He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Đính Hôn Và Mồ Côi Cha
ai con ngựa cùng chạy như bay. Người cưỡi trên lưng ngựa là Dã Tốc Cai và Thiết Mộc Chân vừa lên 9 tuổi.
Dân tộc Mông Cổ là dân tộc sống trên lưng ngựa, Thiết Mộc Chân tất nhiên cũng phải trưởng thành từ lưng ngựa. Ngay từ lúc sinh ra, Thiết Mộc Chân đã được xem là một chiến sĩ, như vậy, bài học đầu tiên trong cuộc đời chính là bài học bắn cung cưỡi ngựa. Trong khi đó, việc đi săn bắn chính là một bài học tốt nhất cho việc chinh chiến sau này. Một con hươu đang chạy. Dã Tốc Cai giương cung lên nhưng lại hạ tay xuống. ông muốn thử tài bắn và sức khỏe của đứa con trai. Thiết Mộc Chân tuổi trẻ háo thắng, nhanh nhẹn lắp tên giương cung và bắn ra hết sức chính xác, mũi tên cấm thẳng vào mông của con hươu. Nhưng, sức mạnh của Thiết Mộc Chân còn yếu, nhất là mũi tên không phải bắn trúng vào nơi trí mệnh, cho nên con hươu sau khi bị trúng tên vẫn tiếp tục chạy như thường. Hai cha con cùng thúc ngựa đuổi theo con hươu. Dã Tốc Cai vừa truy đuổi vừa tươi cười nói với Thiết Mộc Chân:
- Này con, thuật bắn cung của con khá lắm, nhưng chỉ tiếc là sức mạnh chưa đủ. Vậy con phải uống nhiều sữa ngựa hơn, ăn nhiều phó mách hơn, ăn nhiều thịt bò thịt cừu hơn, để có thể mau lớn? - Nói dứt lời Dã Tốc Cai phá lên cười to.
Con hươu đã chạy đến bìa rừng và sắp sửa chạy vào rừng rậm. Nhưng ngay lúc đó bỗng nó té quỵ xuống đất. Cha con Dã Tốc Cai vội vàng chạy tới nơi rồi cùng xuống ngựa để xem xét. Ủa, trên đầu con hươu lại bị bắn trúng một mũi tên thứ hai. Trong khi Thiết Mộc Chân còn đang ngạc nhiên, thì trong rừng rậm bỗng có một con ngựa phi nhanh ra. Người trên lưng ngựa nhảy xuống là một cậu bé trai khoảng 8, 9 tuổi. Trên gương mặt xinh đẹp của cậu bé thoáng hiện nét ngạo mạn nói:
- Hãy buông nó xuống, đó là con thú do ta săn được! - Một giọng nói ra lệnh.
Thiết Mộc Chân khẽ cau đôi mày, hỏi:
- Anh nói sao? Chính tôi đã bắn trúng nó trước kia mà!
- Anh chỉ bắn trúng mông của nó thôi, còn tôi thì bắn trúng đầu của nó, vậy con hươu này phải thuộc về tôi - Cậu bé cãi lại.
- Nếu không có tôi bắn trúng nó trước, thì anh làm sao có thể trông thấy nó được?
- Nếu không có tôi bắn nó ngã thì nó đã chạy mất vào rừng từ lâu rồi!
Thiết Mộc Chân nghĩ bụng, gã này quả không phải dễ tranh cãi, vậy nên nhân nhượng anh ta mới được, bèn nói:
- Thôi thì thế này, giữa hai chúng ta mỗi người lấy một nửa con hươu?
Cậu bé kia không chịu thỏa hiệp, đáp:
- Đó là việc khi nào anh quật ngã được tôi!
- Tôi quật ngã được anh thì sao?
- Anh sẽ lấy nguyên cả con hươu. Trái lại, nếu tôi quật ngã anh thì anh phải ngoan ngoãn đỡ con hươu lên lưng ngựa cho tôi.
Thiết Mộc Chân vứt chiếc nón xuống đất, nói:
- Anh xông vào đi?
Cả hai đứa trẻ bắt đầu đi vòng quanh và thủ thế, rồi cùng một lúc mở cuộc tấn công. Thiết Mộc Chân đã dùng thế "Thủ biệt tử" quật ngã đối phương rồi xoay lưng đi nhặt con hươu.
- Khoan đã! - Cậu bé kia lồm cồm bò dậy, Thiết Mộc Chân quay mặt lại nhìn, vì ở vùng đồng cỏ này ai nuốt lời hứa sẽ bị người khác xem khinh - Thế nào? Anh hứa rồi lại nuốt lời chăng?!.
Cậu bé kia bình tĩnh trả lời:
- Tôi đã hứa nếu anh quật ngã được tôi thì con hươu sẽ thuộc về anh, nhưng tôi chưa nói rõ thế nào mới gọi là thắng.
Dã Tốc Cai lộ sắc ngạc nhiên, nhìn đứa trẻ mỉm cười. Ông ta vẫn ngồi bẹp trên mặt đất để chờ xem kết quả cuộc tranh chấp. Đôi chân mày của Thiết Mộc Chân dựng đứng lên, nói:
- Thế nào mới gọi là thắng? Chắc là không phải bị quật ngã xuống đất mới gọi là thắng chăng?
- Đấu ba lượt mà thắng hai lượt mới gọi là thắng? - Cậu bé nói dứt lời không chờ Thiết Mộc Chân kịp phản ứng, nhanh nhẹn nhân lúc đối phương chưa đề phòng đã dùng thế "Chui qua háng" quật ngã Thiết Mộc Chân, rồi phủi tay đứng lên nói - Thôi, đứng lên đi, còn đấu một trận nữa để phân thắng bại?
Thiết Mộc Chân cảm thấy mình bị đối phương chơi gác, nhưng không có cách nào để phản bác, vì đấu ba trận ai thắng hai mới kể là thắng vẫn là chuyện thường tình từ trước tới nay. Do vậy, Thiết Mộc Chân vội vàng đứng lên, nghĩ bụng là trận đấu sau cùng này cần phải hết sức thận trọng, đừng để cho đối phương lại đắt thắng. Thiết Mộc Chân vừa xông về phía trước thì cậu bé vốn đã cảnh giác vội vàng lách ngang tránh khỏi. Thiết Mộc Chân lại xông tới lần thứ hai và cậu bé kia lại lách mình tránh khỏi. Thiết Mộc Chân giữ bình tĩnh nghĩ bụng: "À, muốn thắng nhanh là chuyện không thể được, cần phải thận trọng hơn". Thế là hai người bắt đầu bước những bước đi vòng quanh thận trọng hơn, ai cũng đề phòng rất cẩn mật và ai cũng muốn chụp lấy một cơ hội tốt để quật ngã đối phương. Dã tốc Cai nằm nghiêng dưới đất, miệng ngậm một cọng cỏ, chờ xem kết quả cuộc đấu vật đầy lý thú giữa hai đứa trẻ.
Cuối cùng, Thiết Mộc Chân đã chụp được cơ hội tốt và quật ngã cậu bé kia xuống đất.
Cậu bé vẫn nằm yên trên mặt đất không vội bò dậy. Thiết Mộc Chân ngồi xuống bên cạnh cậu bé vừa thở hào hển vừa nói:
- Anh... anh vật khá lắm đấy?
Cậu bé kia cũng vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tôi vừa mới khỏi bệnh nên thiếu sức mạnh, chờ sau này tôi đến vùng chăn nuôi của anh, chúng ta sẽ đấu lại!
Dã Tốc Cai đứng dậy lên tiếng hỏi cậu bé:
- Cháu tên là gì? Con nhà ai vậy?
- Cháu tên Trát Mộc Hợp, ở tại bộ lạc Trác Đáp Lan.
- Ồ! Cháu là con trai của họ Trác Đáp Lan hả?
Lòng tự trọng của Trát Mộc Hợp lại bị rướm máu. Cậu bé chau mày cãi lại:
- Thế nào? ông cũng nghĩ người Trác Đáp Lan chúng tôi là hậu duệ của thai nhi nằm sẵn trong bụng mẹ, nên cho rằng chúng tôi là những người mang huyết thống dị tộc và xem khinh chúng tôi chăng?
- Tổ tiên của người Trác Đáp Lan do một người con gái đang mang thai bị bắt sống trong một cuộc chiến tranh với một người Mông Cổ sinh ra, cho nên trong các bộ tộc của người Mông Cổ đều xem họ là người dị tộc. Dã Tốc Cai nhìn cậu bé, nghiêm sắc mặt nói:
- Người Trác Đáp Lan và người Bột Nhĩ Chỉ Cân đều là người Mông Cổ?
Trát Mộc Hợp đứng lên nói qua giọng tức tối:
- Nhưng các ông là gia tộc hoàng kim kia mà? - Dứt lời quay lưng bỏ đi. Thiết Mộc Chân gọi giật cậu ta lại:
- Bớ anh Trát Mộc Hợp.
Trát Mộc Hợp quay mặt nhìn lại. Thiết Mộc Chân rút ra một mũi tên, cầm lấy một đầu rồi bước tới gần Trát Mộc Hợp, thò tay đưa đầu kia của mũi tên cho Trát Mộc Hợp, nói:
- Anh muốn kết thành an đáp với tôi không? - Tiếng "an đáp" của người Mông Cổ có nghĩa là cùng kết bái huynh đệ. Trát Mộc Hợp nhìn thẳng vào Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân nói tiếp - Anh là người có chí khí, có trí tuệ, tôi mặc dù đã có bốn người anh em rồi, nhưng tôi vẫn muốn kết giao huynh đệ với anh?
Thử hỏi ai lại có thể từ chối trước một tình cảm chân thành như vậy? Trát Mộc Hợp đưa tay nắm chặt lấy một đầu mũi tên, rồi cả hai cùng quì xuống hướng lên bâu trời cao to tiếng thề nguyền:
- Tôi là Thiết Mộc Chân và tôi là Trát Mộc Hợp, nguyện cùng kết làm an đáp. Kể từ nay về sau, thề cùng sinh tử không bỏ nhau, vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm trái lời thề!
Thiết Mộc Chân từ trên cổ lấy xuống một tấm "bể thạch" đúc bằng đồng nói:
- Người an đáp quí mến của tôi, đây là tấm bể thạch đúc bằng đồng, nay tôi trao cho anh để làm vật kỷ niệm nhé! Mong tình bằng hữu giữa hai chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn bền vững như tấm bể thạch đúc bằng đồng này!
"Bể thạch" là vật cát tường. Trong thời đó, người sống ở vùng thảo nguyên cho rằng trên cổ đeo một tấm "bể thạch" thì có thể chuyển tai ương thành cát tường, rủi ro gặp tai nạn cũng sẽ qua khỏi một cách an lành.
Trát Mộc Hợp đón nhận lấy vật làm tin, rồi từ trên cổ của mình gở xuống một tấm bể thạch được làm bằng xương đùi của loài hươu đực trao cho Thiết Mộc Chân, nói:
- Tấm bể thạch này làm bằng xương đùi của loài hươu đực, tuy không quí bằng tấm bể thạch đúc bằng đồng của anh, nhưng nó là món vật tôi rất yêu thích. Tuy nó không được đúc bằng đồng, nhưng tình bạn giữa tôi và anh cũng sẽ vững bền như vật đúc bằng đồng vậy?
- Đi nào? chúng ta chặt con hươu này ra làm đôi, để chia cho mỗi an đáp một nửa!
- Không, vừa rồi tôi bị thua kia mà?
Chúng ta là an đáp với nhau, vậy có phúc cùng hưởng, có hoạn nạn cùng chia?
- Được tôi xin nhận!
Cả hai người cùng tuốt đao đi đến trước con hươu, Dã Tốc Cai cũng bước đến gần, nhặt lấy mũi tên của hai người còn cắm trên đất, nói:
- Hãy chờ một tí, hai an đáp chúng con hãy nói nghe thử đi nào. Khi chúng con lớn lên việc làm đầu tiên là gì?
Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp cùng to tiếng đáp:
- Đánh lũ chó Kim! Báo huyết thù!
- Tốt! - Dã Tốc Cai gật đầu tán thưởng - Các con nhất định sau này sẽ trở thành những vị anh hùng xuất sắc nhất trên đồng cỏ Mông Cổ. Vừa rồi các con đã có lời thề - Nói tới đây, Dã Tốc Cai bẻ đôi cây tên nghe một tiếng "rắc", nói tiếp - Trên cao là trời, dưới là đất, Dã Tốc Cai tôi xin làm chứng cho hai cháu, nếu ai phản bội an đáp thì sẽ giống như mũi tên này!
Ánh mắt của hai đứa trẻ long lanh niềm phấn khởi. Nhưng cả hai người, kể cả Dã Tốc Cai, cũng không thể tiên liệu được, sau khi lớn lên, cặp an đáp này đã ở với nhau suốt nửa đời người, chứ không phải chỉ đánh nhau ba hiệp như vừa rồi đâu!
Na Khả Nhi Thoát Đóa của Dã Tốc Cai từ xa phi ngựa tới, vội vàng la to:
- Bớ thủ lĩnh!... thủ lĩnh nhanh lên, phu nhân sắp sinh rồi!
Dã Tốc Cai cười to một cách hả hê, nói:
- Cô ta đúng là một cô gái giỏi sinh con?
Thoát Đóa vừa há to miệng cười vừa nói:
- Từ lâu tôi đã biết phu nhân là một người phụ nữ giỏi sinh con kia mà!
- Nhà ngươi làm sao biết?
- Tôi thấy bà ấy đi tiểu vào mùa đông, mặt tuyết bị lõm sâu xuống hơn nửa xích!
Dã Tốc Cai vừa cười to, vừa phóng mình lên lưng ngựa, tra roi và thúc mạnh chân vào hông con ngựa, khiến nó hí lên một tiếng dài, rồi phóng bốn vó chạy nhanh về hướng doanh trại. Thiết Mộc Chân và Thoát Đóa cũng phi ngựa bám sát theo sau.
Kha Ngạch Luân đầu quấn khăn xanh, đang ôm hài nhi trong lòng. Dã Tốc Cai ngồi xuống bên cạnh nàng. Kha Ngạch Luân gượng cười, nói:
- Lần này thì sinh con gái!
- Con gái thì con gái chứ sao! - Dã Tốc Cai đưa tay chỉ vào Thiết Mộc Chân nói tiếp - Suốt chín năm qua, em đã sinh cho anh bốn đứa con trai rồi kia mà - ông ta lại chỉ vào một bà vợ khác, nói tiếp - Cô ấy cũng đã sinh cho anh hai đứa con trai rồi, như vậy là đã có sáu đứa con trai kia mà!
- Không phải anh bảo cần đến 10 đứa con trai đấy sao?
- Sau này hai chị em bà còn tiếp tục sinh con trai cho tôi nữa, vậy lo gì không có đủ số - Dã Tốc Cai phá lên cười to, làm cho đứa hài nhi gái giật mình khóc ré. Thiết Mộc Chân vỗ nhẹ vào đứa hài nhi, nói:
- Đừng khóc? Con gái cưng đừng khóc!
Lão bộc Khoát A Hắc Thần vội vàng chạy tới để dỗ em bé.
Dã Tốc Cai nhìn Thiết Mộc Chân đang đứng cạnh chiếc nôi dỗ em gái, vừa nhìn Kha Ngạch Luân nheo mắt nói:
- Em xem Thiết Mộc Chân kia kìa, trông giống một người cha quá! Em trai kế của Thiết Mộc Chân là Cáp Tát Nhi nhìn về phía các em nhỏ của mình, rồi làm mặt hề lập lại câu nói của cha:
- Trông Thiết Mộc Chân giống một người cha quá?
Đám trẻ con nghe thế đều cười rộ lên, riêng Dã tốc Cai thì cười to nhất. Kha Ngạch Luân nói như đe dọa:
- Anh còn cười to thế nữa thì đi ra ngoài?
Dã Tốc Cai im tiếng cười và có vẻ như đang suy nghĩ gì, nói:
- Được rồi, không cười nữa, không cười nữa. Anh cần phải bàn với em một chuyện quan trọng đây?
- Chuyện gì thế?
- Lo việc cưới vợ cho Thiết Mộc Chân!
- Cái gì?
- Tìm chỗ đính hôn cho nó?
- Trời ơi! Nó còn là một đứa con nít kia mà!
Dưới ánh mắt của bà mẹ thì đứa con của mình bao giờ cũng là trẻ con.
- Nó chỉ mới 9 tuổi.
- 9 tuổi thì không còn nhỏ nữa! - Dã Tốc Cai kéo Thiết Mộc Chân đến gần, đưa tay vỗ khắp người cậu ta nói tiếp - Em xem đây, con trai của mình còn khỏe hơn cả những con ngựa đực trên thảo nguyên nữa. Nó bắn tên giỏi, võ nghệ không kém ai, lại có thể phi ngựa nhanh như gió. Nó đã trở thành một nam tử hán rồi kia mà!
- Nhưng, nó chưa thể làm chồng người ta được!
Thiết Mộc Chân ưỡn cao ngực, nói:
- Con làm được!
Dã Tốc Cai cười to một cách hả hê. Nhưng, Kha Ngạch Luân thì không cười, nói:
- Anh cần chi phải nôn nóng như thế?
Dã Tốc Cai có sự suy nghĩ riêng của mình, đáp:
- Nhân lúc trên đồng cỏ đang thái bình, anh sẽ đến hồ Luân Bối Nhĩ để tìm người cậu của Thiết Mộc Chân, nhờ ông ấy tìm cho nó một cô vợ tại bộ lạc Hoằng Cát Thích. Chờ mấy năm sau thì có thể tiến hành hôn lễ. Chúng ta sẽ được hưởng cảnh con cháu đầy đàn!
Kha Ngạch Luân vẫn không đồng ý. Vì theo tập quán ở vùng đồng cỏ nếu Thiết Mộc Chân đính hôn, thì phải sống tại gia đình của vị hôn thê, cho nên bà không muốn xa rời đứa con trai của mình. Bà rơi lệ nghẹn ngào. Dã Tốc Cai ôm vợ vào lòng an ủi:
- Xem em kìa, chớ khóc nữa, anh không sợ gươm đao ngoài chiến trận, không sợ đổ máu và chết chóc, nhưng lại sợ nhìn thấy em rơi lệ. Này Kha Ngạch Luân yêu quí của anh, những dòng nước mắt của em chừng như chảy ra từ quả tim của anh vậy. Nếu em khóc nữa thì chắc là dòng máu trong tim của anh sẽ chảy cạn hết!
Kha Ngạch Luân lau khô nước mắt, gượng cười nói:
- Thôi vậy, em không khóc nữa.
Dã Tốc Cai lại an ủi vợ:
- Con đại bàn con phải tự nó bay bổng lên trời thì đôi cánh của nó mới trở thành dẻo dai. Trẻ con phải rời khỏi cha mẹ để học cách sống. Chúng ta nên để cho Thiết Mộc Chân rời khỏi chúng ta, vì làm như vậy sẽ có lợi cho nó mà cũng sẽ có lợi cho chúng ta nữa!
Kha Ngạch Luân lại lau nước mắt, nói:
- Thôi được, em sẽ nghe theo lời anh!
Dã Tốc Cai, Thiết Mộc Chân và Thoát Đóa mỗi người dẫn một con ngựa bắt đầu lên đường. Kha Ngạch Luân tiễn đưa ba người đến tận phía ngoài doanh trại. Bà ta tỏ ra lo lắng, dặn đi dặn lại ông chồng của mình, trên đường đi đến bộ lạc Hoằng Cát Thích phải đi ngang qua khu vực cư trú của người Tháp Tháp Nhi, vậy cần phải dẫn thêm một số người nữa. Mặc dù cuộc chiến tranh xảy ra trước đây chín năm, người Tháp Tháp Nhi từng bị giáng cho một đòn nặng nề, nhưng người Tháp Tháp Nhi không vì sự thất bại đó mà xóa bỏ mối hận thù trong lòng họ. Dã Tốc Cai cũng biết chuyến đi này rất nguy hiểm, nhưng đây là đi hỏi vợ cho con vậy đâu thể dẫn theo một lực lượng đông đảo. Do vậy, Dã tốc Cai cố làm ra vẻ bình tĩnh, lên tiếng an ủi vợ:
- Em hãy an tâm! Trời cao sẽ phù hộ cho chúng ta bình an vô sự!
Ba người cùng lên ngựa, nhắm hướng mặt trời mọc tiếp tục đi tới. Tin tức Dã Tốc Cai dẫn con trai đến bộ lạc Hoằng Cát Thích để cầu hôn đã truyền tới doanh trại của Thái Xích ô. Người quả phụ của cố Khả Hãn là Oát Nhi. Bà liền bước tới bên cạnh đứa cháu nội Tháp Lý Hốt Đài, nói:
- Dã Tốc Cai đến bộ lạc Hoằng Cát Thích để cầu hôn cho con trai, anh ta sẽ đi ngang qua vùng đất cư trú của người Tháp Tháp Nhi. Vậy tại sao cháu không tìm cách cho người Tháp Tháp Nhi trừ hắn thay cho cháu?
Tháp Lý Hốt Đài lộ sắc ngạc nhiên, hỏi:
- Cháu mượn tay người Tháp Tháp Nhi để trừ Dã Tốc Cai giúp cho cháu ư? Không phải người Tháp Tháp Nhi rất căm thù người Mông Cổ chúng ta sao?
Oát Nhi Bá vỗ nhẹ lên đầu đứa cháu nội, nói:
- Trên cổ của cháu chả lẽ lại là một chiếc đầu bò?!
Đôi mắt của Tháp Lý Hết Đài bỗng sáng lên, nói:
- À cháu đã hiểu rồi! - Anh ta đã hiểu được ý kiến của bà nội, nên vội vàng bước ra khỏi lều lo việc gài bẫy Dã Tốc Cai.
Ba người của Dã Tốc Cai hoàn toàn không hay biết chi chuyện đó. Họ cứ ngày đi đêm nghỉ, đói ăn khát uống, không vội vàng, không chậm trễ, đi suốt cả bảy ngày đêm và cuối cùng đã đến được chỗ gần bộ lạc Hoằng Cát Thích bình an vô sự. Mặt nước hồ Bujr sáng như bạc đã xuất hiện trước mặt họ, làm cho ba người cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hẳn đi. Mặt trời bắt đầu lặn xuống hướng tây, làm cho những chiếc bóng đen của họ khi vượt qua sông đã trở thành thực dài. Ba người cưỡi ngựa đạp theo bóng mình tiếp tục đi về phía trước. Sau khi vượt qua một con sông, Dã Tốc Cai xuống lệnh hạ trại, Thoát Đóa đốt một đống lửa to và mọi người tự căng lều cá nhân cho mình. Dã tốc Cai dẫn Thiết Mộc Chân cùng đi săn thú rừng để làm thức ăn cho buổi tối. Suốt đường đi trong mấy ngày qua, họ chỉ ăn thịt khô và uống nước lạnh, đã chịu đựng nhiều khó nhọc, vậy buổi ăn tối hôm nay cần phải ăn cho thật ngon và phải ngủ một giấc cho thật say. Trên bãi của con sông có những con tiên hạc và những con cò trắng đang bước đi thong thả. Thiết Mộc Chân nhìn cảnh vật đó cảm thấy hết sức vui sướng, lên tiếng khen:
- Ồ! cảnh vật nơi đây xinh đẹp quá!
Dã Tốc Cai cười đáp:
- Nếu con đính hôn xong với một cô gái ở bộ lạc Hoằng Cát Thích này, thì con phải ở lại nhà gái suốt một năm đấy!
Thiết Mộc Chân đưa tay chỉ về phía xa, hỏi:
- Con chim màu trắng có mồng đỏ kia là chim ưng phải không?
Dã Tốc Cai cười đáp:
- Nó không phải chim ưng, những con cổ dài gọi là tiên hạc, còn những con cổ ngắn gọi là cò. Thiết Mộc Chân lắp tên vào cung định bắn, nhưng Dã Tốc Cai đã nắm lấy cổ tay của Thiết Mộc Chân nói tiếp - Đừng khuấy rầy chúng, hãy để cho chúng được sống tự do. Con có thấy hòn đảo nhỏ trên mặt sông kia không? Ở đó có rất nhiều vịt trời đang ấp trứng và có rất nhiều loài chim khác mà chúng ta không biết tên. Chúng ta hãy bơi qua bên đó để thử xem nào!
- Con không biết bơi
- Này Thiết Mộc Chân, con muốn mai sau làm nên những sự nghiệp lớn, thì không có chi mà không biết cả! Còn chờ đợi gì nữa? Mau cởi y phục ra!
Thiết Mộc Chân và Dã Tốc Cai cùng cỗi y phục nhảy xuống nước, bơi về hướng hòn đảo nhỏ ở giữa sông. Nước mỗi lúc càng sâu. Dã Tốc Cai bắt đầu bơi. Thiết Mộc Chân uống một ngụm nước. Dã Tốc Cai quay lại đỡ lấy ngực con rồi cùng Thiết Mộc Chân tiếp tục bơi về hướng hòn đảo. Dã tốc Cai vừa bơi vừa chỉ dẫn cách bơi cho con, rồi dần dần buông bỏ bàn tay đỡ ngực Thiết Mộc Chân ra. Thiết Mộc Chân cố sức bơi một mình...
Khi màn đêm vừa buông xuống thì ba người đã ăn uống no đủ, mạnh hai nấy chui vào lều riêng của mình. Thiết Mộc Chân vẫn chưa muốn ngủ, nằm trên mặt cỏ ngửa mặt nhìn sao sáng và vầng trăng trên trời cao.
- Cha ơi!
- Gì vậy?
- Nghe nói người Nữ Chân cũng như con ngựa chứng, rất hung tợn, phải không?
- Ai nói thế? Người Nữ Chân trước đây sống bằng nghề săn bắn và luôn bị sự áp bức của người Khiết Đơn. Tất cả họ đều biết cưỡi ngựa bắn cung, dám đánh nhau, dám chém giết, mọi người thường nói người Nữ Chân cứ đủ một vạn là sẽ trở thành một lực lượng vô địch trong thiên hạ, Về sau quả nhiên họ có một người anh hùng tên gọi Hoàn Nhan A Cốt Đả xuất hiện, lãnh đạo người Nữ Chân đứng lên tạo phản. Chẳng mấy chốc, họ đã lật đổ được nước Đại Liêu và ít lâu sau họ lại đánh chiếm được Biện Lương của triều đình nhà Tống, bắt sống được hai ông vua của triều đình này. Hiện nay thế lực của triều đình nhà Kim rất mạnh. Họ chẳng những muốn vượt qua sông Trường Giang, mà còn muốn thống trị cả vùng thảo nguyên này nữa!
- Người Hán có phải yếu đuối như một con cừu không?
- À, không! Có những nhân vật như Dương Gia Tướng, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung đều là những người rất dũng cảm rất mạnh mẽ!
- Thế tại sao họ lại không đánh thắng người Nữ Chân?
- Vì vua của họ tệ quá. Vua của họ không phân biệt được người tốt kẻ xấu, thường để cho kẻ xấu chiếm được thế mạnh, còn người tốt thì bị đàn áp. Cha con của Nhạc Phi không phải đã bị Tần Cối giết chết đó sao?
Thiết Mộc Chân im lặng, suy nghĩ.
Mặt nước hồ Bujr bị ráng mây buổi sáng nhuộm đỏ hồng. Thiết Mộc Chân từ lều của mình chui ra và chạy thẳng về phía bờ hồ. Dã Tốc Cai và Thoát Đóa cũng dẫn ngựa đến bờ hồ uống nước. Thiết Mộc Chân nhặt một hòn đá mỏng ném về phía mặt hồ. Hòn đá trượt trên mặt nước hai lượt rồi chìm lỉm. Cậu ta lại nhặt một hòn đá khác ném đi, nhưng hòn đá cũng chỉ trượt được ba lượt rồi chìm lỉm. Ngay lúc đó từ hướng khác của bờ hồ, bỗng có một hòn đá được ném ra và trượt liên tiếp nhiều lần trên mặt nước. Thiết Mộc Chân lấy làm lạ, đưa mắt nhìn, thấy một cô gái cũng nhìn về hướng cậu ta mỉm cười, đôi mắt ướt và đen láy cứ chớp.
- Cô là ai?
- Tôi tên gọi Bột Nhi Thiếp. Thế còn anh?
- Tôi là Thiết Mộc Chân. Cô ở tại đây chăng?
- Nhà tôi ở tại bờ phía đông của hồ nước này.
- Cô có phải là người Hoằng Cát Thích không?
- Tất nhiên rồi. Nơi đây là quê hương của bộ lạc Hoằng Cát Thích kia mà! Thế còn anh ở đâu?
- Tôi là người bộ lạc Khất Nhan, thuộc Mông Cổ, ở cách đây rất xa, phải đi đến bảy ngày bảy đêm mới tới!
- Các anh có phải là "Sinh Thái Đát", "Hắc Thái Đát" mà người ta thường gọi đó hả?
Thiết Mộc Chân cảm thấy không vui, đáp:
- Chính các cô mới là "Sinh Thái Đát", "Hắc Thái Đát đó?
Cô gái cười rất vui, đáp:
- Đấy là người Hán gọi chúng ta. Họ gọi chúng ta là Thục Thát Đát, Bạch Thái Đát. Anh xem, tôi trắng hơn anh phải không?
Trong khi hai người đang nói chuyện, thì từ phía sau lưng của Dã Tốc Cai bỗng có người lên tiếng hỏi:
- Có phải thông gia Dã Tốc Cai đấy không? - Cả ba người cùng quay mặt lại nhìn. Dã Tốc Cai nhận ra những người đang đứng trước mặt, hết sức vui mừng kêu to:
- Ôi chao! Thông gia Đức Tiết Thiền đây mà? - Hai người nhanh nhẹn chạy tới bên nhau, ôm nhau và vừa đưa bàn tay lên vừa vỗ vào lưng nhau vừa cười lớn.
- Ngọn gió nào đã thổi vị khách quí đến hồ Luân Bối Nhĩ đó vậy?
- Đó là ngọn gió thu từng thổi già hạt cỏ, từng thổi đen sạm làn da đó mà!
Đức Tiết Thiền quay sang Bột Nhi Thiếp vừa bước tới bên cạnh, nói:
- Đây là người anh hùng của gia tộc hoàng kim, là người nhà cô Kha Ngạch Luân của con đó, sao không mau chào hỏi đi! Bột Nhi Thiếp tươi cười cúi mình chào Dã Tốc Cai. Đức Tiết Thiền quay nhìn Thiết Mộc Chân rồi mỉm cười hỏi Dã Tốc Cai:
- Có phải con trai của anh không?
Dã Tốc Cai nói:
- Thiết Mộc Chân, sao còn đứng đó chưa chào cậu vậy?
- Cháu chào cậu! - Thiết Mộc Chân vui vẻ chào người cậu chưa từng biết mặt của mình.
Đức Tiết Thiền vui vẻ cười to nói:
- Này Dã Tốc Cai, anh và Kha Ngạch Luân đúng là đã có người thừa kế rồi và người đó lại là một vị anh hùng ở thảo nguyên! Đi nào, đi nào!... Hãy vào lều của tôi để nghỉ chân, uống trà đã!
Chiếc lều của Đức Tiết Thiền hoàn toàn khác hẳn với chiếc lều Mông Cổ của Dã Tốc Cai. Trong lều bày trí rất nhiều đồ dùng của người Trung Nguyên. Rõ ràng, mức sống của bộ lạc Hoằng Cát Thích cao hơn người du mục ở thảo nguyên. Đức Tiết Thiền cùng Dã Tốc Cai ngồi ở hai bên bàn, trong khi phu nhân của Đức Tiết Thiền là Sóc Thiện từ trên chiếc bếp xinh đẹp lấy xuống một ấm nước sôi để cho họ pha trà - Loại trà không có chế thêm sữa.
Đức Tiết Thiền vui vẻ nói với Sóc Thiện:
- Vừa rồi không có mặt phu nhân, Dã Tốc Cai cho biết đến đây là để cầu hôn cho Thiết Mộc Chân đấy!
Sóc Thiện hết sức vui mừng, nói:
- Thế hả, như vậy giấc mộng của tôi đêm qua đã linh nghiệm rồi đó...
- Mộng gì vậy? - Dã Tốc Cai hỏi qua giọng ngạc nhiên.
Đức tiết Thiền đưa tay vuốt nhẹ hàm râu, tươi cười nói:
- Đêm qua tôi nằm mộng thấy một con Hải Đông Thanh mang một mặt trời và một mặt trăng bỏ vào bàn tay của tôi. Hải Đông Thanh là anh hùng trên bầu trời thảo nguyên, còn mặt trời và mặt trăng chính là Khả Hãn và Hậu phi mà chúng ta đều ngưỡng vọng - Nói tới đây Đức Tiết Thiền đưa tay chỉ vào Thiết Mộc Chân đang đứng ngoài lều nói tiếp - Anh xem, hôm nay quả nhiên có một con Hải Đông Thanh đáp xuống lòng bàn tay của tôi rồi đó!
Trong những ngày trời nóng, người thảo nguyên có thói quen cuốn phần thảm len ở chân lều lên để cho thông gió. Do vậy, ba người ngồi trong lều vẫn có thề nhìn thấy đôi bạn trẻ đang múc nước giếng cho ngựa uống. Thiết Mộc Chân cầm sợi dây lắc mãi mà chỉ được có nửa thùng nước và cũng không thể kéo nước lên. Thế là cả hai bạn trẻ cùng phá lên cười. Bột Nhi Thiếp liền cầm lấy sợi dây lắc nhẹ một cái thì nước đã vô đầy gàu. hai người cùng quay nước lên một cách dễ dàng. Thiết Mộc Chân lấy làm lạ hỏi:
- Trong lều của cô em có để vật gì đủ bốn chân như thế kia?
Bột Nhi Thiếp không hiểu Thiết Mộc Chân muốn hỏi gì:
- Cái gì đâu nào?
- Cái... dài dài, vuông vuông, bên trên có trải da cừu đó...
- Đó là chiếc giường! Nơi dùng để ngủ nghê!
- Tại sao nằm ngủ mà phải kê lên cao như vậy?
- Để cách xa mặt đất, nằm trên đó ngủ thì không sợ bị lạnh, không
sợ bị ẩm ướt.
- À chiếc giường, thế còn bên trên chiếc giường có vật gì láng láng và có bông hoa thế kia?
- Đó là chiếc mền gấm. Người Trung Nguyên đều đắp nó, so với mền da nhẹ hơn lại mềm hơn, đắp dễ chịu lắm?
- Thế còn bên trong những chiếc hộp màu lam trên giá cạnh giường đựng gì vậy?
- Sách! Đó là những quyển sách viết bằng chữ Khiết Đơn, chữ Nữ Chân và chữ Hán để cha em đọc!
- Thế cô em biết chữ không?
- Em chỉ biết một ít chữ Nữ Chân. Vậy để em dạy anh học chữ nhé.
- Không cần đâu!
- Tại sao vậy?
- Muốn trả thù cho tổ tiên của người Mông Cổ phải dựa vào cung tên giáo mác chứ học chữ thì có dùng vào đâu?
- Ba em nói, học chữ, đọc sách có thể tăng thêm trí tuệ cho con người.
- Như vậy, trí tuệ của con người chứa đựng sách vở hay sao?
Bột Nhi Thiếp phá lên cười to, Thiết Mộc Chân cũng cười theo.
Ba người lớn đang ngồi trong lều cũng nhìn nhau mỉm cười. Sóc Thiện phu nhân nói:
- Xem hai đứa trẻ này chừng như đã quen nhau từ lâu rồi.
Dã Tốc Cai nghiêm trang nhóng mình đứng lên, nói:
- Đúng là duyên trời định sẵn. Thưa thông gia Đức Tiết Thiền, xin đồng ý để hạt ngọc trong lòng bàn tay của ông anh về làm dâu nhà tôi nhé?
Đức Tiết Thiền cũng ra vẻ trịnh trọng nói:
- Nài nỉ lâu mới cho chưa chắc là quí, mới mở miệng ra đã cho chưa chắc là tầm thường. Cuộc đời của một người con gái là không thể nào ở mãi bên cạnh cha mẹ, mà phải đi theo chồng. Vậy hôm nay chúng ta chỉ cần nói một lời thì xem như đã hứa chắc. Tôi bằng lòng tác hợp con gái tôi cho con trai của ông anh!
Ba người cùng cười vui vẻ - Cuộc đính hôn như vậy xem như đã xong. Đức Tiết Thiền quay sang phu nhân nói:
- Hãy lấy rượu ra.
Trong lúc Sóc Thiện phu nhân lo rót rượu, Dã Tốc Cai như không giữ mãi được một sự thắc mắc trong lòng, quay sang Đức Tiết Thiền nói:
- Nước trà của ông anh ở đây không pha thêm sữa ngựa và muối, uống thật không thấy ngon, vậy chắc là cách uống trà của người Hán chứ gì?
Đức Tiết Thiền cười đáp:
- Vì ông anh chưa uống quen đấy thôi, chứ uống lâu ngày thì dần dần sẽ nghiện đấy.
Dã Tốc Cai lắc đầu lia lịa, nói:
- Loại trà này uống không ngon. Người Hán do uống nước trà nên không thể đánh thắng được người Nữ Chân uống sữa ngựa. Người thảo nguyên mà uống thứ nước trà này thì sẽ trở thành nho nhã yếu đuối, vĩnh viễn sẽ bị người Nữ Chân ăn hiếp!
Đức Tiết Thiền bị lập luận quái lạ của Dã Tốc Cai làm cho cười ngất. Giữa lúc đó thì Sóc Thiện phu nhân bưng bình rượu và ly rượu ra, nói:
- Xin mời Dã Tốc Cai thông gia thưởng thức loại rượu do người Hán kháp này xem sao!
Dã Tốc Cai theo tập quán phong tục, trước tiên mời rượu cho trời, mời rượu cho đất xong, mới ngửa mặt uống một hơi cạn ly rượu đang cầm trong tay và do chất rượu quá cay nên ông vội vàng thè lưỡi ra và lấy bàn tay quạt lia lịa. Đức Tiết Thiền thấy thế cười ngặt nghẹo, nói:
- Ông anh đã uống rượu của người Hán rồi đó, vậy chắc là không thể trở thành một người nho nhã yếu đuối chứ! Dã Tốc Cai cũng ngậm miệng cười trong cổ họng một lúc lâu.
Giữa lúc Dã Tốc Cai và Đức Tiết Thiền bàn về rượu, bàn về trà, thì tại nơi cư trú của người Tháp Tháp Nhi, vị quí tộc Dã Khách Xa Liên cũng đang tiễn ra cửa một người Mông Cổ có thái độ thập thò:
- Ngươi hãy về nói lại với chủ nhân của ngươi là Tháp Lý Hốt Đài, người Tháp Tháp Nhi chúng tôi sẽ không bao giờ cảm tạ tin tức mà ông ta sai ngươi đến đây báo cho chúng tôi biết. Sau này sẽ gặp nhau trên chiến trường nhé!
Người Mông Cổ nói trên lên ngựa rời đi. Dã Khách Xa Liên trở vào trong lều, ngồi đối diện với thủ lĩnh Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ và Trát Lân Bất Hợp mới vừa 13 tuổi. Tâm trạng của ba người đều hết sức căng thẳng. Trát Lân Bất Hợp là con trai của Thiết Mộc Chân Ngột Cách, trước đây chín năm cha cậu ta bị Dã Tốc Cai giết chết. Mối thù này đã làm cho cậu ta già giặn trước tuổi. Khi cậu ta nghe tin Tháp Lý Hốt Đài cho biết Dã Tốc Cai sẽ đi ngang qua khu vực cư trú của mình, thì lửa phục thù trong lòng cậu ta liền bùng cháy:
- Tôi nhất định phải giết hắn và dùng tên hắn để đặt tên cho con trai tôi! - Cậu ta quay sang người chú là Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ nói tiếp - Tôi đã nghĩ ra được một biện pháp, là chúng ta không cần tổn thương đến một người nào mà cũng có thể trừ được hắn!
- Thế hả! Cháu có biện pháp hay ho gì vậy? - Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ lên tiếng hỏi lại đứa cháu của mình.
Trát Lân Bất Hợp khẽ nhắm đôi mắt lại, nói: Cháu muốn nhân lúc Dã Tốc Cai trên đường trở về...
Một bầy cừu đang gậm cỏ. Thiết Mộc Chân nằm ngửa trên thảm cỏ nhìn lên bầu trời xanh, trong khi Bột Nhi Thiếp cũng dùng hai cánh tay gối đầu nằm trên cỏ, còn hai chân thì gác thành chữ ngũ, lắc lư liên tục. Cặp thiếu niên này mặc dù chưa hiểu rõ ý nghĩa chân chính của tình vợ chồng là thế nào, nhưng giữa hai người đã chung sống với nhau hết sức hòa hợp. Đối với Thiết Mộc Chân mà nói thì Bột Nhi Thiếp là người hiểu biết nhiều việc bên ngoài thảo nguyên, có thể giúp cho cậu ta mở rộng tầm nhìn. Những sự kiện đó thường là đầu đề để đôi bạn cùng nói chuyện tâm tình, với nhau.
- Này! Bột Nhi Thiếp, nước Đại Kim so với chúng ta lớn hơn nhiều lắm, giàu hơn nhiều lắm phải không?
- Tất nhiên, họ ở trong vòng thành được xây thực cao và có vô số tài sản!
- Dùng tường cao để vây bọc lại thì làm sao chăn nuôi bò và cừu, làm sao cưỡi ngựa bắn cung?
- Người Trung Nguyên biết cày ruộng, biết làm nhiều thứ công việc khác, biết dệt vải, hoàn toàn không cần đến việc nuôi bò nuôi cừu; ngoại trừ các chiến sĩ, bá tánh trong nước không ai biết cưỡi ngựa bắn cung đâu.
Thiết Mộc Chân nói qua vẻ khinh miệt:
- Ngay đến việc cưỡi ngựa bắn cung mà cũng không biết, thì loại người đó có chi đáng gọi là phi thường?
Bột Nhi Thiếp khẽ gật đầu tán thành, nói:
- Nói thế cũng có lý.
Một con chó chăn cừu chạy lại đưa mũi ngửi Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân bật ngồi dậy ngay tức khắc. Bột Nhi Thiếp không biết xảy ra chuyện gì cũng ngồi dậy theo. Thiết Mộc Chân chạy đến núp sau lưng Bột Nhi Thiếp nói:
- Mau! Mau! Hãy xua con chó nhà em đi xa ra!
Bột Nhi Thiếp ôm con chó vào lòng, nói:
- Nó không cắn anh đâu!
Thiết Mộc Chân vẫn đi thối lui, nói lẩm nhẩm:
- Nhưng em... em tốt nhất là bảo nó đi xa ra một tí!
- Sao thế? Bộ anh sợ chó sao? Như vậy anh là một gã nhát gan! - Bột Nhi Thiếp chu nhọn đôi môi.
Thiết Mộc Chân làm ra vẻ mạnh dạn, đáp:
- Lang sói cọp beo anh không bao giờ sợ! - Nói tới đây cậu ta cảm thấy thẹn, nên tự bào chữa - Nhưng chỉ sợ chó thôi, vì anh từng bị chó cắn một lần!
Thoát Đóa phi ngựa từ xa chạy tới nói to:
- Bớ tiểu chủ nhân ơi! Thủ lĩnh Dã Tốc Cai sắp sửa trở về kia rồi!
Sóc Thiện phu nhân chuẩn bị đồ ăn thức uống đem treo cả lên lưng ngựa cho Thoát Đóa. Đức Tiết Thiền nói với Dã Tốc Cai:
- Thiết Mộc Chân ở lại đây xin ông anh hãy an lòng. Tôi đối đãi với nó còn tốt hơn đối đãi với Bột Nhi Thiếp nữa!
Dã Tốc Cai đáp:
- Nhưng ông anh đừng quá nuông chiều mà nó hư. Khi việc đáng rầy thì cứ rầy, việc đáng đánh thì cứ đánh!
Đức Tiết Thiền nói đùa:
- Rầy thì tôi sẽ rầy nhưng còn đánh thì tôi không nở!
Dã Tốc Cai và Thoát Đóa cùng lên ngựa và quay sang Thiết Mộc Chân nói:
- Này, Thiết Mộc Chân con ở đây phải học với bố vợ những điều hay ho nhé! Cha phải trở về đây!
Dã Tốc Cai thúc ngựa ra đi, Thoát Đóa cũng bám theo sau. Thiết Mộc Chân nhìn hình bóng của người cha đã đi xa, trong lòng không cảm thấy quá buồn do ly biệt, vì chẳng mấy hôm là cậu ta đã quen với nếp sống của gia đình Đức Tiết Thiền, nhưng cậu không làm sao có thể biết trước được, là cuộc chia ly với người cha lần này sẽ trở thành một cuộc vĩnh quyết!
Kế hoạch của Trát Lân Bất Hợp là đầu độc để giết chết Dã Tốc Cai khi ông này đi ngang qua đầu nguồn sông Onon. Tại vùng thảo nguyên có một tập quán bất thành văn, ấy là khi một lữ khách cưỡi ngựa đi ngang qua nơi người địa phương đang ăn uống, thì nhất định phải xuống ngựa, đồng thời, không cần chờ chủ nhân ra mời, tự mình phải bước vào cùng chủ nhân ăn uống. Trong khi đó, chủ nhân cũng phải vui vẻ khoản đãi người khách qua đường. Hành động như vậy chẳng những là thái độ tôn khách đối với chủ nhân, mà còn là một sự thể hiện của chủ nhân ân cần đối với người khách từ xa đến. Kế hoạch của Trát Lân Bất Hợp là bày một cổ tiệc tại nơi Dã Tốc Cai sẽ đi ngang qua. Anh ta phái nhiều người đi thám thính, âm thầm theo dõi hành tung của Dã Tốc Cai, sợ bỏ lỡ cơ hội báo thù hiếm có này.
Ngày hôm ấy, khi trời sắp hoàng hôn thì có người đến báo Dã Tốc Cai sắp sửa đi ngang qua. Trát Lân Bất Hợp bèn xuống lệnh bày yến tiệc, rồi cho thêm củi vào đống lửa cho cháy bùng lên, tạo nên một cột khói bay cao lên tận bầu trời. Anh ta còn ra lệnh cho rải rượu khắp bốn bên để mùi rượu bay theo gió. Những người có mặt tại đấy vừa hát vừa nhảy để dụ Dã Tốc Cai rơi vào tròng.
Dã Tốc Cai thúc ngựa đi tới, bỗng nghe có tiếng người đang ăn uống từ xa vọng đến, liền gò cương cho ngựa đứng lại. Thoát Đóa nói:
- Phía trước có người đang ăn uống, vậy chúng ta nên đi vòng để tránh được không?
Dã Tốc Cai trừng mắt đáp:
- Bộ chúng ta là bọn ăn trộm ngựa hay sao? Đi, phải tỏ lòng kính trọng đối với chủ nhân.
- Nếu là người Tháp Tháp Nhi thì sao?
- Nơi cư trú của người Tháp Tháp Nhi thì còn ai vào đây nữa?
Dã Tốc Cai thúc ngựa đi tới. Thoát Đóa lớn tiếng gọi:
- Bớ thủ lĩnh, giữa chúng ta và người Tháp Tháp Nhi có mối thù truyền kiếp, vậy xin ngài hãy suy nghĩ kỷ? - Nhưng Dã Tốc Cai không để vào tai, vẫn tiếp tục thúc ngựa đi về phía trước. Thoát Đóa đành phải đi theo.
Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ trông thấy hai người đi tới, liền cùng mọi người chung quanh đứng lên nghênh đón với một thái độ đầy nhiệt tình, nói:
- Ô kìa! Khách từ phương xa đến, vậy hãy để cho người Tháp Tháp Nhi hiếu khách tại vùng Quỳnh Sắc Dã Điện thuộc khu núi Khách Nhi Sơn này, dùng rượu sữa ngựa thơm tho để làm tăng thêm hứng thú viễn du của các vị đi nào!
Dã Tốc Cai thấy đối phương không gọi tên mình, bèn tươi cười đáp:
- Con nhạn đang bay về phía nam đáp xuống đây, không phải chỉ vì đang đói đang khát, mà chính là vì lòng tốt của chủ nhân tại địa phương. Chúng tôi còn phải đi đường xa nên chỉ uống ba chén rượu thôi nhé!
Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ lớn tiếng nói với người chung quanh, qua giọng nói rất hào phóng:
- Được, nếu vậy thì hãy đổi chén to đến đây!
- Để tôi đi! - Trát Lân Bất Hợp đi thẳng vào gian lều tạm mới vừa dựng, lấy ra ba chiếc tô lớn và bỏ thuốc độc vào một trong ba chiếc tô đó. Anh ta đặt tất cả vào mâm rồi bước ra khỏi lều. Dã Tốc Cai đã xuống ngựa bước vào ngồi chung với mọi người. Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ đưa tay đón lấy chiếc mâm của Trát lân Bất Hợp đưa tới, rồi bày tô ra trước mặt mọi người, nói:
- Xin mời!
Trát Lân Bất Hợp bưng một tô rượu sữa ngựa lên tay, cất tiếng hát:
Rượu sữa ngựa thơm tho. Ôi, hương thơm thật dịu dàng,
Xin mời quí khách từ phương xa đến hãy cạn ly!
Dã Tốc Cai đa tạ chủ nhân một cách có lễ phép, rỗi đón lấy tô rượu. Thoát Đóa đằng hắng một tiếng, Dã Tốc Cai nói:
- Thưa chủ nhân tôn kính, tôi xin mượn chén rượu này để tỏ lòng tôn kính của người du tử đối với chủ nhân!
Miết Ngột Chân Tiếu Lý Đồ không hề do dự đưa hai tay đón lấy tô rượu, rồi cung kính uống một hơi đến cạn. Sau đó, ông ta gật đầu lên tiếng mời:
- Xin mời quí khách!
Trát Lân Bất Hợp bưng một tô rượu thứ hai, cất tiếng hát;
Tình cảm trong tô rượu này sâu như nước hồ,
Thấm vào tim phổi nhưng người vẫn không say!
Dã Tốc Cai đón lấy tô rượu, dùng một ngón tay chấm vào rượu búng lên trời, búng xuống đất, rồi bôi qua trán mình một lượt, sau đó mới ngửa mặt uống cạn.
Trác Lân Bất Hợp lại bưng một tô rượu thứ ba. Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ cũng bưng lên một tô rượu khác. Trác Lân Bất Hợp cất tiếng hát:
Xin mời khách cứ uống, chủ nhân chúng tôi cũng sẽ uống theo,
Bao nhiêu lời muốn nói, xin giữ kín trong lòng.
Hai người cùng đưa cao chén rượu rồi lần lượt uống cạn. Trát Lân Bất Hợp cất tiếng hát tiếp:
Tô rượu uống vào chính là máu và nước mắt của cô nhi,
Oan oan tương báo thử hỏi anh trách ai được?
Dã Tốc Cai ngạc nhiên nhìn về phía Trác Lân Bất Hợp. Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ ném chiếc tô xuống đất cười to:
- Bớ Dã Tốc Cai, bộ nhà ngươi không nhận ra chúng ta hay sao? Ta
đây chính là Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ, người mà nhà ngươi muốn
giết nhưng không giết được! Còn thằng bé này là ai nhà ngươi hãy
xem kỷ đi! Nó chính là cô nhi của Thiết Mộc Chân Ngột Cách, tên
gọi Trát Lân Bất Hợp. Nhà ngươi đã giết chết cha nó, cho nên nó
mới cho nhà ngươi uống rượu độc, để đưa nhà ngươi rời khỏi nhân thế
này, như vậy kể là huề với nhau chứ!
- Nhà ngươi?!... - Dã Tốc Cai tuốt đao ra khỏi vỏ, Thoát Đóa cũng hối hả tuốt đao. Dã Khách Xa Liên khoát tay một lượt, tức thì có mười mấy người Tháp Tháp Nhi bao vây họ lại.
Dã Tốc Cai giận dữ nói:
- Này, Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ, nhà ngươi không xứng đáng là một dũng sĩ. Chuyện tranh chấp ngoài chiến trường thì phải giải quyết ngoài chiến trường, cho dù trước đây có mối thù hận nay cùng ngồi một bàn uống rượu có sao đâu? Thế mà nhà ngươi lại giống như một thằng ăn trộm, lén hạ độc thủ đối với ta như thế?!
Trát Lân Bất Hợp đưa tay chỉ thẳng vào Dã Tốc Cai nói:
- Bớ Dã Tốc Cai! Nhà ngươi sắp chết tới nơi rồi, vậy còn làm ra vẻ anh hùng hảo hán gì nữa? Nếu bọn ta đây là loài ăn trộm thì hoàn toàn có thể phái một lực lượng đông hằng người chận đường giết nhà ngươi, bằm nát thây ngươi ra thành từng mảnh vụn. Hôm nay, bọn ta nể mặt ngươi là một anh hùng vùng thảo nguyên, nên mới cho ngươi chết được toàn thây như thế này?
Dã Tốc Cai trừng mắt nhìn thẳng vào Trát Lân Bất Hợp nói:
- Thằng bé súc sinh nhà ngươi mới đứng cao bằng bánh xe, thế mà lại quá nham hiểm độc ác! Sẽ có một ngày, khi con cháu của ta báo thù nhà ngươi, thì sẽ bắt tất cả những đứa con trai người Tháp Tháp Nhi đứng cao ngang bánh xe đều giết hết không chừa!
Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ cười nhạt, đáp:
- Ngươi hãy để một ít lời nói để trở về nói với bà vợ của ngươi. Nếu trên đường đi không có chi phải dừng lại, thì trước khi thuốc độc ngấm vào tạng phủ, nhà ngươi vẫn còn có thể gặp được mặt Kha Ngạch Luân sắp trở thành quả phụ đó! - Nói dứt lời, ông ta quay sang người Tháp Tháp Nhi ra lệnh - Hãy lên ngựa - Người Tháp Tháp Nhi đồng thanh tuân lệnh và phi ngựa rời đi.
Dã Tốc Cai muốn đuổi theo nhưng Thoát Đóa vừa khóc vừa nói:
- Bớ thủ lĩnh... Mau lên! Chúng ta nên mau trở về ngay đi thôi!
Rượu độc ngấm tương đối chậm. Lúc ban đầu Dã Tốc Cai muốn vượt qua đầu nguồn con sông Onon cho nhanh, nên đã thúc ngựa chạy rất mau. Nhưng về sau rượu độc bắt đầu ngấm sâu, khiến Dã Tốc Cai không còn ngồi vững trên lưng ngựa được nữa, hai người buộc phải cho ngựa chạy chậm lại. Cuối cùng, Dã Tốc Cai bị té xuống ngựa và bị ngất đi. Thoát Đóa đành phải đỡ Dã Tốc Cai nằm ngang trên lưng ngựa, rồi dùng dây thừng buộc chặt lại rồi từ từ dẫn con ngựa của Dã Tốc Cai đi về hướng đóng doanh trại của người Mông Cổ...
Khi Dã Tốc Cai mở mắt ra nhìn, thấy mình đã nằm trong chiếc lều của gia đình và chung quanh có rất đông người. Ông muốn ngồi dậy nhưng không thể ngồi được. Kha Ngạch Luân thấy vậy đỡ cao chiếc đầu của ông lên. Dã Tốc Cai nói:
- Mông Lực Khắc ở đâu? Tôi cần phải gặp anh ta!
- Thưa thủ lĩnh, tôi đang có mặt ở đây - Mông Lực Khắc vừa lên tiếng trả lời vừa bước lại gần Dã Tốc Cai. Dã tốc Cai đưa một cánh tay ra nắm lấy cánh tay của Mông Lực Khắc nói qua giọng thều thào:
- Này Mông Lực Khắc, ta đi cầu hôn cho Thiết Mộc Chân, lúc trở về bị người Tháp Tháp Nhi ám hại. E rằng ta không thể sống được, vậy nhà ngươi hãy mau đến bộ lạc Hoằng Cát Thích rước Thiết Mộc Chân về ngay! - Ông còn dặn dò thêm - đừng bao giờ nói rõ việc ta bị hại.
- Tôi sẽ lên đường ngay tức khắc - Mông Lực Khắc vừa nói vừa bước ra khỏi cửa lều.
Sóc Thiện phu nhân nghe nói đến đón Thiết Mộc Chân trở về, sắc mặt sa sầm, hỏi:
- Chả lẽ Kha Ngạch Luân giao đứa con trai cho chúng tôi mà vẫn không cảm thấy an tâm hay sao?
Mông Lực Khắc vội vàng giải thích:
- Bẩm không, không phải như vậy. Vì Kha Ngạch Luân quá thương nhớ Thiết Mộc Chân nên muốn gặp cậu ta vài hôm rồi sẽ đưa trở lại đây.
- Không phải như ông thấy đó sao? Thiết Mộc Chân sống ở đây cũng chẳng khác gì sống ở nhà. Ông hãy trở về nói lại với Kha Ngạch Luân là bà ấy chớ quên rằng đàn ông con trai sau khi đính hôn xong thì phải ở lại nhà bên vợ, đó là tập quán truyền từ đời này sang đời khác của người thảo nguyên chúng ta. Như vậy, chị sui Kha Ngạch Luân nên làm đúng theo tập quán đó! - Bà quay sang Bột Nhi Thiếp nói tiếp - Này Bột Nhi Thiếp, con hãy dẫn ngựa của khách đi cho uống nước. Tôi xin mời thông gia Mông Lực Khắc vào trong lều của chúng tôi để uống nước trà!
Mông Lực Khắc thấy Sóc Thiện phu nhân không bằng lòng để cho mình đón Thiết Mộc Chân về, trong khi ông ta lại không thể nói thật việc Dã Tốc Cai bị trúng độc cho hai vợ chồng Đức Tiết Thiền nghe. Do vậy, ông ta đành phải quay sang Đức Tiết Thiền để cầu xin:
- Thưa thông gia Đức Tiết Thiền, xin ngài hãy chấp nhận lời yêu cầu của chúng tôi, cho phép Thiết Mộc Chân trở về đầu nguồn sông Onon - Mông Lực Khắc lại thi lễ.
Đức Tiết Thiền là một người trí giả có tiếng của bộ lạc Hoằng Cát Thích, cho nên ông vừa nghe là dự cảm được ngay có sự bất trắc gì đó vì nếu không có nguyên nhân gì khác thì Dã Tốc Cai sẽ không vì Kha Ngạch Luân nhớ con mà phải cho đón con về. Hơn nữa, theo ông biết thì Kha Ngạch Luân đâu phải là một người đàn bà không có kiến thức. Ông đưa tay ra hiệu cho bà vợ đừng từ chối nữa và quay sang hỏi Mông Lực Khắc.
- Ông định bao giờ mới dẫn Thiết Mộc Chân về?
- Thưa, về ngay!
- Không ở lại một đêm cho ngựa nghỉ ngơi sao? - Đức Tiết Thiền thăm dò.
- Dạ, không cần. Con ngựa của tôi có đôi chân khá lắm.
Đức Tiết Thiền càng hiểu rõ hơn, bèn nói với Thiết Mộc Chân:
- Này Thiết Mộc Chân, con hãy cùng Bột Nhi Thiếp đi ra bầy ngựa cho Mông Lực Khắc thúc thúc bốn con ngựa tốt nhé.
Bột Nhi Thiếp trố mắt nhìn cha:
- Cha ơi, bộ cho Thiết Mộc Chân về thật sao?
Đức Tiết Thiền thở dài, nói:
- Anh chị sui nhớ con như vậy, con hãy cho nó về một chuyến đi thôi.
Mông Lực Khắc sợ lại có ý kiến khác, nên vội vàng thi lễ, nói:
- Đa tạ thông gia Đức Tiết Thiền?
Đức Tiết Thiền phu nhân thấy chồng đã đồng ý, cũng không nói gì thêm. Bột Nhi Thiếp và Thiết Mộc Chân cùng nhảy lên lưng ngựa, chạy thẳng ra bãi chăn nuôi để chọn ngựa.
Bột Nhi Thiếp hỏi Thiết Mộc Chân:
- Anh bằng lòng theo chú Mông Lực Khắc về không?
- Bộ em không nghe thấy sao? Mẹ anh bệnh, anh phải về thăm, chừng mẹ khỏi anh sẽ qua ngay!
- Nếu mẹ anh không cho anh đi thì sao?
- Không có đâu. Anh về nói cho mẹ nghe là ở đây vui lắm.
- Mẹ anh là người Hoằng Cát Thích, sao lại không biết ở đây vui.
- Nhưng bà ấy không biết cha mẹ em đối với anh rất tốt và còn em...
- Em thì sao?
- Em còn tốt hơn!
Thiết Mộc Chân nói dứt lời liền tung roi cho con ngựa chạy đi. Bột Nhi Thiếp cũng phi ngựa đuổi theo. Cả hai đều còn là trẻ con, nên việc vui chơi trước mắt làm cho họ quên đi nỗi buồn sắp sửa biệt ly. Đôi bên vừa phi ngựa vừa cất tiếng cười vui vẻ.
Người chăn nuôi huých một tiếng sáo dài, để tập họp bầy ngựa đang đi ăn phân tán lại một chỗ. Thiết Mộc Chân ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm một dụng cụ bắt ngựa, còn hai chân thì thúc vào bụng ngựa điều khiển con ngựa phóng nhanh về phía trước. Bột Nhi Thiếp trong tay cũng cầm một sợi thừng có thòng lọng. Thiết Mộc Chân chọn được một con ngựa khỏe mạnh, bèn dùng dụng cụ bắt ngựa tròng vào cổ nó. Con ngựa vừa chạy vừa giãy giụa. Thiết Mộc Chân nắm chặt dụng cụ bắt ngựa không buông, nên bị nó kéo chạy theo. Bột Nhi Thiếp thấy vậy cũng thúc ngựa đuổi theo và tung sợi dây có thòng lọng tròng vào cổ ngựa để tiếp sức với Thiết Mộc Chân. Thế là hai người đã khống chế được một con ngựa chứng.
Thiết Mộc Chân và Bột Nhi Thiếp cùng cưỡi hai con ngựa và mỗi người dắt theo sau một con ngựa khác cùng chạy trở về lều. Khi càng về gần tới lều, hai người càng cảm thấy buồn bã. Cả hai không ai nói chuyện với ai, lẳng lặng cùng đến trước cửa lều thì xuống ngựa. Thiết Mộc Chân trông thấy Bột Nhi Thiếp cúi mặt, không vội bước vào lều, lên tiếng gọi:
- Này, Bột Nhi Thiếp! - Bột Nhi Thiếp quay mặt đi nơi khác. Thiết Mộc Chân bước tới xoay đôi vai nàng lại. Bột Nhi Thiếp lau nước mắt, nói:
- Anh còn trở lại đây nữa không?
Thiết Mộc Chân không khỏi mủi lòng, đáp:
- Đừng hỏi những câu ngốc nghếch như thế nữa. Em là vị hôn thê của anh, tương lai theo tập quán của người vùng đồng cỏ, anh sẽ đón em về dòng sông Onon, vậy tại sao không trở lại chứ?
Bột Nhi Thiếp từ trên cổ của mình tháo ra một xâu hạt, rồi vạch cổ áo của Thiết Mộc Chân đeo vào cổ cho cậu ta, nói:
- Con ngựa chứng này đã bị em cột thòng lọng rồi. Chờ khi anh trở lại em không cho phép anh rời xa em nửa bước!
Thiết Mộc Chân sửa lại cổ áo.
- Em hãy chờ anh.
Đôi mắt ngấn lệ của Bột Nhi Thiếp nhìn chăm chú vào Thiết Mộc Chân, nói qua giọng âu yếm:
- Anh phải luôn nhớ đến em nhé!
Thiết Mộc Chân và Mông Lực Khắc cùng lên ngựa rời đi. Thiết Mộc Chân ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, vẫy tay chào Bột Nhi Thiếp. Bột Nhi Thiếp thúc ngực đuổi theo. Sóc Thiện phu nhân nhìn theo con gái, trách chồng:
- Hai đứa chúng nó không còn tách rời ra được nữa. Đáng lý ông đừng để cho Thiết Mộc Chân đi về. Làm như thế thật không hợp lý tí nào!
Đức Tiết Thiền đưa mắt nhìn theo Thiết Mộc Chân, nói:
- Tôi nghĩ, gia đình anh sui Dã Tốc Cai chắc chắn đã xảy ra chuyện trọng đại gì rồi. Thiết Mộc Chân nhất định sẽ không trở lại đây nữa!
Tối hôm đó, thủ lãnh quí tộc của các gia tộc Mông Cổ đều ngồi quanh Dã Tốc Cai. Trong khi đó, Dã Tốc Cai nằm trên một tấm thảm da cừu chịu đựng từng cơn đau bụng. Ông ôm lấy bụng, cắn chặt hai hàm răng để chịu đựng. Tứ đệ của Dã Tốc Cai là Đáp Lý Đài từ bên ngoài chạy thẳng vào, mồ hôi ướt cả trán; Nhị ca Niết Côn Thái Thạch, hỏi:
- Thiết Mộc Chân về tới chưa? - Đáp Lý Đài lắc đầu.
Dã Tốc Cai thở hổn hển, nói đứt đoạn:
- Tôi... tôi không xong rồi... không xong rồi! - ông quay mặt nhìn ra cửa lều, hỏi - Thiết... Thiết Mộc Chân... còn... còn chưa về tới sao?
Kha Ngạch Luân vừa khóc vừa nói:
- Nó sắp về tới nơi rồi đây. Anh phải chờ đợi nó, nhất định phải chờ đợi nó! Bớ anh Dã tốc Cai!
Dã Tốc Cai nói thều thào với mọi người:
- Sau khi tôi chết, để lại... để lại bảy đứa con và hai bà vợ góa... tôi không thể nào lo cho họ được nữa! Vậy tôi xin nhờ... nhờ các vị giúp tôi chăm sóc cho họ, chiếu cố tới các bà ấy, khi tôi còn sống có làm điều gì điều gì không phải... thì xin hãy mắng chửi tôi, chứ đừng trách móc chi các bà ấy? - Ánh mắt của Dã Tốc Cai dừng lại trên khuôn mặt của Tháp Lý Hốt Đài. Ông hoàn toàn không biết chính người tộc đệ này đã ra tay hại ông.
- Bớ cha ơi! Con về tới đây rồi? - Thiết Mộc Chân chạy nhanh vào. Kha Ngạch Luân khóc to, nói:
- Thiết Mộc Chân, con cũng đã về đúng lúc!
Mọi người đứng tránh ra. Thiết Mộc Chân và Mông Lực Khắc đến đứng gần Dã Tốc Cai, sắc mặt của Dã Tốc Cai bỗng hồng hào trở lại, cố gượng nửa thân người lên, nói qua một giọng hết sức xúc động:
- Này Thiết Mộc Chân, con hãy nhớ, cha bị người Tháp Tháp Nhi trước đây từng hại chết cố Khả Hãn Yểm Ba Hài dùng rượu độc để đầu độc cha. Sau này bất cứ ai làm thủ lĩnh của bộ tộc Mông Cổ, khi gặp những đứa con trai người Tháp Tháp Nhi đứng cao bằng bánh xe thì phải giết hết, không chừa một tên nào! - Nói dứt lời, ông trợn to đôi mắt, siết chặt hai nắm tay, rồi tắt thở.
Thiết Mộc Chân điếng cả người. Kha Ngạch Luân nhảy bổ tới ôm lấy Thiết Mộc Chân, rồi úp mặt xuống ngực ông khóc nức nở. Người vợ thứ và mấy đưa con trai của bà cũng khóc nghẹn ngào. Những người đứng xem chung quanh ai cũng thổn thức. Đôi mắt của Thiết Mộc Chân ứa hai hạt lệ lóng lánh, trong khi bên tai vẫn còn vang vội những lời dặn dò lúc lâm chung của Dã Tốc Cai. Cậu từ từ quì xuống trước mặt người cha, cắn răng lên tiếng thề:
- Thưa cha, mối thâm thù của cha con nhất định phải trả. Xin cha hãy yên lòng thăng thiên?
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn