Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Truy Kích Tàn Quân Thiết Mộc Chân Bị Thương
rên núi A Lan Tái, Bác Nhi Truật chạy bộ đến trước Thiết Mộc Chân báo cáo, quân địch đang tháo chạy như một bầy thỏ trông thấy chim ưng. Thiết Mộc Chân thấy anh ta không cưỡi ngựa, hỏi ra mới biết con ngựa của Bác Nhi Truật đã vấp phải đá bị thương chân. Thiết Mộc Chân bèn trao con ngựa vàng của mình cho Bác Nhi Truật. Ông lại phái Dã Lặc Miệt đi liên hệ với Vương Hãn, để nhờ bộ lạc Khắc Liệt tiến đánh người Tháp Tháp Nhi và người Miệt Nhi Khất, còn bản thân ông thống lĩnh toàn quân đi tấn công người Thái Xích Ô và người Trát Đáp Lan là hai kẻ thù hung ác nhất.
Dã Lặc Miệt phụng mệnh chạy tới đại doanh của bộ lạc Khắc Liệt, nói với Thoát Oát Lân:
- Thưa Vương Hãn, con trai của ngài là Thiết Mộc Chân đã xua binh sĩ của ông ấy đi đánh người Thái Xích Ô và người Trát Đáp Lan. Ông ấy nhờ Vương Hãn tiêu diệt người Tháp Tháp Nhi và người Miệt Nhi Khất.
- Ta biết rồi! Tạ ân chúa! Vương Hãn làm dấu thánh giá trước ngực. Dã Lặc Miệt nhảy phóc lên lưng ngựa để chạy theo Thiết Mộc Chân. Vương Hãn bèn to tiếng ra lệnh - Tất cả lên ngựa. Vương Hãn ta lấy danh nghĩa của Chúa ra lệnh cho các người hãy đi tiêu diệt bọn Sa tăng và đẩy tất cả bọn ma quỉ trước đầu ngựa của các người xuống địa ngục?
- Khoan đã! - Tang Côn đứng bên cạnh liền ngăn chặn lại.
- Con ta muốn nói gì chăng?
- Theo cha, trong số 12 bộ lạc này, bộ lạc nào giàu có nhất?
- Tất nhiên là bộ lạc Hoằng Cát Thích.
- Thiết Mộc Chân tại sao lại giành việc tiêu diệt bộ lạc Hoằng Cát Thích cho anh ta?
Người em trai của Vương Hãn là Trát Hợp Cảm Bất đứng bên cạnh cãi lại:
- Không đúng! Thiết Mộc Chân đi truy kích để tiêu diệt Trát Mộc Hợp và Tháp Lý Hốt Đàn.
- Đó là dối gạt! - Tang Côn nói qua giọng ngạo nghễ. ông ta đã giành bò béo cừu mập về cho mình, còn để chúng ta đánh giặc đổ máu mà chỉ được phần xương để gậm. Như vậy công bình không?
Trát Hợp Cảm Bất hoàn toàn không tin lời nói của Tang Côn, cãi lại:
- Thiết Mộc Chân không phải là hạng người đó!
Tang Côn không muốn tranh cãi với người chú của mình. Anh ta quay sang nói với cha:
- Không cần biết anh ta có làm như thế hay không? Riêng chúng ta từ xa xôi nghìn dặm đi đến đây đánh giặc, vậy không thể chỉ mang thương binh và những đầu lâu của người chết trở về?
- Vậy thì... theo con phải làm sao?
Vương Hãn đúng là đã già rồi, cho nên đứng trước sự cãi vã của người em trai và đứa con, khiến ông ta không thể quyết định dứt khoát. Tang Côn cũng không chờ cho Vương Hãn ra lệnh, bèn đưa cao thanh đao đang cầm treo tay lên la to:
- Hỡi các dũng sĩ của các bộ lạc Khắc Liệt, bộ lạc Hoằng Cát Thích có rất nhiều đồ vật tốt đổi được từ người Hán. Đó là của thượng đế ban cho chúng ta, vậy chúng ta hãy đi cướp lấy!... - Tang Côn thúc ngựa vọt lên trước tiên. Đám đông cùng hoan hô rồi thúc ngựa đuổi theo, làm cho Vương Hãn và Trát Hợp Cảm Bất cũng phải thúc ngựa chạy theo họ.
Lúc bấy giờ, quân đội của Trát Mộc Hợp đang xông vào bộ lạc Hoằng Cát Thích. Trong "Cổ Liệt Diên" của bộ lạc Hoằng Cát Thích tiếng la khóc tiếng hò hét rền trời. Quân đội của bộ lạc Khắc Liệt cũng vừa kéo tới nơi. Tang Côn đưa tay chỉ "Cổ Liệt Diên" của người Hoằng Cát Thích nói với cha:
- Ôi! Thượng đế! Phụ Hãn, cha hãy xem... Trát Mộc Hợp kia kìa? Thế mà cha còn nói Thiết Mộc Chân kéo quân đi đánh Tháp Lý Hốt Đài và Trát Mộc Hợp. Trát Mộc Hợp có mặt ở đây, thế còn Thiết Mộc Chân ở đâu?!
Vương Hãn cảm thấy bất ngờ. ông ta không có đủ thời giờ để suy nghĩ, vội vàng xuống lệnh:
- Bớ Trát Hợp Cảm Bất, Bớ Tang Côn, hai ngươi mỗi người một cánh tiến quân bao vây, dù một tấm da cừu cũng không để cho Trát Mộc Hợp giật đi! Tang Côn và Trát Hợp Cảm Bất nhanh chóng chia thành hai cánh, bao vây "Cổ Liệt Diên" của bộ lạc Hoằng Cát Thích. Riêng Vương Hãn thì thúc ngựa chạy theo cánh quân của người em trai.
Trát Mộc Hợp đang chỉ huy cướp đoạt tài vật và đàn bà con gái của bộ lạc Hoằng Cát Thích, thì trông thấy binh sĩ của bộ lạc Khắc Liệt tràn tới. Hắn cảm thấy nguy hiểm, nên vội vàng tháo chạy về một hướng mà quân đội của bộ lạc Khắc Liệt chưa kịp bao vây, quên mất việc ra lệnh cho bộ hạ rút lui. Trát Hợp Cảm Bất nói với Vương Hãn:
- Thưa Hãn huynh, Trát Mộc Hợp đã bỏ chạy rồi!
Vương Hãn không trả lời dứt khoát ra sao, mà chỉ ú ớ trong cổ họng, không biết ông ta muốn nói gì. Trát Hợp Cảm Bất do dự trong phút chốc. Liền trao quyền chỉ huy quân đội lại cho người anh, còn bản thân mình thì dẫn theo mười mấy thân binh cùng truy đuổi Trát Mộc Hợp.
Tháp Lý Hốt Đài chạy trở về doanh trại của mình, hốt hoảng ra lệnh rút lui bỏ cả chiếc xe có lều trướng cũng như người già và trẻ con. Chỉ Nhi Khoát A Đãi phản đối. Anh ta cho rằng nếu bây giờ bỏ chạy thì đã quá muộn, chỉ có cách dùng xe bố trí thành một "Cổ Liệt Diên" để tử thủ thì mới có thể tìm được cái sống trong cái chết. Tháp Lý Hốt Đài cảm thấy lời nói của anh ta có lý, liền xuống lệnh cho bộ hạ tháo bò khỏi xe, rồi dùng tất cả những chiếc xe đó bố trí khắp bốn bên tạo thành một tấm bình phong vững chắc.
Mọi việc vừa mới làm xong thì quân đội của Thiết Mộc Chân đã ào tới "Cổ Liệt Diên" của người Thái Xích Ô như một trận cuồng phong. Tháp Lý Hốt Đài càng tin tưởng ở sự phán đoán của Chỉ Nhi Khoát A Đãi là chính xác. Ông ta mừng thầm vì nếu bỏ chạy thì chắc chắn sẽ bị Thiết Mộc Chân chém chết giữa đồng hoang. Tuy nhiên, việc "Cổ Liệt Diên" bị đánh chiếm cũng là chuyện có thể xảy ra. Người Thái Xích Ô do cần phải tìm sự sống, nên tất cả đều núp ở phía sau những cỗ xe, giương cung lắp tên chờ đợi quân đội của Thiết Mộc Chân đến gần. Chỉ Nhi Khoát A Đãi trong tay cầm một cây cung đứng sững trên một cỗ xe, trông như một pho tượng. Mấy người Thái Xích Ô đã vác từng đống tên lại. Chỉ Nhi Khoát A Đãi là một tay thần tiễn của bộ lạc, có thể bảo vệ tính mệnh cho họ.
Quân đội của Thiết Mộc Chân cứ mỗi lúc càng tiếp cận "Cổ Liệt Diên" của người Thái Xích ô. Chỉ Nhi Khoát A Đãi giương cung lên, nhưng rồi anh ta lại bỏ xuống. Vì toán tiên phong của Thiết Mộc Chân trong khi còn ở ngoài tầm bắn thì họ đã chạy quanh một vòng rồi bỗng biến mất ở phía sau lằn chân trời.
Mọi sự vắng lặng như cõi chết đang đè nặng lên tinh thần của người Thái Xích Ô. Sắc mặt của Tháp Lý Hốt Đài và Thoát Đóa xám ngắt, trông như xác chết. Bỗng có tiếng khóc ré của một hài nhi, làm cho Tháp Lý Hốt Đài không khỏi kinh sợ. Ông ta ra lệnh cho Thoát Đóa:
- Đi bóp cổ thằng bé đang khóc đó đi! Bóp cổ nó!
Thoát Đóa đi một lúc thì tiếng khóc của thằng bé im bặt, nhưng thay vào đó là tiếng khóc rống của một người phụ nữ. Tháp Lý Hốt Đài nghe tiếng khóc xé lòng của bà mẹ mất con lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn: "Ôi, phải chi ngay từ lúc đầu ta không đối địch với bọn con côi của Dã Tốc Cai, không tóm Thiết Mộc Chân để làm lễ tế trời, thì đâu có gặp cảnh như thế này. Bây giờ tất cả đều đã muộn, tất cả đều tiêu tan hết". Ông ta ôm đầu rên rỉ hết sức đau khổ. Sau một lúc vắng lặng, từ chỗ đường chân trời bỗng xuất hiện cờ xí và người ngựa. Bên dưới là quân kỳ Thốc Hắc. Thiết Mộc Chân đang dửng ngựa đứng sừng sững và để cây giáo nằm ngang trước bụng. Bên cạnh Thiết Mộc Chân là Đức Tiết Thiền, Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, Bác Nhi Truật, Mộc Hoa Lê, Dã Lặc Miệt, Tốc Bất Đài, Truật Xích, Sát Hợp Đài, Oa Khoát Đài, Đà Lôi, Thiết Mộc Luân, A Lặc Đàn, Hết Sát Nhi và Đáp Lý Đài. Thiết Mộc Chân vừa nhận được báo cáo toán quân truy kích theo người Tháp Tháp Nhi của Cáp Tát Nhi đã vượt qua sông Căn Hà, còn quân đội của Vương Hãn thì đang truy kích Trát Mộc Hợp. Như vậy là người đối thủ già của Thiết Mộc Chân là Tháp Lý Hốt Đài đang hoàn toàn bị cô lập. Vậy đây là thời điểm tốt để tổng thanh toán các món nợ với ông ta. Thiết Mộc Chân cất tiếng cười và hỏi mọi người:
- Thế nào rồi? Các người cảm thấy đói chưa?
Tất cả không ngờ đứng trước quân địch mà câu hỏi đầu tiên của Thiết Mộc Chân lại như vậy, nên tất cả không khỏi cất tiếng cười một cách vui vẻ. Thiết Mộc Luân nói:
- Dù đói cũng không sao, còn bây giờ chỉ muốn có nước để uống một tí! Tiếng cười của mọi người càng to hơn.
Thiết Mộc Chân chớp chớp đôi mắt, nói:
- Hãy chịu đựng một tí nữa đi nào, Thiết Mộc Luân. Chúng ta do cấp tốc phải truy đuổi giặc, nên quên mang theo nước, vậy phải cùng vào "Cổ Liệt Diên" của người Thái Xích Ô để uống nước của Tháp Lý Hốt Đài thúc thúc thôi? - Mọi người càng thêm phấn khởi.
Tiếp đó, Thiết Mộc Chân ra lệnh:
- Này Bác Nhi Truật ngươi hãy mở một đột phá khẩu tại "Cổ Liệt Diên" của Tháp Lý Hốt Đài! - Bác Nhi Truật tuân lệnh, huýt sáo làm ám hiệu cho binh mã của mình tiến lên phía trước.
Chỉ trong chốc lát, người ngựa của Bác Nhi Truật đã tiếp cận "Cổ Liệt Diên" của người Thái Xích Ô. Chỉ Nhi Khoát A Đãi kéo thẳng dây cung, nhắm ngay yết hầu của Bác Nhi Truật và buông tay. Xích Thích Ôn la to:
- Bắn người phải bắn ngựa trước, hãy bắn con ngựa vàng đó! - Chỉ Nhi Khoát A Đãi bèn hạ thấp tầm cung xuống và một mũi tên bay vút ra. Con ngựa vàng đang phi nhanh bị trúng tên, quá đau nên nó dựng đứng lên, hất Bác Nhi Truật té xuống đất.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đang đứng bên cạnh Thiết Mộc Chân hốt hoảng la to:
- Hắn là thần tiễn Chỉ Nhi Khoát A Đãi!
Mộc Hoa Lê và Dã Lặc Miệt không cần chờ lệnh, cùng một lúc thúc ngựa chạy bay ra. Từ trong "Cổ Liệt Diên" của người Thái Xích Ô Nạp Nha A dẫn mười mấy kỵ binh cũng phóng nhanh ra truy đuổi Bát Nhi Truật đang chạy bộ trên mặt đất. Khoảng cách giữa đôi bên cứ mỗi lúc càng gần thêm. Nạp Nha A đưa cao thanh đao chém xuống Bác Nhi Truật, nhưng Dã Lặc Miệt đã kịp thời phóng ngựa tới, đưa thanh đao trong tay đỡ lấy thanh đao của Nạp Nha A. Hai thanh đao chạm vào nhau nghe một tiếng "xoảng" và tóe những đốm lửa ra. Dã Lặc Miệt cảm thấy nguyên cả cánh tay của mình tê dại, suýt nữa đã buông rơi thanh đao, buột miệng nói:
- Khá khen cho tên này, quả nó có một sức mạnh phi thường!
Trong khi Dã Lặc Miệt và Nạp Nhi A chạm đao với nhau thì Mộc
Hoa Lê đã nhanh nhẹn chụp lấy Bác Nhi Truật kéo lên lưng ngựa của mình, nhanh chóng chạy trở về đội ngũ.
Nạp Nha A thoát ra khỏi sự cản trở của Dã Lặc Miệt, thúc ngựa đuổi theo Mộc Hoa Lê. Bốn người con của Thiết Mộc Chân đồng thời thúc ngựa xông thẳng vào Nạp Nha A. Mông Lực Khắc thấy thế cuống quít la to:
- Bớ Truật Xích, các cháu hãy mau trở lại! Ôi chao! Này, Thiết Mộc Chân, chúng nó hãy còn trẻ con kia mà!
Thiết Mộc Chân tươi cười đáp:
- Chúng nó là con trai của tôi và tôi muốn những đứa con của tôi được trui rèn trên chiến trường!
Nhưng, cùng một lúc đó Tốc Bất Hợp, Hốt Tất Lai, Truật Xích Đài cũng phóng ngựa chạy theo. Sau những tiếng va chạm giữa đao thương với nhau, Nạp Nha A vội vàng quay đầu ngựa chạy trở về "Cổ Liệt Diên" của hắn.
Thiết Mộc Luân cất tiếng quát to:
- Mau bắn tên!
Thiết Mộc Chân đưa tay chận lại, nói:
- Đừng bắn tên! Này Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, người đó là ai vậy?
- Anh ta tên gọi Nạp Nha A!
- Đúng là một anh hùng vùng thảo nguyên. Ta phải bắt sống anh ta để sau này sử dụng! - Thiết Mộc Chân nói dứt lời, liền đưa cao ngọn giáo Tô lỗ đỉnh lên, to tiếng kêu gọi mọi người:
- Hãy theo tôi, chúng ta cùng vào ăn cơm tối với người Thái Xích Ô! Thế là toàn quân của Thiết Mộc Chân đều tuân lệnh tràn lên tấn công "Cổ Liệt Diên" của người Thái Xích Ô. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích nhắc nhở:
- Thưa Khả Hãn, hãy lưu ý Chỉ Nhi Khoát A Đãi!
Thiết Mộc Chân không quan tâm, tươi cười nói:
- Đừng quên tôi lúc 16 tuổi đã là một anh hùng xạ điêu rồi - dứt lời Thiết Mộc Chân treo cây giáo dài Tô lỗ đỉnh trên yên ngựa, lấy cung tên ra nhắm thẳng vào Chỉ Nhi Khoát A Đãi đang đứng cao trên cỗ xe.
Cùng một lúc đó, Tháp Lý Hốt Đài đang núp phía sau cỗ xe đã nhận ra được Thiết Mộc Chân. Hắn dùng thanh đao đập mạnh lên cỗ xe, vang lên thành tiếng lớn, rồi la to:
- Đó là Thiết Mộc Chân! Này Chỉ Nhi Khoát A Đãi, hãy bắn chết Thiết Mộc Chân cho ta!
Tiếng đập thanh đao lên cỗ xe của Tháp Lý Hốt Đài làm cho Chỉ Nhi Khoát A Đãi giật mình, cho nên khi buông tên bàn tay của hắn bị rung. Chính cái rung đó đã cứu mạng cho Thiết Mộc Chân. Mũi tên bị lệch đi một tí và đã cắm pháp vào cần cổ của Thiết Mộc Chân, Mọi người đều cả kinh. Thiết Mộc Chân gò cương cho ngựa đứng lại, rồi đưa tay lên chụp lấy mũi tên dùng sức kéo mạnh ra. Khi mũi tên được kéo ra thì một vòi máu tươi cũng theo đó bắn ra ngoài. Thiết Mộc Chân gục đầu xuống lưng ngựa.
Chừng như số mạng của Thiết Mộc Chân là phải chịu đựng nhiều lượt tấn công của người chú họ Tháp Lý Hốt Đài: lúc 9 tuổi, Tháp Lý Hốt Đài đã bỏ rơi mẹ góa con côi của họ; đến 16 tuổi, Tháp Lý Hốt đài suýt nữa đã dùng thủ cấp của Thiết Mộc Chân để tế trời; còn lần này, mũi tên của Chỉ Nhi Khoát A Đãi đã bắn trúng cổ và làm vỡ tĩnh mạch nơi cổ của Thiết Mộc Chân, đưa ông đến trước mặt tử thần. Bên dưới lá quân kỳ Thốc Hắc mọi người đều cuống cuồng cả lên. Dã Lặc Miệt, Mộc Hoa Lê, Tốc Bất Đài, Hốt Tất Lai nhanh nhẹn phóng ngựa tới che chở cho Thiết Mộc Chân. Dã Lặc Miệt thò tay kéo Thiết Mộc Chân sang lưng ngựa của mình và tất cả các tướng chung quanh đều theo bảo vệ, để đưa Thiết Mộc Chân rút lui trở lại nơi có cấm lá quân kỳ Thốc Hắc.
Người Thái Xích Ô hoan hô rền trời.
Hốt Sát Nhi đang ở một địa điểm cách đó khá xa, bèn quay sang A Lặc Đàn hỏi:
- Này A Lặc Đàn bá phụ, dường như có ai bị bần chết thì phải? Đôi mắt của A Lặc Đàn liền bừng sáng lên: "Ồ! Đó là Thiết Mộc Chân! Nếu Thiết Mộc Chân bị bắn chết, thì ngôi vị Khả Hãn của bộ lạc Khất Nhan sẽ thuộc về mình rồi". Ông ta hết sức phấn khởi lên tiếng gọi Đáp Lý Đài, rồi ba người cùng nhắm hướng trung quân thúc ngựa chạy bay về. Họ muốn biết rõ tình hình.
Bên dưới lá quân kỳ Thốc Hắc, Thiết Mộc Chân được để nằm dài trên mặt đất. Thiết Mộc Luân, Truật Xích cùng cất tiếng gọi:
- Ca ca ơi!
- Phụ Hãn ơi!
Đức Tiết Thiền nhìn qua vết thương trên cổ của Thiết Mộc Chân, liền nói:
- Cần phải dùng miệng hút hết máu bầm trong vết thương ra, bằng không thì nguy lắm!
Dã Lặc Miệt liền kê miệng vào vết thương trên cổ của Thiết Mộc Chân hút từng búng máu bầm, rồi nhổ ra đất.
Tốc Bất Đài nói qua giọng căng thẳng:
- Thương thế của Khả Hãn không phải nhẹ đấy!
Đức Tiết Thiền bỗng nhiên la to:
- Khả Hãn không có bị thương!
Mộc Hoa Lê là người đầu tiên phản ứng nhanh nhạy, nói:
- Lệnh tấn công không được đình chỉ!
Mọi người đều ngạc nhiên. Nhưng Bác Nhi Truật đã hiểu được dụng ý câu nói của Đức Tiết Thiền và Mộc Hoa Lê, nên thay thế ngay vai trò chỉ huy của Thiết Mộc Chân, to tiếng ra lệnh:
- Không được làm rối loạn đội ngũ, ai về vỉ trí nấy, mau!
Mọi người tuân lệnh tản ra và khôi phục lại phương trận. Bác Nhi Truật cưỡi lên con ngựa của Thiết Mộc Chân, đội chiếc nón của Thiết Mộc Chân và tay cầm cây giáo dài Tô lỗ đỉnh. Thiết Mộc Luân nhìn thấy ba người của A Lặc Đàn đang phi ngựa về hướng lá quân kỳ Thốc Hắc, bèn thúc ngựa chạy tới chận họ lại, hỏi:
- Này A Lặc Đàn bá phụ, Đáp Lý Đài thúc thúc, kìa, còn có Hốt Sát Nhi đại ca nữa, các vị có thấy Khả Hãn gặp chuyện không?
A Lặc Đàn còn đang do dự, thì tại trung quân có tiếng ra lệnh xung phong. Số người của A Lặc Đàn không khỏi hốt hoảng. Thiết Mộc Luân nói:
- Tại sao các vị chưa chịu chỉ huy quân đội theo Khả Hãn xung phong? - Nói dứt lời, Thiết Mộc Luân liền thúc ngựa chạy bay theo đại quân.
- Người bị trúng tên không phải là Thiết Mộc Chân! - Số người của A Lặc Đàn đưa mắt nhìn nhau có vẻ thất vọng và cùng thúc ngựa chạy trở về cánh quân của mình.
Trung quân đang tiến lên. Dưới lá quân kỳ Thốc Hắc, Mộc Hoa Lê nói với Bác Nhi Truật:
- Người vừa rồi bắn trúng Khả Hãn chính là một tay thần tiễn.
Vậy không thể tấn công một cách lều lĩnh và anh cũng không nên xung phong quá gần chúng để nhận ra anh.
Bác Nhi Truật khẽ gật đầu, gò cương ngựa đứng lại trong khi lá quân kỳ Thốc Hắc vẫn tung bay theo gió. Toàn quân đã hoàn toàn bình tĩnh. Người Thái Xích Ô đang hoan hô bỗng lộ sắc kinh ngạc. Xích Thích Ôn la to:
- Thiết Mộc Chân! Thiết Mộc Chân!
Tháp Lý Hốt Đài chạy ra nhìn, hỏi:
- Ai?
Xích Thích ôn chỉ vào lá quân kỳ Thốc Hắc, nói:
- Xem kìa, ngọn giáo dài Tô lỗ đỉnh! Thiết Mộc Chân là người khi chào đời đã cầm trong tay ngọn giáo Tô lỗ đỉnh!
Tháp Lý Hốt Đài nhận định người cầm ngọn giáo Tô lỗ đỉnh đúng là Thiết Mộc Chân, nên ông ta không khỏi cuống cuồng cả lên, quất cho Chỉ Nhi Khoát A Đãi một roi rồi nói:
- Này Chỉ Nhi Khoát A Đãi, thần tiễn của mầy như thế sao? Chắc là mầy đã thông đồng với Thiết Mộc Chân rồi hả? Tại sao chưa chịu bắn, không bắn chết được Thiết Mộc Chân, thì mầy hãy bợ thủ cấp của mầy đến ra mắt tao!
Bác Nhi Truật đã học được hai bài học vừa rồi, nên không nôn nóng xung phong. Ông ta ra lệnh cho những người cầm những tấm mộc vuông lớn xếp thành một hàng dài, lại ra lệnh cho những tay cung nỏ núp theo sau bắn tên như mưa vào quân địch. Người Thái Xích Ô bị trúng tên chết không phải ít. Nạp Nha A quay sang Chỉ Nhi Khoát A Đãi đang đứng trên xe la lớn:
- Này, Chỉ Nhi Khoát A Đãi, tại sao chưa chịu xuống?
Tháp Lý Hốt Đài cuống quít la to:
- Phải chận chúng lại! Phải bắn trả với Thiết Mộc Chân!
Chỉ Nhi Khoát A Đãi trong khi còn đang do dự thì bị Nạp Nha A kéo xuống khỏi cỗ xe. Tháp Lý Hốt Đài liền tuốt đao ra đâm về phía Chỉ Nhi Khoát A Đãi nói:
- Ta phải giết tên phản bội nhà ngươi! - Nạp Nha A đưa một cánh tay tới và dùng hai cánh tay kẹp lấy lưỡi đao của Tháp Lý Hốt Đài, nói:
- Thưa thủ lĩnh, kẻ địch đang ở trước mặt, chính là lúc chúng ta cần phải dùng tới người tài!
Tháp Lý Hốt Đài thu thanh đao về, nói qua giọng uy hiếp:
- Này, Chỉ Nhi Khoát A Đãi, nếu nhà ngươi buông tha cho Thiết Mộc Chân, thì ta sẽ dùng chảo to để nấu ngươi!
Tháp Lý Hốt Đài đi về một hướng khác để lo đôn đốc cho binh sĩ chiến đấu. Riêng Chỉ Nhi Khoát A Đãi cảm thấy hết sức bực tức, nên ngồi bẹp xuống đất nghĩ bụng: Thằng cha này đúng là một tên vô dụng!
Trời bắt đầu tối, Mộc Hoa Lê, Bác Nhi Truật chỉ huy trên 10 Na Khả Nhi bảo vệ bên ngoài đại trướng của Thiết Mộc Chân, không khí vừa căng thẳng vừa nặng nề. Thiết Mộc Chân nằm trong trướng, trong khi Đức Tiết Thiền, Thiết Mộc Luân, Hốt Tất Lai, Tốc Bất Đài luôn đứng bên cạnh lúc nào cũng tỏ ra nôn nóng. Họ nhìn Dã Lặc Miệt liên tục kê miệng vào vết thương hút máu bầm và nhổ xuống đất Thiết Mộc Chân vẫn còn hôn mê. Trên mặt đất đâu đâu cũng thấy những đốm máu bầm do Dã Lặc Miệt phun ra.
Các chiến sĩ đầu cụng đầu, chân đạp chân, cùng nằm lăn ra đất ngủ giữa bầu trời đêm và cứ cách 100 bộ thì có một người đứng canh gác. Số người canh gác cũng cảm thấy hết sức mỏi mệt. Họ đã chiến đấu suốt một ngày qua, lại không được ăn uống, cho nên họ vừa mỏi mệt, vừa khát nước, vừa đói bụng. Riêng Truật Xích, Oa Khoát Đài cùng kết hợp thành một toán và Sát Hợp Đài, Đà Lôi kết hợp thành một toán thứ hai luôn đi quanh đại trướng của Thiết Mộc Chân để tuần tiễu. Họ biết phụ thân đang bị trọng thương, vậy tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì rắc rối nữa.
Trong khi đó, nhóm ba người A Lặc Đàn, Hốt Sát Nhi và Đáp Lý Đài đã lần lần tìm hiểu được người bị trúng tên chính là Thiết Mộc Chân. Họ tức tối vì bị Đức Tiết Thiền dối gạt. Cả ba người đều có sắc mặt hầm hầm, dẫn mười mấy tên binh sĩ đi về hướng trung quân. Họ phải lật tẩy sự dối gạt của Đức Tiết Thiền và từ đó đặt vấn đề đề cử Khả Hãn mới. Bên ngoài đại trướng của trung quân, ba người bị Bác Nhi Truật chận lại, hỏi:
- Kìa, A Lặc Đàn bá phụ có chuyện gì chăng?
A Lặc Đàn tỏ ra nóng nảy, nói:
- Ta phải vào gặp mặt Khả Hãn!
Bác Nhi Truật trả lời:
- Khả Hãn đã ngủ rồi.
Hốt Sát Nhi cười nhạt, nói:
- Khả Hãn đã ngủ thật rồi sao? Hay là đã...?
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì!
- Chỉ cần trên cần cổ của ngươi không phải là đầu cừu thì ngươi đã rõ. Nếu Khả Hãn đã thăng thiên thì cần phải đề cử Khả Hãn mới. Trong khi đó ta là trưởng bối trong bộ tộc Khất Nhan, cho nên ta quyết không nhân nhượng ai cả! Vậy nhà ngươi hãy tránh ra, đây là chuyện của gia tộc hoàng kim, nhà ngươi không được quyền chen vào!
Hốt Sát Nhi xô Bác Nhi Truật sang một bên rồi mạnh đạn bước thẳng vào trong, nhưng anh ta bỗng bị Mộc Hoa Lê đưa ngang lưỡi dao kề sát cổ. Anh ta giật nẩy mình. Vì anh ta từng chứng kiến Mộc Hoa Lê khi còn làm nô lệ cho Tát Sát Biệt Khất đã có thái độ liều chết để bảo vệ chủ. Gã này thì chuyện gì cũng dám làm cả. Chính vì vậy Hốt Sát Nhi đứng yên không dám cử động.
A Lặc Đàn tự cho mình là trưởng bối trong bộ lạc, nên không xem Mộc Hoa Lê vào đâu, quát hỏi:
- Này Mộc Hoa Lê, nhà ngươi là một tên Chủ Nhi Khất đáng chết, bộ người muốn làm phản hả?!
Mộc Hoa Lê trợn mắt nhìn thẳng vào Hốt Sát Nhi nói:
- Nếu không được phép mà tự động xông vào đại trướng của Khả Hãn thì mới là kẻ làm phản.
Hốt Sát Nhi còn định lên tiếng cải, nhưng Đáp Lý Đài kéo anh ta ra, nói:
- Đây là một tên liều mạng, vậy đừng cãi với hắn làm gì.
Hốt Sát Nhi suy nghĩ một chốc, tươi cười bước lui, rồi mới xoay người lại nhanh nhẹn tuốt đao ra xuống lệnh cho bộ hạ:
- Xông vào!
Mấy tên Na Khả Nhi của hắn cùng chĩa dao về phía trước, xông lên. Mộc Hoa Lê liền cầm dao chận chúng lại, đôi bên đứng ghìm nhau, sẵn sàng chiến đấu.
- Chậm đã! - Bỗng nghe có tiếng nói ra lệnh như tiếng dao chém sắt Thiết Mộc Luân từ trong bước ra. Hốt Sát Nhi giật mình hỏi:
- Thiết Mộc Luân đấy hả?
- Lời nói của ba vị tôi đã nghe rõ cả rồi - Thiết Mộc Luân tỏ ra hết sức bình tĩnh, nói tiếp - Khả Hãn chỉ bị thương thôi, chưa đến lúc để các vị tranh giành ngôi vị Khả Hãn đâu!
Hốt Sát Nhi cố đè nén sự sợ hãi trong lòng, nói:
- Tôi muốn bước vào để thăm người anh em tốt của tôi.
- Hảo ca ca, hãy theo tôi.
- Thiết Mộc Luân ra hiệu cho Mộc Hoa Lê và Bác Nhi Truật tránh ra. Mộc Hoa Lê đứng nép sang một bên. Bọn người của Hốt Sát Nhi muốn xông vào, nhưng Thiết Mộc Luân đã hạ giọng nạt:
- Na Khả Hãn của các người hãy lui ra ngoài!
Đáp Lý Đài giật mình, đưa mắt nhìn chầm chập vào Mộc Hoa Lê, Bác Nhi Truật, rồi nháy mắt ra hiệu với A Lặc Đàn, nói:
- Này Hốt Sát Nhi đừng làm ồn để cho Thiết Mộc Chân nằm nghỉ. Chỉ một mình anh bước vào trong thăm được rồi.
Hốt Sát Nhi theo chân Thiết Mộc Luân bước vào đại trướng, nhìn thấy Dã Lặc Miệt đang hút máu bầm trên cổ của Thiết Mộc Chân và liên tục phun xuống đất. "Thì ra Thiết Mộc Chân chưa chết". Hốt Sát Nhi không khỏi giật mình, bước lui ra ngoài.
Thế là Hốt Sát Nhi, Đáp Lý Đài và A Lặc Đàn cùng dẫn mấy tên Na Khả Nhi của họ quay trở về.
A Lặc Đàn hỏi Hốt Sát Nhi:
- Hắn còn sống thật sao?
- Vết thương trên cổ của hắn vẫn còn chảy máu, rõ ràng là vẫn còn sống.
Đáp Lý Đài liền lên tiếng xét đoán:
- Nếu còn chảy máu thì chắc chắn là hắn ta bị tổn thương mạch máu rồi!
- Nếu tổn thương mạch máu thì chẳng phải đang lâm vào cảnh thập tử nhất sinh hay sao? - A Lặc Đàn mừng thầm trước tai họa của Thiết Mộc Chân. Chừng như ông ta còn nuôi một tia hy vọng.
- Này A Lặc Đàn bá phụ, này đáp Lý Đài thúc thúc, cũng may là hiện nay không có mặt bốn anh em của Cáp Tát Nhi, vậy chỉ cần Thiết Mộc Chân chết, thì tôi lập tức ủng hộ cho một trong nhị vị lên làm tân Khả Hãn! - Hốt Sát Nhi phấn khởi nói rõ ý định của mình. Giữa lúc đang nói chuyện thì họ đã tới trước đại trướng của họ. Đáp Lý Đài cẩn thận nhìn chung quanh, ra hiệu cho Hốt Sát Nhi đừng nói lớn:
- Chuyện này chúng ta hãy vào bên trong đại trướng rồi sẽ thương lượng sau. - Ba người liền bước vào đại trướng.
Màn đêm dầy đặc đang bao trùm đại trướng của Thiết Mộc Chân. Bên ngoài đại trướng Thiết Mộc Luân, Đức Tiết Thiền. Bốn anh em của Truật Xích, Mộc Hoa Lê, Bác Nhi Truật đang bàn bạc trong một bầu không khí rất căng thẳng.
Truật Xích tay siết chặt thanh đao lưỡi cong, giận dữ nói:
- Chúng ta cùng đi giết quách ba gã đó, kẻo lại có hậu hoạn về sau.
Oa Khoát Đài đứng chận lại, lên tiếng khuyên ngăn:
- Không được, thưa đại ca, nếu bây giờ động thủ thì chúng ta không có danh nghĩa gì cả, từ đó có thể gây ra sự xung đột trong nội bộ.
- Nếu thế thì theo ý ngươi phải làm sao? - Đà Lôi đồng ý cách làm của Truật Xích, nên nhìn thẳng vào Oa Khoát Đài hỏi vặn.
Oa Khoát Đài ấp úng. Trong nhất thời không thể đưa ra một ý kiến rõ rệt. Mộc Hoa Lê bình tĩnh nói:
- Theo tôi có thể làm như thế này: Tất cả đều sắp xếp như Khả Hãn lúc chưa bị thương. Chỉ có như vậy mới ổn định được tâm trạng của binh sĩ, mới tiêu diệt được người Thái Xích Ô.
Oa Khoát Đài như trút được gánh nặng, nói:
- Chính tôi cũng suy nghĩ như thế.
Ngươi cũng suy nghĩ như thế ư? Vậy theo ngươi thì sắp xếp như thế nào? - Truật Xích hỏi dồn.
- Ý kiến của tôi là bất luận đến lúc nào Phụ Hãn tỉnh lại, chúng ta vẫn phải quyết định vào sáng ngày mai sẽ mở cuộc tấn công để tiêu diệt Tháp Lý Hốt Đài.
Sát Hợp Đài cho rằng ý kiến của Oa Khoát Đài là có lý, nên cũng bày tỏ ý kiến của mình một cách rõ ràng:
- Ý kiến của Tam đệ đã nói rõ tất cả rồi. Tôi đồng ý!
Bác Nhi Truật nhận ra giữa bốn anh em họ đang có sự tranh chấp, nên vội vàng đứng ra điều giải:
- Phải đấy, không thể nào lại thả cọp về rừng. Sáng sớm ngày mai cần phải trừ quách Tháp Hốt Lý Đài đi!
Đức Tiết Thiền là một cụ già có nhiều mưu trí, nên không khỏi tỏ ra lo ngại, nói:
- Dù một bầy rồng đi nữa nhưng không có người cầm đầu cũng không thể được, vì không có người cầm đầu thì không thể đánh giặc, mà cũng dễ bị ba nhân vật vừa rồi có cơ hội lợi dụng.
- Này Bác Nhi Truật, anh là người được ca ca trong ngày lên làm Khả Hãn, cử giữ chức chỉ huy trưởng toàn quân, vậy bây giờ anh hãy đứng ra sắp xếp! - Thiết Mộc Luân nhìn Bác Nhi Truật, lại nhìn đám đông nói:
- Ai không chịu nghe quân lệnh, thì tôi và Truật Xích sẽ chém đầu người đó?
Đức Tiết Thiền gật gù tán thưởng, nói:
- Ý đó thật đáng khen!
- Thế thì tốt, bây giờ tôi thay mặt Khả Hãn để hành sử quyền lực. Này Mộc Hoa Lê, anh hãy đi gọi Tỏa Nhi Hãn Thất Thích lại đây - Bác Nhi Truật tiếp nhận đại quyền chỉ huy một cách mạnh dạn, đồng thời, bắt đầu thi hành nhiệm vụ của mình.
Bên trong "Cổ Liệt Diên" của bộ lạc Thái Xích Ô, các binh sĩ do phải đánh nhau, do phải bôn ba suốt ngày nên đã quá mệt mỏi, có người ngồi ôm mã tấu, có người tựa lưng vào lều, có người gối đầu lên đùi của bạn lần lượt ngủ ngon lành. Những tướng lãnh trẻ chịu trách nhiệm canh gác như Chỉ Nhi Khoát A Đãi thấy vậy hết sức cuống quít, dùng roi quất vào những binh sĩ có nhiệm vụ canh gác mà ngủ gục, tức giận la to:
- Ngủ nè! Ngủ nè! Chúng bây ngủ đi, một chốc nữa Thiết Mộc Chân tới chặt đầu chúng bây hết, đến chừng đó cho chúng bây mặc tình ngủ! - Những ngọn roi quất xuống như mưa trên mình bọn lính có nhiệm vụ canh gác - Thức dậy đi, thức dậy lo việc canh gác tốt cho ta. Nếu Thiết Mộc Chân mở cuộc đánh lén thì phải thổi ngay tù và báo động!...
Phía sau binh sĩ chính là những người dân thường của bộ tộc Thái Xích Ô. Cho nên Chỉ Nhi Khoát A Đãi vừa thẳng tay quất vào các binh sĩ đang ngủ vừa nói:
- Chúng bây hãy mở mắt ra cho ta! Vợ con của các ngươi đang ở phía sau lưng của các ngươi đó, chả lẽ chúng bây để cho họ làm quỉ không đầu dưới lưỡi dao của Thiết Mộc Chân hay sao?
Nhưng vì người Thái Xích Ô quá mệt mỏi, cho nên Chỉ Nhi Khoát A Đãi đánh người này thức dậy thì người kia lại nằm xuống ngủ!
Xích Thích Ôn nãy giờ đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thấy rất bất nhẫn, bèn bước tới khuyên:
- Thôi, Thiết Mộc Chân cũng là người chứ không phải sắt đá gì mà liên tục tác chiến không cần ăn, không cần uống, không cần ngủ. Nếu anh ta muốn kéo quân tới đây đánh lén, thì cũng phải chờ nửa đêm trở về sau!
Chỉ Nhi Khoát A Đãi thở một hơi dài, rồi ngồi xuống đất. Thích Xích Ôn ngồi xuống với anh ta và cùng tựa lưng vào một gốc cây to ngủ gật.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích lẳng lặng chui vào "Cổ Liệt Diên", bước ngang qua cạnh Xích Thích Ôn. Xích Thích Ôn đứng phắt dậy, trong khi Chỉ Nhi Khoát A Đãi cũng xoay người lại đè Xích Thích Ôn xuống, nói:
- Ai vậy??
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích vội vàng cúi khòm người xuống. Xích Thích Ôn tuốt đao ra muốn đâm Chỉ Nhi Khoát A Đãi thì anh ta dùng giọng nói nhựa nhựa hỏi:
- Ồ, anh đó hả, Xích Thích Ôn, anh định đi đâu vậy?
- Đi thăm đứa em gái của tôi và Xõa Lạc Đà - Xích Thích Ôn thở phào, vừa tra đao vào vỏ, vừa nói qua loa với hắn.
Chỉ Nhi Khoát A Đãi vừa nhắm đôi mắt thì Xích Thích Ôn liền đi nhanh theo cha, để hướng dẫn cha mình đi vào trong.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích hỏi nhỏ:
- Này Xích Thích Ôn, Tháp Lý Hốt Đài có phát hiện cha rời khỏi doanh trại này không?
- Ngay đến tính mệnh của bản thân hắn còn giữ chưa xong, có đâu chú ý tới những chuyện như vậy. Thiết Mộc Chân hiện giờ ra sao rồi?
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích ra hiệu bảo anh ta không nên hỏi vội. Hai người cùng đi đến bên cỗ xe của gia đình. Xõa Lạc Đà đang nằm ngủ ngáy pho pho, còn Hợp Đáp An thì đã phát hiện hai người vừa đi tới bèn nhóng người lên hỏi:
- Cha đấy hả? Cha trở về rồi đấy hả? Cha có gặp Thiết Mộc Chân không?
- Có gặp rồi, tất nhiên là có gặp!
- Anh ấy... anh ấy hiện nay ra sao? - Hợp Đáp An vì quá vui mừng nên tỏ ra rất nôn nóng.
- Nó khỏe mạnh như hải đông thanh, oai phong như cọp ở trong núi.
- Có mọc râu không?
- Một hàm râu đen cứng như bờm ngựa!
Hợp Đáp An bật cười, nói:
- Con chỉ nhớ anh ấy lúc hồi mới 16 tuổi thôi.
Xích Thích Ôn bực mình, nói:
- Thôi đi Hợp Đáp An - Dứt lời anh ta quay sang người cha nói tiếp - Cha ơi, mau nói chuyện quan trọng đi!
- Thiết Mộc Chân cho biết sáng sớm ngày mai sẽ mở cuộc tấn công - Tỏa Nhi Hãn Thất Thích truyền lệnh của Thiết Mộc Chân qua giọng nói khẽ - Ông ấy bảo chúng ta hãy nói lại với người Thái Xích ôn, Thiết Mộc Chân chỉ tìm Tháp Lý Hốt Đài để báo thù, còn người dân trong bộ lạc nếu ai qui thuận, không chống trả thì tất cả đều bình an vô sự Thiết Mộc Chân không cướp vợ con của họ, không cướp tài sản của họ.
- Tốt, mọi người từ lâu đối với Đáp Lý Đài đã hết sức bất mãn - Xích Thích Ôn nói với một niềm tin vững chắc - Chúng ta chia nhau đi thuyết phục mọi người bỏ trốn, chạy sang hàng ngũ của Thiết Mộc Chân.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích kéo lấy Xích Thích Ôn, nói:
- Đừng quá nôn nóng, chờ nửa đêm trở về sau, khi Tháp Lý Hốt Đài và đồng bọn ngủ mê sẽ hành động.
Mấy người họ lần lượt nằm xuống. Hợp Đáp An hỏi nhỏ người cha:
- Cha ơi, Thiết Mộc Chân có quên con không?
- Không có, anh ta còn hỏi con nữa đó. - Tỏa Nhi Hãn Thất Thích thật ra quá mỏi mệt nên đã nhắm hai mắt lại.
- Hỏi con cái gì? - Hợp Đáp An không hề cảm thấy buồn ngủ, muốn nhanh chóng tìm hiểu tin tức của Thiết Mộc Chân.
- Hỏi con... có chồng.. hay chưa - Tỏa Nhi Hãn Thất Thích sắp sửa ngủ thiếp đi, nên lời nói cũng trở thành nhừa nhựa, không còn nghe rõ nữa.
Hợp Đáp An nhìn người chồng đang nằm bên cạnh thở dài và mở mắt nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời. Trong khi đó, theo tiếng ngáy của Tỏa Nhi Hãn Thất Thích thì ngày càng to.
Dưới sự che chở của màn đêm, Truật Xích đi tuần tiễu chung quanh doanh trại của Thiết Mộc Chân. Đức Tiết Thiền bước tới, đặt tay lên vai Truật Xích, gọi:
- Này Truật Xích!
Truật Xích quay đầu nhìn lại thấy ông ngoại, vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ:
- Kìa, ông ngoại đó hả?
Đức Tiết Thiền mỉm một nụ cười hài lòng, nói:
- Con đã trở thành một người đàn ông thực sự rồi.
Truật Xích mỉm một nụ cười hiền hậu. Đức Tiết Thiền hỏi:
- Mẹ con có mạnh khỏe không?
- Mẹ con rất mạnh khỏe.
- Phụ Hãn của con đối với mẹ con có tốt không?
Truật Xích lấy làm lạ, đưa mắt nhìn ông ngoại, đáp:
- Rất tốt. Tại sao ông ngoại lại hỏi như vậy?
Đức Tiết Thiền nhận thấy Truật Xích còn chưa biết cảnh ngộ của Bột Nhi Thiếp trước kia, cũng như tình trạng chào đời của Truật Xích, nên chỉ nói:
- Không, ông chỉ hỏi thăm thế thôi. Chúng ta đã nhiều năm qua không gặp nhau và lần này ông đinh ninh là có dịp gặp được mẹ của cháu.
- Trước đây cha con đi đánh giặc bao giờ cũng dẫn mẹ con theo. Hiện nay cha bảo mẹ ở nhà để chăm sóc bà nội, cho nên không đi theo.
Đức Tiết Thiền vừa gật gù vừa suy nghĩ, lại hỏi:
- Cha con đối với tất cả các anh em của con có tỏ ra thương yêu đứa nào nhiều hơn không?
- Con không nhận ra. - Truật Xích lắc đầu nói tiếp - Con chỉ cảm thấy Sát Hợp Đài và Oa Khoát Đài lúc nào cũng chống đối con, Đà Lôi thì tốt với con hơn. Đức Tiết Thiền thở dài rồi nhắc nhở Truật Xích:
- Này Truật Xích, cháu là anh cả trong các anh em, vậy đối với các em cần phải nhường nhịn, đối với cha mẹ cần phải hiếu thảo, bất cứ lúc nào ai có nói con điều gì hoặc khi con gặp một trường hợp nào khó khăn, thì con cũng phải nhớ rõ con là con trai của Thiết Mộc Chân!
- Con biết. Con không khi nào làm mất mặt Phụ Hãn đâu! Con phải tỏ ra càng xuất sắc hơn tất cả các em!
Đức Tiết Thiền mỉm một nụ cười hài lòng.
Trong gian lều lớn của Thiết Mộc Chân, mấy ngọn đèn sáp tỏa ánh sáng khi mờ khi tỏ, mấy viên đại tướng vẫn túc trực bên cạnh Thiết Mộc Chân với một tâm trạng nôn nóng, lo âu.
Thiết Mộc Chân khẽ lay động, Dã Lặc Miệt, Tốc Bất Đài, Hốt Tất Lai vội vàng bước tới gọi:
- Khả Hãn! Khả Hãn!
Thiết Mộc Chân mở mắt, ngơ ngác nhìn lên nóc trướng âm u, nói với giọng nói than thở:
- Ta đã đi không biết bao nhiêu xa rồi, thấy toàn là sa mạc mênh mông không có một tí nước... khát quá... khát chết ta thôi!
Nói dứt lời, Thiết Mộc Chân nhắm mắt lại. Số người của Thiết Mộc Luân, Mộc Hoa Lê và Bác Nhi Truật nghe tiếng gọi của nhóm Dã Lặc Miệt nên từ bên ngoài bước vào Đức tiết Thiền, Truật Xích và Oa Khoát Đài cũng bước vào theo, Đức Tiết Thiền hỏi:
- Khả Hãn ra sao rồi?
- Phụ Hãn, phụ Hãn đã tỉnh lại chưa? - Truật Xích bước tới gần cha.
Thiết Mộc Luân vừa vui mừng vừa cuống quít gọi:
- Ca ca ơi! Ca ca ơi!
Dã Lặc Miệt buồn bã nhìn mọi người, nói:
- Anh ấy bị mất máu nhiều quá, nên khát nước!
Đức Tiết Thiền nói:
- Cần phải kiếm một cái gì cho anh ấy uống mới được.
Mọi người đưa mắt nhìn những vành môi khô nứt của nhau, Bác Nhi Truật nói:
- Hiện nay trong doanh trại không còn một thùng sữa, không còn một giọt nước - Ai nấy đều cảm thấy thất vọng.
- Bấy giờ biết đi đâu để tìm cái uống? - Truật Xích cuống quít vò đầu, trong nhất thời không nghĩ ra được một biện pháp nào.
Đôi mắt của Mộc Hoa Lê bỗng sáng lên, nói:
- Có chỗ có!
- Chỗ nào vậy? - Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Mộc Hoa Lê.
- Trong doanh trại của người Thái Xích Ô. Họ dẫn cả gia quyến đi theo tất nhiên ở đó sẽ có sữa ngựa và nước.
- Tôi sẽ dẫn binh sĩ đi cướp! - Truật Xích tay cầm mã tấu, muốn đi ngay tức khắc.
Oa Khoát Đài không đồng ý cách làm mạo hiểm như vậy, nói:
- Không thể được, Cổ Liệt Diên của họ rất khó công phá.
- Vậy ngươi bảo phải làm sao?
- Ăn trộm!
Dã Lặc Miệt đứng lên hăng hái nói:
- Để tôi đi!
Dã Lặc Miệt lột bỏ cả giày, nón, quần áo. Bác Nhi Truật lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao anh làm như vậy?
Dã Lặc Miệt mỉm cười có vẻ bí mật, nói:
- Anh không cần biết. Này Oa Khoát Đài, hãy đi với tôi.
Dưới sự che chở của bóng tối, Dã Lặc Miệt và Oa Khoát Đài đã tới được bên ngoài doanh trại người Thái Xích Ô. Hai người mai phục sau một gò đất. Dã Lặc Miệt nói với Oa Khoát Đài:
- Để tôi chui vào trong đó, còn nhà ngươi thì ở yên tại đây chờ tiếp ứng. Nếu tôi bị gì, thì nhà ngươi mau chạy trở về doanh trại để báo tin. Riêng tôi nhất định sẽ có cách để trở về.
- Này Dã Lặc Miệt thúc thúc, chú cần phải hết sức cẩn thận đấy nhé!
Dã Lặc Miệt mỉm cười, nói:
- Thần chết lúc nào cũng sợ nụ cười của ta cả! - Dã Lặc Miệt bò ra khỏi mô đất và tiếp tục bò đến Cổ Liệt Diên, chui qua một bánh xe để vào trận địa của người Thái Xích Ô.
Trước mặt anh ta là từng hàng những người Thái Xích Ô đang nằm la liệt ngủ như chết. Anh ta cẩn thận bò qua những khe trống để vượt qua số người đang ngủ đó.
Bỗng nhiên, anh bị đá một đá vào mông. Anh giật mình quay đầu nhìn lại, té ra đó là một người đang ngủ mê và đang trở mình. Anh ta kê sát mặt mình vào người đó để nhìn cho kỹ rồi mắng thầm: "Thằng nhóc này gan thật, mầy dám đá vào mông ta hả? Chờ ngày mai khi trời sáng tỏ thì mầy sẽ biết Dã Lặc Miệt này không phải dễ trêu chọc đâu!".
Dã Lặc Miệt lại bò đi về phía trước và bò ngang bọn lính gác đang ngồi ngủ. Khi bò tới khu vực có bóng tối thì Dã Lặc Miệt đứng lên, rón rén bước vào phía sau của doanh trại.
Dã Lặc Miệt đã lục soát hai cỗ xe nhưng không thấy có gì. Anh ta đưa tay giụi mắt nhìn quanh, phát hiện bên dưới những cỗ xe có để những chiếc thùng đậy nắp, liền bước tới đó nhóng thử chiếc thùng lên xem nặng nhẹ rồi vội vàng dở nắp ra, thò tay vào bên trong sờ soạn một lúc mới lấy tay ra liếm thử đầu ngón tay. Anh ta hết sức vui mừng, tự nhủ: "Ôi, cảm ơn trời xanh, đây là sữa chua!"
Lúc bấy giờ ba người của Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đã đứng lên chia nhau đi khắp ba phương hướng. Dã Lặc Miệt chui xuống gầm xe, chờ họ đi khỏi mới bò trở ra. Anh ta ôm lấy chiếc thùng đi trở ra ngoài. Khi ra đến gần bìa Cổ Liệt Diên thì khòm mình xuống, nhưng khổ nỗi vì có chiếc thùng nên anh ta không thể khòm sát đất để chui ra.
Lúc bấy giờ có một người đi tới, đưa mắt nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn sao trên trời cất tiếng nói lẩm nhẩm có vẻ sốt ruột:
- Tất cả đều ngủ như những con lạc đà chết. Ủa! Sao số người bây giờ lại ít thế này? Người đó cúi xuống chụp lấy người đang nằm ngủ kéo lên, hỏi tiếp - Này, chúng nó bỏ đi đâu hết rồi?
- Được rồi, này Chỉ Nhi Khoát A Đãi, có ai lại không vợ không con chứ? - Người đó nói qua giọng càu nhàu, rồi lại ngã xuống ngủ. Chỉ Nhi Khoát A Đãi tỏ vẻ thất vọng, thở dài nói một mình:
- Thôi rồi, khí số của bộ lạc Thái Xích Ô đến đây là tận cùng rồi!"
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích bước tới gần, Chỉ Nhi Khoát A Đãi giật mình hỏi:
- Ai đó?
- Tôi đây, tôi là Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đi vắt sữa ngựa. Anh lại đây tôi có chuyện trọng đại này muốn nói với anh. - Tỏa Nhi Hãn Thất Thích kéo Chỉ Nhi Khoát A Đãi cùng bước đi.
Dã lặc Miệt bèn lật ngang chiếc thùng để cho nó lăn đi ra gần bìa Cổ Liệt Diên. Hai người đang ngủ mê nằm dưới đất đã chận chiếc thùng đứng lại. Dã Lặc Miệt do bước thiếu cẩn thận nên đã giẫm lên chân của hai ngươi đó. Một người bực mình lên tiếng trách đối phương:
- Tại sao anh lại đạp lên chân tôi?!
Đối phương trả lời qua giọng nói bực tức:
- Anh thật vô lý, anh đạp chân tôi thì có!
- Ôi chao! Bực mình chết đi được!
Hai người cùng co rút chân lên, chừa một khoảng trống cho Dã Lặc Miệt kéo chiếc thùng ra ngoài. Có một người thò chân đụng phải Dã Lặc Miệt, khiến anh ta hoảng hốt, ôm lấy chiếc thùng vượt qua cỗ xe rồi chạy thẳng ra ngoài và nhanh chân chạy đến ụ đất nơi có Oa Khoát Đài đang chờ.
Người Thái Xích Ô đó liền ngồi dậy, hỏi:
- Ai đó? Một người khác cũng giật mình thức giấc, lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hai người đưa mắt nhìn nhau và chừng như họ đã vỡ lẽ ra. Sau đó họ lại nhìn chung quanh, thấy số người nằm ngủ đã biến đi đâu gần hết, bèn hạ giọng nói nhỏ:
- Tất cả đều bỏ trốn rồi.
- Vậy chúng mình còn ở đây làm chi nữa?
- Ờ, hãy dẫn cả vợ con cùng bỏ trốn!
Hai người liền tìm cỗ xe riêng của mình rút ra.
Dã Lặc Miệt trở về đến đại trướng của Thiết Mộc Chân, vội vàng dùng môi (vá) để đút cho Thiết Mộc Chân từng môi sữa chua. Oa Khoát Đài dùng khăn tay liên tục lau sạch chung quanh miệng cho cha.
Mộc Hoa Lê bước vào khẽ hỏi:
- Khả Hãn uống được không?
- Phải uống ba lần mới uống hết một chén sữa chua - Oa Khoát Đài trả lời.
- Chỉ còn chừng một tiếng đồng hồ nữa là trời sáng, vậy mọi người nên ngủ một chút đi.
Mộc Hoa Lê bước ra ngoài, Dã Lặc Miệt nói với Oa Khoát Đài:
- Này Oa Khoát Đài, ngươi cũng ngủ một chút đi.
- Dã Lặc Miệt thúc thúc, phụ thân không còn gì đáng lo ngại nữa. Vậy chú cũng ngủ một giấc đi nào.
Dã Lặc Miệt tươi cười nói:
- Ta ư? Ta còn có thể thức ba ngày ba đêm nữa!
Oa Khoát Đài ngáp dài, lấy tay chà xát lên trán rồi lắc qua lắc lại chiếc đầu cho tỉnh táo hơn. Trong khi đó, cậu ta nhìn thấy Dã Lặc Miệt đã ngủ khò, nước dãi chảy ra khóe miệng. Oa Khoát Đài bật cười lấy y phục đắp lên người Dã Lặc Miệt cho ấm.
Trời đã quá nửa đêm, Thoát Đóa bước vào gian lều của Tháp Lý Hốt Đài nói qua giọng sợ hãi:
- Bớ thủ lĩnh mau thức dậy!
Tháp Lý Hốt Đài hốt hoảng ngồi lên, hỏi:
- Thế nào rồi, Thoát Đóa?
Thoát Đóa mếu máo nói:
- Nguy rồi, người của chúng ta gần như đã trốn hết!
Tháp Lý Hốt Đài cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài gian lều. Dưới ánh trăng lờ mờ, Cổ Liệt Diên của ông ta đã trở thành xác xơ, còn người thì đã bỏ trốn quá nửa. Tháp Lý Hốt Đài với tấm thân béo phì bỗng té quị xuống đất, nói:
- Bớ Thoát Đóa, mau đỡ ta dậy, chuẩn bị xe để bỏ trốn!
Thoát Đóa thối lui ra sau mấy bước, rồi quay lưng bỏ chạy. Hắn nhảy lên mình con chiến mã, tự bỏ chạy đi mất.
Tháp Lý Hốt Đài giận dữ mắng:
- Bớ Thoát Đóa, nhà ngươi là một con chồn quỉ quyệt. Ta cư xử với ngươi đâu có bạc, thế mà nhà ngươi lại bỏ rơi ta tự chạy trốn một mình!
Nạp Nha A đánh xe đi qua, to tiếng gọi:
- Bớ thủ lỉnh, mau lên xe!
Tháp Lý Hốt Đài vội vàng trèo lên chiếc xe của Nạp Nha A.
Trời đã hừng sáng, Thiết Mộc Chân đang nằm trong lều riêng của mình đã từ từ tỉnh lại. Trong đầu óc của Thiết Mộc Chân xuất hiện toàn ảo giác: ông ta thấy mình như đi trong sa mạc và đang gắng sức vượt lên đồi cát. Đứng trên đồi cát nhìn xuống thấy toàn những hình ảnh mờ ảo như là đồng cỏ, suối nước, ao hồ. Ông ta vui mừng chạy xuống bụm lấy nước uống, nhưng nước chảy ra hết không còn miếng nào. Ông ta lại bụm một bụm khác, nhưng nước lại chảy hết... ông ta xoay đầu một lượt, bỗng cảm thấy đau đớn, buột miệng kêu:
- Ôi chao!
Oa Khoát Đài và Dã Lặc Miệt đều bật lên khỏi mặt đất. Y phục đắp trên mình của Dã Lặc Miệt rơi xuống đất từ lúc nào anh ta cũng không hay. lộ sắc vui mừng hỏi:
- Thưa Khả Hãn, ngài đã tỉnh lại rồi hả?
- Khát! Dã Lặc Miệt bưng một chén sữa chua đưa đến sát miệng Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân tự mình bưng lấy chén sữa uống ừng ực:
- Ôi! Thật là ngon! - Khi cúi mặt nhìn thấy chung quanh mặt đất rất dơ bẩn, lại hỏi - Tại sao các người lại dựng lều ở nơi bùn đất dơ bẩn như thế này?
- Thưa phụ Hãn, đấy là máu của cha đó! - Oa Khoát Đài giải thích thêm - Ngày hôm qua cha bị tên bắn trúng cổ, làm vỡ mạch máu ở cổ. Dã Miệt Lặc thúc thúc đã dùng miệng hút máu bầm nơi vết thương rồi nhổ xuống đất.
Dã Lặc Miệt cất tiếng cười nói:
- Những ngụm máu không kịp nhổ, mà cũng không kịp xin phép Khả Hãn, tôi đã nuốt nó vào bụng! Hả hả!
- Cảm ơn nhà ngươi!
- Thiết Mộc Chân nở một nụ cười hài lòng, bỗng nhìn thấy Dã Lặc Miệt không mặc quần áo ngoài, ngạc nhiên hỏi tiếp - ủa, tại sao nhà ngươi lại ở trần như thế này?
- À, vì lúc lẻn vào doanh trại của người Thái Xích Ô để trộm sữa chua tôi đã cởi bỏ hết quần áo, chỉ mặc quần đùi, sau khi trở về phải lo ngay việc đút cho ngài một chén sữa chua, nên quên cả việc mặc quần áo vào. Sau đó, vì quá buồn ngủ, nên tôi đã ngủ quên! - Oa Khoát Đài bật cười.
- À! Tôi nhớ ra rồi, tôi từng đòi nước để uống. - Thiết Mộc Chân lại đưa mắt nhìn Dã Lặc Miệt đang ở trần, hỏi - Một mình nhà ngươi lén vào doanh trại của người Thái Xích Ô, vậy nếu Tháp Lý Hốt Đài bắt được nhà ngươi, nhà ngươi có tiết lộ với kẻ địch về thương thế của ta không?
- Tôi hả?! - Dã Lặc Miệt với một tấm lòng trung thành, không ngại tất cả mọi thứ hiểm nguy, giờ đây lại bị Khả Hãn hoài nghi, nên cảm thấy thật oan ức, cổ họng nghẹn cứng, không nói nên lời.
Oa Khoát Đài vội vàng giải thích:
- Dã Lặc Miệt thúc thúc cố ý cởi bỏ hết quần áo để nếu rủi ro bị quân địch bắt được, thì chú ấy sẽ trả lời: "Vì tôi muốn đầu hàng bộ lạc Thái Xích Ô nên bị Thiết Mộc Chân phát giác và định xử tử. Nhưng họ mới vừa cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại một chiếc quần đùi thì tôi tìm cách chạy thoát, đến đây để đầu hàng các vị".
Dã Lặc Miệt nghe thế mới từ từ định thần trở lại, nói:
- Tôi nghĩ là chúng sẽ tin tôi và sẽ đưa quần áo cho tôi mặc, tiếp đón tôi một cách nhiệt tình, để sau đó tôi tìm cách trộm sữa mang về. Đối với chúng thì thùng sữa này chẳng có đáng là bao, nhưng đối với chúng ta thì nó chính là tính mệnh của Khả Hãn!
- Ờ, này Dã Lặc Miệt - Thiết Mộc Chân hết sức cảm động nói tiếp
- Ta thật không nhìn lầm anh thợ rèn nhà ngươi, không phong chức chỉ huy cho ngươi một cách sai lầm. Trước đây khi ta bị người Miệt Nhi Khất bao vây tại núi Bất Nhi Hãn, ngươi đã từng cứu mạng sống cho ta. Hôm nay ta bị trúng tên, ngươi lại dùng miệng hút máu bầm cho ta, cứu ta tỉnh dậy; trong khi ta quá khát nước thì nhà ngươi lại sẵn sàng hy sinh tánh mệnh đi tìm sữa về cho ta uống, giúp cho sức khỏe của ta được bình phục. Nhà ngươi đối với ta đã có ơn lớn ba lần. Nhà ngươi là người đã trung thành như thế, ta sẽ luôn luôn ghi nhớ trong lòng và không bao giờ quên ơn.
Dã Lặc Miệt quì xuống dập đầu, nói:
- Thưa Khả Hãn!- Khi anh ta ngước mặt lên thì nét mặt kiên cường và lạc quan của anh ta đã ràn rụa nước mắt.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn