We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 553
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 553: Lật ngược tình thế!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Hà Minh Sơn mừng rỡ, biết được người này là bạn gái chính thức của Diệp Thanh, lúc này cười nham hiểm, giẫm lên trước, bàn tay như cái quạt giơ lên, chộp tới lưng Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh năm trên đất hôn mê rất lâu, vừa mới tỉnh lại, mở mắt thấy bên cạnh mình đều là thi thể vết máu, mùi tanh tưởi đập vào mũi, cô là cô gái sạch sẽ, thậm chí còn có chứng bệnh sạch sẽ, lúc này đầu đau như búa bổ mê mẩn tất nhiên vô cùng bản năng xốc các thi thể ra, sau đó, vội vàng đứng lên, căn bản không ngờ được sau mình còn có một sát tinh.
Lập tức, Ninh Não Nhi, Trần Du, Ngô Viện Viện mấy người đều hét lớn
- Tiểu Linh, chạy mau!
- Bác sĩ Mã, mau chạy đi!
- Chị Tiểu Linh, cẩn thận phía sau chị kìa!
….
- Tiểu Linh …
Diệp Thanh rống lên, dưới chân vừa đạp như một cơn gió xuyên qua, tỏng lòng vừa mừng vừa lo, mừng là Mã Tiểu Linh bình yên vô sự, lo lắng là, mình cách cô ấy hơi xa, không biết có kịp đến cứu không, Hà Minh Sơn đáng chết này nếu ngươi dám làm tổn thương một sợi tóc của Tiểu Linh, ông nhất định sẽ lột gân ngươi, chặt thành tương tương thịt, sau đó quăng vào trong biển.
Mã Tiểu Linh thấy Diệp Thanh không kìm nổi mừng rỡ, đầu lập tức tỉnh táo vài phần, tuy nhiên, sau đó nghe thấy tiếng hô và nhắc nhở lập tức phản ứng, cũng không thèm nhìn lại phía sau, liền chạy về phía Diệp Thanh, cô chân dài, thường ngày yêu thích vận động, bước chân mau lẹ, chỉ đáng tiếc hôn mê quá lâu, chân tay sớm đã khí huyết không lưu thông, hơi loạng choạng, lúc này bất ngờ chạy nhanh, sau lưng lại có một tên điên như thú hoang truy đuổi, cười gian hiểm, trong lòng cô lo lắng, làm sao chạy được mau lẹ, đột nhiên dưới chân bị thi thể quấn lấy, vồ cô ngã xuống đất.
Hà Minh Sơn cười sằng sặc, nhảy người lên, như diều hâu bắt gà vậy, hung bạo bổ vào Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh thét lên một tiếng kinh hãi, ứng biến cũng nhanh, lật người lăn, không ngờ tránh thoát được sự tấn công của Hà Minh Sơn.
- Tiện nhân, nhận lấy cái chết này!
Hà Minh Sơn giận dữ, rõ ràng là một ả tiện nhân, cũng dám trốn móng vuốt của ông, lúc này, lưng chuyển mạnh, như một con hổ đói vồ mồi, hai tay chụp hướng vào người Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh lại lăn, nhưng cũng không trốn được, cho dù lăn thế nào đều phát hiện, bàn tay đối phương đang bao phủ trên người mình.
Lập tức rơi vào ma thủ, đột nhiên, một bóng chân bay tới, còn kèm theo tàn ảnh, thình lình đá trúng xương sườn của Hà Minh Sơn, lập tức tiếng răng rắc vang lên, người cơ thể Hà Minh Sơn như cánh diều bị đứt dây bay ra ngoài.
May mà Diệp Thanh tới kịp.
- Tiểu Linh, em có sao không?
Diệp Thanh đỡ Mã Tiểu Linh dậy, ôm cô vào lòng, lau vết máu trên mặt cho cô, thương tiếc mãi.
Mã Tiểu Linh trông thấy gương mặt thân thương, chớp chớp mắt, cuối cùng cũng không kìm nổi, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, “ Òa” khóc lên, gục vào trong lòng Diệp Thanh.
Khóc như hoa lê gặp mưa, khóc không thành tiếng, vẫn là cô gái kiên cường cũng có lúc yếu đuối, đặc biệt là, hôm nay mấy lần chết đi sống lại, bị kinh hãi quá lớn.
Ninh Não Nhi đang nhìn một đôi hạnh phúc, trong lòng chua xót đồng thời cũng ngưỡng mộ vô cùng, chép chép miệng anh đào nhỏ nhắn, quay đầu đi, thầm nói, người này, sao không đến không ôm chị đây cũng rất cần ngươi ôm ấp và an ủi.
Bên cạnh, Hà Minh Sơn bị Diệp Thanh một cước đá bay ra ngoài, sau đó, gân cốt gãy, ngã trên đất, đang muốn bò lên, liền bị một Bác sĩ hơn chục tuổi giận dữ, tiến lên đấm đá, mắng chửi không ngớt.
- Cho ngươi lừa gạt chúng ta này, cho ngươi giết chúng ta này.
- Đánh chết con chó chết này.
- Ngươi đã giết anh Chu, ông phải báo thù.
- Mấy trăm mạng người, ngươi có chết trăm lần cũng không đền hết tội được.
- Đánh chết tên khốn nạn này!
Hà Minh Sơn kiêu lên thảm thiết, đồng thời lúc đó, mấy thủ hạ còn lại tất nhiên không dám manh động, bị vây lại, không trả được đòn.
Mà ai cũng không chú ý đến, ngoài hành lang đại sảnh, Niếp Tiểu Ẩn đang dẫn đám sư đệ sư muội vây đến, tuy nhiên, xa xa nhìn lại, liền lặng lẽ lui đi, định ngồi tàu ngầm nhỏ lén trốn đi, tuy nhiên bị Diệp Thanh lấy trộm ba con rồi, nhưng một nơi khác vẫn còn mấy con nữa, chẳng qua, phải ít hơn một chút, luân phiên dời đi, tuyệt đối có thể trốn về dược thần cốc, cho dù nửa đường không còn nhiên liệu, chẳng phải còn sức gió còn sức người.
Một nam tử vô cùng ấm ức, nhỏ giọng thở than:
- Chẳng lẽ chúng ta tính toán như thế?
Một người khác liếc hăn một cái, nói:
- Chuối thật, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tất nhiên mau trốn chạy thôi.
Lập tức có người phụ theo:
- Đúng đấy, đối phương hơn ngàn người, ai cũng đều tràn đầy thù hận, căm giận, cho dù chúng ta ở lại, chắc cũng bị xé tan.
- Anh em, kiến nhiều cắn chết voi, huống hồ, Diệp Thanh tiểu tử đó lợi hại hơn chúng ta nhiều, ngay cả Mã Tiểu Linh sư huynh cũng đánh chết, quả thực là thần chết.
- Hi hi, muốn ở lại thì mình ngươi ở, dù sao chúng ta cùng đi về cùng Niếp sư tỷ về Dược thần cốc.
- Ta…
Nam tử kia mới nói một câu, lập tức kéo theo rất nhiều tranh luận, lúc này bị nghẹn lại không nói nên lời, vội vàng cúi đầu, đuổi theo mấy người trước, chạy đi.
Chạy như điên
........................
Chỉ chốc lát, Hà Minh Sơn không còn thở, như chó chết nằm trên đất, còn các thủ hạ của Hà gia kia cũng không hơn gì y là mấy, tất cả đều bị đánh chết.
Thế giới cuối cùng trở nên yên tĩnh rồi.
Các Bác sĩ đứng lên, ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên “ phù phù” không biết là bác sĩ nào dẫn đầu, rất nhiều người đều xoay người nôn mửa, có người kiên cường hơn chút cũng tái nhợt, dựa tường thở hổn hển.
Tuy họ là Bác sĩ, thường ngày quen nhìn các xác chết, nhưng chữa bệnh cứu người làm nghiên cứu với việc mình giết người là hai việc khác nhau hoàn toàn, có loại di chứng này cũng quá bình thường.
Diệp Thanh đỡ cả cơ thể yếu ớt của Mã Tiểu Linh, đi về phía Ninh Não Nhi, Trần Du, Ngô Viện Viện, Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải, Hoàng Nhất Châm….
- Não Nhi, cô không sao chứ?
Diệp Thanh dịu dàng hỏi.
- Không sao cả.
Trong lòng Ninh Não Nhi ấm áp, cũng muốn lao vào trong lòng Diệp Thanh nức nở, nhưng, mím mím môi gắn nhịn.
Mã Tiểu Linh dường như cảm giác được suy nghĩ của cô, có chút xấu hổ, giãy ra, đứng cũng Ngô Viện Viện, để cho Diệp Thanh và Ninh Não Nhi không gian.
Ninh Não Nhi không khỏi cảm kích.
Một Bác sĩ kêu to:
- Hội trưởng Diệp, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Hiện nay, ai cũng biết là Diệp Thanh lẻn vào tàu giải cứu bọn họ, hơn nữa, hắn là Hội trưởng Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, ở đó có không ít người đều là hội viên hoặc đang chuẩn bị gia nhập, tất nhiên là Diệp Thanh là người dẫn đầu rồi.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, nói:
- Chúng ta đã có hơn năm chục người ngồi cano đi trước rồi, chắc sẽ nhanh chóng đến đích, đến lúc đó, chính quyền nhận được tin, nhất định sẽ đến trước tiếp ứng, hiện giờ chúng ta hãy băng bó cho những người bị thương, ngoài ra, không biết có ai biết lái tàu không?
Hắn nghĩ như thế, nếu có người biết vận hành, cho dù là lái chậm một chút, cũng hơn ở trên biển mênh mông này đợi, dù sao, hiện nay rất nhiều người mất máu quá nhiều, cần điều kiện tốt nhất để chữa trị, hơn nữa, cũng có thể lợi dụng hệ thống liên lạc trên tàu, liên lạc với chính phủ Trung Quốc.
Lập tức, có hai ba người đứng lên, nói mình chưa lái tàu lớn như vậy, nuhwng trong nhà có tàu đánh cá mấy chục tấn, từ nhỏ đã theo cha học lái, muốn đi thử một chút, Diệp Thanh tất nhiên đồng ý, chỉ dặn dò họ cẩn thận.
Trước đây, con tàu này là của Dược thần cốc, có người chuyên môn điều khiển, tuy nhiên, hiện giờ người đều đi hết rồi tất nhiên phải ngừng lại.
Sau đó, mọi người bắt đầu dọn dẹp hiện trường, trị thương, đồng thời phân các thi thể thành hai loại, một là bác sĩ, đặt ở mấy phòng riêng, còn loại kia tất nhiên là thủ hạ của Hà gia, còn có Mãnh Liệt Cương và các đệ tử của Dược thần cốc Diệp Thanh giết chết trước nữa.
ở đây đều là các Bác sĩ, chữa bệnh cứu người là sở trường nhất, hơn nữa, có các linh đan của Diệp Thanh, kỹ thuật châm cứu thần kỳ, nhưng có phàm có một hơi thở đuề được cứu sống lại, nhưng các người đã chết rồi, Diệp Thanh bó tay, hắn dù sao không phải là thần tiên, còn chưa đến cảnh giới người sống chết rồi còn có thể cứu lại
Còn trong phòng điều khiển tàu, mấy bác sĩ mày mò một lúc, cuối cùng lái được mũi tàu từ từ hướng về hướng tây.
Đại khái đến ba bốn giờ sáng, mọi người đều tự về phòng, tám rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi lấy lại sức, mỗi một người đều cảm thấy như ác mộng đã qua đi, quả thực không tin nổi.
Diệp Thanh một mình tìm một phòng, Mã Tiểu Linh cũng một phòng riêng, Ninh Não Nhi và Trần Du một phòng, các người khác đều tự tìm chỗ dừng chân, dù sao con tàu này cũng vô cùng rộng rãi, rất nhiều phòng.
Đương nhiên, cũng đủ chỗ cho các nhân viên, người gác đêm, tuần tra, sợ còn lưu lại các âm mưu quỷ kế của đệ tử Dược thần cốc, đặc biệt là gần buồng lái, có thể chứa được hơn trăm người, một khi có biến động nhỏ, cùng kêu lên, lập tức cả tàu đều có thể biết được.
Diệp Thanh tắm rửa xong, có chút không yên tâm, lại thi triển khinh công, bay nhanh mỗi tầng đều kiểm tra một vòng, thấy không có gì khác thường, liền đến cửa phòng Mã Tiểu Linh, gõ cửa.
Cùng lúc đó, cách gian bên, Ninh Não Nhi và Trần Du cũng tắm rửa xong đang nằm trên giường đều nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Não Nhi, Não Nhi, tỉnh mau, tỉnh mau
~Trần Du ngẩng đầu lên, thấy Ninh Não Nhi đang ngủ say, không khách sáo đẩy cô.
- Làm gì vậy, không còn sớm nữa, sớm nghỉ ngơi đi …
Ninh Não Nhi trở mình, giả bộ vừa mới tỉnh, lầu bầu nói.
- Cô còn ngủ được cơ à?
Trần Du vô mông cô một cái.
- ….
Ninh Não Nhi xoay người không thèm để ý đến cô ấy.
Trần Du nói:
- Nghe thấy không, vừa nãy phòng bên vang lên tiếng gõ cửa đấy, có người đi vào rồi.
- Việc của tôi hả…
Ninh Não Nhi chép chép miệng, ngữ khí tuy thản nhiên, nhưng thầm lộ ra chua xót.
Trần Du không khỏi bĩu môi khẽ cười, ánh mắt sáng trong, liếm liếm môi cong, cười nói:
- Tôi dám đảm bảo, nhất định Diệp Thanh tiểu tử đó mò đến rồi, đêm nay họ nhất định làm chuyện kia, cô nói nếu thanh âm kêu lên rất lớn, vậy chúng ta chẳng phải buồn chết sao.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo