Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Bộ MặT ThậT!
ột ngày mới lại bắt đầu từ lúc 5 giờ sáng, cả đoàn trại đã lên loa réo mọi người dậy nhưng cơ bản thì chã ai ngủ cả. Hậu quả là sáng sớm mắt ai cũng như gấu trúc tinh thần lừ đừ mệt mỏi, thấy vậy thôi chứ vẫn còn rất sung sức đấy.
Đa số các lớp đều đặt đồ ăn từ bên ngoài nhưng riêng lớp nó thì mọi người lại tự nấu, đơn giản chỉ vì có dịp để hành Minh Anh nên đám nữ sinh ghét nó nào có bỏ qua cơ hội tốt như thế này.
-Minh Anh điểm tâm sáng nay với cơm trưa bà lo phải không? – giọng Phương Uyên chua chát.
-Ừm, tui đang nấu đợi nổi không?. – nó lãnh đạm đáp lại.
-Nhanh lên, mà …chắc không cần ai phụ đâu nhỉ. – Bích Tuyền khinh khỉnh nhìn.
-Rảnh rổi quá thì đi vệ sinh trại đi, bộ mấy người không có gì làm ở đây nói nhảm à – giọng nói đầy chua ngoa lên tiếng bên vực bạn của Hoàng Nhi.
Cả đám thấy Hoàng Nhi đến liền im như cái nhíp lụi cụi mà lo búng đi chổ khác, không dám hó hé gì thêm.
-Để mình phụ cậu.
-Biết nấu không đó tiểu thư – nó trêu Hoàng Nhi.
-Thì phụ thôi mà, dám chọc mình sao. Mình qua đốt cậu với anh hai bây giờ.
-Oke oke là tui thua cô, thôi làm lẹ ăn thôi.
Tham gia hết mấy vòng thi nó như mệt lã ra đi tìm Hoàng Nhi kiếm gì lót bụng, lớp anh tuy bên cạnh nhưng nó chẳng dám nói chuyện hay tạo cơ hội gần gũi,chỉ sợ gây phiền phức cho anh nên thấy anh đang ngồi chơi vói lớp nên cũng thôi không rủ đi cùng. Nhìn lại sang lớp của Thế Hiển, hắn dành hết thời gian cho việc đi trại là ngủ như một con mèo. Về khoảng này nó phải gọi hắn là thánh ngủ.
-Minh Anh!
-Sao á Thi Thi.
-Cậu tìm ai à?
-Ừ mình đang tìm Hoàng Nhi nè, cậu thấy cậu ấy không vậy?
-À mình quên mất, Hoàng Nhi nảy có nhờ mình nhắn với cậu. – Thi Thi làm bộ gãi đầu nhớ ra điều gì đó.
-Ừ mình nghe nè. – mắt nó long lanh chăm chú lắng nghe.
-Khi nãy cậu ấy sợ cậu thi xong đói bụng nên nói với mình vào rừng kiếm chút trái cây.
-Trời! Rừng sâu như thế nào mà vào tìm trái cây chứ rõ ngốc – nó nheo mày.
-Hay mình đi tìm cậu ấy lỡ như Hoàng Nhi lạc đường thì sao. – Thi Thi nhau mày lo lắng.
-Ừm đi thôi. – nó không cần thiết suy nghỉ thêm nữa lập tức đi liền.
Suốt cả chặn đường nó và Thi Thi không ngừng gọi tên Hoàng Nhi nhưng chỉ im thinh thít không có tiếng ai trã lời, cứ đi mãi đi mãi theo hướng trước mặt.
-Có lẽ Hoàng Nhi đã về trại rồi ấy – nó mệt nhọc quay lại thì giật mình không thấy Thi Thi đâu cả.
-Thi Thi, cậu đâu rồi – nó hơi lo sợ gọi lớn.
“ Chẳng lẽ mình đi nhanh quá bỏ Thi Thi lại phía sau @@ ”, nghĩ đến đó nó lại cồn cào nóng ruột hơn. Nếu như vì nó mà khiến Thi Thi gặp phải chuyện gì chắc nó hối hận cả đời mất thôi.
Nó loay hoay đi tìm kiếm hết hướng Đông rồi đến hướng Tây, miệng không ngừng gọi Thi Thi, mồ hôi nhễ nhải đôi chân thì như muốn rụng rời.
Càng đi nó mới càng phát hiện ra là cả bản thân nó cũng lạc đường mất rồi, đi đến đi lui cũng về chổ củ. May mắn cho nó là trời cho nó cái tính bình tĩnh khi gặp những trường hợp như thế này.
Mệt nhọc nó ngồi xuống dưới gốc cây to lớn nghĩ ngơi một chút, đôi chân nhưng muốn rã rời thêm cái bụng nó lại chào cờ kêu rọt rọt không ngừng. sờ túi tìm điện thoại thì mới phát hoảng vì điện thoại không có, càng làm nó thêm bối rối. Chiếc điện thoại này của anh cho mà nó lở làm mất thì toi, rồi mông lung nghĩ chắc để ở trại sạc pin.
-Trời ơi! Thật bất cẩn mà. – nó tự đánh vào cái đầu ngốc nghếch của mình.
Dường như hết sức lực nó nằm tựa vào thân cây to lớn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
-Long, qua ngồi đánh bài mày. – một giọng nam cùng lớp rũ rê.
-Mày chơi đi, tao mệt.
Dù ngồi sinh hoạt với lớp nhưng anh không rời mắt khỏi lớp 10/3 bên cạnh, lúc nãy vì bận bịu một chút xíu để nó lọt khỏi tầm mắt anh. Cứ nghĩ nó đi đâu đó sẽ quay lại nhưng nãy giờ anh chăm chú quan sát nhưng không thấy đâu cả.
Anh thôi nằm đứng dậy chạy sang lớp Quốc Huy, thì nhìn thấy cả bọn bốn người đang ngồi nhai xoài nhóp nhép.
-Mày dậy rồi à.
-Ừm, Minh Anh không có đây à.
-Cậu ấy ở lớp mà hai trưa nay cậu ấy nấu ăn ấy. – Hoàng Nhi giải thích.
-Ừm. – anh nói rồi quay về trại lớp mình. Trong lòng có cảm giác bất an.
Tuy nói là về lớp nhưng chân anh lại đi sang lớp nó, đám nữ sinh như thấy được vàng mà sáng trưng cả lên, nhưng rồi ai náy cũng đều hiểu là sang kiếm Minh Anh.
-Anh Long, anh tìm Minh Anh hả – Bích Tuyền nhanh miệng trã lời.
Hoàng Long không nói gì anh chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Cùng lúc đó Thi Thi cũng về lớp trông thấy Hoàng Long, cô hơi bối rối lo sợ, cố tỏ ra bình tĩnh như bình thường.
-Minh Anh đâu? – anh lạnh lùng hỏi.
-Dạ, em không biết sao anh hỏi em, cậu ấy có chân đi đâu sao em quản.
-Chẳng phải khi nãy cô ấy đi với cô hay sao?
-Chỉ là đi một đoạn sau đó không biết.
Tuy rằng lời nói của Thi Thi làm anh nghi ngờ nhưng cũng im lặng không nói gì thêm, bỏ đi tìm nó. mỗi một giờ trôi qua càng thêm nóng ruột hơn, tâm trạng như phát điên, điện thoại lại im ru không lấy một ai chả lời càng làm trạng của anh tệ thêm đi.
Hoàng Long vừa đi chổ khác, cũng cùng lúc điện thoại Thi Thi có tin nhắn đến. Lập tức sắc mặt Thi Thi thay đổi lạ lùng.
-Nó đâu rồi.
-Em đưa nó vào rừng rồi bỏ về rồi.
-Như thế ổn không, biết đâu nó nhớ đường ra.
-Không đâu! phần còn lại chị sắp xếp hết cả chưa?
-Rồi, lần này nhất định cho con nhỏ đó thê thảm. – Ngọc Huyền nhếch môi khinh khỉnh.
---
Tìm khắp đoàn trại nhưng không thấy nó đâu, anh hối hả chạy đi tìm mọi người.
-Minh Anh, không thấy đâu – anh thở hổn hểnh.
-WHAT’S?– cả bọn trố mắt đồng thanh.
-Anh hai, anh tìm hết chưa zậy – Hoàng Nhi bối rối lo lắng.
Anh gật đầu.
-Mọi người bình tĩnh trước hết chúng ta chia nhau ra đi tìm Minh Anh đã, chắc em ấy lạc vào rừng chẳng hạn. – Quốc Huy bình tỉnh phân tích.
-Để Quỳnh đi thông báo với ban giám hiệu.
-Khoan đã Ngọc Quỳnh, biết đâu là Minh Anh tự ý rời khỏi khu vực cắm trại. Nếu ban giám hiệu biết sẽ không ổn đâu, trước hết cứ chia nhau ra đi tìm đã – Đăng Khôi trấn tĩnh sự lo lắng của mọi người đồng thời cho bản thân cậu.
Đăng Khôi cùng Ngọc Quỳnh hướng ra đại lộ, Quốc Huy cùng Hoàng Nhi tìm xung quanh khu trại và khu rừng bờ tây, anh sẽ đi một mình về hướng rừng phía đông. Thế là xong, cả bọn thống nhất với nhau nếu tìm thấy thì gọi thông báo cho mọi người cùng biết. Thay vì cần một lực lượng để mở rộng tìm kiếm sẽ nhanh hơn, nhưng sợ nhà trường phát hiện nên đành phải như thế…
---
Nó đang say sưa giấc ngủ thì cảm giác nhột nhột dưới chân đang làm phiền nó, ngoãy ngoãy cơ thể nó vươn người lờ đờ mở mắt vì cảm giác mệt mỏi vẫn còn trong cơ thể.
-Chà có vẻ cô em ngủ ngon quá nhỉ. – một tên mặt mày gian xảo, cười dễ xồm vừa nói.
-Các người là ai – nó hoảng hốt đứng dậy lùi về sau tựa sát vào thân cây.
-Mày còn ngây thơ đến thế kia à ha ha – Ngọc Huyền cười khúc khích từ phía sau đi lên.
-Là chị. – nó trố mắt không khỏi ngạc nhiên
-Mày quả ngây thơ đấy – Ngọc Huyền lại ôm bụng cười và sau lưng cô ta Thi Thi cũng bước đến.
-Thi Thi, cậu bị chị ta bắt sao, có làm sao không vậy – nó chạy đến Thi Thi lo lắng kiểm tra cô có bị mẻ chút nào không.
Nhưng bù đắp lại sự lo lắng của Minh Anh, Thi Thi lạnh lùng mạnh tay hất ra làm nó ngã nhào xuống đất. Nó ngơ ngác nhìn vẫn không hiểu chuyện gì cả, sao Thi Thi như thế cơ chứ.
-Mày bớt giả tạo đi – Thi Thi quát vào mặt của nó.
-Là sao là sao – nó ngơ ngác o.0. ( tg: không thấy sợ hả má )
-Mày còn trăng với sao hả, vì mày chính con nhà nghèo rách rưới, vì mày mà Thế Hiển đối xử với tao như thế này. – Ngọc Huyền chạy lại xách cổ áo nó lên.
-Cũng chính mày đã dụ dỗ anh Long – Thi Thi xô mạnh nó ngã ra đất, thuận tay tát vào mặt nó hai cái hai bên rõ đau.
-Hừ, thật là vô lí.. cả hai cô đều đáng để người khác thương hại. À không! ngay cả thương hại hai cô cũng chả có tư cách đề nhận lấy! – như dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nó phủi lớp bụi trên người cười nhẹ.
-Mày! Mày dám mày nói gì, một đứa như mày xứng với Thế Hiển hay Hoàng Long hay sao? – Ngọc Huyền đá vào bụng nó.
Vì cơn đau nó ôm bụng nhăn mặt nhưng vẫn không khuất phục trước hai kẻ ỷ đông hiếp yếu kia.
-Mày có biết mày chính là một con đĩa không hả?
-Cô nói tôi, cô không nghĩ lại bản thân cô sao? Người ta bảo càng lớn não bộ sẽ càng mở rộng ra chứ có khi nào lại thu hẹp như cô? Cô hơn tuổi tôi tại sao đầu óc cô như một đứa con nít vậy.
Ngọc Huyền chợt im lặng, tay vẫn bóp cổ nó, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn nó không rời.
-Mày câm mồm đi con đê tiện – Thi Thi gắt lên.
-Sao! Tôi nói sai gì sao?.
-Bao nhiêu lần mày thoát thân, để tao coi giờ mày thoát bằng cách nào ha ha – Thi Thi cười lớn lùi về sau.
Hai tên con trai giữ chặt nó lại, nó không thể nào ra khỏi tình cảnh như thế này được. Thi Thi, Ngọc Huyền thay phiên nhau thượng cẳng chân hạ cẳng tay lên thân thể nó, mặt dù đang yếu thế đau đớn đến như thế nào đi chẳng nửa khuôn nó vẫn lạnh tanh không một chút sợ sệt đối phương, càng không để giọt lệ nào được phép rơi xuống bởi những con người xấu xa kia.
-Mày được lắm! Đã thế lần này tao cho mày biết thế tận lễ độ – Ngọc Huyền giật tóc nó mà dù nó như gần xĩu đi, máu từ khóe miệng chảy ra cùng các vết thương khác.
-Tao giao nó cho bọn bây đấy, muốn làm gì nó cũng được – Ngọc Huyền nhếch môi khinh khỉnh ra lệnh cho ba tên con trai kia.
-Thật chứ! – một tên lưu manh liếm môi.
-Ừm nhớ hãy làm cho nó sống không xong mà chết cũng không được. ha ha – Ngọc Huyền buông lời không quên đạp thêm vào cho nó một phát, rồi cùng Thi Thi lạnh lùng bỏ đi.
Ba tên kia như sói đội lót người nhìn nó như một con nai vàng sắp chết thèm thuồng cười gian xão đang dần tiến về phía nó …
---
Trời nắng gắt tấm lưng anh ướt đẫm, mồ hôi trên trán không ngừng đỗ xuống. Anh cứ đi mãi chạy mãi vào rừng sâu không ngừng gọi nó cũng không rõ mình đã đi xa bao nhiêu. Chỉ biết cắm đầu cắm cổ đi tìm nó chỉ cần thấy nó là được, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua vẫn bạch vô âm tín.
Từng cuộc điện thoại gọi đến cũng chỉ để thông báo với anh là vẫn chưa tìm thấy được nó, cơn đau đầu lại tái phát anh mệt nhọc dựa vào một cổ thụ to lớn mà gục xuống đất tay ôm lấy đầu.
“ Hoàng Long không được, nhất định phải tìm thấy được cô ấy” – mặt dù đang rất đau hai tay vẫn ôm lấy cái đầu đang đâu của mình nhưng anh không phút giây nào ngừng nghĩ đến việc tìm nó.
Bỗng dung một ánh sáng nhỏ phản chiếu bởi ánh nắng chói vào mắt anh, sờ soạn bụi cỏ anh thấy chiếc điện thoại màu trắng quen thuộc, liền nhặt lên kiểm tra màn hình hiện lên bức ảnh chụp chung của anh và nó, không ngi ngờ gì nửa chắc chắn nó từng chạy qua nơi này. Cố kìm nén cơn đau, anh đứng dậy tiếp tục đi tìm nó …
-Buông tôi ra, các người định làm gì. hức hức – nó dùng hai tay cố gắng bảo vệ cơ thể.
-Gì đâu, anh em mình cùng nhau vui vẻ thôi mà ha ha.
-Biếng đi, đồ lưu manh thả tôi ra huhu – nó khóc lớn, áo nó cũng bị xé ra một mãng giờ đây nó đang dùng chút sức lực mỏng manh mà che chắn cái tấm thân bé nhỏ của mình.
-Thôi đừng bướng một lát nữa sẽ sướng thôi mà.
-Buông ra buông ra, Hoàng Long …Hoàng…Long cứu…em, cứu em.
“ Hoàng Long anh ở đâu cứu em, cuộc đời mình không thể bị hủy hoại như thế này được hức hức” - nghĩ đến anh nó như có thêm sức mạnh, đành liều nó đạp thẳng vào khung thành của tên du côn kia mà thoát thân, nhưng đâu dễ dàng như nó mong muốn chỉ vừa chạy được vài bước nó đã bị túm lại.
-Con ranh! Mày dám, lần này ông sẽ không nương tay nữa. – hắn vừa nói xong chuẩn bị cuối xuống cưỡng bức nó thì bị ai đó xách cổ áo lên.
“ Bụp” một cú đấm mạnh đau như búa bổ giáng mạnh xuống khuôn mặt tên lưu manh kia.
-Mày dám! ngay cả đứa con gái của Hoàng Long tao mà mày cũng dám đụng vào ư – ánh mắt gằng lên sực tức giận tột cùng.
Tên lưu manh nhìn anh như chết trân đứng bắt động, hai tên kia thấy thế liền chạy đến đạp anh ra, giải cứu cho đại ca.
-Mày là thá gì chứ! – hắn mạnh miệng.
Nó ngồi thu mình vào một góc chưa hết hoảng sợ, tay vẫn ôm lấy thân thể nước mắt lưng tròng, hình ảnh nó giờ đây như đang giày vò bản thân anh, là anh không tốt để nó như thế này, gân đỏ trong đôi mắt tóe lửa anh lao vào bọn lưu manh mất đi lí trí.
Cả hai bên ẩu đả, anh không phải là kẻ yếu ớt dễ dàng chịu trận, nhưng sức lực một người chọi với ba người là điều không thế nào, máu me bê bết của cả hai bên. Tên đàn em từ phía sau đập mạnh khúc gỗ vào vai anh sự cố quá bất ngờ không tài nào anh né được loạng choạng ngã nhào xuống mặt đất. Chớp lấy thời cơ liền chạy đến khống chế anh.
-Sao! Mày còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa không thằng ranh con.
-Đừng để tao sống, không thì đừng sống yên ở cái đất Đà Thành này – anh gằng giọng nghiến từng chữ.
Giờ đây nó mới giật mình trở về hiện tại, thấy anh gục xuống bên cạnh nó, một màu đỏ đang bao quanh khuôn mặt anh …
-Được vậy tao sẽ cho mày toại nguyện.- hắn rút ra một con dao bấm nhọn mà nhìn anh.
-Không được! – nó dùng sức lực bình sinh còn lại mà đẫy tên đại ca ra, ngã nhào vào người hai thằng đàn em.
-Chạy thôi. Hoàng Long!
Ba mươi sáu kế, kế tốt nhất vẫn là chạy. Nó hì hục đở anh đứng dậy, chạy thật nhanh.
-*****, đuổi theo. – tên đại ca tức giận
Hai bên kẻ chạy người đuổi, rược nhau trong rừng. Anh đang thương tích trên mình, nó cũng mệt lừ đi nhưng hai ngời vẫn cố chạy thục mạng, thà chết chứ không muốn rơi vào ba tên kia. Loạng choạng mất đà cả hai người vấp ngã lăng lốc trên mặt đất …
-Minh Anh!
-Hoàng Long!
-Á.
Cả hai người rơi xuống một hố sâu dưới đồi núi, anh ngã xuống trước nó cũng rơi xuống nhưng lại may mắn khi có anh làm tắm nệm đở lấy, cộng thêm vết thương trên dù có chịu đựng đến đâu nhưng rơi xuống tự do và đở nó cũng làm anh đau đến thấu xương rít lên.
Ngã xuống như phim ấy, không biết Ngọc Huyền và Thi Thi sẽ phản ứng ra sao? Minh Anh và Hoàng Long sẽ như thế nào? Thế Hiển nếu biết được chắc sẽ gay cấn lắm đây …. Đừng nôn nóng, thoải mái với trà đá thoi ^^
~~
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự