He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 140: Giải
hoảng rừng dưới chân núi kia mặc dù không được coi là lớn, nhưng dùng để xây tòa nhà cũng không hề nhỏ. Tối nay Lô Trí dẫn theo ba người thợ cả xây dựng từ mảnh đất ở chân núi về, Lô thị đã tự mình xuống bếp nấu thêm vài món ăn nữa.
Sau khi cơm no rượu say, ba người cầm giấy bút, vừa nghe Lô thị và Di Ngọc đưa ra yêu cầu, vừa hỏi rồi ghi chép lại, cũng không biết Lô Trí đã từ chỗ nào tìm được bọn họ, cách nói năng và ăn mặc đều không tầm thường, Di Ngọc nói vài điểm quan trọng, phát hiện đối phương đều trả lời được, cho nên cảm thấy bọn họ thật sự là có chút bản lãnh.
Đúng ra chỉ là thợ bình thường, thì sẽ không được chủ nhà chiêu đãi nồng hậu như vậy, nhưng Lô Trí đã thông báo trước cho Lô thị và Di Ngọc chuẩn bị đồ ăn, hiển nhiên lai lịch của ba người không hề tầm thường.
Nói chuyện nửa canh giờ mới sơ phác được hình dáng, cuối cùng mảnh đất kia được chia làm ba cái viện có diện tích khác nhau, đều có điểm chung là xây hồ tắm dẫn nước từ suối nước nóng vào trong, sau này ngày nào cần dùng thì chỉ cần bật chốt để nước chảy qua ống dẫn là được.
Sau đó Di Ngọc và Lô Trí đưa nhóm thợ đến khách sạn, trên đường về, nàng không khỏi tò mò hỏi: “Đại ca, huynh tìm được bọn họ ở đâu ra vậy, có phải đã tốn không ít bạc không?”
Lô trí đáp, “Tìm người mượn đến, nên không tốn tiền.”
Di Ngọc có chút kinh ngạc, nói: “Là ai a, hào phóng như vậy.” Thợ thủ công bình thường được thuê để xây dựng một tòa nhà cỡ vừa, ít nhất cũng trên mười lượng bạc một người, ba người thợ kia ít nhất cũng chừng trăm lượng a.
Lô Trí chỉ nói một câu: “Muội cũng biết người đó”, liền chuyển đề tài, “Đúng rồi, muội nghe Diêu Hoảng giảng không ít dược lý, vậy có nghe nói qua loại thuốc nào, có thể làm cho người ta ban ngày không thể ra khỏi cửa không?”
“Ban ngày không thể ra khỏi cửa?” Di Ngọc rủ mắt suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có nha, vì sao đại ca hỏi như vậy?”
Lô Trí cũng không giấu giếm nàng, bước chậm lại, nhìn xung quanh con đường không thấy người nào xong, mới thấp giọng nói: “Kiếm khách áo đen tối qua tới bắt Diêu Hoảng, có lẽ là người của Ngụy vương.”
Trong lòng Di Ngọc nhảy dựng, giật mình lại nhớ tới giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp nghe thấy đêm qua, còn có bóng dáng mơ hồ phía sau tầng tầng lớp lớp mành vải, nàng lập tức dừng lại bước chân đứng ở ven đường bắt đầu suy tư.
Lô Trí cũng không quấy rầy nàng, lẳng lặng đứng ở một bên, màn đêm bao phủ trấn nhỏ, nhiều cửa hàng bên đường đã đóng cửa lại, treo lên từng chiếc đèn lồng đỏ hồng, người đi đường qua lại rất là thưa thớt, hai người cứ thế đứng ở ven đường hứng từng trận gió lạnh thổi qua.
Di Ngọc đưa tay vén những lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai, quay đầu nhìn Lô Trí, khẽ nói: “Đại ca đây là hoài nghi Ngụy vương trúng độc, cần Diêu, Diêu Bất Trì chữa trị, bởi vậy mới đến bắt người, mà triệu chứng của loại bệnh này, đó là ban ngày không thể ra ngoài?”
Lô trí gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Di Ngọc lấy tay cọ cọ cằm, tiếp tục nói: “Nếu Diêu Bất Trị thật sự đúng với cái danh thần y Bất Trị (không chữa trị) thì Ngụy vương hẳn là bị trúng độc, độc này rất khả năng là do Diêu Bất Trị hạ, hắn làm sao có thể hạ độc trên người đường đường là hoàng tử của một nước, chỉ có một khả năng — Ngụy vương đã từng tìm Diêu Bất Trị khám bệnh, đại ca hẳn là nghĩ như vậy đi.”
Qua những gì Lô Trí vừa nói, nàng đã phân biệt được ra giọng nói hơi khàn khàn đêm qua, đúng là rất giống giọng của Ngụy vương Lý Thái, chỉ vì tòa nhà kia quả thực không giống nhà cửa vương phủ nên suy nghĩ của nàng mới không liên tưởng đến hắn, nhưng thỏ khôn còn có ba hang, người như vậy làm sao có thể không có nơi ở bí mật cộng thêm loại khí thế làm cho nàng cảm thấy bị kềm chế kia, thì tám chín phần mười người đêm qua chính là Lý Thái.
Sau khi Di Ngọc nói suy nghĩ của mình cho Lô Trí nghe, mắt hắn lóe lóe, khen, “Không sai, đúng là ta đã nghĩ như vậy.”
Di Ngọc nhìn chằm chằm ánh mắt Lô Trí một lát, giận dữ nói: “Đại ca, huynh nói cho ta biết chuyện này, lại muốn làm cái gì, huynh nói thẳng luôn đi.”
Lô Trí khẽ cười một tiếng, “Là chính muội đoán được, cũng không phải là ta nói uội biết,” nhìn thấy Di Ngọc khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, Lô Trí mới nói ra mục đích của mình, “Ta vốn nghĩ, nếu muội biết loại độc đó làm cách nào giải được, thì giúp Ngụy vương giải độc.”
“Hả?” Di Ngọc kinh ngạc kêu một tiếng, nhịn không được đánh lên tay hắn hai cái, “Huynh đây là muốn hại ta sao, không nói đến chuyện ta không biết độc kia giải như thế nào, chỉ riêng việc người nọ bị hạ độc thì khẳng định trong lòng đối với Diêu Bất Trị bất mãn vô cùng, nếu biết ta theo hắn học vài thứ này nọ, còn không phải liên lụy ta cũng bị ghi hận chung một chỗ.”
Lô Trí thở dài một hơi, “Lòng dạ của hắn cũng không hẹp hòi như muội nghĩ đâu, được rồi, ta cũng chỉ là nói vậy thôi, cũng có khả năng phán đoán của chúng ta không đúng, cho dù là đúng chăng nữa mà muội không muốn thì đại ca làm sao có thể miễn cưỡng muội đâu.”
Di Ngọc thu lại tức giận, cắn môi nói: “Nếu muội giải được độc này của hắn, đối với huynh có ích sao?”
Thần sắc Lô Trí buông lỏng, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, “Trước mắt có thể giúp Ngụy vương, đối với hai chúng ta đều có lợi.”
Di Ngọc ứng một tiếng rồi không nói gì nữa, kéo tay áo Lô Trí, “Chúng ta về nhà trước đi.”
Trong bóng đêm, bóng lưng sóng vai cùng đi của đôi huynh muội này rơi trên mặt đất, bị ánh sáng của đèn lồng treo cao bên đường kéo dài không ngừng, dường như đang loáng thoáng dự báo cái gì.
Hai người về đến nhà, Lô thị đã đi ngủ trước, Di Ngọc và Lô Trí rửa mặt xong cũng đều tự trở về phòng mình, Tiểu Mãn bưng chậu nước ấm đến cho nàng ngâm chân, Di Ngọc đem chân thả nhẹ nhẹ vào nước trong chậu, nước hơi nóng khiến cho tinh thần nàng được thả lỏng.
Tối nay nói chuyện với Lô Trí làm cho nàng đem rất nhiều chuyện xâu chuỗi lại với nhau, nhưng cũng chỉ nói cho hắn một nửa suy nghĩ thôi, còn chuyện về loại thuốc khiến người ta ban ngày không thể ra cửa này, ngay lúc đó nàng chưa nghĩ ra, một mặt cũng vì không rõ ẩn ý trong lời nói của Lô Trí, mặt khác thì thật sự là loại bệnh trạng này nàng chưa từng nghe nói qua.
Nhưng nếu đem chuyện này liên hệ với Ngụy vương Lý Thái, lại khiến nàng nghĩ tới một vài chuyện đã xảy ra vào bốn năm trước, còn nhớ rõ lúc ấy mới gặp Lý Thái, đối phương ngồi ở trong toa xe âm u, tạo cho nàng ấn tượng sâu sắc nhất không phải là dung mạo tuấn mỹ mang chút cố chấp của một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, mà là đôi mắt nhắm chặt của hắn.
Thần y Diêu Bất Trị, không trị người tự đến cửa, Diêu Tử Kỳ đã từng nói qua nhà nàng ấy ở Thục Trung, bốn năm trước Lý Thái với thân phận là hoàng tử một nước vậy mà lại chỉ mang theo một mình A Sinh xuất hiện ở Thục trung, phải chăng nàng có thể lý giải thành lúc đó Lý Thái chính là đi tìm Diêu Bất Trị chữa bệnh, trên đường về mới ngẫu nhiên cứu mẹ con các nàng.
Nếu chuyện đúng là như vậy, thì hành động Lý Thái lùng bắt Diêu Bất Trị hiện nay đã có hai cách giải thích được coi như có khả năng nhất, một là năm đó sau khi hắn tìm thấy Diêu Bất Trị, thuận lợi chữa bệnh nhưng mà căn cứ theo cái lời “không chữa trị” kia thì hắn cùng lúc bị hạ độc, qua vài năm sau, Diêu Bất Trị muốn hắn làm một việc, nhưng vì hắn làm không được cho nên độc phát, thế này mới vội vã bắt Diêu Bất Trị về giải độc.
Hai là, năm đó hắn căn bản không có tìm được Diêu Bất Trị, bệnh vẫn kéo dài, sau khi trở lại kinh thành vẫn không ngừng tìm kiếm Diêu Bất Trị, nhưng không biết vì sao Diêu Bất Trị không muốn gặp hắn, bởi thế mới chạy trốn mãi.
Ngoài hai cách giải thích này, đương nhiên cũng có khả năng khác, ví dụ như nói, năm đó hắn tìm được Diêu Bất Trị, nhưng không đồng ý để đối phương hạ độc trên người mình, có điều Di Ngọc cảm thấy khả năng này rất nhỏ, Ngụy vương Lý Thái là loại người gì nàng nhìn không thấu, nhưng nếu muốn tìm thần y Bất Trị thì khẳng định đã có chuẩn bị tốt với nguyên tắc “tới cửa không trị” của đối phương.
Phân tích đến đây, Di Ngọc cảm thấy trong lòng lại hiểu rõ vài phần, lại nghĩ tới triệu chứng “ban ngày không thể ra khỏi cửa” nọ, thì điều đầu tiên hoài nghi chính là — đôi mắt của Lý Thái.
Lô Trí không biết là từ chỗ nào thăm dò được tin tức, nhưng hiển nhiên dễ dàng khiến người ta nhầm lẫn, Lý Thái ban ngày có lẽ vẫn có thể ra ngoài, mấu chốt là đôi mắt của hắn — không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Tim Di Ngọc đột nhiên đập nhanh, nước trong chậu gỗ đã lạnh, nàng rụt hai chân về, với lấy khăn đặt trên ghế lau đôi chân nhỏ trắng nõn, gọi Tiểu Mãn đem chậu gỗ bưng đi, vén chăn lên nằm xuống giường.
Tuy rằng chỉ là phỏng đoán, nhưng kết luận cuối cùng, lại để cho nàng có loại cảm giác đụng chạm đến bí mật của đối phương, trong lòng kỳ dị dâng lên nhàn nhạt cảm giác hưng phấn, loại cảm giác này có một nửa giống với hai năm trước, khi lần đầu tiên nàng viết được hình dạng sơ khai của Dĩnh thể, ngoài hưng phấn còn có chút chờ mong không biết sau này Dĩnh thể sẽ mài dũa phát triển đến mức nào, bây giờ cũng là ngoài hưng phấn ra, mơ hồ đối với bí mật của Ngụy vương sinh ra hứng thú nồng đậm cùng với chờ mong.
Nàng biết loại tâm lý này của mình cực kỳ nguy hiểm, người như Ngụy vương cũng giống như Lô Trí vậy, đều là loại người thông trí nhiều như yêu (quái), Lô Trí là đại ca nàng, nàng ít nhiều hiểu rõ hắn, hắn cũng sẽ không thương tổn nàng, nhưng Lý Thái thì không giống như vậy, người này luôn làm cho nàng mơ hồ cảm thấy áp lực, bây giờ nàng đang đụng đến chỉ là một góc của núi băng thôi mà đã có ham muốn tìm tòi nghiên cứu, nếu tìm hiểu sâu hơn nữa…
Di Ngọc nhắm chặt mắt điều chỉnh hô hấp, chờ tim đập dần dần khôi phục trạng thái bình thường, mới lại mở to mắt, nhìn thoáng qua gương đồng trên bàn trang điểm cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, rồi sau đó cười khẽ một tiếng, vươn tay che lại hai mắt.
Sáng sớm hôm sau đã không thấy bóng dáng Lô Trí đâu hết, đến bữa cơm trưa mới thấy hắn trở về, còn mang theo một cái rương nhỏ tinh xảo cho Di Ngọc, Lô Tuấn rất tò mò, xúi Di Ngọc mở ra trên bàn cơm.
Đây là một cái rương nhỏ cao chừng ba tấc không có khóa, chỉ cần mở nắp là được, bên trong chỉnh tề xếp tầng tầng sách hơi có chút ngả vàng, Di Ngọc chỉ nhìn tên cuốn sách nhỏ ở trên cùng, có chút kinh ngạc hỏi Lô Trí: “Đây là ông ngoại tặng?”
Sau khi thấy hắn gật đầu, Di Ngọc không tiếp tục ăn cơm nữa, chạy ra sân sau rửa tay xong liền ôm rương nhỏ về phòng, nếu là Lô Tuấn ăn một nửa rồi chạy thì Lô thị tuyệt đối sẽ mắng ột trận, nhưng nếu là Di Ngọc thì không sao, ở trong nhà nàng vẫn là có loại đặc quyền này.
Theo sau Lô thị gọi hai huynh đệ tiếp tục ăn cơm, lại sai Tiểu Mãn đem thức ăn trên bàn gắp mỗi loại một ít thêm vào bát cơm của Di Ngọc, đặt trên bếp lò còn ấm ở phòng bếp giữ nóng, chờ nàng đói bụng lại ăn.
Di Ngọc quay về phòng, đem rương để trên bàn học, dùng khăn lau sạch bọt nước còn vương trên tay, cẩn thận cầm một cuốn sách ra, nhẹ nhàng lật xem, càng xem hai mắt càng lúc càng sáng, sau đó nàng lại đem các quyển sách hoặc bản viết tay khác trong rương ra xem qua, trên mặt hiện ra sự vui mừng nồng đậm.
Bản viết tay có mười một phần, bản khắc có sáu cái, thư từ ba bức, những bản đơn lẻ này nếu như nói về giá cả thì sợ là ngàn vàng cũng khó được một cái, không nghĩ tới Lô lão gia tử thế nhưng bỏ được tặng cho nàng một rương, làm cho nàng vốn đang chìm đắm trong hưng phấn cũng không tránh khỏi có chút thổn thức.
Nàng và Lô Trí, sợ rằng đều chỉ đem Lô Trung Thực trở thành một vị trưởng bối để đối đãi mà thôi, cũng không có cảm tình gì khác, lão gia tử này nói đến cũng có vài phần đáng thương, năm đó hồ đồ làm hại con gái và cháu ngoại lưu lạc mười mấy năm, bây giờ thật không dễ dàng tìm được người, vậy mà không cách nào hưởng thụ một chút niềm vui của gia đình, lại còn phải trốn trốn tránh tránh, thật cẩn thận từng chút đối đãi bọn hắn.
Làm gì có ai có được nhãn lực nhìn thấu chuyện sau này, năm đó lúc Lô lão gia tử một lòng tận trung, e rằng cũng không có dung được hắn kịp thay con gái hắn tính toán, hiện tại cho dù tận tâm, nhưng đã là cảnh còn người mất.
Di Ngọc thầm thở dài một hơi, lại đem lực chú ý chuyển đến “bảo bối” đang mở ra ở trên bàn, chọn ra một tờ bản viết tay ưa thích nhất, rồi đem những thứ khác cất lại vào trong rương, ngay sau đó liền nghiền mực trải giấy chuẩn bị mô phỏng phần đầu của tờ giấy kia.
“Tiểu Ngọc,” sau khi cơm nước xong, Lô Trí đi vào trong phòng nàng đến bên cạnh bàn của nàng đứng lại, đưa tay gõ gõ lên mặt bàn, Di Ngọc có chút bất đắc dĩ buông bút lông chỉ vừa mới cầm lên, quay đầu nhìn hắn.
“Vừa rồi đã nói qua với nương, ta tính cho nhị ca của muội rời nhà một thời gian.”
Di Ngọc khó hiểu hỏi: “Đi đâu?”
“Những người thợ kia ta chuẩn bị thuê nhà cho bọn họ ở tạm, sau nàu chuyện xây nhà giao cho bọn họ, Lô Tuấn không cần đến phía nam trông coi, để hắn đi học vài thứ cũng tốt.”
Lô Trí nói chuyện luôn thích quanh co lòng vòng, Di Ngọc lúc này đang định mô phỏng theo chút bản đơn lẻ kia, nên thầm nghĩ đem hắn ứng phó qua cho nhanh, thế là thuận thế hỏi: “Học cái gì?”
Lô Trí nhe răng cười, “Học chút võ nghệ để phòng thân.”
Di Ngọc thầm nghĩ: Học võ? Lô Tuấn từ nhỏ đã bắt đầu luyện quyền, cũng từng cùng Lô Trí ở Quốc Tử Giám “lêu lổng” vài năm, nếu thật đánh lên thì năm sáu người đàn ông cường tráng đều không đến gần hắn được, còn có cái gì phải học.
Lô Trí nhìn ra suy nghĩ trong mắt nàng, giải thích: “Hiện nay hắn đánh nhau chỉ có chút lợi hại thôi, võ nghệ chỉ là chút quyền cước cơ bản, muội cũng biết hắn không thích đọc sách, nhưng về sau dù sao cũng phải có cái chuyện để làm, nương muốn mở cái võ quán cho hắn, thì hắn lại cứ luôn thét to bản lĩnh của hắn không đủ sao, vậy liền tìm người thật tốt dạy dỗ hắn.”
Lúc này Di Ngọc đã đem lực chú ý từ trên mấy tấm bảng chữ mẫu kia dời đến lời nói của Lô Trí, sau khi suy xét sơ qua nàng giật mình hiểu ra nói: “Huynh đây là định, định làm cho hắn đi theo ông ngoại — nhưng mà mối quan hệ của chúng ta với ông ngoại không phải muốn giữ bí mật sao?”
Theo nàng biết, Lô Trung Thực xét về võ nghệ thật sự là rất lợi hại, tuy rằng nàng gặp người có võ nghệ cao cường không nhiều lắm, không đủ để so sánh, nhưng nhớ đến ngày đó ở trên xe ngựa chỉ một tiếng hừ lạnh của Lô Trung Thực thôi đã có thể khiến toàn thân nàng phát run, thì tuyệt đối có chứa thứ gì đó ở bên trong ngoài khí thế ra.
“Chuyện này muội không cần lo lắng, tất nhiên là sẽ không để người ta phát hiện được.”
“Ưm.” Di Ngọc nghĩ như vậy cũng tốt, Lô Tuấn chính là sống một cuộc sống không có mục tiêu, vì vậy nên tính trẻ con mới lớn như vậy, lúc này hắn đã mãn mười sáu tuổi, nếu như không phải tại hắn không có thích ai thì đã sớm nên tìm vợ, vì tương lai sau này của hắn mà làm ra quyết định ngay mới tốt.
Sau khi ưng thuận, nàng lại vươn tay đi cầm bút, nhưng phát hiện Lô Trí vẫn đứng ở một bên, nghi hoặc nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Lô Trí khẽ thở dài một cái, “Đương nhiên có chuyện,” thế này mới đem mục đích mà nãy giờ hắn nói lòng vòng nửa ngày mới nói ra, “Nhị ca muội không chịu đi, muội khuyên nhủ hắn đi.”
Khóe miệng Di Ngọc hếch lên, thầm nói Lô Trí kể lể nửa ngày đây mới là trọng điểm, đấu tranh một chút vẫn là đem cái tay đã với đến giá bút bên cạnh rút về, lề mà lề mề từ trên ghế đứng lên.
Có đôi lúc Lô Tuấn rất là yêu mắc phải tật cố chấp không chịu tiếp thu ý tốt của người khác, ngày thường thì sao cũng được, nhưng khi đã bướng bỉnh lên thì ngay cả lời nói của Lô thị đều không nghe vào tai, cố tình chỉ có nàng có thể dùng chút thủ đoạn đối phó với trẻ con dỗ được hắn, bởi vậy mỗi lần gặp được lúc thần kinh của Lô Tuấn biểu tình thì đều là nàng đi khuyên nhủ.
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả