Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Lạc Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82 (2)
háng hai năm Quang Nhật thứ tám, Tùy Khâu đưa tin bệnh tình của phụ hoàng trở nặng. Vì quốc gia đại sự, phụ hoàng quyết định nhường ngôi cho thái tử Chu Trường Lăng, lui về làm thái thượng hoàng chuyên tâm dưỡng bệnh.
Chu Trường Lăng lên ngôi, đặt hiệu là Thuận Thiên. Trần hoàng hậu sau mấy năm bị Thẩm quý phi đè đầu cưỡi cổ, cuối cùng cũng leo lên được ngôi thái hậu, nhận phong hiệu Từ Khánh. Thẩm quý phi thăng thành quý thái phi. Các hoàng tử đồng loạt được phong vương, công chúa thì được ban châu báu ngọc ngà. Ngay cả nữ tử lưu lạc vạn dặm xa xôi như ta cũng được Chu Trường Lăng nhớ đến, thăng hẳn làm trưởng công chúa, phong hiệu Hiếu Thục. Mấy rương lễ vật của Chu Trường Lăng gửi đến cho ta đều khắc đủ năm chữ "Hiếu Thục trưởng công chúa" vừa to vừa rõ. Chu Trường Lăng làm thế chẳng khác nào giễu cợt ta. Ta nhìn mà không khỏi ngán ngẩm. Loạn binh đao mỗi lúc một gần hơn.
Nghĩ đến mặt tích cực, bỗng nhiên có vài rương châu báu cũng là chuyện tốt. Ta lựa ra mấy món đáng giá nhất đem hiếu kính với hoàng hậu, đương nhiên cũng không quên đưa đến chỗ mấy người tỷ muội thân thiết của mình. Nghĩ bụng, nếu mấy chữ "Hiếu Thục trưởng công chúa" này mà cứ đổi được ngân lượng mãi thì ta cũng vui lòng chấp nhận.
Tin Chu Trường Lăng kế vị làm cả triều đình Bách Phượng chấn động, nhưng đó chưa phải là biến cố lớn nhất trong mùa xuân năm ấy. Không lâu sau, trời lại nổi phong vân.
Một ngày xuân ấm áp, từ ngoài cung truyền vào tin hữu tướng Trịnh Hoằng bị côn đồ ám toán. Một lão tướng cả đời xông pha trận mạc, bách chiến bách thắng cuối cùng lại bỏ mạng như vậy ngay tại kinh thành, khiến cho hết thảy mọi người đều cảm thấy xót xa. Trịnh thị lại thêm một phen điêu đứng. Trịnh Vân Anh nghe tin, tay chân rụng rời, chẳng nói nổi lời nào đã chết ngất.
Trịnh Vân Anh đau lòng ngã bệnh đã hơn tháng ròng vẫn chẳng thấy khởi sắc. Mỗi lần ta đến thăm đều thấy muội ấy nằm thẫn thờ, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
Có lúc, muội ấy níu lấy áo ta, khóc rưng rức: "Có phải là do muội thấy chết không cứu... cho nên mới liên lụy phụ thân chịu quả báo thay muội không?"
Có lúc, muội ấy lại lẩm bẩm một mình: "Lão thầy bói kia nói không sai... Nhất định là do muội mệnh xấu... Đã khắc chết đại ca, bây giờ lại khắc cả phụ thân..."
"Cô nương sinh ra dưới chòm sao xấu, bẩm sinh số mệnh đã gắn với hai chữ ly biệt..."
Chẳng hiểu sao, mấy lời giả thần giả quỷ của lão thầy tướng số năm trước như vọng lại bên tai ta. Ta tất nhiên chẳng mảy may tin tưởng nhưng cũng chẳng biết phải an ủi muội ấy thế nào, chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh muội ấy, để muội ấy tựa vào vai mình mà rơi lệ.
Cái chết của Trịnh tướng cũng khiến hoàng đế trăn trở không yên. Nghe Lý Thọ nói, đã mấy đêm rồi hắn không tài nào chợp mắt được. Đàm Mộc lo bệnh cũ của hắn tái phát, hết mực khuyên nhủ nhưng vẫn vô dụng. Lý Thọ và Tô Trường Tín đều hết cách, chỉ còn biết tới tìm ta.
Khi ta đến Noãn các cầu kiến thì hoàng đế đang ngồi đọc tấu chương bên một ngọn nến nhỏ. Nghe thấy bước chân ta, hắn ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nở nụ cười, giang tay vẫy gọi ta:
- Hiếm khi thấy nàng đến tìm trẫm. Mau lại đây!
Ta lặng lẽ đến ngồi bên cạnh hoàng đế, chăm chú quan sát sắc mặt u ám của hắn, chợt thấy đau lòng:
- Hoàng thượng làm gì cũng phải nghĩ cho sức khỏe của mình chứ.
Hoàng đế gục đầu lên vai ta, giọng mỏi mệt:
- Bây giờ, trẫm chẳng biết phải nghĩ gì, làm gì mới phải.
Ta nghiêng đầu tựa lên đầu hắn, nhẹ nhàng cất lời:
- Hoàng thượng, chuyện của Trịnh tướng quân cũng là ngoài ý muốn...
Chẳng đợi ta nói hết câu, hoàng đế đã bật cười chua chát:
- Là chuyện ngoài ý muốn của chúng ta, nhưng đối với kẻ khác thì chưa chắc.
Ta hơi giật mình, dè dặt hỏi lại:
- Ý hoàng thượng là...
Hoàng đế nhắm mắt lại, chầm chậm nói:
- Trịnh Hoằng cả đời thanh bạch, y phục chỉ độc một loại vải thô, bổng lộc có bao nhiêu đều đem cứu tế dân nghèo. Trên người lão có cái gì đáng cướp? Lại nói, người trong kinh thành đều biết mặt lão, bọn côn đồ thông thường dù có hung hăng thế nào cũng làm sao có gan động đến Trịnh tướng gia? Trẫm vừa nghe tin Trịnh Hoằng bị kẻ cướp giết hại liền biết chuyện này nhất định có nội tình. Trẫm sai Đàm Mộc đích thân đi nghiệm thi, đây chính là kết quả.
Nói rồi, hắn đặt quyển tấu sớ đang đọc vào tay ta. Thấy ta ái ngại không dám cầm, hắn thở hắt ra:
- Không cần nhát gan như vậy. Thứ nàng không thể đọc, trẫm tất sẽ không đưa cho nàng.
Nghe hoàng đế nói thế, ta mới yên tâm giở ra đọc. Thế nhưng đọc được mấy dòng, hai tay ta đã run lên.
Tuy thân thể Trịnh tướng chi chít vết thương, nhưng vết thương đầu tiên lại là vết thương trí mạng. Đàm Mộc xác định Trịnh tướng bị đâm một nhát thẳng vào tim, chết ngay tức khắc. Những vết thương sau đó chỉ là để ngụy trang, tạo hiện trường một cuộc ẩu đả.
Trịnh tướng già yếu bệnh tật, không còn phong độ một địch mười năm nào nhưng vẫn chưa đến nỗi không tránh nổi một đao của đám côn đồ đầu đường xó chợ.
Ta ngước nhìn hoàng đế, cẩn thận thăm dò:
- Chuyện này... hoàng thượng định xử lý thế nào?
Hoàng đế day day thái dương, chán nản đáp:
- Trẫm đau đầu suốt một thời gian dài mà vẫn không thể nghĩ ra biện pháp. Thừa Nguyên biết phụ thân hắn chết oan, nhất quyết đòi tự mình đi điều tra...
Bọn côn đồ kia sau khi sát hại Trịnh tướng đã lột sạch tư trang của ông. Như hoàng đế đã nói, trên người Trịnh tướng chỉ mang bạc lẻ, đồ vật đáng giá xét ra cũng chỉ có mỗi một miếng ngọc bội gia truyền. Trịnh Thừa Nguyên lần theo manh mối này, đi khắp các hiệu cầm đồ ở kinh thành dò hỏi, không ngờ thực sự tìm được ngọc bội. Mà điều không thể ngờ hơn - người đem ngọc bội của Trịnh tướng đi cầm lại là huynh trưởng của Liễu Yến Yến, đại công tử Liễu thị, Liễu Nghiên.
Ta dè dặt nói:
- Liễu thị không thiếu tiền tài. Liễu đại công tử sao lại đến mức phải đi làm cướp?
Mà có cướp thì cũng nên lựa đám trọc phú mà cướp chứ, sao lại to gan nhắm vào lão tướng Trịnh Hoằng?
Nét mặt hoàng đế càng trở nên khó coi. Hắn lấy lại bản ghi chép từ tay ta, gần như muốn vò nát nó:
- Liễu Nhất đức cao vọng trọng nhưng trưởng tử của lão ta lại chẳng ra gì. Liễu Nghiên kia quanh năm suốt tháng chỉ biết rượu chè, bài bạc... Có điều, lá gan của hắn rất nhỏ, xưa nay chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng nên trẫm luôn mắt nhắm mắt mở. Trẫm biết chắc chắn Liễu Nghiên không có gan động đến Trịnh Hoằng, nhưng nay Thừa Nguyên lại tìm được chứng cớ xác thực như thế...
Hoàng đế bỏ lửng câu nói, khẽ buông tiếng thở dài.
Chuyện này có lẽ Liễu Nghiên cũng bị gài bẫy. Liễu Yến Yến vừa phạm tội tày trời, nay huynh trưởng của nàng ta lại vướng vào án mưu hại trọng thần. Nếu đem chuyện này ra ánh sáng, chỉ sợ Liễu thái phó không chống đỡ nổi.
Hoàng đế cảm thấy có lỗi với nhà họ Trịnh, nhưng hắn lại càng không thể cứ thế tự chém đứt cánh tay phải của mình. Ta nhìn hắn giãy giụa trong thế tiến thoái lưỡng nan, không thể không tự trách bản thân vô dụng. Nếu lúc trước ta suy tính chu toàn hơn thì Liễu Yến Yến đã không phải chịu oan, hoàng đế cũng chẳng đến nỗi bị dồn ép như vậy.
Hoàng đế nhắm mắt, im lặng ngả đầu lên vai ta, dường như đã ngủ thiếp đi. Ta lặng nhìn xấp giấy nhàu nát trong tay hắn, lòng ngàn vạn ngổn ngang. Mãi lâu sau, khi bờ vai ta bắt đầu tê mỏi vì sức nặng của hoàng đế, hắn mới cất lời:
- Trẫm đã thề với Thừa Nguyên... Nói hắn cố gắng vì đại cục mà nhẫn nhịn một năm, khi đại sự thành rồi, trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Trịnh thị...
Từng lời hắn thốt lên như thấm đẫm bi thương cùng bất lực.
Trên bàn, ngọn nến đã cháy đến chân nhưng đám nô tài sợ hãi chẳng dám vào châm thêm nến mới.
Thoáng chốc lửa tàn, cả gian phòng như bị nhấn chìm trong bóng tối âm u.
Thâm Cung Thâm Cung - Trần Lạc Hoa