Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Khai Hoang
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1697 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1130 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:46:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 342: Lại Hủy Linh Thảo. (2)
ất quá Tông Thủ lúc này đăm chiêu không phải vì thế, mà là nghĩ đến làm như thế nào rút ra khí linh để nó khôi phục.
Duy trì vạn năm mà không tiêu tán, càng dung hội kỳ võ đạo ý niệm của chủ nhân vào trong kiếm. Loại Kiếm Linh đẳng cấp này cực kỳ hi hữu.
Người bên ngoài không biết giá trị của nó, Tĩnh Đào cũng không biết hàng nhưng hắn lại biết rõ, loại kiếm linh biến dị có thể trưởng thành này mặc dù những cường giả Tiên cảnh, thậm chí Thần Cảnh kia cũng đều muốn có.
Vô luận là dùng với tư cách hộ giá hay là một lần nữa đúc kiếm, đều là tuyệt hảo.
Trong mắt hắn, những mảnh vỡ pháp binh trong tay so với Càn Khôn Đại kia còn đáng giá hơn nhiều.
Dùng linh niệm dò xét một phen, kết quả ngược lại có chút khiến cho người hưng phấn. Lưỡi kiếm này tuy bị đánh tan, Kiếm Linh Nguyên Hồn cũng tổn hao nhiều. Bất quá đến tột cùng vẫn chưa tiêu vong triệt để.
Chỉ cần gom góp một ít linh vật, mượn nhờ vài loại bí pháp trong trí nhớ của hắn liền có thể rút ra khí linh bên trong.
Hiện giờ khó khăn nhất là làm sao xóa đi trí nhớ của Kiếm Linh cùng với lạc ấn mà chủ nhân tiền nhiệp của nó lưu lại.
Kiếm này có thể thủ hộ di thể này cả vạn năm, hiển nhiên là rất trung thành với chủ, thậm chí ngay cả lúc gần tiêu tán cũng không muốn tự mưu sinh lộ.
Kỳ thật cũng có thể trực tiếp kế thừa, chỉ là phương pháp này, Tông Thủ cuối cùng vẫn không thể yên tâm, cảm giác vẫn là đồ của người khác.
Cũng ngay khi hắn đang nhíu mày suy nhẫm thì Hiên Viên Y Nhân cũng an toàn hái một cây hàm thi kiếm cực thảo cuối cùng xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Tông Thủ ở một bên:
- Tiểu thủ, ta hiện giờ càng ngày càng cảm thấy tính tình ngươi thật giỏi lừa dối.
Tông Thủ nghe vậy cười cười, cũng biết được việc này không thể gạt được cô nàng nhân nghĩa lúc nào cũng ở bên hắn này, lập tức cũng không phủ nhận, hỏi ngược lại:
- Ta lần này gây nên, có phải là phạm nhân nghĩa chi đạo không?
- Không tính, những ngững người kia gieo gió gặt bảo, chẳng trách người khác!
Hiên Viên Y Nhân lắc đầu, thần sắc có chút phức tạp
- Với địch quốc, chưa từng dùng chiến, vậy chữ nhân tự nhiên cũng không thể nào nói đến. Nếu như nhân nghĩa đối với địch quốc vậy thì thua thiệt chỉ là dân chúng nhà mình. Chỉ khi nào lâm trận làm ra chuyện đồ sát thì mới có chút không tốt.
- Đúng là đạo lý này!
Tông Thủ nhíu mày lại, hắn không nghĩ tới vị hôn thê nhà mình lại nghĩ thấu đáo như thế. Các nước tranh chấp, chỉ vì một chữ lợi. Cái gì danh phận đại nghĩa, đều là giả cả. Chấp nhất ở nhân nghĩa gì đó, đó là đồ ngốc.
- Cho nên phu quân nhà ngươi gần đây thờ phụng chính là đau dài không bằng đau ngắn. Thay vì để con dân ta nhà nhà khóc, chẳng bằng khiến địch quốc một thành khóc.
Bỗng nhiên thò tay đoạt lấy gốc hàm thi kiếm cực thảo trong tay Hiên Viên Y Nhân, rồi sau đó tiện tay ném tới chỗ không người!
- Chu thúc, thỉnh động thủ!
Chu Quân Hầu vốn lấy tay chấp kích, thần sắc chuyên chú nhìn miệng cốc, chỉ cần có cá lọt lưới nhảy vào, lập tức có thể chỉ huy mấy ngàn giáp sĩ trận địa sẵn sàng đón quân địch tiễu sát toàn bộ.
Giờ phút này nghe vậy, ngạc nhiên quay đầu lại. Trông thấy hàm thi kiếm cực thảo giữa không trung thì trong mắt vốn khẽ giật mình, chợt liền tỉnh ngộ lại, nhất thời tinh mang bắn ra bốn phía.
- Quân hầu tuân mệnh!
Tiện tay một kích, chính là một đạo nhận quang vọt lên, triệt để chấn nát gốc cây kia!
Cùng lúc như lúc trước, vốn là tử khí nồng đậm khuếch tán. Rồi sau đó là mùi thuốc thấm ruột gan kia k hiến cho tinh thần mọi người trong cốc đều khẽ rung lên. Đặc biệt những Linh Sư kia đều cảm giác hồn lực bản thân hao tổn ngay lập tức này không ngờ khôi phục hơn phân nửa.
Hiên Viên Y Nhân lập tức lăng ngay tại chỗ, Tĩnh Đào chân nhân ở xa xa cũng kinh ngạc, có chút không dám tin nhìn một màn này.
Rồi sau đó một tấm mặt mo vặn vẹo không thành bộ dáng:
- Tông thành chủ! Kính xin các hạ, cho lão đạo một lời giải thích!
Ngữ khí không còn thân mật như lúc trước kia, lộ ra lãnh ý đông cứng.
Bất quá Tông Thủ nghe vậy chỉ lạnh nhạt tự nhiên, tuyệt không có chút tâm thần bất định hổ thẹn nào cả.
- Thỉnh chân nhân an tâm một chút chớ vội, Tông Thủ lần này là muốn cho ta và ngươi có thể nhanh chóng thoát thân khỏi đây thôi!
Tĩnh Đào chân nhân kia lập tức lần nữa thất thần. Thầm nghĩ hủy diệt hàm thi kiếm cực thảo có quan hệ gì đến việc thoát thân. Mùi thuốc kia chỉ sẽ kích thích tinh thú bên ngoài, khiến cho chúng càng thêm điên cuồng mà thôi.
Chợt Tĩnh Đào trong nội tâm khẽ nhúc nhích, mắt lộ ra chút hiểu được.
Mà Tông Thủ thấy thế liền thổn thức một tiếng, mặt mũi tràn đầy sắc mặt kính nể:
- Chân nhân quả nhiên là người cơ trí, xem ra cũng không cần cô giải thích. Nếu không khiến những tinh thú bên ngoài mất đi lý trí, dẫn những súc sinh này đến công, hết sức tiêu hao số lượng của chúng thì ta và ngươi đoán chừng chỉ có thể vây ở chỗ này, cũng không biết bao lâu, mới có thể rời đi được.
Tiếp theo lại cười khổ một tiếng, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ:
- Hơn nữa lục giai thú tinh chỗ ta cuối cùng cũng có hạn.
Trong lời nói cũng là tình thâm ý cắt, khiến Tĩnh Đào chân nhân nghe được trên mặt liền một hồi đỏ bừng, thầm nghĩ mình quả thật là đã hiểu lầm Tông Thủ.
Lại cẩn thận ngẫm lại, 800 Nguyên Diệt Nỏ, một lần bắn một lượt chính là 800 lục giai thú tinh. Cũng xác thực không phải thế lực phàm tục bình thường có thể tiêu hao được. Mặc dù là Lăng Vân Tông tài đại khí thô chỉ sợ cũng khó có thể gánh chịu.
Tông Thủ phá huỷ một cây hàm thi kiếm cực thảo, hơn phân nửa cũng là bất đắc dĩ.
Triệu Yên Nhiên cách đó không xa nghe thế toàn thân một hồi rùng mình, im lặng nhìn qua. Cuối cùng thở dài một tiếng:
- Hiên sư tỷ, nếu có khả năng, ngươi tốt nhất cả đời này cũng đừng đắc tội hắn.
Hiên Vận Lan là sâu chấp nhận gật đầu, thủ đoạn tàn nhân của vị này thái thái thái thái thái sư thúc tổ này, nàng hôm nay cuối cùng đã thấy được. Đây là muốn bức chiến hạm của ba thành kia đến bước đường cùng đây mà.
800 Nguyên Diệt Nỏ, trọn vẹn bắn một lượt sau một canh giờ mới dần dần dẹp loạn. Pháo đồng dùng linh kim trân quý tinh tâm luyện chế mà thành đều bị phỏng đỏ lên. Mặc dù là Cổ Liệt Không sau khi cao điểm thú triều đã tận lực trì hoãn tần suất khai ngòi nhưng đứt quãng, lục giai thú tinh tiêu hao, cũng vẫn gần năm vạn!
Cơ hồ tiêu hao toàn bộ lục giai thú tinh trong thú mộ không còn lại chút nào. Thậm chí còn cho vào thêm hơn 200 thất giai thú tinh, lúc này mới chèo chống được.
Bất quá thành quả chiến đấu cũng rất nổi bật, thú triều lúc trước còn mãnh liệt không dứt rõ ràng đã lắng xuống. Trong hạp cốc khắp nơi đều là thú thi hài cốt.
Kỳ thật phần lớn tinh thú, đều là trực tiếp bị Nguyên Diệt Nỏ đánh thành cặn bã. Bất quá còn sót lại cũng không hề ít.
Mà khi 1800 chiếc Vân hạm dưới trước Tông Thủ đều hoàn hảo vô khuyết đi ra khỏi hạp cốc thì chỉ cảm thấy nơi đây đều là huyết tinh chi khí xông vào mũi, tử khí cũng càng đậm đặc thêm mấy phần.
Thần Hoàng Thần Hoàng - Khai Hoang