Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Nhà MớI
ước vào căn nhà à không biệt thự mới đúng, giờ nó mới thấy được kiến trúc trong ngôi nhà này, lần trước ghé vì bất ngờ quá nên nó không để ý lắm, nhìn sơ qua cũng biết được rằng nhà anh ở một khuôn viên rất rộng. Cách sử dụng cột trụ lớn màu trắng được bao bọc bởi chiếc cầu thang uốn cong theo vòng tròn nối tầng hai với tầng trệt, ban công được thiết kế với sắt uốn sơn đen và những khung cửa sổ mái vòm. Tôn lên một phong cách Châu Âu cổ điển chưa kể đến nội thất bên trong nữa.Từ những đồ nội thất lớn đến nhỏ như giường, bộ bàn ghế ở phòng khách, bàn trang điểm hay thậm chí là rèm cửa sổ đều được thiết kế rất tỉ mỉ và lựa chọn màu sắc hài hòa.
Đặc biệt những nội thất bằng đồng trạm những hoa văn tinh tế mang nét cổ điển, đèn chùm chính là những điểm nhấn thú vị của ngôi nhà này, độc đáo hơn nữa là nó được kết hợp với những chi tiết trang trí như: tranh treo tường hoa cỏ, tủ trà màu sắc rực rỡ để thêm phần sinh độngvà cũng không kém hài hòa
nhìn thì như cung điện thời xưa nhưng vẫn mang nét hiển đại. Nhà nó thắp đèn trắng dân dụng, thì nhà anh lại thắp sáng bằng các đèn vàng ấm cúng.
Minh Anh thôi ngắm nhìn, vì mẹ anh kéo mình đi lên trên, Hoàng Long từ lúc về tới nhà đã lái xe đi đâu mất dạng.
“ Phòng con nè” mẹ anh mở cửa phòng giới thiệu.
“ trời ơi là trời” câu đầu tiên nó thốt lên khi thấy một màu xanh xanh, lại thêm cả ticker đôrêmon mà nó yêu. Nếu là mơ nó xin đừng bao giờ thức giấc, gối nè, chăn nè, ga nệm nè toàn là doremon của nó thôi, à mà thêm sự kết hợp của màu trắng nữa.
Cuối cùng ước nguyện của từ bé của nó cũng thành hiện thật nó vui khôn siết. Nó muốn ôm chằm lấy mẹ anh một cái thật lâu.
“ Cô à, cô dẫn con lên nhằm phòng hả” Minh Anh theo phép tò mò hỏi lại một lần nửa, mừng thầm trong bụng nhưng vẫn giã vờ.
“ Là phòng cậu đó” Hoàng Nhi từ phía sau bước đến tươi cười với nó.
“ Thật là ngại quá hí hí, sao biết mình thích doremon” Minh Anh thẹn thùng cười hạnh phúc.
“ Là anh hai nói đó” Hoàng nhi mím môi đáp.
“ Hả” mặt Minh Anh ngây ra.
“ Thích lắm phãi không” mẹ anh thúc nhẹ sang người nó.
“ Hì hì” Minh Anh cười.
“ Được rồi hai đứa ở nhà chơi với nhau bây giờ mẹ phải sang bên đó” mẹ anh nói rồi cũng quay lưng đi mất hút.
“ Minh Anh cậu vào nghĩ ngơi đi, sáng mai chúng ta cùng nhau đến trường bây giờ tớ có chút việc phải đi rồi không ở nhà với cậu được” Hoàng nhi cười nhẹ.
“ Ừ không sao mình hơi mệt nên chắc sẽ ngủ một lát”.
Hoàng Nhi tạm biệt nó rồi chạy về phòng,riêng nó thì kéo vali vào phòng của mình, cái mùi hương hoài hoa nhài thoang thoảng thật dễ chịu nó đi dạo quanh phòng, cái giường thật lớn gấp đôi cái ở nhà thiết kế kiểu công chúa có đèn chùm phía trên màu trắng, bàn học và bàn trang điểm màu trắng, tủ quần áo cũng vậy mọi tiện nghi đầy đủ tolet thôi cũng sang chảnh rồi, chậc lưỡi nó nói:
“ Nhà giàu có khác!”.
Minh Anh treo áo quần vào tủ lấy một bộ pijama có hình đôrêmon thay thế bộ đồ trên ngừoi, làm một vài thao tác cá nhân rồi nhìn đồng hồ cũng đã khá trễ. nằm suy nghĩ mông lung, căn nhà tuy lớn nhưng cũng lạnh lẽo không kém, nhớ về nhà mình tuy bé nhưng luôn ngập tràn hạnh phúc.
“ Thôi không nghĩ nữa ngủ thôi!” tay đưa sang tắt đèn nó chìm vào giấc ngủ.
----
Một ngày mới nắng lên em dang tay chào đón tà ta tá đa….đang du dương theo điệu nhạc nó đứng nơi ban công mà hát đủ để người khác nghe thấy.
“ Ồn ào quá” Hoàng Long cầm tách cà phê trên tay nhìn sang nó.
“ Oops!!” Minh Anh có chút ngạc nhiên rồi cười nham hiểm. “thì ra phòng anh ta bên cạnh” liếc nhìn rồi nghĩ thầm.
“ Sáng nào cô cũng làm mấy trò trẻ con đó hả?” Hoàng Long nhếch môi treo nó.
“ Ờ rồi sao, yêu hông!” nó bước đến gần ban công bên anh, chống tay lên hỏi.
“ Đồ khùng”
“ Và em đã biết mình yêu đa đa đa đí đa đa đí đà” Minh Anh lại hát, anh càng nói nó còn cười tươi càng hát to hơn.
Mới sáng mà Hoàng Long đã bị nó chọc giận tím tái, anh bỏ vào trong mặt kệ nó nhởn nhơ hò reo ngoài kia.
Chọc anh bỏ đi nó đứng cười rồi vào phòng VSCN thay bộ đồng phục sách cặp xuống nhà, đi ngang qua phòng bếp thấy anh và Hoàng Nhi ngồi đó nó chỉ cười.
“ Minh Anh qua đây” Hoàng Nhi hoắc tay gọi nó lại
“ Sao mình còn đến trường” Minh Anh thắc mắc hỏi.
“ Chưa ăn uống gì mà đi đâu với lại đi bằng gì? Hoàng Nhi tra hỏi.
“ Xe đạp” Minh Anh trả lời băng quơ.
“ Hâm ngồi đây ăn sáng với anh em mình rồi cùng đi luôn” Hoàng Nhi mắng yêu.
“ Thật hả” mặt Minh Anh rỏ hớn hở.
Minh Anh không nghĩ sẽ ăn sáng cùng, đi học cùng vì nó chỉ là một đứa ở nhờ tư cách gì mà ngồi ăn với chủ nhà.
“ Ăn lẹ đi còn thừ đó” Hoàng Long lại càu nhàu mặt lạnh tanh.
“ Ừm” Minh Anh cười thầm, chắc anh vẫn còn quê khi nãy nên bơ nó.
Điểm tâm sáng cũng đã dùng xong nó đi theo hai người ra đến xe định ngồi vào trong.
“ Cô đi đâu vậy” Hoàng Long lạnh lùng hỏi, khi thấy nó chuẩn bị bước vào xe.
“ Đi học ” Minh Anh đáp.
“ Phương tiện gì ”
“ Nè” Minh Anh chỉ vào xe ô tô
“ Mơ à. Bên kia” Hoàng Long đổi hướng chỉ vào phía góc vườn.
Minh Anh trố mắt mà thầm nguyền rủa, hóa ra người này chẳng tốt đẹp bao nhiêu miệng lẩm bẩm: “ anh là một kẻ xấu xa, lấy chuyện chung trả thù chuyện cá nhân đê tiện đê tiện.
Tức lắm mà không thể làm được gì, thời gian bây giờ cũng đã trễ chỉ còn 15 phút sao mà kịp nó mếu máo: “ Hứ đạp thì đạp ai cần “
Trở vào trong dắt chiếc xe đạp ra cưỡi thật nhanh, Hoàng Long đứng sau nhìn nó mà cười sảng khoái.
“ Ha ha”
“ Anh hai đi được chưa” Hoàng Nhi hối.
“ Ừm” Hoàng Long lấy lại nét mặt bình thường.
“ Quá đáng sao lại để cậu ấy đi xe đạp chứ” Hoàng Nhi cảm thấy bất bình lên tiếng.
“ Nói nửa em đi bộ” Hoàng Long đe dọa.
“ Thôi, thôi đi đi mà” Hoàng Nhi mặc dù muốn bênh vực nhưng đành chịu.
Trường Gmeiner
“ Anh là cái đồ xấu xa, chết bầm đợi đó. Hoàng Long, Hoàng Long tui hận” Minh Anh vừa trèo tường vừa nghiến răng nghiến lợi rủa anh.
Lớp 11/6
“ dạo này sao cứ ngứa ngứa lỗ tai nhĩ” tay ngoáy lỗ tai Hoàng Long chau mày nghĩ.
“ Phù mệt quá” Minh Anh thở mạnh phủi tay.
“ Nói bé thôi cô thật là ồn ào”.
Từ phía sau lưng Minh Anh giọng của một nam sinh vang lên, Minh Anh quay lại nhìn, trông có vẻ cũng thuộc loại du côn thôi, quần áo sộc sệch, tóc cạo hai bên chỉ để ở giữa chãi ngược ra sau, mặt áo thì không chỉnh tề mặt mày gian xảo.
“ Kệ tôi” Minh Anh khó chịu khi phải giao tiếp với tên này.
“ Há, lại còn dám trả treo với thiếu gia” hắn cười khinh miệt.
“ Thiếu gia thiếu què gì, đây không quan tâm” Minh Anh phủi phủi trên vai áo, mà nói.
“ Con nhỏ này lần này tôi không cho cô một trận thì cô không biết thế nào là lễ độ”hắn dơ nắm đấm lên xoa xoa.
“ Hết người hù, đi hù chị hả cưng!” giọng Minh Anh đầy thách thức.
“ Thôi đùa bao nhiêu đó được rồi chụy phải đi học không rảnh mà đôi co với chú”Minh Anh nói rồi hất mặt bỏ đi.
Hắn đứng chết trân như Từ Hải nhìn theo. Từ trước đến nay chưa có một con nhỏ mà dám đứng trước mặt hắn lại sắc sượt như thế, càng nghĩ hắn càng tức.
“ Aysiii” hắn bực tức đá mạnh lên vách tường.
Đang còn tức tối nó, thì từ phía sau có một người con gái lẳng lơ tiến đến phía hắn, liếc mắt đưa tình không ai khác đó chính là Thy Thy.
“ Sang Thế Hiển, mới sáng mà ai chọc anh như thế này rồi” bàn tay Thy Thy vuôt ve khuôn mặt khá điển trai kia.
Sang Thế Hiển: con trai của chủ tịch Sang tập đoàn đá quí ENJOY sau Gmeiner.Tính tình hống hách, ỷ lại vào gia thế không xem ai ra gì lạnh lùng và tàn nhẫn, khá thông minh trong xử lí công việc, lười biếng trong học tập. rất đào hoa, lớp 11/8 đối thủ của hắn ta là anh “ Hoàng Long “
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thy Thy, hắn dùng ánh mắt ma mị nhìn làm cô ta mắt đi lí trí, đôi môi chạm mạnh vào nhau, hắn hôn một cách ngấu nghiến làm đối phương có thể chết vì ngộp. Càng lúc càng hăng say càng mãnh liệt bàn tay hắn từ từ di chuyển đưa lên ngực cô ta cởi bỏ chiếc cúc áo đầu. Giật mình Thy Thy đẩy mạnh hắn ra.
“ Thế Hiển, không được..” Thy Thy lấy tay che ngực ngại ngùng nói.
“ Sao em chẳng thể cho tôi được sao” hắn cười nhếch môi.
Đang đi thì sờ túi để lấy chiếc điện thoại thì không thấy đâu. Minh Anh nghĩ chắc đánh rơi lúc trèo tường vào nên quay lại chổ cũ.
Từ đang xa trông thấy bóng hai bóng người chính là tên du côn lúc nãy bên cạnh là người con gái áo sộc sệch tay bắt trước ngực nhận ra hình như là bạn cùng lớp nó chạy thật nhanh đến.
“ BỐP” Minh Anh thẳng giáng xuống mặt hắn một cái tát.
“ Đồ hạ lưu” Minh Anh liếc nhìn có nữa con mắt rồi mắng hắn, tay thì kéo Thy Thy về phía mình.
“ Cô” bị tát bất ngờ hắn như rực lửa trừng mắt nhìn nó.
“ Minh Anh, cô …” Thy Thy thốt lên sửng sờ khi thấy Minh Anh tát hắn.
“ Cậu không cần phải sợ chúng ta về lớp thôi”.
Kéo Thy Thy đi để lại hắn ta đứng sửng đó người nổi lực ánh mắt vô cùng căm phẩn như muốn ăn tươi nuối sống đối phương nhưng chưa kịp làm gì được nó hết, hắn vo tròn các ngón tay thành nắm đắm.
“ Con ranh tốt nhất cô đừng để tôi bắt được” hắn cười khinh miệt nói.
Đi được một đoạn khá xa nói ngoái đầu coi thử hắn có đuổi theo không, nói gì thì nói chứ nó cũng hơi sợ vì đánh một thằng con trai như vậy.
Thy Thy vùng vằng hất tay nó ra “ Chuyện của tôi, tại sao cô xen vào”giọng nói lớn.
“ Là mình thấy cậu bị sàm sở nên cứu” Minh Anh lo lắng giãi thích.
“ Cảm ơn nhưng tôi không cần, tốt nhất lần sau cô tự lo cho bản thân mình trước đi, đừng lo chuyện bao đồng nữa” Thy Thy khoanh tay trước ngực, miệng cười đểu nhắc nhở nó.
Không nói gì nó chỉ im lặng, uất ức nghĩ “đã liều mình cứu cô ấy mà còn bị mắng là lo chuyện bao đồng, đúng là làm ơn mất oán hừ”, Thy Thy đã bỏ đi xa Minh Anh cũng quay về lớp mà quên mất chiếc điện thoại còn đang ở nơi xa xôi nào đó không biết.
Hắn lấy tay xoa xoa bên má bị Minh Anh tát, định về lớp học thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ bụi cỏ vang lên.
“ some times you wonder, what if you could rewrite the moment, some times you figure out there’s enother luck in imperfection…. “
Nhặt chiếc điện thoại lên hắn thấy trên màn hình có cuộc gọi đến “Người tui yêu” cộng thêm một cái icon mặt người cau có, tính vứt đi không nghe nhưng nghĩ lại sự việc lúc nãy hắn mập mờ đoán được là điện thoại của nó nghe máy mục đích phá nó.
“ Alo” hắn
“ …. Sao giọng nói này nghe quen vậy ta” Hoàng Long nhíu mày suy nghĩ.
“ Alo” hắn nói lại một lần nữa giọng hơi bực.
“ Minh Anh đâu” phía bên đầu dây, anh hỏi như tra tội phạm.
Giọng nói vang trong điện thoại, hắn cũng thấy khá quen nhưng phút chốc chưa đoán ra được nên thuận theo tự nhiên hắn bày trò.
“ À cô ta, Minh Anh đúng rồi Minh Anh cô ấy bận chút việc. Tôi là bạn trai cô ấy có gì không tôi sẽ nhắn lại” hắn cười nhếch môi, cuối cùng cũng có lý do chơi cô ta một vố.
‘’ bạn trai?” Hoàng Long ngạc nhiên cúp máy không nói gì, ánh mắt trở nên sắc lạnh vô hồn. Sở dĩ về việc ba mẹ nó sẽ chuyển chuyến bay sớm sang úc anh tính gọi để chở nó đi bù lại chuyện khi sáng nhưng không ngờ lại như thế này.
Hắn ta đứng đó cười đắc ý vì nghĩ rằng đã phá hỏng chuyện tình cảm của nó rồi “ Cô ta tên là Minh Anh!” bỏ chiếc điện thoại vào cặp rồi bỏ đi.
Tiết học đã kết thúc Minh Anh lén vào lớp thật nhanh tránh ánh mắt của giáo viên. Nhìn sang bàn Thy Thy thấy cô ta cũng ngồi đó nó cũng yên tâm.
“ Minh Anh sao cậu không rép tin nhắn của tớ” Hoàng Nhi chau mày.
“ À tớ leo rào vào nên rơi điện thoại, giờ không biết nó nằm ở đâu nữa”Minh Anh ĩu sìu nói.
“ Thôi bỏ đi, hôm nay ba mẹ câu sẽ bay lúc 9 giờ đó, cậu nghĩ đi để xin phép cho” Hoàng Nhi quay sang nhìn nó.
“ Hả, sao sao lại đổi chuyến bay” Minh Anh hấp tấp.
“ Anh hai mới nhắn tin cho tớ khi nãy, cậu đi tìm anh hai nhờ anh chở ra sân bay cho nhanh” Hoàng Nhi gợi phương tiện cho nó.
Minh Anh vẫn bần thần, tâm trạng không ổn định.
“ Lẹ đi” Hoàng Nhi giục
“ ừ ừ tớ đi đây” Minh Anh đứng dậy đeo balo chạy đi.
chạy thật nhanh qua khu B đến lớp 11/5 trông thấy ánh mắt Hoàng Long đang nhìn nó rồi quay sang nơi khác. Minh Anh đứng đó đưa tay vẫy vẫy mà anh không thèm để ý. bây giờ không phải lúc để chờ đợi nữa, có chút ấm ức nước mắt nó khẽ rơi, vô tình anh cũng nhìn thấy.
“ thôi đi taxi” Minh Anh bặm môi nghĩ rồi quay lưng chạy đi.
Đang gấp gáp vì giờ đã 8 giờ 15 phút rồi đường ra sân bay thì xa, vội vã chạy đến cầu thang thì chỉ thêm một tí nữa thôi là ngã nhào, ngờ đâu hắn từ phía dưới đi lên, phản xạ tự nhiên nó vớ đại một thứ gì đó để không bị chụp ếch, nhưng xui thây thứ nó vớ được là hắn. Và hiện tại nó và hắn va mạnh vào phía tường trong tư thế không thể lãng mạn hơn được nửa.
Không hiểu vì sao trông thấy nó bỏ đi Hoàng Long cũng đứng dậy không một lời xin phép chạy ra khõi lớp đuổi theo. Anh từ phía sau chạy đến trông thấy thoáng chốc hiểu ra được điều gì đó.
“ như nhau cả” Hoàng Long nghĩ trong đầu rồi bỏ đi quay về lớp.
“ cô cô” tiếp đất không một chút an toàn còn bị một người con gái ôm làm hắn có chút bực tức.hắn đẩy nó ra
“ hức hức” tiếng khóc nất lên.
Trước mắt là cô gái khi nãy đã đánh hắn, lại còn nước mắt rưng rưng hắn ta có chút mềm lòng: “cô sao lại khóc” giọng nói trở nên một cách trìu mến.
“ anh có xe máy không, có thể chở tôi ra sân bay được không?” Minh Anh vừa thút thít vừa nói.
Thế Hiển chỉ gật đầu nhẹ rồi kéo Minh Anh đi, bây giờ Minh Anh không quan tâm là ai bên cạnh chỉ cần là người đó giúp ra sân bay gặp ba mẹ lần cuối. Thế Hiển đưa cho nó cái mũ bảo hiểm ngồi lên xe phóng như tàu lượn siêu tốc, quá nhanh nên nó đành phải ôm lấy hắn. sau 20 phút cuối cũng tới nơi bỏ hắn ở đó nó chạy thật nhanh vào.
“ BA, MẸ”Minh Anh gọi to
Từng phía trong nơi quầy làm thủ tục ba me nó trông thấy nó chạy ra.
“ Minh Anh” mẹ nó ôm vào lòng.
“ Không phải giờ này con đang lên lớp sao” ba nó vuốt tóc nó nói.
“ Sao ba mẹ không nói gì với con ngoài học hành hết vậy” Minh Anh nhõng nhẽo.
Thế Hiển cất xe xong cũng đuổi theo nó chạy vào sân bay. Thấy nó đứng bên kia hắn chạy lại.
“ Cô nhanh chân thật” hắn thở hì hục.
“ Người này” ba nó chỉ hắn hỏi.
Giờ nó mới để ý là tên ác ma kia theo nó nảy giờ.
“ À bạn học của con đó ba” Minh Anh lau nước mắt giới thiệu.
“ Được rồi cũng đến giờ rồi, Minh Anh con nhớ những gì ba mẹ dặn đó” mẹ nó xoa đầu trìu mến.
“ Nhớ là cô gắng học để vào trường Đại Học Kinh Tế” ba nó nghiêm mặt nói.
“ Vâng con nhớ rồi con sẽ làm tốt” Minh Anh ôm cả hai người vào lòng.
Loa thông báo vang lên cũng là lúc ba mẹ nó phải đi rồi, hai người cứ quay đầu nó lại tiếc nuối, có ba mẹ nào lại muốn bỏ rơi con cái của mình bao giờ nhưng vì hoàn cảnh mà thôi. Minh ANh đưa tay vẫy chào cho đến khi bóng dáng ba mẹ nó khuất sau phòng chờ.
“Đi được chưa?” hắn gằng giọng nói.
Hắn ghét những cuộc chia ly sướt mướt nhưng thế này. Minh Anh lau những giọng nước mắt quay lại lườm Thế Hiển.
“ Đồ máu lạnh”.
“ Cô … cô dám” hắn chỉ vào mặt nó.
“ Dẫu sao cũng cảm ơn”.
Hắn khoanh tay trước ngực đắc ý. Minh Anh trông thấy điệu bộ của hắn đúng là kẻ khó ưa vô cùng mà: “ Đi thôi”.
Thấy Minh Anh vậy chắc cũng không còn tâm trạng nào mà học hành, hắn ta chở nó đến con sông thành phố, gió thôi man mát không khí dễ chịu đúng là một nơi để giải tỏa hết các phiền muộn.
“ Nè, nè đừng có đùa nha” ánh mắt nghi ngờ Minh Anh trề môi nói.
“ Gì?” hắn ta hằng giọng.
“ Anh chở tôi đến đây mục đích ném tôi xuống sông trả thù khi sáng phải không?” Minh Anh chỉ tay về hướng sông nói.
“ Tâm thần, cái đầu cô bớt tượng tượng đi” hắn mắng như tát nước vào mặt nó.
Thế Hiển đúng là đang ghét mà, chỉ tiếc là nơi này chỉ có nó và hắn nên phải nhịn. Minh Anh hận vì không thể lột da hắn ra cho hả giận được, quay sang hướng khác không thèm ngó ngàng đến hắn.
Thế Hiển thấy vậy liền rút từ trong cặp ra chiếc điện thoại màu trắng kèm theo dây treo hình con lợn mà quơ qua quơ lại trước mặt nó, nhận ra em dế yêu của mình Minh Anh quay lại chộp lấy nhưng đã hụt mất, hắn thừa biết nó sẽ giành lấy nên đã nhanh tay hơn đứa chiếc điện thoại lên cao.
“ Trả đây” Minh Anh chóng tay lên hông nói như ra lệnh.
“ Không” hắn cười bỡn cợt.
“ Lại còn lưu là người tui yêu sến súa” hắn cười khinh.
“ Có lưu gì thì cũng kệ tôi” Minh Anh cáu gắt.
“ Chắc là một kẻ thất bại mới chịu yêu một con nhỏ như cô” hắn cười đều mà nói
Thế Hiển đúng là sinh ra để chọc tức nó mà, vì sao lại có một người vô lại, hạ lưu như hắn ta cơ chứ, tại sao lại để nó mang ơn hắn cơ chứ, mặt kệ hắn là ai là cảnh sát hay ăn cướp nó cũng mặt kệ, dám sĩ nhục Hoàng Long của nó thì không yên ổn rồi: “ Gì chứ, riêng anh không có cửa để so sánh với anh ấy?” lúc này Minh Anh khoanh tay trước ngực tự tin.
“ Vậy sao, tôi chỉ trông thấy một kẻ thấp hèn” hắn ta ôm bụng cười.
“ Hứ, anh biết Hoàng Long chứ nếu anh mà so với anh ấy thì chả là cái đinh gì” Minh Anh cười to lườm liếc hắn.
Nghe nói nhắc tới Hoàng Long sắc mặt Thế Hiển liền lạnh tanh, đôi mắt như rực lửa, hắn ta đá cái lon bên cạnh mà chửi thề: “ Chết tiệc, lại là thằng khốn đó” giọng nói đầy căm phẫn.
Thế Hiển trèo lên xe phóng đi như tia chớp không cho nó cơ hội lấy lại điện thoại của mình, nó đứng đó chửi theo: “ Anh đúng là đồ vô lại mà sao lại bỏ tôi ở đây, đồ chết tiệc không có nghĩa khí giang hồ” giẫm đạp lên bụi cỏ để trút cái mối căm thù.
“ A” ngày gì mà đen đủi vậy nè” lúc này Minh Anh quả tức giận.
đi được một quảng đường khá xa rồi Thế Hiển lại quay lại, nhưng nó đã đi mất rồi, hắn chửi thầm: “ đồ con nhỏ không biết điều”
Rút điện thoại ra gọi cho ai đó, ra lệnh: “ Điều tra một người tên Minh Anh, học lớp 10 trường tôi”.
“ Bao nhiêu người tên Minh Anh, cũng phải đầy đủ hồ sơ cho tôi” Thế Hiển nói rồi phóng xe đi…
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự