We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Nhật Phi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 139 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 786 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Chương 75
ạ Hộ vắt khô khăn lông, đang muốn lau mặt giúp Thẩm Hấp, bàn tay lại bị hắn nắm chặt, Tạ Hộ kinh ngạc nhìn hắn, Thẩm Hấp thở dài, nói:
"Nàng không cần hầu hạ ta, ta cũng không phải người được nuông chiều, những việc này trước giờ đều do ta tự mình làm, không cần người khác hầu hạ”.
Tuy nói như vậy, nhưng lại không buông tay Tạ Hộ ra, ánh mắt sâu xa nhìn nàng, ánh mắt như hút hồn nhìn Tạ Hộ thật lâu, mới buông lỏng tay, đi vào phía sau bình phong thay quần áo.
Tạ Hộ cúi đầu nhìn bàn tay mình, chỗ bị hắn túm lấy còn đang nóng hổi, trong đầu lại nhớ tới những lời nói của mẫu thân, cúi đầu.
Người nam nhân này là ai? Là chủ tử đó! Kiếp trước khi chủ tử đi săn bắn cũng không mang theo phi tần, buổi tối uống chút rượu, thiếu chút nữa thì nàng bị thị tẩm, lúc đó không biết tại sao, trong lều mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại nàng và chủ tử ở bên trong, chủ tử cùng nàng gần gũi một chút sau đó ôm nàng đi vào trong phòng, nàng bị dọa sợ, không chỉ không muốn đáp ứng hắn, mà dường như còn cắn nát môi hắn, đấm hắn bị thương ở ngực, sau đó quần áo xốc xếch trốn sau giường, trốn ở một bên không nói lời nào.
Lần đó cứ tưởng là chết chắc rồi. không nghĩ đến chủ tử ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh tảo, không nói gì về chuyện tối qua, dần dần Tạ Hộ cũng quên luôn.
Nhớ lại kiếp trước nàng thật vô liêm sỉ, bởi vì trong đầu chỉ nghĩ về Lý Trăn, nghĩ rằng chỉ cần thủ thân như ngọc chờ hắn, thì có thể được hắn rũ lòng thương hại, chủ tử đối với nàng tốt như vậy, còn cứu mạng nàng, nếu nói về kiếp trước nàng từng vì Lý Trăn mà cự tuyệt yêu cầu thị tẩm của chủ tử, còn kiếp này vì cái gì còn cự tuyệt như vậy?
Kiếp này, phần tâm tư kia đó đối với Lý Trăn đã sớm đoạn tuyệt dứt điểm, nay nàng đã gả cho chủ tử, cho dù ở phương diện nào, nàng cũng phải buông xuống tất cả, hầu hạ chủ tử thật tốt mới đúng.
Thẩm Hấp đi ra từ bình phong, đã thay đổi y phục mặc ở nhà, càng thêm thanh nhã, tuấn tú, Tạ Hộ không ở trong phòng tắm, Thẩm Hấp thổi tắt nến rồi ra ngoài, đang suy nghĩ không thấy nàng chẳng lẽ lúc nãy đã dọa nàng, nàng muốn tránh né hắn mới rời đi sao?
Bên môi tràn ra nụ cười khổ, hít sâu một hơi, Thẩm Hấp đi đến bên giường, đang muốn lên giường, lại thấy nàng đi ra từ bên phải bình phong, trên người thay đổi một thân váy ngủ bằng lụa đỏ thẫm viền tơ vàng, mái tóc đen dài tùy ý bới lên, không có trâm cài tóc, dường như nàng thích mặc y phục màu đỏ thẫm hơn, tôn lên làn da trắng như tuyết, trong phòng tân hôn lại càng quyến rũ động lòng người.
Ánh mắt Thẩm Hấp tránh né, lui một bước sang bên cạnh, ý bảo Tạ Hộ vào giường trước.
Tạ Hộ đi đến trước mặt Thẩm Hấp, nhưng không có cởi tất leo lên giường, mà vững vàng ở trước mặt hắn, bàn tay run rẩy vươn ra muốn cởi áo ngoài của hắn.
Thẩm Hấp không biết nàng muốn làm gì, sau khi biết nàng cởi bỏ đai lưng của hắn ra, hắn mới kinh hãi nói: “Nàng làm gì vậy?”
Tạ Hộ ngẩng đầu, khuôn mặt trắng noãn đầy vẻ xấu hổ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói:
"Thiếp thân hầu hạ phu quân nha."
Thẩm Hấp thở dài, nói: "Nàng biết ta muốn hầu hạ dạng gì sao?" giọng nói tràn đầy nghi ngờ và không tin tưởng.
Tạ Hộ ngẩng đầu, không nói gì, sau đó lại cúi thấp đầu cởi bỏ áo ngủ của Thẩm Hấp.
Ánh mắt Thẩm Hấp tối sầm lại, bàn tay duỗi ra, vòng qua lưng ôm lấy nàng, giống như ôm đứa nhỏ, cầm lấy tay nàng khoát lên vai mình, thử hôn lên má nàng, tuy rằng Tạ Hộ hồi hộp nhưng lại không cự tuyệt, Thẩm Hấp lại hôn xuống môi nàng, Tạ Hộ bị hắn ôm trong lòng, đành phải dùng hai ta ôm lấy hắn. Thẩm Hấp tinh tế hôn từng ngụm nhỏ lên môi nàng, không có xâm nhập, như sợ dọa đến nàng, Tạ Hộ cảm thấy toàn thân mềm nhũn như nước, cảm giác hồi hộp qua đi thì toàn thân lại có cảm giác vô cùng sảng khoái.
Thẩm Hấp dán lên môi nàng, ý đồ xâm nhập vào miệng nàng, thân thể Tạ Hộ cứng đờ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, Thẩm Hấp mút lấy môi nàng, lưỡi nàng một lúc lâu mới buông ra, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng:
"Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nếu hôm nay nay đổi ý, ta cũng sẽ không ngừng lại.”
Nghe được giọng nói của hắn ngực Tạ Hộ nóng lên, đem đầu dựa vào vai hắn, Thẩm Hấp ôm nàng lên giường, hô hấp dồn dập, thân thể này tuy còn nhỏ, nhưng ngay cả hắn cũng không phát hiện người nằm trên giường lại hấp dẫn đến như vậy, chân thon dài, eo nhỏ tinh tế, buông màn che xuống, trong không gian chỉ có hai người, Thẩm Hấp nằm trên người nàng, dùng tay cởi bỏ cúc áo trân châu của nàng, nhưng tay lại run rẩy không thể nào cởi được.
Tạ Hộ thấy hắn đã động tình, tự mình cởi bỏ khuy áo, lộ ra chiếc áo yếm đỏ thắm viền kim tuyến, ngực tuy rằng không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có hình có dạng, hai điểm hồng đã dựng thẳng lên, cảm giác được ánh mắt cửa chủ tử nhìn mình chăm chú, Tạ Hộ xấu hổ đến mức muốn mặc y phục vào, nhưng bị ngăn cản càng kéo rộng ra thêm.
Chuyện sau đó thế nào, Tạ Hộ không có cách nào khống chế được, chủ tử động tình, dục vọng hoàn toàn bị khơi dậy, động tác cũng từ từ nhanh hơn, đúng như lời hắn đã nói, cho dù lúc này Tạ Hộ cầu xin hắn buông tha nàng, hắn cũng không thể nào làm được.
Một tay Tạ Hộ túm lấy đầu giường, tay còn lại để trên vai chủ tử, sau đó thân thể cảm thấy một hồi đau đớn, nàng mở to mắt, đau đến không nói nên lời, Thẩm Hấp biết nàng đau, chính hắn cũng đang rất đau, đưa tay vỗ vỗ chiếc mông nẩy nở của nàng, nhẹ giọng nói: “A Đồng ngoan, nàng thả lỏng một chút”.
Một hồi gian nan tiếp tục, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Hấp nếm trải việc này, không biết nên an ủi nàng thế nào, cho nên đưa đẩy hơn mười cái, đã phóng thích dục vọng ra.
Chỉ trong một thời gian ngắn, giống như nàng đi dạo một vòng Qủy môn quan rồi trở về, chuyện này đau đến tê tâm liệt phế, thật không hiểu tại sao mọi người lại thích làm việc này, nước mắt không thể kìm nén liền trào ra, thật sự là quá đau.
Thẩm Hấp nằm trên người nàng thở dốc, ánh mắt có chút mê mang trống rỗng, đến lúc này cũng không thể nào tin được, chính mình nhanh như vậy đã xong rồi, nhưng dục vọng trong lòng còn chưa ngừng lại, cúi đầu nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy khóe mắt của nàng ướt át, con ngươi giống như được rửa sạch trong trẻo vô cùng.
Hắn cũng không rút ra, cứ như vậy mà ôm chặt nàng từ từ đưa đẩy, từ phía sau dần dần tiến vào, lần này so với trước tốt hơn một chút, do lần đầu tiên còn ẩm ướt, Tạ Hộ cũng không cảm thấy khó chịu lắm, hạ thân ướt đẫm làm cho Thẩm Hấp kiên trì một khắc (15 phút), không giống như lần đầu gượng gạo, lần này tư vị tuyệt vời kia từ từ xâm nhập ăn sâu vào xương tủy, không thể nào ngừng lại được.
Tạ Hộ mệt đến ngay cả tay cũng không muốn giơ lên, chỉ cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, bị chủ tử lăn qua lăn lại, hắn giống như không biết mệt mỏi, rõ ràng Tạ Hộ cảm giác được mình đã mệt lã, nhưng khi quay đầu lại nhìn hắn, hắn càng làm càng hăng hái, đến cuối cùng nàng khổ sở không thể nói, lên tiếng cầu xin tha thứ, vài lần như vậy hắn mới chịu ngừng lại.
Thẩm Hấp chủ động dọn dẹp mọi thứ, sau đó mới giúp nàng mặc y phục, sau đó để nàng dựa trong lòng mình ngủ thật say.
Thẩm Hấp nhìn dung nhan người trong lòng mình, tim đập thình thịch đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, thấy nàng ngủ, chân mày hơi nhíu lại, bảo bối này nhất định không biết vừa rồi nàng khiến cho hắn trải qua cảm giác tốt đẹp như thế nào, hắn biết vừa rồi nàng nhất định mệt chết rồi, đau lòng hôn lên mắt nàng sau đó mới ôm bảo bối của hắn đi ngủ.
****
Tạ Hộ không rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy quanh người ấm áp, trong mũi luôn có một mùi hương nhàn nhạt tràn vào, mùi hương dễ chịu đến nỗi nàng không muốn buông ra.
Canh ba giờ Mẹo ngày hôm sau* (tầm 5-7h sáng), đã có người tới gọi nàng rời giường, nói là phải đi đến chỗ lão thái quân thỉnh an. Lúc này Tạ Hộ mới hoảng sợ, mình đã gả làm tức phụ (con dâu) nhà người ta, sau này phải luôn dậy sớm, không thể ngủ nướng ở trên giường được.
Quay người lại mới phát hiện bên hông bị một cánh tay ôm lấy, động tác của nàng cũng đánh thức người đang ngủ say bên cạnh, trong nháy mắt mở ra đôi mắt mơ màng đẹp đẽ đến không thể tưởng tượng nổi, rất nhanh đã trấn tỉnh lại, đưa ánh mắt nhìn nàng.
Không hiểu sao mặt Tạ Hộ tự nhiên lại đỏ lên, dứt khoát rụt người lại, đầu đặt lên ngực hắn, rầu rĩ nói: “Canh giờ không còn sớm, thiếp thân phải dậy đi thỉnh an lão thái quân”.
Thẩm Hấp cảm thấy trước ngực một trận tê dại, lại xoay người đặt Tạ Hộ dưới thân, Tạ Hộ kinh hãi, tiếng đập cửa bên ngoài lại vang lên, gõ rất có quy luật.
"Nên, nên dậy." Tạ Hộ đẩy đẩy hắn.
"Ta biết." Đầu Thẩm Hấp tựa vào ngực của nàng, gật gật, cuối cùng hít một hơi thật sâu mùi hương trên thân thể nàng mới luyến tiếc buông thân thể mảnh khảnh của nàng ra, vừa xoay người vừa nói: “Ta đi cùng với nàng”.
Hai người nhanh chóng thay y phục, nhanh chóng đi đến chủ viện của lão thái quân, dọc đường đi, Thẩm Hấp cũng không nói nhiều với Tạ Hộ, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay nàng không buông ra, mặc dù bây giờ lưng và eo của nàng rất mỏi nhưng cũng không thể phủ nhận, trong lòng rất mềm mại, nàng biết, chủ tử sủng ái nàng có khả năng không duy trì được bao lâu, nhưng cho dù chỉ được một thời gian ngắn Tạ Hộ cũng cảm thấy đời này thật đáng giá.
Trải qua đêm qua, trái tim nàng đã triệt để buông xuống, nếu kiếp này đã đi đến bước này, vậy nàng cũng không còn lý do nào để lùi bước, chủ tử là người tốt, là người cực kỳ tốt, kiếp trước đã nhiều lần tha thứ cho nàng khi nàng làm sai, còn đúng lúc chạy tới cứu nàng, nếu như nói kiếp trước nàng phải xin lỗi người nào, thì chắc chắn người đó là chủ tử.
Nàng không phải đứa ngốc, tất nhiên có thể cảm nhận được chủ tử đối xử với nàng không giống những người khác, không phải là yêu sâu đậm, nhưng ít nhất là rất thích nàng, khổ nỗi trong lòng nàng vẫn luôn nhớ về Lý Trân, đối với cử chỉ của chủ tử thì mắt điếc tai ngơ (không quan tâm), lại tàn nhẫn dựng lên bức tường gai đối với chủ tử, làm cho cả đời hắn cầu mà không được, nàng hầu hạ mà nơm nớp lo sợ, nhưng chủ tử chưa từng ghét bỏ nàng, cho đến sau này, giữa hai người mới ăn ý hình thành khoảng cách nước sông không phạm nước giếng, nàng hầu hạ ngự tiền ba năm, chủ tử chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng nào với nàng, bởi vì hắn biết, cho dù ở chỗ nào khác nàng cũng không thể nào sống nổi, nên mới đặt nàng làm ngự tiền, lúc nào cũng có thể quan tâm.
Nàng nợ chủ tử quá nhiều, cho nên, nàng nghĩ đời này nàng nhất định phải trả nợ, bởi vì kiếp trước nàng đã phụ bạc chủ tử, cho nên kiếp này nàng trở về phải bồi thường thật tốt cho chủ tử.
Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi