Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần V: Đại Bi Kịch Của Lịch Sử - Chương 24: Khúc Mở Màn Của Cuộc Tây Chinh Và Những Sự Cãi Vã Trước Khi Ra Quân
ại Hãn đình, Thành Cát Tư Hãn đang cùng Gia Luật Sở Tài bàn việc phái sứ giả sang nước Hoa Thích Tử Mô.
Thành Cát Tư Hãn suy nghĩ một lúc, nói:
- Lần đi sứ sang Hoa Thích Tử Mô này, sẽ là một chuyến đi lành ít dữ nhiều đấy!
Gia Luật Sở Tài như đã có sẵn kế hoạch trong lòng, nói:
- Cũng không hẳn thế đâu.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Biện pháp của ông ra sao?
- Ma Cáp Mậu Đức là người Hoa Thích Tử Mô. Anh ta quen thuộc
về địa lý và tập quán của đối phương, có thể làm phó sứ.
- Phải! Anh ta có thể tạo sự an toàn cho sứ đoàn. Còn chính sứ thì có thể phái tướng quân Trấn Hải là người Úy Ngột Nhi đảm trách. ông ấy cũng là người Hồi giáo.
Gia Luật Sở Tài nói:
- Trấn Hải là người dũng cảm và có nhiều hiểu biết, đủ sức để gánh vác trọng trách này. Khả Hãn đúng là một người giỏi việc sử dụng người!
Sứ đoàn của Mông Cổ đến cung đình của Hoa Thích Tử Mô tại thủ Đô Ngọc Long Kiệt Xích.
Trấn Hải, Ma Cáp Mậu Đức và một tín đồ Hồi giáo khác được mấy quan viên đưa vào hoàng cung của Toán Đoan.
Ma Kha Mạt Toán Đoan ngồi trên ngai vàng, còn vị trí của Trát Lan Đinh đã bị người con trai khác thay thế và bản thân Trát Lan Đinh phải đứng ở phía sau các Hãn người Khâm Sát. Thiết Mộc Nhi Diệc Lý thì đứng sau lưng Trát Lan Đinh. Từ đầu chí cuối hai người này không hề nói một lời, sắc mặt lúc nào cũng bình thản.
Nhóm ba người của Trấn Hải không tỏ ra kiêu ngạo mà cũng không tỏ ra tự ti, từ ngoài bước vào cung điện. Họ dùng nghi lễ của người Hồi giáo bước tới thi lễ trước mặt Ma Kha Mạt Toán Đoan.
Trấn Hải nói:
- Tôi là sứ thần Mông Cổ, tín đồ Hồi giáo thực sự, tên gọi Trấn Hải xin bái kiến Toán Đoan của Hoa Thích Tử Mô.
Ma Kha Mạt Toán Đoan cất giọng cao ngạo, hỏi:
- Này, sứ thần các hạ, A - La lúc nào cũng khoan hồng, vậy có phải các hạ đến đây để xin lỗi việc Thành Cát Tư Hãn phái một nhóm gián điệp đông đảo tới tìm hiểu tình hình quân sự, phá hoại mối quan hệ hòa bình giữa hai nước hay không?
Trấn Hải cười nhạt, đáp:
- Thưa, Toán Đoan bệ hạ, ngài từng nghe tại nước Trung Quốc cổ xưa ở phương đông, có một câu thành ngữ rất có ý nghĩa hay không?
Ma Kha Mạt Toán Đoan hỏi:
- Thành ngữ gì?
Trấn Hải đáp:
- Bụm tai để trộm chuông!
Ma Kha Mạt Toán Đoan lại hỏi:
- Nó có nghĩa gì?
Ma Cáp Mậu Đức liền giải thích:
- Đó là câu chuyện một người ăn trộm đến nhà người ta để trộm một chiếc chuông đồng, nhưng anh ta đã có một hành động ngu xuẩn, là bịt đôi tai của mình lại, cho rằng làm như thế thì người khác cũng không nghe được tiếng leng keng của chiếc chuông!
Đám đông các Hãn người Khâm Sát đều tuốt đao ra khỏi vỏ, đồng thanh quát:
- To gan!
Trấn Hải vẫn thản nhiên như chỗ không người, nói:
- Thưa Toán Đoan bệ hạ, chân tướng của sự kiện xảy ra tại ngôi thành Ngõa Đáp Thích của quí quốc là do người chủ ngôi thành Hải Nhĩ Hãn đã ăn cướp thương đội của nước tôi, tàn sát 450 thương gia của nước tôi, đó là một tội ác mà ai nghe cũng khủng khiếp!
Hải Nhĩ Hãn nói:
- Đó là 450 tên gian tế!
Trấn Hải cất tiếng cười to, nói:
- Có bao giờ nghe nói những gian tế đông đến 450 người cùng đi chung với nhau không?
Hải Nhĩ Hãn không trả lời được.
Ma Cáp Mậu Đức đứng bên cạnh nói nhỏ với Trấn Hải mấy lời gì đó Trấn Hải liền đưa tay lên chỉ thẳng vào Hải Nhĩ Hãn nói:
- Chắc ông là Hải Nhĩ Hãn, kẻ đã giết người cướp hàng hóa đây chăng? - Hải Nhĩ Hãn bước thụt lùi.
Trấn Hải nói với Ma Kha Mạt Toán Đoan:
- Với sự sáng suốt của Toán Đoan bệ hạ, chắc chắn không được biết rõ hành động phi pháp của Hải Nhĩ Hãn. Bản sứ thần được Thành Cát. Tư Hãn giao cho trọng trách, yêu cầu một cách quyết liệt Toán Đoan bệ hạ phải bắt Hải Nhĩ Hãn giao cho sứ thần mang về Hãn quốc Mông Cổ để xét xử, để chứng minh Toán Đoan là người hoàn toàn không dính líu gì tới chuyện này, đồng thời, cũng chứng minh thành tâm chung sống hòa bình giữa hai nước, mong Toán Đoan suy nghĩ kỹ?
Ma Kha Mạt Toán Đoan im lặng. Ông ta nhìn các Hãn người Khâm Sát đang đứng chung quanh có gương mặt đầy sát khí, nên phải đánh liều đứng phắt dậy, nói:
- Bản Toán Đoan không cần phải suy nghĩ kỹ. Việc xử quyết bọn gian tế Mông Cổ là do bản Toán Đoan ra lệnh, vì tiêu diệt tất cả những tín đồ dị giáo chính là tôn chỉ của bản Toán Đoan!
Trấn Hải nói:
- Thế thì tốt. Những lời nói của Toán Đoan, tôi sẽ trở về Mông Cổ kể lại không sót chữ nào cho Thành Cát Tư Hãn nghe. Tôi xin cáo từ!
- Ba người của Trấn Hải liền quay lưng bước ra khỏi điện.
Hải Nhĩ Hãn la to:
- Không thể thả chúng nó đi!
Ma Kha Mạt Toán Đoan liền xuống lệnh:
- Hãy đứng lại! Bọn các người không có cơ hội đó đâu! Bây đâu! Hãy mang bọn tín đồ dị giáo này đi chém đầu! - Các võ sĩ ào tới bắt lấy Trấn Hải.
Trấn Hải nói to:
- Tôi không phải là tín đồ dị giáo, tôi là người Muslim (Hồi giáo)!
Ma Kha Mạt Toán đoan nói:
- Nếu thế thì nhà ngươi là tên phản nghịch đối với A-la!
Trấn Hải nghiêm giọng quát lớn:
- Bớ Ma Kha Mạt Toán Đoan! Ta cảnh cáo ngươi, nếu hôm nay ngươi giết ta thì ngày mai đại quân của Thành Cát Tư Hãn sẽ san bằng thành Ngọc Long Kiệt Xích, nơi mà máu tươi của ta đã chảy! - Các võ sĩ cùng kéo Trấn Hải ra khỏi cung.
Ma Kha Mạt Toán Đoan đứng lên nói:
- Chờ một tí! Này Trấn Hải, trước khi nhà ngươi bước vào cửa địa ngục hãy nghe cho rõ đây: ngọn giáo dài của bản Toán Đoan từng chĩa vào Ba Lý Hắc, Dã Lý, Tác Ma Nhĩ Can (Samarkand), Ba Trách Đạt (Baghdad), khiến tất cả bọn thống trị ở đây đều phải quì xuống hôn vạt áo của ta. Thậm chí, ta còn có thể làm cho Khalifah ở Ai Cập một tên bất tài kế thừa thủ lĩnh Hồi giáo Mohammad phải run cầm cập! Còn những tín đồ đạo Cơ Đốc người Oát La Tư, chỉ đáng trở thành nô lệ để chuyên làm chuyện nặng nhọc cho ta. Vậy, nếu Thành Cát Tư Hãn của ngươi đạp vào mảnh đất thiêng liêng của tín đồ chính giáo này, thì ta sẽ cho hắn một mảnh đất để vùi thây tại đầu nguồn sông Onon! Dẫn hắn đi! - Trát Lan Đinh nhắm đôi mắt lại, trong khi Thiết Mộc Nhi Diệc Lý thì tái mặt đưa tay chụp lấy cánh tay của Trát Lan Đinh.
Hải Nhĩ Hãn hỏi:
- Còn hai tên kia để lại làm gì?
Ma Kha Mạt nói:
- Ta sẽ có chuyện dùng. Hãy đưa chúng xuống giam vào địa lao!
Ma Cáp Mậu Đức và một sứ giả nữa đều bị giam trong địa lao.
Đêm hôm đó, cửa sắt được mở ra và có tiếng gọi:
- Ma Cáp Mậu Đức, ngươi hãy ra đây!
Ma Cáp Mậu Đức đứng lên. Người sứ giả kia hỏi:
- Có phải họ đem giết ta không?
Ma Cáp Mậu Đức an ủi anh ta:
- Hãy yên tâm, ta có thể lấy bộ râu của ta để bảo đảm là thánh A - La sẽ phù hộ ngươi không gặp chuyện rắc rối gì! - Nói dứt lời thì bước ra khỏi địa lao.
Tại một gian phòng bí mật trong hoàng cung, Ma Kha Mạt đang cùng bàn mật mưu với Hải Nhĩ Hãn. Ma Kha Mạt Toán Đoan hỏi:
- Ông có nói chuyện với Ma Cáp Mậu Đức rồi ư?
Hải Nhĩ Hãn đáp:
- Đã nói chuyện rồi!
- Hắn đồng ý làm gián điệp cho chúng ta không?
- Ý chí vĩ đại của Toán Đoan có thể chinh phục được linh hồn của tất cả mọi người!
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Tốt! Vậy gọi hắn tới đây.
Ma Cáp Mậu Đức được dẫn vào gian phòng bí mật. Ma Kha Mạt Toán Đoan đang ngồi trên thảm len trải dưới đất, bên cạnh ông ta là Hải Nhĩ Hãn.
Ma Cáp Mậu Đức đưa chéo hai tay lên ngực rồi bước chậm chạp đến trước mặt hai người để thi lễ, rồi lại đưa hai tay gác chéo lên bụng đứng bên cạnh chờ đợi.
Ma Kha mạt Toán Đoan nói:
- Bản Toán đoan đích thân tiếp kiến nhà ngươi, đó là một danh dự lớn cho nhà ngươi đấy!
- Danh dự đó sẽ đi theo tôi đến bước đường cuối đời, tôi sẽ mang vinh dự đó vào Thiên đường! - Ma áp Mậu Đức gác chéo hai tay trước bụng, đi những bước ngắn đến gần Ma Kha Mạt Toán Đoan, kê đôi môi vào hôn vạt áo trước của ông ta, rồi mới đi lùi mấy bước, hai tay vẫn gác chéo trước bụng để chờ lệnh.
Hải Nhĩ Hãn vỗ tay mấy lượt, tức thì những người tớ gái bưng lên bốn chiếc mâm vàng, bên trong có đựng những món ăn ngọt. Xong, số người đó lui ra.
Ma Kha Mạt Toán Đoan hỏi:
- Nhà ngươi là người Hoa Thích Tử Mô ư?
Ma Cáp Mậu Đức đáp:
- Dạ, nhà tôi ở tại Ngọc Long Kiệt Xích.
- Ngươi là tín đồ chính giáo ư?
- Là tôi tớ của A-la toàn năng!
- Thế tại sao nhà ngươi lại trở thành sứ giả của Mông Cổ?
- Tiểu nhân từ trước tới nay luôn đi buôn bán tại phương đông, nên có cơ hội quen biết với người chinh phục thế giới rộng lượng đó!
Ma Kha Mạt Toán Đoan giật mình, hỏi:
- Hả?
Ma Cáp Mậu Đức vội vàng bổ sung:
- Tất nhiên, bất cứ ai cũng không thể hơn được người bảo vệ tín ngưỡng, vị Toán Đoan vĩ đại như ngài!
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Hoa Thích Tử Mô của ta đã chinh phục phương Tây, trở thành nhà vua của các nước. Đại Islam (Hồi giáo) của ta là người thống trị tối cao. Người Ba Tư, người á Rập, người Đột Quyết, người Khan Lý và còn người Oát La Tư, người Cáp Thích, Khiết Đan, đều quỳ gối dưới chân của ta cả. Ta có thành phố Ngọc Long Kiệt Xích, một hòn ngọc phồn vinh nhất thế giới và còn có một đạo quân có thể tiêu diệt được bất cứ bọn tín đồ dị giáo nào. Vậy, Thành Các Tư Hãn của nhà ngươi thì sao?!
Ma Cáp Mậu Đức đáp:
- Ông ta thì chẳng có gì cả.
Ma Kha Mạt Toán Đoàn hỏi dồn:
- Bộ nhà ngươi nói nịnh ta hả?
- Tôi xin thề với A-la, cả vùng thảo nguyên ở Mông Cổ chẳng có một thành phố nào. Những Na Nhan của họ cũng giống như các quan viên Bá Khắc của chúng ta, chỉ có những bầy bò, bầy cừu, bầy ngựa và lạc đà không biết nói, là những tài sản đáng khoe khoang của họ. Ngoài ra, họ còn có những thê thiếp, con trai con gái và hằng trăm hàng nghìn nô lệ là tài sản biết nói mà thôi. Tuy nhiên, một điều làm cho họ cảm thấy rất khó đối phó, đó là gia súc của họ ngày càng ít đi, cho nên giờ phút nào họ cũng bị uy hiếp bởi nạn khan hiếm thực phẩm và nạn chết đói!
Hải Nhĩ Hãn hỏi:
- Bọn họ có cung điện hay không?
Ma Cáp Mậu Đức đáp:
- Có, nhưng cũng có thể nói là không có!
Ma Kha Mạt Toán Đoan không hiểu, bèn hỏi lại:
- Nói thế có ý nghĩa là gì?
- Bọn họ có người sống trong những chiếc lều Mông Cổ hình tròn, có người sống trong những chiếc lều hình vuông và có những người sống trong những trại báng gỗ lợp vỏ cây. Thành Cát Tư Hãn thì có một đại trướng nóc vàng sườn bằng gỗ, lợp bằng những tấm thảm len được gọi là "Cung điện"!
- Gỗ và thảm len ư? - Ma Kha Mạt Toán Đoan và Hải Nhĩ Hãn đều phá lên cười to.
Hải Nhỉ Hãn nói:
- Thật là ngu xuẩn! Họ hoàn toàn không biết trên thế giới này người ta đã biết dùng gạch ngói và đá để xây dựng thành cung điện sao?
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Thôi được! Để sau này chúng ta sẽ dùng mã tấu để dạy họ biết thế nào là cung điện!
- Khi chúng ta chặt mất cái đầu ngu xuẩn của chúng rồi, thì chúng không còn biết những gì khác nữa!
Hải Nhĩ Hãn lại cười to một cách đắc ý.
Ma Kha Mạt Toán Đoan với vẻ mặt nghiêm túc, bỗng cất tiếng hỏi:
- Nghe thái tử Khuất Xuất Luật của bộ lạc Nải Man cho biết, Thành Cát Tư Hãn có một đạo quân lớn mạnh, có thể đánh bại được nước Kim phải không?
Ma Cáp Mậu Đức đáp:
- Không! Không! Ngài chỉ cần nhìn chúng cưỡi những con ngựa Mông Cổ thì sẽ biết rõ tất cả.
Ma Kha Mạt Toán Đoan hỏi:
- Thế nào?
- Tôi có thể dùng bộ râu quí báu nhất của tôi để xin thề, nếu so sánh với loài ngựa Đột Quyết hung dữ mà chiến sĩ Hoa Thích Tử Mô cưỡi thì những con ngựa của chúng chẳng qua là những con thỏ mà thôi!
Một trận cười lớn lại nổi lên.
Ma Kha Mạt Toán Đoan hỏi:
- Nhà ngươi hãy nói cho ta biết, Thành Cát Tư Hãn hiện đang làm gì?
Ma Cáp Mậu Đức đáp:
- Ông ta đối với việc thương đội của ông ta bị tàn sát tỏ ra rất tức giận, nhưng những Na Nhan của ông ta lại càng giận dữ hơn, cho nên ông ta mới phái sứ đoàn đến đây đòi bắt hung thủ mang về trị tội, để làm dịu sự phẫn nộ của các Na Nhan.
- Na Nhan là cái gì?
- Như vừa rồi tôi có nói, những người này cũng giống như Bá Khắc của chúng ta, tức là các vương công và tướng lãnh của Mông Cổ.
- Thành Cát Tư Hãn có muốn đánh giặc không?
- Thưa, muốn! Tuy nhiên, họ đang đánh với nước Kim ở phía nam, đánh với Tây Liêu ở phía Tây, trong khi đó Tây Hạ lúc nào cũng đe dọa họ, vậy thử hỏi họ làm sao có thể phân chia quân đội ra để đánh được ai nữa. Nhất là hiện nay Thành Cát Tư Hãn đã sắp sửa 60 tuổi rồi. Nếu họ muốn đánh Hoa Thích Tử Mô thì phải cưỡi ngựa đi ròng rã một năm rưởi mới có thể từ Mông Cổ tới đây. Trong khi đó, họ còn phải đi qua rất nhiều sa mạc. Nếu muốn làm như vậy, có lẽ Thành Cát Tư Hãn phải trẻ thêm nhiều tuổi nữa thì mới có thể làm được!
Ma Kha Mạt Toán Đoan bật cười. Ma Cáp Mậu Đức nói tiếp:
- Hơn nữa, mùa xuân năm nay có một trận bão tuyết to, làm chết cóng rất nhiều gia súc. Người Mông Cổ đang phải chịu nạn đói kém!
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Thôi được! Hãy trao tiền thưởng cho hắn! - Hài Nhĩ Hãn ném một túi tiền cho Ma Cáp Mậu Đức.
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Đó là 100 đồng "Ba lý thất" bằng vàng!
Ma Cáp Mậu Đức tạ ơn xong, nói:
- Sao lại thưởng quá nhiều như vậy? Thưa Toán Đoan vĩ đại, A-la sẽ vĩnh viễn phù hộ cho ngài!
Ma Kha Mạt Toán Đoan đứng lên bỏ đi.
Hải Nhĩ Hãn nói với Ma Cáp Mậu Đức:
- Này Ma Cáp Mậu Đức, vì phải để cho Thành Cát Tư Hãn tin ngươi, nên bắt buộc nhà ngươi phải chịu đau đớn một tí!
Người sứ giả kia cũng được binh sĩ đưa tới. Hải Nhĩ Hãn ra lệnh:
- Hãy đốt râu của chúng! - Nói dứt lời thì bỏ đi.
Ma Cáp Mậu Đức và người sứ giả kia cả kinh, cất tiếng la to. Mấy tên binh sĩ bắt họ đè xuống và dùng lửa của những ngọn nến để đốt cháy râu họ!
Hai người của Ma Cáp Mậu Đức trở về đến Hãn đình của Thành Cát Tư Hãn với áo quần xốc xếch. Trước mặt Thành Cát Tư Hãn đang để một chiếc bình sành, hai sứ giả may mắn thoát chết vừa khóc vừa nói:
- Râu là tượng trưng quyền lợi của người tín đồ Hồi giáo. Chúng đốt râu chúng tôi cũng có nghĩa là đoạt mất quyền lợi sinh tồn của chúng tôi. Đối với một người tín đồ Hồi giáo, điều đó là một sự sỉ nhục không gì to lớn bằng!
Gia Luật Bất Hoa nói:
- Thưa Khả Hãn, nếu bảo việc chúng nó giết thương đội của chúng ta là một sự hiểu lầm, thì lần này chúng giết sứ thần của chúng ta đã có nghĩa là công nhiên tuyên chiến, vậy ngài còn chờ gì nữa?
Thành Cát Tư Hãn cắn chặt hai hàm răng, khiến bắp thịt hai bên má nổi thành vồng.
Cánh cửa lều bỗng mở rộng và từ ngoài xông vào một đám đông. Họ giận dữ gầm to lên:
- Thưa phụ Hãn, Hoa Thích Tử Mô lại giết sứ thần của chúng ta phái tới đó, phải không? - Giọng nói đó là của Truật Xích, người con cả của Thành Cát Tư Hãn.
- Trấn Hải tiên sinh bị hại rồi sao? - Nhị đệ Cáp Tát Nhi nói tiếp ông ấy là công thần cùng uống chung nước bùn với Đại Hãn ở hồ Ban Chu Nê. Ông ấy đến với Đại Hãn trong khi Đại Hãn đang gặp khó khăn. Vậy không thể để cái chết của ông ấy trở thành vô nghĩa!
Tốc Bất Đài nói:
- Đánh! Thưa Đại Hãn, tôi sẽ dẫn đoàn thiết xa của tôi đi một lần nữa để bắt sống cái tên gọi là Toán Đoan gì đó, cũng như tên Hải Nhĩ Hãn về đây!
Dã Lặc Miệt nói:
- Tôi cũng đi bắt chúng về đây, trước tiên đốt bộ râu của chúng, rồi sau đó mới chặt đầu chúng!
Nhóm người của Sát Hợp Đài đồng thanh yêu cầu:
- Thưa phụ Hãn, hãy đánh chúng!
Tất cả những người có mặt cũng đồng thanh nói:
- Hãy đánh chúng, thưa Đại Hãn!
Thành Cát Tư Hãn khoát tay. Gia Luật Sở Tài nói với mọi người:
- Mọi người hãy trở về chờ đợi ý kiến của Đại Hãn!
Đám đông miễn cưỡng bước đi ra khỏi đại trướng.
Ma Cáp Mậu Đức đau đớn khóc òa. Gia Luật Bất Hoa vừa nhìn Ma Cáp Mậu Đức vừa hỏi Thành Cát Tư Hãn:
- Thưa Đại Hãn, trận giặc này dù sao cũng phải đánh. Vậy ngài còn chờ gì nữa?
Thành Cát Tư Hãn thở dài, đáp:
- Chờ tin tức của Giã Biệt và Quách Bảo Ngọc.
Gia Luật Sở Tài nói:
- Tôi đã phái sứ giả khẩn cấp đi theo đường trạm dịch để thăm dò tình hình quân sự. Nhưng, việc cấp đất để khai khẩn đồn điền cho Gia Luật Bất Hoa huynh thì cần phải tiến hành ngay tức khắc.
Thành Cát Tư Hãn quay sang hai sứ giả nói:
- Này Ma Cáp Mậu Đức, hai ngươi vì ta mà bị chúng làm nhục lớn như vầy, vậy sau này ta sẽ bắt bọn Bá Khắc của người Hoa Thích Tử Mô phải lấy tính mạng để thường lại cho các người! Bây giờ các ngươi hãy đi nghỉ ngơi đi.
Ma Cáp Mậu Đức và người sứ giả kia cùng bước ra khỏi Hãn đình.
Thành Cát Tư Hãn quay sang Gia Luật Bất Hoa nói:
- Này Gia Luật Bất Hoa, tôi cấp cho ông hai vạn người để lập đồn điền chăn nuôi trồng tỉa dưới chân núi A Lặc Thái ở phía Tây. Ta nghĩ cuộc chiến tranh sắp tới sẽ rất lâu dài và rất gian khổ, vậy chỗ của ông phải trở thành một hậu phương đáng tin cậy cho ta.
Gia Luật Bất Hoa đáp:
- Tôi hiểu rõ.
Thành Cát Tư Hãn nói lẩm nhẩm như nói cho mình nghe:
- Giã Biệt ơi! Giã Biệt ơi! Nếu mưu trí của ông mà cũng giỏi như tài bắn tên của ông, thì trong cuộc chiến tranh chống Tây Liêu này tôi sẽ không quá lo lắng như bây giờ.
Gia Luật Sở Tài nói:
- Bên cạnh ông ấy còn có Quách Bảo Ngọc, người mà mưu trí cũng như võ công đều giỏi kia mà.
Trên đầu thành Hốt Thán, Khuất Xuất Luật đang đốc binh sĩ và dân chúng tăng cường việc phòng thủ. Hắn quở trách những người lười biếng:
- Khuân vác nhanh lên! Tất cả củi gỗ, dầu hỏa, đá, đều phải khuân vác lên đây cho mau! Bằng không thì người Mông Cổ là những kẻ không tin Thượng đế, mà cũng không tin Phật mở cuộc tấn công thì lũ bây sẽ chết cả đám!
Bên ngoài thành Hốt Thán, Giã Biệt và Quách Bảo Ngọc cùng so đầu ngựa bước đi và phía sau họ là mười mấy tên thân binh bám sát theo. Giã Biệt nghiến răng nói:
- Tên tiểu tử Khuất Xuất Luật đánh giặc thì chẳng hay ho gì, nhưng cặp giò của hắn thì lại chạy nhanh như thỏ. Nay hắn chui vào thành Hốt Thán, muốn trừ được hắn thì ít nhất cũng phải tốn đến nửa năm và không biết có đến bao nhiêu người sẽ không còn trở về nhà được nữa!
Quách Bảo Ngọc nói:
- Không hẳn là thế.
Giã Biệt đưa đôi mắt hoài nghi nhìn Quách Bảo Ngọc, hỏi:
- Sao?
- Tên Khuất Xuất Luật đó do quá hoảng hốt, nên không biết tìm đường để chạy. Nay hắn chọn con đường sai lầm này thì chắc chắn ngày chết của hắn không còn xa nữa!
- Này Quách lão đệ, lời nói đó là nói theo kiểu thầy bói, hay theo kiểu thầy mo đấy?
- Giã Biệt tướng quân ơi! Bộ ông quên rồi sao, tướng quân Tốc Bất Đài từng cho biết việc Khuất Xuất Luật bắt ép tín đồ Hồi giáo trong thành Hốt Thán, phải bỏ đạo Hồi tin theo đạo Gia Tô và đạo Phật đó sao!
Giã Biệt hỏi:
- Có phải Tốc Bất Đài nói việc hắn giết giáo trưởng, đốt thánh đường và đưa vào mỗi hộ dân một binh sĩ của hắn đó chăng?
- Việc đó xảy ra tại thành Hốt Thán này!
- Nếu vậy thì sao?
Quách Bảo Ngọc đáp:
- Thôi, hãy đi trở về, đêm nay ta sẽ có cách. - Hai người thúc ngựa cùng rời đi. Bọn thân binh bám sát theo sau.
Đêm đến, được sự che chở của màn đêm, Giã Biệt dẫn các tay cung nỏ đến sát bờ hào bảo vệ thành, bắn vào trong thành những tờ cáo thị được viết trên da dê. Trên thành có người la to:
- Người Mông Cổ đến!
Khuất Xuất Luật và bọn binh sĩ giữ thành bắt đầu hỗn loạn. Giã Biệt âm thầm chỉ huy các tay cung nỏ rút lui.
Những tín đồ Hồi giáo trong thành Hốt Thán cùng đọc tờ cáo thị: "Trong quốc gia của Thành Cát Tư Hãn có đủ các thần dân nói bảy thứ tiếng khác nhau, trong số bá tánh tín ngưỡng theo sáu thứ tôn giáo..."
Một đám đông tín đồ Hồi giáo cùng bàn bạc với nhau:
- Người Mông Cổ bảo mỗi một cá nhân đều có thể tin theo tôn giáo của mình, đều có thể gìn giữ luật lệ riêng của tổ tiên.
Cũng có một nhóm người Hồi giáo khác đang bàn luận:
- Sự tồn tại của người Mông Cổ đúng là một sự từ bi, một sự nhân ái như ân huệ của thần ban cho.
- Họ đến đây là để diệt trừ tên quỉ Sa - Tăng Khuất Xuất Luật, chứ tuyệt đối không làm hại chi đến bá tánh trong thành Hốt Thán.
- Vậy chúng ta còn chờ đợi gì nữa? Hãy ra tay trước tiên giết chết bọn tín đồ dị giáo tàn ác, rồi sau đó mở cửa thành cho người Mông Cổ tiến vào!
- Đi mau nào! Giờ phút nêu cao chánh nghĩa của Hồi giáo đã đến!
Thế là từ đường cái tới hẻm nhỏ ở trong thành, từng nhà dân một người Hồi giáo đều nổi dậy tay cầm dao làm bếp, gậy gộc, những thanh sắt, vừa hò reo vừa ào lên giết chết binh sĩ của Khuất Xuất Luật.
Trên đầu thành, Khuất Xuất Luật kinh hoàng thất sắc. Hắn một mặt đốc thúc binh sĩ ngăn chặn dân chúng và quân Mông Cổ từ dưới tràn lên, một mặt dùng thừng để tuột xuống tường thành.
Quách Bảo Ngọc và Giã Biệt đứng bên ngoài thành Hốt Thán theo dõi cuộc chiến đấu. Quách Bảo Ngọc ngồi trên mình ngựa đưa tay chỉ:
- Kìa, Khuất Xuất Luật đó! Đừng để hắn chạy thoát nữa!
Giã Biệt to tiếng nói:
- Ông hãy an tâm!
- Giã Biệt giương cung lắp tên và một mũi tên bay ra đã bắn đứt sợi thừng, khiến Khuất Xuất Luật từ trên cao rơi xuống mặt đất, nằm tại chỗ lăn lộn.
Giã Biệt thúc ngựa tới gần, nói:
- Mau lên! Hãy đập gãy đùi hắn để xem hắn còn có chạy thoát được nữa hay không?
Quách Bảo Ngọc nói:
- Khoan đã! Hãy trao hắn cho bá tánh trong thành Hốt Thán này xử trí và hãy ra lịnh cho tất cả binh sĩ Mông Cổ rút ra khỏi thành.
Giã Biệt hỏi:
- Không để binh sĩ lại để giữ thành sao?
Quách Bảo Ngọc nói:
Người Hồi giáo ở đây sẽ giữ thành thay cho chúng ta!
Giã Biệt đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn Quách Bảo Ngọc, nhưng vẫn phải tuân theo mạng lệnh, nói:
- Được để tôi đi truyền lệnh cho tất cả binh sĩ triệt thoái ra khỏi thành Hốt Thán!
Những tín đồ Hồi giáo trong thành chạy ào ra và đổ xô về phía Khuất Xuất Luật. Khuất Xuất Luật cố gắng chỏi tay ngồi dậy, giương to đôi mắt sợ hãi nhìn đám đông. Nhưng tất cả những lưỡi dao, những gậy gộc trong tay đám đông đã cùng một lúc bổ xuống. Chẳng mấy chốc, trên đầu gậy của dân chúng đã bêu đầu của Khuất Xuất Luật. Đám đông vừa la ó vừa chạy trở vào trong thành.
Chẳng mấy chốc, Giã Biệt và Quách Bảo Ngọc đã thấy trên đầu thành có một ngọn sào cao đang treo lủng lẳng thủ cấp của Khuất Xuất Luật. Giã Biệt cười, nói qua giọng khâm phục:
- Này Quách Bảo Ngọc, anh tài giỏi thật đấy!
Trên một cánh đồng bằng nằm về phía tây của nước Tây Liêu, Ma Kha Mạt Toán Đoan, Trát Lan Đinh, Thiết Mộc Nhi Diệc Lý, Hải Nhĩ Hãn và các Hãn người Khâm Sát đang điều động đại quân Hoa Thích Tử Mô xuất hiện nơi đường chân trời. Ma Kha Mạt Toán Đoan đứng trên ngựa nhìn về phía xa và ông ta đã thấy ở đường chân trời phía bên kia là doanh trại của người Mông Cổ.
Hải Nhĩ hãn nói:
- Chúng ta đã đuổi kịp người Mông Cổ rồi!
Từ xa, có ba người kỵ mã đang phi ngựa chạy tới và họ đã dừng ngựa đứng lại khi còn cách xa mấy bước.
Hải Nhĩ Hãn đưa tay chỉ ba người của Quách Bảo Ngọc đang ngồi trên lưng ngựa, nói:
- Xem kìa! Những con ngựa của chúng cưỡi, đúng như lời nói của Ma Cáp Mậu Đức, so với những con ngựa của chúng ta, thì ngựa chúng chỉ là những con thỏ! Đám đông đều cười rộ.
Quách Bảo Ngọc thúc ngựa bước tới vài bước, vòng tay nói:
- Có phải đây là Toán Đoan bệ hạ của Hoa Thích Tử Mô đấy không?
Ma Kha Mạt Toán Đoan đáp:
- Đúng vậy! Nhưng nhà ngươi không cần phải xưng tên họ, vì bất luận nhà ngươi là ai, chỉ một chốc nữa thôi, cũng sẽ trở thành một xác chết giống như bao nhiêu người Mông Cổ khác?
Quách Bảo Ngọc mỉm cười, nói:
- Mỗi lần đánh nhau thì tất nhiên sẽ có người trở thành xác chết, dù binh sĩ hay là Toán Đoan cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, Thành Cát Tư Hãn của chúng tôi không có sai chúng tôi đi đánh nhau với Hoa Thích Tử Mô. Chúng tôi tới đây chỉ có mục đích chinh phạt người con trai của Thái Dương Hãn ở bộ lạc Nải Man là Khuất Xuất Luật mà thôi.
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Khuất Xuất Luật là bạn đồng minh của Hoa Thích Tử Mô, các ngươi giết chết Khuất Xuất Luật chính là xúc phạm đến Hoa Thích Tử Mô. Ngươi về nói lại với vị thống soái của ngươi, hãy chuẩn bị đầu lâu để chuộc tội!
- Nếu Toán Đoan bệ hạ quyết tâm đánh nhau, thì chúng tôi đành phải hầu vậy!
Nói dứt lời, Quách Bảo Ngọc quay đầu ngựa bỏ đi trở về.
Hải Nhĩ Hãn nói to:
- Hãy bắt lấy chúng nó! Cắt lấy lỗ tai của chúng nó! - Ông ta dẫn theo mấy tên thân binh truy đuổi và chia thành hai cánh để bao vây ba người của Quách Bảo Ngọc.
Trong khi bọn binh sĩ của Hải Nhĩ Hãn sắp sửa khép vòng vây, thì Quách Bảo Ngọc liền chong ngọn giáo ra, rồi cùng với hai thân binh của mình xông thẳng lên đâm ngã ba thân binh của Hải Nhĩ Hãn rồi thúc ngựa chạy bay đi!
Hải Nhĩ Hãn lại dẫn theo hơn 100 người định truy đuổi. Trát Lan Đinh thúc ngựa chạy theo quát lớn:
- Bớ Hải Nhĩ Hãn, chúng ta là dũng sĩ chinh phục thế giới, chớ không phải tên trộm ở thành Baghdad!
Hải Nhĩ Hãn gò cương cho ngựa đứng lại, nói lớn:
- Bớ Trát Lan Đinh, nhà ngươi bây giờ không còn là Thái tử nữa, vậy đừng có lên mặt dạy ta!
Ma Kha Mạt ngăn lại, nói:
- Thôi! Sự nóng nảy của các ngươi hãy để dành trút lên đầu người Mông Cổ! Tả quân và hữu quân hãy dàn rộng ra! Hôm nay quyết không để một tên nào còn sống sót chạy trở về báo tang với Thành Cát Tư Hãn! - Ông ta vỗ tay mấy lượt rồi xuống ngựa.
Lúc bọn Trát Lan Đinh dàn quân ra, thì bọn quan hầu, bọn thái giám trong cung đình liền trải thảm xuống đất và bưng đủ thứ đồ ngọt ra. Ma Kha Mạt ung dung ngồi xuống đất thò tay vào một chậu đồng để rửa tay. Sau đó, hắn cầm lên một trái nho khô bỏ vào miệng. Sau khi đưa mắt nhìn chung quanh, hắn nói với thái giám:
- Có thể bắt đầu được rồi!
Đội quân nhạc liền thổi những chiếc kèn làm bằng da và đánh trống ầm ĩ. Trát Lan Đinh, Thiết Mộc Nhi Diệc Lý dẫn đoàn quân cánh phải, còn Hải Nhĩ Hãn và các Hãn người Khâm Sát thì chỉ huy đoàn quân cánh trái, bắt đầu tiến về hướng doanh trại của người Mông Cổ.
Tại doanh trại của người Mông Cổ, các kỵ binh đều lên ngựa, đứng thành từng hàng 10 người, 100 người, 1.000 người. Giã Biệt quay sang Quách Bảo Ngọc nói:
- Này Quách lão đệ, giữa hai cánh quân này của bọn địch, cánh quân nào dễ đánh hơn?
Quách Bảo Ngọc đáp:
- Cánh quân phía phải của chúng do Trát Lan Đinh và Thiết Mộc Nhi Diệc Lý, rất khó đối phó. Riêng cánh quân ở phía trái do Hải Nhĩ Hãn chỉ huy thì dễ đánh hơn.
Giã Biệt nói:
- Được! Chúng ta sẽ né tránh cánh quân của Trát Lan Đinh. Lão đệ hãy xông lên tấn công cánh quân phía phải do Hải Nhĩ Hãn chỉ huy, còn ta sẽ đánh thẳng vào Trung quân của chúng để bắt sống con dê núi Ma Kha Mạt đó. Trận này bọn Hoa Thích Tử Mô thua chắc!
Quân đội của Hoa Thích Tử Mô tiếp tục tiến lên, cứ mỗi lúc càng xa trung quân do Ma Kha Mạt chỉ huy. Tiếng trống trận đã được thay thế tiếng trống lắc, bốn cô gái cùng nhảy múa trước mặt Toán Đoan.
Quách Bảo Ngọc lên tiếng nhắc nhở:
- Thời điểm đã tới!
Giã Biệt quay ngựa chạy trở lại nói to với các binh sĩ:
- Hỡi các con của ta! Quân đội Hoa Thích Tử Mô mang theo rất nhiều món ăn chơi như đường mía, nho khô, dưa khô, còn có những món ăn khác mà các ngươi chưa từng thấy như chuối già, khóm, chà là Iraq. Mau tiến lên! Lấy những thức ăn đó ăn cho đã thèm và cũng để biết thêm những gì mình chưa biết!
Hai cánh phải và trái của quân Mông Cổ cứ chia thành từng hàng 100 người ào ạt tiến về phía địch. Họ la to: "Hố! Hố! Hố!..." chứ không la "Sát" như mọi khi, trông họ có vẻ vui mừng như đi dự hội.
Riêng Giã Biệt thì ém Trung quân trong lều trại, chưa cho đối phương thấy.
Trát Lan Đinh hết sức ngạc nhiên, trong khi Thiết Mộc Nhi Diệc Lý cũng ngạc nhiên không kém, lên tiếng hỏi:
- Tại sao người Mông Cổ xung phong mà có vẻ hồ hởi như đi dự tiệc vậy?
Trát Lan Đinh đưa cao thanh mã tấu, la to:
- Hỡi chiến sĩ dũng cảm Đột Quyết Man, bọn tín đồ dị giáo vừa cười vừa xung phong tới kia, vậy chúng ta hãy làm cho chúng khóc để quay trở về!
Anh ta thúc ngựa dẫn đầu tiến lên. Toán quân của cánh phải nhắm đánh thẳng vào cánh trái của quân Mông Cổ.
Nhóm người của Hải Nhĩ Hãn đang ở trong cánh trái của quân Hoa Thích Tử Mô, nghe tiếng hò reo của quân Mông Cổ đều lấy làm lạ. Hải Nhĩ Hãn hỏi:
- Bọn chúng làm gì thế? Có phải chúng đúng là con cháu của quỉ Sa-tăng đó chăng?
Quân đội của Hải Nhĩ Hãn chưa kịp xung phong thì cánh quân phía phải của Mông Cổ do Quách Bảo Ngọc chỉ huy đã ào tới trước mặt. Hải Nhĩ Hãn không kịp chống trả, bị quân Mông Cổ ào tới chạy ra phía sau.
Quân đội của hai bên, một cánh thì tiến lên phía trước, một cánh thì lùi lại phía sau, khiến chiến trường xuất hiện một khoảng trống. Giã Biệt liền chỉ huy mười lăm người tại Trung quân nhanh nhẹn thọc thẳng vào khoảng trống đó và xung phong tới chỗ Trung quân của Ma Kha Mạt.
Ma Kha Mạt nhìn thấy quân địch tràn tới như một trận gió hốt, mà không có ai ngăn chặn, sợ đến đổi trợn mắt há mồm. Bọn vũ nữ kêu rú lên và bỏ chạy. Trung quân của ông ta vội vàng thúc ngựa chạy lên để ngăn chặn, nhưng toán quân của Giã Biệt hết sức hung hãn, chỉ với mấy chục kỵ binh họ đã chọc thủng phòng tuyến của đối phương và nhanh nhẹn xông tới chỗ đứng của Ma Kha Mạt.
Ma Kha Mạt hốt hoảng nhảy lên ngựa. Bọn thị vệ vội vàng chận lấy Giã Biệt. Chỉ trong chớp mắt, xác chết đã nằm ngổn ngang. Ma Kha Mạt một mình một ngựa chạy nhanh về hướng đoàn quân cánh phải của Trát Lan Đinh.
Trát Lan Đinh dẫn mấy trăm kỵ mã chạy tới tiếp cứu, nói:
- Bớ cha! Con đã đến đây!... - Kỵ binh của Trát Lan Đinh bắt đầu giao phong với nhóm quân của Giã Biệt. Ánh đao ánh kiếm lập lòe, đôi bên cứ sát phạt nhau đến trời tối thì mạnh ai nấy thu quân.
Ma Kha Mạt, Trát Lan Đinh, Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và Hải Nhĩ Hãn nhìn về phía những đống lửa bùng cháy bên trận địa của quân Mông Cổ. Trát Lan Đinh nói:
- Thưa cha, quân Mông Cổ từ xa kéo tới đây để bôn tập, cộng thêm trong ngày vừa qua họ phải đánh nhau ác liệt với ta, vậy chắc chắn họ rất mệt mỏi. Đêm nay chúng ta lén đánh vào doanh trại của họ, chắc chắn sẽ giành được thắng lợi.
Hải Nhĩ Hãn vốn đã khiếp sợ quân Mông Cổ, ông ta không muốn tiếp tục giao tranh nữa, nói:
- Này Trát Lan Đinh, nhà ngươi cũng muốn làm tên trộm ở thành Baghdad hả?
Ma Khả Mạt khoát tay, nói:
- Thôi! Các ngươi đừng háo đấu như hai con gà trống. Người Mông Cổ là những tín đồ dị giáo rất xảo trá lại rất hung hăng, vậy chi bằng chờ quân tiếp viện của ta đến rồi sẽ dạy cho chúng một bài học!
Mặt trời đã lên thật cao, những đống lửa tại khu đóng quân của người Mông Cổ vẫn tiếp tục bốc cháy, nhưng trong khu đóng quân không còn thấy xe, thấy lều trướng đâu nữa, mà chỉ còn lại một bãi đất trống không.
Ma Kha Mạt và các tướng sĩ cùng tiến vào khu đóng quân của Mông Cổ. Hải Nhĩ Hãn cười nói:
- Bọn tín đổ dị giáo này cũng giống như một con rắn bị đập, nên sợ hãi bỏ trốn hết rồi!
Trát Lan Đinh nói:
- Chờ khi chúng nhảy vồ tới như những con cọp, tôi mong được thấy ông tiếp tục đứng đó mà cười!
- Hải Nhĩ Hãn tức giận nhưng không trả lời được, đành im lặng nuốt nước bọt!
Đúng như trong quyển "Lịch Sử Của Người Chinh Phục Thế Giới" của một nhà sử học, khi nói tới hành động ngu xuẩn và liều lĩnh diễn ra liên tiếp của Toán Đoan nước Hoa Thích Tử Mô có nói: "Ai mang những cây mạ khô héo trồng xuống ruộng, thì ngươi đó chắc chắn sẽ không có gì để thu hoạch; nhưng nếu ai đó muốn gieo mầm mống của sự thù hận, thì mọi người đều nhất trí cho rằng, người đó sẽ hái lấy những quả hối hận". Những hành động của Ma Kha Mạt Toán Đoan và Hải Nhĩ Hãn đã từng bước một, đưa nước Hoa Thích Tử Mô vào hố diệt vong.
Một buổi sáng, trong gian lều riêng của Kha Ngạch Luân, Hợp Đáp An và Thiết Mộc Cách đỡ Kha Ngạch Luân ngồi dậy.
Kha Ngạch Luân nhìn thấy Thành Cát Tư Hãn, thì cất giọng run run và uy nghi hỏi:
- Có phải Thành Cát Tư Hãn đó không? Lần này con lại đi đánh giặc nữa phải không?
Hợp Đáp An nói:
- Hiện giờ bà cụ đang minh mẫn, vậy ngài muốn nói gì thì mau nói đi!
Thành Cát Tư Hãn quì xuống, nói lớn:
- Thưa mẹ, con phải đi chinh phạt ở phía Tây.
- Mở cuộc Tây chinh ư? Người Nải Man, người Tây Hạ, người Úy Ngột Nhi, còn có người A... A gì đó!
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Thưa mẹ, A Lực Ma Lý.
- Phải! Lại còn có Cáp Thích Lỗ, không phải tất cả đều qui thuận rồi sao? - Kha Ngạch Luân lên tiếng hỏi.
Thành Cát Tư Hãn giải thích:
- Lần này con đi đánh Hoa Thích Tử Mô.
Kha Ngạch Luân dùng bàn tay che vành tai, hỏi:
- Đánh ai?
Thành Cát Tư Hãn chồm tới trước, nói lớn:
- Đánh Hoa Thích Tử Mô, đó là một quốc gia giàu có cường thịnh nằm bên kia con đường tơ lụa về phía Tây, còn xa hơn cả Tây Liêu nữa.
- Tại sao phải đánh giặc với họ? À, mà con không cần giải thích vì mẹ biết con làm việc gì cũng có lý do cả. Chỉ có điều là đường đi quá xa và chúng lại là một đối thủ mạnh mẽ, vậy trận giặc này đánh ít nhất cũng phải kéo dài tám năm hoặc mười năm đấy chứ? - đôi mắt của Kha Ngạch Luân đã trào ra hai dòng lệ.
Thành Cát Tư Hãn hết sức xúc động, cúi đầu làm thinh. Kha Ngạch Luân đưa tay sờ lên đỉnh đầu của con và Thành Cát Tư Hãn cũng dùng hai tay chỏi xuống mặt đất không dám ngóc đầu dậy.
Kha Ngạch Luân khóc nức nở. Đôi vành môi của bà lay động rồi nói:
- Mẹ đã già rồi, không biết lúc nào trời cao sẽ gọi mẹ và không biết chừng đó mẹ có nhìn thấy con lần cuối cùng hay không?
Thành Cát Tư Hãn vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, mẹ sẽ trường sinh bất lão!
Kha Ngạch Luân lắc đầu, nói:
- Sống lâu làm gì? Hiện nay mẹ không còn việc gì cần phải làm nữa. Ôi, cha con bị người Tháp Tháp Nhi đầu độc chết, trong khi người Thái Xích Ô lại bỏ rơi mẹ con ta, tất cả những chuyện đó đã trở thành xa xôi quá rồi! - Bà cất tiếng cười rồi nói tiếp - Mẹ dù sao cũng đã nuôi dạy được bốn con và tất cả đều trở thành những bậc anh hùng. Ngoài ra, mẹ cũng vì con nuôi thêm bốn đứa con nuôi nữa và chúng cũng đều trở thành anh hùng cả - Bà lại tươi cười nói tiếp - Rau rừng, trái rừng vẫn có thể nuôi sống được chín miệng ăn. Còn chuột đồng... chuột đồng... - Kha Ngạch Luân bắt đầu lú lẩn, không còn tỉnh táo nữa.
Thiết Mộc Cách hỏi:
- Chuột đồng thì sao?
Kha Ngạch Luân nhớ lại chuyện cũ, nói:
- Thịt chuột đồng thì ăn cũng ngon, nhưng trông nó rất xấu xí. Này Thiết Mộc Chân, Khoát A Hắc Thần nói con đã vì chuyện người em của con là Biệt Cách Thiếp Nhi giật mất một con cá của con nên con đã cùng Cáp Tát Nhi bắn chết nó phải không? Ôi! - Kha Ngạch Luân vừa khóc vừa nói tiếp: - Này Thiết Mộc Chân, hiện nay ngoài chiếc bóng của con, con không còn bạn bè nào nữa, ngoài chiếc đuôi thì không có ngọn roi, mẹ biết tâm trạng của con buồn khổ lắm, cho nên con mới trở thành nóng nảy, nhưng con đừng biến thành "Hải đông thanh" tự mình xông vào tấn công chiếc bóng của mình, đừng trở thành loài chó Cáp Tát Nhi tự mình ăn lá nhau của mình... - Kha Ngạch Luân òa lên khóc to.
Hợp Đáp An nói:
- Các vị hãy đi làm việc đi. Bà ấy bắt đầu lú lẫn rồi...
Hợp Đáp An đỡ Kha Ngạch Luân nằm xuống, lên tiếng dỗ dành:
- Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Một chốc đây con sẽ cõng bà đi xem lạc đà mẹ đẻ lạc đà con. Này, hãy nghe lời đi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!
Kha Ngạch Luân nhắm đôi mắt ngủ thiếp từ lúc nào.
Thành Cát Tư Hãn khóc như mưa, ông trân trọng dập đầu ba lượt, nói:
- Thưa mẹ, con không thể ở bên cạnh mẹ để làm tròn sự hiếu thảo của một đứa con - Ông quay sang Hợp Đáp An nói tiếp - Này Hợp Đáp An, cô là ân nhân của tôi, lại là ân nhân của cả nhà tôi, vậy tôi xin gởi mẹ tôi cho cô. Nếu thực sự có ngày mẹ tôi ra đi, mà hai mẹ con không thể thấy mặt nhau, thì cô sẽ thay mặt tôi đưa bà cụ đến nơi an nghỉ cuối cùng nhé! - Thành Cát Tư Hãn trang trọng dập đầu trước mặt Hợp Đáp An. Hợp Đáp An cũng quì xuống dập đầu khóc, nói:
- Ngài hãy an tâm, tôi sẽ không rời xa bà cụ một giây phút nào và luôn luôn chăm sóc tốt cho bà cụ.
Thành Cát Tư Hãn đứng lên chăm chú nhìn khung mặt của mẹ, rồi mới bước lui ra sau, nhưng lại đứng yên một chỗ. Một lúc lâu bỗng ông quay phắt mình lại, đi thẳng ra cửa. Ông đứng ngoài cửa, ngước mặt nhìn trời cất tiếng khóc rất thống thiết. Thiết Mộc Cách bước tới. Thành Cát Tư Hãn lau nước mắt và đi về phía con chiến mã của mình.
Nạp Nha A và Gia Luật Sở Tài bước tới. Gia Luật Sở Tài nói:
- Các Na Nhan và các Thiên Hộ đều dẫn binh sĩ dưới tay mình đến tập trung đông đủ tại khu vực cắm lều của Khả Hãn rồi.
Nạp Nha A nói:
- Giã Biệt, Quách Bảo Ngọc, Ma Cáp Mậu Đức và Đóa Đãi đã đem việc thương đội bị tàn sát, việc sứ giả bị giết, việc chận đánh quân đội của ta nói rõ cho các Thiên Hộ nghe và từ các Thiên Hộ lại được tiếp tục truyền rộng ra ngoài. Hiện giờ ai ai cũng đòi mở cuộc chiến tranh để trả thù và chỉ chờ Khả Hãn xuống lệnh!
Thành Cát Tư Hãn phấn chấn trở lại, thúc ngựa chạy đi. Thiết Mộc Cách và những người chung quanh cũng thúc ngựa chạy theo.
Khi tiếp cận nơi cắm lều trại, họ đi ngang qua các binh sĩ đang tập họp thì đám đông đồng thanh hô to:
- Trả thù! Trả thù! Trả thù!
Tiếng la vang dội này tiếp tục đưa họ đến bên ngoài Hãn đình. Tất cả cùng xuống ngựa và đi vào Hãn đình.
Các tướng đã có đủ mặt trong Hãn đình. Thành Cát Tư Hãn bước nhanh đến trước chiếc ghế ngồi. Mọi người đồng thanh la to:
- Báo thù! Báo thù! Báo thù!
Thành Cát Tư Hãn ngồi xuống ghế, ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống. Bột Nhi Thiếp, Hốt Lan, Dã Toại, Dã Tốc Can cũng lần lượt ngồi xuống ghế của mình.
Tháng 4 năm 1219, Thành Cát Tư Hãn triệu tập các em, các con, các tướng, cử hành một cuộc hội nghị quân chính cao cấp - Đại Hội Khố Lý Đài.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Tình hình thì mọi người đã biết rõ rồi, đây là một đại sự có tương quan tới sự vinh nhục, sự thành bại của nước Đại Mông Cổ, vậy xin mọi người hãy nói đi, chúng ta nên chiến, hòa, hay là đầu hàng?
- Chiến! Người trong gia tộc hoàng kim có thể chết trong chiến tranh, chứ không thể đầu hàng! - Cáp Sát Nhi trước tiên bày tỏ thái độ của mình.
- Tôi từng đọ sức với chúng - Giã Biệt dùng một giọng nói khinh miệt, nói tiếp - Đầu hàng họ ư? Đầu hàng với Ma Kha Mạt, con người chỉ còn cách có mấy bước nữa là đã trở thành tù binh của ta ư?
Dã Lặc Miệt nói:
- Này Giã Biệt, nếu anh bắt sống hắn về đây thì tôi sẽ đầu hàng trước mặt hắn, còn bây giờ phải đích thân tôi đi bắt hắn!
Bát Nhi Truật nói:
- Không còn con đường nào khác để lựa chọn, chỉ có con đường dùng mã tấu và những cây cung của chúng ta để chứng minh sự tôn nghiêm của người Mông Cổ!
Anh em Truật Xích cũng đua nhau bày tỏ thái độ của mình. Truật Xích nói:
- Màu da của chúng ta là màu vàng, nhưng máu của chúng ta đều đỏ tươi giống như nhau. Người Hoa Thích Tử Mô đã gây ra nhiều chuyện đổ máu cho chúng ta, vậy chúng ta phải dùng máu tươi của chúng để nhuộm đỏ dòng sông Ô Hử của chúng!
Sát Hợp Đài nói:
- Chúng đã chặt đầu sứ thần của chúng ta, thì chúng ta phải chất đầy đầu lâu của những kẻ tàn ác đó khắp các ngã tư đường!
- Thưa phụ Hãn, tuổi cha đã cao, vậy xin cha hãy ở lại bên bờ sông Khiếp Lục Liên chờ bọn chúng con chiến thắng kéo quân trở về - Oa Khoát Đài lo lắng cho sức khỏe của cha.
- Không! Ta phải dẫn dắt bọn các ngươi để trút sự trừng phạt vô tình của trời cao xuống đầu bọn người ác độc đó!
Tất cả mọi người đều đứng lên thi lễ, nói lớn:
- Thành Cát Tư Hãn!
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Không còn điều gì phải bàn thêm nữa chứ? Thôi được, Tứ đệ Thiết Mộc Cách, Tam công chúa A Thích Hợp Biệt Cơ hãy bước ra!
Thiết Mộc Cách và tam công chúa bước ra khỏi hàng ngũ, nói:
- Thưa phụ Hãn!
- Thưa Hãn huynh!
Thành Cát Tư Hãn xuống lệnh:
- Hai người bọn ngươi sẽ là Giám Quốc của nước Đại Mông Cổ.
Trong thời kỳ đi Tây chinh, ta sẽ để lại cho các ngươi ba nghìn hộ nhân mã để trấn giữ thảo nguyên, bảo vệ tất cả các lều trại!
Hai người tuân lệnh, nói:
- Vâng! - Dứt lời họ cùng lui về chỗ cũ.
Thành Cát Tư Hãn tuyên bố:
- Các em, các con, các cháu, các Vạn Hộ, các Thiên Hộ đều theo ta Tây chinh. Hốt Lan phi cũng đi theo quân đội để ủy lạo quân đội và chăm sóc cho riêng ta. Bột Nhi Thiếp và các phi khác đều ở lại lều riêng của mình. Sáng sớm ngày mai sẽ làm lễ tế cờ để xuất chinh!
Mọi người đồng thanh đáp:
- Vâng!
Khiếp Tiết Quân khiêng một vò rượu vào, trong khi mọi người định lấy ly uống rượu thì Dã Toại đứng lên nói:
- Thưa Khả Hãn, xin chờ một tí, thiếp có mấy lời này muốn nói.
Mọi người đều lấy làm lạ.
Dã Toại phi bước đến trước mặt Thành Cát Tư Hãn quì xuống.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Nàng có gì hãy đứng lên nói đi nào!
Dã Toại phi liền đứng lên nói qua thái độ ung dung:
- Thưa Khả Hãn, phàm những vật gì có sinh mệnh đều không thể sống lâu dài mãi, ngài năm nay tuổi đã cao, mà cuộc viễn chinh này lại phải vượt qua núi đồi, vượt qua sông lớn, phải dầm sương trải gió, phải xông pha giữa gươm giáo cung tên, nếu như ngài bỗng nhiên đỗ xuống như một thân cây to, thì thử hỏi bá tánh như loài lau sậy này lấy ai để cai trị?
Bột Nhi Thiếp giận dữ, nói:
- Này Dã Toại! Bộ ngươi muốn nguyền rủa Đại Hãn chết sớm hay sao? Thưa Đại Hãn, cái tội của Dã Toại không thể tha thứ!
Dã Tốc Can phi quì xuống, nói:
- Thưa Đại Hãn, tỷ tỷ của thiếp là người không biết ăn nói, vậy xin Đại Hãn tha thứ cho!
Gia Luật Sở Tài bước tới một bước, nói:
- Thưa Đại Hãn, thần nghĩ rằng nên để cho Dã Toại phi nói hết lời rồi muốn trị tội cũng chưa muộn.
Bột Nhi Thiếp nói:
- Để cho cô ta tiếp tục nguyền rủa một cách ác độc đối với Đại Hãn ư? Để cho con đàn bà người Tháp Tháp Nhi này trút hết nỗi oán hận của cha và của đồng tộc nàng lên đầu Đại Hãn ư? Để cho cô ta đóng vai trò của một tang phụ hát bài vãn ca để làm rối loạn tinh thần của quân đội ư?
Đáp Lý Đài to tiếng nói:
- Không cho phép người đàn bà Tháp Tháp Nhi đó nguyền rủa Thành Cát Tư Hãn của chúng tôi! Ngay đến như tôi là một người chú mà vẫn còn có thể cưỡi ngựa săn bắn được, vậy Đại Hãn nhất định sẽ vạn thọ vô cương!
Tốc Bất Đài la to:
- Thành Cát Tư Hãn vạn thọ vô cương!
Nhiều người cũng đồng thanh la to:
- Thành Cát Tư Hãn vạn thọ vô cương!
Bột Nhi Thiếp ra lệnh:
- Hãy kéo cô ta đi chém đầu mau!
Khiếp Tiết Quân cùng bước tới. Dã Toại phi hoàn toàn không sợ hãi, trái lại mỉm cười một cách bình tĩnh.
Thành Cát Tư Hãn đưa tay lên ngăn, nói:
- Khoan đã! - Khiếp Tiết Quân đứng lại chờ lệnh.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Trong người ta có sức mạnh của trời cao đang vận chuyển, chả lẽ ta lại sợ hãi trước lời nguyền rủa của một người đàn bà ác độc hay sao? Này Dã Toại, nàng hãy nói tiếp đi!
Dã Toại phi tiếp tục nói:
- Thưa Đại Hãn, thần thiếp cho rằng, bất cứ ai cũng không có thể trường sinh bất lão, chỉ có trời mới thực sự là trường sinh thôi!
Đáp Lý Đài nói:
- Đại Hãn là người trường sinh bất lão!
Rất nhiều người cũng đồng thanh nói:
- Thành Cát Tư Hãn là người trường sinh bất lão!
Dã Toại phi không chú ý tới những lời kêu la của mọi người, tiếp tục bình tĩnh nói:
- Đại Hãn lần này đi xuất chinh liên tiếp mấy năm với cái tuổi 60, vậy không thể không nghĩ tới vấn đề hậu sự. Trước khi ngài rời đi, nên chọn một người trong số các con trai của ngài, để xác định một người thừa kế, đồng thời, để cho các người con, các người em và toàn thể bá tánh thấp hèn đều biết được ý kiến của ngài về vấn đề này.
Mọi ngươi đều sững sờ. Thành Cát Tư Hãn bình tĩnh hỏi:
- Này Gia Luật Sở Tài, ý kiến của ông ra sao?
Gia Luật Sở Tài đáp:
- Đối với người Hán đều xem việc lập người thừa kế là vấn đề cơ bản của đất nước. Dã Toại phi mặc dù là một bậc nữ lưu, nhưng ý kiến của bà khiến cho những người tu mi nam tử như chúng ta phải cảm thấy xấu hổ!
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Này Bát Nhi Truật, ngươi có ý kiến ra sao?
Bát Nhi Truật đáp:
- Thần cho rằng việc truyền ngôi là một vấn đề đại sự, nên sớm có quyết định mới phải. Bản thân tôi không có tầm nhìn xa được như Dã Toại phi.
Thành Cát Tư Hãn bùi ngùi thở dài, nói:
- Này Dã Toại phi, nàng hãy ngồi xuống đi nào! - Dã Toại trở về chỗ ngồi xuống, trong khi Dã Tốc Can chụp lấy tay chị bóp một cái mạnh.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Lời nói của Dã Toại phi có lẽ là đúng sự thật, không thể bảo đó là một sự nguyền rủa. Ta mong muốn ta sẽ được trường sinh bất lão, nhưng kỳ thực thì tóc trên đầu ta đã bạc rồi. Chính ta cũng không được biết phải chăng mình sẽ ngã xuống trên con đường Tây chinh. Bột Nhi Thiếp òa lên khóc. Hốt Lan và một số người khác cũng òa lên khóc.
Thành Cát Tư Hãn gượng cười nói:
- Khóc cái gì? Người Ba Đặc Nhi của Mông Cổ được chết trên lưng ngựa là một điều danh dự. Riêng việc truyền ngôi, do ta không phải là người thừa kế ngôi vua của người trước, mà do chính ta đánh đông dẹp bắc tạo nên đất nước này, cho nên ta đã sơ ý đối với việc đó.
Hốt Lan phi bước khỏi đám đông, quì xuống nói:
- Thưa Khả Hãn, ý kiến của Dã Toại tỷ tỷ, thần thiếp cũng cho là hữu lý. Tuy nhiên, thần thiếp cho rằng việc truyền ngôi là một đại sự cần phải chọn một người con trai có chiến công trác tuyệt do chính ngài sinh ra. Riêng con của thần thiếp thì còn quá bé nhỏ, lại chưa từng tham gia chiến trận, cho nên thần thiếp nghĩ rằng phải chọn từ bốn người con trai của quốc hậu Bột Nhi Thiếp làm người kế thừa ngôi vị Đại Hãn mới phải.
Thành Cát Tư Hãn gật gù nói:
- Tốt, ta chuẩn tấu. Truật Xích!
Truật Xích giật mình, Sát Hợp Đài cũng hoảng hốt.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Con là con trai lớn, vậy đối với sự kiện này con có ý kiến ra sao?
Truật Xích căng thẳng đến đổi nói không ra lời:
- Thưa phụ Hãn...
Sát Hợp Đài nhảy dựng lên, giành nói trước:
- Phụ hãn để cho Truật Xích nói trước, vậy phải chăng muốn trao đất nước này lại cho một người con hoang thoát thai từ người Miệt Nhi Khất?
Bột Nhi Thiếp giật mình, còn Thành Cát Tư Hãn thì nhắm cả hai mắt lại.
Truật Xích tức giận đến xanh mặt, nhảy sang tóm lấy Sát Hợp Đài, nói qua giọng run run:
- Từ trước tới nay ta chưa hề nghe phụ Hãn nói một câu nói nào khác lạ. Cả cha lẫn mẹ đều không hề nhìn ta với một cặp mắt khác hơn những người con khác. Thế tại sao nhà ngươi dựa vào đâu để bảo ta là con hoang thoát thai từ người Miệt Nhi Khất?
Sát Hợp Đài không hề sợ hãi trước thái độ giận dữ của Truật Xích, trái lại hoàn toàn không chịu nhường bước, lên tiếng phản bác:
- Có một người chứng kiến anh sinh ra đã nói với tôi như vậy!
- Ai? - Truật Xích tròn xoe đôi mắt, nhìn thẳng vào mặt Sát Hợp Đài hỏi.
- Tôi không thể nói với anh!
- Thế thì nhà ngươi chỉ nói càn, nói bậy!
- Chính là người Miệt Nhi Khất từng bị tôi chém một vết sẹo trên trán khi hắn xuất hiện trước lều trại cũ của chúng ta - Sát Hợp Đài nói qua giọng khẳng định - Hắn chính là...
Bột Nhi Thiếp không thể đè nén được cơn giận, quát:
- Này Sát Hợp Đài! Ngươi hãy câm miệng lại! Ta không cho phép ngươi nói càn, nói bậy!
Truật Xích vẫn tóm chặt lấy Sát Hợp Đài không buông, nói:
- Với những lời nói càn nói bậy của nhà ngươi vừa rồi, nhà ngươi phải trả giá đấy!
- Tôi không sợ anh!
- Nhà ngươi mà có tài gì! Ngoài thái độ thô bạo và ngang ngược, nhà ngươi không có gì hơn ta cả. Nhà ngươi có thể chiến thắng ta không?
Sát Hợp Đài cũng tóm lấy Truật Xích, nói:
- Anh hãy buông tôi ra, anh không xứng đáng đọ sức với tôi!
Truật Xích buông Sát Hợp Đài ra, nói:
- Nếu vậy thì thi tài bắn tên đi! Nếu ta thua nhà ngươi thì ta sẵn sàng bẻ hết những ngón tay của ta vứt lên mặt đất cho ngươi giày xéo!
- Tại sao tôi lại thi tài bắn tên với anh chứ?
- Nếu vậy thì quyết đấu đi! Ai thua thì người đó sẽ vĩnh viễn nằm trên mặt đất, không bao giờ đứng dậy nữa!
Truật Xích lại nhảy bổ tới định quật ngã Sát Hợp Đài xuống đất.
Sát Hợp Đài chống lại và to tiếng mắng:
- Tôi không quyết đấu với một người Miệt Nhi Khất không có đủ tư cách quyết đấu với tôi. Anh hãy buông tôi ra!
Thành Cát Tư Hãn đập tay xuống bàn nghe một tiếng "ầm", Truật Xích và Sát Hợp đài cùng buông nhau ra và quì xuống đất, nói:
- Thưa phụ Hãn, trước mắt Thành Cát Tư Hãn xuất hiện ảo ảnh Khả Ngạch Luân vừa đánh mình và Cáp Tát Nhi đang quì dưới đất và bên cạnh đó là người vợ thứ của Dã Tốc Cai đang nằm phủ phục trên xác chết của Biệt Cách Thiếp Nhi. Tự nhiên ông buông tiếng thở dài, nói:
- Đây là báo ứng! - Sau đó, ông giận dữ lên tiếng mắng - Bọn các ngươi là loài chó Cáp Tát Nhi tự ăn nhau của mình chăng? Các ngươi là loài mãng xà ăn thịt người chăng? Các ngươi là Hải đông Thanh tự đá vào chiếc bóng của mình chăng? Các ngươi là loài chim cốt trào hung dữ ăn thịt con phải không? - Ông đứng lên rời khỏi chiếc ghế ngồi, quắt mắt nhìn mọi người xung quanh nói tiếp - Ai đã nói cho Sát Hợp Đài nghe Truật Xích là con của người Miệt Nhi Khất? Ai? Nếu trong các người ai biết thì hãy nói ra!
Đáp Lý Đài nói:
- Tôi biết! Đó là Trát Mộc Hợp, A Lặc Đàn, đã xúi bẩy người anh em họ nội của ngài là Hốt Sát Nhi nói cho Sát Hợp Đài biết chuyện đó!
Thành Cát Tư Hãn quắt mắt nhìn vào Sát Hợp Đài, hỏi:
- Phải không?
Sát Hợp Đài đáp:
- Phải!
Thành Cát Tư Hãn hết sức đau khổ, nói:
- Hốt Sát Nhi là một thứ sài lang chỉ mong cho cha ngươi chết đi. Ta hối hận là không sớm cắt đi cái lưỡi ác độc của hắn! - Thành Cát Tư Hãn bước những bước nặng nề trở về chỗ ngồi, đưa bàn tay đặt lên trán để tự giấu mặt mình.
Bột Nhi Thiếp không làm sao bình tĩnh được nữa, òa lên khóc một cách đau đớn, nói:
- Hỡi trời cao, chả lẽ tôi đã chịu đựng bao nhiêu hoạn nạn còn chưa đủ hay sao? Năm nay tôi sắp 60 tuổi rồi, vậy người còn trừng phạt tôi đến bao giờ nữa?
Bát Nhi Truật từ trong hàng ngũ các tướng bước ra, lên tiếng phê bình thẳng Sát Hợp Đài - Này, Sát Hợp Đài Vương gia, tôi là người trở thành Na Khả Nhi của phụ thân ngài trước khi mẹ ngài bị cướp đi. Chính mắt tôi đã trông thấy biến cố kinh hoàng đó mà đến nay nghĩ lại tôi còn phát run. Lúc bấy giờ trên bầu trời đầy sao sáng đang xoay chuyển, trên mặt đất cỏ dại bị đảo lộn. Bộ hạ của phụ thân ngài đều đứng lên làm phản, đi theo người Thái Xích Ô và gia tộc Chủ Nhi Khất. Trong khi đó tôi, Dã Lặc Miệt, Tốc Bất Đài, Hốt Tất Lai khi kéo tới nương tựa cha ngài, thì toàn bộ gia đình của ngài kể cả những con cừu, những con chó biết thở, thì toàn thể sinh mệnh không đầy con số 100!
Dã Lặc Miệt nói tiếp:
- Đúng vậy, bà mẹ hiền minh của ngài bị người ta bắt mang đi chứ đâu phải bà tự ý đi theo người ta. Đó là sự bất hạnh bất khả kháng do chiến tranh tạo ra!
- Này Sát Hợp Đài vương gia, tại sao ngài quá dễ tin những lời nói của kẻ thù? Ngài làm như vậy thì làm sao xứng đáng với bà mẹ hiền nhân từ và trong sạch của ngài? - Tốc Bất Đài cũng đứng ra khiển trách Sát Hợp Đài.
Dã Lặc Miệt nói:
- Hôm Truật Xích vương gia hạ sinh, chính tôi đứng bên cạnh Đại Hãn và lần đầu tiên được nghe Trát Mộc Hợp nói bóng nói gió về vấn đề huyết thống của Truật Xích vương gia. Ngài thấy đó, tất cả kẻ thù của Đại Hãn đều muốn tạo một sự hoài nghi đối với thân phận của Truật Xích. Vậy tại sao ngài lại dễ tin đến thế? Này Sát Hợp Đài vương gia, ngài và Truật Xích vương gia là anh em một cha một mẹ, là cốt nhục được sinh ra từ bụng mẹ của ngài là Bột Nhi Thiếp phu nhân. Một người lão thành như tôi có thể làm chứng việc đó!
Bát Nhi Truật nói qua giọng đau đớn:
- Với tư cách là người ngoài, tôi nói thế có lẽ là quá nặng lời. Này Sát Hợp Đài vương gia, ngài tuyệt đối không thể chỉ trích nỗi đau khổ của mẹ ngài trước mặt đám đông như thế này!
Bột Nhi Thiếp khóc ngất, bước những bước loạng choạng rời khỏi Hãn đình đi về phía lều riêng của mình. Tam công chúa chạy theo gọi:
- Bớ mẹ!
Bột Nhi Thiếp nằm trên giường trải thảm len, nước mắt tuôn trào như mưa. Tam công chúa vừa chậm nước mắt cho mẹ vừa nói:
- Xin mẹ đừng khóc nữa! Bát Nhi Truật thúc thúc và bao nhiêu người khác đã đứng ra răn dạy Nhị ca rồi.
Bột Nhi Thiếp vừa khóc vừa nói:
- Này A Thích Hợp Biệt Cơ, mẹ chỉ muốn chết!
- Mẹ ơi! Đừng nói những lời như vậy!
Bột Nhi Thiếp thở dài, nói:
- Có lẽ mẹ chết lúc bị người Miệt Nhi Khất bắt đi là hay hơn!
Bốn người con trai bước vào cùng quì xuống đất, gọi:
- Mẹ ơi!
Bột Nhi Thiếp không khóc nữa. Bà ngước mặt lên nói:
- Tất cả hãy đi ra!
Tam công chúa nói với Truật Xích và Sát Hợp Đài:
- Này ca ca, ngay như đứa em gái này cũng từng nghe Thiết Mộc Luân cô cô nói: "Trước khi phụ Hãn lập quốc, thì mẹ từ bộ lạc Hoằng Cát Thích giàu có lấy chồng sang đây. Giữa cha và mẹ đồng sinh đồng tử, chịu chung số phận, chưa bao giờ nghĩ đến điều gì khác, chưa bao giờ thay dạ đổi lòng. Họ chăm sóc cho nhau, nương tựa vào nhau để sống, lấy tay làm gối nằm, lấy vạt áo làm khăn tay, bới củ cỏ để ăn. Mẫu thân đầu bịt khăn "cố cô quán", mình mặc áo ngắn quần ngắn, thà là chịu đói để cho chúng mình được ăn no mặc ấm. Tất cả những điều đó các anh chắc là hiểu rõ hơn em, vậy tại sao các anh còn làm cho mẹ phải đau lòng?
Sát Hợp Đài dập đầu vừa khóc vừa nói:
- Xin mẹ đừng buồn nữa, đó là lỗi của con!
Truật Xích nói:
- Mẹ ơi! Đáng lý con là trưởng nam, phải luôn luôn có lòng hiếu thảo, bảo vệ cho mẹ, đằng này lại bị quyền lực làm mờ ám lương tâm, cùng tranh cãi với Sát Hợp Đài, quả là con đã phụ lòng dạy dỗ của mẹ. Con đã biết lỗi rồi!
Oa Khoát Đài nói:
- Mẹ ơi! Nếu mẹ còn cảm thấy giận thì hãy đánh chúng con đi. Anh em chúng con tất cả đều đã có vợ sinh con, thế mà còn chưa hiểu được lý lẽ ở đời thực đáng chịu phạt!
- Mẹ ơi, con xin mẹ đừng khóc nữa - Đà Lôi lên tiếng khuyên - Mỗi một giọt nước mắt của mẹ, con bằng lòng đền bù bằng từng giọt máu của con. Hỡi mẹ!
Bột Nhi Thiếp quay mặt lại, chỏi tay ngồi dậy. Tam công chúa vừa đỡ mẹ vừa nói:
- Các anh con đã biết lỗi rồi, vậy xin mẹ hãy tha thứ cho họ!
Bột Nhi Thiếp hỏi:
- Từ nay về sau giữa các anh em chúng con đừng tranh cải như thế được không?
- Dạ Được!
- Dám hứa không?
- Dạ dám.
- Thế là tốt, vậy các con hãy đi tìm cha để nhận lỗi đi!
Bốn người con trai cùng bước ra ngoài. Bột Nhi Thiếp thở dài, nói:
- Giữa Truật Xích và Sát Hợp Đài về sau có thể sống hòa thuận với nhau không?
Tam Công chúa đáp:
- Mẹ hãy an lòng, dù sao họ cũng đều là những người bú cùng một bầu sữa sinh ra cùng một người mẹ kia mà!
Bột Nhi Thiếp lắc đầu nói:
- Này A Thích Hợp Biệt Cơ, con là con gái, nên không hiểu rõ sự quyến rũ về quyền lực đối với những người đàn ông. Ông ngoại của con là Đức Tiết Thiền, từng nói cho mẹ biết, trong sách vở người Hán có ghi chép những cuộc cốt nhục tương tàn để tranh giành ngôi báu của nhiều thời đại, thật kể không xiết! - Hai mẹ con cùng đắm chìm trong sự ưu tư, lo lắng.
Tại lều riêng của Dã Toại phi, Dã Toại phi đang rót trà cho Thành Cát Tư Hãn. Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Trà sữa ư?
Dã Toại phi gật đầu. Thành Cát Tư Hãn nói tiếp:
- Hãy rót rượu sữa ngựa!
- Vâng! - Dã Toại phi đổi rượu sữa ngựa. Bà vừa rót rượu vừa nói tiếp - vừa rồi do thần thiếp lắm lời nên mới để xảy ra chuyện không vui. Thần thiếp thật đáng chết!
Thành Cát Tư Hãn nhìn qua nàng, nói:
- Ta đã cho phép nàng được nhắc nhở những điều sai sót của ta trong bất cứ trường hợp nào. Điều đó không phải là nàng lắm lời. Chính nàng cũng không tự cho mình là nói sai, vậy hà tất phải xin lỗi.
Thành Cát Tư Hãn uống một hơi cạn chén rượu, ra hiệu cho nàng rót tiếp. Dã Toại phi tiếp tục rót thêm rượu. Bốn anh em Truật Xích từ ngoài bước vào thi lễ:
- Thưa phụ Hãn!
Sát Hợp đài lên tiếng trước tiên:
- Vừa rồi đáng lý ra con không nên nói những lời mà mình đã nghe đồn đại như vậy. Đó là con có lỗi!
Truật Xích nói:
- Con là huynh trưởng, thế mà lại dùng vũ lực trước, thật không xứng đáng đối với niềm hy vọng của cha đặt ở chúng con!
Thành Cát Tư Hãn đưa mắt nhìn họ, hỏi:
- Này Sát Hợp Đài, xem ra con là người nôn nóng muốn bày tỏ ý kiến của mình trước tiên, vậy đối với vấn đề thừa kế ngôi vị Khả Hãn, con có thể nói trước ý kiến xem sao.
Sát hợp Đài đáp:
- Vâng! Trong số các con, Truật Xích là người có tuổi lớn nhất, sức khỏe và tài năng của anh ấy cũng hơn hẳn con - Truật Xích lộ sắc vui mừng, nhưng câu nói của Sát Hợp Đài bỗng chuyển về một hướng khác - Con mong đại ca sẽ cùng con tiếp tục góp sức với phụ Hãn, để chém rụng những chiếc đầu của những kẻ chỉ biết trốn tránh khi hai quân dàn trận đánh nhau và sẽ chặt đứt đôi chân của những kẻ cố tình lùi lại phía sau khi toàn quân xung phong! Riêng người kế vị thì, con thấy Oa Khoát Đài là người Đôn hậu, vậy cho Oa Khoát Đài tiếp tục được sống bên cạnh phụ Hãn, để nhận chịu sự giáo dục của phụ Hãn và qua đó sẽ trở thành người kế vị cho phụ Hãn sau này!
Truật Xích Đài cúi mặt nhìn xuống. Đà Lôi dưa mắt nhìn Oa Khoát Đài rồi cũng cúi mặt nhìn xuống.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Này Truật Xích, ý kiến của con ra sao?
Truật Xích ngước mặt lên đưa mắt nhìn Đà Lôi rồi nói:
- Con bằng lòng theo sát phụ Hãn để góp sức xung phong diệt địch và bằng lòng nhường cho Oa Khoát Đài nối ngôi vị Khả Hãn!
Thành Cát Tư Hãn nhìn Truật Xích và Sát Hợp Đài đang ngước mặt nhìn lên, rồi lại nhìn Oa Khoát Đài và Đà Lôi đang cúi mặt nhìn xuống, sau đó mới hỏi người con trai lớn:
- Lời nói của các con có thật lòng mình không?
Truật Xích to tiếng trả lời:
- Con nhất định không bao giờ nữa lời!
Sát Hợp Đài thở mạnh, đáp:
- Con cũng nhất định không bao giờ nói đi nói lại!
- Thế thì tốt!
Thành Cát Tư Hãn quay sang hỏi Oa Khoát Đài:
- Này Oa Khoát Đài ý kiến của con ra sao?
Oa Khoát Đài ngước mặt lên đáp:
- Phụ Hãn ban ân cho con được nói, vậy con biết nói gì đây? Con nói là mình không xứng đáng ư? Không, con nghĩ là con có thể thừa kế và phát huy sự nghiệp của phụ Hãn, để phụ Hãn luôn luôn được an tâm. Cho dù con thấy con có nhiều chỗ không bằng anh và em của con, nhưng con nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để làm tốt mọi công việc.
- Này Đà Lôi, con có ý kiến gì? - Thành Cát Tư Hãn hỏi người con út.
- Con xin tôn trọng ý kiến của phụ Hãn và các vị huynh trưởng - Đà Lôi ngước mặt lên nói tiếp - đồng thời, bằng lòng luôn sát cánh với vị huynh trưởng được phụ Hãn chỉ định, để nhắc nhở những điều gì mà anh ấy quên đi, để bù đắp những điều còn sơ sót khi anh ấy nằm ngủ. Con bằng lòng làm tùy tùng theo lệnh dạy, bằng lòng thúc ngựa đi theo anh ấy trong những cuộc trường chinh và cũng bằng lòng đánh xáp lá cà với quân giặc!
- Thế thì tốt! Ngôi vị Khả Hãn trong tương lai sẽ do Oa Khoát Đài kế thừa. Riêng ngôi vị của các vương cũng phải xác định người kế thừa trước. Tất cả không được làm trái với ý của ta, không cho phép được xé bỏ hiệp định. Được như vậy thì nước ta mới có thể trường tồn, ngôi vị Khả Hãn mới có thể lưu truyền vĩnh viễn - Thành Cát Tư Hãn như vừa trút được gánh nặng, thở phào nói tiếp - Bây giờ thì các con có thể rời đi!
Oa Khoát Đài nói:
- Thưa phụ Hãn, con còn lo lắng một việc.
- Hả? - Thành Cát Tư Hãn không biết Oa Khoát Đài muốn nói gì.
- Nếu sau này các con các cháu của con đều là một lũ bất tài vô dụng, dã thú có thể ung dung đi ngang trước mặt nó, loài chuột cũng dám bò qua sau lưng nó, thì làm sao có thể ủy thác trọng trách cho chúng nó được? - Oa Khoát Đài nói lên một cách thành thật nỗi lo trong lòng của mình.
Thành Cát Tư Hãn rất tán thưởng thái độ trung hậu của người con trai thứ ba, ông nói:
- Không sao, nếu con cháu của Oa Khoát Đài đều là những kẻ bất tài vô dụng, thì chả lẽ trong số con cháu của những người khác không có ai xứng đáng là một bậc anh hùng khoáng thế hay sao? Đến chừng đó thì con chỉ định một người có tài năng, lên kế thừa ngôi vị Đại Hãn của con là được rồi!
- Phải! - Mấy anh em của Oa Khoát Đài cùng bước ra ngoài.
Trong khi họ cùng bước ra khỏi đại trướng, thì Truật Xích cùng Đà Lôi đi chung, còn Sát Hợp Đài và Oa Khoát Đài cùng đi chung.
Sự tranh cãi của các người con trước khi Thành Cát Tư Hãn xuất sư đã bộc lộ sự mâu thuẫn giữa các anh em của họ. Việc Truật Xích phải chăng là cốt nhục của Thành Cát Tư Hãn, không phải là vấn đề chính trong việc tranh chấp, mà then chốt của sự tranh chấp đó là vấn đề người thừa kế ngôi vị Khả Hãn. Cho dù có nhiều người bàn bạc về vấn đề huyết thống, vấn đề xuất thân của Truật Xích, nhưng Thành Cát Tư Hãn đúng là không hề có sự phân biệt đối xử với Truật Xích. Ai là người có thể phát triển sự nghiệp của mình mới là vần đề mà Thành Cát Tư Hãn quan tâm. Sở dĩ Thành Cát Tư Hãn chỉ định người con thứ ba là Oa Khoát Đài lên kế thừa ngôi vị Khả Hãn, chủ yếu là do Oa Khoát Đài có sự ổn định về chính trị và nổi bật về tài năng cá nhân. Đồng thời, việc chọn lựa người kế vị đó, cũng nói lên nước Mông Cổ thời bấy giờ chưa thực hành chế độ người con trưởng kế thừa ngôi báu, mà vẫn còn sót lại tàng tích của xã hội nguyên thủy là bầu chọn người có khả năng nhất lên nối ngôi. Sự chọn lựa đó sẽ do Đại Hội Khố Lý Đài xác nhận lần cuối cùng. Đó là một chế độ thừa kế ngôi vị Khá Hãn mang màu sắc của dân tộc Mông Cổ. Chính vì chế độ thừa kế đó mà sau khi Thành Cát Tư Hãn qua đời, đã xảy ra những cuộc tranh chấp về ngôi vị Khả Hãn và ngôi vị hoàng đế.
Đêm hôm đó, Thành Cát Tư Hãn ngủ lại với Dã Toại phi. Hai người cùng ngủ chung một giường, trong khi tâm trạng của Dã Toại phi đang ngổn ngang nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Cho nên Dã Toại phi vẫn để nguyên y phục nằm ngủ. Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Ngày mốt ta sẽ xuất chinh, chả lẽ hôm nay ngủ chung như vầy mà nàng lại để nguyên y phục hay sao?
Dã Toại phi nghe vậy, vừa cởi bỏ y phục, vừa nói:
- Thưa Khả Hãn, ngài có tin lời thề của những đứa con trai ngài không?
- Ta làm sao dễ tin như vậy được? Vương Hãn, Tang Côn, Trát Mộc Hợp, Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn không phải cũng từng thề thốt như thế hay sao?
Dã Toại phi úp mặt lên người của Thành Cát Tư Hãn, nói:
- Thần thiếp rất lo ngại, sau khi ngài trăm tuổi thì Truật Xích, Sát Hợp Đài sẽ tàn sát lẫn nhau!
Thành Cát Tư Hãn sờ soạn mái tóc của Dã Toại phi, nói:
- Chính ta cũng đã nghĩ tới điều đó, cho nên sau khi cuộc Tây chinh chấm dứt, ta sẽ cấp cho Truật Xích thủ đô cũ của Hoa Thích Tử Mô là Ngọc Long Kiệt Xích và phân nửa quốc gia này để làm một Ngột Lỗ Tư; đồng thời, ta cũng cấp thủ đô mới của Hoa Thích Tử Mô là Tát Ma Nhĩ Can và một nửa quốc gia này cho Sát Hợp Đài làm Ngột Lỗ Tư. Như vậy, họ sẽ làm Khả Hãn tại Ngột Lỗ Tư của mình, theo ta nghĩ thì họ sẽ không đến nổi phải đánh nhau.
Dã Toại dùng gò má đặt lên bàn tay của Thành Cát Tư Hãn nói:
- Thần thiếp rõ là ngu ngốc, nên mới nói lên những lời quá dư thừa như vậy!
Thành Cát Tư Hãn lật ngược Dã Toại phi, rồi nhóng người lên sờ nhẹ lên đôi má của nàng, nói:
- Không! Em lúc nào cũng có sự suy nghĩ sâu xa. Đôi mắt của em nói cho anh biết trong lòng em còn có một số vấn đề chưa chịu nói ra kia mà!
Dã Toại phi tươi cười đáp:
- Những bí mật gì của em anh đều nhận ra hết!
Thành Cát Tư Hãn khuyến khích nàng:
- Hãy nói đi?
Dã Toại phi nói:
- Theo truyền thống của người Mông Cổ, con út là người lo việc hương khói, vậy Đà Lôi là người sau khi anh trăm tuổi sẽ kế thừa một phần lớn quân đội Ngột Lỗ Tư của anh, đồng thời, chấp hành sứ mệnh giám quốc, trong khi đó, hiện nay chiến công của Đà Lôi cũng rất trác tuyệt, không thua kém chi Oa Khoát Đài. Riêng Truật Xích, Sát Hợp Đài cũng có sức mạnh, còn người yếu kém nhất lại là Oa Khoát Đài, đứa con mà anh chỉ định kế thừa cho anh. Sự sắp xếp đó có thể thực hiện một cách thuận lợi chăng?
Thành Cát Tư Hãn không nói gì, ngã mình nằm xuống, gối đầu lên một cánh tay, đưa mắt nhìn ánh sao trên trời xuyên qua nóc lều. Dã Toại phi nói:
- Sắp xếp không khéo sẽ đổ máu đấy!
Thành Cát Tư Hãn nói lẩm nhẩm như để cho một mình mình nghe:
- Phải! Ta phải sắp xếp một số Na Nhan và bề tôi quan trọng bên cạnh Oa Khoát Đài.
Nếu thế thì Gia Luật Sở Tài là một trong những người đáng tin cậy nhất.
Thành Cát Tư Hãn cười nói:
- Nếu em là một người đàn ông, thì chắc chắn em sẽ là một người mưu sĩ tốt nhất cho anh.
Dã Toại phi cũng cười đáp:
- Biết đâu em sẽ là đối thủ nguy hiểm nhất! Anh đừng quên em là người Tháp Tháp Nhi đấy! - Nói dứt lời nàng làm bộ nhe nanh múa vuốt như một con cọp chụp lấy Thành Cát Tư Hãn. Thành Cát Tư Hãn ôm gọn lấy nàng và cả hai cùng cười rất vui vẻ.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn