Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Tình Bạn, Ân Nhân Và Tình Yêu
a năm trôi qua, Thiết Mộc Chân đã là một chàng trai 16 tuổi, trên mép bắt đầu có những sợi ria nhỏ như nhung. Gia đình của Thiết Mộc Chân nay đã dựng lên được bốn chiếc lều Mông Cổ đứng thành một hàng, các loại gia súc như bò, dê của họ cũng có thể được gọi là "bầy", riêng loài ngựa ngân hợp thì đã được chín con. Nhưng ngay thời điểm đó thì Tháp Lý Hốt Đài gần như quên mất sự tồn tại của họ bỗng lại xuất hiện như một bóng ma.
Sự việc bắt đầu từ chín con ngựa ngân hợp. Ngày hôm đó, sau khi mọi người trong gia đình của Thiết Mộc Chân vừa thức giấc, là họ phát hiện chín con ngựa ngân hợp đã biến mất. Người phát hiện trước tiên chính là Khoát A Hắc Thần. Hằng ngày, bà ta là người thức sớm nhất để đi vắt sữa ngựa. Nhưng sáng sớm ngày hôm đó bà ta từ chuồng ngựa hối hả chạy trở vào, nói qua giọng đứt quãng:
- Bớ phu nhân! Bớ tiểu chủ nhân! Bầy ngựa của chúng ta bị người ta trộm mất rồi!
Thiết Mộc Chân và Kha Ngạch Luân đều vội vàng thức dậy và chạy ra ngoài, quả nhiên chín con ngựa ngân hợp mà cả gia đình nhờ vào đó để sống đã biến mất. Thiết Mộc Chân đưa cao cánh tay nói:
- Mọi người đừng làm ồn - Tất cả đều im lặng. Thiết Mộc Chân liền áp sát một lỗ tai xuống mặt đất để nghe ngóng. Qua sự nhạy bén về thính giác của những người làm nghề chăn nuôi, Thiết Mộc Chân đã nhận được tín hiệu từ xa truyền đến, nói - Ở phía này!
Cáp Tát Nhi và Biệt Lặc Cổ Đài co giò bỏ chạy, định truy đuổi theo bọn trộm. Thiết mộc Chân dứt khoát như một lãnh tụ thật sự, ra lệnh cho mọi người:
- Cáp Tát Nhi, ngươi và Biệt Lặc Cổ Đài ở lại giữ lều trại, còn Thiết Mộc Luân hãy mau đi lấy cung tên cho ta!
Kha Ngạch Luân dặn dò kỷ lưỡng trước khi con trai lên đường:
- Này Thiết Mộc Chân nếu con đuổi theo bắt ngựa trở lại được thì là việc tốt nhưng con tuyệt đối đừng gây ra chuyện rắc rối gì.
Thiết Mộc Chân vừa chạy như bay vừa thở. Cậu ta biết chạy bộ mà muốn đuổi theo một người cưỡi ngựa thực khó khăn biết bao nhiêu. Thế nhưng cậu nhất quyết không chịu chậm trễ một giây phút nào, cứ cắm đầu chạy về phía trước, cũng may là bọn trộm ngựa đi chưa xa và xem ra chúng cũng không đi nhanh lắm. Thiết Mộc Chân men theo dấu ngựa in trên mặt đất và thỉnh thoảng có những đống phân ngựa nằm rải rác đó đây để truy đuổi theo bọn trộm.
Khi Thiết Mộc Chân thở hào hển vượt qua một đỉnh đồi thì bỗng nghe có tiếng gọi mình ở phía sau lưng:
- Này!... Anh hãy chờ một tí?
Thiết Mộc Chân dừng chân quay mặt nhìn lại, thấy một người thiếu niên tuổi độ 15, 16 đang cưỡi một con ngựa chạy bay tới. Thiết Mộc Chân vừa thở vừa hỏi:
- Anh gọi tôi có chuyện gì?
Chàng thiếu niên này đáp:
- Ngựa của chúng tôi bị bọn trộm lùa mất cả rồi, không biết anh có trông thấy không?
Thiết Mộc Chân lắc đầu, đáp:
- Chín con ngựa ngân hợp của tôi cũng bị bọn trộm lùa mất và tôi cũng đang đuổi theo chúng đây.
- Thế hả - Chàng thiếu niên liền chìa một cánh tay ra, nói tiếp - Anh hãy lên đây chúng ta cùng truy đuổi!
Thiết Mộc Chân vui mừng chụp lấy cánh tay của chàng thiếu niên, nhảy phóc lên lưng ngựa, chỉ về hướng có dấu chân ngựa in trên mặt đất:
- Phía này!
Hai người cùng cưỡi chung một con ngựa để truy đuổi theo bọn trộm, mãi cho tới khi mặt trời sắp lặn xuống núi, họ mới phát hiện được những đống phân ngựa hãy còn bốc khói, tức bọn trộm ngựa cách họ không xa.
Bọn trộm ngựa là bảy người trong bộ tộc Thái Xích Ô do Thoát Đóa cầm đầu. Trong khi chúng lùa một bầy ngựa để di dời lều trại thì cũng nhân cơ hội đó ăn trộm những con ngựa ngân hợp của gia đình Thiết Mộc Chân. Thực ra, đến nay chúng cũng không biết chủ nhân của những con ngựa này là ai. Khi thấy trời sắp tối, Thoát Đóa ra lệnh cho mọi người dừng lại để nghỉ ngơi.
Trên đường đi, Thiết Mộc Chân biết được chàng trai đồng cảnh với mình có tên gọi là Bác Nhi Truật, cũng là người thuộc bộ lạc Khất Nhan, đồng thời, cũng là anh em đồng tộc với Thiết Mộc Chân. Hai người liền xuống ngựa, dùng dây thừng cột ngựa vào một nơi, rồi cả hai mới lần mò đi lên ngọn đồi. Sau khi tới đỉnh đồi, họ trông thấy bầy ngựa và cũng trông thấy rõ bảy tên trộm ngựa. Bác Nhi Truật nói với Thiết Mộc Chân:
- Anh có sợ hay không?
Thiết Mộc Chân tươi cười đáp:
- Sợ cũng không được, vì ngựa là mạng sống của chúng tôi!
Thiết Mộc Chân kéo Bác Nhi Truật lại, vì cậu ta đã có kế hoạch riêng nói:
- Số người của bọn chúng đông hơn, vậy chúng ta cũng phải học theo cách làm của chúng: Trộm!
Bác Nhi Truật ngước mặt nhìn trời, nói:
- Được! Chờ đêm khuya rồi sẽ tính.
Họ đem ngựa giấu kín vào một nơi đất lõm. Bác Nhi Truật từ trong túi đựng vật dụng mang theo lấy ra thịt khô và nước uống. Lúc ra đi, Thiết Mộc Chân vì quá hối hả nên quên không mang theo chi cả. Đi suốt một ngày đường do nôn nóng đuổi theo bọn trộm ngựa cậu cũng quên mất đói khát. Giờ đây trông thấy được những con ngựa của mình rồi, nên tâm trạng của Thiết Mộc Chân cũng bớt căng thẳng hơn, cho nên cậu mới thực sự cảm thấy đói và khát. Thế là hai người cùng ngồi xuống nhai thịt khô ngấu nghiến. Bửa ăn này có thể nói là một bữa ăn ngon nhất. Sau đó, hai người liền nằm xuống ngủ một giấc mãi đến giữa đêm mới tỉnh dậy. Họ nhìn sao trên trời để đoán thời giờ và bắt đầu đi lần xuống chân đồi để dò xét. Họ thấy số người Thái Xích Ô cũng mỏi mệt, nên tất cả nằm quanh một đống lửa ngủ ngon lành, tiếng ngáy nghe rõ mồn một. Hai người mò mẫm tới bầy ngựa một cách dễ dàng. Bỗng nhiên, họ nghe có tiếng động tĩnh ở chỗ đống lửa, cả hai liền vội vàng ẩn mình để tránh bị đối phương phát giác. Từ chỗ đống lửa có một người ngồi dậy. Hắn ngáp dài một tiếng rồi đứng lên đi về phía hai người. Đi được mấy bước thì hắn đứng lại và sau đó nghe có tiếng nước tiểu. Thiết Mộc Chân biết gã ta đang đi tiểu đêm chứ không phải phát giác được mình, nên trong lòng cũng thấy bớt lo. Nhưng tinh thần của Thiết Mộc Chân lại căng thẳng, vì sau khi đi tiểu xong, hắn lại đi về phía bầy ngựa. Thiết Mộc Chân và Bác Nhi Truật vội vàng tuốt đao ra khỏi vỏ, nhìn đăm đăm về đối phương. Người đó đi gần tới bầy ngựa thì dừng chân đứng lại, đưa tay lên đếm qua một lượt. Hắn lại ngáp dài rồi quay lưng trở về chỗ đống lửa.
Thiết Mộc Chân nhận ra người đó chính là Thoát Đóa. "Té ra là tên súc sinh này, thật muốn cho hắn nếm một lưỡi dao mới hả giận. Nhưng giờ đây việc quan trọng nhất là phải trộm cho được mấy con ngựa của mình trở về". Hai người chờ đợi một lúc, nghe chỗ đống lửa lại có tiếng ngáy. Thiết Mộc Chân ra hiệu cho Bác Nhi Truật, rồi cả hai bước đến gần những con ngựa ngân hợp. Những con ngựa liền hí lên, làm cho hai người giật mình sợ hãi. Thiết Mộc Chân vội vàng đưa tay vỗ về nó. Con ngựa áp sát mặt nó vào mặt Thiết Mộc Chân và im lặng. Những con ngựa khác cũng đi về phía Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân vuốt ve từng con ngựa một. Đối với những con ngựa này, anh thực hết lòng thương yêu nó, vì ngay cả ông chú, ông bác của mình cũng đã bỏ đi, chỉ có chín con ngựa hợp ngân này thì trước sau như một vẫn bám theo gia đình Thiết Mộc Chân. Từ đây về sau, những con ngựa này cũng chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội lại anh. Bác Nhi Truật cũng tìm được ngựa của mình. Hai người dẫn những con ngựa của họ vượt lên đỉnh đồi cát. Có những con ngựa của người Thái Xích Ô do mến bầy nên cũng đi theo. Hai người cùng nhảy lên lưng ngựa, vội vàng quay trở về. Thoát Đóa bị tiếng vó ngựa làm cho giật mình thức giấc. Hắn ngồi phắc dậy, phát hiện một số ngựa bị mất nên to tiếng gọi đồng bọn nhảy lên lưng ngựa đuổi theo. Trời vẫn còn tối đen, nên chúng không thấy bóng dáng Thiết Mộc Chân và Bác Nhi Truật đâu cả. Chúng vội vàng nhảy xuống ngựa, áp sát tai vào mặt đất để nghe ngóng, rồi mới nhảy lên ngựa tiếp tục chạy về hướng đi của Thiết Mộc Chân và Bác Nhi Truật.
Những người cưỡi ngựa đơn lẻ đuổi theo những người vừa cưỡi ngựa vừa dẫn một đoàn ngựa đông là chuyện rất dễ dàng. Khi mặt trời vừa ló dạng, số người của Thoát Đóa vượt lên sườn núi cao, thấy ngay Thiết Mộc Chân và Bác Nhi Truật đang dẫn ngựa chạy bên dưới đồng cỏ. Thoát Đóa hết sức vui mừng, liền cùng bảy tên kỵ mã do hắn cầm đầu phóng nhanh về phía trước như những mũi tên bắn. Thiết Mộc Chân phát hiện có người đuổi theo, bèn lấy cung tên cầm sẵn và nói với Bác Nhi Truật:
- Này, Bác Nhi Truật huynh đệ, anh hãy mau mau rời khỏi nơi này.
Bác Nhi Truật cầm sẵn cung tên trên tay, nói:
- Không, gặp lúc khó khăn mà bỏ rơi bằng hữu thì không phải là tập quán của người ở vùng thảo nguyên! - Thế là hai người cùng gò cương cho ngựa đứng lại, rồi sẵn sàng cung tên để đối phó.
Người Thái Xích Ô vừa phi ngựa đến gần thì liền bị trúng tên. Một người trong số đó té xuống ngựa chết ngay tức khắc, còn người kia thì phủ phục trên yên ngựa chạy một quãng đường mới bị té. Thoát Đóa gò cương cho ngựa đứng lại, gọi to:
- Bớ mấy thằng nhóc kia! Bọn chúng bây trộm ngựa của ta còn dám gây thương vong cho người của ta hả?!
Thiết Mộc Chân cười nhạt, đáp:
- Chiếm đoạt tài sản của người ta làm tài sản của mình, mà lại bảo người ta là ăn trộm, thử hỏi đó không phải là bọn mặt chai mày đá vô liêm sỉ hay sao? Bớ Thoát Đóa, nhà ngươi có nhận ra ta không?
Thoát Đóa giật mình đưa mắt nhìn kỹ Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân nói lớn:
- Ta chính là Thiết Mộc Chân người bị nhà ngươi phản bội đây! Hãy mau trả tất cả ngựa lại cho ta!
Thoát Đóa tỏ ra vui mừng, to tiếng nói:
- Ồ! Thiết Mộc Chân đấy hả? Hỡi các anh em, hãy tóm lấy Thiết Mộc Chân mang về, chắc chắn sẽ được thủ lĩnh Tháp Lý Hốt Đài trọng thưởng đấy!
Thiết Mộc Chân quát to:
- Đừng có bước tới!
Trong khi Thoát Đóa còn đang mất bình tĩnh, thì Thiết Mộc Chân đã giương cung lắp tên nhắm lên trời bắn ra một phát. Bọn người của Thoát Đóa đều ngửa mặt nhìn theo, thấy một con đại bàng lớn đang bay lượn trên bầu trời. Mũi tên của Thiết Mộc Chân bắn ra, đã xuyên đúng vào đầu của con đại bàng, khiến nó từ trên cao rơi xuống đất ngay tức khắc. Bọn Thái Xích Ô đứng sau lưng Thoát Đóa la to:
- Trời! Anh hùng xạ điêu! Trời! Anh ta là anh hùng xạ điêu! Mau chạy bây ơi!... - Hắn nhanh nhẹn quay đầu ngựa bỏ chạy và đám đông vì quá sợ hãi cũng bỏ chạy mất dạng. Trên mặt đất chỉ còn lại một tên bị thương đang hấp hối. Hắn lên tiếng van xin:
- Xin đừng bỏ rơi tôi, xin hãy cứu tôi với!...
Thiết Mộc Chân và Bác Nhi Truật quay ngựa lại xem qua người bị thương rồi xuống ngựa xé lấy một vạt áo để băng bó cầm máu cho nạn nhân. Hai người lại cùng khiêng gã bị thương để nằm ngang lên lưng ngựa, nói:
- Mong trời xanh sẽ phò hộ cho nhà ngươi!
Thiết Mộc Chân vỗ nhẹ vào mông ngựa và con ngựa đã ngoan ngoãn chở người bị thương đi. Đi được mấy bước, người bị thương tự quay đầu ngựa lại và nói với Thiết Mộc Chân:
- Thưa Thiết Mộc Chân chủ nhân? ông còn nhớ ra người hát hay có biệt hiệu là Bách Linh Điểu ở bộ lạc Khất Nhan trước kia không? Tôi chính là nô lệ trước kia của nhà ông. Tôi có hai thằng con trai đều làm nghề thợ rèn khá giỏi. Hôm nay tôi mới có dịp biết được Thiết Mộc Chân chủ nhân đã khôn lớn thành người. Chúng tôi lúc nào cũng nhớ đến người chủ cũ, muốn sớm rời bỏ Tháp Lý Hốt Đài!
Thiết Mộc Chân cảm động nói:
- Tốt! Này Bách Linh Điểu, tôi hoan nghinh việc anh muốn trở về. Anh về nói với bá tánh thuộc bộ lạc Khất Nhan vẫn còn nhớ tới tình xưa, thì Thiết Mộc Chân tôi luôn luôn trông chờ họ trở về.
- Tôi nhớ rồi. Thiết Mộc Chân, ông thật tốt bụng, chắc chắn sẽ được sự báo đáp tốt.
Khi Thiết Mộc Chân và Bác Nhi Truật đi tới chỗ hai người gặp nhau hôm trước, thì cả hai đều xuống ngựa. Thiết Mộc Chân nói với Bác Nhi Truật:
- Xin để lại chín con ngựa hợp ngân của tôi, còn tất cả những con ngựa khác thì xin anh hãy dẫn hết trở về nhà!
- Không, chiến lợi phẩm của anh thì anh hãy mang đi? Nếu không có anh, thì e là tôi không thể nào đuổi theo kịp bọn trộm ngựa.
- Này anh Thiết Mộc Chân, tôi xin mời anh hãy đến lều của chúng tôi ngồi chơi một chốc, để cha tôi nấu món cừu non thiếp lặc đãi anh, được không?
- Tình bạn của anh đối với tôi là đủ quá rồi, không cần phải nhọc công lo việc ăn uống nữa.
- Anh đã mệt nhọc suốt mấy hôm, cho dù con lạc đà đi nữa cũng phải nằm xuống ngủ để lấy sức chứ?
- Đâu phải tôi không muốn đến nằm trên tấm thảm tại lều anh, để cho chiếc lưng sắp gãy đôi của tôi được thư giãn. Nhưng, tôi đang lo mẹ tôi ở nhà suốt mấy ngày qua ăn ngủ không yên. Vậy tôi phải mau trở về để cho bà ấy được an lòng.
- Thôi được! Này Thiết Mộc Chân đại ca, xin anh nói tôi gởi lời hỏi thăm mọi người trong gia đình anh. Tôi thật sự không muốn rời xa anh một phút. Tôi định sẽ trở về nhà thương lượng với cha tôi, di dời lều trại của chúng tôi đến chỗ anh cùng sống chung.
- Nhưng gia đình tôi hiện nay đang nghèo trắng tay!
- Cha tôi thường nói, mọi người ai ai cũng đặt hy vọng vào anh có thể trung hưng cho người Mông Cổ. Anh hãy chờ đợi tôi, lời nói của tôi cũng giống như một mũi tên khi bắn ra thì không bao giờ quay trở lại! Xin hẹn gặp lại nhá, người anh hùng xạ điêu!
- Nếu nói như thế, thì cả nhà chúng vẫn chưa chết đói hay sao? - Oát Nhi Bá năm nay đã già lụm cụm. Bà ta ngồi xếp bằng ngay ngắn, sau khi nghe Thoát Đóa báo cáo xong, bèn nói - Tức là thằng con trai lớn do người đàn bà của Dã Tốc Cai cướp về sinh ra đó phải không?... Phải nó bắn rơi con đại bàng đang bay giữa bầu trời đó không?... Tên nó gọi là gì?
Tháp Lý Hốt Đài đang ngồi cung kính ở bên cạnh, vội vàng đáp:
- Tên nó là Thiết Mộc Chân.
- À, nó đặt cái tên quỉ quái đó hả? Nó năm nay chắc là 16 tuổi rồi phải không? - Oát Nhi Bá lại lên tiếng hỏi.
- Thưa vâng! Thưa vâng!.
Tháp Lý Hốt Đài vội vàng trả lời.
Thoát Đóa nói thêm:
- Thân thể nó cường tráng như một con bò mộng. Nó có thể đứng xa ngoài năm mươi bước bắn chết một người chăn ngựa của chúng ta và mũi tên thứ hai bắn trúng con đại bàng đang bay trên trời cao!
- Ai cho phép các ngươi đi ăn trộm ngựa? Đồ hạ tiện!- Oát Nhi Bá dù sao cũng là một trưởng lão trong gia tộc hoàng kim, là đại phi của Khả Hãn Yểm Ba Hài. Thoát Đóa sợ hãi bước thụt lùi. Oát Nhi Bá thở ra một hơi dài. Sáu năm trước đây bà ta nghĩ rằng chỉ bỏ rơi họ thì họ sẽ bị chết đói, không ngờ người đàn bà bị cướp về đó lại có thể nuôi dưỡng bầy con khôn lớn, đến nay chúng đã đủ lông đủ cánh rồi. Oát Nhi Bá buồn bã nhắm đôi mắt lại.
Tháp Nhi Hốt Đài dè dặt hỏi:
- Theo ý kiến của tổ mẫu phải làm thế nào?...
Oát Nhi Bá mở đôi mắt ra nhìn thẳng vào đứa cháu:
- Cái đầu của ngươi đâu phải chỉ để biết uống rượu sữa ngựa. Tại sao ngươi không suy nghĩ xem, một khi chúng nó trưởng thành sẽ bỏ qua tất cả những chuyện quá khứ đối với ngươi chăng?
Tháp Lý Hốt Đài nói với một giọng quả quyết:
- Cháu sẽ đi giết hết chúng nó!
- Hử?! - Oát Nhi Bá mở to đôi mắt ra, nói tiếp - Bọn nhà ngươi muốn mọi người trên đồng cỏ này sẽ nguyền rủa người Thái Xích Đô chuyên đi hiếp đáp cô nhi quả phụ, tàn sát thẳng tay hay sao?
- Thưa tổ mẫu...
- Chỉ cần bắn chết một con đại bàng là đủ rồi!
- Giết quách Thiết Mộc Chân ư?
- Phải! Ngươi sẽ lấy lý do là nó quá tàn nhẫn, tự tay bắn chết đứa em ruột của nó. Với tư cách là trưởng bối, chả lẽ cháu không thể thay mặt Kha Ngạch Luân để dạy dỗ chúng nó hay sao?
Đôi mắt của Tháp Lý Hốt Đài bừng sáng lên:
- Phải! Đó là lý do chính đáng nhất! Cháu đi ngay đây!
Tháp Lý Hốt Đài dẫn một toán người ra đi ngay.
Thoát Đóa là người dẫn đường còn Tháp Lý Hốt Đài là người cầm đầu đám đông. Sau khi đến chỗ dựng lều trại của Thiết Mộc Chân, họ không còn thấy một chiếc lều Mông Cổ nào cả. Tháp Lý Hốt Đài lên ngựa đi xem chung quanh rồi nói với Thoát Đóa:
- Có phải nơi này không?
Thoát Đóa đưa tay chỉ những đống phân ngựa trên mặt đất, nói:
- Phải! Không lầm đâu! Xin ngài hãy xem đây này!
Tháp Lý Hốt Đài nhìn quanh bốn phía nói:
- Chúng trốn rồi chăng? Mau đuổi theo chúng! - Thoát Đóa phóng
ngựa đi đầu để truy đuổi.
Trong khu rừng này do Thiết Mộc Chân dự cảm được tình hình nguy hiểm sẽ xảy ra, nên cả gia đình đã dọn tới đây và chọn một nơi đất trống tương đối rộng để dựng lều Mông Cổ. Biệt Lặc Cổ Đài vâng lệnh đi săn và đang truy đuổi theo một con thỏ. Khi tới bìa rừng, anh thấy từ xa có một đoàn ngựa đang phi nhanh, tung bụi mù mịt liền chạy trở về nhà báo cáo với Thiết Mộc Chân. Kha Ngạch Luân và Thiết Mộc Chân đưa người nhà trốn vào khe núi, trú ẩn xong thì Thiết Mộc Chân cùng Cáp Tát Nhi, Biệt Lặc Cổ Đài trở ra đốn cây dựng thành hàng rào để chuẩn bị nghênh chiến với Tháp Lý Hốt Đài.
Đoàn người của Tháp Lý Hốt Đài bao vây lấy khu rừng nơi cả nhà Thiết Mộc Chân đang dựng lều. Tháp Lý Hốt Đài chỉ huy đám đông tiến vào lùng sục cả khu rừng, giống như bổ lưới bắt cá.
Bốn mẹ con của Thiết Mộc Chân núp sau hàng rào, đều giương cung lắp tên, sẵn sàng chiến đấu. Thoát Đóa do nôn nóng muốn lập công nên xông vào rừng đầu tiên và đã lọt vào tầm bắn của nhóm Thiết Mộc Chân. Biệt Lặc Cổ Đài bắn ra mũi tên đầu tiên, bay xẹt sát da đầu của Thoát Đóa. Hắn la to:
- Bọn chúng ở đây rồi! - La xong, hắn vội vàng phủ phục sát mặt đất, không dám ngóc đầu dậy nữa. Cáp Tát Nhi bắn ra liền hai mũi tên, trúng ngay yết hầu hai tên Thái Xích Ô. Anh ta bắn tên chuẩn xác hơn Biệt Lặc Cổ Đài và là người bắn tên giỏi nhất trong mấy anh em. Sau khi phát hiện được mục tiêu, Tháp Lý Hốt Đài chỉ huy nhóm người Thái Xích Ô cùng tràn lên. Tuy nhiên, do chúng thấy có người trúng tên ngã quị, nên tiến lên rất thận trọng, không dám liều lĩnh. Nhóm người của Thiết Mộc Chân thấy mặc dù những làn tên tuy áp đảo được chúng không dám ngóc đầu dậy, nhưng không thể gây tử vong cho chúng được nữa. Cho nên vòng vây cứ mỗi lúc một thu hẹp.
Thiết Mộc Chân nói:
- Hãy dừng lại đã! Chúng quá đông, còn ta thì không đủ tên để bắn. Như vậy, nếu kéo dài ra sẽ rất bất lợi. Bây giờ hãy trao hết tên cho Cáp Tát Nhi bắn, vì Cáp Tát Nhi có thể bắn bách phát bách trúng! - Mọi người tuân lệnh, trao tất cả những mũi tên của mình cho Cáp Tát Nhi. Trong khi đó, Cáp Tát Nhi núp trong vòng rào nhắm thẳng vào những tên Thái Xích Ô liều lĩnh tiến lên và đúng là một mũi tên giết được một kẻ địch, khiến bọn Thái Xích Ô không dám tiến lên nữa.
Tháp Lý Hốt Đài thấy bộ hạ của mình sợ chết, không dám xung phong, bèn núp vào phía sau gốc cây rồi hướng về vòng rào to tiếng gọi:
- Bớ thím Kha Ngạch Luân, tôi là Tháp Lý Hốt Đài đây, thím có nghe thấy tiếng nói của tôi không?
Kha Ngạch Luân nghe rõ tiếng nói của Tháp Lý Hốt Đài, liền từ phía sau hàng rào đáp lại:
- Tháp Lý Hốt Đài, sáu năm trước nhà ngươi đã sách động người trong bộ lạc di dời đi chỗ khác, bỏ rơi chúng tôi ở lại, thế mà ngày hôm nay nhà ngươi lại kéo tới định giết chết hết chúng tôi hay sao? Chả lẽ giữa chúng ta không phải cùng một tổ tiên hay sao? Chả lẽ không phải đều là hậu duệ của gia tộc hoàng kim cả hay sao? Chả lẽ không phải là người cùng có nhiệm vụ báo thù cho tổ tiên hay sao?
- Này thím Kha Ngạch Luân, vì thím dạy con không nghiêm, để cho thằng con lớn Thiết Mộc Chân bắn chết người em trai khác mẹ của nó, vậy mà thím vẫn làm ngơ! Tổ mẫu của tôi sai tôi đến đây để dạy dỗ nó, giúp cho nó biết đạo lý của người Mông Cổ!
- Tôi đã dạy dỗ nó xong rồi, không cần phải phiền tới nhà anh!
- Chỉ cần thím cho nó ra gặp tôi, thì tôi không bao giờ sát hại gia đình thím!
- Bớ Tháp Lý Hốt Đài, Dã Tốc Cai đúng là không xem lầm nhà ngươi. Nhà ngươi là một tên có lòng tham không đáy, một tên "Khất Lân Thốc Hắc", vậy ta không bao giờ trao con trai ta cho nhà ngươi!
- Thím lo ngại tôi là người có lòng tham không đáy phải không? Này thím, chỉ cần thím trao một mình Thiết Mộc Chân ra, thì tôi sẽ thề với ông trời, không bao giờ động tới một sợi thừng, một khúc gỗ của gia đình thím nữa! Xin thím hãy tin ở tôi!
- Bớ Tháp Lý Hốt Đài, nhà ngươi đã hại chúng tôi một lần rồi, vậy tôi khuyên ngươi đừng dùng máu tươi của mình để làm hại chúng tôi một lần nữa?
- Bớ Kha Ngạch Luân, ngươi là một người đàn bà cố chấp. Hôm nay ta dẫn 300 người Thái Xích Ô tới đây, nếu ngươi ngoan cố chống trả, thì ta sẽ san bằng lều trại và giết hết các ngươi!
Thiết Mộc Chân suy nghĩ thấy người Thái Xích Ô quá đông, mặc dù tạm thời họ bị chặn đứng nhưng kéo dài thời gian thì chỉ dựa vào lớp rào đơn sơ thế sẽ không tài nào chận chúng mãi mãi được. Nếu chúng vượt qua được hàng rào, thì mẹ và các em trai các em gái sẽ gặp bất trắc ngay. Do vậy, trong khi hai người đang đối đáp thì Thiết Mộc Chân vội vàng nhảy lên lưng con ngựa ngân hợp mà cậu yêu thích nhất, rồi dùng bàn tay vỗ nhẹ vào cổ nó nói:
- Anh bạn tốt của tôi ơi, bây giờ thì hoàn toàn nhờ vào tài năng của anh đó! - Nói dứt lời, Thiết Mộc Chân thúc ngựa phóng nhanh qua hàng rào và nói to - Bớ Tháp Lý Hốt Đài, ta là Thiết Mộc Chân đây. Ta ở đây này!...
Thoát Đóa đưa tay chỉ về hướng Thiết Mộc Chân nói lớn:
- Đó chính là Thiết Mộc Chân! - Tháp Lý Hốt Đài vung tay một lượt, tức thì tất cả những người Thái Xích Ô đồng loạt thúc ngựa đuổi theo. Số người của Kha Ngạch Luân liền rút lui ra khỏi vòng rào.
Cáp Tát Nhi to tiếng nói:
- Bớ đại ca! Chạy cho mau!
Kha Ngạch Luân đưa hai tay lên bụm mắt mình, nói:
- Xin trời cao phù hộ cho con trai tôi!
Thiết Mộc Chân một mình một ngựa chạy như bay. Bọn người của Tháp Lý Hốt Đài vẫn đuổi theo thật rát. Thiết Mộc Chân liền phóng ngựa vào cửa núi Thiếp Nhi Cổ Niết Ôn Đô Nhi. Người ngựa của Tháp Lý Hốt Đài cũng nhanh nhẹn đuổi theo vào cửa núi. Chỉ trong chớp mắt chúng không thấy Thiết Mộc Chân đâu nữa. Tháp Lý Hốt Đài gò cương cho ngựa đứng lại. Tất cả bọn Thái Xích Ô cũng gò cương đứng lại. Nơi đây là một hẻm núi rất hẹp, hai bên vách núi dựng đứng, địa thế chẳng khác nào một mê hồn trận rối rấm, khi con người chui vào đây thì không làm sao tìm ra được. Nhưng hẻm núi này không có lối ra nào khác. Thiết mộc Chân chui vào đây chẳng khác nào chui vào một cái túi. Tháp Lý Hốt Đài yên tâm ra lệnh cho đám đông:
- Hãy nổi lửa lên nấu thịt, dựng lều lên để ngủ. Chúng ta sẽ chờ đợi mãi vị anh hùng xạ điêu kia để nó tự tới đây nộp mạng. Trong khi đó, Thiết Mộc Chân ở sâu trong hẻm núi, dẫn con ngựa ngân hợp đến buộc dưới gốc cây, còn anh ta thì leo lên ngọn cây, tìm một cháng ba bằng phẳng, dùng sợi thắt lưng của mình buộc chặt vào nhành cây nằm xuống nghỉ lưng. Anh nghĩ bụng: Sự nguy hiểm đã tạm qua rồi, chỉ có điều là không có gì ăn. Nếu có chút gì ăn thì hay quá ôi, đành phải nhẫn nại, dù sao mẹ và các em trai các em gái đều được bình an vô sự rồi.
Bọn người Thái Xích Ô đang ở ngoài cửa núi khi kéo tới đây đã có sự chuẩn bị trước, nên khi mặt trời vừa lặn thì chúng nổi lửa nướng thịt ăn, ánh sáng rọi đỏ rực cả vách núi. Bọn Thái Xích Ô ăn uống no say và khi lửa tắt thì chúng nằm lăn xuống đất ngủ cả, chỉ còn để lại một số lính canh tuần.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua. Kha Ngạch Luân trong những ngày chờ đợi này cảm thấy rất nóng ruột. Cả nhà ngồi quây quần nhau, rau rừng và sữa ngựa để ở chính giữa nhưng không ai động đến. Thiết Mộc Luân bỗng khóc thút thít, nói:
- Mẹ ơi, con sợ!
Kha Ngạch Luân ôm chặt đứa con gái út vào lòng. Chính Kha Ngạch Luân cũng rất lo sợ vì không biết Thiết Mộc Chân ra sao. Nếu Tháp Lý Hốt Đài bắt không được Thiết Mộc Chân, chúng sẽ trở lại đây không? Có nên dời cả nhà đến một địa điểm khác an toàn hơn không? Nhưng nếu dời đi sau khi Thiết Mộc Chân thoát nạn trở lại tìm, làm sao tìm gặp được người nhà? Bà lại nghĩ đến việc Thiết Mộc Chân không mang thức ăn theo người mà nay đã ba hôm rồi, chắc là đói đến kiệt sức chăng?
Thoát Đóa dùng cán roi ngựa đập mạnh lên từng chiếc lều, gọi:
- Mau thức dậy! mau thức dậy!
Bọn Thái Xích Ô từ trong lều chui ra. Thoát Lý Hốt Đài đứng trước đám đông nói:
- Hãy nghe đây, chúng ta đã chờ bốn ngày rồi, vậy thằng nhóc đó nhất định sẽ nghĩ là chúng ta đã bỏ đi, vậy chúng ta nên tương kế tựu kế, lui ra khỏi cửa núi chừng hai lằn tên, rồi mai phục để chờ nó sa lưới!
Đám đông liền nhảy lên lưng ngựa rút đi. Bên ngoài cửa núi có một vùng đất trống khá to, chẳng khác nào một miệng túi đang được giương ra. Tháp Lý Hốt Đài dẫn người Thái Xích Ô mai phục trong những lùm cỏ rậm để chờ Thiết Mộc Chân xuất hiện.
Một tia nắng chiếu rọi trên mặt Thiết Mộc Chân, làm cho anh thức giấc. Thiết Mộc Chân bỏ một trái cây rừng vào miệng nhai từ từ. Loại trái cây này có thể giải khát nhưng không thể làm no bụng. Suốt mấy ngày qua, Thiết Mộc Chân phải đi bới rau rừng ăn sống cho đỡ đói. Giờ đây tứ chi của anh cảm thấy rã rời, không còn đủ sức mạnh, nên trong lòng rất sợ hãi. Anh ta nhìn quanh khắp bốn phía, lắng tai nghe tiếng động, rồi từ ngọn cây tuột trở xuống đất, nghĩ bụng: Có lẽ bọn Tháp Lý Hốt Đài đã bỏ đi rồi. Do vậy, Thiết Mộc Chân liền đi khấp khểnh tới nơi buộc ngựa, nhưng anh ta không còn đủ sức leo lên lưng ngựa nữa, mà chỉ dẫn con ngựa đi theo mình. Hay nói đúng hơn, là anh ta phải ôm lấy con ngựa để đi ra cửa núi. Khi đến cửa núi thì hai chân vốn nặng nể của anh bỗng thấy hoạt động trở lại được. Anh muốn leo lên lưng ngựa nhưng khi vừa kéo yên ngựa thì chiếc yên bỗng rơi xuống đất. Thiết Mộc Chân không khỏi lấy làm lạ, khòm lưng để quan sát, thấy sợi dây da nịt ngang bụng ngựa vẫn còn, nên trong lòng không khỏi băn khoăn suy nghĩ: "Sợi dây da nịt qua bụng ngựa vẫn còn, vậy tại sao chiếc yên lại có thể rơi xuống đất? Ồ! Chắc chắn là trời cao bảo ta đừng ra khỏi miệng núi chứ gì!". Thế là Thiết Mộc Chân sửa lại yên ngựa rồi dẫn con ngựa quay trở vào hẻm núi.
Tháp Lý Hốt Đài đang mai phục trong lùm cỏ trông thấy Thiết Mộc Chân vừa xuất hiện, nhưng lại vội vàng quay vào hẻm núi thì liền đứng phắt dậy lớn tiếng ra lệnh:
- Mau bắn tên! Mau đuổi theo...
Người Thái Xích Ô lớp bắn tên lớp phóng lên lưng ngựa, nhưng khi Tháp Lý Hốt Đài chỉ huy đám đông phi ngựa vào hẻm núi thì không thấy bóng dáng Thiết Mộc Chân đâu nữa. Tháp Lý Hốt Đài nghiến răng nói:
- Lui trở ra ngoài, tiếp tục phong tỏa cửa núi, thử xem Thiết Mộc Chân có thể ở trong đó đến bao giờ!
Thời gian đã trôi qua hai ngày, như vậy là Thiết Mộc Chân đã trốn trong hẻm núi trước sau đến sáu ngày. Gã ca sĩ có tên gọi là Bách Linh Điểu bưng một tô trà sữa đi vào lều Tháp Lý Hốt Đài.
Tháp Lý Hốt Đài hỏi anh ta:
- Có động tịnh gì không?
Bách Linh Điểu đang lo lắng cho sự an nguy của Thiết Mộc Chân, nên cố tình nói:
- Không thấy động tịnh gì cả, có lẽ nó đã bị chết đói trong hẻm núi rồi chăng?
Thoát Đóa đứng bên cạnh nói:
- Không đâu? Nghe nói thằng nhóc đó chỉ ăn trái rừng và rau rừng để sống.
Bách Linh Điểu lắc đầu, nói:
- Nhưng trong đó tất cả đều là đá, đâu có rau rừng, trái rừng bao nhiêu để mà ăn?
Tháp Lý Hốt Đài nằm xuống thở dài một lược, nói:
- Như vậy cho Thiết Mộc Chân nằm chết đói trên đá cũng được! Đúng thế, Thiết Mộc Chân đã tìm trái rừng và rau rừng trong hẻm núi ăn sạch cả rồi, chung quanh đâu đâu cũng toàn là đá. Cậu nghĩ bụng: đã sáu ngày trôi qua rồi, thời gian đã khá dài rồi. Thế là cậu liền đứng lên, rồi dẫn con ngựa đi khấp khểnh về phía khu rừng. Cậu đi mãi đi mãi và bỗng bước hụt chân, té xuống đất ngất lịm đi. Trong mơ màng, Thiết Mộc Chân thấy mình trở lại bờ hồ Bujr và đang nằm trên bãi cỏ, còn Bột Nhi Thiếp thì đang sờ nhẹ lên gò má của mình!...
Thiết Mộc Chân khẽ lay động chiếc đầu, thì ra con ngựa ngân mã của cậu đang thè lưỡi liếm mặt cậu. Thiết Mộc Chân tỉnh lại, từ trong cổ áo móc ra xâu chuỗi hạt mà trước đây Bột Nhi Thiếp đã đeo vào cổ cho cậu, rồi đưa mắt nhìn về hướng chân trời xa. Con ngựa lại cúi đầu đưa mũi ngửi Thiết Mộc Chân có vẻ lo lắng. Thiết Mộc Chân đưa tay sờ bờm ngựa. Con ngựa dùng răng của nó cắn lấy cổ áo Thiết Mộc Chân kéo dậy. Thiết Mộc Chân lấy làm lạ, nghĩ bụng: "Chuyện gì sắp xảy ra? Ngươi muốn ta phải làm gì?" Thiết Mộc Chân bèn ngồi dậy và nhìn thấy cách đó không xa có một con sói đang ăn thịt một con hươu. Thiết Mộc Chân nuốt liền hai lần nước bọt, rồi từ từ đứng lên, bước đi từng bước. Con sói nghe động tịnh liền ngước đầu lên nhìn. Nó trông thấy Thiết Mộc Chân thì nhe nanh hù dọa. Thiết Mộc Chân cố giữ bình tĩnh, trố hai mắt đỏ gay nhìn thẳng vào con sói và bước lần đến chỗ con nai. Khi Thiết Mộc Chân bước đến sát cạnh xác con nai, thì cậu vừa nhìn chăm chú vào con sói, vừa quì xuống trước con nai. Con sói lui ra sau mấy bước, lại nhe nanh làm dữ. Thiết Mộc Chân vừa chăm chú nhìn con sói vừa đưa lưỡi dao lên cắt một miếng thịt nai bỏ ngay vào miệng và cố nuốt xuống. Con sói thấy vậy tiếp tục lui về phía sau. Thiết Mộc Chân bỗng lấy sức la lên một tiếng to, khiến con sói sợ hãi bỏ chạy mất. Thiết Mộc Chân ngửa mặt lên trời cười to cho đến khi chảy nước mắt. Cậu đưa hai tay lên trời nói lớn:
- Bớ Tháp Lý Hốt Đài! Bớ người Thái Xích ô, chúng bây muốn cho ta chết phải không? Nhưng ta nhất định phải sống! Ta nhất định phải sống!... - Nói tới đây thì Thiết Mộc Chân cảm thấy buồng nôn và đã nôn ra miếng thịt nai sống vừa mới nuốt khi nãy. Thiết Mộc Chân vừa thở hổn hển, vừa ngã mình trở xuống đất, đôi mắt trào lệ hướng lên trời cao...
Ngoài cửa hang núi bọn Tháp Lý Hốt Đài đang chuẩn bị lên ngựa để tiến vào bên trong. Tháp Lý Hốt Đài vừa đưa mắt nhìn quanh vừa nói với mọi người:
- Thiết Mộc Chân đã trốn trong này suốt chín ngày qua, dù cho nó có thực sự bằng sắt thép đi nữa cũng phải chảy tan rồi!
Mọi người nghe qua đều cười rộ. Chính anh ta cũng cảm thấy câu nói hài hước của mình là hay, nên lên tiếng nói tiếp - Vậy mọi người phải chú ý tìm cho được xác chết của Thiết Mộc Chân. Ai tìm được trước tiên thì người đó sẽ được thưởng con ngựa ngân hợp mà anh ta đang cưỡi! - Đám đông lại cười to một lần nữa!
- Kìa, Thiết Mộc Chân!
Bỗng có người buột miệng kêu lên một tiếng lớn. Đám đông cùng đưa mắt nhìn về phía cửa núi, thấy đúng là Thiết Mộc Chân đang xuất hiện tại đó. Tháp Lý Hốt Đài và bọn Thái Xích Ô ai ai cũng kinh ngạc. Thiết Mộc Chân cố đứng vững rồi cất tiếng cười, nói:
- Ồ! Các vị phụ lão, các anh em, đã sáu năm rồi chúng ta không gặp nhau mà các vị vẫn còn kiên nhẫn tốt đến thế! Các vị đã chờ tôi suốt chín ngày rồi! Này, Tháp Lý Hốt Đài thúc thúc, chỉ vì một đứa trẻ thuộc loại hậu sinh như tôi, mà chú phải huy động đến cả đám đông như thế này, vậy phải chăng chú quá xem trọng tôi!
- Thôi, đừng nói nhảm! Hãy chờ xem ta sẽ dạy dỗ ngươi như thế nào! - Tháp Lý Hốt Đài vung mạnh một cánh tay, tức thì hai tên Thái Xích Ô liền nhảy bổ tới chụp lấy Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân giương cung lắp tên gằn giọng quát:
- Không được tới gần tôi! - Đám đông liền nhanh nhẹn tìm chỗ ẩn nấp. Thiết Mộc Chân lại cất tiếng cười và nói - Đừng sợ, tôi cần ăn no rồi sẽ cùng đi!
- Hả?! - Tháp Lý Hốt Đài cất tiếng cười to, nói tiếp - Được, vậy hãy đưa thịt và nước đến cho anh ta!
Bách Linh Điểu vội vàng bưng thịt và nước đến. Thiết Mộc Chân ngồi xuống đất vừa thò tay định bóc thịt ăn, thì Tháp Lý Hốt Đài dùng mắt ra hiệu. Tức thì Thoát Đóa và hai tên Thái Xích Ô lập tức khống chế Thiết Mộc Chân. Tháp Lý Hốt Đài cười nhạt, nói:
- Nhà ngươi còn muốn được ăn thịt chăng? Ta nhất định sẽ để cho nhà ngươi thành một con ma chết đói! Hãy trói nó lại!
Thiết Mộc Chân bị khiêng đến trước mặt Tháp Lý Hốt Đài và cậu ta đã phun một bãi nước bọt khinh bỉ xuống trước mặt của tên này.
Tháp Lý Hốt Đài liền tung roi ngựa quất vào người Thiết Mộc Chân. Mấy tên Thái Xích Ô cũng bước tới dùng roi ngựa đánh loạn xạ lên đầu lên thân mình của Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân được cho uống một ngụm sữa ngựa nên bắt đầu tỉnh lại. Cậu từ từ mở mắt ra, thấy người đang ôm cậu và cho uống sữa ngựa là một cô gái. Ngồi ở phía sau cô gái là một thiếu niên cũng cỡ tuổi Thiết Mộc Chân. Cậu ta muốn cử động nhưng thấy trên cổ mình như bị đóng gông. Cô gái lên tiếng nói:
- Cha ơi, anh ấy đã tỉnh dậy rồi! - Một người đàn ông tuổi trung niên bước tới.
Thiết Mộc Chân lên tiếng hỏi:
- Ở đây là nơi nào vậy?
- Đây là khu vực doanh trại của Thái Xích Ô. Tháp Lý Hốt Đài giao anh cho chúng tôi canh giữ.
- Ông tên gọi là gì?
- Tôi tên gọi là Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, là một nô lệ chuyên lo vắt sữa ngựa cho thủ lĩnh Tháp Lý Hốt Đài. Còn đây là con gái của tội tên gọi Hợp Đáp An và đây là anh của nó tên gọi Xích Thích ôn. Nó cùng sinh ra một năm khi Kha Ngạch Luân phu nhân sinh ra cậu đấy!
Hợp Đáp An nói:
- Thưa cha, bây giờ trời đã tối rồi, không còn ai tới nữa đâu, vậy hãy tháo gông cổ của anh ấy xuống, rồi rữa vết thương cho anh ấy nhé?
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích khẽ gật đầu. Xích Thích ôn liền tháo bỏ gông cổ cho Thiết Mộc Chân và Tỏa Nhi Hãn Thất Thích bắt đầu rữa những vết thương do roi đánh trên người của Thiết Mộc Chân, riêng Hợp Đáp An thì bưng trà và thịt tới. Thiết Mộc Chân chụp lấy đùi cừu cắn một miếng to, không ngờ khi nuốt xuống thì bị mắc nghẹn. Hợp Đáp An vội vàng vuốt ngực cho Thiết Mộc Chân, nói:
- Hãy ăn từ từ, hãy uống nước trà sữa trước đi, kẻo lại bị mắc nghẹn chết đấy?
Đôi mắt của Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đã ngấn lệ, nói:
- Ôi! Anh chàng Tháp Lý Hốt Đài kia ngay đến thức ăn cũng không cho anh ấy. Mọi người đều cùng một dòng máu của tổ tông, thế tại sao lại nhẫn tâm đến như vậy? Bộ ông ta không sợ trời nhìn thấy, trừng phạt anh ta sao?
Hợp đáp An hạ thấp giọng, nói:
- Này Thiết Mộc Chân, cha em bảo anh hãy ăn nhiều một tí, uống nhiều một tí rồi nằm xuống ngủ một giấc cho ngon, chờ đến tối ngày mai... - Cô ta hạ giọng càng thấp hơn, nói tiếp - Tối ngày mai anh trai tôi sẽ giúp anh bỏ trốn!
Thiết Mộc Chân ngạc nhiên, nói:
- Các người... các người thả tôi thì Tháp Lý Hốt Đài sẽ giết cả nhà các người ngay! Không thể được! Không thể được!
Hợp Đáp An nói:
- Cha tôi bảo chúng tôi là nô lệ của Tháp Lý Hốt Đài, vậy lấy tính mệnh thấp hèn của chúng tôi để đổi lấy tính mệnh cao quí của tiểu chủ nhân cũng xứng đáng mà!
Thiết Mộc Chân xúc động chụp lấy cánh tay của lão già, định nói gì nhưng lại thôi.
Đến chạng vạng tối ngày hôm sau, Hợp Đáp An đem thịt khô bỏ vào túi da đeo trên lưng ngựa, còn Tỏa Nhi Hãn Thất Thích thì đem một bầu sữa ngựa để thêm vào đó. Bên ngoài của gian lều, Xích Thích ôn đang cột yên lên lưng một con ngựa. Thiết Mộc Chân đang bị đóng gông nhìn thấy thế trong lòng hết sức vui mừng, vì cậu ta sắp được tự do. Bỗng nhiên, Xích Thích Ôn kinh hoàng kêu lên:
- Cha ơi! Có người đến! - Hợp Đáp An vội vàng chạy đến khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài và trong lòng cũng cảm thấy hết sức căng thẳng. Đó là Thoát Đóa dẫn hai tên Thái Xích Ô đang phi ngựa chạy thẳng đến lều của họ.
Thoát Đóa nói lớn với Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đang bước ra trước lều đón họ:
- Thủ lĩnh Tháp Lý Hốt Đài nói ngày mai là ngày 16 tháng 4, tức là ngày cỏ xanh bắt đầu sống trở lại, cũng tức là ngày người chăn nuôi di dời doanh trại của mình. Thủ lĩnh Đáp Lý Hốt Đài muốn dùng chiếc thủ cấp của Thiết Mộc Chân để tế trời, tế núi. Vậy ông hãy trao hắn cho tôi. Đêm nay sẽ do tôi canh giữ hắn!
Hợp Đáp An nước mắt ướt cả đôi má. Cô ta cắn mạnh vào tay của mình, xoay lưng đi chỗ khác thút thít khóc. Thoát Đóa đã bước vào lều, nhìn thấy Thiết Mộc Chân nằm nhắm mắt trên mặt đất, liền dùng chân đá một đá. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích nói:
- Khắp mình anh ta đều bị thương, lại không được ăn gì, nên bây giờ ngay đến cử động cũng không thể cử động được nữa!
Thoát Đóa phun một bãi nước bọt, rồi ra lệnh cho hai tên Thái Xích Ô đỡ Thiết Mộc Chân đi ra ngoài.
Hợp Đáp An ngã vào lòng Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, nói:
- Cha ơi! Họ định giết Thiết Mộc Chân kia! Vậy cha mau nghĩ ra cách gì cứu anh ấy đi! Cha ơi! Cha ơi!
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích lắc đầu, hai dòng lệ già của ông cũng chảy ướt cả đôi gò má, nói:
- Thật tội nghiệp? Thật tội nghiệp! Tại sao trời xanh lại sớm thu hồi Thiết Mộc Chân như vậy!
Tại Chiếc lều nóc vàng của Tháp Lý Hốt Đài, các quí tộc của bộ lạc Thái Xích Ô đang ngồi quay quần trên mặt đất, chung quanh ly uống rượu ngổn ngang. Tất cả họ đều bắt đầu say.
Bên ngoài chiếc lều đám đông đám đông đang nhảy cuồng nhiệt chung quanh đống lửa, ly uống rượu cũng như tô chén bừa bãi khắp mọi nơi. Bách Linh Điểu vừa kéo chiếc đàn đầu ngựa vừa cất giọng bi thảm hát lên một bài hát:
Hỡi trời đêm đen tối ơi, ánh đêm thật ghê sợ!
Hỡi con lạc đà con cô độc ơi, ngươi đang khổ sở đi tìm...
Hỡi người mẹ thân yêu, mẹ đang ở đâu?
Tôi đang gào khóc và đi tìm khắp chốn...
Tôi đang nhớ mẹ... lệ đã cạn rồi!
Lòng tôi đau đớn như bị dao cắt.
Tìm khắp cả thảo nguyên vẫn không thấy đâu,
Trời đông giá rét đang hành hạ mọi người!
Trong một chiếc lều cũ kỹ rách nát, ba người của Thoát Đóa đang canh giữ Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân nằm rũ riệt trên mặt đất, hé mở đôi mắt để nhìn ba người của Thoát Đóa đang cùng uống rượu sữa ngựa. Hai tên kia đã say vùi, riêng Thoát Đóa thì đang cất tiếng hát nghêu ngao lạc điệu theo giọng hát của Bách Linh Điểu ở bên ngoài.
Thiết Mộc Chân gượng ngồi dậy nói:
- Này, Thoát Đóa!
Thoát Đóa giật mình hỏi:
- Cái gì vậy?
- Anh từng làm Na Khả Nhi một thời gian cho cha tôi. Trước đây bảy năm anh đã giết phụ thân của Mông Lực Khắc - cụ già Sát Thích Hợp.
- Mầy... mầy muốn gì?
Một chút nữa đây tôi sẽ chết, vậy anh không sợ tôi lên trời tố cáo sao?
- Mầy tố cáo tao hả?
- Như anh đã biết, khi tôi sinh ra trong lòng bàn tay tôi có nắm chặt một hòn máu đông kia mà!
- Ờ! Nhưng nhưng việc đó thì sao?
- Khi tôi chết thì linh hồn của tôi không bao giờ chết, muốn đi đâu thì đi, muốn đến thăm anh thì cứ đến. Nếu anh không tin xin cứ hỏi các giáo sĩ Tát Mãn thì sẽ rõ.
Thoát Đóa bắt đầu sợ, cất giọng run run nói:
- Thưa tiểu chủ nhân, tôi không có cách nào khác hơn kia mà. Chắc là tiểu chủ nhân vẫn nhớ, trong việc phụ thân của tiểu chủ nhân cướp mẫu thân của tiểu chủ nhân có mặt tôi; trong việc bắt sống Thiết Mộc Chân Ngột Cách có tôi; trong việc đưa tiểu chủ nhân đến bộ lạc Hoằng Cát Thích cũng có tôi; suýt chút nữa tôi đã cùng phụ thân của tiểu chủ nhân uống rượu độc của người Tháp Tháp Nhi, vậy tôi đối với gia đình của tiểu chủ nhân như thế nào?
- Nhưng sau đó?
Sau đó tôi đã trở thành người hầu của Tháp Lý Hốt Đài, vậy ai vì chủ nấy chứ sao? Điều đó tiểu chủ nhân không thể trách tôi được!
- Thôi được! Bây giờ anh hãy cho tôi một chén rượu sữa ngựa để uống đi! Nếu tôi uống say rồi dù có chết cũng không cảm thấy đau đớn lắm. Chừng đó có lẽ linh hồn tôi sẽ tha thứ cho anh!
- Được! được! - Thoát Đóa bưng một chén rượu sữa ngựa, sợ sệt bước đến gần Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân bất thần dùng chiếc gông trên cổ đánh mạnh ra một cái và đã đánh trúng ngay đầu Thoát Đóa, làm cho hắn ngã xuống đất bất tỉnh.
Cả khu vực dựng lều của bộ lạc Thái Xích Ô đang chuẩn bị lễ tế trời tế núi, mọi người đều đang ăn tiệc, đang nhảy múa. Tên đao thủ phủ của đạo Tát Mãn từ trong bước ra, mọi người đều im lặng. Tháp Lý Hốt Đài thấy thời giờ đã đến, bèn bước vào lều của tổ mẫu Oát Nhi Bá. Anh ta bước đến trước chỗ nằm của tổ mẫu, nói với Oát Nhi Bá đang nằm một cách bình tĩnh:
- Thưa tổ mẫu!... Thưa tổ mẫu! Tổ mẫu còn nghe được tiếng con nói không?
- Ta còn nghe được! - Tiếng nói như từ chốn xa xôi vẳng lại.
- Sắp dùng thủ cấp của Thiết Mộc Chân để tế trời tế núi rồi! Hãy chờ đợi một chốc!
- Ta... chờ...
Nói dứt lời thì đôi môi của bà ta khẽ lay động.
- Tổ mẫu muốn nói gì? - Tháp Lý Hốt Đài kê sát lỗ tai vào miệng của Oát Nhi Bá đang vận dụng hết sức tàn còn lại nói:
- Ta sẽ thăng thiên và cần Thiết Mộc Chân dẫn đường cho ta... - Tháp Lý Hốt Đài nghe qua không khỏi giật mình. Anh ta bước nhanh ra ngoài. Trên bãi đất trống đã bố trí xong việc tế lễ. Những giáo sĩ Tát Mãn đang chờ đợi. Riêng tên đao thủ phủ thì đứng yên chờ lệnh.
Tháp Lý Hốt Đài từ trong bước ra và theo sau là một đám đông quí tộc Tháp Lý Hốt Đài đi tới trước bàn tế lễ, to tiếng xuống lệnh:
- Bắt đầu lễ tế trời, tế núi!
Tiếng trống của các giáo sĩ Tát Mãn liền nổi lên và cũng liền nghe tiếng chân giậm trên đất, tiếng lục lạc mang ở cạnh sườn họ khua vang, người truyền lệnh nói to:
- Dẫn Thiết Mộc Chân ra!...
Một đội vệ sĩ xếp hàng chỉnh tề liền chạy đi. Hai tên đao thủ phủ tay cầm dao bước tới uống một chén rượu, rồi bắt đầu mài dao trên mặt đá.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, Bách Linh Điểu đứng chen giữa đám đông nhưng nét mặt họ tỏ ra hết sức buồn khổ, hai khóe mắt của họ cũng đang tuôn lệ đầm đìa. Nhưng một số đông vẫn tỏ ra vui vẻ, vẫn tỏ ra khát máu và cũng có người tỏ ra sợ hãi, tỏ ra háo kỳ.
Bỗng nhiên đội võ sĩ từ trong chạy tán loạn trở ra. Chúng vừa chạy vừa la:
- Trốn rồi! Tội nhân đã trốn rồi! Bớ thủ lĩnh Tháp Lý Hốt Đài, Thiết Mộc Chân đã trốn rồi!
Tháp Lý Hốt đài kêu "Trời" một tiếng, rồi nhanh nhẹn chạy về hướng chiếc lều giam giữ Thiết Mộc Chân. Anh ta xông vào trong lều, nhìn thấy hai người đang say mèm nằm lăn dưới đất, còn Thoát Đóa thì bị vỡ đầu chảy máu, nằm rên rỉ cạnh đó. Hắn lên tiếng:
- Nhanh lên! thủ lĩnh, Thiết Mộc Chân... bỏ trốn... bỏ trốn rồi!
Tháp Lý Hốt Đài chụp lấy hắn ta hỏi:
- Hắn bỏ chạy về hướng nào? Tại sao hắn lại trốn được?!
Thoát Đóa trả lời qua giọng ấp úng:
- Không biết!... Nó... nó chắc là được trời che chở, giúp đỡ nó!
Tháp Lý Hốt Đài xô ngã Thoát Đóa, giận dữ chụp lấy một ngọn roi ngựa đánh túi bụi vào ba tên đang nằm dưới đất. Một người Thái Xích Ô chạy tới la to:
- Thưa thủ lĩnh Tháp Lý Hốt Đài, hãy mau vào xem tổ mẫu của thủ lĩnh!
Tháp Lý Hốt đài giật mình, buông bỏ rơi ngựa, nhanh chân chạy về hướng chiếc lều Mông Cổ nóc vàng. Hắn vạch đám đông và đến trước mặt Oát Nhi Bá, trong khi hai tay của Oát Nhi Bá thì sờ soạn loạn xạ về phía trước. Tháp Lý Hốt Đài chụp lấy bàn tay của bà ta để giữ lại. Oát Nhi Bá hỏi:
- Thiết Mộc Chân bỏ trốn rồi sao?
Tháp Lý Hốt Đài nghiến răng nói:
- Xin tổ mẫu hãy yên tâm, để con bắt lại hắn!
Đôi mắt của Oát Nhi Bá bắt đầu trợn trắng. Tháp Lý Hốt Đài vội vàng nói:
- Nó mang gông cổ, lại hơn 10 ngày đêm không được ăn uống, chắc chắn không thể bỏ chạy xa.
Oát Nhi Bá bỗng ngồi dậy, gọi:
- Bớ Thiết Mộc Chân...
Mọi người kinh ngạc đến mất bình tĩnh. Hai tay của Oát Nhi Bá lại đưa thẳng về phía trước, miệng há hốc và không cử động nữa. Một lúc lâu sau cũng không nghe bà ta nói thêm gì và cũng không nghe tiếng thở. Tháp Lý Hốt Đài từ từ đặt tổ mẫu nằm yên xuống, đưa tay vuốt mắt cho đôi mắt của bà ta nhắm lại. Xong, hắn quay phắt người đi nhanh ra ngoài, dùng một giọng nói nặng nề nói với đám đông:
- Tổ mẫu của ta cũng giống như lão tổ mẫu A Lan Khoát A, suốt cuộc đời đã vì cố Khả Hãn Yểm Ba Hài; đã vì bộ lạc Khát Nhan của Mông Cổ; đã vì gia tộc Thái Xích Ô của chúng ta, nên đã đau khổ suốt cả cuộc đời, nay thì bà thăng thiên rồi! Nhưng, bà vẫn không thể nhắm mắt và câu nói cuối cùng của bà là "Thiết Mộc Chân"!
Nước mắt từ hai khóe mắt của hắn trào ra. Hắn to tiếng ra lệnh:
- Mọi người hãy nghe ta đây! Vì sự yên ổn lâu dài của người Thái Xích Ô, vì linh hồn của tổ mẫu Oát Nhi Bá hãy còn chưa rời khỏi vùng chăn nuôi để lên trời, chúng ta phải chia nhau đi tìm ngay Thiết Mộc Chân và đưa hắn về xử tử ngay lập tức. Ta chỉ cần chiếc thủ cấp của hắn để tế trời tế đất! Nhanh lên! Hãy nhanh lên đi tìm bắt cho được Thiết Mộc Chân!
Mọi người nhận được lệnh đều túa ra đi tìm kiếm. Vó ngựa chạy dồn dập, chân người lào xào, đuốc sáng đâu đâu cũng thấy. Những lưỡi dao bén chém lia lịa vào những lùm cỏ, những cây giáo dài đâm thẳng vào bên trong những lùm cây, tất cả những lều Mông Cổ đều bị lục xét tung tóe. Trên sườn núi những ngọn đuốc kéo dài như một con rồng bò nhanh khắp mọi nơi. Trong rừng đâu đâu cũng thấy đuốc sáng, không khí cả vùng không có nơi nào là không sôi nổi.
Trời đã sáng, Tỏa Nhi Hãn Thất Thích kéo lê cây giáo, miệng ngáp dài, bước những bước khập khểnh trở về đến trước lều của mình, mệt nhọc ngồi xuống một chiếc đôn bằng gỗ, dùng đấm đấm nhẹ vào lưng. Hợp Đáp An từ trong lều bước ra, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rồi đến gần người cha. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích cất tiếng than: "Ôi! Suốt cả đêm không chợp mắt, vừa đói vừa mệt". Tháp Lý Hốt Đài cho biết, ăn cơm sáng xong thì lại tiếp tục đi lùng sục nữa. - Ông vừa nói vừa cười - Có lẽ Thiết Mộc Chân được trời phù hộ đấy. Cả vạn người đi kiếm khắp một vùng rộng mấy mươi dặm, kể cả rừng, chẳng khác gì lấy lược chải bờm ngựa, thế mà vẫn không tìm ra được nó!
Hợp Đáp An cũng cười. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đứng lên, nói:
- Uống một tí trà sữa. Ăn một tí thịt khô, rồi ngủ một chốc mới được. Bộ xương của ta sắp tan rã rồi đấy! - Vừa nói ông vừa bước vào lều.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích vừa mới bước vào cửa lều thì giật nẩy người - Thiết Mộc Chân đang đứng trước mặt ông - Trời! Sao cậu lại có mặt ở đây?!
Xích Thích Ôn đứng bên cạnh lên tiếng giải thích:
- Anh ấy mang gông lẩn trốn dưới bờ sông khi trời sắp sáng mới chạy vào nhà mình.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích nhìn đống quần áo ướt và chiếc gông gỗ bỏ trên sàn nhà, nói:
- Mau đốt cả đi! mau đốt cả đi! - Hợp Đáp An bèn đem quần áo thẩy vào bếp, dùng búa chẽ chiếc gông gỗ ra bỏ vào bếp đốt luôn.
Thiết Mộc Chân nói:
- Thưa cụ! bây giờ tôi phải đi, vậy cụ có thể cho tôi mượn một con ngựa không?
- Không được! - Cụ già bác bỏ hẳn.
- Thưa cha, xin cha hãy cho anh ấy mượn một con ngựa đi nào! - Hợp Đáp An nài nỉ cha giúp cho Thiết Mộc Chân.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích nói:
- Không phải cha từ chối không cho cậu ấy mượn ngựa, mà vì cậu ấy không thể đi ngay bây giờ. Hiện giờ, khắp mọi nơi đều có đặt chốt canh. Cậu ấy đi chưa được bao xa thì sẽ bị người của Tháp Lý Hốt Đài bắt giữ.
Hợp Đáp An cuống quít đến trào nước mắt, nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Hãy trốn lại trong nhà của chúng ta. Phải trốn ở đây mấy hôm nữa rồi sẽ tính!
- Trốn ở đây ư? Thưa cha, chúng nó đã đến đây khám xét hai lần rồi, cho nên nơi đây vẫn không phải là chỗ an toàn. Vậy cha hãy nghĩ một biện pháp khác!
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích suy nghĩ một chốc nói:
- Lông cừu! Thưa tiểu chủ nhân, chúng tôi đành phải chịu lỗi là để tiểu chủ nhân chui vào đống lông cừu để trốn!
Thiết Mộc Chân quì hai đầu gối xuống đất nói:
- Đa tạ đại bá!
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích vội vàng quì xuống đỡ Thiết Mộc Chân đứng dậy, nói:
- Ôi chao! làm như vầy đâu có được. Cậu là chủ nhân của gia tộc hoàng kim cao quí, còn tôi là nô lệ hèn hạ kia mà. Một con chim nhỏ khi bị diều hâu truy đuổi bắt buộc phải vào lùm cỏ mà trốn và lùm cỏ đã cứu lấy tính mệnh cho con chim, vậy ba cha con chúng tôi đây chả lẽ không bằng cây cỏ hay sao?
Thiết Mộc Chân nói qua giọng cảm kích:
- Thưa cụ, nếu Thiết Mộc Chân tôi sau này làm nên sự nghiệp, nhất định sẽ phải báo đáp ơn cứu mạng của cụ ngày hôm nay!
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích lắc đầu, đáp:
- Tỏa Nhi Hãn Thất Thích tôi không phải muốn thi ân cầu báo như bọn tiểu nhân đâu. Này, Hợp Đáp An, con hãy ra ngoài nhìn chung quanh xem có những cặp mắt nào theo dõi dò xét không?
Hợp Đáp An xách chiếc thùng đựng sữa rồi bước ra khỏi lều. Cô ta bước đến cạnh một con ngựa cái ngồi xuống vắt sữa rồi đưa mắt nhìn khắp bốn bên. Sau khi xác định khung cảnh chung quanh là an toàn, nàng mới để thùng sữa xuống rồi đưa tay vẩy về hướng chiếc lều. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích và Xích Thích Ôn đỡ Thiết Mộc Chân bước ra khỏi lều. Ba cha con của Hợp Đáp An liền moi một lỗ trống bên dưới đống lông cừu to tướng để cho Thiết Mộc Chân chui vào đấy, rồi sửa đống lông cừu lại như bình thường. Thiết Mộc Chân nằm dưới đống lông cừu dùng tay vạch ra một khoảng trống để thở.
Trên đầu Thoát Đóa còn rịt vải trắng và nơi vết thương hãy còn rướm máu. Hắn phi ngựa đến gọi Xích Thích Ôn và Tỏa Nhi Hãn Thất Thích tiếp tục đi lùng sục Thiết Mộc Chân. Tháp Lý Hốt Đài cho rằng còn để Thiết Mộc Chân sống sót thì chính là một mầm mống tai họa đối với hắn. Vì hắn biết sớm muộn gì Thiết Mộc Chân cũng sẽ lấy mạng hắn. Cho dù phải lật tung cả khu chăn nuôi này lên hắn cũng phải tìm cho được Thiết Mộc Chân. Theo hắn, Thiết Mộc Chân vừa bị đóng gông vừa nhịn đói suốt mấy ngày liền chắc chắn thân thể không còn đủ sức mạnh để trốn đi xa. Do vậy, hắn lại dẫn đám đông đi lùng sục. Những khu rừng, những sườn núi, dọc theo bờ sông, giữa bầy ngựa, giữa bầy cừu đang chăn thả... hắn nghi nơi nào con người có thể lẩn trốn được thì đến đấy lùng sục.
Riêng Thiết Mộc Chân đang trốn dưới đống lông cừu mặc dù tạm thời cũng được yên ổn, nhưng lúc bấy giờ đang tiết tháng 4 âm lịch, khí trời bắt đầu nóng bức, Thiết Mộc Chân nằm dưới đống lông cừu lại càng cảm thấy nóng bức và ngột ngạt hơn. Khắp người cậu mồ hôi đổ ra như tắm. Cậu há hốc mồm để thở nhưng vẫn cảm thấy thiếu không khí. Chẳng bao lâu sau, Thiết Mộc Chân không thể chịu đựng được nữa. Cậu không cần biết tới điều gì sẽ xảy ra cho mình, vội vàng lấy tay vạch đống lông cừu chui ra. Hợp Đáp An đang đứng phơi thịt khô trông thấy Thiết Mộc Chân chui ra thì hết sức hoảng sợ, đưa mắt nhìn quanh rồi nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh Thiết Mộc Chân nói:
- Thưa tiểu chủ nhân, anh tuyệt đối không thể chui ra ngoài như thế này. Nếu để người ta thấy được thì mạng sống không còn nữa! Không thể được! Sự nóng bức làm cho tôi chết mất! - Thiết Mộc Chân vẫn không chịu chui trở vào đống lông cừu.
Hợp Đáp An đè vai Thiết Mộc Chân lại nói:
- Anh hãy chờ một chốc! - nàng vội vàng chạy vào trong lều xách ra một túi nước trao cho Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân vì bị đỗ quá nhiều mồ hôi nên cảm thấy rất khát, anh há miệng uống nước nghe ừng ực. Hợp Đáp An hỏi qua giọng quan tâm:
- Anh thấy thế nào rồi? khỏe hơn không?
Thiết Mộc Chân vừa thở hổn hển vừa đáp:
- Trong đó vừa nóng lại vừa ngộp, ngay không khí cũng không... đủ để thở!
Hợp Đáp An suy nghĩ một chốc, nói:
- Anh hãy dùng sức mạnh đẩy cho đóng lông cừu nới rộng ra - Thiết Mộc Chân làm đúng theo lời chỉ dẫn. Hợp Đáp An cũng cúi mình chui vào đống lông cừu, rồi dùng sức mạnh của mình đẩy lông cừu lên, tạo thành một khoảng trống lớn nói tiếp - Thưa tiểu chủ nhân, hãy mau chui trở vào! - Thiết Mộc Chân làm đúng theo lời và hai người cùng ngồi trong khoảng trống giữa đống lông cừu. Hợp Đáp An hỏi - Như vầy anh cảm thấy đỡ hơn không?
Thiết Mộc Chân cảm thấy đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng cậu ta thấy Hợp Đáp An ngồi với mình trong đống lông cừu như vậy sẽ rất khổ sở, anh thực không nở. Hợp Đáp An đoán ra ý nghĩ của Thiết Mộc Chân, bèn lên tiếng nói:
- Miễn tiểu chủ nhân cảm thấy dễ chịu là được rồi, đừng lo cho tôi.
Tháp Lý Hốt Đài lùng sục cả nửa ngày mà vẫn không thu hoạch được gì. Thoát Đóa nói với anh ta:
- Thưa thủ lĩnh, cứ lùng sục tới lùng sục lui như vầy thì không có ích lợi gì. Biết đâu hắn trốn trong lều của một gia đình nào đó tại khu chăn nuôi? - Tháp Lý Hốt Đài nghe qua lời nói của Thoát Đóa như được một sự gợi mở.
Xích Thích Ôn không khỏi giật mình liền lên tiếng phản bác:
- Tất cả các lều trong khu chăn nuôi chẳng phải đã lục soát hết cả rồi sao? Hơn nữa, ai lại chẳng biết Thiết Mộc Chân là tai họa đối với người Thái Xích Ô, vậy ai dám chứa chấp hắn để bị chém đầu? Chính vì anh không canh gác kỷ nên mới làm cho thủ lĩnh chịu nhiều khó nhọc như thế này!
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích cũng nối lời của cậu con trai:
- Hừm! Này Thoát Đóa, anh trước kia là Na Khả Nhi của Dã Tốc Cai, vậy có phải anh vì nhớ chủ cũ nên cố ý thả Thiết Mộc Chân không?
Câu nói này quả là một đòn đánh trí mạng vào Thoát Đóa. Hắn giận dữ đưa tay lên chỉ thẳng vào hai cha con của Xích Thích ôn, nói:
- Bọn ngươi! Bọn ngươi đừng ngậm máu phun người đấy nhé!
Tháp Lý Hốt Đài vốn là người đa nghi, nghe qua liền nhìn thẳng vào Thoát Đóa làm cho anh ta sợ hãi bước thối lui, nói:
- Thưa thủ lĩnh, ngài chớ nên tin lời nói hồ đồ của họ. Tôi đối với ngài bao giờ cũng trung thành cả!
Tháp Lý Hốt Đài nghiến răng ra lệnh:
- Hãy trói Thoát Đóa lại cho ta! - Bách Linh Điểu từ lâu đang oán hận Thoát Đóa cho nên liền cùng với một số người khác bước tới đè Thoát Đóa trói lại. Thoát Đóa lớn tiếng kêu oan, nhưng chỉ một lát sau thì anh ta đã bị trừng trị bằng cách cho bốn con ngựa giẫm lên thân mình.
Trời bắt đầu tối, đống lông cừu không còn quá nóng như lúc ban trưa nữa. Hợp Đáp An nói:
- Thưa tiểu chủ nhân, bây giờ tôi phải trở về lều để lo bữa ăn cho tiểu chủ nhân.
Thiết Mộc Chân đưa bàn tay ra chụp lấy cánh tay của Hợp Đáp An nói:
- Này Hợp Đáp An, cô thật tốt!
Hợp Đáp An đã là một cô gái 15 tuổi, tức ở vào cái tuổi bắt đầu biết yêu. Việc cô ngồi gần sát một bên người con trai như thế này là lần đầu tiên. Đôi mắt cô ứa lệ nhìn Thiết Mộc Chân nói:
- Thưa tiểu chủ nhân, sau này chắc tiểu chủ nhân không quên tôi chứ?
Thiết Mộc Chân mặc dù không bao giờ quên được Bột Nhi Thiếp, nhưng giữa hai người là một mối tình trong trắng của hai thiếu niên vừa lên chín tuổi, nay lại cùng một cô gái tóc thề ngang vai, ngồi dựa vào nhau, tất nhiên là về mặt tình cảm không khỏi xúc động. Thiết Mộc Chân dùng một giọng nói như thề, đáp lời Hợp Đáp An:
- Tại làm sao tôi quên được cô chứ? Chả lẽ tôi có thể quên mất những ngày hoạn nạn như thế này sao? Như vậy, tức là tôi không bao giờ quên được tình cảm ấm áp và những sự chăm sóc chu đáo mà Hợp Đáp An đã trao cho tôi. Khi nào tôi có sự nghiệp, nhất định sẽ đến cưới cô.
- Nhưng tiểu chủ nhân đã đính hôn rồi kia mà?
- Ờ! Đó là cô Bột Nhi Thiếp ở bộ lạc Hoằng Cát Thích.
- Cô ấy tốt không?
- Cũng tốt như cô vậy!
- Không, cô ấy là người Hoằng Cát Thích cao quí, còn tôi là một nô lệ người Thái Xích ô, vậy làm thế nào so sánh với cô ấy được?
- Này, Hợp Đáp An!
- Tôi có một nguyện vọng như thế này, tiểu chủ nhân có thể đồng ý không?
- Cô hãy nói đi, tôi sẽ đồng ý!
Mai sau nếu thực sự nếu có ngày tiểu chủ nhân tạo nên sự nghiệp, thì cho tôi làm một tên nô lệ để hầu hạ tiểu chủ nhân suốt đời!
- Này Hợp Đáp An, cô gái tốt của tôi ơi! - Thiết Mộc Chân ôm chầm lấy Hợp Đáp An. Hợp Đáp An cũng ôm siết Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân nói:
- Không, tôi nhất định sẽ cưới cô!
Xích Thích Ôn đem một chiếc túi da chứa đầy sữa ngựa treo trên lưng ngựa và còn dùng một chiếc bao tử bò phơi khô chứa đầy thịt khô do Hợp Đáp An phơi. Người Mông Cổ có thể phơi khô nguyên cả con bò và đựng vào chiếc bao tử bò phơi khô. Hợp Đáp An đưa cung tên cho cha. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích ra hiệu cho Hợp Đáp An, bảo nàng bước ra trước lều nghe ngóng động tịnh rồi lấy tất cả những cây tên trong giỏ đựng tên ra, chỉ chừa lại cho Thiết Mộc Chân hai cây tên trong giỏ, nói:
- Này tiểu chủ nhân, bây giờ có thể đi được rồi. Ngựa không lắp yên là vì sợ bị người ta phát hiện ra đấy là con ngựa của tiểu chủ nhân; không mang theo dụng cụ đánh lửa là để khi tiểu chủ nhân dừng ngựa ngủ đêm không thể đốt lửa nấu cơm, mà phải ngày đêm phi ngựa thoát ra khỏi miệng cọp. Còn hai cây tên này là để cho chủ nhân tự vệ, nếu đem theo nhiều e rằng chủ nhân vì tính háo đấu mà làm hỏng đại sự. Khi chủ nhân gặp lại Kha Ngạch Luân phu nhân thì nói với bà ấy là Tháp Lý Hốt Đài định tắm máu khu vực dựng lều của các vị, vậy các vị hãy mau chuyển đi nơi khác.
Thiết Mộc Chân hết sức cảm phục những tính toán thực chu đáo của Tỏa Nhi Hãn Thất Thích. Vừa lúc đó Hợp Đáp An từ bên ngoài hối hả đi vào, nói:
- Thưa cha, có người tới!
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích cả kinh, lên tiếng hối:
- Mau! Mau chui vào đống lông cừu!
Hợp Đáp An dẫn Thiết Mộc Chân đi ra ngoài. Xích Thích Ôn ngồi xuống chụp lấy một cộng sườn cừu nướng, rồi dùng dao cắt thịt ăn. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích thì nằm ngay xuống thảm giả vờ ngủ, nhưng vẫn nghiêng một lỗ tai xuống đất để nghe ngóng động tịnh. Chiếc cửa lều bị vén lên và Thoát Đóa từ ngoài bước vào, nói:
- Này Xích Thích ôn, nhà ngươi chỉ là một con lạc đà con, cắn không chết ta đâu! Tháp Lý Hốt Đài thủ lĩnh bảo ta tới đây dò xét xem phải cha con nhà ngươi đang giấu Thiết Mộc Chân trong lều hay không?
Xích Thích Ôn nhảy tưng lên nói:
- Cái gì? tôi giấu Thiết Mộc Chân ư? Có phải anh đã nói gì trước mặt thủ lĩnh Tháp Lý Hốt Đài đó không?
- Đúng vậy!
- Khá khen cho Thoát Đóa! Vậy thì anh cứ lục soát đi! Nếu ngày hôm nay anh không lục soát được Thiết Mộc Chân trong lều của chúng tôi, thì tôi sẽ mạng đổi mạng với anh đó!
- Ngươi đừng giở trò với ta nữa, ta nhất định phải lục soát!
Anh ta quay mặt ra ngoài cửa lều gọi to:
- Đi vào lục soát!
Bách Linh Điểu và một người Thái Xích Ô nữa, cùng bước vào những chỗ nào có thể ẩn núp được, như thùng vắt sữa ngựa, rương đựng đồ, đống y phục, anh ta đều lục soát tất cả.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích làm bộ như bị tiếng ồn giựt mình thức giấc, hỏi:
- Các anh đang tìm gì thế?
Thoát Đóa thất vọng dùng chân đá vào chậu đựng thịt để trước
mặt Xích Thích Ôn. Xích Thích Ôn liền đứng phắt dậy, chụp lấy áo
của Thoát Đóa nói:
- Anh?!... Hãy đi với tôi đến trước mặt thủ lĩnh Tháp Nhi Hốt Đài!
Thoát Đóa xoay qua tròng mắt, nói:
- À, còn em gái Hợp Đáp An của nhà ngươi đâu?
Hợp Đáp An từ ngoài bước vào, Thoát Đóa xô Xích Thích Ôn ra rồi bước đến gần Hợp Đáp An hỏi:
- Giữa đêm khuya cô đi đâu vậy?
Hợp Đáp An trừng mắt đáp:
- Tôi đi đâu cũng phải nói cho anh biết hay sao?
- Nếu cô không nói là cô có ý gian!
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích lên tiếng bảo vệ cho con gái:
- Này Thoát Đóa, chuyện của đàn bà con gái mà anh cũng muốn can dự vào hay sao?
Hợp Đáp An trừng mắt nhìn Thoát Đóa, khiến anh ta nghẹn lời.
Bách Linh Điểu nói với Thoát Đóa:
- Tìm không được thì trở về thôi!
- Không, hãy đi ra bên ngoài lục soát! Thoát Đóa nói dứt lời thì đi ra khỏi lều.
Cả nhà của Tỏa Nhi Hãn Thất Thích cùng đi theo Thoát Đóa ra ngoài. Thoát Đóa lục soát trên dưới cỗ xe bò, lục soát chuồng dê cừu, lục soát túi da đựng sữa ngựa và cuối cùng đôi mắt của hắn nhìn vào đống lông cừu.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích và những người trong nhà đều cảm thấy căng thẳng. Thoát Đóa bước đến bên cạnh đống lông cừu nghiêng tai lắng nghe rồi dùng ngọn giáo chĩa vào nhiều chỗ.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích và Hợp Đáp An đưa mắt ra hiệu cho nhau, tỏ ý lo lắng, bị Thoát Đóa quay đầu nhìn lại bắt gặp. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích liền đằng hắng hai tiếng để trấn tĩnh. Thoát Đóa quay sang Bách Linh Điểu ra lệnh:
- Hãy tung đống lông cừu này ra!
Bách Linh Điểu và một người Thái Xích Ô bước tới, thò tay ôm từng đống lông cừu bỏ ra ngoài. Thoát Đóa đứng một bên để quan sát ánh mắt của hắn luôn di dời giữa Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, Hợp Đáp An, Thích Xích ôn và đống lông cừu.
Bách Linh Điểu vừa ôm một đống lông cừu lên thì xuất hiện chiếc đầu của Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân kinh hoàng đưa mắt nhìn Bách Linh Điểu. Bách Linh Điểu vội vàng ra hiệu bảo Thiết Mộc Chân im lặng, rồi lại ra hiệu cho Thiết Mộc Chân nhanh nhẹn chui vào đống lông cừu của anh ta vừa mới bỏ ra ngoài. Thiết Mộc Chân làm đúng theo ý đó và được Bách Linh Điểu ôm từng ôm lông cừu to phủ kín Thiết Mộc Chân lại. Chẳng mấy chốc Thiết Mộc Chân đã nằm yên trong đống lông cừu mới ôm ra. Ngay lúc đó, Bách Linh Điểu nhìn thấy có một đống lông cừu to phủ lên chiếc chân của Thiết Mộc Chân để lộ ra ngoài, khiến anh ta giật mình nhìn kỹ lại mới biết đó là đống lông cừu của người Thái Xích Ô kia vừa ném ra. Cả hai không ai nói gì, tiếp tục ôm từng đống lông cừu từ trong bỏ ra ngoài để lục soát.
Thoát Đóa đưa cao một cánh tay lên ra lệnh:
- Ngưng lại! - Anh ta bước đến cạnh đống lông cừu, lại dùng ngọn giáo chĩa khắp mọi nơi để thăm dò.
Hợp Đáp An cảm thấy con tim của mình co thắt lại, Tỏa Nhi Hãn Thất Thích thì trừng to đôi mắt và nắm chặt hai quả đấm lại. Thoát Đóa thất vọng dừng tay. Xích Thích Ôn liền mạnh dạn xông tới tóm lấy ngực của Thoát Đóa, nói:
- Này Thoát Đóa, anh hãy tìm đi, hãy lục soát đi! Thiết Mộc Chân
ở đâu nào? Ở đâu nào? Ở đâu nào?
Thoát Đóa tiu nghỉu bước lùi ra xa. Xích Thích ôn vẫn nắm chặt anh ta lôi đi:
- Đi, chúng ta cùng tới trước mặt thủ lĩnh! Chúng ta cùng đi tới trước mặt thủ lĩnh Tháp Lý Hốt Đài để nói chuyện! - Vừa nói, Xích Thích Ôn vừa kéo Thoát Đóa đi ra ngoài. Bách Linh Điểu và người Thái Xích Ô kia giữ thái độ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng bước theo họ rời đi.
Hợp Đáp An thấy họ đã bỏ đi xa, bèn vội vàng nhảy vào ôm từng ôm đống lông cừu còn lại, mãi đến khi ôm sạch hết đống lông cừu mà vẫn không thấy Thiết Mộc Chân đâu. Chừng đó Thiết Mộc Chân mới vội vàng chui ra khỏi đống lông cừu của Bách Linh Điểu đã kiểm soát. Hợp Đáp An ngồi bẹp xuống đất òa lên khóc.
Phải chăng do vị thần số mạng hay là do cụ già lịch sử đã cố tình hành hạ hậu duệ của một gia tộc hoàng kim, phải chịu cảnh hiểm nguy giữa cái sống và cái chết, giữa sắt và máu như vậy? Có lẽ cũng đúng như vậy, nên Thiết Mộc Chân, một người bị vận mệnh và lịch sử bạc đãi, sau này mới làm thay đổi lịch sử và vận mệnh của châu Âu và châu Á chăng?
Thiết Mộc Chân ứa lệ nhảy lên lưng ngựa, chạy một vòng tròn vì không nở xa rời Hợp Đáp An. Hợp Đáp An vừa khóc vừa bỏ chạy vào trong lều. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đưa cao ngọn roi đánh mạnh vào mông con ngựa, khiến nó co bốn vó phi nhanh như bay. Hợp Đáp An lại chạy ra cửa, hai cha con nhìn theo bóng của Thiết Mộc Chân khuất mất giữa màng đêm. Hợp Đáp An quì ngay xuống đất hướng lên trời khấn vái:
- Xin trời cao hãy phù hộ cho anh ấy!
Thiết Mộc Chân thúc ngựa tiếp tục chạy bay, dưới ánh trăng sáng đôi mắt của cậu long lanh ánh lệ.
Khi trở về đến khu vực dựng lều của mình, Thiết Mộc Chân không khỏi sững sờ, vì trên mảnh đất dựng lều cũ của gia đình nay chỉ còn những đống than tàn đang bốc khói.
- Mẹ ơi!... Thiết Mộc Chân cho ngựa chạy vòng quanh to tiếng gọi tiếp - Bớ Cáp Tát Nhi!... Bớ Biệt Lặc Cổ Đài... - Chung quanh vẫn vắng lặng không có tiếng hồi âm.
Thiết Mộc Chân buồn bã ngồi bẹp xuống một tảng đá. Bỗng cậu bị một bàn tay kéo đứng dậy. Thiết Mộc Chân quay đầu nhìn, thấy đó là người an đáp Trát Mộc Hợp, hai người vội vàng chạy đến một cái hố nhảy xuống đó, rồi phủ phục trên miệng hố để nhìn ra phía xa. Một toán người ngựa đang xuất hiện và chia thành hai cánh hình gọng kềm tràn tới bao vây. Cầm đầu toán người ngựa này chính là Tháp Lý Hốt Đài. Bọn người Thái Xích Ô đứng trước cảnh hoang tàn đổ nát, thúc ngựa chạy quanh một vòng thì Tháp Lý Hốt Đài bỏ chạy đi về một hướng khác. Đám đông cũng liền thúc ngựa chạy theo anh ta. Đến chừng đó Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp mới cảm thấy an tâm, cùng ngồi xuống đất. Thiết Mộc Chân lấy túi nước ra uống một ngụm rồi trao cho Trát Mộc Hợp, nói:
- Nay anh đã trưởng thành rồi, đúng là một người đàn ông khỏe mạnh!
- Mấy năm qua chúng ta không gặp nhau, anh cũng đã trở thành người anh hùng xạ điêu được truyền tụng trên đồng cỏ!
- Suốt mấy năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện bất hạnh! Hiện nay cả nhà tôi không biết ở đâu...
- Tôi biết họ đang ở đâu!
- Hả?! Họ đang ở đâu vậy?
- Thong thả một tí, đừng nóng vội quá, chúng ta sẽ kết an đáp một lần nữa!
- Hiện nay tôi đang ở trong cảnh hoạn nạn, trắng tay, còn anh... - Thiết Mộc Chân đưa mắt nhìn Trát Mộc Hợp đang ăn mặc sang trọng.
Trát Mộc Hợp trịnh trọng nói:
- Này, Thiết Mộc Chân, anh là người trong gia tộc hoàng kim cao quí, còn tôi chỉ là hậu duệ của Trát Đáp Lan, thế mà anh không bao giờ xem thường và bỏ rơi tôi, đã cùng tôi kết làm an đáp hai lần. Bây giờ thì anh đang gặp nạn, nhưng như chúng ta từng thề, có phước cùng hưởng, gặp hoạn nạn cùng chia, vậy tôi sẽ nhất định giúp đỡ anh khôi phục lại gia tộc hoàng kim của họ Bột Nhi Chỉ Cân!
Trát Mộc Hợp lấy ra một mũi tên, nắm chắc một đầu và đầu kia thì đưa cho Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân cũng nắm chắc một đầu mũi tên với thái độ quả quyết.
Trên ba đống đất mà họ vừa gom lại có cắm chín cây cỏ tượng trưng cho chín cây nhang. Hai người cùng quì xuống đất hướng về trời xanh tuyên thệ:
- Xin trời xanh chứng giám, tôi là Thiết Mộc Chân, còn tôi là Trát Mộc Hợp, cả hai nguyện kết làm an đáp. Từ nay về sau cùng đồng sinh đồng tử, không bao giờ bỏ nhau, có phúc cùng hưởng, gặp hoạn nạn cùng chia, nếu ai phản bội lại lời thề này thì trời đất không tha!
Hai người dập đầu lạy và khi đứng dậy họ đã ôm chặt lấy nhau.
- Đại ca trở về rồi đây!
Cáp Tát Nhi đang cùng ngồi trên lưng ngựa với Thiết Mộc Chân cất tiếng la to.
Biệt Lặc Cổ Đài và Hợp Xích Ôn đang cầm một cây gậy gỗ cối đầu vạt nhọn đi moi rau rừng trên núi liền chạy nhanh xuống, vừa cười vừa chạy theo sau lưng con ngựa. Thiết Mộc Cách, Thiết Mộc Luân đang chơi đùa bên bờ sông cũng chạy lại, vừa cười vừa la và cũng chạy theo sau lưng con ngựa.
Người vợ nhỏ của Dã Tốc Cai và Khoát A Hắc Thần cũng từ trong lều chạy ra. Thiết Mộc Chân xuống ngựa, trao sợi dây cương cho Cáp Tát Nhi.
Kha Ngạch Luân cũng đã xuất hiện nơi cửa lều, đôi môi của bà mếu như khóc, hai hàng nước mắt rơi như mưa, một lúc thật lâu không nói nên lời, chỉ dang rộng hai cánh tay về hướng đứa con trai. Thiết Mộc Chân bước nhanh tới trước bà mẹ và quì xuống đất.
- Thiết Mộc Chân! Thiết Mộc Chân! Thiết Mộc Chân, con ơi! - Kha Ngạch Luân ôm đầu con trai cứ liên tục gọi tên con mình - Con đã trở về đây rồi! Suốt mấy ngày qua má nhớ con gần như sắp chết!
Khoát A Hắc Thần òa lên khóc, từ xa chạy tới, nói:
- Tiểu chủ nhân đã trở về bình an, vậy phu nhân còn khóc chi nữa!
- Bà ta khuyên người ta đừng khóc, nhưng chính bà ta lại khóc nhiều hơn ai hết!
Thiết Mộc Chân hết sức xúc động, kể lại tất cả mọi từng trải của mình cho cả nhà nghe. Tái ông mất ngựa nào ngờ lại là chuyện phúc; tìm được cái sống trong cái chết đã làm tên tuổi của Thiết Mộc Chân từ đó được mọi người trên khắp đồng cỏ đều biết. Đứng trước nhiều tai họa ập tới, Thiết Mộc Chân vẫn đứng vững không hề ngã quỵ, không hề bị chinh phục, mà vẫn mạnh dạng phấn đấu không ngừng, vẫn dũng cảm chống trả với kẻ thù. Trong những cơn nguy nan đó, Thiết Mộc Chân chẳng những quen biết được với mấy người bạn tri âm, sẵn sàng nương nhờ nhau trong hoàn cảnh sinh tử mà đồng thời, còn gặp được một người ân nhân và một người tình nhân có phẩm chất cao quí. Hơn nữa, danh hiệu "Anh Hùng Xạ Điêu" của Thiết Mộc Chân cũng được truyền tụng rộng rãi khắp mọi nơi trên đồng cỏ Mông Cổ.
Kha Ngạch Luân sau khi nghe con trai kể lại mọi việc, hết sức xúc động nói:
- Này Thiết Mộc Chân, về sau nếu có cơ hội con cần phải báo đáp tốt với họ?
Thiết Mộc Chân đáp:
- Chúng ta hãy nhổ lều trại mau mau dời đi. Từ nay về sau chúng ta phải luôn di dời bãi chăn nuôi và lều trại, vì Tháp Lý Hốt Đài không bao giờ chịu buông tha cho chúng ta đâu? - Sắc mặt của Kha Ngạch Luân tỏ ra hết sức nghiêm nghị và cứng rắn.
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn