I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 326
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 326: một quyền băng phi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Bắt lấy cô ta…
Dương Lâm dáng người mập mạp, vồ mấy vồ, không ngờ không bắt được Tiểu Tuyết, không giận mà cười, càng hưng phấn, vội gọi mấy người khác cùng nhau ra tay, bảy tám ả gái bao thấy thế, lập tức xông ra giữ, ấn tay ấn chân, ngay cả ả bị Cao Tiểu Cường lột hết quần áo, vừa hung hăng chinh phạt một lần cũng đi lên, nhằm phía Tiểu Tuyết, vẻ mặt mỗi người đều mang sự hưng phấn.
Cô ả eo nhỏ chân dài, bụng có hình xăm con bướm màu đen cười ha hả, hung hăng bóp ngực Tiểu Tuyết, trong lòng mắng, cô bé lẳng lơ, ngoan ngoãn hưởng thụ đi. Trước đây, đều là lão nương để cho người ta phá trinh ta, hôm nay cuối cùng nhìn thấy một người khác bị phá trinh, hơn nữa còn là một nha đầu yếu ớt như vậy, ha ha.
- A, cứu mạng a, cứu...
Tiểu Tuyết kêu to, tuy nhiên rất nhanh, đã bị người ta bịt kín miệng lại.
Dương Lâm cười to, phất tay nói:
- Để cho nó kêu, cho dù có kêu khô cả cổ họng thì những người bên ngoài cũng không nghe thấy được.
Hà Diễm Xung thản nhiên cười nói:
- Cho dù bên ngoài nghe thấy được, cũng sẽ không sao cả, những người đến đây, co người nào là không biết quy tắc nơi này đâu.
Hắn tuy rằng không thích linh tinh này nọ, nhưng cũng sẽ không làm Dương Lâm mất vui.
Ả đang bịt miệng Tiểu Tuyết nghe thấy vậy, liền buông tay ra, Tiểu Tuyết cũng không kêu nữa:
- Đám người xấu này, muốn nhìn tao giãy dụa kêu to, tao cố tình không kêu, trong chốc lát cùng lắm thì chết! Tiếu Trúc a, sao cậu còn chưa cứu mình?
Đột nhiên, Tiểu Tuyết liền nghĩ tới Diệp Thanh, hắn và An Tiếu Trúc ở cùng nhau, tươi cười rạng rỡ, thân thủ cao cường, còn có chút ngại ngùng, tâm nói, nếu hắn xuất hiện, vậy khẳng định là tốt rồi. Có thể đánh cái đám tán loạn, bại hoại này, tuy nhiên, cũng không phải không thể, An Tiếu Trúc và hắn quan hệ vô cùng tốt, nói không chừng liền tới cứu ta đây.
Vừa nghĩ tới, Tiểu Tuyết lại kiên cường hơn nữa, tuy rằng đã dùng hết sức giãy dụa, nhưng ánh mắt không hề sợ hãi như trước nữa, nhìn về phía đám người này tràn đầy ánh mắt oán hận.
- Ha hả, còn dám cứng đầu nữa không? Thú vị!
Dương Lâm vươn tay, nhẹ nhàng nhéo một bên cằm Tiểu Tuyết, sau đó nắm dây thừng trong taytrói lại.
Hắn cũng khéo tay, đem Tiểu Tuyết buộc như quẩy xoắn, hiển nhiên là cũng đã nghiên cứu qua cách buộc này.
Điền Uy Uy giơ ngón tay cái lên khen:
- Không thể tưởng được anh cao tay như vậy, tquả là lợi hại đấy, ha ha…
Cao Tiểu Cường có chút không kiên nhẫn nổi, tò mò hỏi han:
- Anh, sao không xé rách hết quần áo luôn ra, gì mà phải mất công như thế?
Dương Lâm trề miệng, khinh bỉ nói:
- Cậu thì biết cái gì, thế này trông nó mới gợi tình, muốn nghe cô bé này chống cự la hét, ngay lập tức cởi hết quần áo thì còn thú vị gì nữa chứ!
Nói xong liền giơ kéo lên, "Răng rắc", "Răng rắc", nói:
- Quần áo à, đương nhiên là dùng kéo cắt mới thích thú chứ.
Sau đó, dưới ánh mắt khâm phục của mọi người, đem chiếc kéo hướng xuống phần dưới của Tiểu Tuyết thằng khốn khiếp này lại cắt quần con người ta trước.
- Các ngươi buông tao ra, các ngươi thật xấu xa, các ngươi sẽ bị trời phạt, chết không yên...
Bất kể Tiểu Tuyết gào to như thế nào, giãy dụa như thế nào, đều không có tác dụng gì, bảy tám ả ăn mặc hở hang đi tới giữ chặt cô, lại bị dây thừng trói chặt, ngoại trừ miệng và đôi mắt, còn những chỗ khác quả thực ngay cả cử động nhẹ cũng không được, gần như là rất nhanh, một chiếc quần bò mới tinh đã bị cắt nát, Tiểu Tuyết đau lòng đến cực điểm, đây là chiếc quần mình tiết kiệm gần hai tháng tiền ăn uốngmới mua được, cũng mới mặc được có vài lần.
- Đám người xấu các ngươi....
Tiểu Tuyết khóc, nước mắt chảy ròng, như hoa lê gặp mưa, thật khiến người thương hại.
Đùi nàng thon dài hiện ra ngoại, ánh đén trang trí lấp lánh, cân xứng tinh tế mà lại không xương xẩu, dưới ngọn đèn chiếu rọi, thật gợi cảm, nhất là, lộ ra quần lót màu hồng nhạt đáng yêu, như phim hoạt hoạ đồ vô cùng gợi cảm, trung gian dịu dàng một mẩu bánh mỳ, tròn trịa, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy, đều muốn cắn một cái.
Ả eo nhỏ chân dài, bụng có hình xăm con bướm màu đen gợi cảm kia cực kỳ hâm mộ, đố kỵ và thù hận, vươn móng tay thật dài, hung hăng bóp ở chỗ kín của Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết lập tức thét lên một tiếng, vừa thẹn vừa giận.
- Chậc chậc, thật xinh đẹp nha.
Dương Lâm chảy nước miếng ròng ròng, cầm lấy hồng sáp, để xuống, lại cầm lấy chiếc kim bằng sắt nhỏ thật dài, bỏ buông, lại cầm Hoàn nhi khí lên nhìn nhìn, do dự, cười nham hiểm nói:
- Các ngươi nói xem, rốt cuộc dùng cái nào tốt?
Hà Diễm Xung cười nói:
- Hay làdùng rắn đi.
Mọi người lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Điền Uy Uy nhìn Hà Diễm Xung một cái, thầm nghĩ, tên này, thoạt nhìn nho nhã, không thể tưởng được cũng là loại bệnh hoạn, cũng như nhau cả thôi, ha ha.
- Được, dùng rắn.
Dương Lâm lấy bình thủy tinh, mở ra, giơ tay thò vào, bắt rắn ra, đầu rắn tròn tròn, lưỡi dài thò ra, tuy nhiên mấy ả gái bao này cũng không chút sợ hãi, lại thấy hưng phấn, ả phấn son dày cộp kia còn kẹp vào hai chân, dường như cực kỳ thèm muốn.
Dương Lâm cười ha hả, đã đem rắn cọ vào quần con của Tiểu Tuyết.
-A …, a …, cứu tôi với...
Con rắn lạnh buốt trắng mịn cọ xát ở quần lót cô, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn cắn nát chiếc quần lót, tiến vào chỗ kín của cô, dù Tiểu Tuyết cũng khá bạo, cũng không kìm nổi la hoảng lên, tinh thần hoảng loạn vô cùng.
- Ha ha.
Tất cả mọi người cười rộ lên, dường như Tiểu Tuyết càng hoảng sợ, bọn họ lại càng vui vẻ.
- Anh, cho rắn tiến vào chỗ kín của nó đi.
Cao Tiểu Cường hưng phấn mà kêu lên, nước miếng bay tứ tung.
- Được!
Dương Lâm giơ tay đi xé quần lót Tiểu Tuyết, đúng lúc này, đột nhiên, "Răng rắc" một tiếng vang nhỏ, cửa phòng Karaoke bị mở, sau đó một bóng đen lắc mình mà vào, ngay sau đó, bóng đen này liền đánh tới, cùng lúc đó, cửa lại bị đóng lại.
- Ai?
Hà Diễm Xung phản ứng lại trước tiên, thân hình chợt bật lên, liền ngăn ở trước người Dương Lâm.
- Vù …
Một nắm đấm bay tới, chỉ thấy nắm tay không thấy bóng người, bởi vì, nắm tay kia quá nhanh, bóng người phía sau lại hóa thành một ảo ảnh, hơn nữa đèn phòng u ám, căn bản là thấy không rõ lắm.
Trong lòng Hà Diễm Xung rùng mình, vòng chân khom lưng, giơ chưởng tới eo lưng rồi thu lại, sau đó đột nhiên ra quyền, tựa như đạn pháo.
Lấy quyền đánh quyền.
Hắn từ nhỏ luyện võ, hơn nữa gia đình có tiếng là học giỏi, lại được một vị tiền bối dược thần cốc truyền thụ tâm pháp, quyền trong tay tự nghĩ vô song vô địch, giờ phút này tuy rằng gấp gáp ứng chiến, nhưng cũng có bảy tám phần sức lực, tin tưởng mười phần, có thể đánh bại người vừa ra tay.
Ngươi thân pháp nhanh nhẹn đến thế nào, Lão Tử dốc hết sức đánh bật ngươi.
"Phịch "
Một tiếng vang lớn.
Hai người đồng thời bay ngược, người nọ chỉ lui năm sáu bước liền cố định lại thân mình, còn Hà Diễm Xung, lại lui mười bảy mười tám bước, đập vào trên tường, khí huyết cuồn cuộn, mắt tóe ngàn sao, trong lòng hoảng sợ.
- Là ngươi...
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo