Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 395
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương thứ 395Còn nằm sấp a!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh bỗng dưng thấy xấu hổ,thẹn thùng nói:
- Đâu có a…anh đâu có nhiều phụ nữ đâu…
Trong khi nói chuyện,ánh mắt lóe lên đều không dám nhìn thẳng vào Ninh Não Nhi,rõ ràng là không đủ tự tin rồi.
Đàn ông mà, có ai mà không thích có nhiều đàn bà đâu, nhưng để được như Diệp Thanh thì khó khăn lắm.
- Không nhiều?thế thì cũng không ít đâu nhỉ?
Ninh Não Nhi chớp chớp đôi mắt to,đen bóng như viên ngọc thạch,lông mi mịn dài,làm mê hồn người nói.
...
Diệp Thanh không nhẫn nhịn được lau mồ hôi hột
-Không còn gì để nói nữa chứ?hãy thành thật mà nói,rút cuộc ngươi đã có bao nhiêu người con gái rồi?
Dường như Diệp Thanh càng quẫn bách,Ninh Não Nhi được thể càng lấn tới,mắt bỗng nhiên sáng quắc lên,bắt đầu mạnh dạn tấn công.
Diệp Thanh thấy chột dạ không dám nhìn cô ấy,giống như là một cô nương đang thẹn thùng,mặt đỏ bừng bừng,tim đập thình thịch nói không có người con gái nào cả,rõ ràng là nói dối không chớp mắt rồi, nói chỉ có mình nàng thôi,cái đó hơi đường đột, bản thân mình và Ninh Não Nhi dường như là vẫn chưa hiểu nhau nhiều.Dù sao nói vậy người ta làm sao tin được.
Ôi,nói rất nhiều phụ nữ thế nào được, nói thế chẳng phải tự tay tát mặt mình sao, dù sao đàn ông có đào hoa thì cũng chẳng ai tự nói mình đào hoa cả, tên nhãi Diệp Thanh cũng là một người đàn ông điển hình như vậy mà..
-Không có gì để nói nữa đúng không?
Ninh Não Nhi cười hì hì,lại càng không kiêng nể gì, khuôn mặt trái xoan l,con ngươi trong suốt không ngừng bỡn cợt.Quả thật muốn ép Diệp Thanh đến bức đường cùng.
Thậm chí những hơi thở của Diệp Thanh còn phả hơi nóng vào mũi của cô ấy nữa, ấm áp và có mùi hương của đàn ông, khiến người khác mê hồn.
Khuôn mặt trái xoan đẹp tựa thanh khiết nhẵn nhụi,bóng bẩy đẹp như ngọc thạch,dáng cong tuyệt đẹp,tràn đầy vẻ đẹp nghệ thuật,xuống chút nữa là chiếc cổ trắng nõn nà đẹp đẽ,không dính một hạt bụi,quả thực khiến người khác thèm thuồng,muốn liếm,muốn cắn, cho dù ngày ngày cắn và liếm cũng không thấy ngấy...…
Ánh mắt tiếp tục chuyển xuống dưới,hai tòa tuyết phong nguy nga run rẩy,độ cao so với mực nước biển quả thực khiến mọi người sợ hãi.
Như hai ngọn núi nhấp nhô giữa đại ngàn vậy, chiếc áo ngực của nàng như muốn vỡ tung ra vậy, khiến người khác phải đờ đẫn.
- Cái cô Não Nhi này,nhất cử nhất động,lúc vui lúc buồn,đúng là khiến người khác chết mất thôi.
Diệp Thanh thở hổn hển có chút mê muội.
Nhớ tới ngày ấy,cũng vẫn là ở trên chiếc sa pha này,giũ bỏ hết sự xấu hổ của Não Nhi,lộ ra thân thể ngọc ngà,đẹp hết mực giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế…
Diệp Thanh lập tức nổi máu dê,trong ánh mắt đã bớt đi sự thẹn thùng,thay vào đó là sự thèm khát hưng phấn.
Khuôn mặt trái xoan thon dài,sáng ngời,cái ngực tráng nõn nà của Ninh Não Nhi….cuối cùng thì cùng dừng lại trên đôi môi anh đào của nàng…
-Không xong rồi,cái tên này không kiềm chế được nữa rồi,đùa với lửa rồi tự chuốc họa vào thân.
Não Nhi mẫn cảm bỗng tim run rẩy.Cảm giác có chút nguy hiểm,muốn lẩn tránh.Nhưng đã muộn mất rồi.
Cái vừa rồi giống như con cừu nhỏ ngoan ngoãn,thẹn thùng lui về phía sau của người con trai,thay đổi trong chốc lát,trở nên uy mãnh,hùng tráng hơn,giống như con sư tử đã bị bỏ đói hàng tháng trời,ngang nhiên vồ tới.
-A…Ô…ôi
Ninh Não Nhi chỉ cảm thấy như có một tảng đá đè lên người,hung hãn trên chiếc ghế sofa,đôi bàn tay mạnh mẽ vuốt ve trán của cô ấy,khiến nàng không thể cử động được đồng thời,hơi thở mãnh liệt hôn lên đôi môi mềm mại của nàng,khiến nàng ngẹt thở.
-Cái tên tiểu tử này, sao đến ngay cả hôn mà cũng thô bạo như vậy?Không biết Mã Tiểu Linh kia dạy dỗ hắn như thế nào.
Lúc này, trong lúc hoang mang này mà Ninh Não Nhi còn nghĩ ra một điều rất hoang đường, đó chính là, coi thường những kẻ nào chưa gặp mấy lần mà đã này nọ rồi. Nghe nói cô ấy bây giờ cũng đã là phó viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh rồi, hơn nữa trước kia còn là chuyên gia phụ khoa nữa chứ, nên về lý luận rất phong phú, sao lai dạy hắn hôn người ta kiểu này chứ.
Hoàn toàn không hay biết, thói quen hôn của Diệp Thanh được luyện thành từ lần cưỡng bức An Tiếu Trúc, sớm đã định hình, trở thành thói quen.Nụ hôn đầu tiên rất quan trọng, sau này khó có thể thay đổi, luôn thích kiểu như lần đầu tiên, thích cái tư thế nào, sau này cái tư thế này cũng dùng nhiều nhất.
Diệp Thanh công phu đầy mình, mỗi bộ phận đều rất linh hoạt, cái lưỡi cũng không ngoại lệ, cái thời khắc ấy tất cả đều được phát huy tối đa.Trong động thiên phúc ấm áp,uốn lượn đi,khúc khuỷu. Có lúc hoàn toàn cuốn lấy “nàng” khiến “nàng”không thể động đậy được.
- Hư
~Ninh Não Nhi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, toàn thân thấy nóng lên, hai cánh tay từ trên người Diệp Thanh rút ra, vờn lên cổ của cậu, mãnh liệt hôn lên cổ cậu, trong chốc lát lại đặt lên lưng hắn,vuốt ve trên sống lưng.
Ai nói chỉ có con trai sờ con gái, con gái cũng thích sờ soạn vuốt ve con trai mà.
Diệp Thanh bị đôi bàn tay bé nhỏ ấy vuốt ve, không thể nhẫn nhịn được cơn khát, đôi bàn tay to lớn của Diệp Thanh vuốt ve mái tóc cô, lần lần theo vạt áo vào trong, vuốt ve lên hai ngọn núi trắng như tuyết mềm như nước của Ninh Não Nhi.
- Hư…, đừng…
Ninh Não Nhi quay người đi, bình thường thấy Diệp Thanh yếu đuối của, không ngờ lúc này như một người khổng lồ, nặng vô cùng, căn bản đẩy cũng không ra,mặc dù miễn cưỡng cố đẩy cũng không được, ngược lại còn nặng hơn, lại một lần nữa thắt chặt hơn giống như mình đồng da sắt. Mà cái tên này, như một cục nam châm có lực hút lớn.
Ninh Não Nhi lo bị Trần Du bắt gặp thì rất bẽ mặt,nhưng đẩy rồi vần không động đậy,phải ám binh bất động vậy.Xem ra tên này ngày càng hưng phấn,trong lòng không khỏi đau đớn, thầm nghĩ, anh có thể sờ lẽ nào em không thể sao?
Liền giơ tay lên, đột nhiên nắm lấy cái cột buồm cao cao ở thân dưới Diệp Thanh, đang di chuyển trên bụng mình.
- A
Diệp Thanh không chịu nổi kêu lên, thân thể trong giây lát trở nên cứng đơ, trong lòng vô cùng xúc động.Não Nhi sao lại có thể mạnh mẽ như vậy, khiến mình sướng muốn chết, a...anh..., ôi! anh đây điên mất.
Diệp Thanh lại càng mãnh liệt hơn, mà Não Nhi cũng không chịu yếu thế, hai bàn tay ngọc ngà cũng hung hăng nắm chặt lấy cậu nhỏ của Diệp Thanh, giống như muốn bóp nát ra.
Đáng tiếc “ Tiểu Diệp Thanh” mềm dẻo cực độ, bàn tay yếu mềm của phụ nữ,đặc biệt là của Não Nhi đương nhiên là không có khả năng làm đau cậu nhỏ, ngược lại càng làm cho cậu nhỏ thấy hưng phấn hơn mà thôi.
Quả nhiên, trong chốc lát, “Tiểu Diệp Thanh” liền thấy trống rỗng, giống như cục sắt nóng bị thả vào nước vậy.
- Thật là lợi hại
Ninh Não Nhi thấy ngạc nhiên, cô ấy chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng biết cái đó của đàn ông, nghe nói càng to thì khi tấn công lại càng đau, sức sát thương lại càng lớn, khiến cô có chút sợ hãi, lo lắng cho chỗ cô bé của mình chịu không nổi, khi bị đâm vào nhất định sẽ bị rách, như vậy thì đau chết mất. Ngày mai, à, không trong ba ngày tới, e rằng không đi làm được.
- Không muốn em không muốn
Ninh Não Nhi đã hạ quyết tâm, đôi tay ngọc ngà ấy cố hết sức đẩy cậu ra,nhất quyết không cho cậu lấn tới.
Nhưng, cái thứ đó dường như có sức hấp dẫn, càng nắm lại càng có cảm nhận được sức hút của nó, Ninh Não Nhi lại càng thấy người nóng bừng bừng, mềm nhũn ra, nhất là phía dưới, cánh rừng rậm rạp ẩm ướt như có dòng nước chảy ra.
Khi Ninh Não Nhi không kháng cự lại được nữa, người đàn ông trên người phát ra một tiếng, phía dưới động tác rất nhanh chóng, đôi tay ngọc ngà của mình đột nhiên không túm kịp được, bị cái vật to to tuột khỏi tay, đâm mạnh vào bụng dưới của mình mấy phát, đau đớn, cùng lúc đó, bỗng nhiên Ninh Não Nhi ngửi thấy một mùi gì đó gây gây, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Ninh Não Nhi tuy rằng trải qua chuyện này, nhưng lúc nãy là rất linh hoạt,ngay tức khắc hiểu rõ, gã đàn ông nhỏ này không ngờ phải đầu hàng dưới bàn tay ngọc ngà của mình.
- Khuch khích
Ninh Não Nhi không khỏi buồn cười, lại có chút vui vẻ, bằng lòng, để lộ hàm răng sáng bóng.
Diệp Thanh nằm trên người Não Nhi, lần đầu tiên vẫn chưa kịp cởi bỏ quần áo đã “hết “rồi. Vốn vừa thẹn lại vừa quẫn, sợ Ninh Não Nhi cho rằng mình bất lực. Lúc này nghe thấy tiếng cười duyên của cô, nào dám ngẩng đầu lên, chỉ muốn có lỗ hổng nào để chui vào.
- Thật mất mặt quá, mất mặt quá không ngờ bị xuất tinh sớm như vậy.
Diệp Thanh vô cùng ủ rũ, lại không nghĩ Ninh Não Nhi là nhân vật như thế nào, gương mặt có thể so với thiên sứ, làn da trắng trẻo nõn nà, quyến rũ. L, lại còn dùng đôi tay ngọc vuốt ve cậu nhỏ của cậu. Thử hỏi trên đời này có mấy người đàn ông chịu được?
Diệp Thanh vẫn còn tốt chán, nếu là người khác,nói không chừng vừa bị Ninh Não Nhi sờ liền bật bắn người lên ý chứ.
- Ha ha,còn nằm sấp người như vậy, muốn đè chết người à?
Ninh Não Nhi ôm người đàn ông vào lòng như ôm đứa con trai của mình vậy, nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm, đôi mắt dịu dàng, thấy đôi tai của cậu đều đỏ hết lên, không khỏi dịu dàng cười nói.
- Khiến em chê cười rồi.
Diệp Thanh đứng dậy, kéo chiếc quần bò lên, chỉ thấy phía trên ướt sũng.Thầm nghĩ, may mà là ban đêm, nếu như là ban ngày, làm sao có thể ra ngoài chứ…
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo