If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: BấT Ngờ LớN
́nh mặt trời sắp tắt đi, cái lạnh của mùa đông đang đến dần qua từng đợt gió hùa thổi rít, Hoàng Long cởi áo khoát của mình khoát lên người Minh Anh. Chính anh cũng đang thấy lạnh tê, bế Minh Anh trên tay vội vã anh chạy ra xe để đưa Minh Anh về.
Biệt thự Gmeiner.
“ Cậu chủ cô bé này là ai?” Bà quản gia trìu mến hỏi.
“ Bạn cháu thôi bà”. Hoàng Long trả lời ngắn gọn rồi bế nó lên trên phòng mình.
Để lại bà quản gia với một ánh mắt đang rất tò mò dõi theo bóng dáng Hoàng Long: “ Lần đầu tiên từ lúc Uyển Nhi đi mới thấy cậu chủ dắt bạn gái về nhà”. Bà quản gia mĩm cười hiền hậu.
Đặt nó xuống tấm đệm nhẹ nhàng, anh thở phào nhẹ nhõm
“ Minh Anh cô đúng là heo” Anh vừa nghĩ, trên tay vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó: “ Alo bác sĩ Hùng?”.
“ Hoàng Long cần Bác giúp gì ư?” đầu dây bên kia trả lời.
“ Bác có thể đến nhà cháu khám bệnh giúp một người được không ạ, cháu sẽ gọi tài xế qua đón Bác”. Hoàng Long trả lời một cách tao nhã lịch thiệp.
“ Sao, ba cháu lại phát bệnh à, Bác sẽ đến ngày không cần đón”. Người đàn ông bên kia đầu dây hấp tấp trả lời.
“ Dạ không, Bác cứ đến đây rồi sẽ biết”.
“ Được rồi Bác đến ngay”.
Không nói gì thêm Hoàng Long cúp máy, anh đến bên cạnh giường bật đèn ngủ lên, ánh sáng tỏa ra làm hiện rõ khuôn mặt trắng bệt dường như đang mất hết sức sống của Minh Anh. Anh lấy tay vuốt mái tóc của nó một cách dịu dàng, ánh mắt trìu mến đến lạ.
Vốn dĩ căn phòng của anh là nơi u tối nhất trong căn nhà lớn này, nhưng chẳng hiểu sao có Minh Anh nơi này, anh lo sợ điều gì đó chỉ muốn có chút ánh sáng để Minh Anh cảm nhận được một chút ấm áp.
“ Cốc.. Cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, xóa đi bầu không khí suy tư của Hoàng Long, anh đứng dậy đi ra mở cửa.
“ Chào bác Hùng”. Hoàng Long cúi đầu chào người đang đứng đối diện.
“ Ừm cháo cháu”. ông cười hiền nhìn Hoàng Long.
Cả hai tiếng vào trong nơi nó đang nằm.
“ Là người này” Bác sĩ Hùng ánh mắt tò mò hỏi Hoàng Long.
Anh không nói gì nhiều gật đầu. Bác sĩ Hùng cũng không hỏi gì thêm lấy dụng cụ ra khám cho nó, sau một hồi lâu khám xong rồi kéo chăn đắp cho nó, Bác sĩ hùng đứng dậy và đi ra ngoài Hoàng Long cũng đi theo sau.
“ Cô ấy có sao không ạ?”. Hoàng Long có chút lo lắng hỏi.
“ Không sao đâu, cô bé chỉ kiệt sức vì bị dị ứng, đây là toa thuốc cháu hãy đưa cho cô ấy uống đúng như chỉ dẫn, còn đây kem bôi vết thương ở chân, tạm thời cháu nhớ dặn cô bé không được gây ra va chạm mạnh ở chân nửa. Và nhớ đừng cho cô ấy ăn đồ hải sản”.
“ Vâng cháu cảm ơn Bác”. Hoàng Long cầm toa thuốc trên tay nói.
“ Vậy Bác về”.
“ Vâng”
Hai người bắt tay nhau, chào một cách lịch sự, Hoàng Long đi theo tiễn Bác sĩ ra về.
“ Bà à có thể nấu giúp cháu nồi cháo”. Hoàng Long nhìn bà quản gia nói.
“ Được sẽ có ngay cậu chủ”. Bà quản gia mỉm cười nói.
Nói rồi Hoàng Long để bà quản gia ở đó với muôn ngàn câu hỏi, muôn ngàn thắc mắc, anh quay trở lại trên phòng, ngồi kế bên nó anh cứ nhìn khuôn mặt đó một cảm giác thật lạ kì, một cảm giác quen thuộc cứ như vậy ngủ quên lúc nào cũng không hay.
“ ưm ưm’’ Minh Anh trở mình cựa quậy thức giấc. Nó nhìn xung quanh một bầu trời tối mịt mù chỉ có ánh sáng từ đèn ngủ hắt ra, một nơi lạ lẫm nhỏ hơi bàng hoàng rồi nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh mình.
“ Ủa đó là Hoàng Long”. Minh Anh trợn rõ to đôi đồng tử của mình nhìn Anh.
“ Sao mình lại ở đây, còn anh ta sao anh ta lại ở đây”
“ A”. Minh Anh hét to.
“ Cô làm cái quái gì vậy?”. Hoàng Long tỉnh giấc bực mình cau có.
“ Sao sao tôi lại ở đây, đây là ở đâu??”. Minh Anh hối hả hỏi anh.
“ Nhà tôi” Hoàng Long lạnh tanh trả lời.
“ Nhà anh”. Minh Anh lấy lại bình tĩnh và ngồi nghĩ lại chuyện xãy ra.
“ Ủa vậy là không phải mơ à, hí hí”. Minh Anh cười một cách ma mãnh. Chậm rãi hỏi thêm một câu, giãi bày thắc mắc đáng vướng trong lòng: “ Thế là anh đi tìm tôi hả, quan tâm tôi dữ vậy hả”. Minh Anh cười toét, bộ dạng nó lúc này có vẻ đang rất sung sướng.
“ Tưởng bở ”. Hoàng Long khoanh tay trước mặt cau mày nói phân bua, để trách đối phương mắc bệnh hoang tưởng. Dù sự thật có ra sao thì anh vẫn sẽ cho đối phương một đòn chí mạng: “ Chỉ là tôi xuống bàn giao xe trã cô thôi”.
“ Thôi thôi mà cứ dối lòng quài hà”. Là nó đoán bừa, hay là có giác quan thứ sáu thì bây giờ nhìn vẻ mặt của anh, đứa ngốc nghếch như nó cũng dễ dàng đọc được tâm tư của anh.
Hoàng Long không phản bác, anh là vậy. Chỉ nói một lần dù Minh Anh muốn nói gì, nghĩ gì thì cứ là như thế. Có giãi thích thêm liệu rằng có tác dụng? tất nhiên là không và bản năng của anh chính là không làm như việc dư thưa. Anh dùng thái độ im lặng.
“ Tôi đói”. Đau chân, dị ứng có thế chịu đứng tất, nhưng để đói hành hạ thì nó sẽ chịu thua, muốn vượt qua cơn đau trước tiền không nên bụng đói. Nó cũng chẳng ngần ngại cười nịch yêu cầu một bữa ăn.
Trông bộ dạng Minh Anh lúc này, thật giống một con mèo lười, vùi mình trong chiếc chăn, điệu bộ khiến người ta chỉ muốn nựng muốn cưng: “ Minh Anh, nhiều khi tôi nghĩ cô có phải là heo không đó!”
“ Hừm, vậy tôi hỏi anh.Có con heo nào dễ thương như Minh Anh tôi không?”. Minh Anh phồng mang trợn mắt, phân bua. Chỉ là một bửa ăn thôi mà, muốn có sức khỏe muốn rời khỏi đây thì ít nhất phải được nó cái bụng. Yêu cầu này quá đáng chổ nào cơ chứ.
Minh Anh ngồi gượng dậy áp sát khuôn mặt của nó vào Hoàng Long, Ánh mắt tra hỏi. Hoàng Long bất ngờ hành động của nó nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. lật ngược tình thế anh đè nó xuống nệm khuôn mặt điển trai của anh áp sát mặt nó, ánh mắt đầy ma lực, môi nhếch nhẹ sang bên trái.
“ trông cô cũng hấp dẫn và dễ thương thật tại sao đến bây giờ tôi mới biết nhĩ. Làm ăn thì phải có trao đổi đúng chứ?”.
“ này này anh muốn làm gì tôi”. Minh Anh đang nằm vị trí ở dưới, khuôn mặt lo lắng chỉ vì muốn ăn cơm thôi mà phải chịu thiệt đến vậy sao, há chả phải đất nước này không còn pháp luật, cố trấn tĩnh: “ đúng… đúng là tôi thích anh thật, nhưng không được, không được” Minh Anh càng lúc càng nói lớn giọng.
khuôn mặt của Hoàng Long thì càng lúc càng áp sát khuôn mặt của Minh Anh, không thể cựa quậy nó nhắm tịt mắt. thấy thái độ của Minh Anh Hoàng Long không thể nào nhịn cười được nửa, anh cúi sát bên tai của Minh Anh nói: “ nếu trên thế gian này còn sót duy nhất mình cô, thì cũng chẳng bao giờ tôi muốn nếm thử đâu Minh Anh à”. Anh nhếch môi khinh miệt.
nói đến đó anh buông Minh Anh ra rồi ngồi cười khoái chí, Minh Anh vì bị chọc quê nên mặt mày đỏ rần không dám nói gì hơn.
“rột rột”. Mặt đang đỏ vì chuyện quên lúc nãy chưa thôi thì tới cái bụng phản chủ làm cho mặt của nó càng ngày càng đỏ hơn.
Hoàng Long đang cười nghe âm thanh kêu gọi thức ăn của nó càng làm anh cười lớn hơn, bây giờ nó chỉ muốn kiếm cái lổ nào đó để chui xuống quách cho xong.
Tính đến bây giờ cũng đã 7 giờ tối rồi, Minh Anh lấy tay xoa bụng ánh mắt long lanh nhìn Hoàng Long làm anh lắc đầu ngán ngẫm với độ trẻ con của nó, trầm giọng nói: “ Đi theo tôi và chuyện hôm nay cấm cô nói với ai”. Câu nói nhẹ nhàng lại có sức ảnh hưởng rất lớn, làm người nghe phải điêu đứng ngoài tuân mệnh ra thì còn cách nào dám làm trái.
“ Ờ, tôi biết rồi”. Minh Anh bước chân xuống nhắc từng bước đi theo sau Hoàng Long.
Anh ngoái đầu lại nhìn Minh Anh nhắc từng bước khó khăn, khuôn mặt vì đau nên cau mày, anh quay lại bế nó trên tay một cách bất ngờ, khiến nó không kịp phản ứng, chỉ biết là bây giờ nó thấy rất vui, nó choàng tay qua cổ ôm lấy anh, miệng cũng không nói gì hơn. Còn anh cảm giác của anh như thế nào vui hay ấm áp anh đều để nét mặt lạnh lùng như vô cảm.
“ Á”. Minh Anh rít lên vì bị thả tự do xún đất.
Hoàng Long vừa bế nó đến bàn ăn thì một cảnh tượng thật không ngờ tới, mẹ anh, một người phụ nữ khác và cả Hoàng Nhi đều ngồi ở đó, thật là một chuyện mà không bao giờ Minh Anh lại nghĩ sẽ gặp trường hợp như thế này, Hoàng Long không biết phải phản ứng như thế nào trước trường hợp này, anh đành thả nó một cách tự do.
Hoàng Nhi thấy vậy vội chạy đến đỡ Minh Anh đứng dậy.
“ Minh Anh sao cậu lại ở đây?”. Hoàng Nhi tò mò hỏi
“ À mình mình”. Minh Anh gãi đầu lúng túng chưa kịp trả lời hết câu lại có tiếng nói khác hỏi tấp đến.
“ Minh Anh sao con lại ở nơi này?”. Người phụ nữ mái tóc thả ngang vai hơi xoăn lên tiếng hỏi Minh Anh.
“ gì nửa đây sao có tiếng ma ma ở đây???” đầu óc nó bắt đầu làm việc phân tích mắt nhỏ tròn xoe nghĩ thầm rồi nghiêng sang bên trái nhìn thẳng mới tá hỏa là chính xác mẹ của nó đang ngồi nơi đó.
“ trời ơi nếu đây là mơ thì cho con xin được mơ tiếp đi”. Minh Anh khóc ròng trong thâm tâm của mình.
“ Co..n co..n”. Minh Anh ấp úng. Thật sự bây giờ không biết phải giải thích ra làm sao với mẹ của nó, còn Hoàng Nhi sao Hoàng Nhi cũng ở đây sao lại đầy đủ như vậy, còn người phụ nữ tao nhã thanh lịch vô cùng đẹp kia là ai, đẹp hơn cả mẹ nó là ai? vô vàng câu hỏi xuất hiện mà không có lấy một câu trả lời. Minh Anh đứng đơ như một bức tượng.
“ Ôi Phụng Lai đó là con gái cậu hả?”. người phụ nữ cất giọng xóa tan không khí căng thẳng.
“ Ừm đó là Minh Anh con gái mình, mình chưa hiểu vì sao nó lại ở đây”. Mẹ nó giới thiệu, ánh mắt hiếu kì nhìn nó khó hiểu.
“ Hoàng Nhi con đưa bạn đến đây đi sao cứ đứng thừ ra đó, Hoàng Long nửa con lại đây ăn tối luôn đi thật trùng hợp vì tối nay con ở nhà”. mẹ anh chậm rãi nói.
“ Cháu chào bác, cháu là Minh Anh”. Minh Anh lễ phép chào.
“ Cháu chào bác”. Hoàng Long cũng lễ phép chào mẹ Minh Anh.
Người ngoài nếu nhìn cảnh tượng này, có lẽ lại đây là bửa tiệc ra mắt hai bên gia đình lắm đây.
Suốt cả buổi cơm tối mọi người nói chuyện vui vẻ giới thiệu với nhau. rồi Minh Anh cũng từ từ giãi thích chuyện xuất hiện ở nhà Hoàng Long, mọi vấn đề Minh Anh thắc mắc cũng được Hoàng Nhi làm sáng tỏ.
Mẹ Minh Anh và mẹ Hoàng Long vốn dĩ là bạn thân lúc còn đi học cho đến bây giờ, khi ấy lập gia đình ở gần nhà nhau cách đấy 10 năm gia đình nhà Hoàng Long làm ăn khám khá nên chuyển nhà sang bên khu đảo xanh này, và gia đình nhà Minh Anh cũng tìm được mặt bằng lí tưởng để kinh doanh. Nên bọn nhỏ lúc ấy cũng chia cách bây giờ ngồi nghe người lớn nói chuyện mới lần lượt nhớ ra.
“ Trời Minh Anh cháu không nhớ gì hả, lúc nhỏ cháu toàn ăn hiếp Hoàng Long cứ chiều chiều đều về mách cô là cháu ăn hiếp nó đó”. Mẹ Hoàng Long ngồi nhắc lại những chuyện thuở bé của hai nhà.
“ Ha ha thật vậy hả Bác”. Minh Anh chớp mắt lia lịa hỏi, chuyện này rắc thu hút nó, nếu biết nhau từ nhỏ chẳng phải anh và nó là thanh mai trúc mã hay sao.
“ Ùm đúng rồi Minh Anh! có lần con bị đám nhóc trong xóm ăn hiếp chính Hoàng Long đứng ra chịu trận giúp con về nhà mình mãy bầm tím cả lên”. Mẹ Minh Anh cũng theo chân kể lại chuyện xưa.
“ Đến khi mẹ hỏi thì bảo là trên đời này, không được ai ăn hiếp Minh Anh ngoài con”. Mẹ Minh Anh mỉm cười hiền hậu cười nói.
“ Mẹ À”. Minh Anh nghe đến đây thì cười thẹn thùng xấu hổ.
“ Ấy chà chà hai ơi hai em không ngờ cục đá như hai cũng biết sến vậy đó nha”. Hoàng Nhi cười lớn.
“ Hoàng Nhi!”. Hoàng Long chau mày nhìn gọi tên em gái.
“ Con trai mình nó ngại ngùng đó cậu và cháu đừng để bụng”. Mẹ Hoàng Long lên tiếng phân trần.
“ Không sao đâu”. Mẹ Minh Anh cười nhẹ nói.
Cứ thế cả buổi cả bốn người ngồi ăn tối và nói chuyện xôn xao chỉ có duy nhất Hoàng Long vẫn luôn giữ thái độ bình thản như không có gì.
Sự thật không phải như vậy, anh ngồi lắng nghe những chuyện trước kia mà mọi người ngồi nói, thái độ bình thản nhưng trong tâm trí anh có cảm giác bữa cơm gia đình ấm áp và đầy tiếng cười mà đã lâu nay anh chưa cảm nhận được, từ khi Minh Anh xuất hiện anh thấy mình bận rộn hơn và sự cô đơn trống trãi đang ngày dần tan biến …
Ăn tối xong mọi người cùng nhau ra phòng khách trò chuyện thêm một lúc, rồi mẹ Minh Anh và Minh Anh mới về. Còn riêng Hoàng Long xong bữa tối vì có cuộc gọi phải giãi quyết ở công ty nên anh đã vội thay đồ đi gấp khi nãy.
“ Chào bác cháu về”. Minh Anh cuối chào lễ phép.
“ Ừm chào cháu, cứ rãnh thì qua nhà Bác chơi nhé. À mà không bao lâu nữa”. Mẹ Hoàng Long đáp lời.
“ Ủa là sao hả Bá..c”
“ À Thanh Lam chuyện đó mình sẽ trả lời cho cậu sau, bây giờ trễ rồi mình về nhà trước kẽo ba nó lại chờ”. Mẹ Minh Anh lên tiếng cắt ngang câu hỏi của Minh Anh.
Mẹ Hoàng Long không nói gì thêm chỉ mỉm cười chào hai mẹ con, gọi tài xế chở hai mẹ con Minh Anh về nhà.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự