Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Trung Hoa
Dịch giả: Phong Đảo
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5422 / 135
Cập nhật: 2016-02-21 17:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Chào Đời Trong Chiến Loạn
hời gian đi thật nhanh, không mấy chốc mười lăm năm đã trôi qua, cũng là một mùa thu vàng - mùa cưới hỏi của người ở vùng thảo nguyên.
Mười hai người kỵ mã thuộc bộ tộc Miệt Nhi Khất đang cùng đưa một cỗ xe có mui mới toanh do lạc đà kéo, vượt qua ngầm của con sông Onon. Người hiểu biết phong tục của vùng thảo nguyên, vừa nhìn qua đã biết ngay đoàn người ít ỏi này là một đám rước dâu. Họ đến từ bờ hồ Bujr là nơi cư trú của bộ lạc Hoằng Cát Thích giàu có. Tại bộ lạc này có rất nhiều gái đẹp. Người thảo nguyên ai nấy đều cảm thấy rất danh dự khi cưới được một cô gái đẹp của bộ lạc Hoằng Cát Thích. Năm nay, người tộc đệ tên gọi Xích Liệt Đô của thủ lĩnh bộ lạc Miệt Nhi Khất là Thoát Hắc Thoát A đã nhận được sự may mắn này. Anh ta cưới được một cô gái đẹp tên gọi Kha Ngạch Luân của bộ lạc Hoằng Cát Thích. Theo tập quán của người Thảo Nguyên, sau khi hoàn thành hôn lễ tại nhà cha mẹ ruột của Kha Ngạch Luân, thì họ dùng xe lạc đà để đưa người vợ mới cưới đáng hãnh điện và tràn ngập hạnh phúc của chú rể trở về bộ lạc của mình. Nhưng, có điều làm cho họ lo lắng, ấy là đoàn rước dâu của họ phải đi ngang qua nơi cư trú của người Mông Cổ ở vùng bờ sông Onon. Người Mông Cổ ai ai cũng biết người Miệt Nhi Khất và người Tháp Tháp Nhi đều là những bộ lạc tuân theo mạng lệnh của triều đình nhà Kim. Vậy, họ phải chăng có thể để cho đoàn người rước dâu bé nhỏ này được đi ngang qua vùng đất của họ?
Ở phía trước mặt bỗng thấy một người bịt kín cả mặt đang đứng một cách ngạo nghễ. Toán người của Xích Liệt Đô giật mình đứng lại cùng nhìn đối phương với đôi mắt dò dẫm và chờ đợi. Tiếp theo đó, từ phía sau của đồi cát lại xuất hiện thêm bốn tay kỵ mã khác. Cả năm người cùng đứng thành một hàng ngang trên đỉnh đồi cát. Đôi bên cùng chong mặt nhau trong một bầu không khí căng thẳng. Một chốc sau, có một tay kỵ mã từ trên đỉnh đồi cát đi xuống. Người này vừa thúc ngựa chạy quanh toán rước dâu vừa nói:
- Tôi là Thoát Đóa, "Na Khả Nhi" của Dã Tốc Cai, thủ lãnh bộ lạc Khất Nhan Mông Cổ. Chủ nhân tôi bảo nói lại với các người, chúng tôi chỉ muốn cướp cô dâu theo tập quán nhiều đời của chúng tôi tại vùng thảo nguyên này, chứ không muốn giết người. Nếu các anh để cô dâu lại, thì các anh sẽ đi về êm xuôi như dòng nước chảy trên sông Onon vậy!
Ba tiếng "Na Khả Nhi" trong tiếng Mông Cổ có nghĩa tương đương với các chức vụ như hộ vệ, thân binh, hoặc người hầu thân tín của các quan nhà Hán. Người xuất hiện tự bảo anh ta là "Na Khả Nhi" của Dã Tốc Cai, vậy thì một trong bốn người đang đứng trên đỉnh đồi cát kia chắc chắn có Dã Tốc Cai trong đó.
Kha Ngạch Luân đang ngồi trong mui xe lạc đà nghe không sót một tiếng nào của gã Na Khả Nhi vừa nói. Nàng vén màn cửa sổ xe lên, đưa mắt nhìn về hướng đỉnh đồi cát, thấy người kia đang thúc ngựa chạy xuống và cùng đứng chung với bốn người bịt mặt.
Trên nét mặt đẹp trai của chàng rể Xích Liệt Đô đang lộ sắc hốt hoảng, tay giữ cương ngựa không còn đủ sức kềm con ngựa đang lồng lên đứng im trở lại. Đứa em trai tên gọi Xích Lặc Cách Nhi cũng có gương mặt xinh đẹp đứng bên cạnh chàng rể, vừa siết chặt cán dao vừa hỏi:
- Anh ơi, làm sao bây giờ?
Người trả lời thay cho Xích Liệt Đô là một người đàn ông khỏe mạnh trong nhóm đi rước dâu:
- Sợ cái gì chứ? Chúng ta có tất cả 12 thanh đao, còn chúng chỉ có năm tên thôi!
Qua ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, Xích Liệt Đô lắc đầu nói tiếp - Nơi đây là nơi cư trú của người ta, vậy họ không thể tăng viện thêm 50 hoặc 500 người nữa hay sao? Chúng ta kể như phủi tay rồi! - Ông ta vừa trào hai dòng lệ vừa nhảy xuống khỏi lưng ngựa bước tới cạnh cỗ xe, nắm lấy tay bà vợ nói tiếp - Này Kha Ngạch Luân, thật không ngờ chúng ta chỉ có thể hưởng được sự ân ái của tình chồng vợ có 10 hôm..., bây giờ thì em bị lũ sói này tha đi mất rồi!
Đối với thái độ của người chồng mới cưới, Kha Ngạch Luân tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Nàng rút cánh tay trở lại, nói:
- Xích Liệt Đô, chả lẽ thanh đao mang bên cạnh sườn anh không phải là thanh đao thép, mà là thanh đao bằng cỏ hay sao? Dòng máu chảy trong huyết quản của anh, chả lẽ không phải máu đỏ, mà là nước lạnh của dòng sông hay sao?
- Anh ơi! - Xích Lặc Cách Nhi nghe qua, đôi má đỏ bừng lên như gấc.
Người đàn ông có thái độ chủ chiến vừa rồi liền tuốt thanh đao ra, nói:
- Ngài tân lang ơi, hãy mau lên ngựa! Hãy dùng lưỡi đao thép để chứng minh ngài là một người dũng cảm của bộ tộc Miệt Nhi Khất!
- Không, tôi không muốn các anh vì tôi mà phải hy sinh tánh mệnh! - Xích Liệt Đô đưa hai bàn tay ôm lấy đầu nói tiếp qua giọng nghẹn ngào - Tại sao ông trời lại bắt tôi phải chịu cảnh hoạn nạn như thế này? Kha Ngạch Luân ơi, duyên phận của nàng và ta tại sao lại ngắn ngủi như thế này? - hai dòng lệ lại lăn dài trên đôi má xinh đẹp của anh.
Kha Ngạch Luân đưa mắt nhìn chồng một lượt, rồi buông tấm màn cửa xe xuống. Một chốc sau, nàng lại vén tấm màn lên và đưa ra một chiếc áo lót, đôi mắt ngấn lệ, tràn đầy nét bi phẫn, nói:
- Xích Liệt Đô ơi, em biết chàng là một người chồng tốt. Trong vòng 10 ngày qua, chàng đã mang đến cho em bao nhiêu tình thương êm ấm, chỉ đáng tiếc là chàng không phải một người anh hùng của vùng thảo nguyên. Vậy chiếc áo lót này chàng hãy cầm lấy rồi mau bỏ trốn đi?
Xích Liệt Đô nấc nở nói:
- Nhưng anh làm thế nào rời xa em được chứ?
- Xích Liệt Đô ơi, chỉ cần chàng giữ được mạng sống, thì trên mỗi càng xe nào cũng có những cô gái chưa chồng, trong mỗi mui xe nào cũng có phu nhân?
- Kha Ngạch Luân thân yêu của anh!...
- Nếu anh còn lưu luyến cô gái Kha Ngạch Luân từng đắp chung một chiếc mền với anh, sau này anh lấy một cô vợ khác, hãy đổi tên cô ta là Kha Ngạch Luân được rồi!
Cánh tay cầm lấy chiếc áo lót của Xích Liệt Đô run lẩy bẩy, nói:
- Kha Ngạch Luân ơi! Tội nghiệp cho em quá!...
- Chàng hãy mau bỏ chạy đi! Hãy mang theo hơi ấm và hương thơm của em bỏ chạy mau đi! - Nói đoạn, Kha Ngạch Luân nghiêm nghị bước xuống xe. Nàng quay sang Xích Lặc Cách Nhi nói tiếp - Hãy trao cho tôi một con ngựa phòng hờ mang theo và một thanh đao nữa!
Xích Lặc Cách Nhi lúng túng không biết phải làm thế nào, liền quay sang Xích Liệt Đô nói:
- Anh ơi?!
Những người Miệt Nhi Khất trong đoàn rước dâu đều tỏ ra hết sức căm phẫn. Xích Liệt Đô kêu lên một tiếng lớn:
- Ôi! Nàng làm như thế tức là làm nhục tôi!...
Nói dứt lời, Xích Liệt Đô tuốt thanh đao ra, chạy bay về phía con ngựa của mình như một người điên. Cùng một lúc đó, người đàn ông khỏe mạnh chủ chiến vừa rồi đã thúc ngựa phóng lên đồi cát nhanh như một mũi tên, quát lớn:
- Hãy lấy máu Dã Tốc Cai đi nào!...
Các tay kỵ mã khác cũng nối tiếp phóng ngựa chạy theo. Đôi mắt người nào người nấy đều nổi gân máu đỏ. Họ múa con dao thép trong tay xông về phía trước, sẵn sàng chiến đấu. Xích Liệt Đô cũng vội vàng nhảy lên lưng ngựa đuổi theo mọi người. Cô dâu Kha Ngạch Luân dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn lên đồi cát sắp xảy ra một cuộc chém giết.
Năm người trên đồi cát cũng thúc ngựa chạy xuống. Phía sau lưng họ lại xuất hiện hơn 10 người tiếp viện. Chỉ trong chốc lát, họ đã chém té xuống ngựa từng người Miệt Nhi Khất xông lên tấn công. Con ngựa của Xích Liệt Đô chùn chân đứng lại. Anh ta nhìn vào những xác chết của từng bạn bè đang nằm la liệt trên mặt đất, ấp úng nói to:
- Hỏng hết rồi! Hỏng hết rồi! - Bỗng anh ta to tiếng gọi - Ta đã nói đây là một sự hy sinh vô ý nghĩa!... Bớ Xích Lặc Cách Nhi, hãy bỏ chạy mau!
Dứt lời, anh ta quay đầu ngựa bỏ chạy như bay. Xích Lặc Cách Nhi cũng thúc ngựa chạy theo người anh. Những người bịt mặt liền truy đuổi theo, Xích Lặc Đô và họ đã múa dao chém chết anh ta trên lưng ngựa. Kha Ngạch Luân đang ngồi trên cỗ xe vội vàng đưa tay bụm mặt.
Số người bịt mặt còn định đuổi theo Xích Lặc Cách Nhi, nhưng người cầm đầu quát:
- Đừng đuổi theo nữa, hãy để cho nó sống sót trở về đốt cháy ngọn lửa căm thù trong lòng của từng người Miệt Nhi Khất!
- Xem kìa!
Bỗng có người kinh hoàng kêu to. Những người bịt mặt quay đầu nhìn lại, trông thấy Kha Ngạch Luân đang tung roi đánh con lạc đà kéo chiếc xe chạy như bay trở về đường cũ.
- Hãy bắt cô ta lại!
Những người bịt mặt đuổi theo cỗ xe của Kha Ngạch Luân. Những con ngựa của họ đã dần dần rút ngắn khoảng cách với cỗ xe. Họ dùng những con chiến mã của mình ép con lạc đà phải quay đầu xe lại. Kha Ngạch Luân cố tung ngọn roi đánh vào con lạc đà để nó chạy nhanh hơn. Nhưng những người bịt mặt vẫn đuổi theo sát. Vì cỗ xe chạy quá nhanh nên bị lật. Kha Ngạch Luân bị hất ra khỏi xe và lồm cồm ngồi dậy để tiếp tục bỏ chạy. Số người bịt mặt cùng cười to và tiếp tục đuổi theo.
Kha Ngạch Luân cắm đầu cố chạy thoát thân, bỗng thấy mấy con chiến mã xuất hiện trước mặt. Người cầm đầu liền tuốt dao và dùng sóng đao bổ thẳng vào người bịt mặt chạy đến đầu tiên, khiến tên này té lăn xuống ngựa. Tên thứ hai vừa xông tới lại bị bồi cho một đao té lăn quay. Riêng những người tùy tùng khác cũng bắt đầu đánh nhau với số người bịt mặt tràn lên. Vì thấy số người bịt mặt quá dũng cảm nên người cầm đầu huých lên một tiếng sáo rồi quay ngựa bỏ chạy trước tiên. Tên bịt mặt bị té ngựa đầu tiên vội vàng bò dậy. Đồng bọn của chúng đỡ những người bị té ngựa lên lưng ngựa của mình rồi hối hả đuổi theo đối phương. Qua sự kiện vừa xảy ra, đã làm cho tình thế hoàn toàn đảo ngược. Kha Ngạch Luân đứng ngoài nhìn xem nãy giờ không khỏi ngẩn ngơ.
Sau đó, những người dũng sĩ kia thúc ngựa bước đến gần nàng và người cầm đầu hỏi:
- Cô giống như một con tiên hạc vừa trải qua một phen kinh hoàng, nhưng con tiên hạc này từ đâu bay đến đây vậy? Số người kia tại sao lại đuổi theo cô?
Kha Ngạch Luân tức giận đáp:
- Tôi xin đa tạ ơn cứu mạng của các vị! Tôi là vợ mới cưới của Xích Liệt Đô thuộc bộ tộc Miệt Nhi Khất. Tôi tên là Kha Ngạch Luân, người của bộ tộc Hoằng Cách Thích. Những người vừa rồi thuộc bộ tộc Khất Nhan của Mông Cổ. Tên đáng chết Dã Tốc Cai muốn cướp cô dâu nên đã giết chồng tôi!
Mọi người nghe qua không khỏi giật mình, nhưng sau đó họ cùng phá lên cười to. Kha Ngạch Luân hoang mang không hiểu thế nào, hỏi:
-Tại sao các vị lại cười?
Một tay kỵ mã đứng bên cạnh người cầm đầu đáp:
- Chúng tôi đây mới là người trong bộ lạc Khất Nhan của Mông Cổ còn vị này đây mới là thủ lĩnh Dã Tốc Cai. Còn tôi là Thoát Đóa, Na Khả Nhi của ông ấy.
- Ngài cũng là Dã Tốc Cai sao?
Dã Tốc Cai khẽ gật đầu. Ánh mắt tha thiết của ông ta nhìn thẳng vào Kha Ngạch Luân, khiến nàng thẹn thùng quay mặt đi nơi khác. Người bạn thân của Dã Tốc Cai là Mông Lực Khắc lấy khuỷu tay thúc vào Dã Tốc Cai, rồi hạ giọng nói nhỏ cốt để cho Kha Ngạch Luân nghe được:
- Này Dã Tốc Cai, cô ta xinh đẹp quá. Không phải anh từng thề, nhất định phải cưới cho được một cô gái đẹp của bộ lạc Hoằng Cát Thích cao quí đó sao? Có lẽ trời cao nghe được, nên ngày nay mới đưa nàng tới đây tặng cho anh!
Kha Ngạch Luân nghe thế, vừa bước lùi ra sau vừa lắc đầu nói:
- Không! Tôi đã là vợ của người Miệt Nhi Khất rồi!
Mông Lực Khắc cười to, nói:
- Ông ta đã trở thành quỉ không đầu rồi kia mà!
Kha Ngạch Luân vội vàng cúi mặt để tránh ánh mắt của Dã Tốc Cai đang nhìn chăm chú vào mình.
Đám đông cùng nhảy lên lưng ngựa để đưa Kha Ngạch Luân trở về bộ lạc. Thoát Đóa đánh cỗ xe lạc đà đi sau cùng, trong mui xe là "chiến lợi phẩm" mà họ vừa nhặt được. Mông Lực Khắc vẫn cảm thấy băn khoăn trong lòng, liền lên tiếng hỏi Dã Tốc Cai:
- Này Dã Tốc Cai, bọn họ là ai, tại sao lại mạo nhận tên tuổi của anh để đánh cướp cô dâu vậy?
Người em thứ tư của Dã Tốc Cai là Đáp Lý Đài, nói:
- Tam Ca à, số người đó chắc chắn là kẻ thù của chúng ta. Chúng có ý muốn gây hấn giữa chúng ta với người của bộ lạc Miệt Nhi Khất đó.
Dã Tốc Cai nghiến răng nói:
- Nếu vừa rồi ta biết dụng tâm xấu xa của chúng, thì ta không chém chúng bằng sống dao đâu?
Nhị Ca của Dã Tốc Cai là Niết Côn Thế Thái Thạch đề nghị:
- Vậy chi bằng ngay bây giờ chúng ta đuổi theo họ để giết quách chúng đi!
Thoát Đóa Na Khả Nhi của Dã Tốc Cai với vóc đáng gầy gầy, khỏe mạnh, liền nheo mắt một cách nghịch ngợm, nói:
- Bọn chúng hả? Bây giờ chúng đã bỏ chạy mất như một lũ thỏ rừng rồi!
Đám đông cùng phá lên cười to một cách hả hê, trong khi đó, số người bịt mặt kia không phải đã bỏ trốn mất như ông ta nói, trái lại, sau khi chạy được một quãng xa, họ đã gò cương cho ngựa đứng lại, rồi tất cả cởi bỏ tấm vải đen bịt mặt. Người cầm đầu chính là thủ lĩnh Thiết Mộc Chân Ngột Cách của bộ lạc Tháp Tháp Nhi, trước đây 15 năm chính ông ta đã bán đứng Yểm Ba Hài Hãn tại thủ đô của nước Kim.
Người anh em của ông ta là Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ ngỏ ý hối tiếc, nói:
- Nếu chúng ta dẫn thêm một số người nữa, thì Kha Ngạch Luân sẽ không bị Dã Tốc Cai cướp đi.
Thiết Mộc Chân Ngột Cách cười đáp:
- Như thế không phải rất hay đó sao? - Nhìn thấy Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ có vẻ chưa hiểu, Thiết Mộc Chân Ngột Cách giải thích tiếp - Việc cướp cô dâu của chúng ta là có ý giá họa cho Dã Tốc Cai giờ đây chính ông ta tự mình dùng lửa đốt mình, cướp đi cô dâu mới của Xích Liệt Đô, vậy hãy để cho nhân dân của bộ lạc Miệt Nhi Khất cùng kéo tới thanh toán Dã Tốc Cai thay cho ta.
Nói dứt lời, ông ta thúc ngựa bỏ đi. Số người của Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ cũng vội vàng thúc ngựa chạy theo.
- Mau đến xem, Dã Tốc Cai mới cướp được một cô dâu thực xinh đẹp!
- Ôi chao, đẹp như tiên nữ!
- Đẹp như đóa hoa cốt đóa nhi?
- Nghe đâu cô ta đã làm vợ người Miệt Nhi Khất mười mấy hôm rồi đó, phải không? Đó là một đóa hoa đã nở!
Đám đông đang vây quanh xem cô dâu mới liền cười rộ lên.
Cha của Mông Lực Khắc, cụ Sát Thích Hợp là người già nhất trong bộ lạc, ông đưa tay vuốt hàm râu đã bạc trắng rồi nói từ sau lưng mọi người:
- Này, đừng có ồn ào như một bầy gà nữa! Ai chọc cho cô dâu mới buồn thì ta sẽ dùng roi ngựa đét vào đít đó! - Ông đưa cao ngọn roi lên, đám đông đang vây quanh cùng lùi về phía sau và một trận nói vui vẻ lại rộ lên.
Từ phía xa đi tới là một chàng thanh niên có thân thể sớm béo phì - người cháu của Yểm Ba Hài Hãn là Tháp Lý Hốt Đài. Anh ta không phải là người có lòng dạ trong sáng, dũng cảm, hào phóng như ông nội của mình, mà trong thân hình to béo của anh ta lại có một quả tim quá bé nhỏ. Thời bấy giờ tại vùng thảo nguyên vẫn chưa hình thành chế độ cha truyền con nối, những chuyện lớn trong bộ lạc đều do "Đại Hội Khố Lý Đài" quyết định. "Đại Hội Khố Lý Đài" cũng giống như quốc hội ngày nay, đấy là một hội nghị do các quí tộc có uy tín trong bộ lạc tham gia. Dã Tốc Cai là thủ lĩnh do "Đại Hội Khố Lý Đài", của bộ lạc Khất Nhan Mông Cổ đề cử, trong khi người cháu của Yểm Ba Hài Hãn là Tháp Lý Hốt Đài thì không giành được địa vị lãnh đạo của bộ lạc. Qua đó cũng đủ thấy anh ta không phải là "Ba đặc nhi" - người anh hùng vùng thảo nguyên được số đông tôn trọng.
Anh ta bước đến gần một người thanh niên đang đứng nhìn với đôi mắt bàng quan, hỏi:
- Này, Tát Sát Biệt Khất, xảy ra chuyện gì vậy?
Người thanh niên trả lời qua thái độ không tốt:
- Thủ lĩnh Dã Tốc Cai vừa cướp được một cô vợ của người Miệt Nhi Khất. Này, chú Tháp Lý Hốt Đài ơi, tại sao chưa mau trở về nhà để chuẩn bị?
- Ta phải chuẩn bị cái gì?
- Đánh giặc đó! Dã Tốc Cai cướp vợ của em trai thủ lĩnh Miệt Nhi Khất, vậy người Miệt Nhi Khất không trả thù sao?
Bộ lạc Khất Nhan của Mông Cổ có nhiều gia tộc, nhưng thuộc về cái gọi là gia tộc "hoàng kim" thì chỉ có ba họ, đó là gia tộc Chủ Nhi Khất, gia tộc Thái Xích Ô và gia tộc Bột Nhi Chỉ Cân. Dã Tốc Cai thuộc về gia tộc Bột Nhi Chỉ Cân, Tháp Lý Hốt Đài thuộc về gia tộc Thái Xích ô, còn người thanh niên sách động tâm trạng bất mãn đối với Tháp Lý Hốt Đài có tên là Tát Sát Biệt Khất, là người thuộc gia tộc Chủ Nhi Khất. Ba cánh họ thuộc người Mông Cổ này do muốn đề phòng sự tấn công khuấy rối của các bộ tộc chung quanh, nên họ mới cùng đến sống chung với nhau để lo việc chăn nuôi và họ đã đề cử Dã Tốc Cai làm thủ lĩnh quân sự của họ, nhưng không phải là Khả Hãn. Trong khi đó, ngôi vị Khả Hãn đang bỏ trống kia, thì cả hai gia tộc Chủ Nhi Khất và Thái Xích Ô đều đang thèm muốn. Do vậy, trong khi Dã Tốc Cai đưa Kha Ngạch Luân về bộ lạc, thì số người của hai gia tộc này tất nhiên là không vui mừng như gia tộc Bột Nhi Chỉ Cân.
Tháp Lý Hốt Đài tức giận chen vào đám đông đang vây quanh để xem. Anh ta đưa cao ngọn roi da, quất vào những người đứng xem nói:
- Dang ra! Dang ra! Cô gái mang tai họa đến cho người Mông Cổ ở đâu?
Nhóm người của Mông Lực Khắc có nhiệm vụ hộ tống Kha Ngạch Luân giật mình. Riêng Kha Ngạch Luân đang đi giữa đám người trên cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Tháp Lý Hốt Đài và gặp phải hai tia mắt thù địch cũng như những lời nói đầy ác ý:
- Ồ! thảo nào hồn phách của Dã Tốc Cai đã bị hốt đi tất cả. Đúng là một con yêu nghiệt! - Nói dứt lời thì Tháp Lý Hốt Đài đi vòng để tránh đám đông, rồi tiếp tục đi về phía Dã Tốc Cai.
Mông Lực Khắc lên tiếng an ủi Kha Ngạch Luân là người tâm trạng đang bấn loạn.
- Cô đừng để ý làm gì. Đó là người cháu của cố Khả Hãn Yểm Ba Hài, tên gọi Tháp Lý Hốt Đài. Lòng dạ của anh ta hẹp hòi như ruột của con dê vậy, còn tính tình thì xấu hơn cả những ngày trời đổ tuyết?
Tháp Lý Hốt Đài bước về phía Dã Tốc Cai đang cỡi ngựa đi tới, chặn ngang đầu ngựa của Dã Tốc Cai lại nói:
- Này Dã Tốc Cai, anh vì cô gái này mà gây thêm thù oán với người Miệt Nhi Khất. Chả lẽ anh muốn kéo bộ lạc Mông Cổ vào cuộc chém giết hận thù nữa hay sao?
Dã Tốc Cai đưa mắt nhìn người tộc đệ, nói:
- Ngươi làm sao rồi? Bộ ngươi đã sợ vỡ mật trước lưỡi dao thép của người Miệt Nhi Khất rồi hay sao? - Những người anh em của Dã Tốc Cai cũng như đám đông có mặt chung quanh đều phá lên cười to.
- Đừng cười nữa! - Tháp Lý Hốt Đài đưa cánh tay lên khoát qua, nói tiếp - người Miệt Nhi Khất biết anh cướp nàng dâu của họ thì tai họa binh đao sẽ đổ ập xuống đầu bộ lạc Mông Cổ?
Dã Tốc Cai hoàn toàn không để ý gì đến Tháp Lý Hốt Đài, bình tĩnh đáp:
- Trong khi chúng ta không trêu chọc gì họ, thì tai họa binh đao mà người Mông Cổ phải gánh chịu có ít đi không nào?
Lý Hốt Đài bị câu hỏi đó làm cho cứng họng. Ông ta đổi giọng, nói to:
- Dù vậy, anh cũng không thể chiếm lấy quyền lợi cho một mình, lại kéo chúng tôi cùng chịu tai họa chung với anh. Nghe đây, hãy chia những con ngựa và cỗ xe cướp được cho tôi và trả cô gái kia trở về xứ sở của cô ta!
- Tại sao ngươi lại giống một gã "Thất Lân Thốc Hắc" vậy? - Dã Tốc Cai hỏi.
- Cái gì?
- Một con người tham lam và bủn xỉn?
Những người anh em của Dã Tốc Cai cười rộ lên, rồi bỏ đi nơi Khác. Tháp Lý Hốt Đài tức giận đến đổi đứng ra tại chỗ. Một số trẻ con đồng thanh kêu to lên:
- Khất Lân Thốc Hắc! Khất Lân Thốc Hắc!
Tháp Lý Hốt Đài liền trút sự tức giận lên đầu đám trẻ con. Hắn tung ngọn roi da đánh chúng. Bọn trẻ con thấy thế đều bỏ chạy, nhưng những tiếng kêu "Khất Lân Thốc Hắc" thì vẫn tiếp tục vang lên khắp bốn phía.
Dã Tốc Cai nói với phụ thân của Mông Lực Hắc:
- Này cụ Sát Thích Hợp, hãy tạm để cho Kha Ngạch Luân đến ở tạm nhà cụ, chờ hai hôm sau tôi sẽ đón nàng về.
Sát Thích Hợp tươi cười nói:
- Hãy yên tâm đi Dã Tốc Cai. Cha con tôi sẽ bảo vệ vị hôn thê của anh như bảo vệ một con cừu non mới vừa sinh ra vậy! - Nói dứt lời, ông quay mặt vào trong lều gọi to - Vợ của thằng Mông Lực Khắc đâu, hãy mau ra nghênh đón người mới đây! - Người phụ nữ có nhan sắc bình thường, vợ của Mông Lực Khắc, từ trong lều vội vàng bước ra.
Một nữ bộc tên gọi Khoát A Hắc Thần có thân hình cao to, bưng một chậu nước bước ra, quì xuống trước mặt Kha Ngạch Luân, rồi đỡ chân nàng gác lên lưng mình, nói:
- Tân chủ nhân cao quí của tôi, tôi tên gọi Khoát A Hắc Thần. Kể từ ngày hôm nay tôi sẽ là nữ bộc luôn ở bên cạnh bà. Bà là vị chúa tể của tôi. Xin hãy để cho tôi chải lại kiểu tóc của một cô gái sắp lấy chồng cho bà!
Vợ Mông Lực Khắc đứng bên cạnh an ủi:
- Hãy thay đổi kiểu tóc đi! Gia đình chúng tôi hiện nay tạm là gia đình đàng gái đó mà?
Kha Ngạch Luân bước tới trước tấm gương đồng ngồi xuống. Khoát A Hắc Thần mở búi tóc trên đầu nàng, làm cho những sợi tóc xinh đẹp xõa xuống. Vợ Mông Lực Khắc chép miệng khen:
- Ôi chao! Tóc vừa dài vừa đẹp quá! Thực chẳng khác nào một tấm gấm vóc trải ra; chẳng khác nào dòng nước của con sông Onon đang chảy cuồn cuộn!
Khoát A Hắc Thần vừa vuốt nước để đánh bím cho Kha Ngạch Luân, vừa nói:
- Tổ mẫu của Dã Tốc Cai cũng là một cô gái đẹp của bộ lạc Hoằng Cát Thích. Tôi đã từng hầu hạ bà cụ một thời gian. Nay tôi cầu nguyện cho linh hồn của bà cụ được thảnh thơi ở trên trời. Người Mông Cổ của chúng tôi qua nhiều đời đều có mối quan hệ hôn nhân với người Hoằng Cát Thích. Chủ nhân Dã Tốc Cai từ lâu có thề nguyền, nếu không phải cô gái của bộ lạc Hoằng Cát Thích thì không bao giờ cưới về làm vợ - Bà ta thở dài nói tiếp - Suốt mấy năm qua do chúng ta cùng liên tục đánh nhau với người Tháp Tháp Nhi, nên con đường đi về phía đông đã bị gián đoạn.
Vợ Mông Lực Khắc nói chen vào:
- Con trai ở vùng thảo nguyên cứ đến 12 tuổi là có thể lấy vợ. Thế nhưng Dã Tốc Cai năm nay đã 28 tuổi rồi mà vẫn còn là một con nhạn cô đơn!
- Đúng thế, ngay như tôi là một người tớ già, từng chứng kiến ông ấy ngày một trưởng thành, mà trong lòng cũng cảm thấy rất ái ngại!
- Bây giờ thì tốt rồi, trời xanh đã đưa nàng tới đây!
- Phong tục ở vùng thảo nguyên này cho rằng, cô dâu cướp được còn quí hơn cả cô dâu đi cưới. Trong khi đó, bà lại đẹp như thế này, quả chủ nhân Dã Tốc Cai thật là người có phước!
- À lời nói của Khoát A Hắc Thần rất chí lý. Dã Tốc Cai là thủ lãnh của bộ lạc Khất Nhan thuộc người Mông Cổ, là cháu đích tôn của gia tộc hoàng kim, là một người anh hùng chân chính. Từ nghìn xưa người anh hùng bao giờ cũng sánh đôi với người đẹp kia mà!
- Chủ nhân mới của tôi ơi? Bà chớ thấy Dã Tốc Cai là một người đàn ông sắt, trên chiến trường nhìn thấy máu không bao giờ chau mày. Thế nhưng, ông ấy lại là người biết thương yêu nhất. Bà làm vợ ông ấy, chắc chắn ông ấy không bao giờ có sự đối xử xấu với bà đâu!
Kha Ngạch Luân nghe hai người đàn bà ngồi bên cạnh nói đủ điều, liền đưa mắt nhìn hình ảnh của mình vừa đánh bím xong và đã thắt vải đỏ thẹn thùng cúi gầm mặt.
Lúc bấy giờ Tháp Lý Hốt Đài đang tập hợp rất nhiều người đàn ông Thái Xích Ô trong căn lều lợp bằng thảm len của mình. Tháp Lý Hốt Đài mặt đầy sát khí, đưa cao lưỡi dao lên khỏi đầu để động viên mọi người:
- Hỡi các dũng sĩ là cháu đích tôn của Yểm Ba Hài Hãn! Hỡi các dũng sĩ của gia tộc Thái Xích ô, hãy đi theo ta đi giết chết Dã Tốc Cai là một kẻ thuộc loại con cháu hư hỏng của người Mông Cổ!
Mười mấy gã đàn ông cùng cất tiếng hú một lượt, rồi cầm dao đứng lên kéo nhau đi ra khỏi chiếc lều Mông Cổ. Nhưng, họ vừa mới bước tới cửa lều thì tất cả đều dừng chân đứng lại - quả phụ Yểm Ba Hài là Oát Nhi Bá đứng lạnh lùng trước mặt họ, hỏi:
- Các ngươi định làm gì?
Tháp Lý Hốt Đài vạch đám đông bước tới trước mặt Oát Nhi Bá giải thích:
- Bẩm bà nội, tên Dã Tốc Cai đáng ghét kia đã đi ngược lại nguyện vọng của bà...
- Ta đã biết tất cả rồi - Oát Nhi Bá ngắt lời Tháp Lý Hốt Đài. Mặc dù bà ta cũng từng tham gia "Đại Hội Khố Lý Đài" để đề cử Dã Tốc Cai lên làm thủ lĩnh, nhưng trong lòng bà ta không bao giờ muốn đứa cháu ruột Tháp Lý Hốt Đài của mình là người thuộc gia tộc hoàng kim bị thất thế. Do vậy, trong lòng bà ta cũng luôn thù hận Dã Tốc Cai. Nhưng, mọi sự suy nghĩ của bà ta bao giờ cũng thận trọng chu đáo hơn bọn con cháu của mình. Đôi mắt của Oát Nhi Bá long lên làm cho ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Bà ta nói tiếp - đưa người ta vào cõi chết không phải chỉ có lưỡi dao thép, mà còn phải có thời gian và lòng nhẫn nại. Việc này tạm thời ta không cho phép ai nói tới. Hãy lui đi, để chuẩn bị tham gia hôn lễ giữa Dã Tốc Cai và cô gái vừa được hắn ta cướp về.
Đối với cụ bà Oát Nhi Bá, mọi người đều râm rấp nghe theo lệnh. Do vậy, họ đành phải ngoan ngoãn lùi ra sau một bước, rồi cúi người đưa bàn tay phải lên ngực phía trái cung kính đáp:
- Phải, thưa bà!
Dã Tốc Cai, thủ lĩnh của bộ lạc Khất Nhan thuộc người Mông Cổ, sau khi đánh bại được số người bịt mặt trên vùng thảo nguyên - Thiếc Mộc Chân Ngột Cách, thủ lĩnh của bộ lạc Tháp Tháp Nhi, cứu được Kha Ngạch Luân một cô gái đẹp thuộc bộ lạc Hoằng Cát Thích, thì từ đó Dã Tốc Cai có được một người vợ trẻ đẹp, nổi tiếng khắp trong vùng. Nhưng, việc đó làm cho nội bộ gia tộc hoàng kim của Mông Cổ gồm các họ Thái Xích Ô và Chủ Nhi Khất đều bất mãn và có thái độ chống đối. Đồng thời, cũng từ đó dẫn đến sự thù hận giữa các bộ lạc Miệt Nhi Khất và bộ lạc Tháp Tháp Nhi đối với bộ lạc Mông Cổ. Sau đó không bao lâu, hai bộ lạc này đã bắt tay nhau phát động một cuộc tấn công đại qui mô vào bộ lạc Khất Nhan của người Mông Cổ.
Trong khi cụ bà Oát Nhi Bá chặn đứng số người của Tháp Lý Hốt Đài định khiêu chiến với Dã Tốc Cai, thì cách xa đó hằng trăm dặm, tại bãi đất trống trước bộ lạc của người Miệt Nhi Khất, đang có hằng trăm cây đuốc cắm thành hình tròn, chiếu sáng rực lên từng khuôn mặt đầy vẻ căm hờn của người Miệt Nhi Khất. Trên một chiếc bàn đặt giữa sân trống, là linh vị của tổ tiên người Miệt Nhi Khất đã bị trận vong trong những cuộc chiến tranh với người Mông Cổ. Thủ lĩnh của người Miệt Nhi Khất là Thoát Hắc Thoát A đang giữ địa vị chủ tế. Bên cạnh ông ta còn có một vị lãnh tụ khác của bộ lạc Miệt Nhi Khất là Hợp A Đài và Xích Lặc Cách Nhi. Tất cả họ đang nhảy múa để cúng tế giữa tiếng trống bập bùng, giữa tiếng khua leng keng của những chiếc lục lạc mà họ đeo ở cạnh sườn tạo thành một bầu không khí âm u chết chóc.
Thoát Hắc Thoát A tuốt lưỡi dao thép ra đưa ngang trước mặt. Tất cả mọi người vội vàng quì xuống. Thoát Hắc Thoát A ngước mặt lên trời khấn vái:
- Tôi là Thoát Hắc Thoát A, xin tuyên thệ với tổ tiên của người Miệt Nhi Khất, xin tuyên thệ trước linh hồn của Xích Liệt Đô và các dũng sĩ người Miệt Nhi Khất đã bị người Mông Cổ giết chết, sẽ liên minh với người Tháp Tháp Nhi để rửa nhục báo thù, cướp hết con gái người Mông Cổ về làm thê thiếp, làm nô lệ và tôi tớ, cũng như giết chết hết tất cả những đàn ông con trai người Mông Cổ mà chúng tôi sẽ gặp!
Đám đông cùng lớn tiếng hô to ba lượt:
- Rửa nhục báo thù! Rửa nhục báo thù! Rửa nhục báo thù!
Mạng lệnh rửa nhục báo thù của Thoát Khắc Thoát A được nhiều tay kỵ mã đi truyền rao khắp các đồng cỏ chăn nuôi của người Miệt Nhi Khất, khiến cho những người đàn ông đang chăn nuôi ngựa, đang chăn nuôi dê cừu, đều tuốt đao ra khỏi vỏ, để cùng theo thủ lĩnh Thoát Hắc Thoát A đi giết người Mông Cổ.
Những bộ lạc sống trên vùng thảo nguyên, tất cả đàn ông đều lo việc chăn thả gia súc, đồng thời, tất cả những người lo chăn thả gia súc này cũng là những chiến sĩ của bộ lạc. Bình nhật họ lo việc chăn thả gia súc để duy trì đời sống và khi có chiến tranh thì không cần phải có mạng lệnh triệu tập, không cần phải đăng ký báo danh, tất cả mọi người đều tự động nhảy lên lưng ngựa, tuốt thanh đao có hình cong đeo bên cạnh sườn ra cầm trên tay và trở thành chiến sĩ. Do vậy, chỉ trong chớp mắt là người Miệt Nhi Khất đã tập họp được một đạo quân đông đảo.
Người Miệt Nhi Khất lại phái sứ giả đến thuyết phục người Tháp Tháp Nhi. Thiết Mộc Chân Ngột Cách vốn có dự mưu đối phó với Dã Tốc Cai từ lâu, liền vui mừng xoa tay nói:
- Tốt! Này Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ, nhà ngươi hãy ra bãi chăn nuôi triệu tập người Tháp Tháp Nhi về đây! Phen này ta nhất định giết sạch tất cả con cháu của Yểm Ba Hài, không bỏ sót một tên nào!
Những tay kỵ mã đi truyền lệnh, chạy đến tất cả các bãi chăn nuôi của người Tháp Tháp Nhi la to:
- Bớ anh em? Hãy mau tuốt đao ra khỏi vỏ. Chúng ta sẽ đi theo thủ lãnh Thiết Mộc Chân Ngột Cách giết sạch người Mông Cổ!...
Người Tháp Tháp Nhi cũng chỉ trong chốc lát đã tổ chức được một đạo quân đông đảo. Thoát Hắc Thoát A chỉ huy số người của bộ lạc Miệt Nhi Khất cùng kết hợp với số người Tháp Tháp Nhi do Thiết Mộc Chân Ngột Cách chỉ huy, trở thành một đội binh mã to mạnh, cùng kéo nhau lao về hướng bộ lạc Mông Cổ với một ý chí căm thù cuồng nhiệt...
Tại nơi cư trú của người Mông Cổ, mọi người hoàn toàn không hay biết gì về tai họa sắp đổ ập xuống đầu mình. Trẻ già trai gái đều ăn mặc xinh đẹp để đón mừng ngày lễ thành hôn của thủ lãnh Dã Tốc Cai và Kha Ngạch Luân. Đời sống thường ngày của mọi người quá khô khan, đơn điệu ít khi có dịp để múa hát và uống rượu sữa ngựa một cách thỏa thích. Tất cả họ đều muốn được vui vẻ hả hê trong dịp này.
Dã Tốc Cai vừa mới hớt tóc ngắn và từ mớ tóc dài ở hai bên tai đánh thành hai chiếc bím nhỏ thòng xuống chấm vai, làm cho anh ta càng thêm đẹp trai. Dã Tốc Cai cùng Nhị ca và Tứ đệ từ trong chiếc lều Mông Cổ của mình bước ra với nét mặt vui tươi. Đám đông đang chờ họ ở ngoài cửa liền hò reo hoan hô. Cụ già trăm tuổi của bộ lạc - phụ thân của Mông Lực Khắc là Sát Thích Đài, đem một cây cung và một giỏ tên đeo vào người Dã Tốc Cai. Một ca sĩ của bộ lạc được mọi người gọi là Bách Linh Điểu vừa kéo chiếc hồ cầm đầu ngựa, vừa hát lên những lời ca chúc tụng:
Mũi tên này có thể làm phấn chấn tinh thần đang sa sút,
Mũi tên này có thể tiêu diệt kẻ thù ngoài chiến trường,
Mũi tên này là vũ khí sắc bén để đối phó với loài sài lang,
Mũi tên này có thể bảo vệ cho khu vực chăn nuôi sung túc,
Mũi tên này là lệnh tiễn của Khả Hãn từng dùng qua,
Mũi tên này hãy cắm vào giỏ đựng tên của anh đi nào!
Chuyện hôn nhân của anh sẽ thuận buồm xuôi gió!
Mũi tên này hãy đeo theo bên mình anh đi nhé!
Tà khí quanh người anh sẽ biến thành áng mây cát tường!
Mông Lực Khắc dẫn một con ngựa tới giao cho Dã Tốc Cai. Người ca sĩ Bách Linh Điểu lại hát lên bài chúc tụng:
Cổ nó khỏe như cổ của con sư tử,
Mắt nó sáng như sao đêm trên trời,
Tiếng hí nó vang rền như tiếng hổ gầm,
Thân nó khỏe gọn như loài hươu nai,
Đôi tai của nó đứng thẳng như tai loài sói,
Bờm nó đẹp như đuôi chim phượng hoàng,
Đuôi nó xinh như cầu vồng ngũ sắc,
Vó thép nó đạp nát hằng nghìn quả núi,
Đây mới là một con tuấn mã,
Dành cho chú rể đi đón cô dâu.
Mình nó long lanh hàng nghìn hạt mồ hôi trong sáng,
Bốn vó nó sẽ mở ra con đường hạnh phúc thênh thang!
Dã Tốc Cai đón nhận chén rượu của một người đưa tới, đổ hết xuống bờm của con ngựa rồi nhảy phóc lên lưng nó. Giữa tiếng hoan hô và tiếng cười nói rôm rả, Dã Tốc Cai thúc ngựa đi đến "nhà gái" của nàng dâu - chiếc lều Mông Cổ của gia đình Mông Lực Khắc.
Vợ Mông Lực Khắc và Khoát A Hắc Thần mỗi người một bên, đỡ lấy Kha Ngạch Luân ăn mặc và trang điểm hết sức lộng lẫy từ trong lều bước ra.
Cô dâu và chú rể cùng bước tới đống lửa đang bùng cháy quì xuống ngước nhìn bầu trời xanh vĩnh cửu cùng nhau vái lạy.
Nghi lễ được tiến hành ngắn gọn, nhưng những hoạt động chúc mừng quanh đống lửa thì lại được kéo dài. Mọi người cùng nhảy quanh đống lửa, vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu sữa ngựa. Ăn uống xong, họ bắt đầu vừa hát vừa nhảy và khi đã hát đã nhảy mỏi mệt thì họ dừng lại tiếp tục ăn uống, mãi cho đến khi ăn thịt nướng thật no, uống rượu thật say, tiếng hát bắt đầu lỗi nhịp, điệu múa bắt đầu chếch choáng và người này nối tiếp người kia ngã lăn ra bãi cỏ nằm ngủ mê như chết, hoàn toàn không hay biết gì tử thần mỗi lúc càng đến gần họ!
Dã Tốc Cai và Kha Ngạch Luân uống rượu không nhiều, nhưng lòng họ thì đã say từ lâu. Trong một gian lều Mông Cổ được bày trí hoàn toàn mới, hai người nằm nghiêng đối diện nhau, say đắm nhìn nhau. Dã Tốc Cai mân mê chiếc bím nhỏ của Kha Ngạch Luân, nói:
- Anh chừng như đã có lần gặp em rồi!
- Gặp ở đâu?
- Dường như gặp trong mộng, mà cũng dường như gặp ở bộ lạc Hoằng Cát Thích lúc anh theo mẹ về thăm quê nhà.
- Anh từng tới bộ lạc Hoằng Cát Thích sao?
- Mẹ anh là một cô gái đẹp nổi tiếng tại bộ lạc Hoằng Cát Thích. Đã từ lâu bà từng dẫn anh về bộ lạc Hoằng Cát Thích để thăm quê nhà. Kể từ đó trở về sau, trong đầu óc của anh lúc nào cũng mang theo hình ảnh một cô gái bé nhỏ Hoằng Cát Thích. Đó là một cô gái trên đầu có đội một vương miện kết bằng hoa tươi màu vàng rực, cưỡi trên lưng một con ngựa Kim. À, đúng rồi miệng cô ta còn ngậm hai chiếc lá mã lan để thổi lên những giai điệu dân ca nữa?
- Thật thế hả?
- Nếu thế thì đúng là em rồi. Lúc còn nhỏ em rất thích kết những vòng hoa tươi đội lên đầu và cha em cũng cho em một con ngựa kim bé nhỏ để cưỡi, ngoài ra, còn dạy em dùng lá mã lan để thổi lên những giai điệu của những bản hát ca ngợi? - Kha Ngạch Luân vừa nói vừa xích lại nằm sát bên cạnh Dã Tốc Cai, đưa những ngón tay thon nhỏ lên vuốt nhẹ gò má của chàng.
Dã Tốc Cai nói qua giọng âu yếm:
- Anh chờ em đã lâu lắm rồi đó Kha Ngạch Luân ơi!
Kha Ngạch Luân thở dài, đáp:
- Em gặp anh như vầy là quá muộn màng!
Dã Tốc Cai đỡ Kha Ngạch Luân lên, rồi dùng một ngón tay chỉ thẳng vào mũi nàng nói:
- Anh muốn em sinh ra cho anh 10 đứa con trai!
- Hả! Sinh làm gì nhiều như vậy?
- Sinh nhiều hơn nữa cũng chẳng sao?
- Ôi chao! Bộ anh không muốn sanh con gái sao?
- Con gái thì làm sao cưỡi ngựa ra trận đánh giặc? Anh cần phải đánh bại người Miệt Nhi Khất, người Tháp Tháp Nhi và còn phải đánh bại nước Kim, để trả thù cho cố Yểm Ba Hài Hãn, để cho người Mông Cổ thỏa lòng căm hận, vậy không có con trai thì làm sao được?
- Được! Vậy để em sinh toàn con trai cho anh, càng nhiều càng tốt!
- Hai người cùng cười thật vui.
Tiếng vó ngựa nện rền mặt đất. Thiết Mộc Chân Ngột Cách, Miệt Ngột Chân, Tiểu Lý Đài, Thoát Hắc Thoát A, Hợp A Đài, Xích Lặc Cách Nhi đang dẫn binh mã ào ạt tràn tới.
Người đầu tiên bị tiếng động đánh thức chính là Mông Lực Khắc đang nằm ngủ say trên mặt đất. Người vùng thảo nguyên ai ai cũng có kinh nghiệm áp sát lỗ tai xuống mặt đất để nghe tiếng động và đoán biết được có bao nhiêu người ngựa đang kéo tới phía mình. Trong cơn say rượu, Mông Lực Khắc ngã ra mặt đất nằm ngủ, cũng may là một bên tai anh ta đã áp sát mặt đất, cho nên khi bất ngờ nghe được những âm thanh rung chuyển mặt đất, thì liền giật mình thức dậy. Cả người anh ta toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng kịp thời to tiếng kêu gọi cho người chung quanh thức giấc và nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa không yên, tra roi chạy đi khắp mọi nơi tiếp tục la lớn:
- Mau thức dậy? Người Tháp Tháp Nhi và người Miệt Nhi Khất đang kéo tới kia! - vừa la anh ta vừa thúc ngựa tiếp tục chạy đi thông báo khắp mọi nơi và dùng ngọn roi da trong tay đánh vào những người Mông Cổ đang nằm ngủ say trên mặt đất, cũng như đánh vào những căn lều Mông Cổ mà mọi người đang ngủ. Âm thanh từ tiếng gào của anh ta đã biến dạng - Người Tháp Tháp Nhi, người Miệt Nhi Khất đang kéo tới kia kìa!... Hãy mau thức dậy đi nào!...
Mọi người bị tiếng kêu của anh ta đánh thức và ai ai cũng tỏ ra hốt hoảng. Tuy nhiên, qua những cuộc chiến loạn nhiều năm, đã tạo cho mọi người một bản năng tự vệ rất nhanh nhạy. Họ không cần ai chỉ huy, từng người một nhanh nhẹn chạy đến chuồng ngựa của mình và tuốt lưỡi đao cong cầm trên tay, sẵn sàng chiến đấu.
Anh chàng Tháp Lý Hốt Đài vừa trong cơn mộng giật mình thức dậy, không kịp mặc y phục đã nhảy ra khỏi chiếc lều Mông Cổ lên tiếng chửi đổng:
- Bớ Dã Tốc Cai! Bớ thằng Dã Tốc Cai đáng chết! Tai họa này là do một mình nhà ngươi gây ra. Người Mông Cổ lại phải chịu đổ máu một lần nữa rồi!
Dã Tốc Cai đã mặc nhung phục từ lâu, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Tháp Lý Hốt Đài xô mạnh anh ta ra, nói:
- Hãy im chiếc mồm quạ của nhà ngươi lại đi nào! Chả lẽ trước đây 15 năm, người bị Thiếc Mộc Chân Ngột Cách bán đứng không phải là tổ phụ của nhà người hay sao?? - Dứt lời, Dã Tốc Cai quay sang Mông Lực Khắc ra lệnh - Này Mông Lực Khắc, hãy triệu tập tất cả dũng sĩ Mông Cổ lại để đi chận đánh kẻ thù của chúng ta!
Năm 1162, cũng tức là hai năm sau khi người Miệt Nhi Khất liên hợp với người Tháp Tháp Nhi tấn công vào doanh trại của người Mông Cổ, một cuộc chiến tranh của người Mông Cổ báo thù người Tháp Tháp Nhi lại bùng nổ.
Trên cột cờ cao ngất dựng bên ngoài doanh trại có treo chín chiếc đuôi trâu lùn và chín lá Bạch mao đại quân kỳ.
Hàng vạn chiến sĩ trai trẻ người Mông Cổ đứng thành hàng ngũ, mã tấu và giáo dài trông san sát như rừng. Các tay đánh trống trên chiến xa liên tục thúc trống ầm ầm. Các giáo sĩ đạo Tát Mãn (Shamanism) đang nhảy múa để cúng thần, cầu xin với trời cao bảo hộ cho những chiến sĩ xuất chinh. Người tiễn đưa cầm từng vá (phễu) rượu sữa ngựa mời các chiến sĩ chuẩn bị xuất chinh và chúc cho thân nhân của mình được bình an trở về.
Dã Tốc Cai đưa cao một cánh tay lên, tức thì tiếng trống im hẳn. Ông cất giọng sôi nổi nói:
- Xin tất cả mọi người đừng quên 16 năm về trước, cố Khả Hãn Yểm Ba Hài với một tấm lòng trong sáng, chỉ mang theo mấy người tùy tùng đến bộ lạc Tháp Tháp Nhi để cầu hôn, bị một kẻ có lòng dạ lang sói như thủ lĩnh Thiếc Mộc Chân Ngột Cách của bộ lạc Tháp Tháp Nhi, bắt trói đem nộp cho nước Kim, để cho vua Kim là Hy Tông giết cố Khả Hãn của chúng ta bằng cách đem đóng đinh lên một con lừa gỗ để giết chết lần hồi!
- Yểm Ba Hài! Yểm Ba Hài! Yểm Ba Hài! - Quần chúng la to với một tình cảm căm thù và sôi sục.
Dã Tốc Cai vung mạnh một cánh tay lên, hô lớn:
- Xin đừng quên lời trối của cố Khả Hãn, là phải đòi lại món nợ máu này với bộ lạc Tháp Tháp Nhi!
- Phải trả thù! Phải trả thù! Phải trả thù! - Tiếng thét của chiến sĩ Mông Cổ làm rung động cả bầu trời xanh.
Tiếng trống tiếp tục nổi lên ầm ầm. Số người của Dã Tốc Cai bắt đầu lên ngựa, hướng dẫn binh sĩ xuất phát. Dã Tốc Cai vừa đi vừa gật đầu ngỏ ý đáp lễ với các phụ lão, các thân nhân đứng dài theo hai bên đường để đưa tiễn. Dã Tốc Cai nhìn thấy Khoát A Hắc Thần đang đỡ Kha Ngạch Luân mang bụng bầu đứng trước chiếc lều Mông Cổ của mình. Đôi mắt Kha Ngạch Luân lóng lánh ánh lệ. Dã Tốc Cai dùng đôi chân thúc mạnh vào hông ngựa, để con chiến mã bước nhanh hơn. Thoát Đóa cũng đưa cao ngọn quân kỳ màu đen, thúc ngựa đi nhanh cho kịp chủ tướng.
Giống như trước đây một năm, cũng vào mùa thu vàng, ngọn quân kỳ màu đen của Dã Tốc Cai đã mang đến cho người Tháp Tháp Nhi sự hận thù và sự chết chóc. Nhưng có chỗ không giống nhau với một năm trước đây, ấy là Kha Ngạch Luân đã từ một cô gái đã trở thành một sản phụ.
Vợ của Mông Lực Khắc cũng đã tới nơi để giúp Khoát A Hắc Thần đỡ Kha Ngạch Luân nằm lên một tấm thảm da cừu trải rộng trên mặt đất. Kha Ngạch Luân đau bụng đến khắp cả vầng trán đều toát ra những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu. Khoát A Hắc Thần nói luôn miệng:
- Ôi chao! Chủ nhân lại vắng mặt đúng trong thời điểm này!
Bà vợ của Mông Lực Khắc nói với Kha Ngạch Luân qua thái độ đồng tình:
- Từ bấy lâu nay, người Mông Cổ luôn sống trong thù hận và chiến tranh, còn người ở bộ lạc Hoằng Cát Thích như chị thì quen sống trong những ngày thanh bình, cho nên cảm thấy cuộc sống luôn chém giết này chắc là không quen lắm hả?
Kha Ngạch Luân tất nhiên không thể không tiếp nhận sự thật đó - làm vợ của người Mông Cổ, thì phải nghe theo mọi sự an bài của trời cao. Một khi chiến tranh xảy ra cũng giống như một tảng đá lớn từ trên núi cao lăn xuống, không ai có sức mạnh nào ngăn chặn nó được. Đối với nàng, cũng như mọi người khác đành phải âm thầm cầu nguyện cho những người thân của mình giành được thắng lợi trong chiến tranh. Mong những mũi tên bén của họ sẽ xuyên thủng qua cổ họng của kẻ thù, những thanh đao của họ sẽ chặt đứt đầu của kẻ thù, cầu mong cho tất cả họ đều có thể bình yên trở về!
- Ối trời! - Kha Ngạch Luân ôm bụng gào to.
Bà vợ của Mông Lực Khắc siết chặt cánh tay của Kha Ngạch Luân nói:
- Hãy dùng bàn tay siết chặt lấy tay tôi và hãy hít thở mạnh lên.
Kha Ngạch Luân chỉ còn cầu cứu nơi bà vợ của Mông Lực Khắc, bằng cách siết mạnh cánh tay của ba ta, trăn trở, rên la... Thời gian trôi qua thật chậm chạp và không biết Kha Ngạch Luân đã chảy bao nhiêu mồ hôi...
- Tu oa!... Tu oa!...
Một hài nhi đã chui ra và nằm gọn trên tấm thảm da cừu.
Ngày hôm đó, khi mặt trời vừa lên cao thì đoàn quân Mông Cổ chiến thắng trở về. Trong chiếc củi bằng gỗ chở trên một cỗ xe chính là Thiếc Mộc Chân Ngột Cách. Tình trạng này ít nhiều giống với tình trạng cách đây 16 năm khi Yểm Ba Hài Hãn bị bắt giải đến thủ đô của nước Kim. Người Mông Cổ cảm thấy hả hê vì lần này họ đã đánh người Tháp Tháp Nhi một đòn nặng nề và bắt sống được thủ lĩnh của họ là Thiếc Mộc Chân Ngột Cách. Sự thắng lợi làm cho quên đi trong cuộc chiến tranh lần này người của họ cũng phải đỗ ra bao nhiêu máu và càng không nghĩ tới việc Thiết Mộc Chân Ngột Cách bị bắt, đã gieo vào lòng của người Tháp Tháp Nhi bao nhiêu là thù hận. Từ đó, họ sẽ phải trả một cái giá to lớn đến đâu khi người Tháp Tháp Nhi tiến hành việc trả thù trong thời gian sắp tới. Không, sự thắng lợi trước mặt đủ để cho họ cảm thấy say sưa rồi. Người ca sĩ được mọi người gọi là Bách Linh Điểu ngồi trên lưng ngựa cất tiếng hát khải hoàn ca. Mọi người cũng ngồi trên lưng ngựa khoa chân múa tay, thậm chí có những người đứng thẳng lên lưng ngựa để nhảy múa.
Khoát A Hắc Thần nghe động, vội vàng bước ra khỏi cửa lều Mông Cổ, hướng về Dã Tốc Cai la to:
- Bớ lãnh tụ Dã Tốc Cai! Bớ lãnh tụ Dã Tốc Cai! Hãy mau vào xem đứa con trai của ngài đây này!
Dã Tốc Cai đang khoa chân múa tay, vội vàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chạy thẳng vào chiếc lều của mình và chừng như quên mất chung quanh, làm cho mọi người cùng cười rộ. Dã Tóc Cai cắm cây giáo dài trước cửa lều, rồi la to:
- Con trai tôi ở đâu nào? - Vừa la ông ta vừa đâm sầm chạy thẳng vào phía trong.
Bà vợ của Mông Lực Khắc đưa tay chận lấy Dã Tốc Cai đang chạy về hướng Kha Ngạch Luân như một chiến sĩ xung phong, nói:
- Hãy nhẹ nhàng một tí, đứa bé vừa mới ngủ yên. Ôi chao! ngài đừng làm nó giật mình đấy!
Nhưng Dã Tốc Cai nào chịu nghe theo lời bà ta. Khi nhìn thấy đứa hài nhi đang nằm bên cạnh Kha Ngạch Luân, ông ta vội vàng bế nó lên và dùng giọng nói ồ ề như tiếng bò rống la lên:
- Một dũng sĩ của gia tộc hoàng kim đâu lại nhút nhát như vậy!
Xem này, trong bàn tay bé nhỏ của nó đang nắm chặt lấy gì đây? Hãy cho cha xem nào, con từ trời cao mang xuống đây bửu bối chi thế? - Ông ta gỡ nhè nhẹ bàn tay của đứa hài nhi ra, thấy trong lòng bàn tay của đứa hài nhi đang nắm chặt một cục máu đông, cũng giống như những cục máu đông trên đầu cây giáo "Tô lỗ đỉnh"!
Kha Ngạch Luân cố nhóng mình dậy, hỏi qua giọng háo kỳ:
- Trong tay thằng bé nắm gì vậy?
Dã Tốc Cai đang há hốc miệng vì quá vui mừng, nói ngay:
- Một cục máu đông! Mà không, một cây giáo dài "Tô lỗ đỉnh"! Ôi chao!... này Kha Ngạch Luân, em thật là một cô gái phi thường, đã sinh ra cho ta một thằng bé trai trong tay cầm ngọn giáo "Tô lỗ đỉnh"! Sau này nó chắc chắn sẽ thành một anh hùng thảo nguyên, tiếng tăm rung chuyển khắp cả thiên hạ!
Ngọn giáo dài "Tô lỗ đỉnh" thường được cắm đứng trước cổng doanh trại của người Mông Cổ. Đó là một cây giáo vừa to vừa cao, từ bấy lâu nay được người Mông Cổ xem là thần chiến tranh. Các chiến sĩ trước khi xuất trận đều mời các giáo sĩ Tát Mãn cử hành nghi thức tế lễ trước ngọn giáo này. Mỗi sự chiến thắng trong chiến tranh đều do ngọn giáo này phù hộ. Dã Tốc Cai được một đứa con trai trong tay cầm ngọn giáo "Tô lỗ đỉnh", tất nhiên là vui mừng không kể xiết. Kha Ngạch Luân nhìn thấy da mặt của chồng bị sạm đen bởi thuốc súng, đôi mắt trào lên những hạt lệ đầy hạnh phúc, nói:
- Anh hãy đặt tên cho con đi nào?
Dã Tốc Cai suy nghĩ trong giây lát, nói:
- À nó chào đời trong khi ta bắt sống được Thiết Mộc Chân Ngột Cách. Gã tiểu tử này đánh giặc cũng giỏi, cái tên nghe cũng hay "Thiết Mộc Chân" có nghĩa là do sắt biến hóa ra, vậy theo ta nên đặt tên cho thằng bé này gọi là "Thiết Mộc Chân" đi nào! Chỉ có con trai ta mới xứng đáng gọi là Thiết Mộc Chân! Một Thiết Mộc Chân đúng với cái nghĩa của nó! - vừa nói Dã Tốc Cai vừa ẵm đứa bé chạy ra khỏi chiếc lều của mình, quay sang Na Khả Nhi Thoát Đóa to tiếng ra lệnh - Hãy đem chém đầu Thiết Mộc Chân Ngột Cách cho ta! Trên thế giới này chỉ có một Thiết Mộc Chân là con trai của ta, một Thiết Mộc Chân độc nhất vô nhị!
Dã Tốc Cai phấn khởi đưa cao đứa con trai lên trời, làm cho cậu bé Thiết Mộc Chân khóc ré lên.
Tháng 7 âm lịch năm 1162, cũng tức là niên hiệu Thiệu Hưng năm thứ 31 của vua Cao Tông triều đình Nam Tống và cũng tức niên hiệu Đại Định năm thứ hai của vua Thế Tông nhà Kim, trong khi người Nữ Chân và người Hán đang tranh giành thiên hạ tại vùng Trung Nguyên, chưa biết ai sẽ là người chiến thắng, thì tại phía bắc của nước Trung Quốc trong một chiếc lều Mông Cổ cạnh bờ sông Onon, Thiết Mộc Chân trong tay siết chặt hòn máu đông giống như hòn máu trên dầu ngọn giáo "Tô lỗ đỉnh" đã chào đời giữa một hoàn cảnh chiến loạn.
Tên của cậu bé này đã in đậm dấu ấn của một xã hội đang xáo trộn. Có ai biết được cậu bé này đã làm thay đổi lịch sử nước Trung Quốc và lịch sử thế giới vào thế kỷ thứ 13? - Đó là cậu bé mà sau này được gọi là Thành Cát Tư Hãn và được xem là "Con cưng của trời".
Thành Cát Tư Hãn Thành Cát Tư Hãn - Du Trí Tiên & Chu Diệu Đình Thành Cát Tư Hãn