Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Khai Hoang
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1697 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1130 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:46:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 741: Đây Là Thánh Quân
hỉ có bắt tay vào làm từ huyết mạch? Theo ý của ngươi là muốn ta giảm thọ nguyên?
Giọng nói nhàn nhạt lại mang theo ý chất vấn, Tuyết Mạc Phi không dám giải thích, chỉ có thể càng cung kính phủ phục cúi người trên sàn nhà.
Cũng may thanh âm kia ũng chuyển thành hòa hoãn:
- Thôi! Thất vĩ chi huyết, nguyên bản cũng chỉ có Cửu Vĩ mới có thể áp đảo. Tuyết thị ta nếu có thể quay về Vân Giới, bổn tọa từ giảm 500 thọ nguyên có ngại gì? Tông thị đoán chừng là tự cho là đem Càn Thiên vững chắc như thép. Xem ra cuối cùng muốn đám người biết được vì sao chỉ có Tuyết thị ta mới là Thiên Hồ hoàng tộc!
Tuyết Mạc Phi lập tức đứng thẳng lên, trong con ngươi chớp lên vui mừng, chợt hắn lại nhíu mày ưu sầu như cũ:
- Nhưng mà thần lo lắng chính là Long Ảnh, Ngao Khôn. Tông Thủ có một thân thực lực mạnh mẽ tuyệt đối. Tiên cảnh tu sĩ không thể vào Vân giới, không biết làm sao hắn lại vào được. Còn có Huyết Vân Kỵ cũng không phải chuyện đùa. Thậm chí năng lực kháng Thần Tiêu làm hắn vẫn lạc.
Thanh âm kia lạnh lùng nhẹ mỉm cười, mang theo ý khinh thường:
- Long Ảnh Ngao Khôn? Có gì phải sợ? Hai người này có nhiều biện pháp kiềm chế. Ngươi không phải lo lắng Phần Không Chi Huyết trên người Tông Thủ sao? Không cần để ý, kiến thức của ngươi vẫn còn ít lắm, ta thấy sơ hở trí mạng trên người Tông Thủ không còn cố kỵ Huyết Vân Kỵ, đạo binh tinh nhuệ của Tuyết gia ta còn chưa toàn bộ đến đã chiếm được Càn Thiên Sơn này từ sớm.
Ngôn ngữ của hắn tràn ngập ý tự phụ.
Hàm Yên cung đỉnh Càn Thiên Sơn, Tông Thủ "khụ!" một tiếng phun ra ngọc ấn phủ xuống bên dưới một dấu vết đỏ tươi trên tơ lụa màu vàng.
Đây là ấn tỉ hắn mới khắc, là chuẩn bị cho việc khai quốc đăng cơ đại điển mà làm. Tổng cộng có tám chữ to, Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương. Cũng không có ý mới gì, chẳng qua các lịch đại quân vương hoàng triều đều là như thế. Tông Thủ cũng chỉ có thể thuận theo, chẳng muốn đặc biệt đi sáng tạo cái mới.
Chỉ là cái trướng kia, có chút bất đồng, viết Càn Thiên Quốc Chủ Chi Ấn, sáu cái chữ triện này.
Lại nhìn mảnh tơ lụa kia, cũng là Bách niên Long Tàm Ti chế thành, thuốc nhuộm cũng cực kỳ quý giá.
Dựa theo những thuyết pháp của đám thần tử Nhâm Bác, không thể lại dùng da thú, mà loại giấy thông thường, cũng đồng dạng không được.
Nếu như đã là đại quốc một phương, như vậy thì phải có khí phái của đại quốc. Có chút tiền tài là không thể tiết kiệm.
Mà cái tơ lụa kia lại càng khiến cho trái tim Tông Thủ từng đợt co rút lại. Những cái khác không cần đi xem, chỉ cần số lượng 82 triệu tứ giai thú tinh, cũng làm người ta hãi hùng khiếp vía.
Đây là Tông Thủ tự mình chế định, trợ cấp cho những tướng tốt bỏ mình lần này, cùng với sau khi đại thắng, ban thưởng cho chư quân.
Trận chiến này tuy là toàn thắng, tất cả thế lực hơi lớn một chút của Đông Lâm vân lục đều bị phả vào mặt.
Bất quá cũng không phải là hoàn mỹ, ngay tại khi hắn suất lĩnh tất cả kỵ quân tinh nhuệ chạy tới Thượng Tiêu Sơn.
360 cái quân trấn của Càn Thiên, cộng thêm vài chục vạn tinh nhuệ của Huyền Sơn thành, đau khổ ngăn cản Thiên Thành Minh tấn công mạnh mẽ, tổn thương cũng ước chừng đạt tới ba trăm ngàn người.
Cẩn thận tính toán một chút, cộng thêm tiêu hao về việc chi trì cho hơn ba trăm vạn đại quân chinh phạt bốn phía, còn có là sau đó tăng cường quân bị, số lượng lớn đến cơ hồ đem Càn Thiên quốc khố triệt để tiêu hao đến tình trạng sạch sẽ.
Thậm chí còn cần từ trong túi tiền của hắn móc ra một bộ phận để trợ cấp.
Đau lòng vô cùng, không muốn lại nhìn. Tông Thủ vội vàng cầm một cuốn tơ lụa trong tay, vứt xuống một góc án thư.
Lại liên tục thở ra một hơi, lúc này mới khiến cho tâm tình thoáng bình phục lại, bất quá y nguyên vẫn là rối rắm vô cùng.
Ở phía đối diện án thư, Nhâm Bác bình chân như vại đứng dậy. Lúc này nhìn hắn, không khỏi là âm thầm buồn cười.
Đem cái chiếu thư kia cầm vào tay, sau khi mở ra xem xét, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh hãi:
- Điện hạ thật là hào phóng! 82 triệu tứ giai thú tinh, một giáp sĩ bình thường nhất, lần này cũng có thể thu hoạch xa xỉ. Bất quá số tiền kia, trong quốc khố bây giờ không bỏ ra nổi.
Tông Thủ phất phất tay, tức giận nói:
- Bộ phận còn thiếu, sẽ mượn tạm của ta. Bất quá ngày sau lại cần phải đưa cho ta, bất quá là mỗi tháng 20%.
Lần này Nhâm Bác lại không dây dưa phản bác ở chỗ lợi tức bao nhiêu, mà là khác thường nhìn Tông Thủ:
- Vốn dĩ thần tưởng điện hạ không tăng thuế, như vậy thì cái ban thưởng này, tất nhiên sẽ có thể giảm một chút.
Tông Thủ âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm Tông Thủ ta tuy là không thông đạo trị quốc, nhưng lung lạc quân tâm vẫn là biết. Đến lúc này, dù là hắn đau lòng như thế nào, số tiền kia cũng phải lấy ra.
Linh triều giờ mới bắt đầu, Càn Thiên Sơn còn xa chưa đến thời điểm phóng ngựa đến Nam Sơn.
- Vậy theo mệnh lệnh của quân thượng là được!
Nhâm Bác cười cười, cúi người thi lễ, coi như là nhận lấy ý chỉ. Tiếp đó lại hỏi:
- Việc mời liên quân Đại Thương, quân thượng chuẩn bị có tính toán gì?
Tông Thủ nhíu nhíu mày lại, vốn muốn phân ra lực lượng để chinh phạt ngoại giới. Nhưng chuyện này, lại cũng không thể bỏ qua.
Chỗ kẽ nứt thời không kia, kỳ thật càng gần với trung tâm vân lục. Chỉ là Càn Thiên, cũng là trách nhiệm kiếp trước.
Sau đó thở dài một tiếng, Lăng Vân tông thế lực đại suy, Đông Lâm chư tông trốn thì cũng đã trốn rồi, mà diệt thì cũng đã diệt rồi.
Loại chuyện này, Càn Thiên Sơn cuối cùng cần nhận lãnh. Dưới mắt cũng chỉ có từ chỗ Đại Thương, muốn nhiều chỗ tốt một chút.
- 500 cái quân trấn bên ngoài, lại khuếch trương tăng thêm hai mươi vạn tinh kỵ!
Cũng mày Càn Thiên nhất thống, chỉ cần áp bách chư thành giải trừ quân bị. Đợi đến lúc Đông Lâm triệt để bình định, gánh nặng liền nhẹ.
Bất quá nếu không có chiến sự cũng không tốt, ở địa phương kia, còn có thể dùng để luyện binh.
Trước khi linh triều, hắn chuẩn bị từng bước một đem tất cả quân trấn của Càn Thiên Sơn, đều đổi thành dùng Huyền Vũ Sư làm chủ.
Ngoài ra ít nhất, phải có mười vạn tứ giai cường giả, tạo thành tinh nhuệ.
Nghĩ như vậy, càng cần chinh phạt ngoại giới, cướp đoạt tài nguyên mới có thể.
Nhâm Bác nhẹ gật đầu, biết được việc mở rộng tinh kỵ, chính là ứng với chuyện này.
Tiếp đó lại nhìn về bốn phía xung quanh:
- Như vậy cái cung điện này, có cần xây dựng mở rộng ra hay không?
Càn Thiên Sơn Hàm Yên cung, nói là cung điện, kỳ thật một ít Phủ thành chủ một đại thành của Đông Lâm so với nơi đây lớn hơn mấy lần.
Là xây dựng vào lúc chưa lập quốc, được hoàn thành sau khi thành lập Càn Thiên Sơn thành không lâu. Trước kia thì cũng xem như là tốt, nhưng mà địa vị hiện này của Càn Thiên Sơn ở Vân Giới lại đối lập chỉ có thể dùng đơn sơ để xưng.
Tông Thủ nghe vậy thì lập tức ý động, hắn cũng thấy cung điện này quá mức đơn giản rồi.
Hắn bình sinh chỉ có hai cái truy cầu, một là truy cầu cực hạn võ đạo, cái khác chính là nhất định phải được sống cuộc sống tốt.
Thần Hoàng Thần Hoàng - Khai Hoang