There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Chuyện Cũ (3)
hu Nguyệt Hàn nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, với tu vi của người mà vẫn phải rơi lệ ở trước mặt ta, chứng tỏ nam tử Hoa Trục Nguyệt kia có vị trí cực kỳ trọng yếu trong nội tâm của người, đoạn tình cũ này đã gây nên tổn thương rất lớn với người.
Qua hồi lâu, người mới bình tĩnh lại được, nhẹ giọng nói:
“Sau khi sư tỷ ta chết, trên đời này chỉ còn lại một mình ta là người duy nhất biết thân thế của Khinh Nhan, nhưng ta không hiểu được vì sao, Lãnh Cô Huyên lại biết được chuyện này?”
Ta giật mình nói:
“Lãnh Cô Huyên đã biết chuyện này?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Khinh Nhan thân là thánh nữ Phiêu Miễu các, cũng là chủ nhân của Phiêu Miễu các trong thời gian tới, nó không có lý do gì phản bội bản phái, sau khi ta suy nghĩ cẩn thận, mới biết được nguyên nhân liên thủ duy nhất của nó và Lãnh Cô Huyên, đó là nó đã biết được thân thế của mình.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Chỉ sợ chưa hẳn, nếu như Lãnh Cô Huyên biết Khinh Nhan là con gái của mình, nàng ta sẽ tuyệt đối không cho Khinh Nhan hi sinh trinh tiết để đoạt lấy Vô Gian Huyền Công, lẽ nào trong chuyện này còn có nội tình?”
Ta phải suy nghĩ kỹ chuyện này, hiện giờ cũng chưa thể nói cho Thu Nguyệt Hàn biết được.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Khi ta tới Đại Khang, thì nghe được tin ngươi trở thành thái tử. Viên Tuệ dẫn ngươi tới nơi này là do ta bảo nó, ta muốn đem chuyện của Khinh Nhan nói cho ngươi biết.”
Ta cung kính nói:
“Đa tạ Thu tiền bối tin tưởng vãn bối như vậy.”
Thu Nguyệt Hàn thở dài nói:
“Sau khi ta chết, Phiêu Miễu các không còn người nào có thể bảo hộ, ngày Lãnh Cô Huyên nhất thống Ma môn sợ rằng sắp tới rồi...”
Nghe ý của người, thì hình như người không bao lâu nữa sẽ rời xa nhân thế, ta ân cần nói:
“Thu tiền bối, thương thế của người tới bao giờ thì khỏi hẳn?”
Thu Nguyệt Hàn buồn bã cười:
“Chỉ sợ cả đời này cũng không thể.”
Trong lòng ta âm thầm ta thán, nếu như Thu Nguyệt Hàn không bị Khinh Nhan và Lãnh Cô Huyên lập kế hãm hại, thì người cũng không bị như thế này.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Bào tàng Mâu thị không chỉ có lợi với Ma môn, mà nó còn quan hệ tới tất cả sự tồn vong của bách tính Trung nguyên. Nếu như để cho Lãnh Cô Huyên có được, thì thực lực của người Đông Hồ sẽ tiến thêm một bước mạnh, đến lúc đó, người khổ chính là bách tính...”
Ta nặng nề gật đầu nói:
“Tiền bối yên tâm, Dận Không tuyệt sẽ đối sẽ không để cho Lãnh Cô Huyên thực hiện được mục đích của mình.”
Thu Nguyệt Hàn buồn bã cười nói:
“Ngươi tuy rằng cơ duyên xảo hợp lấy được Vô Gian Huyền Công, nhưng mà ngươi lại không chuyên tâm, về phương diện võ công sẽ tiến cảnh rất chậm. Chuyện này cũng khó trách, dù sao ngươi không đặt chí vào lĩnh vực này.”
Người thở hổn hển, nói:
“Lãnh Cô Huyên sớm muộn gì cũng sẽ ra tay đối phó với ngươi, ngươi cần phải cẩn thận.”
Ta cười lạnh nói:
“Nàng ta có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào địch lại được thiên quân vạn mã.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Chúng ta mặc dù không có danh thầy trò, thế nhưng cũng có duyên phận thầy trò.”
Ta cung kính nói:
“Ở trong lòng Dận Không đã coi tiền bối là sư phụ mình từ lâu rồi.”
Thu Nguyệt Hàn nhẹ giọng thở dài một hơi nói:
“Chỉ tiếc ta vẫn chưa dạy ngươi được cái gì.”
“Tiền bối nhiều lần cứu Dận Không trong lúc nguy an, đại ân như vậy, Dận Không vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.”
Ta nói với giọng cực kỳ chân thành.
Thu Nguyệt Hàn gật đầu, lấy ra một cái nhẫn màu ngọc bích, trịnh trọng giao cho ta, nói:
“Chiếc nhẫn này chính là tín vật vô thượng của Phiêu Miễu các, sau khi sư tỷ ta chết đã ủy thác chiếc nhẫn này cho ta, dặn ta ngày nào đó giao cho Khinh Nhan... với tình hình hiện giờ, chỉ sợ không có cách nào hoàn thành được rồi.”
Ta nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, dưới ánh đèn chiếu rọi, trong nhẫn phảng phất như có một con Thanh Long du đãng, chất ngọc mát lạnh, chạm khắc tinh xảo, đây đúng là kỳ trân dị bảo, trân quý vô cùng.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ta giao chiếc nhẫn này cho ngươi, là muốn ngươi thay ta bảo vệ Phiêu Miễu các, bảo vệ đám đệ tử đừng để cho Lãnh Cô Huyên đuổi tận giết tuyệt.”
Ta trịnh trọng gật đầu nói:
“Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định làm được.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Sở Châu có một cái Mai Hoa cốc, sau khi ta chết, ta muốn được an táng ở đó, nghe nói nó là lãnh địa của ngươi.”
Ta thấp giọng nói:
“Dận Không sẽ giao toàn bộ cả Mai Hoa cốc cho tiền bối.”
Xem ra Mai Hoa cốc có ý nghĩa vô cùng quan trọng với người, nếu không người cũng không chọn đây làm nơi an nghỉ.
Thu Nguyệt Hàn dịu dàng cười nói:
“Không cần phải nhiều như vậy, chỉ cần một tấc vuông là đủ rồi...”
Nàng có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
“Ngươi đi đi, lúc ta lâm chung, ta sẽ dặn người mang tro cốt tới Sở châu.”
Trong lòng ta buồn bã vô cùng, xem ra thời gian của Thu Nguyệt Hàn cũng không còn nhiều nữa, nếu không vì vậy, người cũng không đề cập tới chuyện hậu sự của mình với ta.
Bảy ngày sau chúng ta trở về tới Tuyên Thành, bách tính nghe nói ta bình an trở về, ai nấy đều ra đường nghênh đón.
Lẩn hành trình tới Khang đô này có thể nói là có kinh nhưng không hiểm, thành công lấy được chức vị thái tử, đối với ta mà nói chuyện này vô cùng trọng yếu.
Lúc về tới Tuyên Thành, Trần Tử Tô cũng vừa vặn từ Tần quốc trở về, căn cứ vào sắc mặt của hắn ta đoán được lần đi sứ này nhất định có kết quả mỹ mãn.
Trần Tử Tô cùng ta đi tới thư phòng, mỉm cười đem hiệp nghị với Tần quốc ra, sau đó lại giao cho ta một phong thư do chính tay Tinh Hậu viết, nội dung trong đó đương nhiên là việc riêng của hai chúng ta.
Trần Tử Tô nói:
“Lần này ta nhập Tần, Tinh Hậu tự mình tiếp kiến, nàng đã đáp ứng chuyện Tần quốc đứng ra mời Yên quốc kết minh, sứ thần Tần quốc đã đi Yên quốc, hai ngày nữa sẽ có tin tức truyền tới.”
Ta cười nói:
“Lấy tình hình của Yên quốc hiện nay, chúng ta đưa ra việc kết minh chẳng khác nào lửa ấm ngày tuyết, Lý Triệu Cơ chắc chắn sẽ không từ chối.”
Trần Tử Tô nói:
“Ta vẫn còn quên chưa chúc mừng công tử lên chức Thái tử.”
Ta cười ha ha nói:
“Cái chức Thái tử này chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi.”
Trần Tử Tô nghiêm mặt nói:
“Chức vị thái tử này tuyệt đối không chỉ có hư danh, nó đại diện cho quyền lực ở Đại Khang của công tử.”
Ta cười nói:
“Phụ hoàng đã đáp ứng đem quyền đối ngoại giao cho ta.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Chắc là trong lòng công tử đã có dự định.”
Ta cười nói:
“Nhưng mà ta đồng ý với phụ hoàng, ta sẽ xây dựng tân cung cho người.”
Trần Tử Tô nhíu mày nói:
“Hiện tại, hay sau này?”
“Ta đáp ứng với người, trong vòng một năm phải gom đủ lượng tài chính xây dựng tân cung.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi