng! Chúng tôi bằng lòng!
Đại quân của Giã Biệt và Tốc Bất Đài được mấy sứ giả của thành Nể Sa Bất Nhi hướng dẫn, kéo tới dưới chân núi để bao vây lũy cổ Cáp Luân Bảo.
Một tướng lãnh giữ thành hối hả chạy vào đại sảnh bên trong thành này. Hai tướng sĩ giữ cửa đưa chéo hai lưỡi búa lớn ra ngăn không cho ông ta chạy vào trong. Tướng lãnh này la to:
- Bớ Thái hậu! Bớ Thái hậu! - Thái hậu đang vuốt ve con mèo Ba Tư của mình, bình thản lên tiếng hỏi:
- Cái gì mà la ó om sòm vậy?
- Viên tướng lãnh vẫn chưa hoàn hồn, đáp:
- Người Mông Cổ! Người Mông Cổ!
Thái hậu hỏi:
- Người Mông Cổ thế nào?
Viên tướng lãnh vừa thở hào hển vừa đáp:
- Người Mông Cổ đã kéo tới bao vây thành rồi?
Thái hậu đứng phắt dậy, con mèo kêu "ngao" một tiếng rồi bỏ chạy. Thái hậu hỏi:
- Sao? Còn con trai của ta là Ma Kha Mạt Toán Đoan ở đâu? Tại sao nó không chặn đứng quân Mông Cổ lại?
Trong khi đại quân của Giã Biệt và Tốc Bấc Đài đang bao vây thành lũy nơi lẩn trốn của Thái hậu Thốc Nhi Hãn, thì đứa con trai của bà ta là Ma Kha Mạt Toán Đoan, vào tháng 6 năm 1220, sau một trận tao ngộ chiến với quân Mông Cổ, đã bị đánh bại. Ông ta vội vàng bỏ chạy đến bờ phía nam của biển Caspian.
Ma Kha Mạt Toán Đoan, hoàng tử Trát Lan Đinh, tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệt Lý và người thái tử bé nhỏ đã cùng mấy chục tên thị vệ xuống một chiếc thuyền to, trương buồn chạy thẳng ra giữa biển. <
Sau khi thuyền cặp bến, Ma Kha Mạt Toán Đoan và đồng bọn cùng đổ bộ lên một hòn đảo nhỏ ở giữa biển. Y phục của họ đều bị ướt sũng. Họ thở hổn hển, đưa mắt nhìn về phía nam bờ biển Caspian.
Để chạy trốn trước sự truy kích tới cùng của Giã Biệt và Tốc Bất Đài, Ma Kha Mạt Toán Đoan phải lẩn trốn trên hòn đảo Ngạch Biệt Tư Khoan (hiện nay hoàn đảo này đã chìm xuống nước).
Ma Kha Mạt Toán Đoan quỳ xuống khấn vái:
- Hỡi Chân Chúa vạn năng, chắc là tôi từng phạm tội lớn nên ngài mới nổi trận lôi đình như thế này? Mai sau nếu có thể khôi phục lại đất nước, tôi hứa sẽ làm đúng theo ý chí của ngài. Hỡi Ala, xin ngài phù hộ cho tôi! Đừng bỏ rơi tôi!
Bên ngoài cổ lũy Cáp Luân, mặt trời như thiêu như đốt. Giã Biệt cởi trần khòm lưng, một binh sĩ xách một thùng nước xối cho ông ta tắm. Giã Biệt nói:
- Ôi chao! Ở đây nóng bức quá! - Dứt lời ông ta chụp lấy thùng nước trong tay của người binh sĩ, kê miệng vào uống nghe ừng ực.
Người sứ giả của thành Nể Sa Bất Nhi đứng bên cạnh nói:
- Nơi đây hàng năm nhiều sương mù lại nhiều mưa, nên cư dân ở vùng cổ lũy Cáp Luân này không có thói quen trữ nước để dùng trong mùa hạn. Năm nay thời tiết bất thường, kéo dài mấy tháng không mưa. Tôi nghĩ bên trong cổ lũy chắc là bị cạn nước lâu rồi!
Đôi mắt của Giã Biệt sáng rực lên, hỏi:
- Thế hả?
Tại gian đại sảnh thuộc khu vực bên trong của cổ lũy Cáp Luân, thái hậu Thốc Nhi Hãn cầm chiếc ly bằng bạc trống không gõ lên mặt bàn kêu vang, nói:
- Mau! Mau đi lấy nước cho ta! Ai cất giấu nước không mang ra thì ta sẽ chém đầu!
Tên cận vệ cố nuốt nước bọt nói:
- Bẩm thái... thái hậu... không... không.... còn một giọt nước nào nữa!
Thái hậu cầm chiếc ly bạc ném vào tên cận vệ, nói:
- Nhà ngươi hãy đi kiếm cho ta! Đi mau!
Tên cận vệ đi khấp khểnh ra phía ngoài.
Bá tánh và binh sĩ bên trong cổ lũy đang bị khát sắp chết. Do vậy, tên cận vệ chỉ đi được mấy bước thì té nằm dài xuống đất.
Khắp mọi nơi tiếng kêu khát, tiếng kêu nước vang dội.
Phía bên ngoài cổ lũy Cáp Luân, Giã Biệt mặc y phục vào, vui mừng nói:
- Mau! Hãy đi gọi bọn binh sĩ ra ngoài cổ lũy để uống nước, để tắm!
Phía sau những ụ chiến đấu trên đầu cổ lũy Cáp Luân, có một binh sĩ la lớn:
- Nước!
Mọi người nghe tiếng la đều phấn chấn cả lên. Tất cả cố trèo lên đầu thành. Họ nhìn qua khe hở của những ụ chiến đấu trên đầu thành, thấy người Mông Cổ ở ngoài đang uống nước, đang tắm thì cơn khát càng dữ dội hơn. Thái hậu Thốc Nhi Hãn được hai tên cận vệ đỡ lên đầu thành để nhìn ra ngoài.
Một tên cận vệ thấy người Mông Cổ đang xách từng thùng nước một xối lên đầu để tắm, liền thò người ra cố nhìn và bị mất thăng bằng rơi xuống đất.
Tiếng kêu la khát nước của mọi người vẫn liên tục không dứt. Một binh sĩ cất giọng khàn khàn, nói:
- Bẩm Thái hậu, chúng ta đầu hàng đi thôi! Nếu không chịu đầu hàng thì tất cả chúng ta sẽ chết vì khát nước!...
Thái hậu Thốc Nhi Hãn cất giọng run run nói không ra hơi:
- Mở cửa thành... đầu hàng... đi thôi!
Một binh sĩ lột chiếc khăn trắng bịt trên đầu xuống, đưa cao lên vẫy.
Giã Biệt đang đứng bên ngoài cổ lũy, nhìn thấy tình hình trước mắt, vui mừng đấm cho Tốc Bất Đài một đấm, vui vẻ la to:
- Nhanh lên! Hãy mang nước đến cho họ uống! Chiếc cầu treo nơi cổ lũy từ từ hạ xuống. Đám đông lớp chạy lớp bò, cố tuôn ra ngoài.
Người Mông Cổ xách từng thùng nước để trước mặt họ. Những khuôn mặt hốc hác vì khát nước, vội vàng kê miệng vào thùng uống nghe ừng ực.
Bên trong cổ lũy, một tên cận vệ vừa đưa tay lau nước bám trên mặt, vừa bưng một bình nước chạy lên đầu thành, đỡ đầu Thái hậu Thốc Nhi Hãn đang nằm dưới đất lên, kê nước vào miệng cho bà ta uống. Thái hậu Thốc Nhi Hãn uống được vài ngụm nước, sức khỏe hồi phục nhanh chóng y như uống thuốc tiên. Bà ta chụp lấy bình nước kê lên miệng uống liên tiếp. Sau đó, bà ta đứng lên đầu thành nhìn ra bên ngoài, thấy binh sĩ và bá tánh đang tranh nhau những thùng nước của binh sĩ Mông Cổ, có nơi vì tranh nhau nên sanh ra ẩu đả.
Vương hậu và các hoàng tử không thể tranh giành được với họ.
Thái hậu Thốt Nhi Hãn nghiêm giọng quát to:
- Hãy cút đi cho ta! Bộ các ngươi muốn làm phản hả? Hãy lui ra, để cho vương phi và các hoàng tử uống trước!
Bọn binh sĩ và bá tánh đều sợ hãi vội vàng lui ra, quì xuống. Vương phi và các hoàng tử đua nhau chạy tới trước các thùng nước, giúi đầu uống theo kiểu ngưu ẩm. Giã Biệt từ nãy giờ đứng trên cao theo dõi, bèn hướng về đầu thành hỏi to:
- Có phải bà là Thái hậu Thốc Nhi Hãn đó không?
Thái hậu Thốc Nhi Hãn trả lời với một thái độ cao ngạo:
- Ta đây! Nhưng, tên họ của ta để cho nhà ngươi gọi thế hả?
Giã Biệt cúi mình đáp:
- Tôi xin lỗi! Xin hỏi những người đàn và và trẻ con đó đều là vương phi và hoàng tử của Toán Đoan phải không?
Thái hậu Thốc Nhi Hãn nghiêm giọng trả lời:
- Còn có công chúa nữa!
-Tôi đã hiểu rồi! - Giã Biệt quay sang các thân binh Mông Cổ ra lệnh - Hãy để cho các vương phi và công chúa uống cho đủ, còn các hoàng tử thì không cần phải uống!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn hỏi:
- Tại sao vậy hả? Tại sao các hoàng tử lại không cần uống?
Giã Biệt bình thản đáp:
- Người chết thì đâu còn biết gì mà uống. Hãy lôi tất cả chúng nó ra chém đầu!
Bọn thân binh ào tới, kéo tất cả những hoàng tử ra cửa thành. Thái hậu Thốc Nhi Hãn sợ hãi núp vào những ụ chiến đấu để nhìn ra ngoài. Sau những tiếng "Phập! Phập!", thì tiếng kêu la của các hoàng tử không còn nghe nữa. Thái hậu Thốc Nhi Hãn đưa tay lên trời, khóc lóc nói:
- Hỡi A -La! Ngài có trông thấy không? Tại sao ngài không dùng những tia điện như gươm bén đánh chết những tên đao thủ phủ kia? Hỡi Ma Khả Mạt Toán Đoan, đứa con trai vô dụng của ta, tại sao ngươi không thể bảo vệ cho các hoàng tử của ngươi vậy? Ngươi đã trốn đi đâu?... Hỡi A -La.
Đêm đã khuya, tại hòn đảo ở giữa biển Caspian ngoài tiếng sóng vỗ không còn nghe được tiếng gì khác nữa. Cảnh vật thật là tĩnh mịch. Người trên thuyền vỗ tay mấy lượt, tức thì trên bờ có người lên tiếng đáp lại. Từ trên thuyền có người nhảy xuống. Hoàng tử Trát Lan Đinh đang đứng trên bờ lên tiếng hỏi:
- Có phải tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý đó không?
- Tôi đây! Thưa hoàng tử Trát Lan Đinh - Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý lội xuống nước để lên bờ, hỏi:
- Bệnh tình của Toán Đoan có khá hơn không?
Hoàng tử Trát Lan Đinh lắc đầu, đáp:
- Hình như ông ấy bị viêm màn bụng, trong bụng bị ứ nước, nên bụng mỗi lúc càng to, lại sốt cao, trong khi không có một món thuốc nào uống cả, e rằng...
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý thở dài, nói:
- Nếu thế thì không cần nói cho ông ấy biết nữa, để ông ấy có thể đi vào vườn hoa của Thiên quốc một cách êm ái!
Trát Lan Đinh kinh ngạc hỏi:
- Lại có tin chẳng lành sao?
Thành Cát Tư Hãn phái ba đứa con trai của ông ta tiến binh về phía cố đô Ngọc Long Kiệt Xích.
Đó là chuyện mà ta đã tiên liệu được.
- Ngoài ra, còn có tin cổ lũy Cáp Luân đã bị thất thủ rồi!
- Cái gì? - Hoàng tử Trát Lan Đinh cả kinh, hỏi tiếp - Như vậy Thái hậu, Vương phi, Công chúa và các hoàng tử ra sao?
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý đáp:
- Thái hậu, công chúa, vương phi đều trở thành tù binh của Giã Biệt, còn tất cả các hoàng tử đều bị giết hết rồi!
Trát Lan Đinh đứng sững sờ như một khúc gỗ.
Từ trong cửa lều rách nát có tiếng khóc của Ma Kha Mạt Toán Đoan vọng ra:
- Hỡi ơi! Chân chúa ơi!
Trát Lan Đinh và tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý vội vàng chạy vào. Những tên thị vệ và Thái tử bé nhỏ nghe tiếng động cũng chạy tới nơi.
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói với mọi người:
- Đừng có ồn ào! ban đêm trên biển tiếng động truyền đi xa lắm!
Mọi người cố nín thở. Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý đặt lỗ tai sát tim của Ma Kha Mạt Toán Đoan nghe ngóng, nói:
- Ông ấy vẫn còn sống. Có lẽ vừa rồi nghe được những tin bất hạnh do tôi kể lại, nên ông ấy bị ngất đi!
- Ôi! - Ma Kha Mạt Toán Đoan rên rỉ hết sức đau đớn.
Vị Thái tử bé nhỏ và hoàng tử Trát Lan Đinh cùng lay gọi:
- Phụ thân ơi!
Những người có mặt chung quanh cũng cất tiếng gọi:
- Toán Đoan bệ hạ vĩ đại ơi!
Ma Kha Mạt Toán Đoan vừa khóc vừa nói:
- Ta có tội! Ta có tội!...
Hoàng tử Trát Lan Đinh lên tiếng an ủi:
- Cha ơi! Cha đừng quá đau lòng!
Ma Kha Mạt Toán Đoan lắc đầu, nói:
- Ta không đau lòng đâu, vì ta sắp chết rồi. Những thân nhân chết trước ta vẫn còn chờ ta trên Thiên đường kia mà. Đối với những thân nhân chết sau, ta cũng chờ đợi họ trên vườn hoa Thiên đường đó! Cả nhà chúng ta cũng sẽ đoàn tụ ở trên ấy.
Hoàng tử Trát Lan Đinh và người Thái tử trẻ tuổi òa lên khóc. Ma Kha Mạt Toán Đoan cất tiếng than rồi nói:
- Cả cuộc đời của ta đã chinh phục và thống trị một vùng đất bao la, nhưng đáng tiếc là không có một tấc đất nào để chôn ta cả, vậy ta đành chịu chôn trên hòn đảo hoang bé nhỏ này thôi!
- Phụ thân ơi! - Hoàng tử Trát Lan Đinh và Thái tử bé nhỏ cùng khóc.
Ma Kha Mạt Toán Đoan mỉm một nụ cười héo hắt, nói:
- Cũng được! Mỗi ngày sẽ có sóng biển tấu nhạc tang, mỗi ngày sẽ có những con chim hải yến, những con ó biển cùng hát vãn ca cho ta!
Hoàng tử Trát Lan Đinh nói:
- Này, hãy cùng khiêng Toán Đoan bệ hạ vào trong lều.
- Đừng bận tâm nữa - Ông ta cố gắng khoát tay nói tiếp - Này hoàng tử Trát Lan Đinh, này Thái tử Oát Tư Thích Hắc, các con hãy nghe đây. Việc lập Oát Tư Thích Hắc lên làm Thái tử là ý kiến của Thái hậu.
Hoàng tử Trát Lan Đinh nói:
- Con nhất định sẽ đem hết sức mình phụ tá cho em con.
- Không! - Ma Kha Mạt Toán Đoan đưa tay chỉ thanh kiếm còn mang bên cạnh sườn của mình nói tiếp:
- Này Oát Tư Thích Hắc, con hãy mở thanh đao này xuống - Thái tử bé nhỏ liền làm theo ý cha.
Ma Kha Mạt Toán Đoan lại ra lệnh:
- Hãy giúp cha đeo thanh đao này vào cho anh con.
Thái tử bé nhỏ lại làm đúng theo lời dạy.
Ma Kha Mạt Toán Đoan mỉm một nụ cười bi thương, nói:
- Này, Oát Tư Thích Hắc, không phải phụ thân không thương con, nhưng bây giờ ngoài Trát Lan Đinh ra, thì không ai có thể khôi phục được nước Hoa Thích Tử Mô nữa!
Người thái tử nhỏ cất tiếng khóc, nói:
- Dạ, con biết, xin cha hãy an tâm, con không hề có sự oán trách nào đối với cha và cũng không hề có sự oán trách nào đối với anh con. Anh ơi, anh có tin không?
Hoàng tử Trát Lan Đinh trào lệ, ôm người em trai bé nhỏ vào lòng, nói:
- Anh tin! Anh tin! Tại sao anh lại không tin em trai của anh?
Ma Kha Mạt Toán Đoan cố lấy hơi, nói:
- Được rồi! Bây giờ các ngươi đã có Toán Đoan mới rồi!
Mọi người cùng quì xuống, khẽ lên tiếng hoan hô:
- Trát Lan Đinh Toán Đoan vạn tuế!
Ma Kha Mạt Toán Đoan trợn trừng hai mắt, đứt hơi. Mọi người cùng òa lên khóc:
- Cha ơi!...
- Bớ Toán Đoan bệ hạ!...
Trát Lan Đinh cởi chiếc áo lót của mình, bịt kín đầu Ma Kha Mạt Toán Đoan lại. Mọi người cùng khiêng ông đem chôn xuống một cái hố đã đào sẵn. Trát Lan Đinh là người trước tiên rải một nắm đất lên xác cha. Đứa con trai nhỏ cũng rải thêm một nắm đất. Sau đó, đám đông cùng hợp lực chôn Ma Kha Mạt Toán Đoan trong tình trạng không quan tài chi cả. Tháng 12 năm 1220, Ma Kha Mạt Toán Đoan đã kết thúc cuộc đời vừa quang vinh vừa tủi nhục của mình trên một hòn đảo hoang giữa biển Caspian. Đám tang của ông không có nghi trượng, không có nhạc tang thậm chí không có tiếng khóc - Vì mọi người sợ tiếng khóc sẽ truyền đến tai của các binh sĩ Mông Cổ đang truy kích họ. Một điều tối bi thảm, là ngay đến Ma Kha Mạt Toán Đoan cũng không thể tưởng tượng được ấy là thân xác ông không được bỏ vào quan tài mà chỉ có cát vàng phủ lên mặt. Tuy nhiên, từ đó ông đã thoát khỏi cảnh hồi hộp liên tục, vì bị sự truy kích của binh sĩ Mông Cổ. Ông đã nằm yên trên một hòn đảo nhỏ mà sau này đã bị chìm lỉm xuống đáy biển. Thế hệ sau của ông, dù là người khen ngợi hay là người nguyền rủa, cũng không ai có thể tìm được nơi chôn cất ông đâu nữa!
Theo mạng lệnh của Thành Cát Tư Hãn, Giã Biệt, Tốc Bất Đài chẳng khác nào những con chó săn, một khi đã ngoạm được con mồi rồi thì không bao giờ chịu buông tha. Cho dù những con mồi đó có trốn vào rừng núi, có trốn đến hải đảo đi nữa, thì họ cũng truy kích tới cùng. Sự truy kích của họ, nhanh như những trận cuồng phong, những làn điện chớp. Thái hậu Thốc Nhi Hãn dù trốn vào rừng núi, rốt cục cũng phải đầu hàng; còn Ma Kha Mạt Toán Đoan trốn đến hải đảo, rốt cục cũng phải chịu chết một cách bi thảm. Đó là sự trừng phạt vô tình của lịch sử đối với họ.
Trát Lan Đinh và mọi người cùng quì xuống khấn vái và dập đầu lạy rồi mới đứng lên, tuốt thanh bảo kiếm ra, nói một cách quả quyết:
- Đi ngay! Chúng ta phải đến Ngọc Long Kiệt Xích trước ba người con trai của Thành Cát Tư Hãn. Vì ở đấy hãy còn mười vạn binh sĩ và một triệu bá tánh. Đó là niềm hy vọng để cho chúng ta khôi phục lại đất nước!
Những ngày cuối cùng của năm 1220, Trát Lan Đinh vị Toán Đoan của Hoa Thích Tử Mô vừa mới lên ngôi đã trở lại cố đô Ngọc Long Kiệt Xích của nước này, với niềm hy vọng sẽ đánh nhau một trận quyết định sự sống chết với quân Mông Cổ để khôi phục lại đất nước.
Dân chúng trong thành đứng hai bên đường hoan nghênh Toán Đoan Trát Lan Đinh và Vệ đội của ông ta. Ngoài việc không có tiếng quân nhạc, tất cả mọi nghi lễ đều giống như trước đây họ đã nghênh đón Ma Kha Mạt Toán Đoan. Mọi người đều quì xuống đất dập đầu lạy từng tấm thảm len một được mang ra đường trải. Nhưng, có một điều khác hơn ấy là sự xúc động, sự bi phẩn và niềm hy vọng xuất phát từ nội tâm của từng người. Cho nên khắp mọi nơi đều nghe tiếng hoan hô pha lẫn tiếng nghẹn ngào nức nở:
- Hoan hô Trát Lan Đinh Toán Đoan, người bảo vệ cho tín ngưỡng!
- Hoan nghênh Trát Lan Đinh Toán Đoan, vị cứu tin của Ngọc Long Kiệt Xích! Hoan nghênh Trát Lan Đinh Toán Đoan, người phục quốc của nước Hoa Thích Tử Mô!
Trát Lan Đinh Toán Đoan không có vẻ uy nghiêm như Ma Kha Mạt Toán Đoan trước kia. Ông ta nhảy xuống ngựa, rơi lệ nói với bá tánh:
- Tôi thật có lỗi với mọi người, để mọi người phải sợ hãi, phải chịu khổ. Hơn một nửa đất nước của Hoa Thích Tử Mô đã rơi vào tay giặc, hằng nghìn hằng vạn người đã bị chém giết! Các tín đồ Chính giáo phải chịu nạn! Đứng trước mặt các vị, tôi là một kẻ có tội! Đứng trước mặt A - La tôi cũng là một kẻ có tội! - Trát Lan Đinh Toán Đoan quì xuống đất.
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và người con trai Oát Tư Thích Hắc, một Thái tử vừa bị truất phế cũng như tất cả đoàn tùy tùng đều quì xuống. Khắp cả đường phố đâu đâu cũng nghe tiếng khóc.
Ngay đêm đó, số người trong cung của Hoàng Thái hậu lại có một tâm trạng trái ngược với bá tánh trong thành phố. Họ đang âm mưu một cuộc chính biến.
- Người Quốc Cậu đã tụ hợp tất cả những Khâm Sát Hãn còn lại, để gấp rút bàn bạc đều gì đó. Ngoài cửa có tiếng người la lớn:
- Thái tử điện hạ tới!
Oát Tư Thích Hắc từ ngoài bước vào, mấy người vội vàng cúi xuống hôn lấy vạt áo trước của anh ta. Oát Tư Thích Hắc hoảng hốt, nói:
- Này Quốc Cậu, hiện giờ tôi không còn là Thái tử nữa, xin đừng làm như vậy.
Quốc Cậu hỏi:
- Này cháu ngoan của ta, hãy nói cho cậu biết, có phải Trát Lan Đinh bắt ép cháu phải nhường ngôi Thái tử lại cho anh ta không?
Oát Tư Thích Hắc lắc đầu, bước lùi ra sau, nói:
- Không! Không! Đó là lời di huấn của tiên Toán Đoan khi sắp lâm chung.
Quốc Cậu nói:
- Đó là sự ngụy tạo của Trát Lan Đinh!
Oát Tư Thích Hắc cãi lại:
- Không! Đó là những lời mà chính tai tôi nghe được!
- Không thể như thế! Này cháu của ta, dù cho đó là lời di huấn của Toán Đoan đi nữa cũng không thể được. Cháu là người do Thái hậu đưa lên làm Thái tử kia mà. Ma Kha Mạt Toán Đoan khi sắp lâm chung thì tinh thần không còn sáng suốt nữa, vậy việc tự ý thay đổi Thái tử là hoàn toàn không hợp pháp.
Mọi người đồng thanh la to:
- Phải! Trát Lan Đinh lên làm Thái tử là không hợp pháp!
- Phải! Vậy thì hãy giết chết Trát Lan Đinh đi! Hãy lập tức đưa Thái tử Oát Tư Thích Hắc lên làm Toán Đoan!
- Bớ Quốc Cậu, đã nói thì hãy làm, kẻo để lâu sẽ có nhiều diễn biến!
Quốc Cậu quay sang Oát Tư Thích Hắc nói:
- Này cháu ta! Cháu hãy ở lại cung của Hoàng Thái Hậu này để chờ làm nghi lễ đăng quang! - Nói dứt lời, ông ta nhìn vào các Khâm Sát Hãn nói tiếp:
- Các ông hãy lập tức điều động ngay mỗi người một nghìn dũng sĩ, chờ khuya nay khi có tiếng gà gáy đầu tiên thì sẽ lén đến bao vây hành cung của Trát Lan Đinh, giết chết hết những người như hoàng tử Trát Lan Đinh, tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và số Vệ đội do Trát Lan Đinh mang về. Phải giết hết không chừa một ai sống sót! - Dứt lời, mọi người cùng hối hả bước đi.
Oát Tư Thích Hắc hết sức sợ hãi. Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu ta vội vàng chạy nhanh ra ngoài, tìm cách né tránh sự theo dõi của bọn vệ đội riêng của Quốc Cậu, rồi chạy thẳng tới hành cung của Trát Lan Đinh.
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý bưng một ngọn nến hướng dẫn Oát Tư Thích Hắc đi thẳng đến trước cửa phòng của Trát Lan Đinh Toán Đoan, lên tiếng gọi:
- Bẩm Trát Lan Đinh Toán Đoan mau thức dậy! Hoàng tử Oát Tư Thích Hắc vừa báo cáo cho biết, Quốc Cậu và những Khâm Sát Hãn đang điều động binh mã sẽ kéo tới đây giết chết ngài đấy!
Trát Lan Đinh Toán Đoan chụp lấy cậu bé trai, hỏi:
- Này đệ đệ, chuyện đó có thật không?
Oát Tư Thích Hắc vừa khóc vừa đáp:
- Bọn họ bảo cha thay đổi Thái tử là bất hợp pháp, nên định giết chết anh để lập tôi lên làm Toán Đoan. Nhưng cha đã nói rồi, ngoài anh ra thì không còn ai có thể khôi phục được đất nước này nữa. Dù em có chết cũng không sao, nhưng em nhất định không để cho họ giết anh, người anh tốt của em!
Trát Lan Đinh Toán Đoan ôm đứa em trai vào lòng, nước mắt trào ra như mưa, nói:
- Em trai tốt của anh, em là người em trai tốt của anh!
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói:
- Bẩm Toán Đoan, binh mã trong thành này đều là tay chân của Quốc Cậu, họ định khi có tiếng gà gáy đầu tiên thì sẽ động thủ, vậy chúng ta phải tức khắc rời khỏi thành Ngọc Long Kiệt xích ngay!
Trát Lan Đinh Toán Đoan nói một cách quả quyết:
- Đi nhanh lên!
Số người của Trát Lan Đinh Toán Đoan vội vàng phi ngựa rời khỏi cửa thành, một hàng đuốc sáng đã xé tan màn đêm trên cánh đồng hoang dã.
Sau khi Trát Lan Đinh thoát ra khỏi thành Ngọc Long Kiệt Xích chẳng bao lâu, thì quân đội của Truật Xích, Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài đã kéo tới Ngọc Long Kiệt Xích và nhanh chóng bao vây ngôi thành này.
Lịch sử không bao giờ có giả thiết. Nếu không có cuộc tranh chấp nội bộ do các Khâm Sát Hãn và phái thủ cựu của họ phát động đuổi Trát Lan Đinh Toán Đoan, một người có lòng dũng cảm và có mưu trí hơn người cha, thì không biết chừng trận chiến lớn nhất tại cố đô của Hoa Thích Tử Mô, biết đâu sẽ tạo ra một kết quả khác? Nhưng, lịch sử không bao giờ có giả thiết, vì sau khi các Khâm Sát Hãn tạo ra sự xung đột không bao lâu, thì ba người con trai của Thành Cát Tư Hãn đã xua quân tới bao vây Ngọc Long Kiệt Xích, mở màn cho một cuộc chiến tranh có tính cách hủy diệt kéo dài suốt bảy tháng.
Trước tình hình thành Ngọc Long Kiệt Xích đang nguy kịch, có thể bị tiêu diệt trong một sớm một chiều, Trát Lan Đinh Toán Đoan được xem là nguồn hy vọng duy nhất để phục quốc, buộc phải bỏ chạy đến thành Ba Lý Hắc.
Tại quảng trường của thành phố này, Trát Lan Đinh Toán Đoan nói chuyện với dân chúng có mặt:
- Hỡi thần dân tại thành Ba Lý Hắc, ta là Trát Lan Đinh Toán Đoan. Ta muốn nói cho các người nghe một câu chuyện. Một thành phố cũng trù phú như thành phố Ba Lý Hắc này, nuôi một ảo vọng là kẻ thù cũng có lòng nhân từ, nên không quyết tâm chống lại trận tấn công của người Mông Cổ, mà phái sứ giả đi xin sự khoan hồng của giặc, họ được giặc hứa hẹn nên đã mở cửa thành đầu hàng. Sau khi người Mông Cổ tiến vào thành, thì chúng đuổi tất cả dân chúng bất kẻ sang hèn ra khỏi thành, rồi tách rời phụ nữ và nam giới ra thành hai toán. Chúng bắt đầu chọn lựa được 500 người thợ và chọn lựa một số thanh niên nam nữ bắt đi làm nô lệ xong, bèn lệnh giết chết hết số người còn lại. Các người muốn hỏi câu chuyện bi thảm đó xảy ra ở đâu chăng? Các người cứ hỏi ngay những nạn nhân từ bốn phương tám hướng chạy tới đây thì sẽ rõ! Vậy, các người muốn tránh khỏi số phận bi thảm đó không? Hãy cầm vũ khí lên và đi theo ta!
Khi đội ngũ của Trát Lan Đinh Toán Đoan rời khỏi thành phố thì đã tăng thêm rất nhiều thành viên mới.
Trát Lan Đinh lại đến thành Thát Nhĩ Mê. ông cưỡi ngựa đi gặp dân chúng trong thành phố và nói cho mọi người nghe:
- Chúng đã từ trong tay của những người chồng cướp đi không biết bao nhiêu là vợ là con của họ. Chúng đã tách rời không biết bao nhiêu là chị em anh em! Và có không biết bao nhiêu bậc cha mẹ đã phát điên lên vì con gái trinh trắng của họ bị chúng giày xéo!
Trát Lan Đinh Toán Đoan khi kéo quân đội ra khỏi thành thì số quân của ông ta tăng lên gấp bội.
Tại thành Mã Lỗ, Trát Lan Đinh Toán Đoan lại đi vào đám đông kêu gọi:
- Đừng tin buông bỏ đao kiếm xuống thì ma quỷ sẽ trở thành thiên thần. Đầu tôi có thể đứt, máu tôi có thể chảy, nhưng đất nước Hoa Thích Tử Mô hoàn chỉnh không thể bị chia cắt, không thể dâng hai tay cho bọn tín đồ dị giáo!
Đội ngũ của Trát Lan Đinh Toán Đoan khi rời khỏi thành Mã lỗ đã có một quân số đông vô số kể!..
Giữa lúc Trát Lan Đinh đi khắp nơi động viên nhân dân của mình đứng lên kháng chiến, thì Thành Cát Tư Hãn đang đóng quân tại thành Tát Ma Nhĩ Can lại đang bận rộn xử lý một số sự kiện.
Gia Luật Sở Tài cầm một tờ báo cáo khẩn đi vào hoàng cung. Sau khi bước vào đại điện ông ta nói lớn:
- Thưa Khả Hãn, sứ giả mang tin có báo cáo khẩn cấp cho biết Trường Xuân Chân Nhân đã rời Yên Kinh để tới Tát Ma Nhĩ Can!
Thành Cát Tư Hãn vui vẻ đứng lên hỏi:
- Thế hả? Tốt, ngày hôm nay thì chuyện vui nhiều đấy. Đến đây, ông râu dài hãy ngồi xuống đây uống rượu sữa ngựa đã!
Gia Luật Sở Tài chú ý nhìn một nhóm người phụ nữ Hoa Thích Tử Mô đang đứng dưới điện. Thành Cát Tư Hãn cười nói:
- Đây là những tù binh do Giã Biệt và Tốc Bất Đài mang từ thành Nể Sa Bất Nhi về. Những người trẻ tuổi là phi tử và con gái của Ma Kha Mạt Toán Đoan, còn con mẹ già da mặt nhăn nheo như hạt hạnh đào, tay ôm con mèo kia chính là mẹ của Ma Kha Mạt Toán Đoan và cũng là cô của Hãi Nhi Hãn, tức Thái hậu Thốc Nhi Hãn.
Gia Luật Sở Tài nhìn các tướng lãnh quanh bàn, nói:
- Thưa Đại Hãn, Thái hậu Thốc Nhi Hãn tuy là tù binh, nhưng cũng nên ban cho bà ta một chỗ ngồi.
- Có sự đối xử như thế ư? Thành Cát Tư Hãn hỏi.
Gia Luật Sở Tài trả lời một cách khẳng định:
- Có! Trong lịch sử Trung Quốc chuyện phong cho những nhà vua bị mất nước các tước vương, tước hầu, là chuyện vẫn thường thấy.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Thế cũng được! Hãy đưa đến một chỗ ngồi cho Thái hậu Thốc Nhi Hãn!
Thị vệ bèn nhắc đến một chiếc ghế để bên cạnh Thái hậu Thốc Nhi Hãn. Thành Cát Tư Hãn khách sáo nói:
- Xin mời Thái hậu Thốc Nhi Hãn hãy ngồi!
Thái hậu Thốc Nhi Hãn không nói cám ơn, nét mặt thản nhiên ngồi xuống ghế một cách cao ngạo. Hốt Lan phi nói với Thành Cát Tư Hãn:
- Thưa Đại Hãn, ngài có trông thấy con mèo nằm trên bắp đùi của Thái hậu Thốc Nhi Hãn kia không?
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Mèo ư? Thứ đó thì có dùng vào đâu được, vừa không thể cắt lông lại vừa không thể vắt sữa?
Hốt Lan phi nói:
- Ngài xem kìa, hai mắt của con mèo đều khác nhau.
- Thế nào gọi là khác nhau?
- Mỗi con mắt đều có màu sắc khác nhau.
Thành Cát Tư Hãn xem kỹ, nói:
- Ồ! Quả nhiên là thế. Quái vật!
Hốt Lan phi nói:
- Thiếp rất yêu thích con mèo đó, vậy có thể nói với bà ta cho thiếp mượn chơi vài ngày không?
- Chuyện đó có chi khó. Này Thái hậu Thốc Nhi Hãn, Hốt Lan phi của tôi thích con mèo của bà đó, vậy bà có thể tặng con mèo cho Hốt Lan phi không?
Sắc mặt của Thái hậu Thốc Nhi Hãn sa sầm, nói:
- Không được! Đấy là con mèo của tôi!
Đôi mày của Thành Cát Tư Hãn nhướng cao, nói:
- Hả? Bà là một Thái hậu bị mất nước mà còn oai phong thế ư? Hãy bắt con mèo của bà ấy quật chết cho ta!
Binh sĩ bước tới định chụp con mèo nằm trong lòng của Thái hậu, nhưng Hốt Lan phi vội vàng la lên:
- Đừng! Đừng động tới con mèo đó! - Nàng quay sang Thành Cát Tư Hãn nói - Hãy mau ngăn cản họ đi!
Thành Cát Tư Hãn ra lệnh:
- Các ngươi lui ra!
Hốt Lan phi bước tới trước mặt Thái hậu Thốc Nhi Hãn, nhìn kỹ con mèo rồi nói với bà ta:
- Mèo đực hay là mèo cái vậy?
Thái hậu Thốc Nhi Hãn bực bội, đáp:
- Ngươi không thấy nó đang có bầu đấy sao? Đồ ngốc!
Hốt Lan phi nói qua giọng thương lượng:
- Nếu vậy, khi nó sanh con bà có thể biếu cho tôi một con không?
- Để xem ta có thích làm như vậy hay không đã?
Thành Cát Tư Hãn tức giận, nói:
- Hả?!
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn