There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần IV: Đem Sỉ Nhục Và Hận Thù Đóng Đinh Lên Con Lừa Gỗ - Chương 19: Cũng Cố Nội Bộ Chuẩn Bị Phạt Kim
hành Cát Tư Hãn thông qua chế độ phân chia quyền chịu trách nhiệm số hộ trong toàn dân, đã tạo dựng nên những quí tộc mới. Chẳng riêng các Vương cùng họ có quân đội có quyền lực, mà ngay đến những tướng lĩnh khác họ cũng có quyền thế. Nhất là Mông Lực Khắc đã trở thành đệ nhất đại công thần của Mông Cổ, người con thứ tư của ông ta là Khoát Khoát Xuất lại mượn ý kiến của thiên thần để giúp Thiết Mộc Chân định ra vương hiệu là Thành Cát Tư Hãn, nên từ đó càng được sự sủng ái hơn của Thành Cát Tư Hãn, đồng thời, cũng qua sự hoạt động thầy mo của anh ta còn được một số người Mông Cổ khác ủng hộ. Những anh em của anh ta kết hợp với một số tín đồ của mình đã trở thành một đảng và có ý đồ lợi dụng đạo Tát Mãn để tranh quyền đoạt lợi, đưa quyền lực tôn giáo lên ngang hàng với quyền lực của nhà vua, chia xẻ quyền lực với Thành Cát Tư Hãn. Do vậy, đã dẫn tới một cuộc đấu tranh nội bộ gay gắt.
Cha con Bách Linh Điểu vốn xuất thân từ nô lệ, cũng là những người được hưởng quyền lợi qua sự phân công phong chức vừa rồi. Họ đều là trung thần tướng giỏi của Thành Cát Tư Hãn, là một cây trụ chống của nước Mông Cổ.
Sau sự phân công và phong chức nói trên, cha con họ sau khi trở về nhà, Bách Linh Điểu nói với Dã Lặc Miệt và Tốc Bất Đài:
- Chúng ta chẳng qua là nô lệ chuyên làm nghề thợ rèn, thế mà trong nhà chúng ta hiện có đến hai Thiên Hộ, dù phạm chín tội cũng không bị trừng trị. Ân đức của Khả Hãn đối với chúng ta có thể nói là quá to lớn, vậy các ngươi phải tuyệt đối phục vụ trung thành với Đại Hãn, dù có chết cũng không thay đổi.
Tốc Bất Đài hoàn toàn tán thành ý kiến của người cha, nói:
- Con biết!
Dã Lặc Miệt nói:
- Việc trung thành và tận lực phục vụ với Đại Hãn là việc khỏi cần nói, còn việc phạm chín tội thì con không bao giờ muốn phạm một tội nào cả. Thưa cha, con muốn rèn cho Đại Hãn một thanh đao có chất thép tốt nhất.
- Ý nghĩ đó hay lắm - Bách Linh Điểu hết sức tán hưởng đề nghị của Dã Lặc Miệt.
Tốc Bất Đài nói:
- Vậy còn chờ gì nữa?
Thế là ba cha con nổi lò lửa lên. Bách Linh Điểu giữ ống bễ, Dã Lặc Miệt và Tốc Bất Đài thì có nhiệm vụ rèn thanh đao. Họ muốn dùng tài năng của mình để thể hiện lòng trung thành đối với Thành Cát Tư Hãn.
Trong khi đó, tình trạng tại khu vực chăn nuôi của Mông Lực Khắc thì hoàn toàn trái hẳn với cha con Bách Linh Điểu. Sau khi được phân công và phong chức, cả nhà Mông Lực Khắc ngồi chung lại với nhau để bàn bạc quyền lợi chức tước. Mông Lực Khắc nói với bà vợ:
- Khả Hãn phong thưởng cho gia đình chúng ta thật trọng hậu, thật cao quí, vậy bảy anh em các con phải tận lực góp sức và trung thành với Khả Hãn!
Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất tỏ ra không đồng ý:
- Theo con đâu có chi gọi là trọng hậu, đâu có chi gọi là cao quí! Phụ thân chẳng qua được phong chức Thiên Hộ, trong khi đó Thiết Mộc Cách thì có công gì, mà lại được phong đến chức Vạn Hộ Vương Gia. Còn Truật Xích là người mang dòng máu Miệt Nhi Khất, thế mà cũng được đến 9.000 hộ bá tánh.
Mông Lực Khắc tức giận nói:
- Con không được phép nói càn!
Bà vợ của Mông Lực Khắc lên tiếng phân giải cho con:
- Không phải nói càn đâu! Trong lúc cả nhà của Thiết Mộc Chân bị nguy ngập, thử hỏi ai là người bỏ đi sau cùng? Trong trận đánh với quân liên minh 13 bộ lạc, thử hỏi ai bỏ trống một góc để tạo điều kiện cho Thiết Mộc Chân thoát khỏi sự bao vây của Trát Mộc Hợp? Thử hỏi ai là người dẫn bộ hạ tới nương tựa trong khi ông ấy bị bại trận, giúp cho ông ấy khôi phục sự nghiệp trở lại? Chính là ông! Chính là Mông Lực Khắc, người đã vì ông ấy mà quên hết vợ con! Thử hỏi ai trong trận đánh của 13 bộ lạc đã dám liều chết đưa thư tới cho Thiết Mộc Chân? Thử hỏi ai đã chọn ngày lành tháng tốt cho Thiết Mộc Chân mỗi lần xuất chinh để được bách chiến bách thắng? Thử hỏi ai đã thỉnh thị với trời cao để cho Thiết Mộc Chân trở thành Thành Cát Tư Hãn? Chính là con trai của tôi Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất? Một nửa giang sơn của Thiết Mộc Chân chia cho ta mới là đáng, cho nên dù ông ấy phong thưởng cho cha con các ông có trọng hậu tới đâu cũng không thể gọi là quá đáng cả!
Mông Lực Khắc im lặng.
Những người con trai của Thành Cát Tư Hãn thậm chí cũng do sự phân công và phong thường nói trên đã tạo ra mối mâu thuẫn sâu sắc giữa họ. Một hôm, Thành Cát Tư Hãn đến lều riêng của Hốt Lan phi. Bà nầy bước tới nghênh đón, cỗi áo ngoài, cỗi thắt lưng và cất thanh đao cho ông.
Bỗng bên ngoài có tiếng tranh cãi của Sát Hợp Đài truyền vào:
- Hãy cho tôi vào!
Vệ sĩ Khiếp Tiết Quân canh gác ở bên ngoài ngăn lại, nói:
- Khả Hãn đang nghỉ ngơi.
- Tôi có chuyện khẩn cấp, vậy các anh hãy tránh ra!
- Bớ Vương gia! Bớ Vương gia! - Các vệ sĩ vừa lùi vừa lên tiếng ngăn họ lại.
Sát Hợp Đài vượt qua các vệ sĩ xông thẳng vào bên trong. Thành Cát Tư Hãn cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì?
Sát Hợp Dài với sắc mặt giận dữ, nói:
- Con muốn hỏi Phụ Hãn, phải chăng võ công của con không bằng Truật Xích? Phải chăng công lao của con không bằng Truật Xích? Tại sao Phụ Hãn ban cho Truật Xích 9.000 hộ, còn con chỉ có 1.000 hộ? Tại sao trong việc cử binh đi thu phục các bộ lạc ở trong rừng lần này Phụ Hãn cũng phái anh ấy đi, mà không phái con?
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Con nói hết chưa?
- Còn nữa, cho dù anh ấy không phải là người mang huyết thống của bộ lạc Miệt Nhi Khất, thì chả lẽ con đây là người ngoại tộc sinh ra hay sao?
- Đi ra! - Thành Cát Tư Hãn lạnh lùng quát. Sát Hợp Đài vẫn đứng yên tại chỗ. Thành Cát Tư Hãn cả giận tuốt đao ra khỏi vỏ - Ngươi hãy đi ra cho ta!
Hốt Lan phi đẩy Sát Hợp Đài nói:
- Tại sao con chưa chịu ra!
Sát Hợp Đài đi ra ngoài. Thành Cát Tư Hãn tức giận cắm thanh đao xuống chiếc giường trải thảm len, rồi đi tới đi lui trong lều như một con thú dữ bị giam hãm và thở phì phò như một chiếc ống bễ.
Giữa lúc đó thì Khiếp Tiết Quân ở bên ngoài lại la to:
- Bớ Vương gia! Bớ Vương gia! Xin ngài đừng có vào trong đó!
Thành Cát Tư Hãn dừng chân đứng lại, nhìn ra ngoài quát to:
- Không được đi vào!
Nhưng cửa lều đã mở ra và người bước vào không phải là Sát Hợp Đài, mà là Cáp Tát Nhi mặt mũi sưng vù, áo quần xốc xếch.
Cáp Tát Nhi vừa thở hào hển vừa nói:
- Thưa Hãn huynh, anh em của Thiên thông vu Khoát Khoát Xuất không xem tông thất ra gì cả. Chúng đã vô cớ đoạt mất con mồi săn của tôi còn đánh đập tôi và các bộ hạ của tôi nữa, vậy xin Hãn huynh đứng ra chủ trì việc này giúp cho thần đệ!
Thì ra, Cáp Tát Nhi dẫn bộ hạ đi săn bắn, bất ngờ gặp bảy anh em của Khoát Khoát Xuất cũng dẫn bộ hạ đi săn. Bộ hạ đôi bên do việc tranh chấp một con thú rừng đã xảy ra xung đột. Bộ hạ của Cáp Tát Nhi bị đánh và con dê rừng bị cướp mất. Cáp Tát Nhi quá tức giận, bước tới tranh cải, không ngờ bị anh em của Khoát Khoát Xuất không vị nể, lời qua tiếng lại đụng chạm nhau và đôi bên bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cho dù họ không có sử dụng đến mã tấu, đến cây giáo, nhưng vì số người chênh lệch, khiến nhóm Cáp Tát Nhi không thể đối địch nổi với họ. Kết quả của trận ấu đả, làm cho Cáp Tát Nhi và bộ hạ bị thua thiệt lớn. Cáp Tát Nhi vì không thể chịu đựng được sự khinh khi sỉ nhục đó, nên mới chạy thẳng vào lều riêng của Hốt Lan phi để tố cáo.
Không ngờ ngay lúc đó Thành Cát Tư Hãn đang tức giận về việc Sát Hợp Đài, không còn bình tĩnh để tìm hiểu chân tướng của sự việc. Thấy Cáp Tát Nhi xông vào lều, Thành Cát Tư Hãn đang tức giận lại càng tức giận thêm. Ông ta to tiếng quát:
- Cái gì? Ngươi bị người ta đánh ư? Chẳng phải ngươi từng nói là không bao giờ chịu thua trước bất cứ một sinh vật có sự sống nào đó sao? Vậy mà còn đến đây bảo ta chủ trì giải quyết cho ngươi ư? Đi ra! Ngươi là đồ vô dụng! Đừng có tới đây để làm phiền ta!
Cáp Tát Nhi không biết nói gì hơn, đành phải thối lui ra ngoài, hai mắt trào lệ.
Trong một khu rừng, Thông thiên vu đang bày trò lên đồng, rất nhiều người quì trên mặt đất theo dõi một cách sợ sệt và thành khẩn.
Trong khi đó, Cáp Tát Nhi nằm nghiêng trong chiếc lều của mình và cảm thấy bực tức. Ba đứa con trai, bà vợ và người em trai nhỏ Thiết Mộc Cách của ông ta thì ngồi vây quanh.
Thiết Mộc Cách lên tiếng càu nhàu:
- Chúng ta đâu đáng gọi là thân vương? Với một tên quan Thiên Hộ mà cũng có thể làm nhục chúng ta. Gã Thông thiên vu ấy ngày càng phách lối, ngay đến bá tánh thuộc về tôi và mẫu thân, mà hắn còn dám dụ dỗ để họ trốn qua khu vực chăn nuôi của hắn!
Vợ Cáp Tát Nhi nói:
- Ôi, Hãn huynh tín nhiệm ông ta thì chúng ta chỉ còn có cách rán chịu đựng mà thôi!
Lúc bấy giờ Bát Nhi Hốt cũng đi vào, gọi:
- Bớ nhị ca!
- Có phải Bát Nhi Hốt đấy không? Nhị ca của chú đang bực tức đấy! - Bà vợ của Cáp Tát Nhi vừa nói vừa nhường chỗ ngồi cho Bát Nhi Hốt.
Bát Nhi Hốt hỏi:
- Nhị ca, có phải ba bốn hôm nay anh không vào triều kiến Khả Hãn đó ư?
- Ông ấy không cần tới anh đi đánh giặc, thì dù cho ba năm không vào triều kiến, ông ấy cũng không bao giờ nhớ tới anh!
- Không được! Thông thiên vu ngay từ sáng sớm này đã đi vào rừng lên đồng rồi, chắc là hắn không có ý tốt đâu!
Bên trong đại trướng nóc vàng, Thành Cát Tư Hãn và Thất Cát Hốt Thốc Hốt đang bàn bạc để soạn thảo pháp luật cho nước Mông Cổ: Đại Trát Tát.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt ngồi bên cạnh, tay cầm bút ghi chép mỗi lời nói của Thành Cát Tư Hãn.
Thành Cát Tư Hãn vừa suy nghĩ vừa nói:
- Các cấp Vạn Phu Trưởng, Thiên Phu trưởng, Bách Phu Trưởng đều phải duy trì quân đội của mình cho có kỷ luật, có trật tự, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, một khi có chiếu lệnh xuống thì bất kể ngày hay đêm, phải kịp thời xuất chinh.
Thành Cát Tư Hãn dừng lại trong giây lát để suy nghĩ, Thất Cát Thốc Hốt Thốc sau khi ghi chép xong lời nói trên, liền lên tiếng nhắc nhở:
- Còn bá tánh...
Thành Cát Tư Hãn nói:
- À, còn bá tánh thời bình thì phải biết thuần phục như bò như ngựa, trong thời chiến thì phải biết vồ lấy kẻ thù, giống như con đại bàn đói vồ lấy con mồi của nó!
Thành Cát Tư Hãn lại tiếp tục nói miệng:
- Những trường hợp như con không tôn trọng sự dạy dỗ của cha, em không tôn trọng sư khuyên lơn của anh, chồng không tin tưởng sự trinh tiết của vợ, vợ không phục tùng theo ý của chồng, cha chồng không thương mến nàng dâu, nàng dâu không tôn kính cha chồng, người lớn không bảo vệ cho trẻ nhỏ, trẻ nhỏ không tiếp nhận sự giáo dục của người lớn, người có chức có quyền tín nhiệm nô bộc mà lại xa rời người thân tín của mình, người giàu có không cứu tế người trong nước, khinh nhờn tập quán và pháp lệnh, không thông tình đạt lý, thậm chí trở thành kẻ thù của quốc gia, thì những thị tộc đó, bọn trộm cướp đó, bọn nói dối đó, những kẻ thù đó, những kẻ lừa đảo đó, sẽ trở thành vầng mây đen che khuất thái dương trên đồng cỏ chăn nuôi của họ. Nói như vậy có nghĩa là họ sẽ bị cướp bóc và những bầy ngựa, những bầy cừu của họ sẽ không còn được sống yên ổn...
Trong khi đó thì tại một khu rừng, Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất đang lên đồng và bỗng nhiên cất tiếng the thé nói qua giọng thần bí:
- Ôi! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Thiên thần vừa cho ta biết, có một kẻ ác đang mưu phản! Các ngươi lại phải chịu đổ máu nữa rồi!
- Những tín đồ đang quì chung quanh đang giật mình, lớp thì khóc la, lớp thì chửi mắng, lớp thì cầu nguyện. Thông thiên vu lắc mạnh thanh đại đao có khoen sắt đang cầm trong tay, rồi từ cánh rừng chạy thẳng ra ngoài. Mọi người cũng chạy theo.
Bên trong đại trướng nóc vàng của Thành Cát Tư Hãn, Thành Cát Tư Hãn và Thất Cát Hốt Thốc Hốt vẫn đang tập trung tinh thần lo soạn thảo bộ luật Đại Trát Tát.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Cấm giặt y phục nơi dòng nước chảy, cấm tiểu tiện xuống nước, hoặc đem tro than đổ xuống nước. Cấm bước ngang qua lửa, bước ngang qua đĩa đựng thức ăn. Vì làm thế trời cao sẽ giận dữ, gây sấm sét bão tố. Ai phạm luật này đều bị xử tử!
Lúc bấy giờ Thông thiên vu miệng vừa lẩm nhẩm vừa đi thẳng đến đại trướng nóc vàng của Thành Cát Tư Hãn. Số người theo sau ông ta một mỗi lúc càng đông.
Bên trong trướng vàng, Thành Cát Tư Hãn tiếp tục nói:
- Bất cứ ai cũng không được rời khỏi Thiên Hộ, Bách Hộ và Thập Hộ của mình để chạy sang Thập Hộ, Bách Hộ, Thiên Hộ khác; cũng không được lẩn trốn ở một nơi khác. Ai vi phạm lệnh này đều bị bắt ra trước bá tánh để xử cực hình.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt hỏi:
- Còn người thu nạp số người đó thì sao?
Thành Cát Tư Hãn đáp:
- Cũng bị xử tử!
Thông thiên vu chạy ào vào trướng vàng, nói:
- Thành Cát Tư Hãn, thiên thần có lời cảnh cáo đối với ông! Những người không trách nhiệm chung quanh mau đi tránh!
Thất Cát Hốt Thốc Hốt đưa ánh mắt khinh miệt nhìn ông ta một lượt rồi bước ra ngoài.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Thiên thần nói gì vậy?
Thông thiên vu đáp:
- Nhị đệ của ông là Cáp Tát Nhi, một dũng sĩ trong nước và cũng là người thiện chiến có tài bắn cung. Trước đây mấy năm có người đồn đại ông ta muốn tạo thế lực riêng. Nay trời cao sai ta nói lại cho Khả Hãn biết, Cáp Tát Nhi cho rằng thiên hạ này là do anh em của Khả Hãn cùng làm nên, vậy Thiết Mộc Chân ông làm chúa cả nước một lần, thì Cáp Tát Nhi cũng thay thế làm chúa một lần!
Thành Cát Tư Hãn ngạc nhiên. Thông thiên vu té ngồi xuống đất.
Thành Cát Tư Hãn nói qua giọng hoài nghi.
- Có thể như thế chăng?
Thông thiên vu đáp:
- Ông ta đã liên tiếp mấy hôm không vào triều kiến, là vì ông ta đang chuẩn bị tại khu chăn nuôi của mình để lên thay ông giữ chức Thành Cát Tư Hãn đó!
Nghe qua lời nói xằng bậy của Khoát Khoát Xuất, Thất Cát Hốt Thốc Hốt đang đứng bên ngoài đại trướng không khỏi sợ hãi đến thất sắc.
Thành Cát Tư Hãn giận dữ, từ trong đại trướng bước ra nói với các thị vệ:
- Lên ngựa, theo ta đi đến khu chăn nuôi của Cáp Tát Nhi! - Nói xong, thì mấy tên kỵ mã cùng thúc ngựa chạy như gió bão.
Thông thiên vu từ trong đại trướng bước ra, mỉm một nụ cười đắc ý.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt thối lui mấy bước, rồi quay lưng bỏ chạy.
Chẳng mấy chốc, Thất Cát Hốt Thốc Hốt đánh một cỗ xe do một con lạc đà trắng kéo, chạy bay về phía đồng cỏ chăn nuôi của Cáp Tát Nhi. Kha Ngạch Luân ngồi trên xe hết sức giận dữ, quát to:
- Mau! Chạy mau!
Thoát Hổ, anh Râu Đen cùng cưỡi ngựa từ xa chạy lại, lập tức đi theo cỗ xe lạc đà chạy trở về.
Tại bãi chăn nuôi của Cáp Tát Nhi, bọn thị vệ đang đứng thành vòng tròn để bảo vệ Thành Cát Tư Hãn đang ngồi ở giữa, trong khi Cáp Tát Nhi đang bị lôi từ trong lều ra. Ông ta bị lột bỏ áo mão và bị trói hai tay nằm sấp trên một cỗ xe bò.
Thành Cát Tư Hãn nghiêm giọng ra lệnh:
- Đánh! Đánh cho nó 70 roi!
Hai binh sĩ Khiếp Tiết Quân đứng hai bên Cáp Tát Nhi, vừa đếm vừa thay phiên nhau tung roi da đánh vào lưng trần của Cáp Tát Nhi.
Bát Nhi Hốt và người nhà của Cáp Tát Nhi đều bị chận đứng ở phía xa. Lúc bấy giờ, Bát Nhi Hốt nhìn thấy cỗ xe do một con lạc đà trắng kéo, liền la to:
- Mẫu thân đến rồi!
Thành Cát Tư Hãn giật mình, lập tức đứng dậy bước ra nghênh đón.
Kha Ngạch Luân được Thất Cát Hốt Thốc Hốt đỡ xuống xe. Bà không để ý chi đến việc Thành Cát Tư Hãn vấn an, đi thẳng đến chỗ Cáp Tát Nhi mở dây trói cho ông ta rồi lại lượm áo mão cho ông ta mặc vào. Sau đó bà ngồi xấp bằng dưới đất, mở rộng vạt áo, dùng hai tay đỡ lấy hai chiếc vú của mình.
Cáp Tạt Nhi, Thành Cát Tư Hãn, Thất Cát Hốt Thốc Hốt và tất cả mọi người xung quanh đều nhất tề quì xuống, gọi:
- Bớ mẹ!
Kha Ngạch Luân nói qua giọng bi phẩn:
- Này Thiết Mộc Chân, nhà ngươi có thấy không nào! Đây chính là hai bầu sữa mà hai đứa bây đã từng bú! Nhà ngươi là một đứa bé vừa mới khóc tu oa là đã tự ăn nhau mình, tự cắn đứt cuống rún mình! Còn Cáp Tát Nhi có tội gì? Tại sao nhà ngươi lại gây ra cảnh cốt nhục tương tàn?!
Thành Cát Tư Hãn hạ thấp giọng, đáp:
- Xin mẫu thân bớt giận! Xin mẫu thân bớt giận!
- Ta không thể! - Kha Ngạch Luân òa lên khóc, nói tiếp - Trong khi ngươi còn bé, ngươi có thể bú hết một bầu sữa của ta, còn Hợp Xích ôn và Thiết Mộc Cách gầy yếu, nên hai đứa cũng không bú hết một bầu sữa, chỉ có Cáp Tát Nhi của ta là có thể một lúc bú hết một bầu sữa, làm cho ta hết sức sung sướng, hết sức vui mừng. Trải qua bao nhiêu năm, các ngươi ngày hôm nay đã khôn lớn, đã trở thành Khả Hãn, trở thành Thân Vương, vậy đừng bao giờ quên việc nhà ngươi đã dùng tài trí của mình kết hợp với tài thiện xạ của Cáp Tát Nhi... Nó đã vì nhà ngươi lo việc thảo phạt phản loạn, tìm bắt bọn bỏ trốn, luôn luôn theo sát bên cạnh nhà ngươi để chiến đấu trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, nhờ đó mà nhà ngươi mới có ngày hôm nay. Hôm nay nhà ngươi đã trở thành Thành Cát Tư Hãn, thì lại không thể chấp nhận sự tồn tại của nó, vậy chả lẽ đó là cái lý đương nhiên hay sao?! - Kha Ngạch Luân đưa tay bụm mắt khóc òa.
Thành Cát Tư Hãn ràn rụa nước mắt, quì xuống gài nút áo lại cho mẹ, nói:
- Thưa mẫu thân, sau khi nghe lời dạy dỗ của mẹ, con đã biết tội rồi!...Con... con đáng lý không nên để cho mẹ phải bận tâm đau lòng vì các con trong lúc tuổi già. Xin mẫu thân trở về!
Tất cả các con của Kha Ngạch Luân đều òa lên khóc. Vợ và ba đứa con trai của Cáp Tát Nhi cũng òa lên khóc.
Anh Râu Đen thở dài im lặng.
Trời vừa mới sáng, bên trong chiếc lều riêng của Bột Nhi Thiếp không khí thật vắng lặng. Bột Nhi Thiếp còn nằm trên giường chưa thức dậy, trong khi Thành Cát Tư Hãn đang đứng trong trướng lật xem bộ luật Đại Trát Tát do Hồ Thừa tướng vừa soạn thảo xong. Ông ta vừa lật xem vừa suy nghĩ:
- Thì ra Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất đã gây rối! Vậy ta phải ghi thêm một điều lệ vào bộ luật Đại Trát Tát, nếu kẻ nào gây rối trong hoàng gia, tìm cách ly gián, tạo chuyện thị phi và những kẻ nào góp sức với người gây rối đó đều bị xử tử!
Phía ngoài của chiếc lều bỗng có tiếng khóc của Thiết Mộc Cách vọng lại:
- Bớ Hãn huynh, tôi không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa! Đi đôi với tiếng khóc, Thiết Mộc Cách và một người tùy tùng bước vào lều. Trên người của người tùy tùng đó đang đeo một chiếc yên ngựa. Hai người cùng quì xuống đất.
Thiết Mộc Chân lấy làm lạ hỏi:
- Thiết Mộc Cách, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thiết Mộc Cách vừa khóc vừa tố cáo:
- Thưa Hãn huynh, Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất đã giấu rất nhiều bá tánh của đệ và của mẫu thân. Tôi sang đó đòi lại thì anh ta bắt những người tùy tùng của tôi phải bò dưới đất, quì gối làm nhục chúng tôi giữa hằng vạn tín đồ của hắn!
Thành Cát Tứ Hãn chưa kịp trả lời thì Bột Nhi Thiếp đang nằm trong chăn chưa mặc y phục vì quá giận dữ đã ngồi phắt dậy, vội vàng kéo lấy một góc chăn che đôi vú, vừa chảy nước mắt vừa nói:
- Anh em của Thông thiên vu có gì là ghê gớm lắm đâu? Bọn con trai của Mông Lực Khắc lại dám làm những chuyện như thế ư?!
Thành Cát Tư Hãn vứt quyển Cát Trát Lệnh xuống mặt bàn.
Bột Nhi Thiếp nói tiếp:
- Các Vương mà phải quì gối trước mặt một bề tôi, vậy đó là luật lệ của một gia đình nào? Đó không phải là hành vi làm điên đảo ngôi thứ giữa trên và dưới, một hành vi phạm thượng định nổi loạn đấy sao?
Thiết Mộc Cách nói:
- Người mà hắn làm nhục không phải tôi, mà chính là ngài - Thành Cát Tư Hãn! - Ánh mắt Thành Cát Tư Hãn hiện rõ sát khí.
Bột Nhi Thiếp nói tiếp:
- Hôm nay Đại Hãn còn khỏe mạnh, mà bọn chúng dám tùy tiện làm nhục - những người anh em như thủ túc của Đại Hãn, nếu sau này Đại Hãn bỗng nhiên ngã xuống như một cội cây già, thì chắc chắn bọn chúng sẽ không bao giờ để cho những đứa con trai yếu đuối của ngài nắm quyền cai trị! Bọn chúng đối với những người huynh đệ giỏi chinh chiến của ngài mà còn dám làm như thế, thử hỏi sau khi bốn đứa con trai của ngài lên nắm quyền, thì bọn chúng có cho những đứa con của ngài làm chúa hay không? Ngài đã ban cho cha con họ bao nhiêu tước lộc trọng hậu cao quí, vậy mà Mông Lực Khắc tại sao vẫn đưa mắt nhìn những đứa con của ông ta hiếp đáp các em trai của ngài mà không nói gì hết?
Bột Nhi Thiếp càng nói càng giận, nước mắt ràn rụa, hai tay phát run, góc chăn che ngực bị rơi xuống giường. Thiết Mộc Cách không dám ngước mặt nhìn lên.
Thành Cát Tư Hãn quay sang Thiết Mộc Cách nói:
- Ngươi hãy đứng dậy đi. Bọn anh em của Thông thiên vu ngày hôm nay sẽ đến triều kiến. Nhà ngươi hãy nhớ, nhà ngươi là em trai của Thành Cát Tư Hãn!
Thành Cát Tư Hãn triều kiến văn võ quần thần tại triều đình của mình. Thành Cát Tư Hãn ngồi ngay chính giữa, đứng ở phía bên phải là Cáp Tát Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài, Thiết Mộc Cách và đứng trước cửa lều là Nạp Nha A. Không khí hết sức căng thẳng.
Mông Lực Khắc dẫn bảy đứa con trai từ ngoài bước vào và cùng thi lễ nói:
- Tham kiến Thành Cát Tư Hãn.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Này, Mông Lực Khắc phụ thân hãy ngồi xuống đây, tôi có một đại sự cùng mọi người bàn bạc.
Mông Lực Khắc ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh Thành Cát Tư Hãn.
Thiết Mộc Cách từ trong nhảy ra, tóm lấy Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất, quát:
- Này, Thông thiên vu, ngày hôm qua nhà ngươi bắt ta quì gối chịu tội vậy ngày hôm nay ta phải cùng đọ sức với ngươi! - Nói dứt lời, Thiết Mộc Cách tóm lấy cổ áo của Thông thiên vu.
Thông thiên vu cũng tóm lấy cổ áo của Thiết Mộc Cách. Thành Cát Tư Hãn trừng mắt nhìn họ nói:
- Định làm gì vậy? Tuổi đã lớn rồi mà còn nóng nảy đến thế kia ư? Đi ra, muốn đọ sức thì ra ngoài mà đọ sức, ta không muốn nhìn thấy các ngươi!
Thiết Mộc Cách lôi Thông thiên vu ra khỏi trướng. Mông Lực Khắc gọi to:
- Bớ Khoát Khoát Xuất!
Thành Cát Tư Hãn vỗ nhẹ bàn tay của Mông Lực Khắc, nói:
- Không cần để ý đến bọn chúng làm gì!
Đột nhiên, từ phía bên ngoài có tiếng gào thảm thiết vọng vào. Mông Lực Khắc hoảng hốt miệng nói lẩm nhẩm. Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Hả? Chuyện gì đã xảy ra?
Thiết Mộc Cách từ ngoài bước vào, đáp:
- Gã Thông thiên vu ấy đúng là một gã tầm thường, không dám đọ sức với tôi, lại nằm dài ra đất không chịu đứng dậy!
Mông Lực Khắc hoảng hốt. Đứa con trai nhỏ đứng bên cạnh ông ta vội vàng chạy ra cửa nhìn, hết hoảng la to:
- Tứ ca chết rồi!
Mông Lực Khắc nhắm hai mắt lại, trong khi những đứa con trai của ông ta với thái độ hung dữ, tiến sát đến gần những người em trai của Thiết Mộc Chân nói:
- Các ngươi...
Thiết Mộc Chân đứng lên đằng hắng một tiếng. dùng ánh mắt uy nghi nhìn thẳng vào những đứa con trai của Mông Lực Khắc, nói:
- Chúng bây đều là anh em của ta, nay ta không thể thuyết phục được chúng mà cũng không thể làm gì được các ngươi, tại các người muốn đọ sức với nhau thì cứ việc, nhưng tất cả hãy ra ngoài cho ta.
Thành Cát Tư Hãn ung dung rời khỏi trướng, Thiết Mộc Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài đôi mắt đều lộ rõ sát khí. Họ bóp từng ngón tay kêu nghe răng rắc.
Nạp Nha A đưa tay siết chặt cán đao đeo bên cạnh sườn.
Mông Lực Khắc đứng phắt dậy, cất tiếng than: "Ôi" rồi nói:
- Các con hãy theo ta về! Thế rồi ông ta dẫn sáu đứa con trai cùng bước ra ngoài.
Cha con Mông Lực Khắc sau khi trở về đến chiếc lều Mông Cổ, thì Mông Lực Khắc ngồi bẹp xuống chiếc giường trải thảm len với đôi mắt trào lệ. Mấy đứa con trai của ông ta có người tỏ ra giận dữ, nhưng cũng có người tỏ ra buồn nản.
Bà vợ của Mông Lực Khắc vừa khóc vừa nói:
- Tại sao ông không chịu nói gì hết? Ông đã từng bán mạng cả cuộc đời của ông để lo cho gia đình của họ. Nay ông đã già rồi, Thiết Mộc Chân lại ngang nhiên ủng hộ cho các em trai của mình giết chết đứa con cưng của nhà ta, thế tại sao ông vẫn làm thinh vậy?
Mông Lực Khắc giận dữ tát cho bà vợ một cái tát tay nẩy lửa, nói:
- Bà câm mồm lại cho tôi! Bà là một người đàn bà thối, suốt đời không làm được chuyện gì hay, mà chỉ làm toàn những chuyện ngu ngốc. Nếu không phải bà quá tham lam, sách động Khoát Khoát Xuất gây sự với các anh em của Thiết Mộc Chân, thì nó đâu có mất mạng?
Bà vợ của Mông Lực Khắc vừa khóc vừa gào la:
- Ông?! Ông không chịu tính sổ nợ với Thiết Mộc Chân, mà chỉ biết về đây đánh tôi? Ông... Ông từ trước tới nay lúc nào cũng nghiêng về Kha Ngạch Luân và những đứa con của bà ta cả.
- Đủ rồi! Tôi đã nghe đến phát chán những lời càu nhàu như tiếng nhai lại của một con bò ăn cỏ, tôi đã nhìn đến phát chán bộ mặt dài như mặt ngựa của bà. Bà hãy đi sống chung với bất cứ một đứa con nào đi, tôi không cần tới bà nữa! - Mông Lực Khắc bắt đầu khóc, nói tiếp - Tôi đã già rồi, bà hãy để cho tôi yên ổn một tí! Trời xanh ơi! Tại sao ông lại để cho tôi cưới một con đàn bà mà đôi mắt của nó còn bé nhỏ hơn mắt loài chuột! - Mông Lực Khắc khoát tay lia lịa như đuổi ruồi.
Sau khi Thông thiên vu được trừ khử, thì chế độ dùng thầy mo để nói thay tiếng nói của trời, can dự chuyện bộ lạc cũng được kết thúc. Thiết Mộc Chân đã trở thành một nhà vua tập quyền thật sự: Thành Cát Tư Hãn. Ngọn giáo dài Tô lỗ đỉnh của ông ta, đang chuẩn bị chĩa về hoàng đế của nước Kim từng bắt tổ tiên của ông đóng đinh trên con lừa gỗ!
Năm 1208, Thành Cát Tư Hãn năm thứ ba, Thiết Mộc Chân 46 tuổi. Thành Cát tư Hãn đích thân dẫn bộ hạ đến biên cương của nước Kim để tiến cống. Trên đường đi, họ phải đi ngang qua bộ lạc Uông Cổ nằm tại biên cương phía bắc có nhiệm vụ trấn thủ cho nước Kim. Thành Cát Tư Hãn, Nạp Nha A, Trấn Hải, và Tứ Dũng dẫn theo 2.000 Khiếp Tiết Quân, mấy trăm cỗ xe đựng đầy da cừu, da cọp, da điêu sừng nai, thịt cừu, thịt bò, phó mát và những con thú sống như cọp nai, hươu sao, chồn, sóc, đại bàng, v.v.... Ngoài ra, lại còn có cả mấy trăm chiến mã và mấy nghìn con bò con cừu nối đuôi nhau đi một hàng dài như rắn bò.
Vị thủ lĩnh của bộ lạc Uông Cổ là A Thích Hốt Thất và con trai là Bất Nhan Tích Ban cùng các tướng bước ra nghênh tiếp. A Thích Hốt Thất thi lễ, nói:
- Tôi là quan Ngũ Thiên Hộ của bộ lạc Uông Cổ tên gọi A Thích Hốt Thất xin cung nghinh Thành Cát Tư Hãn!
Thành Cát Tư Hãn đỡ ông ta đứng lên nói:
- Ôi chao! Chúng ta là thông gia với nhau, chẳng những là an đáp mà lại là hốt đáp, vậy cần chi phải quá câu nệ lễ nghi!
Bất Nhan Tích Ban, nói:
- Tiểu tế Bất Nhan Tích Ban xin bái kiến phụ Hãn?
Thành Cát Tư Hãn tươi cười, nói:
- Tốt! Tốt! Con gái thứ ba của tôi A Thích Hợp biệt cơ là hạt ngọc trên bàn tay của tôi. Một chút nữa tôi cần phải thăm nó, xem nó béo gầy ra sao?
A Thích Hốt Thất cười to, nói:
- Con dâu của tôi, tôi cũng quí nó như con ngươi trong đôi mắt của tôi vậy ai hiếp đáp nó, thì ông già chồng này không để yên đâu!
Những người tùy tùng đều cười rộ và cùng nhau đi thẳng vào đại trướng.
Thành Cát Tư Hãn nắm lấy bàn tay của A Thích Hốt Thất nói qua giọng thân mật:
- Bốn năm trước ngài bắt giữ sứ giả của Thái Dương Hãn thuộc bộ lạc Nải Man rồi cho sứ giả mang chúng sang cho tôi, sau đó ngài liên hợp cùng xuất binh tiêu diệt bộ lạc Nải Man với chúng tôi, rõ ràng ngài đã giúp chúng tôi quá nhiều.
A Thích Hốt Thất nói:
- Tôi được anh sui phong chức quan Ngũ Thiên Hộ, lại xếp tôi đứng ngang hàng với 88 vị công thần, đó là một sự ân thưởng không phải nhỏ!
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Hoàng đế nước Kim biết ngài đã trở thành người của chúng tôi chưa?
- Chúa nước Kim là Hoàng Nhạn Cảnh suốt ngày đắm chìm trong thú vui thanh sắc trong các trò chơi chó, ngựa vì đã quá mệt mỏi nên sinh bệnh, ông ta vẫn tưởng tôi vẫn giúp cho ông ta trấn thủ vùng biên cương Tịnh Châu này và đinh ninh ở vùng phía bắc này vẫn thái bình thịnh vượng.
Mọi người xung quanh cất tiếng cười. A Thích Hốt Thất chỉ về phía xa nói:
- Xem kìa, công chúa thứ ba của ngài đến kìa!
Mọi người trông thấy một đội nữ binh theo hầu công chúa đang cùng phi ngựa chạy tới. Trên lưng ngựa của họ treo đầy con mồi săn được. Tam công chúa vẫy tay gọi:
- Thưa phụ Hãn!
Thành Cát Tư Hãn vui vẻ đáp:
- A Thích Hợp biệt cơ!
Con ngựa của Tam công chúa đã chạy đến trước mặt Thành Cát Tư Hãn. Nàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống hai tay ôm lấy cổ của cha, nói:
- Thưa phụ Hãn, mẹ và bà vẫn mạnh chứ?
Thành Cát Tư Hãn đáp:
- Vẫn khỏe mạnh! Tất cả đều khỏe mạnh!
- Hợp Đáp An cô cô cũng khỏe chứ?
- Khỏe!
- Còn các anh thì thế nào?
- Khỏe! Tại sao con không hỏi cha có khỏe không?
- Con đang nhìn thấy cha kia mà! Còn hỏi làm gì nữa?
- Đúng là một con bé ngổ ngáo!
Thành Cát Tư Hãn tát nhẹ vào má của con gái, những người tùy tùng thấy vậy cũng cười lên một cách vui vẻ.
Mọi người bắt đầu vượt qua một cây cầu treo. Tam công chúa hỏi:
- Thưa phụ Hãn, hôm nay phụ Hãn mang gì tới cho con ăn vậy?
- Con muốn ăn gì?
- Con muốn ăn loài cừu quí, loài rồng bay, loại cừu non thiếp lặc của nước Mông Cổ!
- Đúng là một con mèo tham ăn!
Tam công chúa đưa tay chỉ vào hai cỗ xe bò, nói:
- Những thứ này mang đến tặng cho con phải không?
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Con ngoan của cha, tất cả những thứ này đều là đồ vật tiến cống để nộp thuế cho nước Kim đấy!
Đôi mày của Tam công chúa nhướng cao, nói:
- Nhiều đồ vật như thế mà đem tặng cho nước Kim thật là uổng quá!
- Hoàng đế nước Kim là chúa, còn chúng ta là thần dân, mỗi năm đều phải tiến cống, mỗi năm đều phải đến triều bái!
Công chúa hỏi vặn lại:
- Tại sao cha không làm chúa của họ, bắt họ phải làm bề tôi cho mình và hằng năm họ phải đem lễ vật đến triều cống, hằng năm phải đến triều bái cha?
Thành Cát Tư Hãn cười to, rồi quay sang Dã Lặc Miệt nói:
- Ngươi xem đứa con gái này của ta thật hết sức giống Thiết Mộc Luân cô cô của nó!
Dã Lặc Miệt nói đùa:
- Tam công chúa chính là người đã vẽ hình ảnh của Thiết Mộc Luân để làm hình ảnh cho mình! - Mọi người đều cười.
Thủ lĩnh của bộ lạc Uông Cổ bày bàn tiệc thịnh soạn trong đại trướng để nghênh đón số người của Thành Cát Tư Hãn và Trấn Hải.
A Thích Hốt Thất nói:
- Khâm sai đi thu thuế đã tới Tịnh Châu nhiều ngày rồi.
Trấn Hải hỏi:
- Hoàng thượng phái ai đến đây vậy?
A Thích Hốt Thất, đáp:
- Nghe đâu là Vệ vương Hoàn Nhan Vĩnh Tế.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Này Trấn Hải, ông có biết người này không?
Trấn Hải cười đáp:
- Ông ta nổi tiếng là một bạch diện công tử! Ông ta rất đẹp trai, da trắng như sữa bò vừa mới vắt ra, dáng dấp cao như một con lạc đà và có bộ râu trông còn đẹp hơn cả bộ râu dê nữa!
Dã Lặc Miệt nói:
- Ồ! Đó là một ngươi đàn ông đẹp!
- Nhưng trong bụng toàn là "cám" (trống rỗng )! - Trấn Hải nói qua giọng khinh miệt! Dã lặc Miệt hỏi:
- Cái gì gọi là cám?
Trấn Hải đáp:
- Nói một cách khác cho ông dễ hiểu, tức là trong bụng ông ta toàn là đồ lòng của loài cừu!
Mọi người cùng cười to.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Một người như vậy, tại sao lại được hoàng đế trọng dụng?
- Ông ta là con trai của Kim Thế Tổ, là thúc thúc của đương kim hoàng thượng. Hoàng thượng sợ các ông chú của mình đoạt ngôi, nên đã lần lượt giết Trịnh vương, Triệu vương, còn lại duy nhất có Vệ vương, vì ông ta là người kém văn kém võ, nhu nhược bất tài, cho nên không có sự uy hiếp gì đối với hoàng đế, mới được hoàng đế tin yêu.
- Hả? Do ông ta bất tài mới được tín nhiệm? - Thành Cát Tư Hãn không nín được cười, phá lên cười to, mọi người cũng cười theo.
Dã Lặc Miệt nói:
- Thưa Đại Hãn, nước Kim phái một con ngựa tồi như vậy đến đây, vậy ngài không cần thiết phải đi gặp hắn, vì ngay như tôi mà quì xuống trước mặt hắn, cũng đã cảm thấy nhục lắm rồi!
- Ta phải đi để chính mắt nhìn thấy ông ta - Thành Cát Tư Hãn mỉm cười nói tiếp - Phải nhìn kỹ đối thủ của ta!
- Con cũng đi! - Tam công chúa do tính hiếu kỳ cũng như tính hiếu động nên cũng muốn đi xem cho biết người "bạch diện công tử" đó.
Thành Cát Tư Hãn nạt:
- Chuyện gì cũng không thiếu con!
Bên trong nha môn Tịnh Châu, Vệ vương Vĩnh Tế đang ngồi chễm chệ ở ghế giữa, hai cung nữ đứng hai bên quạt nhẹ cho ông ta. Tướng quân Minh An to tiếng truyền lệnh:
- Vệ vương có lệnh, cho phép Trát Ngột Thích Hốt Lý của Mông Cổ là Thiết Mộc Chân vào bái kiến.
Những tên vệ sĩ đứng ở phía dưới lần lượt truyền lệnh này đi ra ngoài. Tại phía ngoài nha môn, Thành Cát Tư Hãn lần lượt bước lên từng bậc tam cấp, phía sau là Nạp Nha A, Trấn Hải cũng bước theo. Tứ Dũng và Tam công chúa thì đi sau chót. Binh sĩ Mông Cổ cũng khiêng những cống phẩm đi theo.
Sau khi qua cửa thứ hai thì các võ sĩ nhà Kim chỉ cho ba người của Thành Cát Tư Hãn đi vào trong, còn Tứ Dũng và những người khác thì bị chận lại.
Tam công chúa tỏ ra bất mãn, nói:
- Không cho vào ư? Bộ Vương gia sợ người ta xem mặt sao?
Dã Lặc Miệt nói đùa:
- Lạc đà dù gầy tới đâu, dàn dá của nó bao giờ cũng cao lớn! - Thành Cát Tư Hãn, Nạp Nha A và Trấn Hải đi qua hai hàng ngự lâm quân gươm giáo san sát, tiếp tục đi vào đại sảnh.
Vệ vương đưa đôi mắt ngạo mạn nhìn qua Thành Cát Tư Hãn một lượt, rồi bưng chén trà có nắp đậy lên, hé nắp ra thổi những xác trà nổi trên mặt.
Thành Cát Tư Hãn liếc mắt nhìn Vệ vương một lượt, vòng tay nói:
- Thành Cát Tư Hãn của nước Đại Mông Cổ tham kiến Vệ vương điện hạ - Ông bước qua chiếc ghế đặt bên cạnh ngồi xuống.
Vệ vương không hề liếc mắt nhìn, nói:
- Đứng lên! Cho phép ngồi! Tướng quân Minh Anh đằng hắng một tiếng. Vệ vương ngước mắt nhìn mới nhận thấy bên dưới không có ai quì, trong khi Thành Cát Tư Hãn đã ngồi xuống ghế từ lâu, phía sau là Trấn Hải với nét mặt hiền từ và Nạp Nha A với nét mặt hung tợn.
Chén trà trong tay ông ta bất giác bị lắc mạnh, làm nước nóng đổ xuống tay, khiến ông ta buông chén trà rơi xuống đất.
Tướng quân Minh An vội vàng trình lên một sổ kế toán, nói:
- Bẩm điện hạ, đây là số thuế năm nay của bộ lạc Mông Cổ.
Vệ vương khoát khoát tay, nói:
- Hãy để cho họ đến tạm nghỉ tại trạm dịch!
Thành Cát Tư Hãn đứng dậy, lại vòng tay nói:
- Thành Cát Tư Hãn của nước Đại Mông Cổ xin cáo lui! - Nói dứt lời thì cùng Nạp Nha A và Trấn Hải lui ra khỏi đại sảnh.
Tới chừng đó Vệ vương mới đứng phắt dậy, hỏi:
- Cái gì là nước Đại Mông Cổ? Ai phong cho hắn làm Thành Cát Tư Hãn? Còn trên quyển sổ này những dấu móc, những vòng tròn là chữ gì vậy?
Tướng quân Minh An đáp:
- Nghe đâu đó là văn tự mới chế tạo của Thiết Mộc Chân!
Vệ vương tức giận hỏi:
- Tại sao hắn vào đây ra mắt ta lại không chịu quì? Hả?
Tướng quân Minh An cúi mình, đáp:
- Sao vừa rồi điện hạ không quở trách thái độ ngạo mạn vô lý đó?
- Hứ! Ta trở về Trung đô sẽ tâu rõ lên cho hoàng thượng, để ra quân chinh phạt tên đáng chết Thiết Mộc Chân!
Giữa chợ đông tại Tịnh Châu, Thành Cát Tư Hãn vẫn tiếp tục cười To. Tam công chúa cười nhiều nhất nói:
- Cái ông Vệ vương Vĩnh Tế này thật đáng tức cười!
Dã Lặc Miệt nói:
- Ông ta về kinh đô tố cáo, hoàng đế nước Kim sẽ hỏi tội chúng ta, đến chừng đó thì không còn vui nữa!
Trấn Hải nói:
- Đương kim hoàng đế lúc nào cũng bệnh, e rằng ông ta không muốn đánh giặc đâu.
Tam Công chúa nhìn thấy nhiều sạp buôn bán, tỏ ra rất ham thích. Mọi người ai ai cũng thích xem phố phường chợ búa, vì hàng hóa đầy ấp, nhìn không biết chán.
Bỗng nhiên có tiếng phèng la, rồi thấy có mấy tên binh sĩ người Kim áp giải bốn người Mông Cổ bị trói từ xa đi tới. Số người Mông Cổ này bị họ dẫn lên một đài cao. Đám đông vây quanh để xem.
Thành Cát Tư Hãn và những người đi theo cũng ở trong số đó. Tam công chúa kinh ngạc nói:
- Họ là người Mông Cổ!
Một sĩ quan quân đội bước lên đài cao, tiếng phèng la liền chấm dứt. Viên sĩ quan này nói lớn:
- Thưa các vị phụ lão xin hãy xem kỹ đây! Đây là mấy người Mông Cổ có thân hình lực lưỡng, khỏe mạnh, có thể gánh vác và làm việc nặng, có thể đi chăn nuôi, mỗi người giá bán 50 đồng tiền, ai thích rẻ thì mau đến mua!
Thành Cát Tư Hãn thúc nhẹ Trấn Hải một cái. Trấn Hải liền nói lớn:
- Tôi xin mua hết!
Trong đêm đó, bốn người Mông Cổ nói trên được dẫn tới gian phòng chính của dịch quán Tịnh Châu. Họ quì xuống đất dập đầu tạ ơn. Một trong số những người đó vừa khóc vừa nói:
- Đa tạ Đại Hãn đã cứu chúng tôi. Chúng tôi thà làm nô lệ cho người Mông Cổ, chứ không muốn làm trâu ngựa cho bọn chó Kim!
Tam Công Chúa hỏi:
- Các anh làm thế nào bị rơi vào tay họ vậy?
Người ấy đáp:
- Chúng tôi bị binh lính nhà Kim tiến vào thảo nguyên bắt sống.
Tam Công Chúa lại hỏi:
- Tại sao?
Trấn Nam giải thích:
- Bắt đầu từ Kim Thế Tổ tại vị, đã xuống lệnh "giảm đinh", tức mỗi ba năm một lần, họ phái quân tiến vào thảo nguyên để tìm giết những thanh niên khỏe mạnh ở các bộ lạc Mông Cổ thuộc vùng thảo nguyên. Họ bắt được phụ nữ và trẻ con thì mang về bán làm nô lệ!
Tam Công Chúa hỏi:
- Anh bị bắt đã mấy năm rồi?
Người ấy đáp:
- Đã bảy năm rồi!
- Thật đáng thương, thôi hãy mau đứng lên đi!
Thành Cát Tư Hãn vỗ tay xuống bàn, quát:
- Quì xuống! Một dũng sĩ người Mông Cổ, thà là chết chứ không thể để mặc cho người ta mang bán đi bán lại như gia súc được. Các người đã làm mất mặt người Mông Cổ của chúng ta hết!
Người ấy đáp:
- Thưa Đại Hãn, tôi cũng từng nghĩ tới cái chết, nhưng anh ruột tôi đã tử trận trong cuộc chiến tranh do Khả Hãn phát động đánh người Tháp Tháp Nhi. Trong khi đó, tôi còn một bà mẹ già cần phải phụng dưỡng. Lúc tôi bị bắt, mẹ tôi khóc và la lớn: "Này Đóa Đãi, con nhất định phải trở về đấy nhé! Mẹ chờ con, nếu không có con thì mẹ không sống được!".
Đóa Đãi phủ phục dưới đất khóc hết sức đau đớn. Thành Cát Tư Hãn thấy thế rất xúc động, liền quay đầu sang ba người kia hỏi:
- Thế còn các ngươi?
Ba người đồng thanh đáp:
- Chúng tôi cần sống để báo thù!
Đóa Đãi ngước mặt lên, mạnh dạn nói.
- Bốn anh em chúng tôi suốt bảy năm qua bị bán tới bán lui khắp mười mấy châu tại vùng phía bắc của nước Kim và đã từng trốn trở về vùng đồng cỏ ba lần. Nay chúng tôi mong có ngày Đại Hãn kéo binh tới đây, chúng tôi tình nguyện tham gia vào cuộc chiến tranh đánh quân Kim để báo thù rửa hận!
Thành Cát Tư Hãn khoát tay, nói:
- Thôi, các ngươi lui đi!
Bọn người của Đóa Đãi tuân lịnh lui ra.
Tam công chúa xúc động hỏi:
- Thưa Phụ Hãn, tại sao cha không lập tức tiến binh vào Trung Nguyên, để cho hoàng đế nước Kim phải xưng thần và tiến cống cho cha?
Thành Cát Tư Hãn chỉ nói:
- Thôi, đi ngủ đi! - Dứt lời, ông cũng đi vào phòng ngủ của mình.
Giữa đêm khuya, tại gian phòng chính nằm về phía đông của trạm dịch Tịnh Châu, Trấn Hải nằm trên giường cười híp mắt, nhìn theo từng hành động của Thành Cát Tư Hãn. Vì Thành Cát Tư Hãn không phải nằm ngủ trên giường, mà ông cứ đi khắp mọi nơi để sờ cái này mó cái nọ, nói:
- Tuyệt! Tuyệt quá! Nhiều đồ vật đáng xem quá! Đồ vật của người Trung Nguyên dùng vừa tốt vừa nhiều - Dứt lời, ông cầm cái dá cắm nến lên xem xét tỉ mỉ, rồi nói tiếp - Chiếc đèn này so với chiếc đèn mỡ bò của chúng ta đẹp hơn nhiều. Nó vừa sáng vừa di chuyển dễ dàng, lại ít khói. Họ làm sao có thể làm ra được một chiếc đèn như thế này?
Trấn Hải đáp:
- Ở Trung Nguyên có rất nhiều thợ khéo, nào là thợ mộc, thợ rèn, thợ gốm, thợ bạc, thợ da, thợ đan, thợ làm hỏa lò... lại có những xưởng thủ công làm giấy, dệt vải, in ấn, tẩy nhuộm, ép dầu... ông ta chỏi tay nhóng người lên nói tiếp - Nói chung thì ngành nghề nào cũng có tất cả, không thiếu thứ gì!
- Người Mông Cổ nhân tài quá ít, tài sản cũng nghèo nàn! - Thành Cát Tư Hãn thở dài nói tiếp - Hôm nay đi chơi chợ thấy chợ hết sức náo nhiệt, hết sức phồn hoa!
Trấn Hải lắc đầu nói:
- Chợ này chỉ là chợ ở thành trấn nhỏ, nếu đi về phía nam, mới thấy nhiều chợ búa to lớn, phồn vinh, giàu có phi thường. Riêng Trung Đô của nước Kim, lại càng huy hoàng tráng lệ hơn nữa.
Thành Cát Tư Hãn vỗ bàn tay xuống mặt bàn, nói:
- Nhất định sẽ có ngày ta đánh đến đó, bắt hết những người thợ khéo mang về, cũng như cướp hết những tài sản quí báu, những lụa là gấm vóc và những đồ dùng tốt đẹp của họ mang hết về thảo nguyên!
Cánh cửa xịt mở, Tam công chúa thò đầu vào hỏi:
- Cha chỉ muốn cướp đồ vật thôi chứ không muốn làm hoàng đế Trung Nguyên à?
Thành Cát Tư Hãn vỗ nhẹ lên đầu con gái, nói:
- Nhà ngươi lại nghe trộm ư? Thôi, đi ngủ đi!
Tại phía ngoài ranh giới phía bắc của nước Kim, cha con lãnh tụ bộ lạc Uông Cổ và Tam công chúa cùng tiễn Thành Cát Tư Hãn trở về.
Tam công chúa vẫy tay nói lớn với người cha đã đi xa:
- Phụ Hãn ơi, con chờ Phụ Hãn đấy nhé!
Thành Cát Tư Hãn đáp qua giọng nghiêm túc:
- Hãy chờ đấy, con ơi, chắc chắn sẽ có ngày cha trở lại và dẫn theo mười vạn quân thiết kỵ của Mông Cổ!
Tam công chúa phấn khởi la to:
- Con mong ngày đó sẽ đến sớm!
Thành Cát Tư Hãn quay đầu ngựa, cổ họng căng thẳng, nói lẩm nhẩm một mình: "Ta sẽ trở lại, ta sẽ trở lại rất nhanh".
Năm 1211. Truật Xích, phò mã Bất Hợp dẫn quân bắc chinh thắng lợi trở về. Bá tánh ở trong rừng do thủ lĩnh của bộ lạc Oát Diệc Thích là Hốt Đô Hợp Biệt Khất và thủ lĩnh của bộ lạc Thốc Ma là Tháp Nhi Hồn phu nhân cầm đầu, đã hoàn toàn tỏ lòng qui thuận. Họ cùng nhóm người của Truật Xích kéo đến vùng đất chăn nuôi và xây dựng lều trại của Thành Cát Tư Hãn tại bờ sông Onon để triều kiến Đại Hãn.
Bên ngoài đại trướng nóc vàng, Truật Xích, Hốt Đô Hợp Biệt Khất, Tháp Nhi Hồn phu nhân và các vị thủ lĩnh khác sống trong rừng đứng thành một hàng dài. Thành Cát Tư Hãn và Khoát Nhi Xích từ trong đại trướng bước ra.
Đám đông có người quì một đầu gối, có người quì hai đầu gối, có người vòng tay, có người khòm lưng cùng tung hô:
- Tham kiến Thành Cát Tư Hãn!
Thành Cát Tư Hãn đưa hai cánh tay về phía trước, vừa nâng lên vừa nói:
- Miễn lễ!
Truật Xích to tiếng giới thiệu:
- Vị này là thủ lãnh của bộ lạc Oát Diệc Thích tên gọi Hốt Đô Hợp. Lần này chúng tôi may mắn được ông ấy nghênh đón và qui hàng trước tiên, sau đó lại không ngại khó khăn đi thuyết phục các bộ lạc khác ở trong rừng. Nhờ vậy thần mới hoàn thành được sứ mạng, thu phục bá tánh trong rừng một cách thuận lợi.
Thành Cát Tư Hãn gật đầu, nói:
- À, xin cám ơn ông!
Truật Xích lại giới thiệu người thứ hai:
- Đây là thủ lãnh của bộ lạc Thốc Ma, tên gọi Tháp Nhi Hồn phu nhân.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Phu nhân là người trông rất anh hùng, chỉ nhìn qua cũng biết phu nhân là bậc hào kiệt trong giới nữ lưu!
Truật Xích nói:
- Còn đây là thủ lĩnh của bộ lạc Khất Nhi Cát Tư và đây nữa là thủ lĩnh của bộ lạc Ba Nhi Hốt...
Thành Cát Tư Hãn nhiệt tình hoan nghênh tất cả mọi người, đồng thời, giới thiệu vị Vạn Hộ của mình với bá tánh sống trong rừng:
- Tôi hết sức hoan nghênh các vị! Giờ đây tôi xin giới thiệu vị Vạn Hộ: Khoát Nhi Xích là người từ đây về sau sẽ có trách nhiệm thống soái tất cả các bộ lạc sống trong rừng. Tôi mong các vị sẽ hòa hợp nhau thành một khối như nước trong hồ Baykal, để cùng chung bảo vệ cương thổ ở phía bắc của nước Đại Mông Cổ!
Khoát Nhi Xích cười, nói:
- Từ nay về sau, chúng tôi hoàn toàn nhờ vào sự hiệp trợ của các vị. Bàn tiệc đã chuẩn bị xong cả rồi, vậy xin các vị nhập tiệc!
Mọi người cùng bước vào đại trướng. Khoát Nhi Xích nói khẽ với Thành Cát Tư Hãn:
- 30 mỹ nhân của tôi...
- Thành Cát Tư Hãn đáp:
- Bây giờ thì nhà ngươi có thể tự chọn lựa được rồi!
Khoát Nhi Xích nói:
- Tôi xem Tháp Nhi Hồn phu nhân cũng đẹp đấy!
Thành Cát Tư Hãn chỉ cười, không nói gì.
Hai người vừa mới bước vào đại trướng thì Nạp Nha A phi ngựa đến báo:
- Thưa Đại Hãn - Thành Cát Tư Hãn dừng bước đứng lại. Con ngựa của Nạp Nha A cũng vừa chạy đến trước mặt. Ông ta nói tiếp - Thưa Đại Hãn, sứ giả của nước Kim đã tới để truyền đạt tin nối ngôi của vua Kim. Ông ta bảo ngài phải quì cách xa mười dặm để đón chiếu chỉ của nhà vua mới.
Một đoàn sứ giả của nước Kim đã kéo tới đồng cỏ Mông Cổ. Cờ phướn tàng lộng tung bay rợp trời. Theo hầu vị sứ giả của nước Kim là tướng quân Minh An, mình mặc khôi giáp sáng chói, chung quanh binh lính bảo vệ hết sức uy nghiêm.
Thành Cát Tư Hãn, Nạp Nha A, Trấn Hải, Tứ Dũng cùng cưỡi ngựa đi tới nơi. Dã Lặc Miệt nhìn thấy tình hình trước mắt, nói:
- Ôi chao! Thật hết sức oai phong! Nếu biết như vậy mình cũng dẫn theo một số Khiếp Tiết Quân đông hơn, để cho họ thấy sức mạnh của mình!
Thành Cát Tư Hãn chỉ cười. Trấn Hải nói:
- Họ càng xem thường chúng ta, thì chúng ta càng có phúc lớn!
Khi ngựa tới gần, Thành Cát Tư Hãn và đám đông cùng xuống ngựa.
Minh An sửa áo, hai tay bợ tờ chiếu thư, cao giọng nói:
- Trát Ngột Thích Hốt Lý của bộ lạc Mông Cổ là Thiết Mộc Chân, hãy quì xuống tiếp chỉ!
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Xin hỏi sứ thần của thượng quốc, bộ hoàng thượng chết rồi sao?
Minh An đáp:
- Đại hạnh hoàng đế đã giá băng, lấy thụy hiệu là Chương Tông.
- Lần này thì ai lên làm vua mới vậy?
- Chương Tông không có con nối ngôi, quần thần tuân theo di chiếu, cùng đề cử hoàng thúc Vệ vương Vĩnh Tế lên làm vua mới.
- Ai? - Thành Cát Tư Hãn hết sức ngạc nhiên.
- Vệ vương Vĩnh Tế! - Minh An trả lời.
- Có phải anh chàng công tử đẹp trai đó không?
Thành Cát Tư Hãn ngửa mặt cười to, rồi quay sang nói với Trấn Hải - Ta cứ tưởng hoàng đế của Trung Nguyên nhất định phải là người từ trên trời cử xuống mới làm được, nào dè lại là một người tầm thường nhu nhược như thế! - Nói dứt lời, lại phá lên cười.
Minh An quát lớn:
- Không được vô lễ! Quì xuống để tiếp chỉ!
Thành Cát Tư Hãn ngưng tiếng cười, phun một bãi nước bọt, quay đầu ngựa bỏ đi giữa tiếng cười rộ của Dã Lặc Miệt và bao nhiêu người chung quanh khác.
Viên phó sứ của nước Kim tức giận, nói:
- Này tướng quân Minh An, gã Thiết Mộc Chân kia tại sao lại quá thô lỗ như vậy? Tại sao hắn dám to gan tỏ ý khinh miệt như vậy?
Minh An mỉm cười, nói:
- Hắn là con cưng của trời!
Viên phó sứ không nghe rõ, lại hỏi:
- Ngài nói sao?
Minh An chỉ khoát tay nói:
- Trở về Trung Đô!
Thành Cát Tư Hãn trở về đến đại trướng nóc vàng, bữa tiệc rượu vẫn còn đang tiến hành. Mọi người cùng đứng dậy hô to:
- Thành Cát Tư Hãn!
Thành Cát Tư Hãn vui vẻ nói:
- Thưa các vị thủ lĩnh, tôi tiếp đón không được chu đáo, nhưng cũng may hôm nay chúng ta đều là người một nhà, vậy khi trở về thì các vị không thể đi về tay không. Hồi mùa thu này tôi có đến Trung Nguyên và đã mang về rất nhiều lụa là gấm vóc, vàng bạc châu báu, ngoài ra, còn có các loại đồ sứ và trà. Tất cả những thứ này tôi xin đem ra ban thưởng cho các vị!
Tất cả các thủ lĩnh đều đồng thanh đáp:
- Đa tạ ơn to của Thành Cát Tư Hãn!
- Kìa! Hốt Đô Hợp! ông khoan đa tạ đã, vì trong các món quà biếu này không có phần của ông đâu? - Câu nói của Thành Cát Tự Hãn làm cho ai nấy đều ngạc nhiên. Thành Cát Tư Hãn đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hốt Đô Hợp nói tiếp - Này Hốt Đô Hợp, ông đã lập được công to đối với nước Mông Cổ, vậy tiền bạc, ngựa hay không đủ để báo đáp cho ông đâu. Nay tôi bằng lòng đem đứa con gái út của tôi là Khoát Khoát Can và cháu gái của tôi là Hỏa Lôi công chúa, gã cho hai đứa con trai của ông!
Truật Xích không khỏi ngạc nhiên.
Hốt Đô Hợp rời khỏi chỗ ngồi, dập đầu lạy tạ, đôi mắt đều trào lệ nhưng do quá cảm động nên không nói được tiếng nào. Thành Cát Tư Hãn cười to, nói:
- Này, chúng ta là sui gia với nhau, vậy không cần phải quì lạy! Có gì mà mọi người phải ngạc nhiên? Xin mời các vị hãy uống rượu bằng tô lớn, ăn thịt từng miếng to, kể cả Tháp Nhi Hồn phu nhân nữa, ai chưa uống tới nằm mẹp tại chỗ thì người đó chưa chân thành kết giao tình bằng hữu với Thiết Mộc Chân tôi! Xin uống! - Thiết Mộc Chân bưng tô rượu lên uống cạn.
Tất cả mọi ngươi đều bưng tô rượu của mình lên uống cạn theo.
Tiếng cười vui vẻ của Thành Cát Tư Hãn cũng làm cho bầu không khí trong khắp cả đại trướng cũng vui lên. Mọi người đều vui một cách thật sự.
Màn đêm đã buông rũ. Thành Cát Tư Hãn rời khỏi bàn tiệc bước ra ngoài trướng vàng. Khoát Nhi Xích cũng bước theo, gọi:
- Thưa Đại Hãn.
Thành Cát Tư Hãn đi chậm lại. Khoát Nhi Xích bước kịp tới nơi, nói:
- Thưa Đại Hãn, chuyện Tháp Nhi Hồn phu nhân, phải chăng ngài đã quên rồi?
Thành Cát Tư Hãn nói khẽ như để cho mình nghe:
- Không quên, nhưng hiện nay chẳng những nhà ngươi không thể cưới Tháp Nhi Hồn phu nhân và 30 mỹ nữ khác, mà ta còn phải gã con gái và cháu gái của nhà ngươi đi xa đến tận hồ Baykal!
Khoát Nhi Xích hốt hoảng, hỏi:
- Tại sao vậy?
Thành Cát Tư Hãn đứng yên lại, nói:
- Ta hiện nay hết sức cần một vùng biên cương ở phía bắc cũng yên tĩnh như bầu trời đêm tại vùng đồng cỏ này. Vậy chuyện các cô gái đẹp của nhà ngươi hãy chờ thêm một thời gian nữa nhé. Bây giờ hãy gọi Tốc Bất Đài tức khắc đến lều riêng của Dã Toại phi để ra mắt ta.
Thành Cát Tư Hãn tiếp tục đi về hướng lều riêng của Dã Toại phi.
Khoát Nhi Xích mặc dù không hài lòng, nhưng cũng đành phải tuân lệnh bước đi.
Thành Cát Tư Hãn đã đến lều riêng của Dã Toại phi. Lính bảo vệ cúi đầu thi lễ và lên tiếng chào:
- Thưa Thành Cát Tư Hãn?
Ông vừa định bước vào cửa, thì Nạp Nha A dẫn hai mẹ con của Đóa Đãi bước tới nói - Thưa Đại Hãn, ngài còn nhớ người này không?
Hai mẹ con Đóa Đãi cùng quì xuống đất, dập đầu lạy và lên tiếng chào:
- Thưa Thành Cát Tư Hãn!
Thành Cát Tư Hãn cố nhớ lại con người trước mặt, nói:
- Có phải Đóa Đãi, người mà ta đã mua về khi đến thành Tịnh Châu hồi mùa thu năm đó không?
Đóa Đãi đáp:
- Chính là tiểu nhân ti tiện như loài sâu kiến này!
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Nhà ngươi đã tìm được mẹ nhà ngươi rồi ư?
- Tiểu nhân nhờ Đại Phán Quan tìm trong sổ sách Thiên Hộ nên mới tìm được.
- Hỡi bà mẹ đáng kính kia, hỡi bà mẹ đáng thương kia, bà đã chịu khổ quá nhiều rồi đấy!
Bà cụ xúc động nói:
- Thưa Đại Hãn, suốt cả cuộc đời mẹ con chúng tôi thật không thể nào báo đáp được ân tình của ngài!
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Con trai của bà đã vì tôi mà chết ngoài trận mạc, vây mà tôi không bảo vệ được đứa con trai út của bà, để nó bị người Nữ Chân bắt đi làm nô lệ suốt bảy năm, chịu đủ thứ giày vò và tủi nhục. Tôi xin thề trước trời cao, là tôi sẽ làm cho tất cả mỗi sinh linh ở khắp các địa phương dưới bầu trời này phải nhớ mãi, là người Mông Cổ da vàng, tay cầm mã tấu đầu cong, cưỡi trên lưng những con chiến mã là không thể hiếp đáp được! Phải để cho tiếng hò reo sát phạt của chúng ta làm cho những đứa trẻ khuấy rầy khóc đêm phải sợ hãi; sẽ dùng những thanh đao và những mũi tên của chúng ta trừng phạt tất cả những sự ngang ngược ở trong đời, để cho sự báo ứng được diễn ra ngay trước mắt. Ngày đó sẽ không còn xa! Này Đóa Đãi, nhà ngươi phải chăm sóc và hiếu thảo với mẹ già đấy nhé!
Thành Cát Tư Hãn bước vào lều riêng của Dã Toại. Dã Toại cởi chiếc áo choàng cho chồng và nói:
- Đại Hãn hãy ngồi xuống cạnh bếp lò này đây.
Thành Cát Tư Hãn ngồi xuống phía tây của bếp lò, đưa hai tay ra hơ lửa. Dã Toại nói một cách bình thản:
- Ngài đã quyết định rồi ư?
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Quyết định cái gì?
Dã Toại đáp:
- Mở cuộc nam chinh đánh nước Kim?
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Tại sao nàng biết được?
- Ngài đuổi sứ thần của hoàng đế nước Kim, không phải có nghĩa là ngài đã tuyên chiến với họ rồi đấy sao?
Thành Cát Tư Hãn đưa mắt nhìn Dã Toại một lượt, nhưng không trả lời. Một lúc sau, ông ngã người nằm xuống và gối đầu lên cánh tay của Dã Toại nói:
- Này Dã Toại, theo nàng ta có thể đánh thắng được không?
- Được!
- Có phải thế không? Nếu ta bị đánh bại thì sự nghiệp xây dựng suốt nửa đời người của ta kể như phủi tay đó!
Dã Toại nói một cách khẳng định:
- Ngài sẽ đánh thắng!
Thiết Mộc Chân ngồi bật lên, đưa mắt nhìn chăm chú vào Dã Toại, nói:
- Nàng có biết không? Nước Kim đã xây dựng hơn 100 năm rồi, dân số của họ nhiều hơn ta gấp 40 lần, quân đội của họ nhiều hơn gấp 10 lần ta. Nước của họ là một quốc gia giàu có, binh mạnh ngựa khỏe!
Dã Toại tươi cười nói:
- Họ đã ngoài 100 tuổi rồi! Đã quá già rồi!
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Làm sao nàng biết?
- Ngài quên rồi sao! Người Tháp Tháp Nhi chúng tôi đã thần phục họ năm sáu chục năm. Lúc ban đầu A Cốt Đã khởi binh chống lại triều đình nhà Liêu, đánh chiếm Biện Lương, bắt sống hai vua Huy Tông và Khâm Tông của triều đại nhà Tống, thì họ chỉ có mấy vạn binh mã mà thôi, thế mà họ lại chiến thắng được quân đội của nước Tống đông đến mấy chục vạn. Còn bây giờ nước Kim cũng giống như nước Liêu, nước Tống thời đó, họ đã quen sống trong cảnh thái bình, quen cầu an hưởng lạc, không còn tinh thần chiến đấu dũng cảm như thời trước, không còn đủ sức chịu đựng được những cuộc tấn công mạnh. Trong khi đó, chúng ta vừa mới thành lập Hãn quốc của riêng mình. Ở vùng đồng cỏ này có một câu ngạn ngữ: "Lỗ tai có trước nhưng không bằng cặp sừng mọc sau". Huống chi hiện nay nước Kim lại do Vệ vương, một con người tầm thường vô dụng, u mê cùng cực đó lên làm hoàng đế?!
Thành Cát Tư Hãn hết sức hài lòng, cất tiếng cười, nói:
- Chính ta cũng suy nghĩ như vậy nên mới dám nhổ một bãi nước bọt trước mặt sứ thần nhà Kim!
Dã Toại cũng cười, nói:
- Có phải ngài thử thiếp hay không?
Thành Cát Tư Hãn dùng trán của mình ấn vào trán Dã Toại, nói:
- Không! Vì ta muốn chứng minh đó thôi. Nói cho cùng, vì đây là một đại sự mà tính nguy hiểm lại rất to lớn!
Từ ngoài lều có tiếng của Tốc Bất Đài nói to:
- Thiên Hộ Tốc Bất Đài phụng chiếu diện kiến Thành Cát Tư Hãn!
Thành Cát Tư Hãn nói với Dã Toại phi:
- Gọi anh ta vào đây.
Dã Toại đi mở cửa. Tốc Bất Đài bước vào, nói:
- Tham kiến Đại Hãn!
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Hãy ngồi xuống! Thủ lĩnh của bộ lạc Oát Diệc Thích ở trong rừng là Hốt Đô Hợp cho biết, cha con Thoát Hắc Thoát A và Hốt Đô thuộc bộ lạc Miệt Nhi Khất, đã kết hợp với con trai của Thái Dương Hãn là Khuất Xuất Luật, tụ hợp hơn 2.000 tàn binh của các bộ lạc Miệt Nhi Khất và Nải Man, đang chiếm cứ vùng sông Dã Nhi Đích Thạch, chuẩn bị gây rối!
Tốc Bất Đài cười nói:
- Chỉ hơn hai nghìn người thì đâu phải là chuyện to.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Không! 2.000 người đối với đại quân của Mông Cổ đông 10 vạn người thì không đáng kể gì, nhưng đối với 2.000 quân của quân đội Mông Cổ đang đóng giữ vùng Oát Nhi Đóa mà nói, thì là một kẻ thù rất nguy hiểm.
Tốc Bất Đài phấn khởi nói:
- Đại Hãn muốn nam chinh ư? - Thành Cát Tư Hãn khẽ gật đầu. Tốc Bất Đài nói tiếp - Tôi sẽ đi cho 2.000 người của bọn Thoát Hắc Thoát A và Khuất Xuất Luật đều trở thành quỉ không đầu hết!
- Tốt! Vậy sẽ do người sui gia mới của ta là Hốt Đô Hợp làm người dẫn đường. Các ngươi xóa được bọn chúng là rất tốt, vì đó là bọn có thể gây rối ở hậu phương của ta. Được vậy ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp hoàng đế của nước Kim!
- Vâng! - Tốc Bất Đài đứng lên thi lễ, bước ra khỏi lều với một tinh thần phấn chấn
Kỵ binh của Tốc Bất Đài đã tiến được vào vùng thung lũng sông Dã Nhi Đích Thạch êm ru không ai hay biết.
Một buổi sáng, đội ngũ của Khuất Xuất Luật, Thoát Hắt Thoát A đang tập hợp một cách vô trật tự tại phía trái của bờ sông. Những người phụ nữ đang lo việc nấu cơm dã ngoại, còn bọn đàn ông thì xúm nhau đến vớt những miếng thịt nửa sống nửa chín để ăn.
Khuất Xuất Luật, Thoát Hắc Thoát A, Hốt Đô và một số người khác đang ngồi vây quanh một đống lửa.
Khuất Xuất Luật nói:
- Theo tôi, chúng ta sống lâu dài như một bầy chuột ở đồng cỏ không phải là chuyện tốt đâu.
Thoát Hắc Thoát A cất giọng già nua nói:
- Còn có cách nào khác hơn? Ta và Thiết Mộc Chân đã đánh nhau suốt 30 năm trường, lực lượng của hắn ngày càng mạnh lên, đội ngũ của ta không đủ sức để tiêu diệt chúng!
Khuất Xuất Luật nói:
- Tất nhiên! Nhưng đội ngũ của chúng ta có thể đi đánh chiếm từng bộ lạc của hắn ở trong rừng để giành lấy bá tánh. Nếu mọi việc thành công thì chúng ta sẽ có trong tay hằng vạn binh mã, cũng như một vùng đất rộng lớn ở biên cương phía bắc này.
- Tức chúng ta cắm một lưỡi dao sau lưng của Thiết Mộc Chân! - Hốt Đô phấn khởi đâm thẳng thanh đao đang cầm trong tay vào thân con dê đang nướng trên lửa.
Ngay lúc đó, bỗng có tiếng la hốt hoảng:
- Người Mông Cổ tới rồi!...
Mọi người ngước mặt nhìn lên, thấy trên núi nằm ở phía sau lưng có những tay cung nỏ đứng đông nghẹt. Sau một hồi trống, những mũi tên từ trên núi bắn xuống bờ sông loạn xạ như một đám cào cào bay. Số người có mặt tại đó liên tục ngã xuống.
Thoát Hắc Thoát A to tiếng la:
- Hãy lên ngựa vượt qua sông!
Mọi người ào ào tràn tới, đua nhau vượt qua sông bằng cách lội nước. Nhưng họ mới vừa qua được nửa sông, thì trên sườn núi phía đối diện lại xuất hiện vô số những người Mông Cổ từ trên cao giương cung bắn xuống như mưa.
Thoát Hắc Thoát A từ trên lưng ngựa té xuống dòng sông. Hốt Đô và bọn thân binh vừa khóc vừa đỡ ông ta lên bờ. Khuất Xuất Luật dẫn bốn năm tên kỵ mã chạy bay tới, nói to:
- Chạy mau, Tốc Bất Đài tới rồi!
Quả nhiên, Tốc Bất Đài và Hốt Đô Hợp đang dẫn một đội kỵ mã với mã tấu sáng ngời cầm trên tay áo ào xông tới. Đứa con út của Thoát Hắc Thoát A vừa khóc vừa nói:
- Đại ca ơi, còn di thể của phụ thân tính làm sao đây?
Hốt Đô một mặt nhảy lên lưng ngựa một mặt nói lớn:
- Cắt lấy thủ cấp mang đi!
Đội kỵ mã của Tốc Bất Đài ầm ầm lướt qua, tức thì tại bờ sông Dã Nhi Đích Thạch đã trở thành một bãi tha ma vắng lạnh!
Để thử tinh thần của quân đội, Thành Cát Tư Hãn đã tiến hành một cuộc thực nghiệm nho nhỏ.
Một hôm, tại lều vàng của Đại Hãn, Thành Cát Tư Hãn đem một chiếc khớp ngựa có nạm vàng trao cho Thất Cát Hốt Thốc Hốt, nói:
- Nhà ngươi hãy đem bộ khớp ngựa nạm vàng này vứt đâu đó trong khu vực chăn nuôi của chúng ta.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt hỏi:
- Để làm gì?
Thành Cát Tư Hãn đáp:
- Phái người núp ở một vị trí xa xa để theo dõi người qua đường, bất luận ai nhặt hoặc không nhặt bộ khớp ngựa nạm vàng này đều bắt về đây cho ta.
Thất Cát Hốt Thốc Hốt tuân lệnh, nói:
- Vâng!
Qua ngày hôm sau, Thất Cát Hốt Thốc Hốt hướng dẫn Thành Cát Tư Hãn đến lều riêng của Đại Phán Quan nói:
- Trong vòng một ngày có bốn người đi qua, nhưng không có ai nhặt lấy bộ khớp ngựa nạm vàng này cả.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Thế à? - Vừa nói ông vừa bước vào đại trướng.
Thành Cát Tư Hãn ngồi xuống chiếc ghế của Đại Phán Quan. Thất Cát Hốt Thốc Hốt đứng bên cạnh ông. Phía trước họ có bốn người Mông Cổ đang đứng thành một hàng.
Thành Cát Tư Hãn đưa tay chỉ một trong số bốn người đó, hỏi:
- Anh! Có phải anh không trông thấy bộ khớp ngựa này không?
Người đó đáp:
- Tôi có trông thấy.
Thành Cát Tư Hãn lại hỏi:
- Có phải anh không biết đó là một bộ khớp ngựa quí không?
Người ấy đáp:
- Có ai lại không biết? Đó là một bộ khớp ngựa nạm vàng!
- Thế tại sao anh không nhặt?
Người ấy lắc đầu đáp:
- Không! Tôi không dám! Bộ luật Đại Trác Tát có qui định, nếu ai nhặt của rơi mà không hoàn trả lại cho nguyên chủ, thì bị xem là trộm cắp, mà trộm cắp thì sẽ bị chém đầu!
Thành Cát đưa tay chỉ một người khác, hỏi:
- Tại sao anh không nhặt?
Người đó đáp:
- Tôi đã có một bộ khớp ngựa còn quí hơn bộ khớp ngựa này nữa. Đó là bộ khớp ngựa do Thiên Hộ Trưởng đã phân phối cho tôi, vì tôi đã tỏ ra dũng cảm trong trận đánh nhau với người Nải Man.
Thành Cát Tư Hãn đưa tay chỉ vào người thứ ba, hỏi:
- Còn anh, có phải anh cũng có một bộ khớp ngựa quí hơn bộ khớp ngựa đó không?
- Thưa không! Nhưng trong chiến trận sắp tới, tôi có thể có một bộ khớp ngựa quí hơn bộ này!
- Tốt! Anh có chí khí đấy! - Thành Cát Tư Hãn quay sang hai người cuối cùng: - Còn anh thì sao?
- Tôi không nhặt vì nó không phải là của tôi. Lấy những gì không phải của mình là điều đáng nhục!
- Hả?
Người ấy nói tiếp:
- Tôi còn nhớ có một lần viên Na Khả Nhi của Tát Sát Biệt Khất, thủ lĩnh của bộ lạc Chủ Nhi Khất đã ăn cắp một bộ khốp ngựa, làm cho Khả Hãn hết sức tức giận, ngài bảo trong đời của mình ghét nhất là bọn trộm cắp. Vì tất cả cái ăn cái mặc của chúng ta đều do sự lao động cần cù làm ra, hoặc lấy được từ chiến trường về, cho nên nó được đổi bằng mồ hôi và máu. Trong khi đó, kẻ trộm cắp vừa không đổ mồ hôi vừa không đổ máu, mà chiếm hữu một cách dễ dàng mồ hôi và máu của kẻ khác. Vậy cái thứ chó chốc, cái thứ quạ đen đó, chỉ có một biện pháp xử lý duy nhất: Giết!
Thành Cát Tư Hãn cười to nói:
- Tốt! Này Thất Cát Hốt Thốc Hốt, ta vốn lo ngại số quân 2.000 đang đóng giữ tại đầu nguồn ba dòng sông là quá ít, nhưng nay ta có một hậu phương mà người đi đường không nhặt của rơi thì ta còn sợ gì nữa?
Thất Cát Hốt Thốc Hốt hỏi:
- Đại Hãn định thảo phạt nước Kim ư?
Thành Cát Tư Hãn nói một cách nghiêm túc:
- Ta đã chờ đợi cái ngày đó suốt hơn 4 năm qua rồi!
Mùa xuân năm 1211, Thành Cát Tư Hãn mở đại hội thệ sư tại bờ sông Onon, nơi dựng lều và chăn nuôi của người Mông Cổ. Lá quân kỳ Thốc Hắc được treo cao trên đỉnh núi. 90 Thiên Hộ xếp thành hàng theo thứ tự, cờ xí rực rỡ, chiến mã to béo, đại đao và giáo dài san sát như rừng.
Thành Cát Tư Hãn đi nhanh lên một đỉnh đồi nhỏ nhìn về phía mặt trời đang mọc. Ông cởi sợi dây nịt vắt ngang qua cổ, lột mão đưa cao rồi quì xuống nói:
- Hỡi trời cao và các vị thần linh trên núi Bất Nhi Hãn, đôi mắt của các vị có mặt ở khắp các nơi và các vị cũng đã chứng kiến tổ tiên của chúng tôi như Yểm Ba Hài Hãn và Oát Lặc Ba Nhi Hợp Hắc đều là những người vô tội nhưng lại bị hoàng đế của nước Kim đóng đinh lên con lừa gỗ để giết chết. Mối thù hận này chúng tôi luôn ghi xương khắc cốt. Chúng tôi hôm nay sẽ đi trả thù. Chúng tôi dựa vào sức mạnh của trời cao để chiến thắng kẻ thù; dựa vào những vị thần linh chuyên lo trừ ác đề cao việc thiện, cũng như nhờ sự phù hộ của các vị tổ tiên đời trước để đánh thắng Kẻ thù.
Thành Cát Tư Hãn nhắm đôi mắt lại, trong khi tiếng hò reo sát phạt chấn động cả mặt đất. Một lúc lâu sau, ông vẫn quì yên tại chỗ.
Thành Cát Tư Hãn tiến về phía nam để đánh vương triều nhà Kim là việc mà nhiều năm qua ông rất mong muốn. Nhìn chung nguyên nhân và lý do, quá trình và thực chất của cuộc chiến tranh này, chúng ta có thể qui kết đây là một cuộc chiến tranh phục thù chống áp bức dân tộc, một cuộc chiến tranh cướp đoạt về mặt kinh tế và cũng là một cuộc chiến tranh nhằm mục đích chinh phục, giành quyền thống trị tối cao để thống nhất đất nước. Cuộc chiến tranh này là kết quả tất nhiên của sự phát triển từ các mối mâu thuẫn trong xã hội, giai cấp và dân tộc, chứ không phải là một cuộc chiến tranh của một thiểu số người có cuồng tính.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn