A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Dẹp Loạn, Bắt Người Bỏ Trốn Và Cảnh Ngộ Của Một Thương Đội
ùa đông năm đó, Trát Hợp Cảm Bất dẫn con gái tên gọi Thoa Lỗ Thiếp Ni đến quy thuận với Thành Cát Tư Hãn.
Thành Cát Tư Hãn cùng với bốn người con trai và Cáp Tát Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài cùng bước ra nghênh đón. Đứng bên cạnh hai con ngựa là Trát Hợp Cảm Bất và người con gái Thoa Lỗ Thiếp Ni có vẻ rất mệt mỏi.
Thành Cát Tư Hãn vội vàng bước tới nói qua giọng thân mật:
- Thưa Trát Hợp Cảm Bất thúc thúc
Trát Hợp Cảm Bất quì xuống nói:
- Trát Hợp Cảm Bất tôi là người cùng đường mạt lộ, xin bái kiến Thành Cát Tư Hãn bệ hạ.
Thành Cát Tư Hãn vội vàng đỡ Trát Hợp Cảm Bất đứng dậy nói:
- Không! Thúc thúc tuy là em trai của Vương Hãn, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ thúc thúc có một hành động nào đối địch với tôi cả. Tôi còn nhớ rõ khi Vương Hãn xua quân đánh đuổi chúng tôi ra khỏi nơi chăn nuôi, tôi có phái Biệt Lặc Cổ Đài đến yêu cầu Vương Hãn thu quân, thúc thúc đã nhờ Biệt Lặc Cổ Đài báo tin cho tôi biết cần phải đề phòng Vương Hãn, đồng thời, thúc thúc cũng đã bảo vệ cho Biệt Lặc Cổ Đài thoát khỏi sự ngăn chặn gây khó khăn của Tang Côn. Chỉ với hai sự kiện đó, ân đức của thúc thúc dù Thành Cát Tư Hãn tôi báo đáp cả đời cũng chưa đủ!
Thành Cát Tư Hãn quì xuống trước mặt Trát Hợp Cảm Bất. Những người em và những người con cũng quì theo.
Trát Hợp Cảm Bất và Thoa Lỗ Thiếp Ni thấy thế cũng vội vàng quì xuống. đôi mắt của Trát Hợp Cảm Bất ràn rụa hai dòng lệ nóng, nói:
- Này, Thành Cát Tư Hãn, ông làm thế thật tôi không dám nhận. Mấy năm qua vì những hành động tội lỗi của anh tôi, cháu tôi đối với ngài, cho nên tôi không bao giờ dám tìm đến gặp mặt ngài. Trong thời gian đó tôi phải bôn ba khắp nơi, trước hết tìm tới bộ lạc Nải Man là những người cùng tín ngưỡng Cảnh giáo như tôi. Sau khi bộ lạc Nải Man bị tiêu diệt, tôi đã cùng hai cha con Thoát Hắc Thoát A tiếp tục cuộc sống trôi nổi. Đời sống của chúng tôi trong những ngày đó thật ra không phải là đời sống của con người. Đã mấy lần tôi định chết đi cho rồi, nhưng vì thứ nhất, việc tự sát là một cái tội mà Thượng đế không thể tha thứ! Thứ hai vì tôi còn một đứa con gái mà sau khi sanh ra tới nay, chưa từng được sống đúng với ý nghĩa của cuộc sống mấy ngày. Tôi sợ mình có lỗi đối với nó.
Thành Cát Tư Hãn đưa mắt nhìn Thoa Lỗ Thiếp Nhi nói:
- Nghe đồn Trát Hợp Cảm Bất thúc thúc có một người con gái đẹp như hoa, xinh như liễu, tên gọi Thoa Lỗ Thiếp Ni, vậy có phải là cô gái này không?
Thoa Lỗ Thiếp Ni lên tiếng:
- Tiểu nữ xin bái kiến Đại Hãn!
Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Thưa Đại Hãn, nếu ngài không chê thì tôi bằng lòng hiến dâng đứa con gái này cho Đại Hãn, để nó lo việc chiếu chăn cho ngài.
Thành Cát Tư Hãn không khỏi giật mình, nhưng một lúc sau thì cười to nói:
- Không! Đối với cô gái này thì tuổi của tôi đã già quá.
Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Chắc Đại Hãn chê nó chứ gì?
Thành Cát Tư Hãn giữ thái độ nghiêm túc, nói:
- Không! Tôi tôn trọng thúc thúc thương yêu nó. Này Đà Lôi, con hãy bước lại đây!
Đà Lôi tuân lịnh bước tới, Thành Cát Tư Hãn vỗ nhẹ lên vai Đà Lôi nói:
- Xem đây, nó tên là Đà Lôi, con trai út của tôi. Theo tập quán của người Mông Cổ, thì con trai út là người giữ việc nhang khói trong gia đình. Nay tôi đứng ra làm chủ hôn để xin cưới Thoa Lỗ Thiếp Ni làm vợ cả cho Đà Lôi, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Trát Hợp Cảm Bất hết sức vui mừng, nói:
- Thưa Đại Hãn, đây.. đây là một vinh dự đặc biệt, tôi xin đón nhận dù tự mình cảm thấy không xứng đáng!
- Nói thế tức là thúc thúc đã đồng ý rồi chứ gì? Vậy không rõ Thoa Lỗ Thiếp Ni có bằng lòng Đà Lôi hay không?
Thoa Lỗ Thiếp Ni đưa mắt nhìn Đà Lôi một lượt, đôi má ửng hồng, đáp:
- Tiểu nữ xin Đại Hãn đứng ra làm chủ!
- Hả? Thành Cát Tư Hãn đã hiểu được nội tâm của Thoa Lỗ Thiếp Ni, nên cất tiếng cười vui vẻ nói tiếp - Tốt! Tốt! Như vậy là quyết định rồi đó! Phải rồi, người Mông Cổ chúng tôi có tất cả sáu loại tín ngưỡng, vậy tôi sẽ cử hành hai hôn lễ khác nhau cho con gái của thúc thúc. Hôn lễ thứ nhất được cử hành theo tập quán của Cảnh giáo và hôn lễ thứ hai sẽ cử hành theo tập quán của người Mông Cổ chúng tôi.
Trong một giáo đường được đặt tạm ở chiếc lều Mông Cổ, có những đứa trẻ đang hát thánh thi. Trát Hợp Cẩm Bất dẫn Thoa Lỗ Thiếp Ni đã được trang điểm xinh đẹp đi thẳng vào giáo đường. Hai vợ chồng Thành Cát Tư Hãn và một số người khác đã chờ sẵn tại đây. Những người anh em của Đà Lôi cũng đã có mặt ở đây từ lâu. Trát Hợp Cảm Bất trao con gái cho Đà Lôi. Thoa Lỗ Thiếp Ni cùng khoát tay với Đà Lôi đi thẳng lên chỗ tượng Chúa.
Tháp Tháp Thống A mặc chiếc áo thụng cha cố, đứng nghiêm trang trước một chiếc bàn. Thoa Lỗ Thiếp Ni và Đà Lôi cùng dừng chân đứng trước mặt Tháp Tháp Thống A. Ông này lên tiếng hỏi:
- Này Đà Lôi, con có bằng lòng cưới Thoa Lỗ Thiếp Ni là vợ, bằng lòng tương thân tương ái với nàng cho tới bạc đầu, cho tới chết mới chia tay nhau không?
Đà Lôi đáp:
- Con bằng lòng!
Tháp Tháp Thống A quay sang Thoa Lỗ Thiếp Ni hỏi:
- Này Thoa Lỗ Thiếp Ni, con có bằng lòng ưng lấy Đà Lôi và tương thân tương ái suốt cả cuộc đời, cho tới ngày già nua tóc bạc và chết đi mới chia tay nhau không?
Thoa Lỗ Thiếp Ni đáp:
- Con bằng lòng!
Tháp Tháp Thống A tuyên bố:
- Tốt! Đứng trước mặt Chúa, hai cô dâu chú rể kể từ giờ phút này đã trở thành vợ chồng chính thức!
Đà Lôi và Thoa Lỗ Thiếp Ni cùng trao đổi nhẫn cưới cho nhau.
Thoa Lỗ Thiếp Ni khẽ nhắm đôi mắt lại, chờ Đà Lôi hôn lên môi. Đà Lôi sững sờ. Tháp Tháp Thông A nhắc nhở:
- Này Đà Lôi vương gia, hãy hôn vợ của ngài đi!
Đà Lôi thẹn thùng hỏi:
- Hả? Hôn.. hôn ở đây ư?
Tháp Tháp Thống A đáp:
- Phải! Hôn trước mặt chúa Jesus!
Không khí trong giáo đường sôi nổi hẳn lên. Dã Lặc Miệt và Tốc Bất Đài vừa cao hứng nhảy múa vừa hối:
- Nhanh lên đi nào!
Dã Lặc Miệt nói đùa:
- Này Đà Lôi vương gia, chuyện hay như thế nếu ngài không bằng lòng, thì tôi sẽ làm thay đấy!
Bột Nhi Thiếp nạt:
- Này Dã Lặc Miệt, ngươi là vai chú của Đà Lôi đấy!
Dã Lặc Miệt nói:
- Đến giờ phút đó thì còn phân biệt lớn nhỏ gì nữa?
Thành Cát Tư Hãn tươi cười nói:
- Này, Bột Nhi Thiếp, em không cần phải để ý tới họ, cứ để cho họ mặc tình vui nhộn đi!
Đà Lôi nhắm đôi mắt lại, đặt đôi môi lên đôi môi Thoa Lỗ Thiếp Ni. Một trận hoan hô nổi lên vang dội.
Trong một chiếc lều Mông Cổ lớn, được bố trí thành một gian phòng tân hôn theo tập tục của người Mông Cổ. Những nghi thức hôn lễ theo Mông Cổ bắt đầu tiến hành.
Ban ngày, bà con bạn bè bày tiệc ăn uống, đọc những bài chúc mừng hôn lễ. Riêng Đà Lôi thì tiến hành nghi thức bẻ cổ cừu, v.v... Tất cả những nghi thức theo tập tục Mông Cổ đều được tiến hành. Đêm đến, tân lang và tân giai nhân cùng động phòng.
Phía bên ngoài của gian lều Mông Cổ, thân nhân đôi bên đều đàn ca xướng hát, cùng nhảy múa suốt ba ngày ba đêm liền...
Từ đó Thoa Lỗ Thiếp Ni trở thành vợ cả của Đà Lôi. Nàng sinh cho Đà Lôi tất cả bốn đứa con trai là Mông Ca, Hốt Tất Liệt, Húc Liệt Ngột, A Lý Bất Ca. Chính họ đã kế thừa sự nghiệp chưa hoàn thành của Thành Cát Tư Hãn và đã tiếp tục đạo diễn những màn kịch oanh liệt hùng tráng tiếp sau Thành Cát Tư Hãn. Do vậy, Thoa Lỗ Thiếp Ni cũng giống như Kha Ngạch Luân, Bột Nhi Thiếp được tôn xưng là những bà mẹ vĩ đại của dân tộc Mông Cổ.
Thành Cát Tư Hãn và Trát Hợp Cảm Bất cùng ngồi chung một nơi. Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Thúc thúc bảo con trai của Thái Dương Hãn là Khuất Xuất Luật đang sống chung với người Miệt Nhi Khất phải không?
Trát Hợp Cảm Bất đáp:
- Đúng như vậy! Nhưng khi tôi rời đi, thì họ cũng dẫn theo một số người của họ không đông lắm, chạy sang xứ Tây Hạ để nương nhờ rồi.
- Thế thì Thoát Hắc Thoát A hiện giờ ở đâu?
- Trước đây Thoát Hắc Thoát A đã bị tướng quân Tốc Bất Đài giết chết, con trai của ông ta là Hốt Đô, cùng với người anh em của nó hiện đang sống tại vùng biên giới Nải Man và đang tập hợp rất nhiều bộ hạ.
Thành Cát Tư Hãn gật đầu.
Tại khu vực cắm lều của Thành Cát Tư Hãn, hiện lên một cảnh tượng phồn vinh. Rất đông đảo các loại thợ đang làm việc một cách khẩn trương. Nào thợ mộc, thợ rèn, thợ cung tên, thợ đóng thiết xa, thợ đúc hỏa pháo, Thành Cát Tư Hãn dẫn Tốc Bất Đài, Truật Xích đi vào đám đông để quan sát.
Truật Xích nói:
- Tất cả những người thợ này đều được đưa từ Trung Nguyên về đây hôm vừa rồi.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Tốt lắm!
Trong số những người thợ này có một khuôn mặt rất quen thuộc: anh ta là một thư sinh chỉ biết bổ củi, được Minh An cứu thoát. Anh ta đang làm việc chăm chỉ bên cạnh một cổ thiết xa.
Thành Cát Tư Hãn chép miệng thở dài, nói:
- Này Tốc Bất Đài, Trát Hợp Cảm Bất thúc thúc vừa mới cho biết tin, người Miệt Nhi Khất được Hốt Đô và anh em của hắn tập hợp tại biên giới Nải Man với một số lượng khá đông, chuẩn bị nổi dậy chống ta.
Tốc Bất Đài lộ vẻ ái ngại, nói:
- Việc làm của tôi lần trước chưa đạt được kết quả mỹ mãn.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Không! Ngươi đã giết chết cha hắn, đồng thời, đã gây cho chúng nhiều thương tích, khiến chúng chẳng khác nào một con nai đã bị trúng tên, một con ngựa rừng đã bị tròng dây vào cổ. Đó là một chiến công to lớn rồi.
- Thưa Đại Hãn, lần này thì tôi sẽ không bao giờ để cho chúng có thời giờ chữa trị vết thương, tháo bỏ sợi dây tròng trên cổ!
Mọi người bước đến gần chỗ cổ thiết xa. Thành Cát Tư Hãn nói:
- Ta sẽ làm cho nhà ngươi 400 cổ thiết xa này, cộng thêm 5000 kỵ binh và do Truật Xích dẫn một đội kỵ binh đông một vạn người đi theo sau để tiếp ứng. Nhà ngươi xem, bánh xe được dùng đinh sắt đóng chắc chắn, niền xe cũng được làm bằng sắt. Đây là một loại xe rất thích hợp để vượt qua các loại núi non. Vậy, đội quân mà ngươi chỉ huy sẽ gọi là đạo quân xe sắt nhé! Đồng thời, những mạng lệnh mà ta phát ra sẽ được gọi là sắc lệnh thiết xa!
Thành Cát Tư Hãn nhìn người thư sinh, nói:
- Này, ta đã nhận ra nhà ngươi rồi đấy. Có phải nhà ngươi là một thư sinh chỉ biết bổ củi không?
Truật Xích nói:
- Hiện nay anh ấy đã trở thành Bách Phu Trưởng của các người thợ rồi đó. Những chiếc xe sắt này đều do anh ấy chế tác ra.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Tốt lắm! Ta thấy người Trung Nguyên có những loại máy dùng để tấn công thành rất hay, vậy nhà ngươi có biết làm những loại máy đó không?
Người thư sinh đáp:
- Thưa Đại Hãn, nếu Đại Hãn cần thì tôi có thể học làm loại máy đó được!
- Học ư? Vậy nhà ngươi hãy chế tạo cho ta rất nhiều loại máy tấn công thành loại đó. Vì trong tương lai, loại máy này có công dụng rất to lớn!
Ba thương gia được Đóa Đãi hướng dẫn, đã dẫn theo ba đoàn lạc đà cùng đến nơi cắm lều trại của Thành Cát Tư Hãn. Đóa Đãi nói:
- Này, ba vị khách phương xa, Thành Cát Tư Hãn vĩ đại của chúng tôi có qui định, phàm những thương gia ngoại quốc một khi đi vào nội địa của chúng tôi, đều sẽ được nhất luật phát cho giấy tờ chứng nhận. Tuy nhiên, một khi có loại hàng hóa gì tốt, thì tất cả số hàng hóa đó cũng như người chủ hàng, đều phải đưa đến đại trướng của Đại Hãn xem qua. Đại Hãn bằng lòng mua hàng với giá cao.
Ba người đồng thanh đáp:
- Tôi mong được phục vụ cho Đại Hãn!
Đóa Đãi nói:
- Các anh hãy chờ một tí nhé! - Dứt lời, Đóa Đãi bước vào đại trướng.
Tất cả hàng hóa của những đoàn lạc đà chuyên chở được xếp xuống đất. Những người Mông Cổ kể cả trai lẫn gái đều đua nhau tới chọn lựa.
Ba thương gia đưa mắt ra hiệu cho nhau, có ý ngầm bảo là nên bán với giá cắt cổ, vì người Mông Cổ chưa từng thấy hàng hóa mua bán ở chợ.
Thành Cát Tư Hãn từ trong đại trướng bước ra, lên tiếng hỏi những người thương gia:
- Loại vải hoa này gọi là gì?
Một người thương gia ăn mặc theo ấn Độ lên tiếng đáp:
- Nó được gọi "Tăng Đáp Nạp Xích". Nó là một loại hàng đặc biệt, sản xuất tại thôn "Tăng Đáp Nạp Xích" thuộc thành phố Bất Hoa Thích của nước Hoa Thích Tử Mô (Tức Khwarezm, một quốc gia cổ nằm tại vùng hạ du con sông Amu ở Trung đông). Đại Hãn có thích không?
- Đẹp lắm! - Thành Cát Tư Hãn lại cầm lên một xấp hàng dệt có kim tuyến, hỏi:
- Loại hàng dệt có kim tuyến này bán giá tiền bao nhiêu?
Người thương gia Ấn Độ đáp:
- Mỗi xấp ba đồng "Ba Lý Thất" vàng, rất rẻ!
Thành Cát Tư Hãn quay lại nhìn thẳng vào mặt anh ta, làm cho người thương gia này hết sức hoảng sợ, cất tiếng cười dã lã:
- Hề hề! Hề hề!
Thành Cát Tư Hãn nói với Đóa Đãi:
- Hãy dẫn ba thương gia này đến phủ khố của ta để họ xem qua cho biết.
Đóa Đãi dẫn ba thương gia đi trở lại đại trướng của Thành Cát Tư Hãn. Họ thấy Thành Cát Tư Hãn ngồi trên ghế cao, vội vàng quì xuống đất thi lễ. Thành Cát Tư Hãn nhìn vào người thương gia Ấn Độ hỏi:
- Tôi hỏi anh! Anh có thấy đồ đạc trong phủ khố của tôi chưa?
- Dạ thấy rồi! Dạ thấy rồi!
- Vậy anh thấy tôi còn thiếu món gì không?
- Dạ, tất cả những gì cần thiết đều có đủ hết, có đủ hết!
- Thế mà anh dám dùng giá bán mắc hơn gấp mười lần, gấp hai chục lần, để dối gạt Đại Hãn ta hả?
Người thương gia Ấn Độ vội vàng dập đầu, nói:
- Tiểu nhân thật đáng chết! Tiểu nhân thật đáng chết!
Thành Cát Tư Hãn ra lệnh:
- Bây đâu! Hãy tịch thâu toàn bộ hàng hóa của hắn đem giao cho phán quan Hồ Thừa tướng để phân phối như là tang vật và đem con lừa thích nói dối này trói lại!
Mấy tên thị vệ bước tới trói người thương gia Ấn Độ, làm cho hắn sợ hãi đến mặt xanh như tàu lá.
Thành Cát Tư Hãn hỏi hai người còn lại:
- Hàng hóa của các anh bán giá như thế nào?
Hai thương gia này vội vàng dập đầu, một trong số đó lên tiếng đáp:
- Chúng tôi được lệnh của Toán Đoan vĩ đại của nước Hoa Thích Tử Mô, mang những hàng hóa này tới đây dâng cho Đại Hãn.
Thành Cát Tư Hãn cười nói:
- Nhà ngươi biết ăn nói lắm. Tên nhà ngươi gọi là gì?
Người thương gia đó đáp:
- Tôi tên gọi Ma Cáp Mậu Đức.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Này, Ma Cáp Mậu Đức, các ngươi từ nghìn dặm xa xôi tới đây để giao thương với nước ta là một điều tốt, vậy ta không khi nào để cho các ngươi phải chịu thiệt thòi, mỗi xấp lụa có kim tuyến ta bằng lòng trả cho ngươi một đồng "Ba Lý Thất" vàng, còn vải in bông kia thì ta trả cho các ngươi một đồng "Ba Lý Thất" bạc.
Hai thương gia người Hoa Thích Tử Mô lộ sắc sợ hãi, nói:
- Không! Không! Chúng tôi dù có gan ăn hết một con rắn bốn chân còn sống đi nữa cũng không dám bán hàng giá cao gấp mười lần cho Đại Hãn.
Thành Cát Tư Hãn cười to, nói:
- Đây là ta khuyến khích các ngươi thường mang hàng tới bán đó! Hãy thả anh bạn thích nói dối kia ra. Hàng của ngươi, ta cũng mua với giá như hai người kia.
Người thương gia Ấn Độ quì xuống đất lạy, nói:
- Đại Hãn là người nhân từ đại độ, có lòng dạ rộng như hải dương cuối cùng!
Thành Cát Tư Hãn lấy làm lạ, hỏi:
- Hải dương cuối cùng ư? Đó là gì vậy?
Người thương gia Ấn Độ đáp:
- Đó là biển Cáp Trát Nhi (Caspian), một biển rộng không bờ bến nằm ở phía bắc của Hoa Thích Tử Mô.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- À, ta chỉ biết có biển đông, biển bắc và biển nam, nhưng chưa biết ở lục địa phía tây cũng nằm gần bờ biển.
Trấn Hải nói:
- Ngoài biển Cáp Trát Nhi mà anh ta nói, ở phía tây còn có Đại Tây Dương càng rộng không bến không bờ.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Ta sẽ tìm cách đi sang phía tây để xem biển lớn đấy!
Người thương gia ấn Độ ngỏ ý sẵn sàng, nói:
- Nếu Đại Hãn có hứng, thì tiểu nhân bằng lòng làm người dẫn đường cho Đại Hãn.
- Thôi, chuyện đó để sau sẽ nói. Này, Tháp Tháp Thống A, hãy lấy giấy chứng nhận thông thương của Mông Cổ phát cho họ.
Tháp Tháp Thống A đem giấy chứng nhận phát cho ba thương gia.
Ba thương gia này cầm giấy chứng nhận lần lượt đặt vào trán và đặt lên môi, nói:
- Đa tạ Thành Cát Tư Hãn vĩ đại!
Ma Cáp Mậu Đức quay lại quì xuống một lần nữa, nói:
- Thưa Thành Cát Tư Hãn vĩ đại, tôi muốn làm thần dân của ngài, vậy ngài bằng lòng không?
Thành Cát Tư Hãn cười, đáp:
- Hả? Tất nhiên là được. Nhà ngươi vẫn có thể để râu và đọc kinh Koran.
Ma Cáp Mậu Đức nói:
- Xin đa tạ Đại Hãn!
Gió xuân mới bắt đầu thổi, trên đồng cỏ cũng mới bắt đầu hiện lên một màu xanh mới.
Thành Cát Tư Hãn dẫn mấy tên Khiếp Tiết Quân và Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài, Đà Lôi và những đứa con của họ cùng thúc ngựa chạy như bay. Gia Luật Sở Tài bị bỏ rơi lại ở phía sau thật xa.
Họ vượt lên một vùng đất cao, rồi cười ha hả nhìn về phía Gia Luật Sở Tài đang cố đuổi theo một cách mệt nhọc.
Thành Cát Tư Hãn tươi cười nói:
- Này ông râu dài, ông cưỡi ngựa xem ra không thành thạo bằng đọc sách đấy! Mai sau ra chiến trường chém giết, ông sẽ không đuổi kịp mấy đứa cháu của tôi đâu?
Gai Luật Sở Tài hỏi:
- Tại sao tôi phải ra chiến trường chém giết?
Sát Hợp Đài nói:
- Cái gì là "tại sao"? Khi ra chiến trường chém giết, chả lẽ đến lúc lâm trận thì ông bỏ chạy sao?
Gia Luật Sở Tài đáp:
- Tất nhiên! Nếu tôi không bỏ chạy, chả lẽ lại làm kiểu dũng cảm của kẻ thất phu ư?
Sát Hợp Đài dùng giọng nói khinh miệt, nói:
- Té ra Gia Luật tiên sinh là một anh chàng sợ chết!
- Phải, Tài tôi là một kẻ sợ chết! Vì tôi không muốn xem chết nhẹ như lông hồng!
Những đứa cháu của Thành Cát Tư Hãn che miệng khúc khích cười.
Oa Khoát Đài nói:
- Các ngươi đừng có cười. Theo tôi, Gia Luật tiên sinh nói như thế là đúng đấy! - Con trai của Sát Hợp Đài là Mộc A Thốc Can nghiêm túc nói:
- Thưa cha, con cũng cho ý kiến của Gia Luật tiên sinh là có lý!
Thành Cát Tư Hãn từ nãy giờ vẫn tươi cười lắng nghe bọn cháu tranh luận với nhau, đến đây ông mới lên tiếng hỏi:
- Hả? Này Mộc A Thốc Can, cháu dám phản đối cha cháu ư?
- Cháu chỉ phục tùng ý kiến của ông nội thôi.
- Thế hả? Vậy cháu nói ông nội đang nghĩ thế nào?
Mộc A Thốc Can đáp:
- Ông nội mời Gia Luật Sở Tài tiên sinh đến đây là để dùng học thức trong đầu của ông ấy, nếu để chiếc đầu bị mất đi một cách vô nghĩa, thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao? - Thành Các Tư Hãn cười ha hả, nói:
- Trong số các con của tôi, người hiểu tôi nhất là Oa Khoát Đài; trong các cháu của tôi, người hiểu tôi nhất là Mộc A Thốc Can! Các ngươi hãy nhớ lấy, trong đại quân kẻ nào tỏ ra tham sinh úy tử thì sẽ bị chém, nhưng chỉ có một ngoại lệ, là khi Gia Luật Sở Tài cảm thấy mạng sống của mình bị tử thần uy hiếp, thì ông ta có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào!
Gai Luật Sở Tài nói:
- Xin Đại Hãn hãy cho tôi một con thiên lý mã, vừa ngoan ngoãn vừa chạy nhanh, để cho tôi có thể chạy trốn một cách mau chóng.
Thành Cát Tư Hãn vừa cười to vừa nhảy xuống lưng ngựa, nói:
- Ta nhường con ngựa quí này của ta cho tiên sinh vậy!
Gia Luật Sở Tài nói:
- Xin đa tạ Đãi Hãn!
Hai người cùng trao đổi chiến mã cho nhau, Thành Cát Tư Hãn đưa mắt nhìn xa khắp bốn bên, rồi lại ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm nói với Gia Luật Sở Tài:
- Tiên sinh biết tại sao người Mông Cổ đều thích mặc áo dài màu xanh lam hay không? - Gia Luật Sở Tài chưa kịp đáp thì Thành Cát Tư Hãn nói tiếp - Vì bầu trời màu xanh lam. Bầu trời ở Trung Nguyên không có màu xanh lam như ở đây. Nhưng còn bầu trời ở Hoa Thích Tử Mô thì sao? Ngoài ra, bầu trời ở vùng "Biển sau cùng" cũng có màu xanh lam như thế chăng?
Gia Luật Sở Tài nói:
- Thưa Đại Hãn, ngài nên phái một sứ đoàn đến Hoa Thích Tử Mô để bắt tay liên kết với kẻ chinh phục thế giới ở phương Tây này, ngỏ hầu mai sau khi ngài chiếm giữ Trung Nguyên, thì không sợ Tây Hạ hoặc Tây Liêu phản bội minh ước nữa.
- À, có lý đấy!
Bầu trời ở vùng thảo nguyên tuy rất xanh, nhưng sản vật lại rất nghèo. Đại Hãn có thể phái những thương đội đem những tài vật cướp được từ Trung Nguyên sang Hoa Thích Tử Mô để trao đổi y phục, vải vóc mà nước ta cần dùng.
Thành Cát Tư Hãn tươi cười quay sang Sát Cáp Đài nói:
- Thế nào? Bộ óc ông ấy khi bày ra một mưu kế, là có thể đẩy lui được một cuộc xung phong của một vạn binh sĩ đó!
- Ta sẽ tức khắc phái một thương đội đến Hoa Thích Tử Mô để làm quen với vị Toán Đoan của một đại quốc ở phía Tây này, để sau đó ta xem thử có thể cùng làm bạn với vị Toán Đoan đó không. Chữ "Toán Đoan" thật là khó nghe, tại sao họ không dùng hai chữ Khả Hãn chứ? Thành Cát Tư Hãn lắc đầu, không tự tìm được câu giải thích.
Tại bờ sông Tiệm Hà nằm trên biên giới của Hoa Thích Tử Mô, có một đội kỵ binh của Hoa Thích Tử Mô đầu quấn khăn trắng, xuất hiện trên một ngọn đồi. Bên dưới lá đại kỳ là Toán Đoan Ma Kha Mạt có hàm râu đen. Ông ta cưỡi trên lưng một con ngựa kim, đuôi được nhuộm đỏ, nét mặt lạnh lùng, trên khăn quấn đầu có nạm một vòng bảo thạch. Người cỡi ngựa ở bên cạnh chính con trai lớn của ông ta, Trát Lan Đinh xinh đẹp và vị tướng quân oai hùng Thiết Mộc Nhi Diệc Lý.
Ma Kha Mạt dùng ngọn roi chỉ xuống những Cổ Liệt Diên được xây dựng bằng những chiếc lều thảm len theo kiểu Mông Cổ nằm cạnh bờ sông, nói:
- Đó có phải là người Miệt Nhi Khất ở phương đông thường đến khuấy nhiễu biên cương của nước ta đó không, con trai ta?
Trát Lan Đinh đáp:
- Đúng thế! Đó chính là bọn cướp mà không có điều gì chúng không dám làm. Nghe đâu thủ lĩnh của chúng tên gọi Hốt Đô, là một tên hung ác không tin Chân Chúa.
Ma Kha Mạt quay sang quân đội của ông ta nói:
- Hỡi các dũng sĩ Hoa Thích Tử Mô, ta lấy danh nghĩa Chân Chúa A - La vĩ đại và tối cao để ra lệnh cho các ngươi: hãy giết hết tất cả bọn dị giáo kia, không chừa một tên nào, kể cả phụ nữ và trẻ con.
Thiết Mộc Nhi Diệc Lý hỏi:
- Phụ nữ và trẻ con cũng giết hết ư?
Ma Kha Mạt Toán Đoan đáp:
- Ông thế nào rồi, tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý anh dũng của ta! Những thằng bé kia khi nó lớn lên sẽ thành kẻ thù của A - La, còn bụng của những người phụ nữ kia sẽ liên tục sinh ra những tín đồ dị giáo không tin Chân Chúa. Hãy chấp hành đi!
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý và các binh sĩ hô to:
- Ma Kha Mạt Toán Đoan, người bảo vệ tín ngưỡng và là hóa thân của chính nghĩa vạn tuế! Vạn Tuế! Vạn vạn tuế!
Đi đôi với tiếng la, đội kỵ mã của Hoa Thích Tử Mô chia thành hai cánh tiến xuống bao vây mục tiêu ở phía dưới.
Khi đội kỵ mã tiến tới gần, mới phát hiện ra doanh trại của đối phương hoàn toàn vắng lặng và khắp mặt đất xác chết nằm ngổn ngang. Ma Kha Mạt gò cương cho ngựa đứng lại:
- Này, thái tử Trát Lan Đinh, ngươi hãy xem kỹ, ai đã tàn sát trước ta những kẻ đáng lý phải chết dưới lưỡi đao của ta vậy? Ai đã đoạt mất những chiến lợi mà đáng lý ta phải đoạt được?
Trát Lan Đinh nhảy xuống ngựa quan sát những xác chết và những dấu bánh xe còn để lại trên mắt đất, nói:
- Qua thương tích trên những xác chết cho thấy, đây là hành động của những kỵ sĩ có sự huấn luyện rất thành thuộc. Trên mặt đất còn lưu lại dấu hai bánh xe bằng sắt mà ta chưa hề thấy bao giờ. Tóm lại, đây chắc chắn là hành động của những con người thần bí, đáng sợ, mà chúng ta chưa gặp lần nào. Ma Kha Mạt lộ sắc kém vui nói:
- Thần bí ư? Đó là do chúng khiếp sợ. Còn đáng sợ ư? Chỉ khi nào Toán Đoan vĩ đại của nước Hoa Thích Tử Mô đem sự phẫn nộ của A- La trút lên đầu họ, thì đó mới là đáng sợ nhất!
Đám đông binh sĩ đồng thanh la lớn:
- Toán Đoan vĩ đại vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Giữa tiếng tung hô vang dội đó, Ma Kha Mạt quay đầu ngựa trước tiên men theo đường cũ trở về ngọn đồi khi nãy. Các kỵ sĩ cũng thúc ngựa chạy theo ông ta, để lại sau lưng một vầng bụi vàng bốc cao lên đến tận trời xanh.
Tại khu vực dựng lều chăn nuôi của Thành Cát Tư Hãn, Thành Cát Tư Hãn cùng với Tốc Bất Đài và Truật Xích đứng xem các chiến sĩ đang từ trên thiết xa giở chiến lợi phẩm xuống đất.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Tất cả bọn con cháu của Thoắt Hắc Thoát A đều bị giết tất cả rồi chứ?
Tốc Bất Đài đáp:
- Tất cả đều bị bắt và bị giết hết, chỉ để lại một đứa con út của Thoát Hắc Thoát A.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Tại sao như vậy?
Truật Xích đáp:
- Chính là con đã giữ nó lại.
Thành Cát Tư Hãn cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Tại sao?
Truật Xích đáp:
- Nó là người có tài bắn tên trăm phát trăm trúng dù là ở xa. Ngoài ra, nó còn có thể bắn một mũi tên thứ hai vào đuôi mũi tên thứ nhất, để cả hai mũi tên đều xuyên qua tấm bia. Con thấy nó là một nhân tài.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Nói như vậy có nghĩa là khi nó muốn thì nó sẽ dùng mũi tên thứ hai bắn vào đuôi mũi tên thứ nhất để cả hai mũi tên cùng một lúc xuyên qua ngực của chúng ta phải không?
Truật Xích im lặng. Thành Cát Tư Hãn nghiến chặt hai hàm răng, nói:
- Bọn con cháu của kẻ thù thì không thể giữ lại, phải đem hắn giết ngay! - Nói dứt lời thì ông rảo bước bỏ đi.
Đối với quyết định của Truật Xích, Thành Cát Tư Hãn hết sức bất mãn, nghĩ bụng: "Đứa con trai sinh ra dọc đường khi ta chiến thắng người Miệt Nhi Khất trở về, tại sao lại có lòng từ bi đối với người Miệt Nhi Khất như thế?!"
Từ phía xa, một toán Khiếp Tiết quân áp giải một người đã đi khuất phía sau một ngọn đồi.
Một hôm, Khuất Xuất Luật đang cùng đường mạc lộ đã cùng đồng bọn của hắn đến nước Tây Liêu. Họ muốn thử thời vận của mình trước mặt vua Tây Liêu.
Tên giữ ngựa của Khuất Xuất Luật, mặc quần áo của thái tử Khuất Xuất Luật rồi cùng với hai bộ tướng đi thẳng vào hoàng cung. Trong khi đó, thái tử Khuất Xuất Luật lại mặc y phục của tên giữ ngựa đứng núp ngoài bức tường để trông nom bốn con ngựa của họ. Trong lòng anh ta đang bồn chồn chờ đợi.
Trong khi đó, bên trong hoàng cung tên giữ ngựa đang quì lạy trước mặt quốc vương nói:
- Tôi là thái tử Khuất Xuất Luật của bộ lạc Nải Man xin yết kiến quốc vương Tây Liêu bệ hạ!
Quốc vương Tây Liêu đang ngồi trên ngai vàng với hoàng hậu và công chúa, cùng đưa ánh mắt ngầm trao đổi với nhau. Họ chú ý quan sát tên giữ ngựa đang sợ hãi đến phát run, mỉm cười nói:
- Có một vị khách không mời mà đến, nhưng ta từng nghe được đại danh từ lâu, vậy ta muốn mời mọi người cùng nhìn mặt thử!
Hai võ sĩ xóc nách lôi thái tử Khuất Xuất Luật vào hoàng cung, rồi xô té xuống đất.
Quốc vương Tây Liêu lên tiếng hỏi:
- Theo ta anh giữ ngựa này mới thực sự là thái tử Khuất Xuất Luật đây chứ?
Thái Tử Khuất Xuất Luật lòm còm bò dậy, quì xuống trước mặt vua Tây Liêu, vội vàng làm dấu thánh giá trước ngực, nói:
- Tôi xin thề với Thượng Đế, tôi tuyệt đối không dám dối gạt quốc vương Tây Liêu vĩ đại, chẳng qua tiểu nhân vì mới thoát chết dưới lưỡi đao của người Mông Cổ, lại lần đầu tiên đến quí quốc, nên mới dùng cái kế hạ sách này để thăm dò hư thực, vậy mong bệ hạ với tấm lòng từ bi bác ái, hãy tha thứ cho linh hồn có tội của tôi!
Quốc vương Tây Liêu rời khỏi ngai vàng cất tiếng cười to, nói:
- Này thái tử, hãy đứng lên, con gái duy nhất của ta là Nhi Hồn Hốt công chúa khi tới Quan âm Các để thắp nhang, đã thấy dung mạo không tầm thường, cứ chỉ trang nhã cao quí của thái tử rồi.
Công chúa thẹn thùng kêu lên:
- Phụ hãn!
Hoàng hậu nói:
- Có gì phải thẹn đâu?
Quốc vương Tây Liêu vui vẻ nói tiếp:
- Này Khuất Xuất Luật, nhà ngươi đã hiểu rõ chưa? Bản Hãn muốn nhận nhà ngươi làm phò mã đó!
Thái từ Khuất Xuất Luật dập đầu nói:
- Thưa nhạc phụ đại nhân! Thưa nhạc mẫu đại nhân! - Ông ta quì ngay ngắn và làm dấu thánh giá trước ngực, nói tiếp - Xin Thượng đế làm chứng, Hồn Hốt công chúa đã ghé mắt xanh đến Khuất Xuất Luật đang gặp hoạn nạn này, vậy từ nay về sau Khuất Xuất Luật không bao giờ dám có một tí thái độ bất trung nào. Nếu có như vậy thì ma quỷ sẽ ném tôi vào lò lửa địa ngục!
Quốc vương Tây Liêu nói:
- Tốt! Như vậy, một lời nói là đã quyết định. Ta không có con trai, chỉ có duy nhất một đứa con gái này, vậy sau khi kết hôn với công chúa thì nhà ngươi sẽ là người kế thừa ngai vua của ta. Mối thù của nhà ngươi đối với người Mông Cổ cũng chính là mối thù của nước Tây Liêu ta. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của quốc gia như chúng ta thì không thể nào đánh bại được người Mông Cổ. Ta sẽ phái nhà ngươi đến Hoa Thích Tử Mô để liên hệ với nước này. Đó là một quốc gia Muslin (Hồi giáo) có đủ sức mạnh để làm cho các nước theo đạo Cơ Đốc và theo đạo La Mã ở phương Tây phải khiếp sợ. Chỉ cần họ ủng hộ chúng ta, thì đó sẽ là ngày tận cùng của người Mông Cổ!
Thái tử Khuất Xuất Luật dập đầu rơi lệ, nói:
- Đa tạ ơn tái tạo của bệ hạ!
Thái tử Khuất Xuất Luật dẫn tướng quân giữ ngựa và thân binh của mình cùng so hàng chậm chạp đi tới.
Tướng quân giữ ngựa nói:
- Thưa thái tử điện hạ, quốc vương bệ hạ đối với ngài tỏ ra hết sức kính trọng, đến như tôi là một tên giữ ngựa của ngài mà cũng được phong làm tướng quân.
Thái tử Khuất Xuất Luật nói:
- Chính vì vậy nên ông ta mới không xứng đáng làm quốc vương!
Tướng quân giữ ngựa hỏi:
- Ngài nói thế là sao?
- Ông ta so với cha ta còn hồ đồ hơn nữa. Dựa vào ông ta, thử hỏi có thể đánh bại được Thành Cát Tư Hãn hay không?
- Ý của thái tử là...
- Nếu trước đây ta sớm lật cha ta là Thái Dương Hãn xuống khỏi ngai vàng, tự ta chỉ huy cuộc chiến tranh với người Mông Cổ, thì ngày hôm nay kẻ lưu lạc khắp nơi không phải là ta, mà chính là Thành Cát Tư Hãn. - Khuất Xuất Luật híp đôi mắt nhìn về phía trước, nói tiếp: - Lần này có lẽ là cơ hội cuối cùng để cho ta báo thù phục quốc. Ta sẽ không phạm phải lỗi lầm như trước kia nữa!
Tại hoàng cung Hoa Thích Tử Mô, một quan viên bước vào báo cáo:
- Thưa Toán Đoan bệ hạ vĩ đại, Tây Liêu phái sứ giả đến nước ta.
Ma Kha Mạt Toán Đoan không ngước mắt nhìn lên, nói:
- Từ trước tới nay ta không hề có sự qua lại với những người tin Phật giáo đó!
Vị quan viên nói:
- Sứ giả này là người tin Cơ Đốc giáo.
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Người Cơ Đốc giáo càng là kẻ thù của ta, vậy hãy đuổi hắn đi!
Vị quan viên nói:
- Ông ta bảo đến thương lượng để liên hiệp với Toán Đoan để cùng đánh bại người Mông Cổ.
Trác Lan Đinh hỏi:
- Hả? Người Mông Cổ ư? Cái gì gọi là người Mông Cổ?
Vị quan viên đáp:
- Nghe nói số người bí mật đã tiêu diệt bọn Miệt Nhi Khất chính là họ!
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Nếu thế thì là khác. Thôi được, hãy đi gọi Hải Nhĩ Hãn tới đây. Chúng ta sẽ cùng nhau xem thử số quái vật từ phương đông đến nay là bọn người gì!
Khuất Xuất Luật cùng với tướng quân giữ ngựa của hắn đi thẳng vào hoàng cung của Hoa Thích Tử Mô. Họ ngồi bên này cạnh bàn và đối diện với họ là Toán Đoan Ma Kha Mạt, thái tử Trát Lan Đinh và Hải Nhĩ Hãn của Hoa Thích Tử Mô.
Khuất Xuất Luật nói:
- Người Mông Cổ là bọn người không biết ăn lương thực, mà chỉ ăn bò, cừu, thậm chí ăn cả chuột đồng. Họ là những người dã man chưa khai hóa, chuyên ăn thịt sống.
Thái tử Trát Lan Đinh hỏi:
- Thế tại sao họ lại có thể tiêu diệt được quốc gia của ngài?
- Điều đó chính là điều mà tôi muốn nói rõ cho Toán Đoan vĩ đại và thái tử được biết. Trong số họ có một lãnh tụ gọi là Thánh Cát Tư Hãn, người này đúng là một hóa thân của ác quỉ. Hắn đã dẫn số người dã man đó đi gieo rắc chết chốc khắp cả đồng cỏ. Hiện nay họ đã thành lập một Hãn Quốc duy nhất tại đồng cỏ, đồng thời, rêu rao mục tiêu mà họ tấn công sắp tới sẽ là nước Hoa Thích Tử Mô ở phương Tây.
Thái tử Trát Lan Đinh lại hỏi:
- Tại sao vậy? Chúng tôi không hề gây rắc rối gì đến cho họ kia mà!
- Vì họ muốn trở thành kẻ chinh phục toàn thế giới!
Ma Kha Mạt Toán Đoan tức giận nói:
- Chỉ có ta mới là kẻ chinh phục toàn thế giới!
Thái tử Khuất Xuất Luật giải thích:
- Chính vì hắn nghe bệ hạ tự xưng là người chinh phục toàn thế giới, nên hắn mới tức giận, có ý định gây ra một cuộc chiến tranh chống lại ngài.
- Chính ta cũng đang muốn dạy một bài học cho cái gã gọi là Thành Cát Tư Hãn chi đó!
- Nếu Toán Đoan bệ hạ vĩ đại muốn đánh người Mông Cổ, thì tôi tình nguyện làm người đi tiên phong. Nơi đây, tôi có thảo ra sẵn một bản hiệp nghị. Toán Đoan bệ hạ vĩ đại có muốn nghe không nào?
Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Nhà ngươi hãy đọc cho ta nghe thử!
Khuất Xuất Luật to tiếng đọc bản thảo hiệp nghị:
- Khuất Xuất Luật Hãn của nước Nải Man, cùng Ma Kha Mạt Toán Đoan của nước Hoa Thích Tử Mô ký kết hiệp định đặc biệt để tiêu diệt nước Tây Liêu như sau: Binh mã của Toán Đoan nước Hoa Thích Tử Mô sẽ từ phía tây tấn công vào nước Tây Liêu, còn Khuất Xuất Luật Hãn sẽ từ phía đông tấn công nước Tây Liêu. Hai quân sẽ họp mặt nhau tại quốc Đô của nước Tây Liêu.
Thái tử Trát Lan Đinh nói:
- Bản hiệp nghị này dường như không hề nói tới việc tiêu diệt người Mông Cổ, mà chỉ bàn cách tấn công nước Tây Liêu thôi.
Thái tử Khuất Xuất Luật đáp:
- Tiếp theo sau sẽ nói đến việc đó.
Ma Kha Mạt nói:
- Ta có hứng thú đấy, vậy nhà ngươi hãy đọc tiếp đi nào!
Khuất Xuất Luật lại đọc tiếp:
- Nếu quân của Toán Đoan tiến lên trước thì phạm vi từ A Lực Ma Lý cho tới thành Hốt Thán và thành Khả Thất Tráp Nhi thuộc sở hữu của nước Hoa Thích Tử Mô; trái lại, nếu quân của Khuất Xuất Luật Hãn giành được thắng lợi trước, thì phạm vi đất đai vừa nói trên sẽ thuộc về Khuất Xuất Luật Hãn quốc vương của nước Nải Man. Nhưng, bất luận ai thắng trước thì cả hai nước đều phải hợp lực để cùng thảo phạt kẻ thù chính là Thành Cát Tư Hãn của người Mông Cổ dã man!
Ma Kha Mạt và Hải Nhĩ Hãn đưa mắt nhìn nhau một lượt, nói:
- Được!
Thái tử Trát Lan Đinh nói:
- Thưa phụ thân, có cần suy nghĩ lại không?
Ma Kha Mạt Toán Đoan đáp:
- Không cần! Ta chỉ yêu cầu trên bản hiệp nghị này đổi lại thành ngày 5 tháng 7 năm thứ 60 lịch Hồi giáo. Ở đây ta không bằng lòng dùng lịch của Cơ Đốc giáo!
Khuất Xuất Luật đáp:
- Được! Tôi xin tuân theo ý của Toán Đoan. Vậy mời ngài ký tên vào! - Thế là đôi bên cùng ký tên.
Sau khi Khuất Xuất Luật ra về, thái tử Trát Lan Đinh nói với Ma Kha Mạt:
- Thưa phụ thân, gã Khuất Xuất Luật này nguyên là thái tử của bộ lạc Nải Man. Sau khi bị mất nước, hắn chạy sang Tây Liêu, được quốc vương Tây Liêu cho hắn làm phò mã, thế mà hôm nay hắn lại bán đứng quốc vương Tây Liêu. Một người như vậy đâu đáng tin cậy, vậy chúng ta không nên hợp tác với hắn.
Hải Nhĩ Hãn ngồi bên cạnh nói:
- Chỉ cần có lợi cho ta thì bất cứ ai cũng được thôi!
Ma Kha Mạt nói:
- Ta biết hắn là một con sói, vậy chờ ta cùng hắn đánh bại người Mông Cổ, xong thì ta cũng biết nhốt hắn vào một chiếc củi như thế nào.
Khuất Xuất Luật dẫn quân đánh thẳng vào vương cung của Tây Liêu, giết chết những tên vệ sĩ có nhiệm vụ canh gác tại cung đình. Quốc vương Tây Liêu và hoàng hậu chỉ biết chạy quanh khắp mọi nơi. Khuất Xuất Luật cầm gươm dẫn bộ tướng từ ngoài đi thẳng vào. Quốc vương Tây Liêu và hoàng hậu đều sợ hãi, ngồi co rút vào một góc xó.
Công chúa từ trong nhạy ra chận ngang trước mặt cha mẹ của nàng, nói: - Này Khuất Xuất Luật, ông không thể lấy oán để báo ân, không thể sát hại ân nhân của ông!
Khuất Xuất Luật tra gươm vào vỏ, bước tới trước mặt công chúa, kéo nàng, nói: - Này công chúa, ta có thề với Thượng đế rồi, ta không bao giờ có hành động bất tuân nào đối với nàng, vậy bây giờ nàng sẽ là hoàng hậu!
- Vậy thì ngươi... xử sự với quốc vương ra sao? - Hoàng hậu Tây Liêu lên tiếng chất vấn Khuất Xuất Luật.
Xin nhạc mẫu yên tâm, chỉ cần ông ấy nhường ngôi, thì tôi sẽ xem ông ấy là Thái Thượng Hoàng, sẽ đối xử y như cha đẻ của mình vậy!
Quốc vương Tây Liêu vừa run vừa nói:
- Được! Ta chịu nhường ngôi! Ta chịu nhường ngôi!
Khuất Xuất Luật bước lên ngai vàng và kéo công chúa ngồi xuống bên cạnh:
- Thôi được, chúng ta hãy cùng đa tạ lòng nhân từ của Thượng đế!
Quốc vương Tây Liêu miệng lẩm nhẩm:
- A Di Đà Phật!
Thành Cát Tư Hãn đã nhanh chóng được tin Khuất Xuất Luật cướp ngôi vua của nước Tây Liêu. Một đêm nọ, Thành Cát Tư Hãn và số người của Tốc Bất Đài cùng ngồi tại Hãn đình để nghiên cứu đối sách.
Thành Cát Tư Hãn giận dữ nói:
- Quốc vương Tây Liêu đã giao bầy cừu của mình cho con sói chăn thả, rốt cục ngay đến chính ông ta cũng bị nó ăn. Hiện giờ Khuất Xuất Luật đang làm gì?
Tốc Bất Đài đáp:
- Hắn đang tiến hành chinh phục những thuộc quốc trước kia của Tây Liêu, hắn còn bắt buộc những tín đồ đạo Hồi phải bỏ đạo để tin theo Cảnh giáo mà hắn đang thờ, hoặc bắt buộc họ phải tin theo tôn giáo thờ hình nộm mà hoàng hậu Hồn Hốt đang tín ngưỡng. Những tín đồ Hồi giáo không chịu tin theo, hắn bắt người trưởng giáo đóng đinh lên cổng của học viện Hồi giáo. Đồng thời, phái từng binh sĩ một vào sống chung trong gia đình của giáo dân Hồi giáo. Chuyện hãm hiếp, cướp đoạt tài sản xảy ra như cơm bữa!
Thành Cát Tư Hãn vui mừng nói:
- Tên Khuất Xuất Luật liên kết với bọn tà ác đó, chắc chắn sẽ đi vào con đường tuyệt lộ mà thôi!
- Đoàn quân thiết xa của tôi lại phải lên đường một lần nữa! - Tốc Bất Đài chủ động xin đi đánh giặc.
Thành Cát Tư Hãn lắc đầu, nói:
- Nhà ngươi nên trở về Ngột Lỗ Tư của mình để nghỉ ngơi đã, trao lại vinh dự này cho Giã Biệt và Quách Bảo Ngọc được rồi!
Tại khu vực dựng lều và chăn nuôi của Thành Cát Tư Hãn, thương đội do người thương gia ấn Độ và Đóa Đãi hướng dẫn đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường.
Thành Cát Tư Hãn và Gia Luật Sở Tài đang đi xem qua đội lạc đà.
Gia Luật Sở Tài lên tiếng nhắc nhở:
- Thưa Đại Hãn, chúng ta có cần phái một sứ giả đến nước Hoa Thích Tử Mô để liên hệ trước và chờ người này mang tin tức của Toán Đoan trở về, rồi sau đó mới cho thương đội của chúng ta lên đường hay không?
Thành Cát Tư Hãn đáp:
- Việc đó không cần thiết. Vì chúng ta phái thương đội tới đó, chứ nào phải phái quân đội tới đó đâu mà sợ?
Thành Cát Tư Hãn quay sang người thương gia Ấn Độ nói:
- Ngươi là người ấn Độ, vậy trên đường đi mọi việc đều phải nhờ vào nhà ngươi cả.
Người thương gia Ấn Độ đáp:
- Tôi sẵn sàng phục vụ cho Đại Hãn!
Thành Cát Tư Hãn lại nói với Đóa Đãi:
- Này Đóa Đãi, nhà ngươi là một thương nhân đầu tiên của người Mông Cổ chúng ta. Từ nay về sau, chúng ta không chỉ còn biết dựa vào việc đánh giặc để có tài sản và cũng không ngồi yên một chỗ để chờ các thương nhân của các quốc gia khác chở hàng hóa tới đây, mà chúng ta phải làm như Gia Luật Sở Tài nói, tức phải cùng các quốc gia khác thông thương. Sự nghiệp vĩ đại này được bắt đầu từ nhà ngươi đấy!
Đóa Đãi nói:
- Xin đa tạ sự trọng dụng của Đại Hãn!
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Được rồi, hãy lên đường đi nào!
Đội lạc đà bắt đầu tiến lên.
Ngôi thành Ngõa Đáp Thích nằm trên bờ sông Tích Nhĩ chỉ còn cách Khố Xa 500 dặm đường. Đây là thị trấn tại vùng biên cương của Hoa Thích Tử Mô. Thương đội của Mông Cổ sau khi trải qua một chặn đường dài cực nhọc, đã nhìn thấy thành Ngõa Đáp Thích từ phía xa xa. Người thương gia Ấn Độ vui mừng giải thích:
- Này, Bá Hộ Trưởng Đóa Đãi, chúng ta sắp tới thành Ngõa Đáp Thích rồi!
Đóa Đãi mở túi da uống một ngụm nước, đưa tay chùi miệng, nói:
- Ôi chao! Kể như trời cao đã giúp ta đến được địa phương này để buôn bán rồi đó!
Đoàn lạc đà của Đóa Đãi bắt đầu đi vào cửa thành. Hai bên đường tại đây đều được lát thảm len, bên trên bày bán đủ thứ hàng hóa: Nào là lụa là gấm vóc, áo choàng, khăn quấn đầu, đồ gốm, đồ bạc, các loại thức ăn ngọt v.v... Bên cạnh đó còn có những người biểu diễn rắn, bán chim và bán cả con người nữa. Tên lái buôn buôn bán người, tay cầm chiếc búa, lớn tiếng rao hàng:
- Xem đây, đây là người Oát La Tư, đứng cao hơn con lạc đà, khỏe mạnh như con bò mộng, biết làm thợ rèn, thợ mộc, lại biết cày ruộng. Giá mở đầu là 5 đồng "Đệ nhĩ hách mẫu" bằng đồng đen.
Có một người lên tiếng:
- Tôi mua 7 đồng!
Gã lái buôn nói:
- Vị tín đồ Chính giáo này bằng lòng mua với giá 7 "Đệ nhĩ hách mẫu" bằng đồng đen rồi đó, còn có ai trả giá cao nữa không? Một... Hai...
Một người khác nói lớn:
- Tôi bằng lòng mua một "Đệ nhĩ hách mẫu" bằng bạc!
Bỗng mọi người đều tỏ ra hốt hoảng. Bốn kỵ sĩ đi đầu mở đường, quát:
- Người bảo vệ tín ngưỡng của thành Ngõa Đáp Thích là Hải Nhĩ Hãn quang vinh đang đi tới! - Những tên kỵ sĩ này quất vào những người đi đường đang né tránh.
Đoàn lạc đà của Đóa Đãi nép sát vệ đường. Mọi người đang đi trên đường đều quì xuống dập đầu không dám ngước lên nhìn. Riêng những người ở hai bên phố cũng vội vàng lấy thảm len trải trên mặt đường.
Hải Nhĩ Hãn ngồi trong chiếc kiệu được đặt lên lưng lạc đà, có hơn 100 kỵ sĩ tiền hô hậu ủng cùng kéo nhau đi qua, trông thái độ của Hải Nhĩ Hãn vừa uy nghiêm, vừa ngạo mạn.
Đóa Đãi hỏi người thương gia ấn Độ:
- Trông có vẻ oai vệ quá. Đó có phải là Toán Đoan của Hoa Thích Tử Mô không?
Người thương gia Ấn Độ đáp:
- Không phải, ông ta là Hải Nhĩ Hãn. Ông ta là quan viên tối cao của thành phố này. Hai chữ "Hải Nhĩ" có nghĩa là to mạnh.
Đóa Đãi hỏi:
- Anh có quen biết với ông ta không?
Người thương gia Ấn Độ tươi cười đáp:
- Thời còn bé ông ta với tôi là đôi bạn dính nhau như hình với bóng. Tuy nhiên, lúc bấy giờ ông ta thường tới hiệu buôn của tôi để tìm rượu uống mà thôi. Chính vì ông ta là cháu của mẫu hậu Toán Đoan, cho nên mới có địa vị oai phong như ngày hôm nay. Đóa Đãi nói:
- Nói láo thì cần gì phải có kim bài đầu cọp? Dù sao cái lưỡi của anh vẫn ở trong miệng anh đó mà!
- Anh không tin lời nói của tôi ư? Anh hãy chờ xem đây! - Người thương gia Ấn Độ chờ chiếc kiệu của Hải Nhĩ Hãn tới gần, mới to tiếng gọi:
- Bớ Diệc Nạp Lặc Truật, từ bấy lâu nay vẫn khỏe mạnh chứ?
Bọn vệ sĩ quát to:
- Ai dám cả gan gọi tên tộc của Hải Nhĩ Hãn như thế? Bộ muốn ăn roi hay sao?
Người thương gia ấn Độ đáp:
- Này, các kỵ sĩ cao quí, hãy để dành roi đó cho các nô lệ đi, còn tôi là bạn cũ của Hải Nhĩ Hãn!
Hải Nhĩ Hãn từ trong kiệu dặn dò mấy câu chi đó. Một tên kỵ sĩ bèn bước tới nói:
- Hải Nhĩ Hãn mời ông đến Hãn đình để cùng nói chuyện. Người thương gia Ấn Độ hết sức vui mừng, nói:
- Thấy chưa Bách Hộ Trưởng Đóa Đãi! Một chút nữa đây thì tôi sẽ bán được số hàng hóa này với giá cao gấp mười lần, giống y như người Oát La Tư nướng bánh mì vậy!
Đóa Đãi nhắc nhở ông ta:
- Bộ ông quên việc ông bị Thành Cát Tư Hãn bắt trói rồi hay sao? Ông đừng có làm liều, nhất định phải giao dịch trên cơ sở công bằng mới được!
Người thương gia Ấn Độ nói:
- Nói đùa thì cần gì phải có kim bài đầu cọp chứ!
Hai người vừa cười vừa dẫn đoàn lạc đà bám theo sau vệ đội của Hải Nhĩ Hãn.
Bên trong nội thành, Hải Nhĩ Hãn được người thương gia Ấn Độ và Đóa Đãi đưa đi xem tất cả hàng hóa và châu ngọc quí giá được thồ trên lưng lạc đà. Càng xem Hải Nhĩ Hãn càng say mê, nói:
- Tại sao người Mông Cổ cũng có những tay thợ khéo đến như thế này? Cũng có những châu báu quí giá đến như thế này?
Người thương gia Ấn Độ đáp:
- Ồ! Tất cả những hàng hóa này đều lấy được từ trong phủ khố của hoàng đế Nữ Chân đấy!
Hải Nhĩ Hãn buột miệng khen:
- Quả là không thể tượng tượng nổi! Có lẽ phải giao trọn ngôi thành này cho anh, cũng chưa thể đổi được số hàng hóa quí báu này!
Hai người cười to. Đóa Đãi hỏi:
- Ông ta nói gì vậy?
Người thương gia ấn Độ bèn thông dịch những lời nói của Hải Nhĩ Hãn cho Đóa Đãi nghe.
Hãi Nhĩ Hãn quay sang người thương gia ấn Độ nói:
- Xin mời ông đi dùng đồ ngọt và ăn cơm bóc tay nhé!
Người thương gia Ấn Độ nói lại cho Đóa Đãi nghe:
- Hải Nhĩ Hãn mời chúng ta vào cung đình của ông ấy ăn đồ ngọt và ăn cơm bóc tay.
Đóa Đãi đáp:
- Thôi, anh đi đi, còn tôi quen ăn thịt bóc tay ngon miệng hơn!
Bên trong Hãn đình của Hải Nhĩ Hãn, Hải Nhĩ Hãn và người thương gia ấn Độ cùng ngồi bẹp trên thảm len. Tôi tớ lần lượt bưng ra những chiếc mâm bằng đồng và những chiếc bình bằng bạc, hai người rửa tay xong thì bọn tôi tớ lại bưng những chiếc mâm bạc đựng những thứ đồ ngọt và cơm bóc tay ra, hai người vừa ăn uống một cách vui vẻ, vừa nói chuyện với nhau. Hải Nhĩ Hãn hỏi:
- Anh là người ấn Độ, thế tại sao anh lại có mặt trong quân đội của người Mông Cổ?
Người thương gia Mông Cổ đáp:
- Ồ! Rượu này ngon quá! Từ ấn Độ đến Trung Quốc đường đi quá xa, còn đến buôn bán tại Hoa Thích Tử Mô thì thuế quá nặng. Thành Cát Tư Hãn là một nhà vua vĩ đại nhất trong thiên hạ, cho nên tất cả những người có tài năng trên thế giới này đều bằng lòng đến làm việc cho ông ta!
Hải Nhĩ Hãn nói:
- Nhưng ông ta là một tín đồ dị giáo kia mà!
- Đúng thế! Nhưng ông ta lại cho phép tất cả các tôn giáo khác đều được tồn tại ở đất nước của ông ta.
- Nhưng, đức A -La có nói, chỉ có Hồi giáo cũng như chỉ có tín đồ của Hồi Giáo mới là người chinh phục và người thống trị cả thế giới này!
Người thương gia ấn Độ vỗ nhẹ lên vai của Hải Nhĩ Hãn nói:
- Này, Diệc Nạp Lặc Thuật lão huynh, có lẽ anh bị sự chiến thắng đối với người phương Tây nên đầu óc của anh đã choáng váng rồi, do vậy, anh mới không biết người Mông Cổ cường thịnh như thế nào. Tôi từng đi khắp cả nửa thế giới này, cho nên tôi dám nói không ai có thể đánh bại được Thành Cát Tư Hãn. Uống đi, tôi nói thật nhé, rượu này tuyệt lắm, so với rượu sữa ngựa của Mông Cổ, nó mạnh hơn nhiều!
Hải Nhĩ Hãn nói:
- Kể cả Toán Đoan của nước Hoa Thích Tử Mô tôi chứ? - Người thương gia ấn Độ đã bắt đầu say, hỏi:
- Cái gì? Anh vừa nói cái gì đó?
Hải Nhi Hãn lập lại:
- Không phải anh vừa bảo là không ai có thể đánh bại được Thành Cát Tư Hãn đó sao?
Người thương gia Ấn Độ hỏi lại:
- À, anh bảo anh hay là bảo Ma Kha Mạt không thể đánh bại được Thành Cát Tư Hãn? - Ông ta chìa hai bàn tay ra thật lâu mới nói tiếp - Với tư cách là bạn cũ, với nhau, tôi xin khuyên anh thà là với hai bàn tay không đi vô rừng bắt cọp, chứ đừng bao giờ chọc Thành Cát Tư Hãn!
Hải Nhi Hãn hỏi qua giọng lạnh lùng:
- Thật thế không?
Người thương gia Ấn Độ đáp:
- Ờ! Anh chọc loài cọp dữ thì nó chỉ ăn thịt một mình anh thôi, phải không? Còn nếu anh chọc Thành Cát Tư Hãn thì số người bị ăn thịt là cả nước Hoa Thích Tử Mô!
Hải Nhi Hãn trừng mắt, nói:
- Vậy trước tiên tôi phải ăn thịt anh và tất cả số hàng hóa, châu báu của anh nữa?
Người thương gia Ấn Độ ôm lấy Hải Nhi Hãn, nói:
- Anh đừng nói đùa!
Hải Nhi Hãn vỗ tay ra hiệu, tức thì bọn vệ sĩ từ ngoài ập vào. Hải Nhi Hãn ra lịnh:
- Giết hết toàn thể số người trong thương đội của Mông Cổ và tịch thâu tất cả hàng hóa của họ. Hãy dán báo cáo ra ngoài thành cho dân chúng biết, ta sẽ xử tử bốn trăm năm chục tên gian tế Mông Cổ!
Người thương gia Ấn Độ kinh hoàng, nói:
- Này, Diệc Nạp Lặc Truật Bá Khắc! Không! Không! Bớ Hải Nhĩ Hãn hãy tha mạng cho tôi!
Các vệ sĩ lôi người thương gia Ấn Độ đi.
Khắp cả nội thành, bọn binh sĩ của Hải Nhĩ Hãn bắt đầu lùng bắt những người trong thương đội Mông Cổ. Số người này chống trả nhưng vì họ quá ít, nên tất cả đều bị đánh quị, bị bắt trói mang đi.
Đóa Đãi lẫn trốn giữa bầy lạc đà, đưa đôi mắt kinh hoàng nhìn đồng đội bị bắt.
Nơi quảng trường của thành Ngõa Đáp Thích, hôm nay náo nhiệt hơn mọi ngày, hằng nghìn thị dân cùng kéo tới đây rất đông đảo. Họ muốn nhìn tận mắt việc Hải Nhĩ Hãn xử quyết 450 gian tế Mông Cổ từ phương đông tới. Trong số họ có những người to tiếng nguyền rủa, có người giận dữ phun nước bọt lên mình "kẻ thù", cũng có người lấy rau cải thối, lấy trứng thối chọi vào những tên "gian tế" Mông Cổ đang bị áp giải đi.
- Đồ ma quỉ! Đồ gian tế!
- Hãy giết chết bọn phản nghịch đối với A - La!
Tất cả già trẻ trai gái đều tỏ ra hết sức phẫn nộ, chừng như họ phải làm như vậy mới có thể bộc lộ được tinh thần yêu nước của mình.
Tại quảng trường đã đào sẵn một hố to. Những tên đao thủ phủ cầm dao đứng bên cạnh miệng hố. Cứ binh sĩ áp giải tới một người Mông Cổ nào, thì một tên đao thủ phủ nắm tóc người đó để cho một tên đao thủ phủ khác múa dao chém vào cổ của nạn nhân. Cứ chém xong một nạn nhân nào, thì tên đao thủ phủ kia liền giơ cao thủ cấp của nạn nhân đó lên cho mọi người trông thấy và đám đông lại cất tiếng hoan hô vang dội!
Từng chiếc thủ cấp một của những tên "gian tế Mông Cổ" bị ném xuống hố sâu lẫn lộn với những thân xác không đầu nằm ngổn ngang dưới đáy hố. Máu tươi của nạn nhân bắn khắp người của bọn đao thủ phủ, làm cho vẻ mặt của chúng càng trở nên hung ác ghê rợn hơn.
Đám đông vây quanh xem không ngớt hò reo hoan hô, chừng như đó là một ngày quốc lễ của họ vậy!
Hải Nhĩ Hãn sau khi trở về Hãn đình, vẫn tưởng mình đã làm được một việc hay ho. Ông đã thu tóm được một đống châu báu và tài vật nên trên hai khóe miệng của ông ta lúc nào cũng hiện lên một nụ cười của một kẻ tham lam xảo trá.
Sự kiện giết người cướp đoạt hàng hóa đối với thương đội của Mông Cổ xảy ra tại thành Ngõa Đáp Thích, thuộc nước Hoa Thích Tử Mô vào năm 1217, ngay đến một kẻ tham lam như Hải Nhĩ Hãn lúc bấy giờ cũng không thể tiên liệu được, là ông ta đã đưa nước Hoa Thích Tử Mô và cả Châu âu đến một tai nạn rùng rợn. Vì ngay trong thời đó, sự giao thương giữa các nước trên thế giới, cũng không ai chấp nhận được việc giết chết một thương đội hòa bình, đông đến mấy trăm người như vậy. Phương chi sự kiện này lại xảy ra giữa hai kẻ chinh phục thế giới vào thế kỷ thứ 13!
Với một tâm trạng thù hận, Đóa Đãi đã trốn khỏi sự lùng bắt và nhân đêm tối, anh ta vượt ra khỏi thành Ngõa Đáp Thích bằng cách dùng thừng để tuột xuống bức tường cao. Sau đó, Đóa Đãi lần mò đến một nhà nông dân để trộm một con ngựa, rồi nhanh chóng bỏ chạy bay về hướng đông.
Tin tức Hải Nhĩ Hãn tại thành Ngõa Đáp Thích xử tử mấy trăm gian tế Mông Cổ đã nhanh chóng được truyền đến kinh Đô của Hoa Thích Tử Mô là thành Ngọc Long Kiệt Xích.
Bên trong hoàng cung, thái tử Trát Lan Đinh và tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý hết sức tức giận, trong khi Ma Kha Mạt Toán Đoan thì sắc mặt tỏ ra hết sức uy nghiêm.
Thái tử Trát Lan Đinh nói:
- Hải Nhĩ Hãn rõ ràng không phải là một tín đồ chân chính, mà là một tên ăn cướp, một tên trộm ở thành Baghdad, là một tội phạm giết người cướp của!
Ma Kha Mạt Toán Đoan liền cãi lại:
- Số người bị ông ta xử quyết là bọn gian tế Mông Cổ!
- Ông ta nói láo! - Trát Lan Đinh vẫn không nhượng bộ.
Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý đang đứng bên cạnh ủng hộ ý kiến của Trát Lan Đinh:
- Tôi dám dùng bộ râu của tôi để thề, tên nói láo và tham lam tiền tài đó đối với người có lý trí, thì ngay đến một con cừu què cũng không để cho ông ta cai quản. Vậy, ông ta có tư cách gì để giữ chức Hải Nhĩ Hãn thành phố Ngõa Đáp Thích?
- Dù sao ông ta cũng là người từng có chiến công kia mà! - Ma Kha Mạt Toán Đoan một lần nữa ra mặt bênh vực Hải Nhĩ Hãn.
Trát Lan Đinh nói:
- Nhưng lần này thì ông ta đã phạm đại tội!
- Ông ta đã nói, số người bị ông ta xử quyết đều là gián điệp Mông Cổ! Ma Kha Mạt Toán Đoan vẫn tin ở báo cáo của Hải Nhĩ Hãn.
Trát Lan Đinh hỏi vặn lại:
- Cho dù có là gián điệp đi nữa, thế mà ông ta giết một lần đến 450 người, lại không thỉnh thị Toán Đoan là sao?
Ma Kha Mạt không có lý lẽ gì để phản bác nữa, chỉ biết lên tiếng trách nhẹ:
- Cái gã Hải Nhĩ Hãn đó thiệt là hết chỗ nói!
- Giết một thương đội hòa bình của người ta đông đến 450 người, thì bất cứ một quốc gia có lòng yêu nước nào cũng không thể tha thứ được! - Tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nhắc nhở Ma Kha Mạt Toán Đoan - Chúng ta phải tức khắc phái người đến Mông Cổ để giải thích.
Ma Kha Mạt Toán Đoan cho rằng không cần thiết, nói:
- Tại sao? Đừng quá sợ hãi đối với Thành Cát Tư Hãn!
- Thiết Mộc Nhi Diệc Lý tôi không phải là người hèn nhát, nhưng một hành động ngang ngược vô lý không phải là điều can đảm đâu!
Giữa lúc đôi bên còn đang tranh luận thì một viên thái giám từ ngoài bước vào cung, nói:
- Thưa Toán Đoan bệ hạ vĩ đại, Thái hậu cho triệu kiến ngài!
- Ta biết rồi! - Ma Kha Mạt Toán Đoan quay sang thái tử Trát Lan Đinh và tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý nói tiếp - Thôi được, hãy tạm bàn tới đây đã. Chờ ta đi ra mắt thái hậu xong trở về, sẽ bàn tiếp việc xử trí Hải Nhĩ Hãn nhé! - Nói dứt lời, ông ta rảo bước bỏ đi.
Thái từ Trát Lan Đinh và tướng quân Thiết Mộc Nhi Diệc Lý chỉ biết nhìn nhau, chứ không còn cách nào khác hơn.
Tại cung riêng của Thái hậu, một người đàn bà cao tuổi, trên đầu có dắt lông chim lạc đà, ngồi xếp bằng trên một chiếc ngai trông giống như một chiếc mâm. Trên đùi của bà ta là một con mèo Ba Tư đang nằm khoanh tròn.
Ánh sáng lờ mờ từ khung cửa sổ có Ô vuông rọi vào, chỉ đủ nhìn thấy đường nét chung quanh người của bà ta. Nơi sáng sủa nhất chính là chỗ vạt áo của bà ta được trải rộng ra. Bà ta ngồi im lặng không cử động, riêng con mèo Ba Tư cũng nằm im lặng không cử động.
Trên tấm thảm len trải phía trước bà ta có một người con trai tuổi độ 16, 17 đang ngồi và người ngồi ở phía sau người con trai này chính là Hải Nhĩ Hãn.
Từ bên ngoài có tiếng người tung hô vọng vào:
- Ma Kha Mạt Toán Đoan, người chí tôn trên thế giới vạn tuế!
Ma Kha Mạt Toán Đoan bước vào cửa cung, tức thì hai bên vách cung có tiếng chuông tiếng trống nổi lên. Đội thị vệ của Thái hậu đứng thành hàng rất trang nghiêm.
Ma Kha Mạt Toán Đoan bắt đầu bước lên thềm cao và tiến vào cổng chào. Các Hãn người Khâm Sát mang gươm bên cạnh sườn, lần lượt bước tới hôn lấy vạt áo trước của ông ta. Ma Kha Mạt Toán Đoan đi thẳng vào nội thất, hai tay chấp chéo trước ngực, cúi mình thi lễ rồi bước những bước ngắn đến trước mặt người đàn bà cao tuổi, nói:
- Con thành kính chào Thốc Nhi Hãn Cáp Đôn thái hậu, người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới, hóa thân của chân lý và những đức tính tốt đẹp!
Người đàn bà cao tuổi nói qua giọng yếu đuối:
- Ngồi xuống đó đi!
- Ma Kha Mạt Toán Đoan ngồi xuống bên cạnh chiếc ngai, vừa ngước đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Hải Nhĩ Hãn. Ông này có ý tránh né. Trong khi đó, ánh mắt của Ma Kha Mạt Toán Đoan đã dừng lại trên chiếc rương đựng đầy nữ trang quí giá và lên tiếng đằng hắng một lượt.
Giọng nói khô khan của người đàn bà cao tuổi như phát ra từ dưới đáy hố sâu:
- Nghe nói có người đang dùng lời gièm pha nói với nhà ngươi đó phải không?
Ma Kha Mạt Toán Đoan đáp:
- Bẩm Thải hậu, Hải Nhĩ Hãn đã giết người cướp hàng hóa!...
- Hả? - giọng nói của người đàn bà cao tuổi trở thành uy nghiêm hơn - Ta biết rõ người nói đó là Trát Lan Đinh, đứa con do con đàn bà người Đột Quyết (Turkish) sinh ra nói với nhà ngươi phải không?
- Ma Kha Mạt Toán Đoan không trả lời.
Người đàn bà cao tuổi nói tiếp:
- Đó là những lời gièm pha mà khi nó mới chào đời đã có sẵn. Nó là loài nghiệp chướng song sinh, chuyên gây chuyện thị phi! Nó vì lẽ quá sợ người Mông Cổ, lại có ý thù hận các Hãn thuộc huyết thống Khâm Sát của ta, nên mới cố ý kết tội Hải Nhĩ Hãn, là người luôn nêu cao chính nghĩa. Các ngươi bảo có phải không?
Các Hãn thuộc người Khâm Sát đang quì thành hình bán nguyệt trên tấm thảm len đều cất giọng hung hăng đáp:
- Đúng thế!
- Hừ! - Ngươi đàn bà rõ ràng đang uy hiếp đứa con trai của mình.
Ma Kha Mạt Toán Đoan liếc nhìn các Hãn đang hầm hầm nổi giận khẽ đáp:
- Dạ phải!
Người đàn bà cao tuổi liền xuống lệnh:
- Thế thì tốt! Thằng con trai do con đàn bà Đột Quyết sinh ra đó, đã có những hành động chứng minh nó mang dòng máu ti tiện, không xứng đáng làm thái tử của nước Hoa Thích Tử Mô. Chỉ có Oát Tư Thích Hắc do vương phi người Khâm Sát sinh ra, mới xứng đáng giữ chức Thái tử mà thôi!
Người con trai đó buột miệng kêu lên:
- Bà nội!
Người đàn bà cao tuổi đưa tay chỉ vào người con trai trước mặt nói:
- Chỉ có nó mới xứng đáng là người kế thừa ngôi vị của người chinh phục thế giới.
Ma Kha Mạt Toán Đoan cảm thấy hết sức bất ngờ, nói:
- Điều đó...
Các Hãn người Khâm Sát to tiếng tung hô.
- Thái hậu anh minh muôn năm!
- Sao?! - Ngươi đàn bà cao tuổi nghiêm nghị quay sang đứa con trai hỏi.
Ma Kha Mạt Toán Đoan không còn cách nào khác hơn là phải đồng ý:
- Dạ, phải?
- Thế là tốt! Ngươi hãy nhớ lấy! Chỉ có các Hãn Khâm Sát mới có thể giúp đỡ cho nhà ngươi đi chinh phục bọn tín đồ dị giáo ở phương đông!
Ma Kha Mạt Toán Đoan liếc nhìn các Hãn người Khâm Sát một lượt trong ánh mắt của họ có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Người đàn bà cao tuổi quay qua Ma Kha Mạt Toán Đoan nói:
- Hãy đi chuẩn bị đánh nhau ngay tức khắc! Những tín đồ Cơ Đốc giáo ở phương Tây đã bị các ngươi đánh cho tơi tả rồi. Bây giờ, vinh dự chinh phục người Mông Cổ đang chờ đợi ngươi, vậy ngươi hãy đi ngay!
Đóa Đãi sau khi thoát chết, đã trở về đến vùng đất dựng lều và chăn nuôi của Thành Cát Tư Hãn. Anh ta bước những bước khấp khểnh đi vào Hãn đình, vừa khóc vừa kể lại thảm cảnh đã xảy ra tại thành Ngõa Đáp Thích.
Thành Cát Tư Hãn giận dữ tóm lấy cổ áo của Đóa Đãi, quát hỏi:
- Cái gì? Nhà ngươi nói cái gì?
Đóa Đãi tiếp tục vừa khóc vừa nói:
- Tất cả đều sạch hết rồi! Không còn một người sống sót! Hải Nhĩ Hãn đã mang họ ra một khoảng đất trống và tuyên bố họ là gian tế Mông Cổ, cứ một nhát dao là chặt một đầu người. Chúng đưa cao đầu người trong tay lên cho đám đông xem! Ôi! Thật là thê thảm!
Thành Cát Tư Hãn buông Đóa Đãi ra, anh ta ngồi phịch xuống đất.
Thành Cát Tư Hãn bước những bước lảo đảo đi ra ngoài.
Nạp Nha A và bọn thị vệ vội vàng bước theo sau lưng Thành Cát Tư Hãn, nhưng ông quát lớn:
- Đừng có theo ta!
Nạp Nha A và đám đông đứng lại. Thành Cát Tư Hãn tiếp tục rảo bước đi ra ngoài đại trướng.
Hành động giết người cướp hàng hóa của một tướng giữ biên ải tại Hoa Thích Tử Mô, đã làm cho Thành Cát Tư Hãn không sao chịu đựng được. Bất cứ thế nào ông cũng không thể giữ được sự bình tĩnh, sự bi phẫn. Nước mắt từ hai khóe mắt của ông trào ra, ngọn lửa giận cháy phừng phừng trong lồng ngực. Ông nhìn về hướng Tây quyết tâm phải đòi lại món nợ máu này!
Phía trước mặt ông là núi Bất Nhi Hãn. Thành Cát Tư Hãn thở hào hển đi thẳng lên sườn núi. Nạp Nha A và bọn thị vệ cũng bước theo ông, nhưng họ giữ một khoảng cách khá xa.
Sau khi Thành Cát Tư Hãn lên đến đỉnh núi, ông hướng về phía mặt trời quỳ xuống, cởi sợi thắt lưng ra quàng ngang cổ, dở mũ ra và cúi sát đầu xuống đất.
Một lúc lâu, ông mới ngước đôi mắt đầy bi phẫn lên, vừa khóc vừa khấn nguyền với trời cao:
- Hỡi trời cao! Nơi đây có dòng sông Onon suốt ngày nước chảy rì rào và có ngọn núi Bất Nhi Hãn đứng im lặng. Cả hai sẽ làm chứng cho tôi: Kẻ gây ra họa chiến tranh là Hoa Thích Tử Mô. Thanh mã tấu của chúng không phải để giành sự thắng lợi quang vinh trên chiến trường, mà là dùng để giết chết 450 người đi buôn tay không tấc sắt của tôi. Tôi không thể nào tự xoa dịu được nỗi bi thương và nỗi phẫn nộ trong lòng. Hỡi trời cao! Xin phù hộ cho tôi, đem sức mạnh của Trời ban phát cho tôi, giúp tôi có đủ sức mạnh để phục thù! - Khấn dứt lời, ông vẫn quỳ yên tại chỗ để khấn vái.
Phía dưới núi, bên cạnh Nạp Nha A đã có thêm Cáp Tát Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài, Thiết Mộc Cách.
Mặt trăng đã lên, Thành Cát Tư Hãn ở trên núi vẫn quỳ tại chỗ tiếp tục cầu nguyện.
Phía dưới núi, bên cạnh Nạp Nha A lại có thêm Truật Xích, Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài và Đà Lôi.
Mặt trăng đã chiếu sáng cả thảo nguyên. Thành Cát Tư Hãn vẫn quỳ yên tại chỗ khấn vái.
Phía dưới núi, bên cạnh Nạp Nha A lại có thêm Bột Nhi Thiếp, Hốt Lan, Dã Toại, Dã Tốc Can, Hợp Đáp An, Thất Cát Hốt Thốc Hốt, Khúc Xuất, Khoát Khoát Xuất, v.v....
Lại một đêm tối, mây đen che khuất vầng trăng. Thành Cát Tư Hãn vẫn quì trên đỉnh núi im lặng cầu khẩn.
Phía dưới núi đèn đuốc sáng choang, người đông như biển. Gia Luật Sở Tài, Trấn Hải, Gia Luật Bất Hoa, Tốc Bất Đài, Xích Thích Ôn, Dã Lặc Miệt, Hốt Tất Lai, Khoát Nhi Xích cũng lần lượt kéo tới.
Nạp Nha A nói với Gia Luật Sở Tài:
- Ông ấy đã quỳ yên khấn vái trời cao ba ngày ba đêm rồi!
Trời đã sáng, phía dưới núi người ngựa đông nghẹt, đầu người lúc nhúc. Gia Luật Sở Tài nói với Nạp Nha A:
- Hãy đi theo tôi! - Hai người cùng đi lên núi, đỡ Thành Cát Tư Hãn đứng lên.
Gia Luật Sở Tài hạ giọng nói khẽ:
- Thưa Khả Hãn, Giã Biệt đi truy lùng Khuất Xuất Luật vẫn chưa có tin tức gì, vậy việc dụng binh tối kỵ lưỡng đầu thọ địch!
Những người đứng dưới chân núi trông thấy Thành Cát Tư Hãn đã đứng lên đồng loạt đi tới và to tiếng la:
- Báo thù! Bào thù! Báo thù!
Đám đông đi tới mấy bước thì đứng lại, nhưng tiếng la thì vẫn không chấm dứt, không khí hết sức sôi nổi. Thành Cát Tư Hãn đưa tay ra hiệu, mọi người liền im lặng, ông nói:
- Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ phái sứ giả đến Hoa Thích Tử Mô, buộc họ phải giao tên hung thủ Hải Nhĩ Hãn. Không phải hắn thấy tiền của của chúng ta nên mở to đôi mắt ra đó sao? Ta sẽ nấu chảy bạc trắng đỗ vào đôi mắt của hắn!
Thành Cát Tư Hãn nói dứt lời thì bước khấp khểnh đi xuống núi.
Dã Lặc Miệt thét to:
- Đối với kẻ sát nhân không thể nói bằng lời nói, mà phải nói bằng mã tấu!
Truật Xích cũng quát lớn:
- Xuất binh chinh phạt Hoa Thích Tử Mô!
Đám đông cùng hô to:
- Xuất binh chinh phạt Hoa Thích Tử Mô.
Thành Cát Tư Hãn từ từ đưa tay lên cao, mọi người liền im lặng, ông nói:
- Các ngươi đã đổ máu nhiều rồi. Tất nhiên, nếu Toán Đoan của Hoa Thích Tử Mô không tỏ ra hối lỗi trước hành động khinh mạn và sỉ nhục khó tha thứ đối với chúng ta, thì bản thân ta, anh em ta, những người anh em khác họ của ta, các con ta, các cháu ta cũng sẽ sẵn sàng đổ máu chung với các ngươi. Sự tôn nghiêm của người Mông Cổ là không thể khinh nhờn được!
Đám đông la to:
- Thành Cát Tư Hãn vạn tuế! Vạn tuế!
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn