Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Phi Mộc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 105 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 462 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Ta Không Biết Ôn Nhị Tiểu Thư, Ân… Không Mặc Quần Áo
ôi mắt phượng kia tựa tiếu phi tiếu dừng ở trên mặt Cẩm Ngôn, bên trong ánh mắt đó giống như bình tĩnh vô hạn, lại giống như lưu quang lộng lẫy loé ra, trên mặt Cẩm Ngôn rất kinh ngạc, cũng may có mặt nạ chống đỡ, người khác cũng nhỉn không ra sắc mặt của nàng, nàng nhanh chống bình tĩnh lại, chỉ là không dám nhìn vào hai mắt của Tần Phi Li, vội đem tầm mắt chuyển đến lên màn sa trên đỉnh đầu, phất phơ trước mặt.
Tần Phi Li giống như trầp thấp nở nụ cười, chợt chuyển động xe lăn, ý tứ hình như là muốn tiến lên, ánh mắt Cẩm Ngôn đột nhiên chuyển đến phía hắn, hơn nữa mắt còn mở thật to, trong mắt lại đầu vẻ đề phòng, Tần Phi Li đi đến, động tác liền cúi xuống.
Hắn nhìn Cẩm Ngôn vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, mi tâm khẽ nhích nhích, chợt thử lên tiếng hỏi:”Ôn nhị tiểu thư không thể nói chuyện?”
Cẩm Ngôn không mở miệng được, chỉ có thể chớp chớp mắt, Tần Phi Li cười cười nói:”Hết cách, mặc du không rõ Ôn nhị tiểu thư vì sao lại thành bộ dáng như hiện tại, nhưng nơi này đến cùng cũng không nên ở lâu, nếu như Ôn nhị tiểu thư tin tưởng Tần mỗ, xin cho Tần mỗ mang Ôn nhị tiểu thư rời đi.” Dứt lời, hắn liền kéo chăn trên người Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn kêu không ra tiếng, chỉ có thể mở đôi mắt thật lớn trừng hắn, Tần Phi Li lại không lưu ý đến ánh mắt của nàng, trực tiếp xốc chăn lên, cho đến khi mắt nhìn thấy gì đó, động tác của hắn mới đột nhiên dừng lại, mất nửa ngày mới kinh dị chuyển mắt nhìn Cẩm Ngôn một cái.
Khuôn mặt Cẩm Ngôn đã đỏ bừng trừng mắt nhìn lại hắn, ngay khi hắn kéo chăn ra, nàng đã sớm nhắm mắt có chết cũng không dám nhìn tới. Tần Phi Yên vươn ngón trỏ, hình như có chút buồn rầu phủ lớp chăn lại, giọng điệu mang vẻ xin lỗi lui ra phía sau một bước nói:”Thật có lỗi, ta không biết Ôn nhị tiểu thư, ân… Không mặc quần áo.”
Cẩm Ngôn xấu hổ đến hận không thể lập tức tìm một cái lổ để chui xuống, chỉ có thể duy trì ánh mắt cảm tạ sau lớp mặt nạ, không để cho đối phương thấy trạng thái quẫn bách cùa nàng. Thật vất vả mới có thể trấn định lại vài phần, nàng mới cố lấy lại dũng khí một lần nữa nhìn về phía Tần Phi Li, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy đi? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là mang đến một bộ quần áo cho nàng chứ!
Tần Phi Li đọc hiểu ý tứ của nàng, lập tức liền chuyển động xe lăn:”Ôn nhị tiểu thư chờ, Tần mỗ phải đi gọi người vào giúp Ôn tiểu thư mặc quần áo.”
Giọng nói hắn hạ xuống, vừa muốn ra khỏi cửa, bên ngoài bỗng nhiên lại truyền đến động tĩnh, tiếp theo là tiếng gõ cửa dồn dập:”Gia, Trương đại nhân đã xuyên qua tiền viện đi lại, trước mắt đã lên lầu.”
Động tác Tần Phi Li hơi ngừng lại, quay đầu nhìn liếc màn sa đang lay động một cái, lập tức nói:”Bổn vương đã biết.”
Hắn một lần nữa chuyển động bánh xe đi trở về, Cẩm Ngôn tất nhiên cũng nghe được câu nói kia, cũng không biết là có ý tứ gì, Tần Phi Li đi đến trước mặt nàng, mắt phượng hẹp dài lộ ra một chút bất đắc dĩ:”Ôn nhị tiểu thư, Tần mỗ vô tình mạo phạm, nhưng giờ phút này tình thế bắt buộc, mong rằng Ôn nhị tiểu thư đừng chấp.”
Hắn nói hết lời, Cẩm Ngôn còn chưa có hiểu rõ lời của hắn là có ý tứ gì, hắn bỗng nhiên liền cởi ngoại bào trên người, không quan tâm ánh mắt khiếp sợ của nàng, một phen xốc chăn gấm trên người nàng nhảy lên giường, cùng lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên nổi lên một trận hỗn loạn, của phòng ngay sau đó “Đùng” một tiếng bị người một cước đá văng.
Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi - Phi Phi Mộc