Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Mạnh Yếu (1)
ưới sự sửa chữa của thợ, Thanh Nguyệt cung đã khôi phục hình dáng ban đầu, nếu như không phải trên mặt đất vẫn còn mấy chỗ bị cháy đen, thì chẳng thể nhận ra ở đây đã từng phát sinh chuyện gì.
Lạc Mịch ở phía sau mỉm cười nói:
“Thái tử điện hạ, nơi đây và trước kia không có gì khác biệt cả.”
Ta thản nhiên lắc đầu nói:
“Ta không biết nơi này.”
Lạc Mịch đương nhiên không hiểu ý của ta, nghi hoặc nói:
“Thế nhưng nơi đây không có gì thay đổi cả...”
Ta chậm rãi đi tản bộ, linh đường của mẫu thân không còn ở đây, chỗ này đối với ta không còn gì đáng lưu luyến cả, hiện giờ Thanh Nguyệt cung chẳng khác gì một cung điện bình thường, cho dù có sửa chữa khéo léo tới mấy, vị trí của nó đã không còn tồn tại ở trong lòng ta nữa.
Đồng thời được sửa chữa với Thanh Nguyệt cung còn có đan phòng bị loạn dân phá hủy trong ngày chúc thọ, nhưng mà Thanh Nguyệt cung phục hồi nguyên dạng, còn đan phòng là xây mới.
Ta định tìm ngự y Chu Độ Hàn, cho nên khi đi qua đan phòng mới giật mình phát hiện sự thay đổi của nó, tường của đan phòng đã hoàn thành, thanh đồng lô đỉnh trước kia bị đổ đã được dựng lại, lô đỉnh đặt ở phía chính tây, bên cạnh nó còn có một toàn nhà to lớn đã dựng được mô hình.
Ta đơn giản tính toán một chút, đan phòng này có bảy tầng, cũng chưa phải là kiến trúc cao nhất hoàng cung, hiện giờ nó toàn là dàn giáo, không nhận ra được phong cách kiến trúc cụ thể của nó.
Ta ngửa đầu nhìn lại, thấy có một người đứng trên tầng bảy, mim cười nhìn ta, hóa ra là người chủ động xin được luyện đan cho Hâm Đức hoàng đế Viên Thiên Trì.
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Thái tử điện hạ nếu đã tò mò, tại sao không lên đây nhìn?”
Ta đi dọc theo cầu thang gỗ lên lầu cao, đan phòng toàn là dàn giáo, ngửa đầu là thấy bầu trời, bước lên cao mà nhìn xuống dưới, trong lòng ta có chút sợ hãi nên hít một hơi, đi chậm lại.
Khi lên tới tầng bảy, ta thấy Viên Thiên Trì đứng ở một tấm ván gỗ nhô ra của một góc, phía trước là cái lan can chưa hoàn thành.
Ta tuy rằng gan không nhỏ, nhưng cũng không dám đứng như vậy, nên không dám bước về phía trước.
Viên Thiên Trì cười noi:
“Thái tử không cần lo lắng, cái tiểu lâu này kết cấu tương đối chắc chắn, nên sẽ không thể nào sụp đổ được.”
Ta cười nhạt, cúi đầu nhìn xuống, thấy những thân ảnh phía dưới nhỏ đi rất nhiều, một trận gió lạnh thổi qua, ta nghe thấy tiếng rung chuyển răng rắc, trong lòng ta sợ hãi nắm chặt hai tay lại.
Viên Thiên Trì nói:
“Con người đứng ở chỗ cao mà nhìn xuống, thì trong lòng sẽ sợ hãi, biện pháp khắc phục tốt nhất là ngửa đầu nhìn trời.”
Hắn dùng đôi mắt thâm thúy nhìn trời cao, thấp giọng nói:
“Khi thái tử nhìn thấy mây bay trên cao, người sẽ cảm giác được, tinh thần và thể xác thoải mái hơn trước rất nhiều.”
Ta theo lời nói của hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy một đám mây đang phiêu đãng trên không trung, hóa ra ta và trời cao cách nhau cũng không xa lắm, tâm tình khẩn trương của ta quả nhiên được thả lỏng.
Viên Thiên Trì nói:
“Ta thích đứng ở chỗ cao, bởi vì ở đây là ta sẽ quên mất sự sống chết của bản thân...”
Hắn quay đầu lại, nhìn ta cười:
“Ta đã từng một lần định kết thúc sinh mệnh của mình, nhưng khi ta định nhảy xuống, ta lại ngửa đầu nhìn trời, ta thấy được sự xa cách giữa ta và nó, cho nên ta bắt đầu leo lên những nơi thật cao. Càng trèo cao, ta càng cảm thấy sự xa cách giữa ta và nó càng nhiều, ta thậm chí thấy được mây bay ngay bên người ta, ta có thể thấy mặt trời mọc dưới chân ta, nhưng ta cũng không cách nào chạm tới được bầu trời.”
Đôi mắt của Viên Thiên Trì ngày càng trở nên thâm thúy, hắn thấp giọng nói:
“Từ đó trở đi, ta mới thực sự hiểu thấu được sinh tử, chuyện làm phiền lòng trên đời vốn rất nhiều, ta cần gì phải đau khổ cưỡng cầu, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, đó mới là chân lý của cuộc sống.”
Ta cười nói:
“Đây chính là chỗ khác nhau giữa người thế tục và bậc cao nhân, ta vĩnh viễn cũng không sao có được tâm tình như Viên tiên sinh.”
Viên Thiên Trì mỉm cười nói:
“Mục đích của con người vốn khác nhau, thái tử theo đuổi giang sơn xã tắc, bệ hạ theo đuổi sự trường sinh bất lão, trong khi đó Viên mỗ chỉ cầu sao mình dung nhập được với tự nhiên, thích ứng với mọi hoàn cảnh của cuộc sống.”
Ta cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn ra phía xa xa, từ vị trí của ta có thể nhìn thấy toàn cảnh của hoàng thành.
Viên Thiên Trì nói:
“Trong lòng thái tử đang suy nghĩ, nếu như ta vô cầu, vì sao lại tham dự vào thế tục?”
Ta cười nói:
“Dận Không chưa từng có ý nghĩ như vậy, có lẽ Viên tiên sinh được người trong thế tục nhờ vả, nhưng mà ta có một chuyện nghĩ mãi không ra, người khám phá được hồng trần, hiểu rõ được huyền ảo của cuộc đời như Viên tiên sinh, vậy trước kia sao lại nghĩ tới chuyện tự sát?”
Ánh mắt của viên Thiên Trì như nước trong giếng cồ. không có bất cứ dao động nào:
“Không có lần đó, Viên mỗ cũng không hiểu thấu được hồng trần.”
Ta cảm thán nói:
“Nếu như con người ai cũng giống như Viên tiên sinh, vậy làm gì còn phân tranh nữa.”
Viên Thiên Trì nói:
“Thái tử tin rằng trên đời này sẽ không có phân tranh ư? Từ cổ chí kim, làm gì có triều đại nào mà không có phân tranh? Cũng chẳng có biện pháp nào để loại bỏ tình trạng phân tranh đó cả?”
Ta thấp giọng nói:
“Muốn dẹp bỏ được sự phân tranh, biện pháp tốt nhất là dẹp bỏ sự chia cắt của biên giới quốc gia, để bá tánh sống trong một quốc gia rộng lớn, không có lãnh thổ, cũng chẳng có giới hạn.”
Viên Thiên Trì nói:
“Thái tử có nghĩ tới quá trình thống nhất phải đổ bao nhiêu máu, có bao gia đình bị hủy hoại? Cái giá này có phải là rất lớn không? “
Ta lạnh nhạt nói:
“Bất cứ chuyện gì cũng sẽ có cái giá của nó, nếu như có thể thực hiện thống nhất, máu chảy và sự hi sinh đều đáng giá.”
Viên Thiên Trì nói:
“Xem ra hiện giờ thái tử đã tự cho mình là cường giả, phương pháp và cách nghĩ cũng khác bình thường rất nhiều.”
Ta hơi nhíu mày, không hiểu được hàm nghĩa thực sự của câu nói này.
Viên Thiên Trì nói:
“Viên mỗ bất tài, to gan nhắc nhở công tử một câu, nước với nước, người với người khác nhau ở sự mạnh yếu, nhưng sự mạnh yếu không phải là vĩnh cửu bất biến. Trong Đạo Đức kinh, Lão tử đã nói: “phản giả đạo chi động, nhược giả đạo chi dụng, thiên hạ vạn vật sinh vu hữu, hữu sinh vu vô. Đạo tẫn liễu thiên địa gian thế lực biến hóa hiện tượng.”“
(Trở về, đó là cách vận động của Đạo, yếu mềm đó là cái tác dụng của Đạo. Muôn vật trong thiên hạ đều do cái Hữu mà sinh ra. Cái Hữu là do cái “Vô” mà sinh ra.)
Tâm tình của ta trở nên ngưng trọng, Viên Thiên Trì nói ra câu này, tất có thâm ý.
Viên Thiên Trì nói:
“Tất cả mọi chuyện đều do tuần hoàn sinh ra, đã có yếu thì tất có mạnh, đã mạnh chắc chắn sẽ yếu, yếu là cơ sở của mạnh, mạnh tới cực sẽ chuyển thành yếu. Vì vậy mà lão tử mới cường điệu cái mềm yếu, nói yếu sinh ra cái mạnh. Người nhu nhược có thể trở nên kiên cường, người yếu đuối lại thường là người sống tốt, thể hiện cái yếu đuối ra ngoài cũng là cách bảo tồn sự sống. Theo thời gian phát triển, người yếu sẽ biến thành cường giả, nhưng sau khi họ trở nên mạnh mẽ, họ sẽ lại suy yếu. Muốn cho mình vĩnh viễn không suy yếu, thì phải biết biến mình thành cái “mềm yếu” như lão tử nói.”
Ta liên tưởng tới mình lúc bị bắt tới Tần quốc, nhập Đông Hồ, rồi từ từ vươn tới vị trí ngày hôm nay, đúng như cái yếu mà Lão Tử nói.
Hôm nay ta đã là thái tử của một quốc gia, cũng như Viên Thiên Trì nói là từ yếu biến thành cường giả, có lẽ ta chưa cảm thấy mình như vậy.
Nhưng trong suy nghĩ, tâm hồn của ta đã tự động chuyển biến.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi