Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Tình Yêu (4)
a đã sớm có suy đoán như vậy, nếu như Điền Tuần không bị chèn ép tới mức đường cùng, thì cũng sẽ không đem tàng bảo đồ ra như vậy.
Người bức bách hắn có lẽ là U U, ta còn nhớ lần ở trong hoàng cung Đại Khang, nàng đã từng nói là Điền Tuần đã rơi vào trong tay của nàng.
Khinh Nhan lại nói:
“Về phần bảo đồ của Tề quốc là có người hướng Tề vương Kinh Phong Đồng mật báo, Quản Thư Hành thấy gia đình bị hạ ngục, lập tức hốt hoảng chạy trốn.”
Trong khoảng thời gian này ta chủ yếu là quan tâm tới sự tình của năm nước, chứ chưa quan tâm nhiều tới chuyện của Quản Thư Hành. Bây giờ lại nghĩ về chuyện này, quả nhiên là thấy nó có quan hệ với ta.
Trong lúc vô tình ta đã tiết lộ với U U chuyện đem bức Xuân Cung đồ bán cho Quản Thư Hành. Chẳng nhẽ để tìm thấy nơi cất giấu bức Xuân Cung đồ, nàng lại chọn dùng phương pháp này?
Ta mỉm cười nói:
“Khinh Nhan cô nương nói cho ta biết điều này, có phải là cô nương cũng có hứng thú với bảo tàng Mâu thị không?”
Khinh Nhan không chút nào giấu diếm gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Nếu chính xác mà nói ta chỉ muốn một thứ ở trong đó.”
Ta thầm nghĩ:
“Lẽ nào mục đích của nàng và U U giống nhau, cũng là vì quyển sách kia?”
Ta thấp giọng hỏi:
“Hóa ra Khinh Nhan cô nương cũng vì bản bí tịch đó?”
Ta cố ý thử nàng như vậy.
Khinh Nhan sắc mặt hơi đổi, lạnh lùng nói:
“Chuyện đó chẳng có liên quan gì tới điện hạ cả.”
Ta ha hả cười nói:
“Nếu như không liên quan tới ta, sao Khinh Nhan cô nương lại nói nhiều với ta như vậy?”
Khinh Nhan lạnh nhạt nói:
“Sách tuy rằng không có liên quan gì tới điện hạ, nhưng mà bảo tàng lại có quan hệ, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác.”
Ta đê chén rượu xuống nói:
“Khinh Nhan cô nương chớ quên hiện tại ta bị Lý Mộ Vũ giám sát chặt chẽ từng bước, ngoại trừ tới mừng thọ, ta còn có thể làm cái gì? Chẳng nhẽ cô nương định trông cậy vào ta để ta đoạt lấy tàng bảo đồ trong tay Hán Thành đế?”
Khinh Nhan gật đầu nói:
“Nếu như điện hạ nguyện ý, chúng ta có khả năng hợp tác thành công.”
Ta cười nhạt nói:
“Bây giờ không phải là chuyện ta muốn hay không, mà là ta có làm được hay không, ta đã khiến Khinh Nhan cô nương thất vọng rồi.”
Khinh Nhan nói:
“Điện hạ có sự thuận lợi mà người khác không có, điện hạ là chất nhi của hoàng hậu, cũng là khách quý tới đây mừng thọ. Hơn nữa còn có một người rất trọng yếu sẽ, sẽ cho trợ giúp cho người.”
“Ai?”
Khinh Nhan thấp giọng nói:
“Quốc sư Đại Hán!”
Việc này lại càng làm ta cho ta không tin, ta nhịn không được phá lên cười, có chút châm chọc hỏi:
“Ta không quen biết nàng, chẳng nhẽ Khinh Nhan cô nương định, bảo ta thi triển mỹ nam kế?”
Câu nói trắng của ta làm cho khuôn mặt của Khinh Nhan đỏ lên. Nàng nhíu đôi mày đẹp tuyệt trần nói:
“Điện hạ không những quen biết, mà còn là ân nhân cứu mạng của nàng!”
Lần này đến phiên ta trợn mắt há mồm, ta cũng nhận ra mình có chút quen thuộc với quốc sư Đại Hán, thế nhưng cho tới bây giờ, ta cũng không nhận ra mình đã gặp nàng ở nơi nào.
Khinh Nhan nói:
“Nàng tên là Đoạn Tinh!”
Ta lắc đầu, đối với cái tên này ta không có ấn tượng.
Khinh Nhan thấp giọng nói:
“Ta đã điều tra ra, tên của nàng không phải là Đoạn Tinh mà là Hoàn Tiểu Trác!”
Ta hổ khu chấn động, không thể tin nhìn phía Khinh Nhan:
“Hoàn Tiểu Trác? Cô nương nói... nàng... nàng là nữ nhi của Đại Tần phụng thường Hoàn Mật?”
Khinh Nhan chậm rãi gật đầu.
Khó trách ta lại cảm thấy mình đã gặp vị quốc sư này ở đâu, hóa ra là khi ta còn làm con tin ở Đại Tần, nể mặt Mộ Dung Yên Yên, ta đã cứu tính mạng của dòng họ Hoàn trong tay Tinh Hậu và Bạch Quỹ.
Năm đó ta có gặp mặt Hoàn Tiểu Trác một lần nhưng mà do cũng quá nhiều năm, chuyện này từ từ trôi vào quên lãng, không ngờ tới lại gặp nàng ở Đại Hán, mà lại càng không ngờ nàng trở thành quốc sư.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, trong ấn tượng của ta, Hoàn Tiểu Trác và quốc sư hiện tại hoàn toàn bất đồng, mặc dù có ba phần giống nhau, thế nhưng tính tình và hình dáng đã biến đổi rất nhiều.
Ta lặp tức lắc đầu nói:
“Không phải... hình như không giống.”
Khinh Nhan nói:
“Chuyện này ta đã điều tra rõ ràng, tuyệt không có bất luận sai lầm gì, còn về phần hình dạng bên ngoài đó là do nàng tu luyện Thanh Tâm Công, thân hình sẽ có chút thay đổi.”
Ta nhíu mày, Hoàn Tiểu Trác lại biết võ công, chuyện này ta chưa từng nghe nói qua.
Khinh Nhan nói:
“Từ khi Hoàn thị nhất môn được điện hạ cứu, đã rời khỏi Đại Tần, sau đó lại bị Tinh Hậu truy sát, chỉ có Hoàn Tiểu Trác là may mắn được người khác cứu ra, tránh khỏi trường kiếp nạn.”
Trong lòng ta thầm than, ta lúc trước đã cho rằng Tinh Hậu đã bỏ qua Hoàn thị nhất môn, không nghĩ nàng vẫn cứ hạ độc thủ, nhưng chuyện này là do Bạch Quỹ gây nên, Tinh Hậu cần gì phải làm như vậy.
Khinh Nhan nói:
“Hoàn Tiểu Trác được cao nhân truyền y bát lại tu luyện được một thân võ nghệ siêu quần, nàng làm quốc sư Đại Hán là muốn trợ giúp Đại hán tiêu diệt Tần quốc, điện hạ chắc cũng hiểu vì sao nàng đổi tên mình thành Đoạn Tinh rồi chứ?”
Ta cảm thán nói:
“Cắt đứt quan hệ, cắt đứt nhân duyên, nàng muốn diệt trừ Tinh Hậu báo thù cho cả nhà Hoàn thị.”
Khinh Nhan gật đầu:
“Chính là ý này, cũng vì vậy nên chuyện liên minh giữa Đại Hán và Đại Tần là kết quả mà nàng không muốn nhất, nếu như ta không đoán sai, thì nàng sẽ không tiếc bất cứ thứ gì ngăn cản chuyên này.”
Ta lắc đầu nói:
“Có lẽ nàng chỉ căm thù Tinh Hậu, chứ không căm thù cả Tần quốc.”
Khinh Nhan mim cười nói:
“Điện hạ không biết nữ nhân, nữ nhân một ngày muốn báo thù, còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng!”
Nàng nhẹ giọng nói:
“Ta dám khẳng định Hoàn Tiểu Trác không chỉ đơn giàn là muốn giết chết Hạng Tinh như vậy, điều nàng muốn là làm cho Hạng Tinh chỉ còn lại hai bàn tay trắng, nếm trải tư vị thống khổ nhất của cuộc sống.”
Ta thâm ý nói:
“Khinh Nhan cô nương nói những chuyện đáng sợ như vậy, xem ra sau này cho dù thế nào, ta cũng không thể đắc tội với cô nương.”
Khinh Nhan cười nói:
“Ta đã coi Bình vương điện hạ trở thành bằng hữu tri tâm từ lâu, lấy trí tuệ của Bình vương sao lại có thể đắc tội với ta được chứ?”
Ta ha hà cười nói:
“Chỉ tiếc có một loại người ta không bao giờ coi là bằng hữu.”
Khinh Nhan mỉm cười, lạnh lùng nói:
“Loại người nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp như Khinh Nhan cô nương, ở gần cô nương, ta rất khó khống chế tình cảm của mình.”
Khuôn mặt Khinh Nhan đỏ bừng, nàng nhẹ giọng nói:
“Thảo nào yêu nữ U U kia động tâm với ngươi, ngươi quả nhiên không phải là nhân vật tầm thường.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Lẽ nào nàng cũng chính là một nhân vật trong Ma Môn?”
Hồi tưởng lại những gì Thu Nguyệt Hàn đã từng nói với ta, Ma Môn hiện tại chia làm hai chi, một chi là Huyền Minh Giáo của U U, còn một chi khác hình như là Phiêu Miễu Các.
Từ trong lời nói của Khinh Nhan có thể nhận ra, nàng hình như không đứng chung một trận tuyến với U U, có lẽ nàng là truyền nhân của Phiêu Miễu các?
Khinh Nhan nhẹ giọng nói:
“Nếu như ngươi giúp ta lấy được bảo đồ, ta sẽ giúp ngươi an toàn rời khỏi Đại Hán.”
Ta nở nụ cười:
“Ở trong mắt Khinh Nhan cô nương, chẳng nhẽ ta là người không tự chiếu cố được sự an nguy của mình hay sao?”
Khinh Nhan nhìn ta một cái nói:
“Nếu như ngươi phá hỏng chuyện liên minh của năm nước, thì sợ rằng Hán Thành đế là người đầu tiên giết ngươi!”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi