Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Mệnh Lý (2)
ô gái kia gào khóc, ngay sau đó truyền đến tiếng giậm chân đấm ngực, cô gái thê lương khóc:
“Chàng đi cứu... con của chúng ta đi... ta chỉ muốn nó trở về...”
Người đàn ông kia hình như cũng kiềm chế không được nỗi bi thương trong lòng, cũng lớn tiếng khóc lên.
Sở Nhi nghe được trong lòng chua xót, kéo ta đi về phía sau thân cây.
Thấy một thư sinh áo xám ôm lấy một người phụ nữ khuôn mặt đáng yêu, hai người đang ôm đầu khóc nức nở.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Rốt cuôc hai người xảy ra chuyên gì vây?”
Hai người nghe được động tĩnh, vội vàng lau khô nước mắt, người đàn ông kia hiển nhiên sợ gây ra tai hoạ nên kéo vợ của hắn định bỏ chạy.
Sở Nhi thở dài một hơi nói:
“Con của họ nhất định là bị kéo đi làm thuốc dẫn luyện đan.”
Ta thấy xa xa một nho sinh khoác áo màu lam đang nhìn lên ngọn cây cầu tử đến ngơ ngác xuất thần.
Ánh trăng trong nước chiếu lên khuôn mặt hắn, thấy hắn phong thàn ngọc lãng, phiêu dật xuất trần, mặc dù mặc một bộ nho sam rách nát nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ phong độ vượt trội của hắn.
Sở Nhi dắt cánh tay ta, nhỏ giọng nói:
“Người này rất kỳ quái, một mình đứng ở trước cây cầu tử, chúng ta nên đi nhanh khỏi đây thì hơn.”
Ta gật đầu, đang muốn đi thì nghe được lam sam nho sinh kia gọi:
“Vi huynh đài này, có thể dừng chân hay không!”
Ta hơi sửng sốt, không biểt hắn đột nhiên gọi ta lại làm gì.
Xa Hạo cùng A Đông cảm thấy được có điều khác thường, vội đi tới bên cạnh ta.
Lam sam nho sinh kia chậm rãi đi về phía ta, trên sắc mặt không thấy được một chút hoang mang nào, đôi mắt anh tuấn có vẻ vô cùng thâm thúy, ta mơ hồ cảm thấy người này quyết không phải là phàm nhân.
Ta mỉm cười nói:
“Vị huynh đài này, có gì chỉ bảo?”
Lam sam nho sinh mỉm cười nói:
“Tại hạ Viên Thiên Trì, chỉ là một thư sinh nghèo túng ở nhân gian, thường ngày lấy việc xem tướng cho thế nhân để kiếm sống, thấy vợ chồng hai người dáng vẻ phi phàm nên nguyện đoán một quẻ cho hai người, không biết ý thế nào?”
Xa Hạo lạnh lủng nói:
“Công tử nhà ta chưa bao giờ tin bọn giang hồ thuật sĩ gạt người, ngươi nên đi nhanh đi!”
Viên Thiên Trì thản nhiên cười nói:
“Ta còn chưa đoán, sao các ngươi biết là ta đang lừa gạt, lẽ nào các ngươi sợ bị ta nhìn thấu tâm sự hay sao?”
Xa Hạo cùng A Đông đồng thời nổi giận:
“Láo xược!”
Ta làm một cái thủ thế để ngăn hai người họ lại, hiển nhiên Viên Thiên Trì cũng không phải là hạng đơn giản, lẽ nào hắn đã nhìn ra cái gì? Ta quan sát trên dưới một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt hắn.
“Viên tiên sinh muốn đoán cái gì?”
Viên Thiên Trì cười nói:
“Ta xưa nay đoán mệnh đều là hỏi người khác muốn đoán cái gì, không ngờ hôm nay lại để người khác hỏi ta trước.”
Ta mỉm cười nói:
“Bởi vì hôm nay là ngươi đuổi theo đòi xem tướng cho ta.”
Viên Thiên Trì lắc đầu nói:
“Bỏ đi, tướng của công tử ta không xem.”
Lời này đến phiên ta kinh ngạc, người này quả thực thú vị, ta đáp ứng để cho hắn xem tướng nhưng hắn lại đánh trống rút lui.
Sở Nhi nhịn không được nói:
“Vì sao ngươi không xem?”
Viên Thiên Trì cười nói:
“Không xem à bởi vì không cần xem.”
Hắn chỉ vào chồ tán cây, chính là vị trí mà ta cùng Sở Nhi vừa rồi đã ném cầu tử kết lên cây.
Viên Thiên Trì nói:
“Cầu tử trên cây chỉ có cầu tử kết của hai người là treo ở trên cao nhất, cầu tử kết của người khác ném không phải là rơi xuống đất thì cũng chi rơi ở vị trí bên dưới hai người, nếu đứa con này mà hạ sinh tất tại trên vạn người, vận mệnh từ nhỏ đã được định trước, ta khỏi cần xem tướng cho cha mẹ của nó được chứ?”
Nội tâm ta đột nhiên run lên, lạnh lùng nói:
“Hình như Viên tiên sinh đến đây đã có chuẩn bị.”
Viên Thiên Trì cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của ta mà chỉ nhìn lên cây cầu tử, cảm thán nói:
“Viên mỗ đứng ở dưới tàng cây cầu tử này đã tròn ba ngày, mắt thấy vô số bách tính đến đây khẩn cầu trời xanh trả lại đứa con của mình. Thân cây này đã từng mang cho vô số người hy vọng cùng hạnh phúc, tình cảnh hiện tại lại trở nên bi thảm, lạnh lẽo đến khác thường.”
Ta không nói gì chỉ nhìn lên cây cầu tử, trong lòng dâng lên một trận bi ai không hiểu. Tất cả những điều sai trái, ngang ngược mà Hâm Đức Hoàng gây nên, từ lâu đã khiến cho trời giận người nộ.
Viên Thiên Trì nói:
“Hâm Đức Hoàng không có làm rõ ràng một việc. Nếu hắn là hoàng đế của đại Khang thì đó là phụ mẫu của vạn dân đại Khang này, nếu hắn đem năm trăm trẻ em đưa vào lô đỉnh thì không khác nào như đem cốt nhục thân sinh của mình đưa vào lô đỉnh, dùng tính danh của người thân mình đổi lấy một chữ trường sinh hư vô mờ mịt.”
Viên Thiên Trì xoay người đi về phía xa, khi đi được một khoảng thì quay đầu lại, hắn mỉm cười nói:
“Muốn trở thành nhất đại minh quân thì phải đem lợi ích của người trong thiên hạ đặt cùng với lợi ích của bản thân mình, bằng không sự thống khổ của người trong thiên hạ sẽ là thống khổ của ngươi.”
Nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất tại trong màn đêm, thật lâu ta chưa nói ra lời.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Hình như hắn đã nhìn ra thân phận của chàng rồi.”
Ta gật đầu nói:
“Người này không giống bình thường, hình như hắn đang ám chỉ cho ta điều gì...”
Xa Hạo nói:
“Công tử, có cần đi bắt hắn lại để hỏi cho rõ ràng không?”
Ta lắc đầu nói:
“Bỏ đi, hắn đối với ta chắc là không có ác ý gì đâu, chúng ta nên nhanh chóng trở về thì thì hơn.”
Những lời nói của Viên Thiên Trì thủy chung quanh quẩn tại trong đầu ta, ta nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn đỉnh màn che, rốt cuộc là hắn muốn nói cho ta biết điều gì? Nỗi khổ của người trong thiên hạ sẽ là nỗi khổ của ta...
Ta đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nỗi thống khổ cùng những bách tính này là mất đi con cái, mà Mính Nhi của ta trong khoảng thời gian này đột nhiên bị mất tích. Lẽ nào giữa hai người này có mối quan hệ gì sao... ta gần như không dám tiếp tục nghĩ thêm.
Sở Nhi ngồi dậy, ôm người ta nói:
“Dận Không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ta run giọng nói:
“Có phải Viên Thiên Trì đang muốn nói cho ta biết, Mính Nhi đang nằm ở trong số năm trăm đồng nam đông nữ đó không?”
Sở Nhi giật mình, trên khuôn mặt cũng toát ra vẻ kinh khủng.
Ta đứng dậy khoác thêm áo rồi đi ra ngoài cửa, hét lớn:
“Đường Muội! Bảo tất cả mọi người đến Ảnh Nguyệt các chờ ta!”
Ta nói nghi ngờ trong lòng, tất cả mọi người đồng thời trầm mặc.
Qua hồi lâu Khâu Dật Trần mới phá vỡ trầm mặc trước tiên, thấp giọng nói:
“Nếu như bọn chúng bắt đi tiểu quận chúa lẫn vào trong số đồng nam đồng nữ để dùng làm lô dẫn, tình huống mà chúng ta đối mặt sẽ phức tạp hơn nhiều.”
Đường Muội nói:
“Hiện tại thân phận chân chính của Viên Thiên Trì này chúng ta không hề biết, chuyện tiểu quận chúa mất tích nhưng thiên hạ đều biết, không dám đảm bảo có người sẽ không lợi dụng chuyện này để áp chế công tử đi phải đi theo sự chi phối, mượn cơ hội nhiều loạn tâm thần của công tử.”
Xa Hạo nói:
“Hôm nay đúng ra nên bắt tên Viên Thiên Trì kia để hỏi cho rõ ràng, hắn biết được rõ như vậy, hay là tiểu quận chúa là do hắn bắt đi.”
Sở Nhi cầm lấy tay ta, nhẹ giọng nói:
“Bất kể mục đích chân chính của Viên Thiên Trì là thế nào, chuyện này đối với chúng ta mà nói chỉ có một lựa chọn.”
Ánh mắt mọi người cũng đều nhìn qua Sở Nhi, Sở Nhi nói:
“Viên Thiên Trì có một câu nói cũng không sai, muốn trở thành nhất đại minh quân, thì phải đem lợi ích của người trong thiên hạ đặt ngang cùng lợi ích của bản thân mình. Đối với chuyện tàn nhẫn như vậy chúng ta không thể có mắt không tròng, bất kể Mính Nhi có ở trong đám đồng nam đồng nữ hay không, chúng ta cũng phải ngăn cản không để cho chuyện này xảy ra được.”
Lời nói của Sở Nhi làm cho ta chậm rãi bình tĩnh xuống, ta gật đầu:
“Sở Nhi nói không sai, chuyện này chúng ta phải ngăn cản.”
Lúc này Tiêu Tín cũng vừa chạy tới.
Ta nói với Tiêu Tín:
“Ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi phải điều động được bách tính với khả năng lớn nhất, ngay hôm sinh nhật tiến lên vây quanh chỗ lô đỉnh, khi cần thiết hãy cổ động bách tính nhảy vào chỗ luyện đan đoạt ra đồng nam đồng nữ.”
Tiêu Tín hơi sửng sốt, thấp giọng nói:
“Đây không khác dấy lên một tràng dân loạn, một khi tràng diện bị dấy lên sợ rằng không dễ khống chế.”
Ta cười lạnh nói:
“Quản nó làm cái gì, bất kể sử dụng phương pháp gì cùng phải cứu ra những đứa trẻ vô tội đó.”
Người đích thật là một động vật ích kỷ, lúc trước khi ta chưa có nghĩ đến Mính Nhi sẽ ở trong số đó, đối với việc này cũng không có cảm giác gì, hiện tại một khi bị liên lụy vào trong, ta so với bất luận người nào cũng khẩn trương hơn.
A Đông nói:
“Đêm nay ta sẽ tìm mọi cách lẻn vào hoàng cung để điều tra rõ rốt cuộc tiểu quận chúa có ở trong đó hay không.”
Ta không khỏi xấu hổ, đừng nói là A Đông, mặc dù là ta cũng không biết hiện tại Mính Nhi có hình dáng thế nào nữa, hắn lẻn vào cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này ta đã nhờ Ung vương đi làm, lấy thân phận của hắn càng dễ tiếp cận phòng luyện đan hơn.”
Ta hướng Tiêu Tín nói:
“Ngươi phải điều tra cho rõ bối cảnh của bọn phương sĩ luyện đan kia cùng với nơi mà chúng đang ở, tranh thủ từ nội bộ bọn chúng tìm ra phương pháp giải cứu những đứa trẻ này.”
Tiêu Tín gật đầu.
Ta lại nói:
“Hai ngày này, ta có thể lấy được bản vẽ xây dựng các nơi bên trong hoàng cung, chúng ta có thể nhắm vào bố cục của hoàng cung nghiên cứu ra phương án thích hợp.”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi