An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 87 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 817 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:16:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Chuyện Này Là Các Ngươi Ép Ta
ủ rồi! " Phượng Cẩn Nguyên đánh gãy lời nói Kim Trân, nhưng lại cảm thấy sự việc thực sự kỳ lạ, đã lại vội hỏi câu:" Ngươi nói thật chắc chắn?"
Kim Trân đáp:" Khi đó thiếp thân là thiếp thân hầu hạ bên cạnh đại phu nhân, tự nhiên là biết được. " Lại liếc nhìn Phượng Trầm Ngư, nói: " Đại tiểu thư chắc cũng không quên a! Chẳng qua... Nếu theo đại tiểu thư từng nói, có thể là Đại thiếu gia nói đùa thôi, là thiếp thân lắm mồm."
" Trầm Ngư." Phượng Cẩn Nguyên mặt lạnh hỏi:" Kim Trân nói vừa rồi là thật sự?"
Phượng Trầm Ngư gương mặt đỏ bừng lên, sự kiện kia hơn một năm nay vẫn luôn là một cây gai trong lòng nàng, càng nghĩ càng buồn nôn.
Phượng Tử Hạo dù sao cũng là thân ca ca nàng, tình huống như thế, nàng sao nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng. Nhưng Kim Trân nói lại xác thực thật tình, chuyện đêm đó nha đầu trong sân đều biết, tuy sau này Thẩm thị hạ lệnh cấm khẩu, nhưng nếu cha nàng muốn tra, cũng khó bảo đảm không tra được.
Phượng Trầm Ngư bất đắc dĩ, đành phải tìm cho Phượng Tử Hạo một lý do: " Ca ca ngày ấy uống nhiều rồi. "
Phượng Cẩn Nguyên nhìn Phượng Tử Hạo trên mặt đất, hai tay nắm thành quyền, thở nặng hô hô.
Còn không chờ hắn nói cái gì, liền nghe trên đường nhỏ ngoài sân truyền đến một tiếng khóc rung trời —— " Tử Hạo a! " Sau đó thì thấy Thẩm thị thân thể mập mạp xoay vặn tới. " Tử Hạo a! Tử Hạo của ta a! "
Thẩm thị khóc kiểu này trong nháy mắt để Phượng Vũ Hoành nghĩ đến hai chữ: Khóc tang.
Cùng nàng có ý nghĩ giống vậy người hiển nhiên không chỉ là một cái, chỉ thấy An thị và Hàn thị cùng nhíu mày, lão thái thái thẳng thắn lại gõ Thẩm thị một gậy: " Khóc cái gì khóc! Cháu của ta còn chưa có chết đâu! "
Thẩm thị cũng không tính toán với lão thái thái, bất chợt thả ra Phượng Tử Hạo, xoay người lại liền nhào về phía Phượng Vũ Hoành.
Vong Xuyên không kịp cản, Thẩm thị hai cánh tay chạy thẳng tới bóp cổ Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành sao có thể để cho nàng thực hiện được, lúc tay nàng thả đển cổ mình cũng đưa tay ra, lại không đem Thẩm thị đẩy trở về, vẫn làm cho hai cánh tay của nàng bóp lên cổ mình. Chỉ là Thẩm thị dù thế nào cũng không dùng sức được, Phượng Vũ Hoành tay nhỏ nhìn như gầy yếu cũng không biết từ đâu tới sức lực lớn như vậy, y như 2 cái kìm sắt, kìm chặt 2 tay nàng.
Thẩm thị càng không làm được gì lại càng muốn dùng lực, cứ như vậy, nhìn tại trong mắt mọi người vây xem, chính là Thẩm thị liều mạng bóp cổ Phượng Vũ Hoành, mà Phượng Vũ Hoành thì lại tận lực chống lại. Thế nhưng hiển nhiên Phượng Vũ Hoành ức lực không bằng Thẩm thị, cũng không to lớn như Thẩm thị, hai ba lần đã bị Thẩm thị làm cho liên tục lùi về phía sau.
" Mẫu thân! Mẫu thân ngươi muốn làm gì? Cứu... Cứu mệnh a! " Phượng Vũ Hoành giả bộ bất lực, còn ho khan vài tiếng.
An thị cuống lên: " Lão gia! Tiếp tục như vậy là sẽ xảy ra án mạng a! "
Vong Xuyên và Hoàng Tuyền hai người cũng diễn, cũng không đi giúp Phượng Vũ Hoành, mà là cùng nhau quỳ xuống đất —— " Cầu Phượng tướng tha Ngự vương phi chúng ta! Cầu Phượng tướng tha Ngự vương phi chúng ta! " Nói rồi liền quỳ ngẩng đầu lên.
Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên, bên người hai cái gã sai vặt theo hầu liền xông lên trên, hai ba lần mới đem Thẩm thị lôi ra.
Thẩm thị oa oa kêu to:" Buông ta ra! Ta muốn giết nàng! Ta muốn giết nàng! Cái gì Ngự vương phi, Phượng Vũ Hoành mưu hại là tiểu cữu tử hoàng đế tương lai! "
" Nhanh chóng đưa người kéo đi cho ta!" Thẩm thị lời vừa thốt ra, Phượng Cẩn Nguyên có phản ứng trước hết. Đường đường tả thừa tướng, một thân mồ hôi lạnh đều bị này nữ nhân điên dọa cho đi ra. " Kéo về Kim Ngọc viện đi! Không cho phép người nào thả nàng ra! Đêm nay nha đầu thả nàng ra đánh 30 trượng, đuổi ra phủ đi! "
Bị hắn lạnh lùng phân phó, Thẩm thị rất nhanh đã bị người kéo đi.
Phượng Trầm Ngư mặt cũng hoàn toàn trắng bệch, liền cả lão thái thái đều run run.
Chẳng ai nghĩ tới Thẩm thị lại có thể trước công chúng đem bí mật người nhà họ Phượng ngầm hiểu ý nói ra, huống chi... Lão thái thái giậm chân! Trong sân này còn có hai cái nha đầu Ngự vương phủ a!
Phượng Vũ Hoành giả vờ ho khan một trận, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền tới vì nàng vỗ lưng, thật vất vả hết ho, này mới kinh ngạc nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên hỏi: " Thì ra mẫu thân ôm tâm tư này! " Lại nhìn Trầm Ngư, sau đó gật đầu: " Tỷ tỷ xác thực chính có dáng vẻ khuynh thành, phụ thân sao không nói sớm, A Hoành là vạn lần cũng không dám đắc tội Hoàng hậu nương nương tương lai cùng thân ca ca nàng a! "
" Ở đâu ra Hoàng hậu nương nương! " Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng chặn miệng nàng: " Lời nói của một bà điên, ngươi cũng tin? " Hắn muốn nhanh chóng kết thúc cái đề tài này, đã đêm câu chuyện trở về sự kiện của Phượng Tử Hạo: " Các ngươi trước khi đánh người sao không thử hỏi là ai? Hắn đến cùng là huynh trưởng của ngươi, vạn nhất có mệnh hệ gì... "
" Phụ thân! " Phượng Vũ Hoành lên giọng: " Xin hỏi phụ thân, nếu như đêm nay ta không phải may tỉnh trước, ngài cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì? Vừa rồi Kim Trân di nương cũng nói, Đại ca ca ngay cả giường đại tỷ cũng dám bò lên, thế nhưng cũng đã nằm bên gối. Đối với muội muội ruột còn như vậy, huống chi ta chỉ là thứ muội này. " Đang nói chuyện, bất chợt che miệng: "A...! Lời này không thể lại nói, đại tỷ tương lai là muốn làm hoàng hậu, vạn nhất bị người ta biết Hoàng hậu nương nương lúc mười bốn tuổi năm ấy từng bị huynh trưởng mười sáu tuổi bò lên giường, vậy làm sao được? "
Phượng Trầm Ngư cảm thấy bản thân muốn hộc máu, Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy bản thân muốn hộc máu, lão thái thái cuống họng cũng là thấy ngai ngái khí.
Có thể Phượng Vũ Hoành lời nói vẫn chưa nói xong, chợt nghe nàng tiếp tục nói: " Các ngươi từ lúc tới Liễu Viên vẫn luôn trách ta, có nghĩ tới hay không đêm nay việc này rốt cuộc là ai sai? "
Lão thái thái không cam lòng:" Tử Hạo là mệnh căn* duy nhất Phượng gia a!"
Mệnh căn: sinh mạng
Phượng Vũ Hoành cười gằn:" Nha đầu của ta còn chưa có ảnh hưởng tới tính mạng của hắn! Mệnh căn duy nhất? Nếu như ta nhớ không lầm, sáu năm trước thời điểm Tử Duệ ra đời các ngươi cũng là nói như vậy. Cái gọi là duy nhất, chẳng qua là một cái ' chữ ' dòng chính, chúng ta cũng là người từng làm đích tử đích nữ, bây giờ nghĩ đến, thật là khiến người đau lòng. Ban ngày Tử Duệ bị mẫu thân hại, ban đêm ta lại bị huynh trưởng hại, rốt cuộc là bọn hắn hai mẹ con hắn trong tâm chính là nghĩ giết sạch chúng ta, vẫn là Phượng phủ muốn đuổi tận giết tuyệt bọn ta? "
" Càn rỡ! " Phượng Cẩn Nguyên thực sự nghe không nổi nữa:" Tuổi còn nhỏ ngươi ở đâu có nhiều tâm tư thế này? "
Nàng nhíu mày:" Phụ thân ngươi còn đang chỉ trích ta? "
Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy Phượng Vũ Hoành đối với chuyện này có chút thật quá mức rồi, có thể hắn chính là không ưa thái độ này của Phượng Vũ Hoành. Hắn không hiểu, rõ ràng mới trước đây còn là một đứa con gái ôn nhu thuận thuận, sao biến thành sắc bén như bây giờ vậy?
" Chuyện này ta tự sẽ cho ngươi lời giải thích, vi phụ chỉ là nhắc nhở ngươi chú ý lời nói. " Thanh âm hắn trì hoãn, tư thái cũng thấp xuống.
Phượng Vũ Hoành cười khổ:" Ta nếu không làm càn, đây là một con đường chết; ta nếu không lớn mật, sớm đã chết ở trong tay phu xe các ngươi phái đi tây bắc đón chúng ta. Ai không muốn phụ tử tứ hiếu? Chuyện này là các ngươi ép ta."
Nghe nàng nhấc lên phu xe, Phượng Cẩn Nguyên lần thứ hai đuối lý.
Lão thái thái ngồi bệt trên mặt đất, không ngừng mà kêu: " Hạo nhi Hạo nhi ", Trầm Ngư dứt khoát hướng Phượng Vũ Hoành quỳ xuống: " Nhị muội, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, ta trả vị trí dòng chính nữ cho ngươi, van cầu ngươi buông tha mẫu thân và ca ca a! "
Phượng Vũ Hoành lắc đầu:" Dòng chính nữ ta không gì lạ: không thèm khát, ta cũng không có dã tâm làm hoàng hậu. Phu quân của ta là Cửu hoàng tử ở trên chiến trường bị trọng thương, hắn nhất định là không đảm đương nổi hoàng thượng, cho nên các ngươi gây khó dễ cho ta, quả thực hành vi quá ngu xuẩn. Có tâm tư này, không bằng đi đối phó những cô nương nhất định phải cùng ngươi trở thành kẻ địch, mà không phải ta cái muội muội hiện tại này, đệ muội tương lai."
Phượng Trầm Ngư ngẩn người, cảm thấy Phượng Vũ Hoành nói tới kỳ thực rất có đạo lý. Nàng cũng không nghĩ cùng cái muội muội hoàn toàn không có uy hiếp gì với mình khó xử, nhưng cố tình chỉ là có chút từ nhỏ đến lớn tích lũy được ân ân oán oán vắt ngang, nàng vừa nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, sẽ cảm thấy chính mình căn bản không phải dòng chính nữ Phượng phủ.
Nói chung, Phượng Vũ Hoành chính là chướng mắt nàng.
" Đại tỷ mau dậy đi. " Phượng Vũ Hoành phất tay, Hoàng Tuyền đi qua đem Trầm Ngư cưỡng ép nhấc lên. " Phụ thân hay là trước mời thầy thuốc cho đại ca chữa thương quan trọng hơn, Về phần hắn bò qua giường đại tỷ tỷ lại tới bò giường thứ muội chuyện này, Có thể ngày mai tái thẩm. "
Nàng là đang nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên, đừng nghĩ cứ lừa gạt sự việc như vậy. Chết cũng muốn kéo đệm lưng, ta sẽ không quên chuyện dòng chính nữ nhà ngươi bị người ngủ qua.
Phượng Cẩn Nguyên tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói Phượng Vũ Hoành, chỉ cảm giác bản thân vô cùng túng quẫn, nhưng lại phạm sai tại trong tay một đám nhi nữ. Thật không khác một cái đèn cạn dầu a!
" Đi gọi khách khanh đại phu đến, chữa thương cho Đại thiếu gia. " Hắn mỏi mệt đi vào trong viện ngồi xuống băng đá, " Chung quanh đêm nay đều đã tỉnh dậy, liền mượn khu nhà nhỏ này trước hết để cho đại phu nhìn thử thương thế nói sau đi, dưới thương thế không xác định lại mang lên nơi khác, chỉ sợ không được. "
Hắn vừa nói một bên nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, hi vọng nàng ít nhất có thể cho người đem Phượng Tử Hạo nhấc vào trong nhà.
Có thể Phượng Vũ Hoành vẫn cứ không nghe ra, chỉ nói: " Cũng tốt, Liễu Viên cách xa các sân khác trong phủ, đại ca cái dạng này chỉ sợ lúc nhấc đi qua, sẽ gặp nguy hiểm. "
Lão thái thái thực sự nghe không nổi nữa, trách cứ nàng:" Ngươi liền không nói khiến người nhấc đại ca ngươi tới phòng?
Thần Y Đích Nữ Thần Y Đích Nữ - Đường Thập Lục