Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Sự Liên Minh Tại Hắc Lâm
hảo nguyên đã bước vào cuối thu, trên bầu trời tuy có nhiều sao sáng, nhưng trong khi mặt trăng chưa lên thì bóng tối vẫn còn dầy đặc.
Bên trong gian lều Mông Cổ của Bột Nhi Thiếp rất vắng lặng. Mấy cây đèn sáp cứ chập chờn theo ngọn gió lùa, nên khi tỏ khi lu. Bên trong gian lều Mông Cổ, ngoài Bột Nhi Thiếp thì không còn ai nữa, vì tất cả mọi người đều được bà cho lui ra.
Hợp Đáp An được tin đại phi cho gọi mình vào gặp mặt, băn khoăn không hiểu đại phi có sự chỉ dạy gì. Ngày trở về vùng đất cũ mặc dù Hợp Đáp An cũng có gặp Bột Nhi Thiếp, nhưng do người đông, nhiều việc lộn xộn nên Thiết Mộc Chân không có đủ thì giờ để giới thiệu, cho hai người được gặp nhau. Hợp Đáp An cũng không có cơ hội để nói chuyện riêng với Bột Nhi Thiếp. Nàng tỏ ra rất đồng tình cảnh ngộ với Bột Nhi Thiếp và cũng rất kính trọng sự cư xử của Bột Nhi Thiếp đối với những người chung quanh, nên rất mong muốn sớm có dịp gặp riêng nhau để cùng tâm sự. Hợp Đáp An bước vào gian lều Mông Cổ của Bột Nhi Thiếp với một tâm trạng vui vẻ và phấn khởi.
Nào ngờ Bột Nhi Thiếp đang ngồi nghiêm trang trong gian lều với sắc mặt giận hầm hầm chờ Hợp Đáp An tới gặp mình.
Hợp Đáp An bước tới thi lễ, kính cẩn hỏi:
- Thưa đại phi điện hạ, ngài cho gọi nô tỳ phải không?
Sắc mặt giận dữ của Bột Nhi Thiếp không hề thay đổi, nghiêm giọng nói:
- Tôi làm sao dám cho gọi bà? Tôi mời bà đấy, vậy xin ngồi xuống đi!
Hợp Đáp An không biết tại sao đại phi lại tức giận, nhưng suy nghĩ chắc là phải có lý do gì, nên vẫn tiếp tục giữ một thái độ dè dặt, nói:
- Đứng trước mặt đại phi, tôi là một nô tỳ, đâu có chỗ để ngồi!
- Bộ cô nghĩ như thế sao? - Bột Nhi Thiếp lên tiếng mắng tiếp - Cô là một ngươi đàn bà khẩu phật tâm xà!
- Xin đại phi chỉ rõ chỗ sai sót của nô tỳ để nô tỳ tiện sửa chữa. - Hợp Đáp An mặc dù cũng cảm thấy bực tức, nhưng không tiện bộc lộ ra ngoài.
Trong khi đó, Bột Nhi Thiếp càng tỏ ra tức giận hơn, nói lớn:
- Cô còn hỏi trở lại tôi hả? Bộ không phải cô đã bảo người anh của cô đi chọn gái đẹp cho Khả Hãn và người anh của cô qua việc đó đã được sự ban thưởng của Khả Hãn sao?!
- Đại phi muốn hỏi vấn đề đó ư? - Hợp Đáp An ngơ ngác nói tiếp - Không phải đại phi từng tỏ ra tán đồng việc Khả Hãn làm việc đó sao? Chính đại phi còn lo dựng lều Mông Cổ mới cho họ nữa kia mà!
- Câm miệng lại! Nếu không phải có một người đàn bà độc ác như cô, mang đến cho tôi một chuyện rắc rối lớn như thế này, thì tôi đâu có phải ép lòng để làm vừa lòng Khả Hãn!
- Đáng lý đại phi phải nói thật lòng vấn đề đó sẽ tốt hơn.
- Ta không cần nhà ngươi phải dạy khôn ta. Ta chỉ cần hỏi nhà ngươi, tại sao nhà ngươi lại làm như vậy?
Hợp Đáp An đành phải nói rõ sự thật:
- Vì Khả Hãn muốn cưới tôi làm thứ phi!
Bột Nhi Thiếp sững sờ như vừa nghe một cậu chuyện quái đản, nói:
- Cái gì? Cưới cô ư? - Bột Nhi Thiếp một lần nữa bắt đầu chú ý nhìn kỹ Hợp Đáp An - Cô cũng là một người đàn bà có nhan sắc, nhưng cô đã mấy tuổi rồi?
- Tôi nhỏ hơn Khả Hãn một tuổi.
Bột Nhi Thiếp cất giọng lạnh lùng, trêu cợt:
- Cô đã sắp 40 tuổi rồi, vậy mà còn bịa đặt một câu chuyện như thế để dối gạt tôi ư? Bộ cô không biết làm như vậy là quá ngu ngốc hay sao? - Nói dứt lời Bột Nhi Thiếp lại cất tiếng cười.
Hợp Đáp An vẫn bình tĩnh như thường, đáp:
- Đại phi có thể hỏi lại Khả Hãn.
Bột Nhi Thiếp một lần nữa lại giật mình, đi vòng quanh Hợp Đáp An để quan sát, nói:
- Thực có việc như thế ư? Chả lẽ cô là một nữ phù thủy biết làm ma thuật chăng?
Hợp Đáp An không trả lời. Bột Nhi Thiếp tiếp tục hỏi dồn:
- Nói!
- 23 năm trước, Khả Hãn có hứa là sẽ cưới tôi làm vợ.
Bột Nhi Thiếp ngạc nhiên.
- Cô là người Thái Xích Ô ư?
- Phải!
Bột Nhi Thiếp đứng lên nói:
- Có phải Khả Hãn hứa cưới cô khi ngồi giữa đống lông cừu đấy không?
- Phải.
- Cô chính là Hợp Đáp An, người chuyên vắt sữa ngựa cho Tháp Lý Hốt Đài đây ư?
- Tôi chính là Hợp Đáp An, một nô tỳ ti tiện đó!
Bột Nhi Thiếp bước tới chụp lấy tay Hợp Đáp An, lại đưa mắt nhìn kỹ nàng, rồi bỗng nhiên quì xuống nói:
- Tôi phải thay mặt Thiết Mộc Chân cảm tạ cô!
Hợp Đáp An cũng vội vàng quì xuống:
- Thưa đại phi, tôi là nô tỳ của bà, vậy xin bà đừng làm thế khiến cho tôi khó xử!
Bột Nhi Thiếp kéo Hợp Đáp An ngồi xuống, nói:
- Hợp Đáp An thân yêu, sắc đẹp của cô không hơn tôi, tư cách đạo đức của cô thì hơn hẳn tôi rất xa!
- Thưa đại phi đừng nói thế. Tôi chỉ là một người thô lỗ, chỉ là một nữ nô.
Bột Nhi Thiếp nói qua giọng chân thành:
- Xin cô đừng vì thái độ vừa rồi của tôi mà buồn giận tôi nhé!
- Tôi làm sao dám.
- Nhưng, tôi vẫn phải nói là nếu Khả Hãn cưới cô làm thứ phi, thì chắc chắn tôi sẽ vui vẻ từ trong lòng ra ngoài mặt. Nhưng anh ấy thu nạp hai con yêu tinh này thì sự uất hận trong lòng tôi thật khó nuốt cho trôi.
- Thưa đại phi, tôi là người thô lỗ, chỉ có thể hiểu được những lý lẽ dễ hiểu mà thôi. Một thủ lĩnh của một bộ lạc đều có thể có hai hoặc nhiều người vợ, còn Khả Hãn hiện nay đã là một Đại Hãn, có mấy vạn bộ hạ kia mà. Cho dù đại phi vẫn còn nhan sắc nhưng nói cho cùng cũng là một người trên 40 tuổi rồi. Khả Hãn lại luôn luôn đi chinh chiến, trong khi đại phi không thể theo sát bên cạnh, vậy thử hỏi người làm sao thiếu đàn bà được?
- Trước kia anh ấy đâu có nói là sẽ nạp thứ phi!
- Điều đó là do Khả Hãn yêu quí bà, kính trọng bà, nhưng, nếu bà làm trái ý Khả hãn, làm mất đi sự vui vẻ của Khả Hãn, thì chắc chắn bà sẽ phải chịu khổ đấy, bà sẽ phải chịu khổ đấy! Thưa đại phi điện hạ!
Bột Nhi Thiếp bị đánh trúng chỗ nhược, nói:
- Tôi cũng hiểu điều đó, nhưng trong lòng... - Bột Nhi Thiếp òa lên khóc.
Hợp Đáp An thở dài, nói:
- Thưa đại phi diện hạ, người đàn ông nào cũng là trẻ con cả và chắc là Khả Hãn cũng không ngoại lệ. Một khi họ muốn thứ gì đó mà nếu không có được thì họ sẽ làm ra được những điều ngu ngốc. Vậy bà tuyệt đối không nên bắt buộc ông ấy làm nhưng điều thiếu khôn ngoan.
Bột Nhi Thiếp mỉm cười để chữa thẹn, nói:
- Hợp Đáp An thân yêu, tôi sẽ nghe theo em.
A Lặc Đàn, Đáp Lý Đài, Hốt Sát Nhi lần đầu tiên tới Hắc Lâm. Sau khi bái kiến Vương Hãn xong, họ cùng tới lều riêng của Trát Mộc Hợp. Ông này lấy rượu sữa ngựa ra để chiêu đãi mấy người bạn mới kết giao. Trát Mộc Hợp, A Lạc Đàn, Hốt Sát Nhi cùng nâng ly, trong khi Đáp Lý Đài vẫn còn theo đuổi tâm sự riêng của mình.
Trát Mộc Hợp nói:
- Này Đáp Lý Đài thúc thúc, hãy uống đi nào, đây là rượu sữa ngựa do nhà chúng tôi tự gài lấy, nó cũng ngon như rượu sữa ngựa của bộ lạc Khất Nhan người Mông Cổ nữa đó!
- Con người của Vương Hãn thế nào? Chúng tôi có bộ hạ, có gia súc riêng, không phải kéo tới đây để xin cơm ăn, thế mà qua thái độ đắc ý của ông ấy, thật làm cho người ta rất khó chịu! - Tâm trạng của Đáp Lý Đài vẫn chưa chuyển sang chén rượu trước mặt.
A Lặc Đàn đưa cao ly rượu, thở dài nói:
- Đến nương tựa Vương Hãn là chuyện bất đắc dĩ. Sống nương nhờ với người ta là chuyện không thể diện tí nào.
Trát Mộc Hợp cười to nói:
- Này, Đáp Lý Đài thúc thúc, lúc ông còn ở với Thiết Mộc Chân, khi các tướng lãnh họp bàn đại sự, thì ông bị đuổi ra khỏi đại trướng, chờ cho mọi người bàn bạc xong và uống một ly rượu, thì ông mới được vào. Như vậy có thể diện hay không?
Đáp Lý Đài ngửa cổ uống cạn chén rượu, rối dằn mạnh cái chén xuống mặt bàn.
- Còn đối với nhị vị đây, cái mạng sống của mình cũng suýt nữa đã cùng chịu chung số phận với Tát Sát Biệt Khất và Bất Lý Bột Khoát rồi. Như vậy có thể diện không?
Hốt Sát Nhi tức giận đấm mạnh quả đấm xuống mặt bàn, nói:
- Sớm muộn gì tôi cũng phải rữa cái nhục này!
Trát Mộc Hợp kéo dài giọng nói:
- Đúng như A Lạc Đàn thúc thúc đã nói. Sống nương tựa vào người ta thật rất khổ tâm. Chính tôi cũng vậy, trong lòng ngày nào cũng cảm thấy bực tức vì phải chịu nghe theo lão già tin đạo Gia Tô này sắp đặt.
- Vậy chứ có cách nào hơn? - Đáp Lý Đài nhận thấy ý nghĩa sâu xa từ câu nói của Thiết Mộc Hợp, đoán biết người này sẽ không bao giờ chịu ở dưới quyền người khác lâu dài. Do vậy, ông ta muốn nghe ý kiến của Trát Mộc Hợp.
Trác Mộc Hợp chừng như đã có sẵn kế hoạch trong lòng:
- Đã có! Hiện nay đã có cơ hội rồi!
A Lặc Đàn, Hốt Sát Nhi vội vàng lên tiếng hỏi:
- Cơ hội gì?
Trát Mộc Hợp chồm người tới:
- Thiết Mộc Chân đang định liên hợp với Vương Hãn kéo quân chinh phạt địch thủ cuối cùng trên vùng thảo nguyên này là bộ lạc Nải Man, vì họ đang chứa chấp hai cha con Thoát Hắc Thoát A. Chúng ta có thể lợi dụng Vương Hãn để trừ quách Thiết Mộc Chân đi. Hành động đó chính là cách mượn đồng cỏ của người ta để nuôi béo bò cừu của mình!
A Lặc Đàn, Hốt Sát Nhi thấy có cơ hội tốt sắp đến, liền vội vã hỏi:
- Thật thế ư?
Trong khi đó Đáp Lý Đài vẫn còn tỏ ra do dự, nói:
- Có thể có, được không?
Bên trong đại trướng của Vương Hãn. Vương Hãn, Trát Hợp Cảm Bất, Tang Côn đang bày tiệc để chiêu đãi Khoát Nhi Xích và Cáp Tát Nhi. Cáp Tát Nhi trao một sợi thừng có cột nhiều gút lớn nhỏ khác nhau cho Vương Hãn, nói:
- Đại ca của tôi lấy được rất nhiều của cải của người Tháp Tháp Nhi, cho nên giờ đây chúng tôi mang 200 nô lệ, 50 xe bò, 10 xấp lụa quí, 100 món binh khí đến tặng cho Phụ Hãn.
Vương Hãn vui vẻ nói:
- Ôi chao! Tôi cũng đã lấy được rất nhiều tài vật của người Miệt Nhi Khất vậy Thiết Mộc Chân hà tất phải...
Khoát Nhi Xích cắt đứt lời nói của Vương Hãn, nói tiếp:
- Vương Hãn chớ nên từ chối. Sự liên minh cha con giữa Vương Hãn với Khả Hãn của chúng tôi rất tốt đẹp, cho nên việc Khả Hãn của chúng tôi muốn tỏ lòng hiếu kính với người cha là một điều tất nhiên.
- Thôi được, ta sẽ nhận lấy và ba ngày sau ta sẽ phát binh. Mười lăm hôm nữa quân đội của ta sẽ gặp nhau với quân đội của Thiết Mộc Chân tại vùng đồng bằng sông Bái Đạt Lý Khắc để mở cuộc tấn công bộ lạc Nải Man. Bây giờ ta phải đi làm lễ mi-sa, vậy Trát Hợp Cảm Bất và Tang Côn hãy thay mặt ta tiễn khách.
Cáp Tát Nhi cúi mình thi lễ, nói:
- Đa tạ Phụ Hãn!
Sau khi Cáp Tát Nhi, Khoát Nhi Xích ra về, chú cháu của Trát Hợp Cảm Bất cũng trở về khu vực dựng lều trại riêng của họ.
Trát Hợp Cảm Bất xem qua số quà biếu của Thiết Mộc Chân đưa đến, nói với Tang Côn:
- Thiết Mộc Chân đúng là người phi thường!
Tang Côn không hiểu hàm ý trong câu nói của Trát Hợp Cảm Bất, lên tiếng hỏi:
- Thúc thúc nói thế là sao?
- Ông ta suốt mấy năm qua đã đưa quân viễn chinh, hoàn toàn không phải vì muốn cướp đoạt tài sản bò ngựa, mà còn có một ý chí to lớn hơn. Nếu so sánh với Vương huynh và Thiết Mộc Chân thì... - Trát Hợp Cảm Bất lắc đầu.
Tang Côn cười nhạt, đáp:
- Phụ Hãn đã già rồi!
o O o
Bên trong đại trướng của Thiết Mộc Chân tại vùng núi Cổ Liên Lặc Cổ, Thiết Mộc Chân ngồi ngay chính giữa, phía sau lưng là Kha Ngạch Luân và các hậu phi, phía trước mặt là đông đảo các tướng lãnh.
Thiết Mộc Chân phấn khởi tuyên bố kế hoạch tác chiến của mình:
- Người Tháp Tháp Nhi đã bị tiêu diệt, vậy vùng phía đông của đồng cỏ không còn gì đáng lo ngại nữa, Thái Dương Hãn của bộ lạc Nải Man ở phía Tây, đã chứa chấp kẻ thù truyền kiếp của chúng ta là người Miệt Nhi Khất chết tiệt đó. Từ trước tới nay chúng ta không hề gây sự với người Đại Ngột Lỗ Tư ở phía Tây này, thế nhưng họ đã hai lần liên minh với Trát Mộc Hợp định dồn chúng ta vào con đường chết. Hiện nay đang giữa mùa thu, ngựa đều béo, chính là thời cơ tốt nhất để ta tiêu diệt kẻ thù cuối cùng trên thảo nguyên Mông Cổ này.
Các tướng lãnh đều hoan hô. Dã Lặc Miệt nói:
- Nghe đồn Thái Dương Hãn là một người tin đạo Gia Tô, vậy chúng ta nên rước một vị mục sư trước, để cầu chúc cho linh hồn của lão ta được lên Thiên quốc!
Thiết Mộc Chân nói:
- Ta sẽ dẫn bốn người em trai, Tứ kiệt, Tứ Dũng, bốn đứa con và bốn người con nuôi của mẹ để cùng xuất chinh. Còn các tướng sĩ khác và các hậu phi sẽ theo mẹ ở lại doanh trại lớn tại vùng Cổ Liên Lặc Cổ này, chỉ riêng Hợp Đáp An là đi theo để chăm sóc miếng ăn chỗ ngủ cho ta đủ rồi.
Bột Nhi Thiếp nhìn Thiết Mộc Chân rồi lại nhìn sang hai phi tử Dã Toại và Dã Tốc Can. Riêng Dã Toại và Dã Tốc Can thì cúi đầu im lặng.
- Được rồi! Sáng sớm ngày mai khi mặt trời mọc thì chúng ta sẽ xuất binh! - Thiết Mộc Chân ban bố mạng lệnh cuối cùng.
Trong đêm hôm đó, Hợp Đáp An đi vào gian lều riêng của Bột Nhi Thiếp. Hợp Đáp An thi lễ trước mặt Bột Nhi Thiếp, nói:
- Thưa đại phi điện hạ.
Bột Nhi Thiếp đang thu dọn đồ đạc, với một thái độ ôn tồn, bà nói:
- Ngồi đi, Hợp Đáp An, em theo Khả Hãn xuất chinh, vậy có một số việc chị phải dặn dò em.
- Thưa đại phi điện hạ, tôi đang suy nghĩ, lần này Khả Hãn xuất chinh tại sao lại không dẫn theo một phi tử nào cả, mà chỉ cho phép một mình tôi theo để hầu hạ?
Bột Nhi thiếp lắc đầu.
Hợp Đáp An như có sự suy nghĩ gì, nói:
- Tôi nghĩ, chắc là Khả Hãn vì đại phi nên mới làm như vậy.
Bột Nhi Thiếp giật mình.
Bên ngoài bỗng nghe có tiếng nói của Thiết Mộc Chân:
- Nạp Nha A, ngươi hãy cho con ngựa của ta ăn no nhé! Ngày mai này ta sẽ cưỡi con chiến mã có màu vàng đó!
Hợp Đáp An nói với Bột Nhi Thiếp:
- Khả Hãn đến rồi, vậy để nô tỳ cáo lui.
Hợp Đáp An vừa mới đi ra tới cửa thì gặp Thiết Mộc Chân đi vào, hỏi:
- Hợp Đáp An đấy ư?
- Thưa Khả Hãn! - Hợp Đáp An chào hỏi xong thì bước đi.
Thiết Mộc Chân vừa cởi chiếc áo ngoài, vừa hỏi Bột Nhi Thiếp:
- Em cho gọi Hợp Đáp An đến đây hả?
- Em nhắc nhở cô ấy, trên đường đi, phải mang theo những vật gì cho anh.
- À!
Bột Nhi Thiếp hỏi:
- Thưa Khả Hãn, tại sao lần này chỉ mang theo một mình Hợp Đáp An cùng xuất chinh? Mặc dù cô ta là nô bộc, nhưng chúng ta phải cư xử với cô ta như một ân nhân.
Thiết Mộc Chân đưa tay sờ nhẹ vào mặt Bột Nhi Thiếp, nói:
- Em có thể cư xử với cô ấy như vậy, làm cho anh rất vui. Thực ra anh cũng không bao giờ dám xem cô ta là người tôi tớ!
Bột Nhi thiếp lên tiếng hỏi với thái độ khó hiểu:
- Thế tại sao anh để cho hai phi tử vừa mới được phong ở nhà làm gì? Anh hãy dẫn hai cô ấy cùng đi!
Thiết Mộc Chân hơi ngạc nhiên, nói:
- Anh... Anh nghĩ rằng nên để họ ở lại để giúp em mọi công việc hằng ngày.
- Em dùng họ để làm gì chứ? Dùng họ để vắt sữa ư? Hay dùng họ để làm phó mát? Anh cứ dẫn họ đi được rồi!
Thiết Mộc Chân ôm lấy Bột Nhi Thiếp, nói:
- Này Bột Nhi Thiếp, em thật là tốt?
- Thôi đi! Em buồn ngủ rồi, vậy anh đi đi!
Thiết Mộc Chân hỏi:
- Đi đâu bây giờ?
- Thì cứ đi tới chỗ hai phi tử mới của anh, người nào cũng được.
Thiết Mộc Chân ẵm lấy Bột Nhi Thiếp lên, rồi ném xuống giường có trải thảm len, nói:
- Anh hả, đêm nay thì không đi đâu cả! - Tiếp đó là những chuỗi cười hết sức vui vẻ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mông Lực Khắc đứng chờ bên ngoài chiếc lều riêng của Bột Nhi Thiếp. Thiết Mộc Chân từ trong bước ra.
Mông Lực Khắc bèn bước tới nói:
- Thưa Khả Hãn!
Thiết Mộc Chân giật mình, hỏi:
- Sẽ xuất binh ngay bây giờ, vậy Mông Lực Khắc phụ thân có chuyện gì?
Mông Lực Khắc nói:
- Thưa Khả Hãn, thằng con Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất của tôi đang tiến hành thỉnh thị với trời xanh về việc xuất binh của Khả Hãn. Nó bảo ý của trời xanh... Nhưng tốt nhất Khả Hãn nên đến đấy mà xem.
- À, thế hả? Để ta đi xem - Thiết Mộc Chân lộ sắc kém vui: "Gần đây thế lực của thủ lĩnh đạo Tát Mãn là Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất ngày càng lớn, lại thường lấy danh nghĩa "Trời xanh" để can dự vào việc quân chính đại sự. Không rõ ngày hôm nay anh ta lại muốn "chỉ thị" điều gì, thực làm cho người ta bực bội quá. - Ông vừa đi vừa suy nghĩ.
Toán Na Khả Nhi đi theo hai bên bảo vệ Thiết Mộc Chân. Đám đông theo sự hướng dẫn của Mông Lực Khắc, đi đến chiếc lều riêng của Thông thiên vu.
Ánh sáng mặt trời ban mai đang chiếu rọi trên bãi đất trống. Thông thiên vu Khoát Khoát Xuất đang cầu thần cầu thánh. Một đám đông đứng vây quanh để xem.
Số người của Thiết Mộc Chân và Mông Lực Khắc cũng bước vào. Khoát Khoát Xuất đang tập trung tinh thần, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm hồng hộc, rồi nhảy tới trước mặt Thiết Mộc Chân nói qua giọng the thé:
- Thiết Mộc Chân, sao chưa chịu quì xuống để nghe lời chỉ dạy?
Thiết Mộc Chân hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng quì xuống.
Khoát Khoát Xuất vừa nhảy quanh Thiết Mộc Chân vừa cất giọng the thé hát:
Thiết Mộc Chân, đại Khả Hãn,
Suốt đời luôn ngưỡng mộ trời xanh.
Hôm nay xuất quân đi chinh chiến,
Đừng để vó ngựa đạp sương lạnh!
Nói dứt lời, Khoát Khoát Xuất lại nhảy chung quanh Thiết Mộc Chân.
Mông Lực Khắc cũng quì bên cạnh Thiết Mộc Chân, lên tiếng
nhắc nhở:
- Thưa Khả Hãn, trời xanh lần này thông qua Khoát Khoát Xuất bảo cho ngài biết, vó ngựa không được đạp lên sương lạnh, vì như thế sẽ bất lợi cho toàn quân.
Khoát Khoát Xuất lại bắt đầu hát:
Mặt trời đúng ngọ sương sẽ khô,
Hắc kỳ phất phơ bay theo gió.
Lúc đó xuất binh may mắn nhất.
Hát khải hoàn ca đắc thắng trở về!
Khoát Khoát Xuất vừa đánh trống cầm tay, vừa nhảy tiếp rồi bỗng té ngã ra đất, bọt trắng trào ra hai khóe miệng.
Mông Lực Khắc nói:
- Thiên thần đã xuất rồi. Thưa Khả Hãn, vậy ngài nên làm theo lời dạy của trời xanh.
Thiết Mộc Chân đứng lên suy nghĩ rồi nói:
- Trời xanh đã bảo như vậy, thì ta chờ đúng ngọ sẽ ra quân.
Trên một đường núi, đại quân của bộ lạc Khắc Liệt đang kéo đi. Vương Hãn, Trác Hợp Cảm Bất và Tang Côn cùng so đầu ngựa bước đều. Trong khi đó, Trát Mộc Hợp, A Lặc Đàn, Đáp Lý Đài, Hốt Sát Nhi cũng so đầu ngựa đi thành hàng ngang.
Trên đồng cỏ Mông Cổ, các tướng của Thiết Mộc Chân gồm Tứ kiệt (Bát Nhi Truật, Mộc Hoa lê, Bát Nhi Hốt, Xích Thích Ôn); bốn người em (Cáp Tác Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài, Hợp Xích Ôn, Thiết Mộc Cách); bốn dũng sĩ (cũng gọi là Tứ Cẩu, gồm: Dã Lặc Miệt, Tốc Bất Đài, Giã Biệt, Hốt Tất Lai); bốn con trai (Truật Xích, Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài, Đà Lôi); bốn người con nuôi (Thất Cát Hốt Thốc Hốt, Bát Nhi Hốt, Khúc Xuất, Khoát Khoát Xuất) cùng chỉ huy quân đội tiến binh (Bát Nhi Hốt vừa là một trong Tứ kiệt, mà cũng là một trong bốn người con nuôi).
Thiết Mộc Chân và hai thứ phi là Dã Toại, Dã Tốc Can cùng ngồi trên xe đại trướng.
Mùa thu năm 1202, liên quân của bộ lạc Mông Cổ và bộ lạc Khắc Liệt, mở cuộc tấn công vào một đại quốc ở phía tây là Nải Man. Đôi bên mở chiến trường tại vùng đồng bằng sông Baidarid.
Tiếng hò reo sát phạt, tiếng vó ngựa nện trên mặt đất, tiếng đao thương va chạm vào nhau, tiếng tên bay vèo vèo đã chấm dứt. Trên chiến trường trở nên phẳng lặng. Mặt trời chiều bắt đầu lặn xuống phía tây, màn đêm đã bắt đầu xuất hiện.
Ba doanh trại lớn của Vương Hãn, Thiết Mộc Chân và Nải Man cùng đứng chong mặt với nhau, đèn đuốc sáng choang, tiếng tù và thổi liên hồi, bóng người di động liên tục.
Tại đại bản doanh của Nải Man được xây hào lũy chặt chẽ. Lão tướng của Nải Man là Tát Bốc Thích Hắc dẫn Thoát Hắc Thoát A và Hốt Đô cùng đi tuần trong doanh trại.
Một binh sĩ bước tới báo:
- Thưa, có thái tử Khuất Xuất Luật đến!
Khuất Xuất Luật dẫn theo mười mấy tên thân binh cùng đi tới, đôi bên cùng thi lễ. Tát Bốc Thích Hắc nói:
- Xin mời thái tử điện hạ vào đại trướng cùng nói chuyện.
Khuất Xuất Luật đáp:
- Không cần, Thái Vương Hãn cha ta bảo ta tới đây để quan sát tình hình địch.
Tát Bốc Thích Hắc tươi cười nói:
- Chắc là Thái Vương Hãn không an tâm chứ gì?
- Không phải thế, tướng quân Tát Bốc Thích Hắc là một đại tướng có nhiều mưu lược, có đầy đủ tinh thần dũng cảm của bộ lạc Nải Man ta kia mà. Phụ Hãn phái ta tới đây chỉ để trợ giúp cho ông mà thôi.
- Được rồi, Thoát Hắc Thoát A đây nguyên là thủ lĩnh của bộ lạc Miệt Nhi Khất, còn vị này là con trai của ông ấy tên gọi Hốt Đô - Tát Bốc Thích Hắc giới thiệu hai cha con Thoát Hắc Thoát A với thái tử Khuất Xuất Luật - Họ đều là đối thủ trong nhiều năm qua của Vương Hãn và Thiết Mộc Chân, vậy xin để họ nói rõ tình hình cho thái tử nghe.
Khuất Xuất Luật nói:
- Xin mời!
Thoát Hắc Thoát A giới thiệu tình hình chiến sự:
- Lúc ban ngày liên quân của Thiết Mộc Chân và Vương Hãn từng phát động một cuộc tấn công vào trận địa của bộ lạc Nải Man ta, trong khi tướng quân Tát Bốc Thích Hắc đã chiếm địa hình có lợi, rồi dùng loạn tiễn và đã đẩy lui được họ. Theo tôi nghĩ trận tấn công đó của Thiết Mộc Chân là muốn thăm dò hư thực của quân ta và đoán ngày mai này chắc chắn sẽ bùng nổ một trận đại chiến hoặc một trận ác chiến.
Khuất Xuất Luật to tiếng cười ha hả, nói:
- Hai cha con của ông đúng là bại tướng dưới tay của Thiết Mộc, nên gần như nói tới Thiết Mộc Chân là sợ hãi! Hả hả!...
Khuất Xuất Luật tiếp tục đi về phía trước, đưa mắt quan sát hai doanh trại của đối phương với một thái độ xem thường.
Hốt Đô nói nhỏ với Thoát Hắc Thoát A:
- Thưa phụ thân, Thái Vương Hãn có một người con trai tự cao tự đại không xem ai ra gì như thế này, chắc là ngày mất nước của bộ lạc Nải Man không xa. Như vậy, hai cha con chúng ta cũng sắp đi vào bước đường cùng rồi!
Thoát Hắc Thoát A thở dài, nói:
- Vương Hãn đang đóng đối diện chúng ta đây, nay cũng không còn là một anh hùng trong thảo nguyên này nữa. Như vậy, số phận của chúng ta phải xem con dê núi già đó và con lạc đà non ngạo mạn kia, ai đút cổ vào tròng trước?
Gần như cùng một lúc đó, bên trong đại trướng của Vương Hãn, thì Vương Hãn, Trát Hợp Cảm Bất và Tang Côn đang đọc kinh tối. Sau khi ba người cùng đứng lên, đôi mày của Vương hãn nhướng cao, nhìn thẳng vào Trát Mộc Hợp với một thái độ không tin tưởng, nói:
- Vừa rồi ông nói gì?
Trát Mộc Hợp đáp:
- Tôi nói trong trận đánh hồi sáng này, rõ ràng là quân đội chúng ta chiếm được thế áp đảo, nhưng tại sao Thiết Mộc Chân bỗng lại ra lịnh ngưng cuộc tấn công? Vậy ngài cảm thấy bất ngờ không?
Vương Hãn không đồng ý, nói:
- Ông mà biết cái gì? Tát Bốc Thích Hắc là một kiện tướng của bộ lạc Nải Man, không thăm dò sự hư thực của ông ta thì làm sao có thể mở cuộc tấn công vào tối nay?
Trát Mộc Hợp cười to nói:
- Ngài quả nhiên bị cái kế hoãn binh của Thiết Mộc Chân mê hoặc rồi!
Vương Hãn lấy làm lạ, hỏi:
- Hả? - Ông ta đưa mắt nhìn Đáp Lý Đài, A Lặc Đàn và Hốt Sát Nhi.
Trát Mộc Hợp nói tiếp:
- Xem ra ngài còn chưa biết việc Thiết Mộc Chân đã nhiều lần phái người qua lại để cấu kết với Thái Dương Hãn!
Vương Hãn ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Tang Côn bán tín bán nghi, hỏi:
- Hả? Bộ có chuyện như thế sao?
Đáp Lý Hốt Đài thở dài.
Trát Hợp Cảm Bất không tin có chuyện như vậy, nói:
- Không đúng! Thiết Mộc Chân không bao giờ làm chuyện đó!
Trát Mộc Hợp nói:
- Anh ta có làm! Bộ lạc Nải Man là kẻ thù truyền kiếp nằm sát bên cạnh ngài còn Thiết Mộc Chân thì mở cuộc viễn chinh vượt qua bộ lạc Khắc Liệt. Nếu đánh thắng được Thái Dương Hãn thì người được lợi chính là các ngài.
Trát Hợp Cảm Bất phản đối:
- Giữa chúng tôi đã liên hợp tác chiến nhiều lần, được lợi nhiều hay ít cũng không nói lên được điều gì.
- Nhưng, Thiết Mộc Chân muốn liên hợp với bộ lạc Nải Man để chiến thắng các ngài và sự thắng lợi đó là thuộc về Thiết Mộc Chân!
Trong thời Chiến Quốc chính sách "giao hảo với nước xa để tấn công nước gần" chẳng phải cũng có ý nghĩa như thế sao? Vậy điều đó có thể nói rõ cái gì không? - Trát Mộc Hợp hỏi vặn lại.
Tang Côn vuốt đầu suy nghĩ, nói:
- Thưa phụ vương, lời nói của Trát Mộc Hợp là có lý.
Đôi mắt của Vương Hãn nhìn thẳng vào Trát Mộc Hợp, trong khi đôi mắt của Trát Mộc Hợp cũng nhìn thẳng vào Vương Hãn không hề chớp. Vương Hãn nói qua giọng khinh bỉ:
- Này Trác Mộc Hợp, có Thượng đế làm chứng, ông và Thiết Mộc Chân đã ba lần kết bái an đáp và chính ông cũng nhiều lần đối địch với Thiết Mộc Chân, trong khi đó thì Thiết Mộc Chân đối với ông lại luôn tỏ ra trọn tình trọn nghĩa. Vậy tại sao mãi cho tới bây giờ ông vẫn còn bịa đặt chuyện này chuyện nọ để làm tổn thương đến Thiết Mộc Chân, chả lẽ lòng dạ của ông lại là thứ lòng dạ gì? Bộ ông không sợ Thượng đế trừng phạt hay sao?
Trát Mộc Hợp ngửa mặt lên trời thở dài, nói:
- Ôi! Thật là đáng tiếc! Đáng tiếc! Được rồi, tôi sẽ không nói nữa, thưa ngài... Được rồi, được rồi, tôi sẽ không nói nữa! - Trát Mộc Hợp quay lưng bước ra khỏi đại trướng.
Tang Côn lên tiếng nhắc nhở cha.
- Thưa phụ vương nên suy nghĩ kỹ.
Trát Mộc Hợp khi bức ra tới cửa lều thì quay lại nói:
- Thưa Vương Hãn, lời nói của tôi đối với ngài cũng như tiếng hót của con chim bách linh, bất cứ mùa đông hay mùa hè nó vẫn luôn luôn sống tại phương bắc, còn người an đáp Thiết Mộc Chân của tôi đối với ngài, cũng như loài chim Cáo Thiên, cứ đến mùa đông thì nó bỏ miền bắc bay xuống miền nam! - Nói dứt lời ông ta tiếp tục bước đi.
- Đứng lại! Câu nói của ông là có ý nghĩa gì? - Vương Hãn ra lệnh cho Trác Mộc Hợp phải nói rõ ý kiến của mình.
Trát Mộc Hợp quay lại, nói:
- Nói như vậy mà ngài chưa hiểu hay sao? Trát Mộc Hợp tôi dù chết hay sống, dù vinh hay nhục, luôn luôn vẫn dựa vào Vương Hãn ngài. Trong khi đó một trở lực lớn đối với việc xưng bá trên vùng thảo nguyên của Thiết Mộc Chân, lại chính là ngài! Ngài nên suy nghĩ cho kỹ, trong trường hợp đó ngài tin ai hơn ai?
Trát Mộc Hợp bỏ đi. Vương Hãn ngồi im suy nghĩ một lúc lâu rồi kêu lên:
- Chúa ơi!
Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Thưa Vương huynh, ngài chớ nên tin lời của Trát Mộc Hợp một cách dễ dàng.
Nhưng Tang Côn thì lại nói:
- Nhưng cũng không thể quá tin ở Thiết Mộc Chân!
- Ôi! Nói cho cùng thì Thiết Mộc Chân không phải là người chân thành như cha của ông ta là Dã Tốc Cai - Vương Hãn đưa tay lên làm dấu thánh giá trước ngực - Cầu mong cho linh hồn người an đáp tốt Dã tốc Cai được an lành trên trời!
- Thưa phụ vương, vậy chi bằng chúng ta nên liên hợp ngay với người Nải Man để tiêu diệt Thiết Mộc Chân!
Tang Côn có ý đồ muốn thừa cơ hội này tiêu diệt Thiết Mộc Chân để xưng bá trên vùng thảo nguyên.
Trát Hợp Cảm Bất kiên quyết phản đối hành động bội tín như thế, nói:
- Thưa Vương huynh chúng ta không thể làm như vậy được!
- Ta hiểu, làm như vậy chính là vi phạm lời dạy của Chúa!
Tang Côn và Trát Hợp Cảm Bất cùng đồng thanh hỏi:
- Nếu vậy là ngài muốn...
Vương Hãn đáp:
- Chúng ta rút ra khỏi chiến trường, để cho Thiết Mộc Chân giảng hòa với người Nải Man cũng được, mà đánh nhau với người Nải Man cũng được, còn chúng ta thì không cần can dự vào chuyện này nữa!
Tang Côn trong lòng không muốn giải quyết như vậy, bèn lên tiếng gọi:
- Thưa phụ vương!
Trong khi đó, Trát Hợp Cảm Bất cho rằng làm như thế có nghĩa là bội tín với Thiết Mộc Chân, nên cũng buột miệng gọi:
- Thưa Vương huynh!
Vương Hãn không cần chú ý sự phản đối của những người chung quanh, nói một cách dứt khoát:
- Xuống lệnh cho toàn quân đừng dập tắt lửa và tất cả đều rút lui. Nếu chậm thì không còn kịp nữa!
Trát Hợp Cảm Bất thở dài, nói:
- Thôi, cũng được!
Sáng sớm ngày hôm sau, doanh trại quân đội của Thiết Mộc Chân hàng ngũ chỉnh tề, các tướng sĩ đang chuẩn bị xuất chiến.
Một phi mã từ doanh trại của Vương Hãn chạy bay trở về. Dã Lặc Miệt nhảy xuống ngựa lên tiếng báo cáo:
- Thưa Khả Hãn, tại doanh trại của Vương Hãn tuy vẫn còn đốt lửa, nhưng không còn một bóng người!
Thiết Mộc Chân không tin ở hai lỗ tai của mình, hỏi:
- Tại sao lại như thế được? Trong doanh trại của Vương Hãn vẫn còn tiếng trống đánh kia mà!
Dã Lặc miệt đáp:
- Đó là những con dê núi được buộc vào trống gây thành âm thanh!
Thiết Mộc Chân thúc ngựa chạy bay đi. Bốn người em trai và Tứ kiệt cũng thúc ngựa chạy theo.
Sau khi Thiết Mộc Chân chạy tới doanh trại của Vương Hãn, thấy từng đống lửa một vẫn còn cháy bùng giữa sương sớm. Số người của Thiết Mộc Chân đi quanh doanh trại trống trơn, tinh thần đều tỏ ra hết sức căng thẳng.
Cáp Tát Nhi tức giận nói:
- Vương Hãn tự rút quân một mình, há chẳng phải xô chúng ta vào lửa hay sao?
Bát Nhi Truật cũng tức giận nói:
- Đó là họ muốn dùng chúng ta làm vật hy sinh!
Biệt Lặc Cổ Đài kêu lên:
- Đây chính là một sự bán đứng chúng ta hết sức vô liêm sỉ! Thưa Khả Hãn, chúng ta hãy đuổi theo bắt sống lão già đó lại!
Thiết Mộc Chân quát:
- Đừng có ồn nữa!
Mộc Hoa Lê lên tiếng nhắc nhở:
- Thưa Khả Hãn, Vương Hãn rút hết quân, làm cho sườn phía trái của chúng ta trống không, phơi bày ra trước mặt người Nải Man. Nếu họ kéo quân đánh thốc vào, thì quân ta sẽ lâm vào cảnh có thể bị họ cắt đứt ra làm đôi.
Thiết Mộc Chân quả quyết ra lệnh:
- Tức khắc vượt đồng bằng qua sông A Lặc Đài, tiến xuống phía Nam.
Tại doanh trại của bộ lạc Nải Man, các tướng soái sau khi nghe tin Vương Hãn và Thiết Mộc Chân đã lần lượt triệt thoái, thì Khuất Xuất Luật cười to ha hả nói:
- Đó chính là Thiết Mộc Chân mà người Miệt Nhi Khất vừa nghe nói tới là đã sợ hãi đó sao? Đôi bên chưa chính thức giao phong thì họ đã cụp đuôi bỏ chạy rồi - ông ta khoát một tay lên nói tiếp - Vậy hãy xuất kích toàn diện cho ta!
- Chậm đã! - Tát Bốc Thích Hắc nói tiếp - Binh lực của chúng ta chỉ có thể đánh vào một cánh quân yếu trong hai cánh quân đó, vậy chúng ta hãy truy đuổi theo Vương Hãn! - Không cần chờ ai có ý kiến khác ông ta liền thúc ngựa và dẫn quân theo Vương Hãn.
Khuất Xuất Luật giận dữ, gầm to:
- Nhà ngươi?! Bộ nhà ngươi thả cho Thiết Mộc Chân chạy thoát hay sao? - Ông ta cưỡi ngựa đi trên đỉnh núi để theo dõi.
Mặt trời đã sắp lặn, trung quân của Thiết Mộc Chân đã triệt thoái. Tốc Bất Đài sau khi đuổi theo kịp Thiết Mộc Chân, liền báo Thưa Khả Hãn, người Nải Man đang truy kích quân đội của Vương Hãn, hiện giờ ở phía sau lưng ta không có quân địch.
Thiết Mộc Chân thở phào, nói:
- A, vậy hãy ra lịnh cho Tứ kiệt, cho bốn người em trai của ta, cho Tứ dũng, cho bốn đứa con của ta, cho bốn người con nuôi của mẹ ta, xây ngay Cổ Liệt Diên hạ trại tại chỗ.
Dã Toại và Dã Tốc Can cũng xuống xe, đi tới bên cạnh Thiết Mộc Chân nói:
- Thưa Khả Hãn, tại sao ngài vẫn còn ngồi trên lưng ngựa vậy?
Thiết Mộc Chân từ trong sự suy nghĩ bừng tỉnh ra, nói:
- Như vậy, Vương Hãn không phải đơn độc giảng hòa với người Nải Man, tức họ không có bán đứng chúng ta.
Thiết Mộc Chân nhảy xuống ngựa, một người Na Khả Nhi bước tới cầm lấy sợi cương ngựa. Thiết Mộc Chân lại tự đặt câu hỏi cho mình:
"Thế tại sao ông ta không nói gì hết mà lại đơn độc rút quân?".
Dã Toại nói:
- Vậy có lẽ ông ta sợ bị bán đứng nên mới bỏ chạy giữa đêm khuya như vậy chăng?
Thiết Một Chân chỉ vào Dã Toại nói:
- Trát Mộc Hợp! đúng rồi, nhất định là Trát Mộc Hợp. Ngoài ra còn có những người không muốn cho chúng ta chiến thắng như A Lặc Đàn, Hốt Sát Nhi và Đáp Lý Đài. Chắc chắn họ đã thuyết phục Vương Hãn rút quân - Ông híp đôi mắt lại và cắn chặt hai hàm răng nói tiếp - Ta nói trước là ta chỉ tha thứ cho chúng một lần thôi và không tha thứ cho chúng lần thứ hai nữa!
Đêm đã khuya, các tướng sĩ tại trung quân của Thiết Mộc Chân vẫn còn đang đi tuần tiễu.
Thiết Mộc Chân vừa mới ngủ không bao lâu, bỗng thức dậy khoác áo hối hả bước ra ngoài. Trát Hợp Cảm Bất mất cả khôi giáp, dẫn theo một số thân bình quần áo rách nát đang đứng trước cửa lều. Trát Hợp Cảm Bất nói to qua giọng đau đớn:
- Bớ Thiết Mộc Chân, Vương huynh của tôi lâm nguy rồi!
Thiết Mộc Chân vội vàng hỏi:
- Phụ Hãn làm sao rồi?
Trát Hợp Cảm Bất đáp:
- Ông ấy nghe theo lời xúi bẩy của Trát Mộc Hợp, quả là chuyện hết sức không nên. Trát Mộc Hợp bảo ngài đã cấu kết với bộ lạc Nải Man để tiêu diệt ông ấy, cho nên ông ấy mới hoảng hốt rút lui. Không ngờ đại quân vừa mới kéo tới bờ sông Ỷ Đắc Nhĩ thì bị người Nải Man đuổi kịp, đoạt đi tất cả toàn bộ tài sản, đồng thời, lại bắt hết gia đinh và toàn thể người thân trong gia tộc. Ngay đến vợ của Tang Côn cũng lọt vào tay của Tát Bốc Thích Hắc. Ca ca của tôi xem như thế cùng lực tận rồi!
Thiết Mộc Chân lên tiếng an ủi:
- Đừng quá sốt ruột, đừng quá cuống cuồng, còn có tôi đây mà!
Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Người Nải Man vẫn còn truy đuổi không buông tha. Này, Thiết Mộc Chân, bây giờ tôi phải mặt chai mày đá tìm tới đây xin ông cứu giúp. Xin ông hãy phái ngay Tứ kiệt dẫn binh tới cứu chúng tôi. Nếu chậm trễ, thì bộ lạc Khắc Liệt sẽ bị chúng giết chết hết!
Thiết Mộc Chân lập tức quay sang Nạp Nha A, nói:
- Này, Nạp Nha A, nhà ngươi hãy lập tức cùng Bát Nhi Truật, Mộc Hoa Lê, Xích Thích Ôn và Bát Nhi Hốt dẫn quân bản bộ đi theo Trát Hợp Cảm Bất thúc thúc để cứu nguy cho Phụ Hãn!
Trời vừa hừng sáng, bốn người em trai, bốn người con nuôi vội vã kéo tới trước đại trướng của Thiết Mộc Chân lên tiếng hỏi Dã Toại và Dã Tốc Can đang rửa mặt chải tóc:
- Khả Hãn đâu rồi?
Dã Tốc Can đáp:
- Khả Hãn đã cùng Nạp Nha A lên núi quần ngựa rồi.
Cáp Tát Nhi giận dữ nói:
- Anh ấy trông có vẻ còn an nhàn quá đấy!
Tất cả mọi ngươi đều hối hả bước ra khỏi đại trướng, nhìn thấy Thiết Mộc Chân và Nạp Nha A trên núi, bèn thúc ngựa chạy bay lên đó.
Thiết Mộc Chân phấn khởi nhảy xuống khỏi lưng ngựa, hỏi:
- Các ngươi thế nào? Người Nải Man đã kéo hết binh sĩ đi đánh Vương Hãn vậy chúng ta không cần gấp gáp mà hãy trở về uống trà sữa ngựa đã rồi mới khởi hành.
Truật Xích bước tới, nói:
- Thưa phụ thân, tại sao cha lại phái Tứ kiệt đi giúp Vương Hãn, một con người đã bội tín với chúng ta?
Cáp Tát Nhi nói:
- Con sói già rụng cả răng đó, nếu bị người Nải Man lột da thì cũng được, tại sao anh lại phái quân đi cứu ông ta làm gì?
Sát Hợp Đài cũng tức giận nói:
- Việc ông ta gặp nạn chính là việc tự làm tự chịu, chính là sự báo ứng của một kẻ phản phúc vô thường!
Thiết Mộc Chân vẫn giữ thái độ bình tỉnh, hỏi:
- Này, Oa Khoát Đài, theo con thấy sao?
Oa Khoát Đài suy nghĩ một lúc đáp:
- Con cảm thấy Vương Hãn thu nạp những người Mông Cổ phản bội lại cha, như vậy chính ông ta là người không đáng tin cậy, ít nhất ông ta không xứng đáng là người bạn liên minh sáng suốt. Cùng sống chung với những người như thế cần phải hết sức thận trọng!
Thiết Mộc Chân tươi cười, nói:
- Những lời nói của các ngươi đều có lý cả. Nhưng ta không đủ sức mạnh để đối phó cùng một lúc với rất nhiều kẻ thù. Trên thực tế, nếu chúng ta không liên minh với Vương Hãn thì chúng ta từ lâu đã bị Trát Mộc Hợp, Tháp Lý Hốt Đài hoặc bị người Tháp Tháp Nhi, người Miệt Nhi Khất tiêu diệt rồi!
Biệt Lặc Cổ Đài nói:
- Đó là sự thật, nhưng con người của Vương Hãn đúng như Oa Khoát Đài vừa nói, là người không thể tin cậy.
Thiết Mộc Chân tươi cười. Ông ta thở ra một hơi dài, nói:
- Đúng thế, chúng ta dùng đức để báo oán không phải có mục đích thu được tài vật, thu được nô lệ, thậm chí cũng không phải nhằm hâm nóng lại cái tình phụ tử, mà chỉ là tạm thời giảm bớt đi một kẻ thù hung hãn!
Một con đại bàng đang bay cao vút trên bầu trời. Thiết Mộc Chân ngửa mặt nhìn theo con chim đại bàng đang bay cao đó.
Cáp Tát Nhi bực tức nói:
- Bây giờ anh đã thấy rõ kết quả của tất cả những sự cố gắng đó và cũng đã đến lúc anh muốn hối hận cũng không còn được nữa! - Nói dứt lời, anh ta giận dữ bỏ đi.
Hắc Lâm là vương đình của bộ lạc Khắc Liệt. Vương Hãn bày một bữa tiệc thịnh soạn để chiêu đãi Thiết Mộc Chân và nhóm Tứ Kiệt của Mộc Hoa Lê.
Trát Hợp Cảm Bất, Tang Côn, Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn. A Lặc Đàn, Hốt Sát Nhi, Đáp Lý Đài và Trát Mộc Hợp cũng có mặt.
Những dải lụa màu bay phất phơ. Tiếng trống tiếng nhạc inh ỏi, những ca sĩ mặc tình hát xướng, những vũ nữ mặc tình nhảy múa.
Một toán cô gái tay bưng từng mâm châu báu, lụa là, cung tên, bảo đao và một toán đàn ông dẫn theo chín con ngựa quí bước ra. Vương Hãn ra hiệu cho ban nhạc, cho những toán ca vũ ngưng lại, rồi với một sắc mặt xúc động, to tiếng nói:
- Tuân theo ý Chúa, Thiết Mộc Chân đã giúp ta tập hợp bá tánh đang phân tán và từ trong tay người Nải Man đoạt lại Hắc Lâm, cứu vãn cho bộ lạc Khắc Liệt đang sắp bị diệt vong. Những thứ châu báu và những con ngựa quí này, được xem như là tấc lòng của ta đó!
Thiết Mộc Chân đứng lên nói:
- Phụ vương là an đáp của phụ thân tôi, cũng tức là phụ thân của tôi rồi, vậy có lý nào người con mà lại nhận lấy những quà biếu của cha như thế được?
Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Này Thiết Mộc Chân, đây là tấm lòng của Vương huynh, vậy ông không nên từ chối!
Thiết Mộc Chân cười đáp:
- Được! Được! Tôi xin nhận lấy! - Ông bưng chén rượu lên nói tiếp - Vậy tôi xin mượn rượu sữa ngựa thơm ngon của chủ nhà, để đa tạ ý tốt của chủ nhà!
Mọi người cùng uống cạn chén rượu trên tay.
Thiết Mộc Chân rời chỗ ngồi bước đến trước mặt nhóm người của A Lặc Đàn, nói:
- Thưa A Lặc Đàn bá phụ, thưa Hốt Sát Nhi ca ca, thưa Đáp Lý Đài thúc thúc, chúng ta xa nhau đã lâu rồi! - Ba người cùng đứng lên với thái độ hết sức lúng túng. Thiết Mộc Chân nói tiếp - Các vị sống chung với tôi hay là sống chung với phụ vương của tôi thì cũng vậy thôi. Tôi mong các vị đồng tâm hiệp lực để giúp đỡ cho phụ Hãn! Chính vì việc đó, nay tôi xin dâng lên các vị một chén rượu nầy.
Bốn người cùng uống cạn bốn chén rượu đang bưng.
Thiết Mộc Chân bước tới trước mặt Trát Mộc Hợp nói:
- Này Trát Mộc Hợp, bây giờ thì chúng ta đã bắt tay vui vẻ trở lại rồi!
Trát Mộc Hợp tươi cười rất tự nhiên, nói:
- Thời gian trôi qua thật nhanh, đến nay ngọn gió đồng cỏ đã thổi làm cho da mặt của chúng ta đều có nếp nhăn cả rồi!
Thiết Mộc Chân thở dài nói:
- Phải đấy! Anh còn nhớ hình ảnh lần đầu tiên chúng mình mới gặp nhau tại bờ sông Onon hay không?
Trát Mộc Hợp đáp:
- Tại sao không nhớ? Chúng ta đã cùng nhau vun lên một mô đất nhỏ, rồi bẻ cỏ cấm vào đấy để bắt đầu kết giao làm an đáp. Lúc bấy giờ tình bạn giữa chúng ta thật là thuần khiết và thiết tha biết bao nhiêu!
- Người an đáp tốt của tôi ơi! Vậy chúng ta hãy trở về khởi điểm đó để làm lại từ đầu!
- Những mong thời gian có thể quay ngược trở lại!
Những người tôi tớ bước ra rót rượu, hai người cùng cạn chén và gần như cùng uống cạn một lúc.
Khi Thiết Mộc Chân bước tới trước mặt người huynh đệ của Vương Hãn, thì nhìn thấy Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn, Trát Hợp Cảm Bất nói:
- Anh ấy là Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn, hàng tướng của người Miệt Nhi Khất. Khi bộ lạc Nải Man tấn công, tất cả những người Miệt Nhi Khất khác đều chạy trốn, chỉ có anh ta ở lại. Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn nói.
- Tôi rất ngưỡng mộ uy danh của Khả Hãn!
Thiết Mộc Chân hỏi vặn lại một cách không khách sáo:
- Tức kể cả người Miệt Nhi Khất bắt vợ tôi mang đi chứ?
Thiết Mộc Chân bước tới gần Vương Hãn ngồi xuống, rõ ràng
Vương Hãn đã bắt đầu say, thở dài nói:
- Này Thiết Mộc Chân, con hãy an tâm, nếu có miệng của những kẻ ác độc như miệng rắn, tìm cách ly gián và gây bất hòa đối với tình bạn giữa chúng ta, thì tôi sẽ không bao giờ bị mắc bẫy của chúng nữa. Gặp những trường hợp đó, thì giữa ngươi và ta cần phải gặp mặt nhau để nói rõ sự việc, để tuyệt đối trừ đi căn nguyên của tai họa, xóa bỏ tất cả mọi sự hiểu lầm!
Thiết Mộc Chân nói:
- Phụ vương có thể làm được như vậy là tốt nhất!
Vương Hãn nói:
- Ta đã già rồi, sắp bị Chúa triệu về Thiên Đường rồi. Sẽ có một
ngày nào đó ta sẽ dựa lưng vào núi cao, gối đầu lên cỏ khô và thi thể bị vứt bỏ trong núi như một thứ đồ vật phế thải!
Thiết Mộc Chân ngạc nhiên, kêu lên:
- Thưa phụ vương!
Hai khóe mắt của Vương Hãn trào lệ, nói tiếp:
- Đến chừng đó thì bá tánh của ta sẽ như một đàn chim tan bầy, vậy ta biết giao họ lại cho ai? Em trai ta ư? Nó có thể là người tốt đấy, nhưng tài năng của nó, xin Chúa khoan dung cho con, tài năng của nó thì không xứng đáng là một Vương Hãn của bộ lạc Khắc Liệt. Một nét buồn thoáng hiện trên sắc mặt của Trát Hợp Cảm Bất. Vương Hãn nói tiếp:
- Còn con trai ta ư? Xin đa tạ Chúa đã ban ân cho ta, giúp ta có một người con trai như Tang Côn. Nhưng, mặc dù nó có danh nghĩa là "tướng quân", nhưng trong lòng nó lại không có thao lược, nên cũng không thể trao cho nó một trách nhiệm lớn.
Một nét buồn cũng thoáng hiện trên sắc mặt của Tang Côn, Vương Hãn đứng lên nói tiếp:
- Bây giờ ta xin tuyên bố lập Thiết Mộc Chân làm huynh trưởng của Tang Côn! Ta có hai đứa con trai như vầy, thì sẽ không còn lo nghĩ gì đối với mọi việc sau này nữa!
Ông ta không cần nhìn xem sự phản ứng đầy kinh ngạc của đám đông, vẫn tiếp tục đứng yên nói lớn:
- Mau lại đây, Tang Côn và Thiết Mộc Chân, ta phải hướng về chúa Gia Tô của ta, phải dựa vào tập quán cửa người Mông Cổ, quay mặt về hướng mặt Trời để cùng Thiết Mộc Chân tuyên thệ phụ tử một lần nữa!
Đám đông đều đứng dậy!
Vương Hãn, Tang Côn, Thiết Mộc Chân cùng bước ra phía ngoài, quì xuống, tuyên thệ trước trời cao:
- Trời xanh ở trên cao, có các vị thần linh chứng giám...
Vương Hãn tỏ ra hết sức thành khẩn, nói tiếp:
- Tôi là Thoát Oát Lân!
Thiết Mộc Chân cũng nói theo lý trí của mình:
- Tôi là Thiết Mộc Chân!
Tang Côn nói một cách rất miễn cưỡng:
- Tôi là Tang Côn!
Ba người đồng thanh nói:
- Xin tuyên thệ một lần nữa về mối quan hệ cha con!
Vương Hãn nói:
- Từ nay trở về sau khi tác chiến với quân địch thì cùng nhau xuất chinh một lượt.
Thiết Mộc Chân nói:
- Khi đi săn bắt loài thú giảo hoạt, thì sẽ cùng đi săn một lúc!
Tang Côn nói:
- Có phúc cùng san sẻ, hoạn nạn cùng chịu chung!
Vương Hãn nói:
- Nếu có một người ác độc nào ly gián, thì chúng ta nhất định phải gặp mặt nhau để tìm hiểu cho rõ sự thật.
Thiết Mộc Chân nói:
- Xoá bỏ mọi sự hiểu lầm, để tạo sự tín nhiệm giữa nhau.
Ba ngươi đồng thanh nói:
- Tương thân tương ái, vững bền như trời đất!
Vương Hãn nói:
- A men!
Thiết Mộc Chân nói:
- Trời cao và thần thánh xin cùng chứng giám!
Ba người cùng dập đầu lạy.
Hốt Sát Nhi đang đứng trong đám đông nói nhỏ với Trát Mộc Hợp:
- Tình cảm tương thân tương ái của người ta bền vững như trời đất rồi!
Trát Mộc Hợp cười nhạt, đáp:
- Hãy xem sắc mặt buồn thiu của Tang Côn kia, thì anh hãy yên tâm chịu khó chờ xem một trận phong ba bão táp sắp xảy đến!
Đêm hôm đó, Thiết Mộc Chân và Tứ kiệt ngủ lại Hắc Lâm.
Bên trong gian đại trướng của Thiết Mộc Chân, Tứ kiệt và Thiết Mộc Chân đang bàn bạc những việc đã diễn ra trong ngày.
Bát Nhi Hốt tỏ ý hoài nghi nói:
- Việc Vương Hãn tiến hành minh thệ về mối cha con một lần nữa là có ý nghĩa gì? Phải chăng ông ấy làm như thế tức là muốn giao hết bộ lạc Khắc Liệt cho Hãn huynh?
Xích Thích Ôn nói một cách khẳng định:
- Đúng là có ý nghĩa như thế. Không phải ông ấy đã bảo là mình không hài lòng đối với người anh em cũng như đối với đứa con trai đó sao?
Bát Nhi Truật không đồng ý, nói:
- Theo tôi thì ông ấy đã uống quá nhiều rượu sữa ngựa.
Xích Thích Ôn hỏi:
- Có phải anh lo sáng sớm ngày mai này khi ông ta thức dậy, thì quên hết tất cả những lời đã nói ư?
Mộc Hoa Lê cũng tỏ ra lo ngại, nói:
- Tôi luôn thấy lo ngại về những lời nói của Vương Hãn sẽ gây nên một ý thức đối địch giữa chú cháu Tang Côn và Vương Hãn.
- Muốn đánh nhau ư? Chúng ta đâu có sợ hắn! - Xích Thích Ôn hoàn toàn không xem cha con của Vương Hãn ra gì.
Mộc Hoa Lê nói:
- Nhưng hiện nay chưa đến lúc chúng ta phải đọ sức với bộ lạc Khắc Liệt.
Thiết Mộc Chân như đang suy nghĩ gì, nói:
- Phải đấy! chúng ta cần sớm ổn định con ngựa con háo đá Tang Côn.
Trận mưa tuyết đầu mùa đã phủ trắng khu vực đóng doanh trại của Thiết Mộc Chân.
Bốn người gồm Vương Hãn, Thiết Mộc Chân, Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn, Nạp Nha A cùng cưỡi ngựa đi săn trở về. Vương Hãn cười nói:
- Ôi chao! Trận đỗ tuyết này không phải nhỏ, chắc là những con thỏ bị cóng chân hết chạy nổi rồi.
Vừa lúc đó, có một con thỏ rừng hốt hoảng chạy băng ngang cánh đồng tuyết. Một kỵ mã đuổi theo giương cung bắn một phát, con thỏ rừng té quị trước đầu ngựa của Thiết Mộc Chân. Người ấy nhảy xuống ngựa chạy nhanh tới nhặt lấy con thỏ.
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn to tiếng gọi:
- Hốt Lan!
Người đó ngước mặt nhìn lên, thấy rõ đôi mắt to và sáng ngời, nói lớn:
- Phụ Thân đấy hả?
Đôi mắt của Thiết Mộc Chân bừng sáng lên.
Đáp Diệc Nhi Ngột Tôn lên tiếng quở trách:
- Bộ nhà ngươi không thấy Vương Hãn và Thiết Mộc Chân Khả Hãn đó sao? Tại sao chưa chịu tránh ra?
Hốt Lan bạo dạn đưa mắt nhìn Vương Hãn và Thiết Mộc Chân một lượt, sau đó mới xách con thỏ chạy trở về con ngựa của mình, để lại phía sau một chuỗi cười trong trẻo.
Vương Hãn nói:
- Này Thiết Mộc Chân, bây giờ hãy đến kim trướng của tôi để uống trà sữa nhé!
Thiết Mộc Chân im lặng không trả lời.
Nạp Nha A dùng cán roi ngựa khều nhẹ Thiết Mộc Chân, chừng đó ông ta mới giật mình, "ồ" một tiếng rồi nói:
- Hay là đến kim trướng của con ngồi chơi đi, vì Bột Nhi Thiếp có việc muốn thương lượng với phụ vương đấy!
- Như vậy cũng được, thì cứ đến kim trướng của con đi! - Số người của Vương Hãn cùng thúc ngựa đi về phía trước để đến kim trướng của Thiết Mộc Chân.
Hợp Đáp An dâng trà cho khách. Bột Nhi Thiếp đứng lên nói với Vương Hãn:
- Nghe đâu con gái của ngài là Thái Ngột Nhi Biệt Cơ còn chưa đính hôn, cho nên chúng tôi muốn cưới Thái Ngột Nhi cho con trai trưởng nam của chúng tôi là Truật Xích. Riêng con gái của chúng tôi là Khoát Chân Biệt Cơ năm nay cũng đã 18 tuổi rồi. Tôi bằng lòng gã nó cho con trai của Tang Côn là Thốc Tát Hợp, không rõ phụ vương có ý kiến thế nào?
- Đổi nhau để làm sui gia phải không? - Vương Hãn tươi cười nói tiếp - Cảm ơn Chúa! Ý nghĩ đó hay lắm, chuyện hôn nhân giữa Thái Ngột Nhi Biệt Cơ và Truật Xích ngay bây giờ ta có thể hứa, còn việc Thốc Tát Hợp vì nó là con trai trưởng của Tang Côn, vậy ta phải bàn qua với nó rồi mới có thể trả lời được.
Thiết Mộc Chân nói:
- Nếu vậy, chúng tôi sẽ phái Khoát Nhi Xích làm ông mai cùng đi với phụ vương trở về bên đó.
Vương Hãn tươi cười nói:
- Được! Tang Côn chắc chắn sẽ bằng lòng. Trao đổi để làm sui gia thì thân lại càng thân, tốt, quá tốt.
Khoát Nhi Xích cùng Vương Hãn trở về kim trướng của Vương Hãn. Khoát Nhi Xích chuyển đạt mỹ ý của vợ chồng Thiết Mộc Chân là muốn "trao đổi làm sui gia". Trong khi Vương Hãn không ngớt tán đồng, thì Tang Côn giận dữ nói:
- Tốt cái gì? Thiết Mộc Chân tính toán giỏi quá đấy! Con gái của anh ta gã sang đây, chờ cho con trai của tôi lớn làm Vương Hãn, thì nó có thể ngồi trên ghế cao tại phía nam của trung cung. Còn em gái của tôi gã cho Truật Xích thì sao? Truật Xích kể là cái quái gì?
Vương Hãn đưa mắt nhìn người đến cầu hôn là Khoát Nhi Xích một lượt, tỏ ý không vui nói với Tang Côn:
- Này Tang Côn, tại sao con lại ăn nói như thế? Truật Xích là con trưởng nam của Thiết Mộc Chân kia mà!
Tang Côn trả lời với một thái độ kiêu ngạo:
- Bộ con nói sai hay sao? Có ai không biết dòng máu trong người Truật Xích là dòng máu của người Miệt Nhi Khất?
- Tang Côn! Con không được nói bậy như thế! - Vương Hãn hết sức giận dữ.
Khoát Nhi Xích chỉ đằng hắng một tiếng.
Trong khi đó, Tang Côn lại nói mạnh mẽ hơn:
- Con không hề nói bậy! Sau này Thiết Mộc Chân tuyệt đối sẽ không truyền ngôi Khả Hãn lại cho Truật Xích đâu. Như vậy, công chúa của chúng ta gã sang đó sau này chỉ có thể ngồi ở phía bắc để làm thần thiếp, phục vụ người ta thôi. Trong khi đó thì cháu ngoại của Thiết Mộc Chân lại có thể trở thành Khả Hãn của bộ lạc Khắc Liệt. Cha thấy sự trao đổi đó có công bình hay không?
Vương Hãn lên tiếng phản bác:
- Lời đồn đãi mà hơi nào nói, người có ý xấu thì luôn tìm đủ cách để nói xấu người khác. Bột Nhi thiếp chỉ bị người Miệt Nhi Khất bắt đi có mấy tháng, còn Truật Xích thì được hạ sanh trên đường trở về, vậy nó làm sao là người mang dòng máu của Miệt Nhi Khất được?
Tang Côn cười nhạt nói:
- Được bây giờ cứ để cho ông mai này nói nghe thử, Truật Xích phải chăng là người có thể kế thừa ngôi vị Khả Hãn sau này?
Khoát Nhi Xích bình tĩnh trả lời:
- Theo tập quán của người Mông Cổ thì tất cả những người bà con gần đều có thể chọn kế thừa ngôi vị Khả Hãn, cho nên dù Truật Xích là con trai cả cũng không hẳn đương nhiên được kế thừa ngôi vị Khả Hãn. Truật Xích cũng như các người anh em khác của anh ta, đều có thể được chọn để kế thừa ngôi vị Khả Hãn như nhau cả.
- Này Khoát Nhi Xích, miệng của ngươi nói nghe còn hay hơn cả tiếng hót của con chim bách linh nữa! - Tang Côn rõ ràng không vừa ý câu trả lời phân hai của Khoát Nhi Xích.
Vương Hãn lên tiếng nói với thái độ không hài lòng:
- Chuyện ai kế thừa ngôi vị Khả Hãn là chuyện sau, còn bây giờ là bàn về chuyện hôn nhân của con cái!
Tang Côn vẫn không chịu nhượng bộ, nói:
- Hôn nhân của con cái cha mẹ phải đứng ra làm chủ. Con trai của tôi không cần đến con gái của Thiết Mộc Chân đâu, còn việc phải chăng cha nhất định gã em gái của con cho Truật Xích, người mang dòng máu ngoại tộc là việc tôi không có quyền can dự vào - Nói xong, anh ta tức giận bỏ đi ra ngoài.
- Này Tang Côn! Này Tang côn! - Vương Hãn chỉ biết lắc đầu chứ không còn biết cách gì khác. Ông quay sang nói với Khoát Nhi Xích:
- Như ngươi đã thấy đó, vậy chuyện trao đổi làm sui gia xem như không thành rồi!
Gió bấc rít gào nơi đóng lều trại của Vương Hãn, tuyết trắng đã phủ kín cả trời đất.
Thiết Mộc Hợp, Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn mang theo một luồng gió lạnh chạy ập vào chiếc lều Mông Cổ của Đáp Lý Đài.
Trát Mộc Hợp phấn khởi nói:
- Này, Đáp Lý Đài thúc thúc, chú có biết không nào? Tang Côn đã tách rời Vương Hãn, đến xây dựng lều trại tại vùng Biệt Lý Khiếp Sa Đà rồi!
Đáp Lý Đài ngạc nhiên hỏi:
- Sao? Tại sao vậy?
Trát Mộc Hợp đáp:
- Giữa cha con họ đang gấu ó với nhau như hai con ngựa con cắn lộn đấy mà!
- Cơ hội này tuyệt đối không được bỏ qua... Mau!... Hãy đi ngay rồi sẽ nói! - Hốt Sát Nhi nôn nóng đến đổi không thể để mất giờ phút nào.
Trên một con đường nhỏ giữa hai khe núi, bọn họ đắc ý cười to ha hả.
A Lặc Đàn nói:
- Phen này thì vui nhộn đấy!
Trát Mộc Hợp chen vào:
- Không! Vui nhộn còn chưa đủ! Chúng ta cần phải đổ thêm dầu vào sự chia rẽ giữa hai cha con Vương Hãn và Tang Côn mới được!
A Lặc Đàn nói:
- Này! Này! Không thể chỉ để việc vui nhộn này xảy ra tại Khắc Liệt, mà còn phải đưa sự vui nhộn này đến chỗ Thiết Mộc Chân nữa!
Trát Mộc Hợp nói với Đáp Lý Đài:
- Phải rồi! Này Đáp Lý Đài thúc thúc, chú hãy chịu khó đi tới bộ lạc Khất Nhan một chuyến để tìm gặp cái thằng bướng bỉnh Sát Hợp Đài đem những lời nói của Tang Côn nói lại cho nó biết!
- Tôi ư? Tôi là ông của nó, làm việc đó e rằng không thích hợp chăng? Đáp Lý Đài tỏ ra ái ngại.
- Thế thì tôi đi, tôi đi ngay bây giờ! - Hốt Sát Nhi thúc ngựa tách rời ba người.
Tại nơi dựng lều trại của Thiết Mộc Chân, Sát Hợp Đài từ trong chiếc lều Mông Cổ của mình chạy ra và tiếp tục chạy về hướng lều riêng của Kha Ngạch Luân.
Hốt Sát Nhi vội vàng thúc ngựa bám theo sau.
- Hốt Sát Nhi đại ca đấy hả? - Thiết Mộc Luân xuất hiện ở phía sau lưng anh ta.
Hốt Sát Nhi giật mình, quay đầu nhìn lại nói:
- Thiết Mộc Luân đấy à?
Thiết Mộc Luân nói:
- Ngọn gió nào thổi anh tới đây? Hay là anh định tới đây để thổi một ngọn gió gì đó chăng?
Hốt Sát Nhi cười ha hả, nói:
- Cái miệng của cô thiệt tình! - Vừa nói vừa vội vàng thúc ngựa đi.
Thiết Mộc Luân bám theo anh ta với ánh mắt đầy hoài nghi, nên cũng vội vàng đi về hướng lều riêng của Kha Ngạch Luân.
Bên trong gian lều của Kha Ngạch Luân, Kha Ngạch Luân với sắc mặt bệnh hoạn đang gượng ngồi dậy, giận dữ hỏi Sát Hợp Đài:
- Ai nói với ngươi những lời nói khốn nạn đó?
Sát Hợp Đài hỏi vặn lại:
- Thưa bà, tôi chỉ muốn bà nói lại cho tôi rõ, những lời nói đó có thật hay không?
- Nói bá láp! - Kha Ngạch Luân ho liên tiếp. Hợp Đáp An vội vàng đấm nhẹ vào lưng của bà ta.
Thiết Mộc Luân từ ngoài bước vào lều. Sát Hợp Đài nói qua thái độ không bằng lòng:
- Tôi xem bà có ý muốn giấu sự thật đó.
Kha Ngạch Luân giận dữ:
- Ngươi! ngươi!...
Hợp Đáp An vội vàng lên tiếng trách Sát Hợp Đài:
- Này Sát Hợp Đài, anh mau câm miệng lại, anh xem anh đã làm cho bà tức giận đến như thế này!
Sát Hợp Đài hoàn toàn không xem Hợp Đáp An ra gì, buột miệng mắng ngay:
- Đồ nô tài thối! ở đây nhà ngươi không có quyền gì xen vào!
Thiết Mộc Luân cả giận:
- Này, Sát Hợp Đài, tôi không cho phép anh nói những lời nói như thế đối với Hợp Đáp An cô cô!
Sát Hợp Đài ứa lệ nói:
- Hứ! Suốt bao nhiêu năm qua, mọi người vẫn nói dối với tôi? Nếu Truật Xích không mang dòng máu của người Miệt Nhi Khất, thì phụ thân đâu có đặt cho anh ấy cái tên "Truật Xích"? Ý nghĩa của chữ "Truật Xích" tức là người khách không mời mà đến. Rõ ràng là muốn ám chỉ Truật Xích không phải là con của cha!
Kha Ngạch Luân chỉ thẳng vào mặt Sát Hợp Đài, quát:
- Ngươi hãy câm mồm lại!
Thiết Mộc Luân bừng hiểu ra:
- Trời ơi! Đúng là gã Hốt Sát Nhi rồi! Hắn chính là một con hồ ly chuyên đâm bị thóc thọc bị gạo! - Thiết Mộc Luân vội vàng chạy ra khỏi lều phóng lên mình ngựa truy đuổi theo.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn