You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Âm Mưu Của Trác Mộc Hợp Và Tang Côn
gọn gió lạnh của khu vực phía bắc từ cánh đồng tuyết mênh mông thổi đến, thế mà Thiết Mộc Luân đang phi ngựa như bay mồ hôi vẫn rướm ướt cả áo.
Hốt Sát Nhi đang ngồi trên lưng ngựa, miệng hát nghêu ngao cảm thấy rất vui vẻ, vì đã thực hiện được âm mưu của mình. Chợt anh ta nghe có tiếng vó ngựa phi rất gấp ở phía sau, hoảng hốt quay đầu nhìn lại.
- Bớ Hốt Sát Nhi. Nhà ngươi hãy dừng ngựa lại! - Giọng nói trong trẻo bộc lộ sự tức giận của Thiết Mộc Luân xé tan bầu không khí tịch mịch trên cánh đồng tuyết. Hốt Sát Nhi đoán biết gian kế của mình đã bị Thiết Mộc Luân thấy được, vậy "36 kế bỏ chạy là hơn". Anh ta khòm lưng sát mình ngựa, tra roi cho ngựa chạy như bay.
Thiết Mộc Luân ngồi trên lưng ngựa lắp tên vào cung, bắn ra một phát. Mũi tên cắm phập vào nón của Hốt Sát Nhi.
Hốt Sát Nhi càng cúi sát mình xuống bờm ngựa, thúc ngựa chạy càng nhanh hơn. Khoảng cách giữa hai người cứ mỗi lúc một xa dần.
Thiết Mộc Luân dừng ngựa đứng lại, la to:
- Bớ Hốt Sát Nhi. Nhà ngươi là một con rắn độc, vậy từ nay về sau chớ có gặp mặt ta!
Hốt Sát Nhi cảm thấy đã thoát khỏi sự nguy hiểm, cũng dừng ngựa đứng lại, thò tay nhổ lấy mũi tên trên chiếc nón, quay đầu lại nói lớn:
- Bớ Thiết Mộc Luân, nhà ngươi hãy chờ đấy, mũi tên này sớm muộn gì ta cũng trả lại cho nhà ngươi!
Trong thời đại của Thiết Mộc Luân, các bộ lạc ở vùng thảo nguyên đều lấy việc chinh phục và chiến tranh làm nghề nghiệp. Giữa họ với nhau không bao giờ có tình bạn tốt đẹp lâu dài, mà cũng không bao giờ có mối thù địch vĩnh viễn. Tình bạn và thù địch giữa họ hoàn toàn dựa vào quyền lợi tùy lúc mà thay đổi. Sự kết hợp giữa Thiết Mộc Chân và cha con Vương Hãn cũng được xây dựng trên mối quan hệ đó. Tình cảm an đáp xưa kia cũng như việc hâm nóng lại mối tình liên minh cha con đều không thể ngăn cản được sự chuyển hóa mối mâu thuẫn giữa đôi bên.
Tại nơi dựng lều trại của Tang Côn, Trát Mộc Hợp và đồng bọn đang đạo diễn một âm mưu mới.
Trát Mộc Hợp và A Lặc Đàn đang thay phiên nhau kích động Tang Côn:
- Đáng lý ra tôi không nên nói xấu phụ thân của anh - Trát Mộc Hợp nói tiếp - Nhưng ông ấy... trước đây đã tuyên bố Thiết Mộc Chân là con trưởng nam của ông ấy, còn chê anh là người không có thao lược, không đủ tài năng để gánh vác trọng trách.
- Phải đấy! Nói như vậy chẳng hóa ra là việc trăm năm về sau, Hãn vị và Vương vị của bộ lạc Khắc Liệt này đều nhường cả cho Thiết Mộc Chân thừa kế hay sao? - A Lặc Đàn đánh thẳng vào chỗ thắc mắc của Tang Côn.
- Về điểm này Thiết Mộc Chân còn hiểu rõ hơn cả anh - Trát Mộc Hợp phân tích sâu hơn - Nếu không phải vậy thì tại sao anh ta lại cam tâm làm con trai của phụ vương anh?
- Anh phải tuyệt đối thận trọng! - A Lặc Đàn nói qua giọng của người hiểu nhiều thấy rộng - Trong các bộ tộc Mông Cổ của chúng ta có thiếu gì nhân tài, thế mà không ai có thể quật ngã được Thiết Mộc Chân!
Trát Mộc Hợp nói tiếp:
- Tất cả những anh hùng trên vùng thảo nguyên này đều lần lượt bị anh ta tiêu diệt, giờ đây chỉ còn lại Mông Cổ, Nải Man và Khắc Liệt đứng thành hình chân vạc.
- Tình thế tương đối rõ rệt, nếu có anh ta thì không có chúng ta, nếu có chúng ta thì không có anh ta - A Lặc Đàn dường như đi đến một kết luận.
- Tôi thấy anh có thể trở thành một người nắm sự nghiệp lớn, cho nên tôi mới đem những ý nghĩ, những kế hoạch ở trong lòng thành thật nói với anh - Sự tâng bốc của Trát Mộc Hợp đánh trúng tâm địa háo danh của vị "tướng quân" trẻ này. Do vậy, vừa nghe qua thì Tang Côn đấm quả đấm xuống mặt bàn, nói:
- Ngay từ lâu tôi đã thấy được lòng lang dạ sói của Thiết Mộc Chân rồi, thế nhưng phụ hãn của tôi đã bị một số ân huệ bé nhỏ của Thiết Mộc Chân làm cho mờ cả đôi mắt!
Trát Mộc Hợp nói:
- Anh là con trai duy nhất của ông ấy, vậy sự tồn vong của bộ lạc Khắc Liệt là hoàn toàn trông cậy vào anh!
- Các ông thấy tôi phải làm gì?
Trát Mộc Hợp nói ngay không do dự:
- Phải ra tay trước là hơn!
- Hãy trừ quách Thiết Mộc Chân, rồi sau đó sẽ tiêu diệt bộ lạc Nải Man! - A Lặc Đàn nêu rõ tư tưởng chiến lược của mình - Tới chừng đó thì cả vùng thảo nguyên này đều là của anh!
Đáp Lý Đài nguyên là thúc thúc của Thiết Mộc Chân, thấy được tình cảnh nguy hiểm đó của Thiết Mộc Chân, bèn nhanh nhẹn góp ý:
- Tôi có một chủ trương như thế này!
Tang Côn hối:
- Ông hãy nói đi!
- Không có nước thì không thành sông ngòi, không có gốc thì không thành đại thụ, vậy chúng ta có thể trước tiên cướp đi tất cả bá tánh của anh ta, một khi đã mất hết bá tánh thì anh ta còn xưng Khả Hãn với ai nữa? - Đáp Lý Đài hiến ra một kế sách của mình.
Trát Mộc Hợp giật mình, Tang Côn và A Lặc Đàn vui mừng nói:
- Hay! Cướp lấy bá tánh của nó!
Đối với âm mưu của Tang Côn và Trác Mộc Hợp, Thiết Mộc Chân hoàn toàn không hay biết. Tại khu vực cắm lều trại của Thiết Mộc Chân đang xảy ra một trận tranh chấp do Hốt Sát Nhi tạo ra.
Bốn đứa con trai của Thiết Mộc Chân đang đứng tại một khu đất trống, Truật Xích và Sát Hợp Đài đối mặt nhau trong tình hình sẵn sàng bùng nổ một trận ác chiến. Truật Xích giận dữ lên tiếng chất vấn:
- Này Sát Hợp Đài có phải chính nhà ngươi nói ta không phải là con của cha, phải không?
- Đúng vậy! - Sát Hợp Đài không hề nhường bước.
- Nhà ngươi bảo ta là con của người Miệt Nhi Khất, phải không?
- Anh chính là con của người Miệt Nhi Khất!
- Tại sao ngươi lại dám bịa đặt ra chuyện đó để xúc phạm tới ta? Có phải vì nhà ngươi là con trai thứ của phụ Hãn, nên muốn dùng thủ đoạn đê hèn này để ly gián tình cảm giữa ta và Phụ Hãn hay không? Có thể nhà ngươi muốn thừa kế Hãn vị hay không?
- Tôi có thừa kế được Hãn vị hay không, chuyện đó không phải là chuyện quan trọng. Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép một hậu duệ của người Miệt Nhi Khất lên làm Khả Hãn của người Mông Cổ!
Đà Lôi cảm thấy hết sức bất bình, đứng bên cạnh Truật Xích lên tiếng khiển trách Sát Hợp Đài:
- Này nhị ca, tại sao anh lại lấy việc đồn đại ở ngoài đường để gán lên đầu cho đại ca như thế?
- Biết đâu sự đồn đãi ở ngoài đường đó lại là chuyện có căn cứ! - Oa Khoát Đài rõ ràng đã nghiêng về phía Sát Hợp Đài.
Truật Xích sấn tới trước mặt Oa Khoát Đài, nói:
- Mầy nói bậy!
Sát Hợp Đài chặn ngang Truật Xích, nói:
- Này Truật Xích anh là người từ đâu đến, tốt nhất nên trở về nơi đó là hơn!
Truật Xích tuốt thanh đao ra, nói:
- Nhà ngươi sẽ vì chuyện đó mà chảy hết máu trong người của nhà ngươi.
Sát Hợp Đài cũng tuốt đao ra khỏi vỏ, nói:
- Máu của tôi chảy ra chính là dòng máu của người Mông Cổ, còn dòng máu trong huyết quản của anh chính là dòng máu dơ bẩn ti tiện của người Miệt Nhi Khất!
Truật Xích huơ dao chém về phía Sát Hợp Đài, nói:
- Nếu thế thì để cho máu của chúng ta chảy ra xem thử nào!
Thế là hai anh em bắt đầu quần thảo với nhau!
Oa Khoát Đài biết Sát Hợp Đài tuyệt đối không thể là đối thủ của Truật Xích, muốn bước tới can ngăn, nhưng Đà Lôi kéo lấy anh ta, nói:
- Này tam ca, đừng can thiệp vào, có lẽ đây là phương pháp tốt nhất để giải quyết sự tranh chấp giữa hai người họ.
Hợp Đáp An thở hào hển từ xa chạy tới, quát:
- Dừng tay lại! Tất cả các người hãy buông đao xuống!
Sát Hợp Đài hoàn toàn không nghe theo lời khuyên ngăn của Hợp Đáp An, nói:
- Hãy cút đi cho ta!
Truật Xích đối với Hợp Đáp An cũng có sẵn thành kiến, nói:
- Đừng can thiệp vào chuyện của chúng tôi, cô chỉ là một cô gái ti tiện!
Hợp Đáp An đứng sững sờ.
Lưỡi đao của Truật Xích đã chém trúng vào cánh tay Sát Hợp Đài, vết thương trên cánh tay của Sát Hợp Đài bắt đầu chảy máu.
Hợp Đáp An la to:
- Bớ Truật Xích ngươi không thể chém bị thương em của ngươi?
Truật Xích bèn huơ lưỡi đao trở lại, khứa đứt một đường trên cánh tay của mình, nói:
- Được! Vậy để cho mọi người xem thử, máu từ trong huyết quản của các người chảy ra có gì khác nhau với máu của ta không?
Truật Xích bước tới để cho những giọt máu của mình nhỏ xuống bên cạnh những giọt máu của Sát Hợp Đài trên mặt tuyết.
Oa Khoát Đài la to:
- Phụ Hãn đến kia rồi!
Thiết Mộc Chân dẫn theo Dã Lặc Miệt và Xích Thích Ôn từ xa chạy tới. Thiết Mộc Chân giận dữ gầm lên:
- Đánh chúng cho ta! - Trong khi đó, Thiết Mộc Chân đã tung ngọn roi ngựa trong tay quất mạnh vào Truật Xích và Sát Hợp Đài.
Xích Thích Ôn không dám đánh những đứa con của Thiết Mộc Chân. Riêng Dã Lặc Miệt đã tung ngọn roi trong tay lên, quất mạnh vào Truật Xích và Sát Hợp Đài.
Truật Xích và Sát Hợp Đài không hề né tránh.
Một bầu không khí nghiêm trang bao trùm bên trong chiếc lều riêng của Kha Ngạch Luân. Kha Ngạch Luân và Bột Nhi Thiếp ngồi ngang hàng nhau. Những người quì trước mặt họ là Truật Xích, Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài và Đà Lôi. Hợp Đáp An đứng hầu bên cạnh.
Thiết Mộc Chân nổi trận lôi đình, quát:
- Hãy nghe đây, Bột Nhi Thiếp là bà mẹ đáng tôn kính của chúng bây, cả đời luôn giữ được sự trong sạch, trung thành, lương thiện, nhiều tài năng. Chính mẹ của chúng bây giúp đỡ cho ta được sự nghiệp lớn ngày hôm nay. Còn Truật Xích là con trai của ta, là đứa con trai dũng cảm nhất, có nhiều chiến công nhất của ta. Chúng bây nhớ rõ chưa nào?
Trong số bốn người con đang quì, có người nói lớn, có người nói nhỏ, nhưng đều đồng thanh trả lời:
- Dạ, đã nhớ rõ!
Thiết Mộc Chân nhìn sang Hợp Đáp An, nói:
- Còn Hợp Đáp An cô cô không phải là người để cho bọn chúng bây sai khiến như một nô bộc, mà chúng bây phải tôn kính như một trưởng bối! Hãy mau... mau thưa cô đi nào!
Bốn đứa trẻ lại đồng thanh lên tiếng thưa:
- Thưa cô Hợp Đáp An.
Truật Xích nói:
- Thưa Hợp Đáp An cô cô, con có lỗi, vậy xin cô tha thứ!
Sát Hợp Đài cũng dập mạnh đầu xuống đất trước mặt Hợp Đáp An, nói:
- Con mắng cô như thế thật là có lỗi. Con xin lỗi cô!
Hợp Đáp An xúc động đến hai mắt rưng rưng ánh lệ, nói:
- Không! Không! Các người đều là tiểu chủ nhân của tôi!
Cơn giận trong lòng Thiết Mộc Chân vẫn chưa nguôi, lên tiếng nói:
- Em đừng có khách sáo với chúng nó. Từ nay về sau đứa nào quên những lời dặn của ta vừa rồi, thì ta không nhìn nhận đứa đó là con trai của ta! - Dứt lời, Thiết Mộc Chân giận dữ bỏ đi ra ngoài. Nhóm anh em Truật Xích vẫn chưa dám đứng lên. Bột Nhi Thiếp đứng trơ trơ như khúc gỗ. Kha Ngạch Luân lẳng lặng khoát tay, bốn đứa trẻ cùng đứng lên lui ra khỏi lều.
Kha Ngạch Luân vuốt nhẹ lên lưng Bột Nhi Thiếp một cách thân mến, nói:
- Nè con, đừng khổ tâm nữa. Mẹ biết nỗi đau lòng của con!
Bột Nhi Thiếp ngã mình vào lòng mẹ chồng khóc lên thành tiếng.
Kha Ngạch Luân nói:
- Làm một người đàn bà thật khó. Nhưng làm vợ của họ Bột Nhi Chỉ Cân lại càng khó hơn! - Vừa nói đôi mắt của bà vừa trào ra hai hàng lệ.
Ngọn gió bấc tiếp tục gào rít, khiến cho bầu trời đêm của mùa đông lại càng chậm sáng hơn. Bên trong chiếc lều lớn của Thiết Mộc Chân, mặc dù lò lửa đang cháy đỏ rực, nhưng hơi lạnh ở bên ngoài vẫn cứ thỉnh thoảng tràn vào. Thiết Mộc Chân ngồi buồn một mình trong lều. Hợp Đáp An thắp sáng chiếc đèn dầu, nhưng cũng không biết phải nói gì với Thiết Mộc Chân, nàng chỉ đặt bàn tay của mình lên lưng bàn tay của Thiết Mộc Chân và nhìn Thiết Mộc Chân với đôi ánh mắt tràn ngập tình cảm ấm áp. Thiết Mộc Chân cũng đặt bàn tay của mình lên tay Hợp Đáp An, rồi thở dài não nuột! Một lúc lâu sau, Hợp Đáp An mới khẽ nói:
- Đêm nay Khả Hãn nên đến ngủ chung với Bột Nhi Thiếp, chắc chắn bà ấy đang rất khổ tâm.
Thiết Mộc Chân lắc đầu.
Hợp Đáp An lại khuyên:
- Nếu vậy, Khả Hãn có thể đến ngủ với Dã Toại hoặc Dã Tốc Can cũng được, chứ ngồi đây một mình nghỉ ngơi mông lung thì rất có hại cho sức khỏe.
Thiết Mộc Chân lại lắc đầu nói:
- Hai chúng ta cứ ngồi như thế này không phải hay hơn sao?
- Thôi được, tôi sẽ ngồi lại đây với Khả Hãn!
Hợp Đáp An ngồi xuống một cách ngay ngắn. Hai người đưa bốn mắt nhìn nhau, hai khóe miệng của Thiết Mộc Chân hiện lên một nụ cười đau khổ lờ mờ...
Đèn dầu sắp cạn trời cũng sắp sáng, nhìn thấy Thiết Mộc Chân ngáp dài, Hợp Đáp An nói:
- Cứ ngồi mãi thế này hay sao? Khả Hãn nằm xuống ngủ một lát, tôi sẽ thêm củi vào lò cho nó cháy đỏ hơn.
Thiết Mộc Chân nằm xuống, Hợp Đáp An kéo mền đắp cho ông ta.
Nhìn thấy Thiết Mộc Chân vẫn đưa mắt ngó lên nóc lều, Hợp Đáp An bèn nói:
- Khả Hãn không nên suy nghĩ mông lung nữa, hãy ngủ đi. Trời sắp sáng rồi đấy!
Thiết Mộc Chân thở dài, nói:
- Báo ứng! Đó là một sự báo ứng!
Hợp Đáp An hỏi:
- Khả Hãn nói gì vậy?
- Em nên biết, thời còn nhỏ anh từng bắn chết một đứa em trai khác mẹ, cho nên bây giờ hai đứa con của anh mới đánh nhau như hai con bò đực! - Thiết Mộc Chân đau đớn nhắm cả đôi mắt lại.
Hợp Đáp An nói:
- Này Thiết Mộc Chân, chỉ cần mai sau anh có một sự sắp xếp thích hợp, thì giữa chúng nó sẽ bình an vô sự. Chỉ sợ anh có thái độ bất tín nhiệm đối với một đứa nào đó thì hậu quả thực sẽ khó lường!
Bỗng nhiên, bên ngoài lều có tiếng vó ngựa. Giọng nói của Bát Nhi Truật từ ngoài vọng vào:
- Có Khả Hãn ở đây không?
Hợp Đáp An vén cửa lều. Bát Nhi Truật vội vàng từ ngoài bước vào lều, nói:
- Thưa Khả Hãn, bọn người của Tang Côn đã nổi lửa đốt khu vực chăn nuôi của chúng ta, lại muốn bắt đi bá tánh của chúng ta nữa!
Thiết Mộc Chân khoác áo ngồi lên hỏi:
- Họ cướp đi bao nhiêu người?
Bát Nhi Truật đáp:
- Nhờ chúng tôi có đề phòng trước nên họ cướp chẳng được mấy người.
Thiết Mộc Chân nghiến chặt đôi hàm răng, nói:
- Chuyện này sao lại đến nhanh quá!
Sáng sớm ngày hôm sau, tình hình tại khu vực cầm lều trại của Tang Côn cũng không còn yên tĩnh.
Hốt Sát Nhi xông vào chiếc lều của Trát Mộc Hợp, nói với Trát Mộc Hợp và A Lặc Đàn đang ngồi uống trà sữa:
- Nguy rồi! Việc Tang Côn đánh cướp bá tánh của Thiết Mộc Chân đã thất bại rồi!
Trát Mộc Hợp hỏi:
- Bức mây động rừng rồi ư?
A Lặc Đàn và Hốt Sát Nhi đều ngồi tiu nghỉu.
Trát Mộc Hợp đang moi óc suy nghĩ, nói:
- Quả nhiên mọi việc xảy ra đúng như dự liệu! - Dứt lời, ông ta hối hả đi ra khỏi lều. A Lặc Đàn và Hốt Sát Nhi đều cảm thấy lạ.
Trát Mộc Hợp bước vào chiếc lều Mông Cổ của Đáp Lý Đài, kéo ông ta dậy rồi hai người cùng đến một nơi thanh vắng đứng lại. Trát Mộc Hợp nhìn thẳng vào mặt Đáp Lý Đài, hỏi:
- Anh chủ trương đánh cướp bá tánh của Thiết Mộc Chân là có ý nghĩa gì?
Đáp Lý Đài ấp úng nói:
- Không có nước thì làm sao thành sông ngòi...
Trác Mộc Hợp nói toạc móng heo:
- Anh muốn bứt dây động rừng phải không?
Đáp Lý Đài cứng họng.
Trác Mộc Hợp lắc đầu nói:
- Đáng lý ra lúc đó tôi phải nghĩ tới việc giữa hai người là chú cháu ruột với nhau?
- Không phải, hắn từng nhốt tôi và không cho tôi tham gia đại hội Khố Lý Đài... Đáp Lý Đài dù trong lòng có tịch đang nhúc nhích, nhưng cũng cố tìm lý do để phản bác lại.
Trát Mộc Hợp nói:
- Anh đừng ngụy biện! Anh tưởng đâu làm như thế là tranh thủ được cảm tình cả hai bên, một khi Thiết Mộc Chân đánh bại Tang Côn thì anh sẽ được Thiết Mộc Chân tha thứ, phải không? Anh chớ nên hy vọng hão huyền, không có ai lại thích những kẻ tiểu nhân phản phúc vô thường đâu! Tôi cảnh cáo anh lần đầu mà cũng là lần chót, nếu anh tiếp tục giúp đỡ Thiết Mộc Chân, thì thanh mã tấu của tôi đây sẽ không tiếc rẻ gì mà không bổ xuống đầu anh. Xin anh nghe cho rõ đấy! - Hốt Sát Nhi chạy tới gọi:
- Này Trát Mộc Hợp, Tang Côn cho gọi chúng ta mau đến đấy!
Trát Mộc Hợp, A Lặc Đàn, Đáp Lý Đài, Hốt Sát Nhi cùng nhau kéo tới đại trướng của Tang Côn!
Tang Côn liền nói với bốn người vừa bước vào:
- Thiết Mộc Chân đã phát giác rồi. Hắn đã dẫn bộ hạ và bá tánh của hắn rời khỏi khu vực chăn nuôi của Phụ Hãn rồi, vậy bây giờ các
anh tính sao đây?
Trát Mộc Hợp đưa mắt nhìn Đáp Lý Đài, mạnh dạn nói:
- Ngay từ trước tôi đã có sẵn ý nghĩ rồi. Bây giờ chỉ còn cách là thuyết phục Vương Hãn khởi động binh đao, tiêu diệt Thiết Mộc Chân?
Tang Côn có vẻ do dự:
- Phụ vương có đồng ý không?
Trát Mộc Hợp nói:
- Chúng ta sẽ bố trí 10 người, đến nói với ông ấy mười lần những lời nói giống nhau thì ông ấy sẽ đồng ý thôi!
Tại gian kim trướng của Vương Hãn, những người thuyết khách của Tang Côn ngày đêm ra vào liên tục.
Vào ban ngày, A Lặc Đàn thuyết phục Vương Hãn:
- Tôi được báo cáo, Thiết Mộc Chân đã liên hợp với Thái Dương Hãn. Hắn di chuyển khu vực chăn nuôi của hắn chính là để tiện cấu kết với người Nải Man.
Vương Hãn nghe qua hết sức tức giận, nói:
- Nói bậy! Thiết Mộc Chân không bao giờ phản bội ta. Cầu mong Chúa phù hộ cho nó. Nhà ngươi đừng xúi bẩy Tang Côn có thái độ vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân!
Đêm đến, Hốt Sát Nhi đến thuyết phục Vương Hãn:
- Thiết Mộc Chân sẽ thôn tính bộ lạc của ngài. Tại bộ lạc Mông Cổ anh ta đã làm như vậy. Người Chủ Nhi Khất, người Thái Xích Ô, lại còn Trát Mộc hợp, A Lặc Đàn, người chú ruột của hắn là Đáp Lý Đài và tôi chẳng phải đều bị hắn tiêu diệt hoặc đuổi đi đó hay sao?
Vương Hãn hết sức bất mãn, nói:
- Ngươi đừng có kiếm chuyện với Thiết Mộc Chân. Trong trận đánh của 13 bộ lạc, không phải kẻ đứng ra cầm đầu 12 bộ lạc là Trát Mộc Hợp đó sao? Con người này khéo ăn nói để lừa bịp lôi kéo người chung quanh, lại không biết trọng chữ tín, vậy các người đừng có mắc lừa hắn.
Vào một buổi sáng khác, Trát Mộc Hợp kéo Đáp Lý Đài cùng đến thuyết Phục Vương Hãn:
- Ngươi có miệng có lưỡi đều nói như vậy. Ngài là người thông minh và có tầm nhìn xa, vậy Thiết Mộc Chân và ngài không bao giờ cùng tồn tại song song được. Tình hình đó ngài không thấy rõ sao?
Vương Hãn lạnh nhạt đáp:
- Chỉ có những người miệng lưỡi như quỉ Sa-tăng thì mới mắng chửi Thiết Mộc Chân. Mong Chúa sẽ khoan dung cho nhà ngươi.
Trát Mộc Hợp cười nói:
- Vậy theo ngài, Đáp Lý Đài thúc thúc có phải là ma quỉ hay không? Không phải chứ gì? Ông ấy là người nghe được chính miệng Thiết Mộc Chân nói là sau khi đánh bại Trát Đáp Lan, Thái Xích Ô, Tháp Tháp Nhi, Miệt Nhi Khất thì mục tiêu sau đó sẽ là chính ngài!
Vương Hãn hoàn toàn không tin nói:
- Này Đáp Lý Đài, trong thánh kinh thường nói. Kẻ làm chứng gian dối là một tội lớn không thể tha thứ. Nhà ngươi hãy thề với Chúa là nhà ngươi nói thực đi! Có phải Thiết Mộc Chân từng nói như thế không?
Đáp Lý Đái ấp úng đáp:
- Dường như... Đại khái... Hắn có nói như vậy!
Vương Hãn không khỏi giật mình. Trát Mộc Hợp lại nói thêm với dụng ý gây hiềm khích:
- Vậy thì thế nào?
Vương Hãn khoát tay. Trát Mộc Hợp và Đáp Lý Đài cùng bước ra ngoài. Đêm đến, Vương Hãn đọc kinh cầu nguyện với thái độ hết sức chân thành.
Tang Côn từ ngoài bước vào rồi ngồi nhẹ nhàng xuống. Vương Hãn cảm nhận được, lên tiếng hỏi:
- Tang Côn đó phải không?
- Thưa phụ Hãn, con đây!
- Có phải nhà ngươi đã tách rời ta đi đến một nơi khác xây dựng lều trại không?
- Con nghe nói sức khỏe của phụ Hãn không tốt, nên con vội vàng đi ngay trong đêm tối đến để thăm cha. Con cũng có mang thuốc bổ đến cho cha nữa.
Vương Hãn xoay lưng đứng dậy, nói:
- Nhà ngươi liên tục phái người đến thuyết phục ta tấn công bộ lạc Khất Nhan và lần này đích thân nhà ngươi tới để làm việc đó phải không?!
Hai mắt của Tang Côn rưng rưng ánh lệ. Vương Hãn dịu giọng nói:
- Tại sao nhà ngươi không nói?
Tang Côn nói qua giọng nói đầy tình cảm với hai mắt như sắp sửa trào lệ:
- Thưa phụ Hãn, con là con trai duy nhất của cha. Hôm nay cha còn khỏe mạnh mà Thiết Mộc Chân đã muốn thôn tính bộ lạc Khắc Liệt, vậy một ngày nào đó cha ra đi và con lên thay thế, thì bá tánh mà tổ phụ đã khó nhọc thu gom bao nhiêu năm qua, thử hỏi còn ai bảo vệ cho họ được nữa? Đứa con duy nhất của cha nếu bị Thiết Mộc Chân tiêu diệt hoặc bắt làm tù binh, làm nô lệ ti tiện, thì vợ con của cha và của con đều trở thành phi thiếp của Thiết Mộc Chân, thử hỏi cha ở chín suối có nhắm mắt được hay không?
Vương Hãn giật mình nói:
- Không! Điều đó không thể xảy ra!
- Có thể! Việc gì cũng có thể cả! Bộ cha quên ngay từ lúc nhỏ Thiết Mộc Chân đã từng bắn chết đứa em trai cùng cha khác mẹ của hắn là Biệt Cách Thiếp Nhi đó sao! Giữa cha và hắn, thử hỏi tình thân có bằng tình thủ túc của hắn không?
Vương Hãn cảm thấy tâm trạng của mình rối bời, bèn quì xuống trước bức tượng chúa Jesus bị nạn trên cây thánh giá, cầu khẩn:
- Chúa ơi! Người mau cứu vớt lấy con!
Tang Côn cũng quì xuống bên cạnh cha, nói:
- Chúa ơi! Với tấm lòng từ bi của người hãy ban cho con một biện pháp tốt hơn để con thuyết phục cha con, giúp cho ông ấy không còn bị Thiết Mộc Chân với một tâm địa như quỉ Sa-tăng làm mờ ám lương tri, đừng để cho con cái của Chúa phải tiếp tục đổ máu nữa!
Vương Hãn cất giọng nặng nề nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Tang Côn mạnh dạn đáp:
- Muốn lấy uy danh của cha để tập họp toàn thể bá tánh trong bộ lạc mở một trận đánh tiêu diệt Thiết Mộc Chân.
Vương Hãn trầm ngâm một lúc rồi bỗng đứng lên bước đi. Cuối cùng, ông thở một hơi dài nói:
- Ta và thân phụ của Thiết Mộc Chân là an đáp, họ chẳng những vui vẻ giúp đỡ cho ta nhiều lần, vậy ta làm sao nhẫn tâm mưu hại Thiết Mộc Chân?
Tang Côn cất giọng xúc động gọi:
- Bớ phụ vương!
Vương Hãn nói tiếp:
- Nhưng, ta đã thấy rõ rồi, ngươi nhất định phải làm điều đó. Nay ta đã già, không còn dùng vào đâu được, vậy nhà ngươi muốn làm gì thì nhà ngươi cứ làm thôi. Chỉ có điều là nhà ngươi đừng đổ trách nhiệm cho người khác, để ta có thể sống yên ổn trong tuổi già, để ta có thể mang một tấm lòng trong sạch về gặp Chúa!
Tang Côn quì xuống nói:
- Phụ Vương!
Vương Hãn lắc đầu thở dài, khoát tay ra hiệu.
Tang côn đứng lên, tay siết chặt cán đao, vui vẻ bước ra ngoài. Anh ta cảm thấy mình đang có sức mạnh vĩ đại, xoay chuyển nổi cả càn khôn, có đủ một tấm thân đủ sức đội trời đạp đất. Anh ta tung quả đấm lên cao như đang thị oai, nói:
- Bớ Thiết Mộc Chân, ta phải đánh bại nhà ngươi, phải bắt sống nhà ngươi, giết chết nhà ngươi!...
Trát Mộc Hợp và Đáp Lý Đài cùng bước tới nghênh đón. Trát Mộc Hợp hỏi:
- Vương Hãn có đồng ý xuất binh hay không?
- Đồng ý rồi! Này Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn, hãy tập hợp toàn thể bộ hạ và bá tánh lại, ta phải làm lễ tuyên thệ xuất chinh.
Trát Mộc Hợp ngăn lại nói:
- Không nên! Thưa Vương tử điện hạ, không được khoa trương, mà phải dùng biện pháp đánh lén, tức đánh mà không cần tuyên chiến, để Thiết Mộc Chân không kịp trở tay!
Tang Côn bừng hiểu ra, nói:
- Phải! Nếu thế thì hãy tập trung bộ hạ và bá tánh lại để cùng lên ngựa xuất chiến!
Trát Hợp Cảm Bất bước nhanh vào đại trướng của Vương Hãn, lên tiếng hỏi ngay:
- Thưa Vương huynh, bộ anh đánh Thiết Mộc Chân thật hay sao?
Vương Hãn thở dài đáp:
- Còn cách nào khác hơn nữa? Ta nuôi một con lạc đà con, nay nó đã lớn rồi và nó đuổi con lạc đà già ra khỏi chuồng!
Trát Hợp Cảm Bất hết sức giận dữ, nói:
- Vương huynh có thái độ lấy oán trả ân như thế! Bộ không sợ sự
trách phạt của Chúa hay sao?
Vương Hãn chỉ còn cách hy vọng:
- Chúa sẽ không trừng phạt cách làm sai lầm của người lương thiện chứ?
- Vương huynh, anh thật sự đã già rồi! - Trát Hợp Cảm Bất bỏ đi ra ngoài.
- Bớ Trát Hợp Cảm Bất! - Vương Hãn chạy theo chụp ông ta lại nói - Trát Hợp Cảm Bất, người em trai tốt của ta, ngươi hãy cứu lấy bộ lạc Khắc Liệt!
- Anh đã kéo bộ lạc Khắc Liệt vào một cuộc chiến tranh bất nghĩa, vậy tôi làm sao cứu được!
- Con ngựa con do ta sinh ra, tất nhiên ta biết mỗi ngày nó chạy được bao nhiêu dặm đường. Tang Côn nhất định không thể đánh thắng Thiết Mộc Chân!
- Nếu thế, anh muốn tôi làm gì?
- Ngươi hãy giúp Tang Côn!
- Cái gì?
- Bây giờ không còn có thể lựa chọn con đường nào khác. Nếu Tang Côn bị thất bại thi bá tánh của bộ lạc Khắc Liệt sẽ trở thành nô lệ của người Mông Cổ. Vợ con của ta, của ngươi và của Tang Côn đều trở thành nô tỳ của người Mông Cổ tin theo đạo Tát Mãn. Như vậy sau khi chết ta còn mặt mũi nào đi gặp Chúa nữa!
- Thôi được! Tôi sẽ đi theo Tang Côn đánh Thiết Mộc Chân. Nhưng, lòng dạ của nó rất hẹp hòi, lại bất tài vô đức, không thể thuyết phục được mọi người. Do vậy, anh không thể trao hết chuyện này cho một mình nó!
- Được rồi, ta sẽ đem bộ xương già này trèo lên chiến mã một lần nữa!
Vương Hãn ngồi xuống nói:
- Ta sẽ hạ chiếu thư cho Thiết Mộc Chân. Nhưng viết như thế nào đây?
Lúc bấy giờ bên ngoài có tiếng khua lẻng kẻng và Hốt Lan chạy ập vào nói: - Thưa Vương hãn, tại sao ngài không ngăn việc Tang Côn kéo quân đi đánh Thiết Mộc Chân?
Vương Hãn ngạc nhiên nhìn Hốt Lan, nói:
- Sao! Nó đã...
Trát Hợp Cảm Bất ngạc nhiên hỏi:
- Này Hốt Lan, tại sao nhà ngươi biết được?
Hốt Lan đáp:
- Tang Côn, cha tôi và nhóm người của Trát Mộc Hợp kéo quân đi đánh lén doanh trại của Thiết Mộc Chân rồi?
Vương Hãn sững sờ nói:
- Cái gì? Nó đã xuất binh rồi ư? - Hốt Lan đáp:
- Mời ngài bước ra xem đi!
- Thưa vương huynh, chúng mình cần phải nhanh chóng đuổi theo Tang Côn! - Trát Hợp Cảm Bất vừa nói vừa bỏ chạy ra ngoài và nói tiếp - Nó manh động như vậy, chắc chắn là sẽ gặp chuyện không may!
Năm 1203, Thiết Mộc Chân đã 41 tuổi. Hai cha con Vương Hãn và Tang Côn phát động một cuộc tập kích bất ngờ vào Thiết Mộc Chân. Đôi bên đã bùng nổ cuộc ác chiến nổi tiếng tại Cáp Lan Chân Sa Đà. Trận quyết đấu sống chết giữa bộ lạc Khắc Liệt và bộ lạc Khất Nhan được lịch sử đặt trước mặt Thiết Mộc Chân, bất luận ông ta muốn hay không, đều phải tiếp nhận lẩn thử thách ác liệt này.
Đêm hôm ấy, Tang Côn huơ đao dẫn binh sĩ xông vào doanh trại của Cáp Tát Nhi.
Tiếng người la hét, tiếng ngựa hí vang, ánh lửa rực trời.
Cáp Tát Nhi đang ngủ, giật mình thức dậy. Bỗng gian lều của anh ta bị kéo sập và lôi đi. Cáp Tát Nhi đang ở trần, vội vàng bật dậy. Còn bà vợ của anh ta vội vàng chụp tấm thảm len che ngực.
Một tên lính múa đao bổ thẳng xuống đầu Cáp Tát Nhi. Anh ta vội vàng né tránh lưỡi dao.
Trong cảnh chiến tranh hỗn loạn đó, Thiết Mộc Luân cưỡi một con ngựa và dẫn theo một con ngựa khác hướng về phía Cáp Tát Nhi, gọi to:
- Bớ nhị ca! Hãy mau nhảy lên ngựa!
Cáp Tát Nhi nhanh như chớp phóng mình lên lưng ngựa. Thiết Mộc Luân lại thảy cho anh ta một thanh mã tấu, nói:
- Chụp lấy! Mau thoát ra khỏi vòng vây đi báo cáo cho Thiết Mộc Chân!
Hai người vừa thúc ngựa vừa huơ đao chiến đấu, chém hạ những người của bộ lạc Khắc Liệt đang chận đường.
Trời đã sáng hẳn. Vương Hãn đứng bên ngoài đại trướng tại trung quân với một tâm trạng nôn nóng.
Trát Hợp Cảm Bất đưa tay chỉ về phía trước nói:
- Xem kìa, đã bắt được một toán phụ nữ!
Đôi mắt của Vương Hãn bỗng sáng bừng lên, hỏi:
- Số người đó là ai vậy? Có phải Kha Ngạch Luân và Bột Nhi Thiếp không?
Trát Hợp Cảm Bất thúc ngựa chạy xuống núi để xem qua tốp phụ nữ bị bắt sống. Trong số đó có những người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp. Trát Hợp Cảm Bất lên tiếng hỏi:
- Họ là gia quyến của ai vậy?
Hốt Sát Nhi có nhiệm vụ áp giải tù binh đáp:
- Chúng tôi đã đánh tan doanh trại của Cáp Tát Nhi em trai của Thiết Mộc Chân và bắt sống được vợ, con gái và hai đứa con trai của hắn!
Vương Hãn cũng vội vàng chạy tới nơi, lên tiếng hỏi:
- Còn Thiết Mộc Chân thì sao?
Hốt Sát Nhi đáp:
- Trát Mộc Hợp đang dẫn quân truy đuổi hắn nhưng gặp phải sức kháng cự rất mãnh liệt.
Vương Hãn nói:
- Ta hiểu và ta đã nói ngay từ lúc đầu, Thiết Mộc Chân không phải là người dễ trêu chọc, bây giờ chúng bây thấy chưa?
Có mười mấy kỵ mã chạy tới nơi. Vương Hãn hoảng hốt hỏi:
- Chuyện gì vậy? Các tay kỵ mã đã đến trước lều. A Lặc Đàn đỡ Tang Côn được Đáp Lý Đài từ trên ngựa đưa xuống.
Vương Hãn hất hoảng hỏi:
- Tang Côn thế nào rồi? Tang Côn làm sao rồi?
A Lạc Đàn đáp:
- Anh ấy bị trúng tên ngay quai hàm!
Mặt Tang Côn đầy máu và không ngớt rên rỉ. Vương Hãn lại nói lẩm bẩm:
- Ngay từ trước ta đã nói rồi, Thiết Mộc Chân không phải là người dễ trêu chọc. Thế mà các người đi trêu chọc con người đó. Hãy xem, trên mặt con trai ta đã bị đóng một mũi đinh rồi đó!
Tang Côn muốn nói nhưng không nói được, chỉ ấp úng. Hốt Sát Nhi tức giận nói:
- Bây giờ mà ngài còn nói những lời nói đó để làm gì nữa? Bây giờ phải lo chuyện báo thù thôi!
Vương Hãn nói:
- Chúa phù hộ ta! Mọi việc đã như thế này rồi, thì ra chỉ còn lo việc báo thù cho con, vậy tất cả mọi người hãy tiếp tục xung phong đi nào!
Trát Hợp Cảm Bất bước tới ngăn lại:
- Thưa Hãn huynh, không thể tiếp tục đánh được nữa. Nếu một khi anh không còn đứa con trai nào để cầm phướn cầu nguyện cho anh trước Chúa thì sao? Cho nên hiện nay việc chúng ta cần phải làm, chính là việc chăm sóc cho đứa con trai duy nhất của anh!
Vương Hãn như mới bừng tỉnh cơn mộng, nói:
- Hả?
Hốt Sát Nhi vội vàng lên tiếng:
- Không thể dừng tay được! Hiện nay Thiết Mộc Chân đang hết sức khó khăn, ngay đến chiến mã để cưỡi cũng không có, lều trại để ở cũng không, vậy ta phải nhân cơ hội này tràn lên tiêu diệt hắn!
Đáp Lý Đài cũng nói chen vào:
- Con cọp bị thương sẽ chống trả càng dữ tợn hơn. Vậy chi bằng ta tạm ngưng tấn công để bảo toàn thực lực, chỉnh đốn đội ngũ rồi sẽ tiến đánh Thiết Mộc Chân sau. Làm như vậy sẽ dễ dàng như việc trẻ con đi lượm phân bò vậy!
Vương Hãn nói:
- Ờ nói thế rất có lý!
A Lặc Đàn cuống quít nói chen vào:
- Thưa Vương Hãn, không thể thu quân trở về được!
Vương Hãn trả lời một cách quả quyết:
- Đừng có tranh cãi nữa! Này Trát Hợp Cảm Bất, hãy xuống lệnh cho Trát Mộc Hợp rút quân ra khỏi chiến trường!
Trên cánh đồng mênh mông nhìn mút mắt tại Cáp Lan Chân Sa Đà, tử thi nằm ngổn ngang khắp nơi.
Kết cục của trận đánh tại Cáp Lan Chân Sa Đà, bộ lạc Khắc Liệt và bộ lạc Khất Nhan của người Mông Cổ đều bị tổn thất nặng nề.
Thiết Mộc Chân vì muốn tránh những đòn tập kích mới của Vương Hãn nên đã rút quân ra khỏi chiến trường kéo về phía đông. Lúc đó quân đội của Thiết Mộc Chân chỉ còn lại 4.600 người và trung quân của ông ta chỉ còn lại một chiếc lều duy nhất.
Dưới ánh nến mờ tỏ, Kha Ngạch Luân, Bột Nhi Thiếp, Dã Toại, Dã Tốc Can, Hợp Đáp An và Thiết Mộc Chân đang vây quanh Thiết Mộc Luân đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Trong tay Thiết Mộc Chân đang cầm một mũi tên. Ông ta đưa mắt quan sát kỹ dấu hiệu trên mũi tên, nói:
- Thật quái lạ, đây là mũi tên Thiết Mộc Luân, thế tại sao nó lại bắn vào người của Thiết Mộc Luân vậy?
- Bớ Thiết Mộc Luân, con mau tỉnh lại! - Kha Ngạch Luân vừa khóc vừa nói tiếp - Chính nó đã yểm hộ cho chúng tôi thoát ra khỏi sự truy kích của Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn nên mới bị thương. Nếu không có nó thì chúng tôi đều trở thành tù binh của Vương Hãn rồi!
Bột Nhi Thiếp hỏi:
- Có tin tức của Oa Khoát Đài hay chưa?
- Hiện nay Oa Khoát Đài, Cáp Tát Nhi, Bát Nhi Truật, Bát Nhi Hốt đều bị lạc đội ngũ, không có tin tức - Thiết Mộc Chân thở một hơi dài nói tiếp - Quân đội của chúng ta cũng như bá tánh bị tản lạc đến bảy tám phần mười!
- Bây giờ Khả Hãn hãy đi thu gom bộ đội lại, ở đây đã có chúng tôi!
Thiết Mộc Chân vẫn còn đắn đo. Mộc Hoa Lê từ bên ngoài gian lều nói lớn:
- Bát Nhi Truật trở về đến nơi rồi!
Thiết Mộc Chân bước ra khỏi gian lều. Mộc Hoa Lê hạ thấp giọng nói:
- Ngài hãy đi theo tôi!
Thiết Mộc Chân và Mộc Hoa Lê đi xuyên qua chỗ binh sĩ nằm ngủ và những đống lửa đang bùng cháy cùng đến dưới một gốc cây to.
Những người ở đây vội vàng tránh ra để nhường đường. Mọi người trông thấy khóe miệng của Bát Nhi Truật vẫn còn dính máu bầm và đứng bên cạnh ông ta là Bát Nhi Hốt. Trên một chiếc áo da cừu trải trên mặt đất có một người đang nằm và người đó chính là Oa Khoát Đài. Thiết Mộc Chân bước nhanh tới cúi mình vừa xem kỹ vừa nói:
- Oa Khoát Đài thế nào rồi?
Bát Nhi Hốt đáp:
- Anh ấy bị quân của Vương Hãn bắn trúng một mũi tên vào cổ. Tôi và Bát Nhi Truật đã cứu thoát anh ấy ra khỏi loạn quân. Bát Nhi Truật đã dùng miệng hút lấy máu bầm nơi vết thương và phải trải qua rất nhiều khó khăn chúng tôi mới đưa được anh ấy tới đây.
Thiết Mộc Chân hỏi:
- Có phải nó bị ngất đi hay không?
Bát Nhi Truật đáp:
- Anh ấy đang ngủ đấy! Thiết Mộc Chân từ cạnh sườn của Mộc Hoa Lê tuốt một thanh kiếm thép ra, nói:
- Nhanh lên! Hãy nung đỏ lưỡi kiếm lên!
Nạp Nha A đón lấy lưỡi kiếm và đưa vào đống lửa để nung.
Thiết Mộc Chân nói:
- Bây giờ đừng cho mẹ nó hay vội - Mọi người đều gật đầu cho là phải.
Nạp Nha A cầm lưỡi kiếm đã nung đỏ. Bát Nhi Truật giữ đầu, Mộc Hoa Lê đè lưng, Truật Xích đè hai đùi của Oa Khoát Đài. Thiết Mộc Chân đưa tay cầm lấy lưỡi kiếm, Nạp Nha A nói:
- Thưa Khả Hãn, để tôi!
Thiết Mộc Chân đáp:
- Không sao, ta tự làm được! - Thiết Mộc Chân một tay cầm kiếm thử qua, rồi nhanh nhẹn áp vào vết thương nơi cổ của Oa Khoát Đài. Oa Khoát Đài rú lên một tiếng to. Mọi người có mặt chung quanh cũng kêu rú lên. Thiết Mộc Chân ném lưỡi kiếm sang một bên và trong ánh lửa bập bùng đôi mắt của ông ta đang lóng lánh ánh lệ.
Oa Khoát Đài từ từ mở mắt ra. Bát Nhi Truật vui mừng kêu to:
- Thưa Khả Hãn, Oa Khoát Đài đã tỉnh lại rồi!
- Thiết Mộc Chân vội vàng bước tới bên cạnh Oa Khoát Đài. Đôi mắt của Oa Khoát Đài đang trào lệ, cố gượng cười nói với Thiết Mộc Chân.
- Thưa Phụ Hãn, đừng lo lắng, con không cảm thấy đau tí nào đâu!
Thiết Mộc Chân đưa tay sờ đầu Oa Khoát Đài một cách âu yếm, nói:
- Con hãy bình phục nhanh lên, đừng để cho cha phải lo lắng. Con nên biết, con là đứa con trai mà cha thương yêu nhất đấy!
Oa Khoát Đài gật đầu, đáp:
- Thưa Phụ Hãn, chung quanh mắt của cha đã bị thâm quầng rồi đấy, vậy cha hãy mau đi ngủ một tí, riêng con sẽ bình phục nhanh chóng thôi!
Thiết Mộc Chân đúng là đang quá mệt mỏi. Ông giẫm lên tuyết trắng đi tới một gốc đại thụ khác, nói với Dã Lặc Miệt:
- Có thể báo tin về Oa Khoát Đài cho đại phi rồi đấy!
Dã Lặc Miệt rời đi. Mộc Hoa Lê bước tới nói:
- Thưa Khả Hãn, xin mời ngài vào lều Mông Cổ để ngủ một tí!
Thiết Mộc Chân lắc đầu đáp:
- Nay chỉ còn lại một cái lều Mông Cổ duy nhất! - Ông ta ôm lấy một chiếc mền da rồi tựa lưng vào gốc cây rồi ngủ gật. Tuyết lại bắt đầu rơi!
Bột Nhi Thiếp hối hả bước tới bên cạnh Oa Khoát Đài, đứng nhìn Oa Khoát Đài đang nhắm mắt ngủ. Bà nói qua giọng nước mắt:
- Ôi! Con trai của mẹ! - Bà dùng sức xé đứt một vạt áo, rồi hối hả bước đi ra phía sau một gốc cây lớn.
Dã Lặc Miệt lắc đầu, không hiểu Bột Nhi Thiếp định làm gì. Một lúc sau, Bột Nhi Thiếp từ phía sau một gốc cây bước ra, trên tay cầm vạt áo đã thấm nước tiểu của mình, bước trở lại bên cạnh Oa Khoát Đài rồi đắp nó lên vết thương của Oa Khoát Đài.
Dã Lặc Miệt hỏi:
- Thưa đại phi, đó là nước gì vậy?
Bột Nhi Thiếp đáp:
- Đó là nước tiểu của ta!
Dã Lặc Miệt lấy làm lạ hỏi:
- Nước tiểu ư, nó có công dụng gì?
- Điều trị vết thương. Con trai bị thương, thì món thuốc tốt nhất để điều trị chính là nước tiểu của người mẹ!
Dã Lặc Miệt lắc đầu, nói:
- Thế là hết! Mẹ tôi đã chết từ lâu, vậy nếu tôi lỡ bị thương thì chắc là không còn cách nào cứu sống!
Bột Nhi Thiếp không để ý tới lời nói của Dã Lặc Miệt, thở phào một hơi dài:
- Hãy khiêng nó vào gian lều Mông Cổ của ta. Trời cao sẽ phù hộ cho con trai ta, sáng sớm ngày mai này nó lại có thể cưỡi ngựa được rồi đấy!
Bát Nhi Truật từ trên lưng ngựa lấy xuống một chiếc áo khoác đan bằng len, rồi cùng Mộc Hoa Lê căng chiếc áo đó để che Thiết Mộc Chân đang ngồi ngủ dưới gốc cây.
Tuyết vẫn tiếp tục đỗ. Hai chân của Mộc Hoa Lê và Bát Nhi Truật dần dần bị chìm ngập trong tuyết...
Oa Khoát Đài và Thiết Mộc Luân cùng nằm trong gian lều Mông Cổ Đám người của Bột Nhi Thiếp thì ngồi chung quanh hai người họ.
Sáng sớm hôm sau tuyết đã ngưng đổ, trời đã quang đãng, từ phía đông vầng thái dương bắt đầu nhô lên.
Một tiếng ngựa hí làm cho Thiết Mộc Chân vội vàng ngồi bật dậy, to tiếng quát:
- Lên ngựa mau!
Tất cả mọi người đều ngồi bật dậy. Thiết Mộc Chân đã bình tĩnh trở lại nhìn thấy Mộc Hoa Lê và Bát Nhi Truật đang đứng phía trước mặt của mình. Hai chân đang bị tuyết phủ kín. Mọi người cũng đưa mắt nhìn về phía họ.
Mộc Hoa Lê và Bát Nhi Truật lảo đảo mấy lượt rồi té ngã xuống mặt tuyết. Thiết Mộc Chân vội vàng la to:
- Nhanh lên! Hãy tháo ủng của họ ra, rồi lấy tuyết chà lên chân cho họ!
Nạp Nha A, Dã Lặc Miệt và nhiều người chung quanh cùng chạy tới tháo ủng của Mộc Hoa Lê và Bát Nhi Truật, rồi dùng tuyết chà xát lên chân của họ.
Thiết Mộc Chân chú ý theo dõi. Một lát sau, chính Thiết Mộc Chân bước tới đẩy Nạp Nha A ra ngoài, rồi đích thân lấy tuyết chà xát vào chân của Mộc Hoa Lê. Không mấy chốc Mộc Hoa Lê tỉnh lại, vội vàng rút chân của mình lên. Thiết Mộc Chân lại dùng tuyết chà xát đôi chân của Bát Nhi Truật, phải qua một lúc lâu Bát Nhi Truật mới đánh rấm một tiếng to. Mọi ngươi đều ngơ ngác nhưng sau đó là một trận cười to đã nổi lên. Thiết Mộc Chân cũng cười đến không khép miệng lại được.
Bát Nhi Truật giật mình mở mắt ra:
- Các anh cười chi thế? - Mọi người cười càng dữ dội hơn.
Thiết Mộc Chân ngồi bẹp trên mặt tuyết cười ngặt nghẽo, trông giống như một đứa trẻ đang gặp một việc gì hết sức vui vẻ.
- Trời ơi! Thiết Mộc Luân của tôi!...
Tiếng khóc của Kha Ngạch Luân từ chiếc lều Mông Cổ vang ra.
Tiếp đó là tiếng khóc của mấy người đàn bà. Hợp Đáp An chạy ra nói với Thiết Mộc Chân vừa chạy tới, qua giọng buồn thảm:
- Thiết Mộc Luân đã chết rồi!
Thiết Mộc Chân chạy ập vào chiếc lều Mông Cổ.
Một đoàn đưa tang kéo dài đang từ từ đi lên sườn núi.
Bốn anh em Thiết Mộc Chân, Biệt Lặc Cổ Đài, Hợp Xích Ôn, Thiết Mộc Cách cùng vác xác chết của Thiết Mộc Luân trên vai từ từ đi tới Kha Ngạch Luân, Bột Nhi Thiếp và một số phụ nữ khác đi theo sau. Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài, Đà Lôi và bốn người con nuôi cũng như các tướng lãnh đi nối tiếp ở phía sau theo thứ tự.
Trước mắt Thiết Mộc Chân đang xuất hiện liên tục không biết bao nhiêu ảo ảnh về Thiết Mộc Luân, nào là Thiết Mộc Luân còn nhỏ cùng đi bắt cá với mình, cũng như tiếng cười tiếng nói cũng luôn văng vẳng bên tai.
Số người của Thiết Mộc Chân để di thể của Thiết Mộc Luân xuống, bốn người con nuôi tiếp tục khiêng di thể của Thiết Mộc Luân đi tới.
Trước mắt Thiết Mộc Chân lại xuất hiện ảo ảnh về người chồng của Thiết Mộc Luân khi bị hy sinh. Tất cả những hoàn cảnh đáng buồn và đáng tức giận đó, cứ hiện lên rõ ràng trước mắt ông.
Bốn người con trai lại đặt di thể của Thiết Mộc Luân xuống. Truật Xích, Sát Hợp Đài và mấy anh em lại tiếp tục cùng vác di thể của Thiết Mộc Luân đi lên sườn núi. Bát Nhi Hốt muốn thay thế cho Oa Khoát Đài, nhưng Oa Khoát Đài lặng thinh ra hiệu từ chối. Oa Khoát Đài nghiến chặt hai hàm răng, chịu đựng sự đau đớn của vết thương và tiếp tục bước đi.
Trước mắt của Thiết Mộc Chân lại xuất hiện ảo ảnh của Thiết Mộc Luân khi chiến đấu ngoài chiến trường, với một tinh thần dũng cảm, luôn thúc ngựa giương cung...
Mọi người moi một hố tuyết, rồi đặt di thể của Thiết Mộc Luân xuống đó. Thân nhân trong gia đình mỗi người nắm một nắm tuyết phủ lên di thể của nàng.
Kha Ngạch Luân nói:
- Chỉ có tuyết trắng này mới xứng đáng với con gái của tôi!
Thiết Mộc Chân quì xuống bên cạnh nấm mộ được đắp bằng tuyết, từng giọt lệ một từ khóe mắt của ông rơi xuống mặt tuyết tạo thành những lỗ thủng nhỏ.
Bột Nhi Thiếp ngồi bên cạnh nói:
- Đêm qua cô ta có tỉnh lại một lần.
Thiết Mộc Chân vội vàng hỏi:
- Cô ta có trối lại lời gì không?
Bột Nhi Thiếp tức giận nói:
- Kẻ bắn trúng cô ấy chính là Hốt Sát Nhi.
Thiết Mộc Chân siết chặt một nắm tuyết trong tay, nói:
- Khá khen cho người anh họ nội của tôi! - Hai hàm răng của Thiết Mộc Chân nghiến vào nhau nghe trèo trẹo!
Trung quân của Thiết Mộc Chân dựng lều trại trong rừng. Các Na Khả Nhi tổ chức những toán tuần tiễu để cảnh giới ở chung quanh. Các tướng lãnh và nhóm người của Kha Ngạch Luân đang họp cùng Thiết Mộc Chân để bàn về đối sách.
Biệt Lặc Cổ Đài mạnh dạn nói:
- Cha con Vương Hãn làm thế là có nghĩa gì? Họ đã được chúng ta giúp đỡ mấy phen, họ cũng đã bội phản chúng ta mấy lượt, lần này họ lại dùng tới thanh đao thì rõ ràng là vô liêm sỉ hết cỡ nói!
Sát Hợp Đài nói:
- Hành động như loài sói dữ đó, đáng lý chúng ta phải dùng đến cây gậy đập sói để đối phó với họ từ lâu. Nhưng chúng ta trái lại, đã liên tục ném cho họ những khúc xương có nhiều thịt!
- Bây giờ cầm cây gậy đập sói lên cũng chưa phải muộn - Dã Lặc Miệt tiếp lời của Sát Hợp Đài - Mặc dù hiện giờ họ tạm thời giành được thắng lợi, nhưng họ cũng đã trở thành một con sói ghẻ còn có ba chân!
Sự liên minh giữa chúng ta và bộ lạc Khắc Liệt đến đây xem như đã chấm dứt. Con đường từ nay về sau sẽ là con đường mà chúng ta chọn riêng để đi - Mộc Hoa Lê cảm thấy bị một áp lực rất to lớn và rất nặng nề.
Bát Nhi Truật cũng thở dài, nói:
- Đúng thế! Từ nay về sau thì chúng ta không còn bạn đồng minh nữa!
Dã Lặc Miệt cười nói:
- Nhưng chúng ta đã thấy rõ được ai là kẻ thù. Đã thấy rõ rệt nhất!
- Phải đấy! Qua trận đánh tại Cáp Lan Chân Sa Đà đã phá vỡ triệt để mối liên minh giữa chúng ta và Vương Hãn. Được rồi. Mục tiêu tiêu diệt của chúng ta sắp tới chính là bộ lạc Khắc Liệt! - Tâm trạng của Thiết Mộc Chân rất nặng nề, ông giữ bình tĩnh nói chậm rải - Tuy nhiên, hiện nay chúng ta còn phải tạm thời nhẫn nại. Như mọi người đều biết, chúng ta hiện nay chỉ còn lại có hơn 4.600 người. Trong khi đó, nhị đệ Cáp Tát Nhi sống chết ra sao vẫn chưa biết rõ. Có không biết bao nhiêu tướng lãnh và binh sĩ bị phân tán khắp các địa phương. Chúng ta chưa đủ sức mạnh để tiêu diệt Vương Hãn - Thiết Mộc Chân đứng lên, nói qua giọng kiên quyết - Hiện nay chúng ta cần phải làm hai việc, một là phái sứ giả đi giảng hòa với Vương Hãn.
Trát Hợp Đài đưa ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn về phía người cha, nói:
- Giảng hòa ư?
Bát Nhi Truật hỏi:
- Vương Hãn có đồng ý giảng hòa với chúng ta không?
Mộc Hoa Lê nhanh nhẹn lý giải được dụng ý của Thiết Mộc Chân, bèn nói:
- Chuyện này có khó khăn. Vì không phải Vương Hãn không muốn giảng hòa, mà then chốt là ở các tướng đầu hàng người Mông Cổ như Trát Mộc Hợp, Hốt Sát Nhi, Đáp Lý Đài.
Kha Ngạch Luân cũng đồng ý với ý kiến của Thiết Mộc Chân, nói:
- Hãy phái mấy đứa con của ta đi, để ta có dịp xem các cháu cũng như các anh em nó giết chúng bằng cách nào?
Biệt Lặc Cổ Đài xung phong, nói:
- Để tôi đi gặp Đáp Lý Đài thúc thúc và Hốt Sát Nhi ca ca!
Thiết Mộc Chân nói:
- Biệt Lặc Cổ Đài có đủ tinh thần dũng cảm để đối diện với đao kiếm của Vương Hãn, nhưng phải có Khoát Nhi Xích là người túc trí đa mưu cùng đi theo.
- Được! - Khoát Nhi Xích đồng ý đi sứ, nhưng đề xuất một điều kiện -Biệt Lặc Cổ Đài cần phải nghe theo lời của tôi.
Biệt Lặc Cổ Đài thắc mắc:
- Nghe theo anh ư?
Khoát Nhi Xích nói:
- Đúng vậy! Tôi không muốn cái đầu của tôi bị Vương Hãn chặt mất!
Dã Lặc Miệt nhân cơ hội đó nói đùa:
- Phải đấy! Chiếc đầu của Khoát Nhi Xích còn phải dùng vào việc đối phó với 30 bà vợ kia mà!
- Chuyện đó thì có gì để nói đùa? - Khoát Nhi Xích tỏ ra không đồng ý với thái độ của Dã Lặc Miệt.
Thiết Mộc Chân nói:
- Này Khoát Nhi Xích, anh hãy nói thử cách suy nghĩ của anh xem?
- Lần đi giảng hòa này, trở lực lớn nhất là số người Mông Cổ như Trát Mộc Hợp và Đáp Lý Đài. Nếu như chúng ta muốn sống trở về, hoặc muốn đạt được mục đích của mình, thì chủ yếu phải dựa vào Vương Hãn, một người rất tin tưởng Chúa. Cho nên chúng ta phải tìm đủ cách để nói thế nào cho Vương Hãn phải thẹn đến đỏ mặt; phải nói thế nào để cho ông ta cảm thấy hối hận trước mặt Chúa, được vậy cũng giống như một con cừu non sinh ra một cách an toàn!
Thiết Mộc Chân hết sức tán thưởng cách suy nghĩ của Khoát Nhi Xích, nói:
- Tốt! Vậy thì cứ làm theo cách suy nghĩ của anh. Dù các anh không đạt được mục đích nghị hòa, thì ít nhất cũng phải tranh thủ cho được một thời gian trì hoãn.
Khoát Nhi Xích buột miệng hỏi:
- Kế hoãn binh ư?
Thiết Mộc Chân đáp:
- Phải! Riêng công việc làm thứ hai mà tôi quyết định là lập tức triệt thoái về phía đông, tức phải lui đến thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ.
Hợp Xích Ôn hỏi:
- Thế còn Nhị ca thì tính sao?
Kha Ngạch Luân đáp:
- Bây giờ hãy cứ đi, chỉ cần mọi người còn sống, thì sẽ có ngày gặp nhau thôi!
Thiết Mộc Chân nhìn đám đông. Tất cả mọi người đều im lặng gật đầu. Thiết Mộc Chân nói tiếp:
- Nếu vậy thì xem như đã quyết định. Hiện nay trong quân đội không còn nhiều thức ăn mà cũng không còn gia súc. Riêng ngựa thì chúng ta không thể ăn thịt được, vì tương lai khi đánh Vương Hãn sẽ phải dùng đến rất nhiều ngựa. Vậy, mọi người hãy tự đi săn mồi kiếm ăn giống như dã thú ở ngoài rừng vậy!
Quân đội của Thiết Mộc Chân bắt đầu tiến bước một cách khó khăn trên cánh đồng tuyết mênh mông...
Tại Hắc Lâm, nơi dựng lều trại của Vương Hãn, Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn và ái nữ của ông ta là Hốt Lan từ trong lều bước ra ngoài.
Hốt Lan sau khi đi khỏi gian lều không xa thì đứng lại nói với cha:
- Cha ơi! Việc Vương Hãn cử binh đánh Thiết Mộc Chân là một việc làm sai trái, vậy cha phải triệt để tìm cách ngăn họ, không được giết chết các sứ giả của Thiết Mộc Chân!
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn cảm thấy mình không đủ sức làm chuyện đó nói:
- Cha là người Miệt Nhi Khất đến đây để nương tựa người ta, thì thử hỏi làm gì được?
- Cha làm được tới đâu thì cố gắng làm hết mình tới đó!
Bỗng nghe từ xa có tiếng lệnh truyền:
- Hãy dẫn Biệt Lặc Cổ Đài...
Các binh sĩ đứng bên ngoài lều vàng của Vương Hãn bố trí thành hai hàng, mã tấu tuốt trần cầm sẵn trên tay.
Biệt Lặc Cổ Đài và Khoát Nhi Xích một trước một sau bước nhanh qua hai hàng mã tấu đó. Đôi mày của Biệt Lặc Cổ Đài không hề cau lại trong khi Khoát Nhi Xích thì quá sợ hãi, nên cần cổ đã rùn thấp xuống!
Bên trong đại trướng của Vương Hãn không khí cũng căn thẳng như ở bên ngoài, đao kiếm đều tuốt trần cầm tay. Biệt Lặc Cổ Đài và Khoát Nhi Xích đi thẳng vào trại trướng.
Một bên cầm của Tang Côn còn bị sưng to, bên ngoài còn đấp thuốc. Anh ta dằn mạnh thanh đao xuống bàn nghe một tiếng "bốp", nói:
- Này Biệt Lặc Cổ Đài, có phải nhà ngươi tới đây để trả nợ máu thay cho Thiết Mộc Chân đấy không?
Trát Mộc Hợp gầm to lên một tiếng, nói:
- Giết nó đi! Còn cả thằng phản chủ ở bộ lạc Trát Đắp Lan là Khoát Nhi Xích kia nữa!
Hốt Sát Nhi nhảy tới, đưa thanh đao chĩa thẳng vào Biệt Lặc Cổ Đài nói:
- Nhà ngươi vào đây rồi thì đừng mong trở ra nữa!
Cùng một lúc đó, Tang Côn, A Lặc Đàn và Trát Mộc Hợp cũng nhảy tới, đưa thanh đao trong tay chỉ về phía Biệt Lặc Cổ Đài. Riêng Đáp Lý Đài sau giây phút đắn đo, cũng bước ra và cũng tuốt thanh mã tấu ra khỏi vỏ.
Biệt Lặc Cổ Đài xé rách cổ áo của mình để lộ lồng ngực ra ngoài, nói:
- Cứ việc! Các anh là những người gan dạ bé nhỏ như loài dê cừu. vậy hãy đâm thẳng lưỡi dao của các anh vào chỗ này, Biệt Lặc Cổ Đài tôi nếu có chau mày thì sẽ trở thành người của bộ lạc Khắc Liệt các anh đó!
Khoát Nhi Xích cất tiếng cười mỉa, nói:
- Này các vị, đối phó với hai người trong tay không có một tất sắt, mà phải dùng tới nhiều thanh đao như thế ư?
Trát Mộc Hợp giận dữ quát:
- Im cái mỏ quạ của nhà ngươi lại!
Khoát Nhi Xích trả lời:
- Nếu Vương Hãn vĩ đại cũng sợ nghe lời nói của hai sứ giả hòa bình thì tôi không nói câu nào cả!
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn nói với Vương Hãn:
- Thưa Vương Hãn, muốn giết hai con cừu đã bị nhốt vào chuồng như thế này thì có chi là khó, nhưng tại sao ngài lại không chịu nghe xem họ nói gì? Có lẽ họ đại biểu cho Thiết Mộc Chân đến đây xin đầu hàng đó!
Vương Hãn khoát tay:
- Các ngươi hãy lui đi cho ta!
Tháp Lý Đài là người trước tiên tra dao vào vỏ, nói:
- Vậy thì hãy để nó sống thêm một chốc nữa cũng không sao!
Biệt Lặc Cổ Đài và Khoát Nhi Xích cùng làm lễ bái kiến Vương Hãn và Trát Hợp Cảm Bất.
Biệt Lặc Cổ Đài cố đè nén cơn giận dữ trong lòng nói:
- Ca ca của tôi sai tôi đến đây để hỏi Phụ Hãn, chúng tôi đã phạm tội gì khiến Phụ hãn phải nỗi trận lôi đình đến thế? Tại sao ngài lại làm cho những đứa con trai con gái hèn hạ của mình phải một phen khiếp sợ? Tại sao không để cho họ được ăn no ngủ yên rồi sẽ dạy dỗ họ? Tại sao giữa đêm gà gáy lại phá hủy giường ngủ, lều trại của họ? Tại sao lại phá hủy bếp lò, dập tắt ngọn lửa nấu ăn của họ, khiến họ sống không yên và không còn lều trại để ở?
Vương Hãn không thể trả lời và tỏ ra ray rức đứng ngồi không yên.
Khoát Nhi Xích đang đứng bên cạnh dùng giọng nói ôn tồn tiếp lời:
- Khả Hãn của chúng tôi có bảo, Vương Hãn ngài là người trung hậu, đối với Khả Hãn của chúng tôi từ trước đến nay vẫn tỏ ra quan tâm ưu ái. Cho nên chuyện xảy ra lần này chắc chắn là có người khiêu khích ly gián, chứ tuyệt đối không phải là bản ý của ngài!
Vương Hãn nói liên tiếp:
- Phải rồi! Phải rồi! Phải rồi!
Trát Mộc Hợp quát lớn:
- Ngươi hãy câm mồm lại!
Khoát Nhi Xích cố tình hỏi vặn:
- Ông bảo Vương Hãn phải câm mồm ư?
Trát Mộc Hợp quát to:
- Ta bảo ngươi! Ngươi hãy câm mồm lại cho ta!
Khoát Nhi Xích cũng không nhượng bộ, nói:
- Nơi đây là đại trướng nóc vàng của Vương Hãn ở tại bộ lạc Khắc Liệt, chứ không phải là ở bộ lạc Trát Đáp Lan để cho Cổ Nhi Hãn ông hò hét ra lệnh!
Trát Mộc Hợp nghẹn lời. Vương Hãn đằng hắng một tiếng. Khoát Nhi Xích liền nói thêm:
- Tôi còn muốn ông hãy nói kỹ, cái mồm của ông còn nói được trước mặt Vương Hãn, cũng như cái đầu của ông còn giữ được trên cổ để tiếp tục sống, là do Khả Hãn của chúng tôi, con trai của Vương Hãn - Thiết Mộc Chân bố thí cho ông đấy!
Vương Hãn cắt đứt sự cãi vã giữa đôi bên, nói:
- Hai ngươi đừng cãi vã ồn ào trước mặt ta nữa. Này, Biệt Lặc Cổ Đài sự chỉ trích của người vừa rồi bảo là có người đứng giữa khiêu khích ly gián đó là chuyện hoàn toàn không có.
Biệt Lặc Cổ Đài cất cao giọng hơn, đáp:
- Thưa không! Thưa Vương Hãn, tôi còn nhớ năm qua khi ca ca của chúng tôi đoạt lại bộ hạ, tài sản, gia súc và vùng Hắc Lâm này từ trong tay của người Nải Man trao lại cho Vương Hãn, thì sau đó trong dịp tái minh thệ giữa tình cha con, ngài có nói rõ ràng: nếu có ai miệng mồm ác độc như loài rắn, nói lên những lời khiêu khích thì đôi bên phải gặp mặt nhau để đối chất, để tìm hiểu rõ ràng sự thực. Lời thề Hắc Lâm còn văng vẳng bên tai, vậy tại sao ngài lại nghe theo lời gièm pha vu khống để chà đạp lên những lời thề đó. Như vậy thì làm sao nói được việc cùng sống chung thân ái, giữ mối tình liên minh lâu dài như trời như đất?
Sắc mặt của Vương Hãn, lúc thì đỏ bừng, lúc thì tái xanh.
Khoát Nhi Xích lại kéo chủ đề của câu chuyện trở về hiện thực, nói:
- Thực ra Khả Hãn của chúng tôi suốt mấy mươi năm qua trước sau vẫn như một, vẫn xem ngài như là cha, vẫn một mực hiếu thảo kính trọng ngài. Ông ấy thường khuyên răn chúng tôi: Khắc Liệt và Mông Cổ cũng giống như hai càn xe của một cỗ xe, nếu gãy đi một càn thì bò sẽ không thể kéo xe được; lại cũng giống như hai bánh xe, nếu hỏng đi một bánh xe, thì cỗ xe cũng không thể đi tới được!
Biệt Lặc Cổ Đài tỏ ra vừa căm tức vừa nói:
- Ca ca của tôi cũng vì suy nghĩ như vậy nên mới cùng ngài lo việc chinh phạt trên vùng thảo nguyên, đem quá nửa tù binh trao cho ngài để ngài làm bá tánh. Thế mà hôm nay ngài lại dùng họ để đánh chúng tôi. Thưa phụ Hãn, tại sao ngài lại trừng phạt chúng tôi như vậy? Chúng tôi suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được! - Biệt Lặc Cổ Đài vừa nói, hai dòng lệ vừa tuôn trào.
Vương Hãn bỗng đứng dậy nói;
- Thôi đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Tất cả những điều đó đều do ta quá hồ đồ ta đã trở thành một lão già hồ đồ!
Vương Hãn rút ra một thanh đoản đao, cắt đứt đầu ngón tay cho mấy giọt máu chảy vào một cái túi da bò nhỏ, nói:
- Các ngươi trở về nói lại với Thiết Mộc Chân là ta đã thề trước mặt Chúa, từ nay về sau nếu ta có những ác ý đối với Thiết Mộc Chân nữa, thì cũng giống như những giọt máu này, chết không có đất chôn thây!
Vương Hãn trao chiếc túi da nhỏ cho Biệt Lặc Cổ Đài, nói tiếp:
- Nhà ngươi hãy mang chiếc túi này về trao lại cho Thiết Mộc Chân!
Sau đó Vương Hãn quay sang số người của Tang Côn đang ngồi hai bên, nói:
- Các ngươi đã nghe rõ lời nói của ta chưa? Bất cứ ai cũng không cho phép truy kích Thiết Mộc Chân, bất cứ ai cũng không được phép nói đến chuyện chinh phạt Thiết Mộc Chân nữa! Trát Hợp Cảm Bất, Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn, hai ngươi hãy thả vợ con của Cáp Tát Nhi ra để cho Biệt Lặc Cổ Đài và Khoát Nhi Xích dẫn họ về, đồng thời, phải hộ tống đưa họ ra khỏi vùng Hắc Lâm một cách an toàn!
Do nhóm người của Trát Mộc Hợp khiêu khích ly gián, khiến Vương Hãn, Tang Côn đã phản bội lại chữ tín, phát động cuộc tập kích bất ngờ vào Thiết Mộc Chân. Tình chiến hữu thân mật ngày xưa, nay đã trở thành kẻ thù không đội trời chung. Thiết Mộc Chân bị tổn thất nặng nề, bắt buộc phải di chuyển đến vùng đồng cỏ phía đông. Trong khi đó, việc đi sứ của Khoát Nhi Xích và Biệt Lặc Cổ Đài không khác nào một cuộc tấn công tâm lý chiến. Chuyến đi sứ đó, đã giành được cho Thiết Mộc Chân sự chủ động về mặt chính trị và thời cơ chấn chỉnh quân đội của mình.
Biệt Lặc Cổ Đài và Khoát Nhi Xích được Trát Hợp Cảm Bất và Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn cùng đưa đi trở về, dẫn theo vợ và con trai con gái của Cáp Tát Nhi. Họ đang trên đường rời khỏi Hắc Lâm.
Tang Côn và Trát Mộc Hợp đứng bên ngoài đại trướng của họ nhìn theo đoàn người đang rời đi.
Tang Côn nói qua giọng hung hăng:
- Phải chi giết quách chúng trong khi miệng chúng chưa nói ra được lời nào thì hay quá!
Trát Mộc Hợp nói:
- Anh giết được chúng nó thì mối liên minh giữa Thiết Mộc Chân và bộ lạc Khất Liệt sẽ triệt để được xóa bỏ.
- Chính ta muốn như vậy!
- Thế tại sao anh còn chờ gì nữa? Bộ anh sợ Trát Hợp Cảm Bất hay là sợ Biệt Lặc Cổ Đài?!
- Tôi sợ bọn họ ư? Tang Côn quay sang nói với số thân binh của anh ta - Mau theo ta!
Nhóm người của Tang Côn bèn lên ngựa đuổi theo.
Trong khi đang đi, Trát Hợp Cảm Bất thở dài nói:
- Này Biệt Lặc Cổ Đài, sau khi trở về anh hãy nói với ca ca của anh, đừng có tin ở những giọt máu đựng trong chiếc túi da bò đó. Hiện giờ những lời nói của Vương Hãn có thể là thật tình, nhưng riêng tôi thì tôi hiểu người anh của mình quá nhiều, cầu mong Chúa phù hộ anh ấy, anh ấy là người hoàn toàn không có một chủ trương nhất định, sau này anh ấy vẫn có thể bị nhóm Tang Côn xỏ mũi dẫn đi!
Biệt Lặc Cổ Đài trong lòng đang ngổn ngang tâm sự, nói:
- Xin đa tạ sự quan tâm của Trát Hợp Cảm Bất thúc thúc.
Khoát Nhi Xích vội vàng lên tiếng:
- Không hẳn như thế đâu! Theo tôi nghĩ, sau việc hiểu lầm nhau lần này thì giữa hai bộ lạc Khất Liệt và Khất Nhan, sẽ càng thắt chặt tình hữu hảo hơn trước nữa!
- Hãy chờ một chốc! - Tang Côn từ sau lưng to tiếng gọi. Mọi người quay mặt nhìn. Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Hãy cẩn thận, Tang Côn đuổi theo đấy!
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn liền quay đầu ngựa lại, nói:
- Để tôi đi báo với Vương Hãn! - Nói dứt lời, anh ta thúc ngựa chạy bay đi.
Tang Côn thúc ngựa vượt nhanh qua đám đông, rồi chận đầu ngựa của mọi người lại, nói:
- Này Biệt Lặc Cổ Đài, Khoát Nhi Xích, bộ các người định rời khỏi Hắc Lâm một cách an toàn hay sao?
Biệt Lặc Cổ Đài tuốt đao ra khỏi vỏ, riêng Khoát Nhi Xích liền nhanh nhẹn nói:
- Này Tang Côn, anh và Khả Hãn của chúng tôi là an đáp, Khả Hãn của chúng tôi bảo mình là con trai do Vương Hãn sinh ngang hông, còn anh là con trai ruột thịt của Vương Hãn, nhưng Vương Hãn vẫn xem hai người như nhau, vậy anh không cần phải có lòng nghi kỵ, tìm cách hãm hại Khả Hãn của chúng tôi, anh nên xem như là hai anh em tốt!
- Đừng nói những lời vô ích đó nữa? Thiết Mộc Chân lúc nào cũng gọi cha ta là Phụ Hãn, phụ vương, nhưng sau lưng cha tôi thì anh lại mắng cha tôi là tên đồ tể già!
Biệt Lặc Cổ Đài nói:
- Nói láo!
- Còn nữa! - Tang Côn tiếp tục nói - Ngoài mặt Thiết Mộc Chân gọi tôi là anh em, nhưng sau lưng thì lại xem tôi chẳng ra gì, xem tôi là đồ vô dụng không có tương lai!
Biệt Lặc Cổ Đài hỏi vặn lại.
- Đó là ý nghĩ trong lòng của anh chăng?
Khoát Nhi Xích vội vàng hòa giải:
- Thiết Mộc Chân tuyệt đối không bao giờ nói những lời nói như vậy!
Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Những lời nói đó có phải do Trát Mộc Hợp và Hất Sát Nhi nói cho anh nghe không?
Khoát Nhi Xích nói:
- Khả Hãn của chúng tôi hiện nay đang chuẩn bị rời xa các anh, dẫn bá tánh và bộ hạ của mình cũng như dẫn vợ, con gái con trai của Cáp Tát Nhi di chuyển tới một vùng đồng cỏ ở phía đông, để cho Phụ Hãn của anh được sống những ngày tuổi già yên ổn, không bị khuấy rầy, việc này anh tin cũng được, không tin cũng được!
Biệt Lặc Cổ Đài khoát tay nói:
- Thôi, chúng ta đi!
Tang Côn cười nhạt, nói:
- Đi đâu? Nhà ngươi hãy xem vết thương bị tên bắn trên mặt ta Đây. Nghe đâu vết thương này chỉ có lấy máu của kẻ thù để chữa trị thì nó mới lành được. Vậy các ngươi mau nộp mạng cho ta!
Tang Côn xông lên, múa đao chém về phía Biệt Lặc Cổ Đài. Biệt Lặc Cổ Đài đưa con dao của mình lên đỡ.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn