It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 130: Hai Cha Con Nghèo Túng
ặc dù trên trấn Long Tuyền có sẵn thợ mộc, Lô Trí vẫn cùng Lô Tuấn tất bật ở bên ngoài cả một buổi chiều mới đem thủ tục xây nhà và nhân công tìm xong, ít nhất phải xây trước một bức tường rào bao quanh khu đất này, đồng thời đào một cái ao ở chỗ có con suối kia để trữ nước mới được.
Tối đó Lô Trí cũng không đi mà dời lịch hẹn với người đánh xe ngựa đến sáng mai. Tòa nhà sớm muộn gì cũng phải xây, mặc dù xây tòa nhà này tốn không ít tiền, nhưng sau khi Lô Trí giải thích những chỗ tốt của suối nước nóng, thì cả nhà cũng là cao hứng.
Ban đêm hai mẹ con nằm trên giường nói chuyện phiếm, khi Lô thị hỏi Di Ngọc là vì ai chuẩn bị hộp điểm tâm kia, khiến nàng nhớ tới một việc.
“Nương, ta có hai người bạn mới, là con của Trình đại nhân ở kinh thành, nghe nói Trình đại nhân kia gọi ông ngoại là cha nuôi đúng không?”
Lô thị nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Ngươi nói Trình đại nhân, là Trình Tri Tiết?”
“Đúng vậy, là ông ấy, nương biết người này sao?”
Lô thị cười nói: “Biết, hắn đúng là người mà trước đây ông ngoại ngươi nhận làm con nuôi.”
Di Ngọc hơi hơi nghiêng đầu, cẩn thận không cho thuốc mỡ trên mặt bị cọ đến, mang vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Nương, nương kể cho con nghe đi, ông ấy như thế nào thành con nuôi của ông ngoại, sao ta nghe mọi người bên ngoài nói, Trình đại nhân ban đầu là… là… “
“Là thổ phỉ? Ha ha, chuyện này là dân gian tung tin vịt không thể tin, tên thật của hắn gọi là Trình Giảo Kim, lớn hơn nương bảy tuổi, năm đó ta còn chưa lấy chồng, ông ngoại ngươi mang hắn từ bên ngoài về, còn sửa lại tên, nương khi đó mới mấy tuổi, chỉ nhớ rõ ông ngoại ngươi đã dạy hắn vài năm võ nghệ, rồi hắn bỏ đi, sau đó nghe nói hắn gia nhập nghĩa quân, sau khi tiên đế lập quốc phong hắn làm thống quân phủ thái tử — đúng rồi, ngươi nhưng chớ có cùng bọn hắn nhận nhau đó.”
“Dạ, nữ nhi nào có ngốc như vậy a, quan hệ của chúng ta và ông ngoại là bí mật, thừa nhận không phải lộ sao.”
Lô thị nghiêng thân mình nhẹ nhàng vỗ vỗ người nàng, “Ngọc Nhi, giấu giếm như vậy, ngươi có cảm thấy ủy khuất không?”
“Đương nhiên không.” Vốn là thân thích từ trên trời rơi xuống, có cái gì phải ủy khuất.
“Aiz, xem ra chuyện này nương còn không nghĩ thoáng được như ngươi, nếu không có cái để nhớ thì thôi, một khi có đến liền muốn gặp mặt một lần, nương và bà ngoại ngươi đã nhiều năm không gặp, còn có cậu cùng dì ngươi…”
Lô thị còn chưa biết chuyện bà ngoại của ba huynh muội họ bị mù, Lô Trung Thực không nói, còn Lô Trí thì bảo Di Ngọc không cần đề cập đến, chuyện này liền cứ vậy giấu diếm đi, lúc này nghe Lô thị nhắc tới mấy người thân đã nhiều năm không thấy kia, trong lòng Di Ngọc khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, cũng may không nói chuyện được bao lâu thì nàng liền buồn ngủ, hai mẹ con chen chúc trên một cái giường, trong lòng mỗi người đều có còn mang suy nghĩ riêng, mơ mơ màng màng ngủ.
Có thể là do ở nhà nên thể xác và tinh thần được thả lỏng, liên tục ba ngày Di Ngọc đều ngủ nướng, gà gáy cũng chỉ cọ cọ cái đầu nhỏ ở trên gối, đứng dậy uống xong chén nước lại tiếp tục quay về giường ngủ.
Lô thị mong còn không được nàng ở trên giường nghỉ ngơi thêm vài ngày, thế nên cũng không gọi nàng, mỗi ngày sáng sớm thức dậy liền nhẹ chân nhẹ tay rời giường đi làm bữa sáng, chờ nàng ngủ dậy liền đem hâm nóng lại cho nàng ăn.
Vết thương trên mặt Di Ngọc qua ba bốn ngày nay đã muốn khép lại, chỉ còn lại vài vết sẹo mờ mờ màu trắng, đang nhạt dần dần thành màu da ban đầu, nhưng nàng vẫn tiếp tục kiên trì không soi gương, mỗi ngày chải đầu đều nhắm mắt ngồi ở bàn trang điểm ngủ gà ngủ gật, mặc Trần Khúc hoặc là Tiểu Mãn bài bố.
Buổi sáng một ngày này, Di Ngọc lại ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, gọi Trần Khúc đi vào chải đầu xong, rồi dời cái bàn nhỏ vào trong sân luyện chữ thuận tiện phơi nắng.
Lô thị từ bên ngoài đi dạo trở về, vừa vào cửa liền nói: “Trời nắng gắt như vậy ngươi còn ở bên ngoài phơi nắng, quay về phòng đi.”
“Dạ.”
Thấy nàng lên tiếng trả lời, Lô thị xoay người đóng cửa, khi cửa khép được một nửa thì có một bàn tay theo khe cửa vươn vào, dọa nàng nhảy dựng, vội đem cửa mở ra, nhìn thấy trước cửa có hai bóng người một ột thấp, nàng lui về phía sau hai bước mới bắt đầu quan sát.
Ở cửa đứng hai người giống như là cha con, người có vóc dáng cao nhìn tuổi khoảng bốn mươi, trên môi để hai vệt râu ngắn, mặt mày xem ra thật có sức sống, nhưng quần áo lại hết sức luộm thuộm, bên cạnh là một thiếu niên có làn da trắng trẻo mặt mũi thanh tú khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ là trên môi nổi lên một lớp da khô mỏng, bộ dáng có chút nghèo túng.
Lô thị do dự một chút vẫn mở miệng hỏi trước: “Ách, hai vị đây là?”
Đôi mắt người đàn ông trung niên kia quét từ trên xuống dưới người Lô thị một lần, nhìn đến khi thấy nàng nhíu mày, mới nói: “Phu nhân, có phải hôm nay sau khi dậy sớm, cái gáy của bà có chút khó chịu nặng nề?”
Lô thị kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao mà biết?”
Người đàn ông trung niên ho nhẹ hai tiếng, nhắm mắt lại cũng không đáp lời mà dùng cùi chỏ đụng đụng vào thiếu niên đứng bên cạnh, thiếu niên kia liền đem một cái cọc giấy cuộn tròn hướng về mặt đất gõ một cái, không mấy hào hứng nói: “Có bệnh nếu không biết, thì sẽ gây chuyện lớn, tới cửa ta lười để ý, thần y Diêu Bất Trị.”
Trần Khúc đã đứng bên cạnh Lô thị từ lâu, nghe thấy thiếu niên đọc bài vè này liền bật cười một tiếng, Di Ngọc vẫn là cúi đầu viết chữ, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài.
Lô thị nhướng mày, vừa rồi bị người đàn ông trung niên kia nói một câu liền nói trúng chỗ không ổn trên người, thì nàng còn có chút kinh ngạc, nhưng lúc này cũng chỉ đem hai người này thành bọn giang hồ bịp bợm, đưa tay muốn đóng cửa lại.
“Chao ôi, chao ôi, phu nhân đừng vội, phu nhân đừng vội… Một tấc phía dưới cổ tay phải của ngài, có phải hay lúc làm việc sẽ đau nhức một chút?” Người đàn ông trung niên kia vừa rồi còn tại giả thần giả tiên, nhưng bây giờ nhìn thấy Lô thị tính đóng cửa đuổi người, liền vội vàng đem một chân cắm vào khe cửa còn tay thì chống lên cánh cửa.
Lô thị nhướng mày, lại đem cửa mở ra lần nữa, “Ngươi không phải kẻ lừa đảo?” Cũng chỉ có người thẳng tính như nàng mới có thể nghĩ ra câu hỏi như vậy, người nào làm kẻ lừa đảo mà lại thừa nhận chính mình là kẻ lừa đảo cơ chứ.
Trong mắt người đàn ông này rất nhanh hiện lên ý cười, nhưng vẫn giữ nghiêm sắc mặt, giả bộ cả giận nói: “Phu nhân, ngươi chỉ cần nói, ta vừa rồi chỉ ra hai điểm, có lầm sao?”
“Ách, quả thật không có nhầm.” Người đàn ông trước mắt tuy rõ ràng cho thấy là thầy lang phiêu bạt trên giang hồ, nhưng xem ra cũng là có chút bản lãnh, Lô thị liền thành thật đáp.
“Phu nhân có biết hai chỗ đau này nếu không được chữa trị, ba tháng sau, cổ của ngươi có thể không bao giờ cử động được nữa, tay trái cũng không cách nào cầm nắm đồ vật nữa.” (Bên trên là tay phải, xuống đây là tay trái? Chắc tg viết nhầm?)
Sắc mặt Lô thị kinh hãi, vội hỏi: “Thật sự?”
Di Ngọc vừa buông bút, nghe thấy câu hỏi của Lô thị, khóe miệng khẽ nhếch, không đợi người đàn ông kia tiếp tục lừa gạt, liền xen mồm nói: “Nương, vừa khéo cánh tay ta cũng có chút đau, hay để cho vị thầy thuốc này xem trước cho ta đi.”
Nói xong liền đứng dậy vòng đến trước cửa, sau khi thấy rõ hai người nọ, nàng “A” một tiếng, hướng về phía thiếu niên kia nói: “Ngươi là Diêu Tử Kỳ?”
Nàng còn nhớ rõ tháng trước ở bên ngoài Tụ Đức Lâu, có một thiếu niên áo vải suýt bị người lừa mất phỉ ngọc, sau đó còn ở phía sau bọn họ hô to tên của bản thân.
Diêu Tử Kỳ nhìn thấy Di Ngọc, sau khi sửng sốt, trên gương mặt trắng trẻo nhất thời hiện lên đám mây đỏ, tinh thần cũng không yếu ớt giống như vừa rồi, “Ách, a, ngươi, ngươi là vị tiểu thư ngày đó.”
“Ha ha, đúng vậy, ngươi như thế nào đến đây, vị này là?” bỗng Di Ngọc đưa tay hướng đến người trung niên bên cạnh Diêu Tử Kỳ, hỏi.
Đối phương có chút lắp ba lắp bắp đáp: “Đây là, là cha của ta, Diêu Hoảng, ông ấy là thầy thuốc, hai cha con ta đi khắp nơi làm nghề y, trên đường đi qua đây thuận tiện muốn kiếm chút lộ phí.”
“Nha.” Di Ngọc gật gật đầu, trên mặt lộ ra tươi cười, quay ra nói với Lô thị còn đang ngạc nhiên đứng bên cạnh: “Nương, lần trước nhị ca không phải cùng ngươi nói chuyện chúng ta ở bên ngoài Tụ Đức Lâu gặp chuyện lừa người lấy của sao, đây là người đó, Diêu, Diêu công tử.”
Lô thị gật gật đầu, nét đề phòng trên mặt thu đi một nửa, chần chờ một lát sau, đem cửa cổng mở ra, nói với hai cha con: “Hai vị trước vào đi.”
Diêu Tử Kỳ ở ngoài cửa chần chừ rồi mới nhấc chân, Diêu Hoảng cũng là nghênh ngang đi vào, còn trái phải đem sân vườn đánh giá một vòng, quay đầu nói với Lô thị: “Phu nhân, phong thuỷ của cái viện này không tốt a, con cái nếu là đi ra ngoài, dễ dàng gặp tai hoạ.”
“Hả?” Lô thị kinh hãi, vội vàng hỏi: “Ngươi — những lời tiên sinh nói là thật sao?”
“Đương nhiên, phu nhân ngài đến xem, góc tường này đặt một cái thùng gỗ, trong thùng gỗ là nước, ngăn chặn…”
Hai người đứng ở một góc sân cạnh tường nói chuyện, Di Ngọc đi đến bên cạnh Diêu Tử Kỳ, thấp giọng hỏi: “Cha ngươi còn am hiểu về phương diện này?” Nếu là trước kia nàng còn không tin, nhưng đời này thấy được nhiều chuyện ngạc nhiên cổ quái gì đó, cộng thêm huynh muội bọn họ ở bên ngoài thật sự là vô cùng gặp xui, bởi vậy đừng nói là đã muốn tin hơn phân nửa như Lô thị, mà ngay cả chính nàng đều nửa tin nửa ngờ.
Diêu Tử Kỳ đang vụng trộm đánh giá trong viện, bị nàng đến gần hỏi như vậy, mặt đỏ lên, “Ừ, cha ta có biết một chút về thuật ngũ hành, ngươi đừng lo lắng, có ta ở đây, hắn không dám lừa các ngươi.”
Di Ngọc ha ha cười, “Lần trước ở Trường An gặp ngươi, như thế nào lại một mình một người?”
“Cha ta đi xem bệnh cho người ta, ta đói bụng liền ra ngoài ăn cơm, sau đó lại gặp được kẻ lừa đảo kia, ít nhiều gặp ngươi, còn có vị công tử kia, ngươi yên tâm, cha ta chữa bệnh rất thành thạo, thân thể của nương ngươi thật sự là có chút vấn đề.”
Sau khi nghe được nửa câu sau, trong lòng Di Ngọc xoắn lại, vội hỏi: “Thân thể nương ta không có gì đáng lo chứ?”
Diêu Tử Kỳ lắc đầu, sự mất tự nhiên trên mặt bớt đi vài phần, “Cha ta chỉ cần có thể nhìn ra bệnh, thì hắn chắc chắn có thể chữa khỏi.”
Lời này nói quá tự tin, nhưng Di Ngọc lại kỳ quái phát hiện chính mình thế nhưng không hoài nghi bao nhiêu, ngược lại thoáng yên tâm thêm một ít, không khỏi nghiêng đầu tìm người, nhìn thấy Diêu Hoảng vẫn đứng ở góc tường có chút rung đùi đắc ý chỉ vào một chỗ đầu tường tiếp tục chập chờn Lô thị, trong lòng hoài nghi nhất thời tăng nhiều.
Diêu Tử Kỳ nhìn thấy nghi ngờ trên mặt nàng cũng không tức giận, cao giọng nói: “Cha! Ngài xem bệnh cho vị phu nhân này trước đi.”
Diêu Hoảng lập tức dừng lại câu chuyện, đưa tay mời Lô thị, “Phu nhân, chúng ta vào trong nhà rồi nói.” Sau đó liền bước về phía trước vén rèm vào phòng khách, Lô thị có chút choáng váng đi theo phía sau.
Di Ngọc nhìn hình dạng chủ khách đảo lộn của hai người, lắc lắc đầu, cùng với Diêu Tử Kỳ đang mang sắc mặt lúng túng cùng đi vào phòng.
Mấy người vào phòng ngồi xuống, có lẽ vừa nãy bị Diêu Hoảng chập chờn quá nhiều, nên mỗi câu mỗi động tác của Diêu Hoảng nói ra đều làm cho Lô thị đi theo giơ tay đưa đầu, kiểm tra hết một loạt, Di Ngọc đứng một bên nhìn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Tiên sinh, bệnh của ta có thể trị sao?” Lúc này nàng rõ ràng ngay cả chính mình bị bệnh gì cũng không hỏi, chỉ quan tâm đối phương có thể trị được hay không.
Diêu Hoảng đưa tay vuốt râu một chút, nói: “Đương nhiên có thể trị, bất quá thuốc này cũng không dễ tìm.”
Tân Đường Di Ngọc Tân Đường Di Ngọc - Tam Nguyệt Quả