In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 150: Khách Tới Ngoài Ý Muốn
i Ngọc đang do dự xem có nên khuyên hắn thành thành thật thật vào trong phòng tối ở lại hay không, thì lại nghe hắn nói vậy, nàng thuận theo hướng hắn chỉ tay nhìn thấy ba chồng văn quyển, không hiểu hỏi:
“Điện hạ, đây là?”
Lý Thái cũng không có nhiều lời, mà tiếp tục phê duyệt công vụ, Di Ngọc chỉ có thể đi qua cầm lấy một cuộn giấy trong đó, mở sợi dây buộc ở phía trên ra, đem cuộn giấy trải phẳng.
Trên trang giấy thật dài tràn ngập chữ, nét chữ rất là ngay ngắn, trước tiên nàng đọc lướt sơ qua một lần, nội dung đại khái nghị luận về chế độ lễ nghi hiện nay, lạc khoản đề tên của một người gọi là Trần Thăng, sau đó nàng cẩn thận đọc kỹ lần nữa, càng xem đôi mày càng nhăn lại.
Mấy thứ được viết ở bên trên, ở trong mắt của người khác xem tới có lẽ là còn nói đi qua, nhưng trong mắt nàng lại có chút rắm chó không kêu (*), quyển văn này một mặt yêu cầu đề cao lễ ngộ với học sinh nhà nghèo, mặt khác lại gia tăng chỉ trích dân chúng bình dân ở vùng biên quan không được giáo dục cảm hóa, trong từng câu chữ đều lộ ra một bộ tính khí cổ hủ, cả quyển văn chương không có cái nào trọng điểm, có chăng chỉ là khoe khoang học thức của chính bản thân mà thôi.
(*) Rắm chó không kêu: Thành ngữ này có ý chỉ trích cách nói chuyện hoặc hành văn diễn đạt bế tắc không được lưu loát, dở tệ.
Đem quyển văn này đặt ở một bên, nàng lại mở ra một quyển khác, vừa xem thì thiếu chút nữa đã bị tức điên. Quyển văn này viết vẫn là có cái trọng điểm, nhưng nội dung của cái trọng điểm này là chỉ trích chuyện Quốc Tử Giám và học viện ở Châu huyện nhận nữ tử vào học, cho rằng nữ tử có học cũng không dùng, hiểu biết quá nhiều ngược lại không có lợi cho sự hòa thuận trong nhà.
Cảm thấy nắng từ ngoài cửa đang dần chiếu vào phòng, nàng cũng không mở quyển văn thứ ba ra xem nữa, mà đem hai bản đã đọc buộc lại như cũ, sắp xếp xong, nàng nói khẽ với Lý Thái: “Điện hạ, ngài vẫn nên đem cửa sổ đóng lại đi, nhắm mắt dưỡng thần sẽ tốt hơn.”
Lý Thái dừng bút, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Xem xong rồi?”
Di Ngọc lắc đầu, “Chỉ mới nhìn hai bản.”
“Sao vậy?”
Nàng do dự một chút, vẫn quyết định nói thật, “Không có hứng thú.” Nàng cũng không phát hiện ra, cảm giác không được tự nhiên của bản thân khi nãy đã không còn, ngược lại thả lỏng không ít, ngôn từ không còn câu nệ giống như trước nữa.
Ngón trỏ của bàn tay đang đặt trên bàn của Lý Thái nhẹ gõ gõ hai tiếng, rồi nâng lên chỉ vào giá sách ở đối diện, “Hàng thứ hai, quyển thứ sáu từ bên trái qua.”
Di Ngọc thấy hắn không thèm để ý đến lời khuyên vừa rồi của mình, cái miệng nhỏ liền khẽ bĩu đi tới chỗ giá sách, dựa theo lời hắn nói lấy quyển sách kia, khi ánh mắt liếc qua tựa sách “Sơn Tinh Quái Chí” trên tay thì nàng vội nhịn xuống xúc động muốn lập tức lật ra xem, đi trở về bên cạnh bàn đưa quyển sách qua cho hắn.
Lý Thái cầm bút tung hoành trên giấy, đầu cũng không nâng mà vươn tay trái chỉ về cái sập bằng gỗ lim ở bên dưới cửa sổ đối diện,
“Ngồi ở đó đọc đi.”
Di Ngọc nhìn quyển sách trong tay, rồi nhìn hướng cái sập, trong lòng rất là cảm thấy khó hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ nghi hoặc. Lúc này ánh mặt trời đã muốn theo cửa chính và cửa sổ lọt vào phòng, nàng thầm thở dài một hơi, khuyên nhủ lần nữa:
“Điện hạ, ngài tốt nhất không nên gặp ánh mặt trời, buổi tối sẽ ngủ không yên ổn.”
Tay Lý Thái cầm bút thực vững vàng, “Không sao, đêm qua bổn vương đã nghỉ ngơi đủ.”
Di Ngọc hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được ý hắn. Tối hôm qua nghỉ ngơi đủ, như vậy nói cách khác chính là tối nay hắn không tính nghỉ ngơi —cũng đúng, ban ngày thấy ánh sáng mặt trời, buổi tối làm sao có thể nghỉ ngơi tốt, loại giấc ngủ đày đọa người ta như vậy, không cần cũng thế, nhưng mà hôm nay hắn có thể không nghỉ ngơi, vậy còn ngày mai, ngày kia thì sao, cuối cùng là vẫn có lúc không chống lại được nữa.
Trước khi dược liệu còn chưa có tìm đủ thì cho dù mỗi ngày nàng giúp hắn mát xa đầu, nhiều lắm cũng chỉ giống như tối hôm qua, A Sinh nói thế nào đâu? Chính là xem như ngủ an ổn một ít, liền như thế, đã xem như là an ổn!
Trong lòng nàng không vui, nhưng cuối cùng cũng không biểu hiện ra ngoài, nàng miết miết cuốn sách trong tay rồi xoay người đi đến bên cái sập ngồi xuống, thân thể của người ta người ta đều không để ý tới, nàng hơi sức gì đi khẩn trương.
Nội dung trong quyển sách này rất thú vị, không bao lâu sau Di Ngọc đã đem sự khó chịu trong lòng ném qua một bên, nàng hết sức chuyên chú lật sách xem, ánh mặt trời theo cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu lên người nàng, khiến cả khuôn mặt trắng nõn của nàng bị ánh nắng chiếu vào gần như trong suốt.
Lý Thái chậm rãi nghiêng đầu nhìn Di Ngọc đang ôm sách đọc mê mẩn, giữa đôi mắt màu xanh ngọc hiện lên một chút ánh sáng rực rỡ không rõ tên, A Sinh canh ở ngoài cửa, mắt đảo qua hai người một lần, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Quyển sách này cũng không dày lắm, vậy mà đến khoảng giữa trưa Di Ngọc mới đọc được chừng nửa quyển, nàng ngẩng đầu thấy Lý Thái còn đang xử lý công vụ, bèn đóng sách lại rồi đi tới chỗ hắn, quyết định khuyên hắn nghỉ ngơi, bị trúng độc cho dù không tĩnh dưỡng, cũng không nên lao lực như vậy.
Không đợi nàng mở miệng đã nghe Lý Thái nói: “Ngươi trở về dùng cơm đi, sau khi nghỉ trưa lại đến đây.”
“Điện hạ, ngài cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Đã ngồi nguyên một buổi sáng, nàng chỉ đọc sách mà đã cảm thấy đau mắt, hắn làm việc chẳng lẽ không thấy mệt mỏi nhàm chán sao?
Hiển nhiên Lý Thái cũng không cảm thấy như vậy, nghe thấy nàng khuyên nhủ cũng không trả lời, liền như vậy đem nàng lơ ở một bên, nàng âm thầm lắc đầu rồi rời đi, dù gì nói cũng đã nói, người ta có nghe hay không đó là chuyện của người ta.
Cơm trưa có món ăn rất hợp với khẩu vị của nàng, nên liền ăn nhiều một chút, sau khi súc miệng rửa tay thì ở ngay tại trong viện tản bộ, Di Ngọc cũng không có đi qua phía đông mà chỉ đứng ở cửa phòng của mình nhìn về phía đối diện.
A Sinh từ phòng khách đi ra, thấy nàng đang ngửa đầu nhìn chằm chằm vào một gốc cây đại thụ ở bờ tường phía tây, hắn tò mò đi qua hỏi: “Lô tiểu thư, ngài đang nhìn cái gì ở đây vậy?”
Di Ngọc đưa tay chỉ, “Phía trên kia có con diều.”
A Sinh ngẩng đầu xem, quả nhiên thấy được xuyên qua kẽ lá có một con diều màu trắng đen, lông mày hắn cau lại, liền nâng người nhảy lên.
Di Ngọc hơi hơi há hốc mồm, trừng to mắt, thấy hắn nhún một cái đã ở trên bờ tường cao, rồi lại mượn lực, nhảy đến nhánh cây, nhánh cây mảnh mai là thế vậy mà dưới sức nặng của một người sống to lớn như hắn lại không bị gãy!
Đây chính là “khinh công” trong truyền thuyết ư, bằng không con người có thể nhảy cao được như vậy sao, kia đều là bọ chó nha! Đôi mắt Di Ngọc chớp chớp, xem A Sinh bắt lấy con diều xong liền từ trên cái cây cao chừng ba trượng (10m) vọt một cái rơi ở bên cạnh nàng, thế là nàng nhịn không được lên tiếng hỏi:
“A Sinh ca, ngươi biết khinh công hả?”
A Sinh đem con diều trong tay lật qua lật lại nhìn một lần, rồi âm thầm lấy đi một thứ ở mặt sau khung diều, sau đó cười cười đem nó đưa cho Di Ngọc, “Ừ.”
“Ngươi thật lợi hại.”
Di Ngọc không phân biệt được võ công của một người là cao hay thấp, nàng cũng chỉ biết A Sinh là người có võ, nhưng hắn có thể nhảy cao như vậy, lại là người hầu sát bên của Lý Thái, thì chắc hẳn võ công sẽ không tệ, không biết nếu so sánh với Lô lão gia tử thì như thế nào. Lô Tuấn đã đi học võ, nếu lại qua nửa năm một năm gì đó mà hắn có thể nhảy cao đến hai trượng, hoặc chỉ cần một trượng cũng được, như vậy đã quá tốt!
Bị Di Ngọc khen, A Sinh nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng, “Lô tiểu thư quá khen.”
Di Ngọc cũng cười, sau lại có chút chần chừ nói: “A Sinh ca, có một chuyện ta muốn nhờ ngươi.”
“Mời nói.”
Di Ngọc liền đem lời nói mà lúc sáng không thể nói ra được, thuận thế nói ra, “Ta đem phương pháp mát xa ức chế độc bóng đè dạy cho ngươi, sau này ngươi giúp Vương gia mát xa có được không?”
Sau khi Lý Thái nói không muốn để quá nhiều người sống biết hắn trúng độc, thì Di Ngọc liền đem ý định tìm người khác làm thay lúc ban đầu dẹp bỏ, nhưng mà A Sinh rõ ràng biết chuyện Lý Thái trúng độc, trước mắt lại còn hầu hạ bên cạnh hắn, để A Sinh làm giúp nàng tổng so với một cô nương như nàng đi “dỗ” một đại nam nhân ngủ vẫn tốt hơn, huống chi nàng thật sự có chút sợ thấy được hình dạng khi bị phát độc của Lý Thái lần nữa, bởi vì lúc đó trong lòng nàng sẽ không thoải mái.
Nét cười trên mặt A Sinh chậm rãi rút đi, hắn lắc lắc đầu, “Xin lỗi Lô tiểu thư, chuyện này cô chỉ có thể tự mình đến làm.” Thấy trên mặt Di Ngọc tỏ vẻ không hiểu, hắn bối rối một trận xong rồi vẫn là giải thích cho nàng: “Tòa nhà này dù sao cũng ở bên ngoài, không được an toàn cho lắm, ta còn có công việc khác cần hoàn thành, hơn nữa, hơn nữa ngài cho rằng ai cũng có thể ở trên đầu vương gia… khụ khụ, làm chuyện đó sao.”
Sắc mặt Di Ngọc cứng đờ, có chút chán nản nói: “Ờ, ta đã biết.” Nói xong liền cầm con diều màu trắng đen trở về phòng.
Giờ nghỉ trưa vốn là phải ngủ, chẳng qua nghĩ đến buổi chiều còn phải cùng Lý Thái chung sống trong một buồng, nàng liền có chút buồn bực, nằm bò ở trên đệm lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không có một chút cảm giác buồn ngủ nào.
Ngay tại lúc Di Ngọc còn đang nhìn chằm chằm xà nhà ngẩn người thì cửa phòng đóng chặt vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”, nàng ngồi dậy xỏ giày, vừa sửa sang lại vạt áo, vừa đi qua mở cửa.
Then cài vừa được nâng lên, một cánh cửa liền bị phía bên ngoài đẩy vào, Di Ngọc lui về phía sau hai bước, sau khi nhìn thấy rõ thân ảnh vừa nhảy vào phòng, thì nhất thời nàng có chút không biết phải làm sao.
“Ô!”
Con chim cực lớn màu trắng chỉ cần nhoáng lên hai bước thì đã tới gần phía nàng, nàng theo phản xạ lui về phía sau một bước.
“Ô!”
Con chim ngẩng đầu kêu nhẹ một tiếng, trong con mắt đỏ đậm dường như thoáng hiện lên vẻ bất mãn.
Di Ngọc suy xét đến chuyện chú chim này dù sao cũng xem như là ân nhân cứu mạng của mình, mặc dù vẻ ngoài đáng sợ, nhưng chưa từng làm tổn hại bản thân, vì thế Di Ngọc cũng không lui về phía sau nữa, mà do dự vươn tay ra, nàng cúi đầu nhìn về phía con chimcao đến ngang ngực mình, có chút ngốc kêu một tiếng: “A, Ngân Tiêu.”
“Ô!”
Cái mỏ sắc bén màu vàng của Ngân Tiêu há ra đáp lại Di Ngọc một tiếng, cái cánh bên trái mở rộng thành một độ dài có chút làm người sợ hãi, rồi vỗ nhẹ vào người Di Ngọc giống như là một loại chào hỏi, tuy vậy nàng lại cảm thấy ngang hông có một luồng lực cực lớn truyền đến, ngay sau đó liền có chút lảo đảo nghiêng người ngã nhào trên đất.
“Ô!”
Ngân Tiêu thét dài một tiếng, cặp mắt màu đỏ khẽ biến, cần cổ linh hoạt lắc lư, nó nghiêng thân nhìn Di Ngọc ngã ngồi dưới đất, nó đem cái cánh vừa rồi vỗ té Di Ngọc hướng phía nàng vươn vươn, nhưng khi sắp sửa chạm tới nàng thì lại do dự rụt về.
Di Ngọc nhìn hành động có chút “sợ đầu sợ đuôi” của nó, trong lòng biết nó cũng không có ác ý, nàng xoa xoa cái eo có chút đau, cười khổ ngẩng đầu nhìn về cái đầu to đang cúi xuống của Ngân Tiêu, “Ngân Tiêu, lần sau ngươi có thể không cần nhiệt tình với ta như vậy được không?”
Cổ Ngân Tiêu nhẹ nhàng chuyển động vài cái, phát ra tiếng “cục cục gù gù” có chút giống bồ câu, nhưng trầm hơn một chút, khiến cho Di Ngọc kinh ngạc là, nàng thế nhưng có thể từ tiếng kêu kỳ quái này nghe ra một tia áy náy, thật sự là gặp quỷ!
“Lô tiểu thư, có phải Ngân Tiêu chạy đến phòng của cô không?” Ngoài phòng truyền đến tiếng A Sinh, Di Ngọc chống tay đứng lên, sau khi kiểm tra trên tay không có vết trầy da, mới nhẹ nhàng thở ra, đáp:
“Ừ, nó ở chỗ này, ngươi vào đi.”
Vừa dứt lời, A Sinh liền bước vào trong ngưỡng cửa, nhìn thấy Di Ngọc vẫn bình yên vô sự, mới quay sang phía Ngân Tiêu đang đưa lưng về phía hắn kêu lên:
“Ngân Tiêu, đi theo ta.”
Nghe thấy A Sinh kêu mình, Ngân Tiêu đem cái vuốt thật lớn di di trên mặt đất, rồi đem thân thể xoay lại, đưa đầu nghiêng qua một bên, nó ngửa đầu nhìn thoáng qua hắn, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Di Ngọc.
“Ô!”
Sau khi kêu lên một tiếng ngắn ngủi, nó cũng không có theo A Sinh rời đi, ngược lại xoay thân mình hướng phía bên cạnh Di Ngọc nhúc nha nhúc nhích.
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả