Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 256 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:22:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 227: Sóng Gió 3
ở Hoàng sắc mặt tái nhợt, hắn thân là vua của một nước, như thế nào lại không rõ ý tứ của Tử Dạ? Hơn nữa, đối với tính cách nhi tử của mình, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ hơn ai hết!
Đứa con trai này, trong quá khứ, không chỉ một lần đề nghị hắn xâm lược những quốc gia thân cận Sở quốc bành trướng lãnh thổ, lúc Tử Dạ bởi vì có nội loạn sang Sở quốc mượn binh, nó cho rằng đây là cơ hội hiếm có, chẳng những không cho Tử Dạ mượn binh, mà còn nhân cơ hội này xâm lượcTây Lương!
Mà hắn bởi vì lời hứa hẹn với phụ hoàng Tử Dạ ngày trước, sau lại bởi vì Hương Linh công chúa, cho nên mới không đồng ý ý kiến của thái tử, chính việc này khiến thái tử đối với hắn càng thêm bất mãn.
Chỉ là khi đó, hắn còn nắm quyền, nên không để ý nhiều tới thái tử, hơn nữa, đối với đứa con này cũng không giành nhiều tình cảm, nếu nó không phải là trưởng tử, hắn sớm đã phế đi chức vị thái tử này rồi!
Hiện tại nhớ tới, hắn thật sự hối hận, lúc trước đã không kiên quyết ra tay, để bây giờ lâm vào kết cục này!
Trong lòng Sở Hoàng oán giận, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ rõ thái độ, hắn nhìn Tử Dạ, ra vẻ không hiểu nói:
-”Ý của Dạ hoàng, bổn vương thật sự không rõ, chẳng lẽ, Dạ Hoàng cho rằng, nhi tử của bổn vương sẽ không để ý đến an nguy của bổn vương, thậm chí muốn giết bổn vương sao?”
Khóe miệng Tử Dạ nhếch lên một chút cười lạnh, chậm rãi nói:
-”Sở Hoàng có thể không tin lời trẫm, chẳng qua, trẫm chỉ muốn nhắc nhở Sở Hoàng một câu, nếu trẫm đoán không sao, tối nay, Đông Hoa này phỏng chừng sẽ rất náo nhiệt đấy!”
Sở Hoàng sắc mặt đại biến, hiển nhiên là nghe rõ ý tứ trong lời nói của Tử Dạ, hắn xanh mặt, qua một hồi lâu, mới trầm giọng nói:
-”Nếu như bổn vương có cái gì sai lầm, tin tưởng Dạ Hoàng sẽ rộng rãi bỏ qua! Lấy thông minh của Dạ Hoàng, tự nhiên hiểu được ý tứ của bổn vương!”
Tử Dạ cười lạnh một tiếng nói:
-”Ngươi yên tâm, tuy rằng con của ngươi muốn giết ngươi, nhưng là, trẫm há lại để cho hắn dễ dàng đắc thủ sao? Hoàng cung này, tuy rằng thủ vệ không phải thập phần nghiêm mật, nhưng cũng không thể tùy tiện thâm nhập vào!”
Sở Hoàng nghe được câu trả lời này của Tử Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói:
-”Dạ Hoàng, nếu lần này trẫm có thể an toàn trở về nước, xem như ân oán giữa hai chúng ta xóa bỏ! Hơn nữa, một khi trẫm còn tại vị, tuyệt đối sẽ không hướng Tây Lương xuất binh!”
Tử Dạ trào phúng cười, đối với lời hứa hẹn của Sở hoàng căn bản lơ đễnh, bởi vì, hắn biết đây không phải thực tâm của ông ta, bị hắn lừa đến Tây Lương, lại giam lỏng ở đây, lấy lòng dạ hẹp hòi của ông ta, trong lòng đối với hắn tự nhiên ghi hận, nếu có một ngày ông ta an toàn trở về nước, như thế nào có thể để yên? Kia quả thực khiến thiên đại chê cười!
Sở Hoàng thấy Tử Dạ trầm ngâm, rất sợ hắn không tin, đang muốn nói cái gì nữa nhưng đã bị Tử Dạ ngăn lại
-”Được rồi! Hôm nay xem ra, Sở Hoàng là không thể ở lại trong Đông Hoa cung! Nếu thái tử muốn gặp Sở Hoàng, như vậy trẫm liền thành toàn cho hắn!”
Sở Hoàng nghe vậy, không thể tin được Tử Dạ, kinh ngạc nói:
-”Ngươi...... Ngươi bây giờ sẽ đưa bổn vương trở về?”
Tử Dạ nhưng chỉ lạnh lùng cười, sau đó đứng lên, đi ra ngoài, thản nhiên nói:
-”Sở Hoàng chuẩn bị đi là vừa! Một hồi nữa tự nhiên sẽ có người tới đón Sở Hoàng!”
Sở Hoàng hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đang khuất dần của Tử Dạ, trong mắt toát ra hưng phấn, chỉ cần trở lại Sở quốc, hắn vẫn là một hoàng đế hô phong hoán vũ! Đến lúc đó, quyền lực trong tay, hắn còn có thể sợ ai?
//Đúng là cáo già, cho lão chết quách//
Di Hương cung một mảnh tĩnh mịch.
Vài cung nhân trực đêm cúi thấp đầu, đứng trong điện, vẫn không nhúc nhích!
Hiện tại là thời gian dùng bữa, một vị tiểu cung nữ thoạt nhìn thanh tú, trong tay bưng khay trà, chậm rãi hướng phòng ngủ đi đến.
Một lát sau, chỉ nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng đổ vỡ, ngay sau đó, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến.
Nghe được tiếng kêu sợ hãi, cung nhân ngoài điện đều hoang mang hoảng sợ, thậm chí không để ý tới một thân ảnh từ bên ngoài đi vào điện.
Đến lúc này mới thấy rõ ràng người tới, đám cung nhân sợ tới mức quỳ sụp xuống đất hành lễ, lớn tiếng nói:
-”Nô tài khấu kiến hoàng thượng!”
Tử Dạ nghe thấy âm thanh từ trong phòng ngủ truyền đến, không khỏi nhíu nhíu mày, ánh mắt quét qua đám cung nhân đang quỳ dưới đất, trầm giọng hỏi:
-”Chuyện gì xảy ra?”
Nhóm cung nhân liếc nhìn nhau, trong đó một viên thái giám rụt rè bước ra ngoài, không dám giấu diếm, lập tức đem tình hình vừa mới nói ra.
Tử Dạ lạnh lùng cười, phất phất tay đi vào phòng ngủ.
Bước đến trước cửa phòng ngủ, thanh âm bên trong càng phát ra rõ ràng, hắn nghe được tiếng thét phẫn nộ của Hương Linh công chúa, còn có một thanh âm nức nở.
Tử Dạ không chút suy nghĩ, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngủ một mảnh đống hỗn độn, nơi nơi đều là mảnh sứ vỡ, ở chính giữa phòng ngủ, Hương Linh công chúa chính tóc tai bù xù, nắm lấy tóc vị cung nữ kia hung hăng giật ra phía sau tóc!
Sóng gió 4
Edit: Muỗi Vove
Vị cung nữ bị hành hạ cả mặt đầy máu lại thủy chung không dám giãy dụa, chỉ không ngừng phát ra tiếng kêu khóc.
Tử Dạ nhìn cảnh này mày kiếm không khỏi nhíu chặt, quát lên một tiếng:
-‘‘Dừng tay!’’
Tiếng quát của Tử Dạ làm Hương Linh công chúa có chút dừng lại, nàng ngẩng đầu quay mặt về phía Tử Dạ, chỉ thấy trên khuôn mặt dung nhan vốn kiều diễm xuất hiện một vết sẹo cực dài sâu lồi lên rất dữ tơn xấu xí.
Nàng nhìn Tử Dạ trong một thoáng bỗng nhiên phát ra tiếng cười lạnh lẽo, mạnh buông ra vị kia cung nữ dùng ngón tay chỉ vào mặt Tử Dạ, khàn giọng kêu lên:
-‘‘Là ngươi? Ngươi đồ tiểu nhân hèn hạ...... Ngươi là đến chê cười Bổn cung sao?’’
Tử Dạ khoát tay ý bảo cung nữ kia lui ra ngoài, sau đó mới đi đến trước mặt Hương Linh công chúa thản nhiên nói:
-‘‘Trẫm biết ngươi là người thông minh, ngươi bây giờ cần gì phải làm khó chính mình? Trẫm đem ngươi đến đây là vì cái gì, trẫm tin tưởng ngươi không phải không biết!’’
Ha ha! Hương Linh công chúa phát ra một trận cười điên cuồng, hai mắt nàng gắt gao nhìn thẳng Tử Dạ, ngữ khí tràn đầy oán hận nói:
-‘‘Tử Dạ, ngươi hại ta như thế, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không! Ta hỏi ngươi ta yêu ngươi như vậy, ngươi vì sao tàn nhẫn với ta như thế? Vì sao?’’
Tử Dạ mỉm cười, thản nhiên nói:
-‘‘Hương Linh công chúa, trẫm chẳng qua là để ngươi ở tại chỗ này mà thôi, chưa từng làm hại ngươi?’’
Lời nói của Tử Dạ càng khiến Hương Linh công chúa giận tím mặt, khàn giọng nói:
-‘‘Ngươi hủy dung mạo của ta, gạt phụ hoàng đến Tây Lương, ngươi còn nói ngươi không hại ta? Ngươi còn dám nói ngươi không có hại ta?’’
Đối mặt với chất vấn của Hương Linh công chúa, biểu tình của Tử Dạ vẫn một mảnh bình tĩnh, hắn lạnh lùng thốt:
-‘‘Trẫm thừa nhận trẫm chứng thật lợi dụng ngươi lừa Sở Hoàng đến Tây Lương, giết những ám vệ bảo vệ ngươi là bởi vì bất đắc dĩ, nhưng còn hủy dung mạo người lại không phải trẫm gây nên, cho dù trẫm không nói công chúa cũng đã hiểu được!’’
Hương Linh công chúa hơi sửng sờ, ngay sau đó lạnh giọng cười:
-‘‘Quả thật ở ngoài mặt kết quả này quả thật cùng ngươi không quan hệ, nhưng nếu không phải ngươi Bổn cung không trở thành như thế này! Cho nên Tử Dạ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi, ta muốn giết ngươi!’’
Nói xong lời cuối cùng Hương Linh công chúa không biết từ nơi nào lấy ra một thanh chủy thủ, hàn quang chợt lóe hướng Tử Dạ lao đến.
Lấy thân thủ của tím Tử Dạ há lại để nàng dễ dàng thương tổn, chỉ thấy sắc mặt hắn trầm xuống lập tức nâng tay một phát bắt lấy thanh chủy thủ đích kia, lạnh lùng thốt:
-‘‘Đừng ép ta giết ngươi!’’
Hương Linh công chúa sớm đã bị oán hận choán hết tâm trí, tuy rằng chủy thủ bị Tử Dạ giữ chặt không thể động đậy, nhưng nàng vẫn điên cuồng đâm tới!
Tử Dạ nhìn Hương Linh công chúa vẫn đang giãy dụa sắc mặt trầm xuống nâng tay điểm vào huyệt đạo sau cổ của nàng, chỉ thấy Hương Linh công chúa hừ một tiếng thân thể mềm oặt ngã trên đất!
Tử Dạ mặt không thay đổi nhìn thoáng qua người nằm trên đất, bỗng nhiên ánh mắt của hắn dừng ở thanh chủy thủ bị vứt một bên, trên đó phát ra ánh sáng màu xanh nhạt lập lòe có vẻ thập phần quỷ dị.
Tử Dạ nghi ngờ nhặt lên thanh chủy thủ, dấu hiệu này hiển nhiên là bị người ta hạ độc.
Hương Linh công chúa rõ ràng bị giam ở trong này, không thể bước ra khỏi phòng nửa bước, vậy thanh chủy thủ cực độc này từ đâu mà đến? Chẳng lẽ vẫn có người đang âm thầm giúp nàng sao?
Nhìn ánh sáng màu xanh này rõ ràng bị người ta thoa lên một lớp kịch độc, nếu bị đâm vào không nghi ngờ gì sẽ lập tức tử vong!
Nghĩ đến đây, thần sắc hắn không khỏi ngưng trọng, hắn cầm trong tay chủy thủ thu lại hướng ra phòng ngủ quát lớn:
-‘‘Người đâu!’’
Thị vệ trông coi ngoài cửa nháy mắt đi vào.
Tử Dạ khuôn mặt âm trầm, lạnh lùng thốt:
-‘‘Tìm ra cho ta!’’
Bọn thị vệ nghe lệnh, lập tức tìm kiếm ở trong phòng ngủ.
Tử Dạ lạnh lùng nhìn Hương Linh công chúa vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt hiện lên một tia sát ý, người đứa chủy thủ cho nàng ta chỉ sợ còn ở trong cung thôi, nhất cử nhất động bây giờ phải thật sự cẩn thận!
Hơn nữa, người này có thể qua mặt hết thị vệ canh gác một cách thần không biết quỷ không hay, ẩn vào Di Hương cung cái này chứng minh võ công của người này cũng không dưới hắn!
Nhưng bọn thị vệ lục soát khắp phòng ngủ vẫn không tìm thấy nửa điểm khả nghi, Tử Dạ thần sắc ngưng trọng, hắn lạnh lùng phân phó thị vệ đem Hương Linh công chúa đặt lên giường sau đó xoay người đi ra ngoài!
Ra khỏi Di Hương cung nhìn bên ngoài lui tới cung nhân, trong đầu Tử Dạ bỗng hiện lên một thân ảnh rất rõ ràng.
Nghĩ đến người này trong lòng Tử Dạ không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ là y? Hắn vẫn nhớ rõ trong quá khứ người kia trong cung như ra vào chỗ không người, nếu để đưa kịch độc cho Hương Linh công chúa, chuyện này không có gì là không thể xảy ra!
Nghĩ đến đây, dung nhan tuấn mỹ lộ ra một tia cười lạnh!
Thái Tử Phi Thất Sủng Thái Tử Phi Thất Sủng - Nhược Nhi Phi Phi