There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Cường Bạo (1)
a đứng dậy dõng dạc nói:
“Lúc Đại Khang bốn bề thọ địch, là ai một mình mạo hiểm lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình tới Tần làm con tin, là ta. Ai bị Đông Hồ bắt vẫn nhẫn nhục chịu đủ mọi điều, là ta. Trong khi Khang Tần chiến loạn, là ai nhảy vào nước sôi lửa bỏng giải cứu vạn dân, vẫn là ta!”
Đôi mắt hổ của ta lấp lánh nhìn Yến Hưng Khải nói:
“Ta đã bỏ ra nhiều như vậy là vì cái gì? Chính là vì không muốn người khác khinh thường hai chữ Bình vương này!”
Trong mắt Yến Hưng Khải tỏa ra quang mang nóng rực, biểu hiện của ta đã kích phát sự đồng cảm trong lòng hắn.
Ta nhìn kỹ Yến Hưng Khải nói:
“Có một số việc ngươi biết rõ làng, ta thiêu hủy bản sổ sách này là muốn nói cho ngươi biết, cuốn sổ này đối với ta không quan trọng. Ta cũng muốn ngươi biết, nhưng ngươi cũng muốn ta hiểu. Chúng ta không phải là địch nhân, chí ít thì bây giờ cũng không phải, đã như vậy, vì sao chúng ta không hợp tác cho tốt?”
Yến Hưng Khải chậm rãi gật đầu, vươn tay nắm chặt lấy tay của ta.
Ta và Trầm Trì đồng thời ký tên mình vào hai bản hiệp ước, ngọc tỷ của hai nước đã được đóng vào đó từ lâu rồi, cuối cùng hòa đàm cũng kết thúc hoàn mỹ.
“Bình vương lên đường may mắn!”
Trầm Trì thâm ý nói.
Ta cười nói:
“Cám ơn lời chúc của Trầm đại nhân, lúc này Dận Không mới ngửi thấy hương vị của tự do.”
Chúng ta nhìn nhau cười.
Chắc chắn ta vĩnh viễn không bao giờ trở thành bằng hữu của Trầm Trì, thế nhưng ta cũng không hi vọng có một vị địch nhân như vậy. Cũng may hiện tại chúng ta không có xung đột gì về lợi ích, cho nên hai bên mới có thê vận hành chung một quỹ đạo.
Trầm Trì nói:
“Đêm nay bệ hạ ở hoàng cung thiết yến, thứ nhất là chúc mừng hai nước ký hòa ước, thứ hai là để tiễn đưa Bình vương điện hạ.”
Ta gật đầu nói:
“Bản vương nhất định sẽ tới đúng giờ!”
Đây là lần đầu tiên ta dùng từ bản vương, hiện tại tuy vẫn còn ở Đại Tần, nhưng ta không còn thân phận chất tử nữa, mà ta đã đạt được tự do.
Yến tiệc diễn ra trong bầu không khí nặng nề, chủ nhân Yến Nguyên Tông không tới dự, ta biết hắn vẫn đang hận ta, hận ta bảo hộ Yến Lâm bất lợi, làm cho Yến Lâm hương tiêu ngọc vẫn, nhân vật chính của Đại Tần lại thành Yến Hưng Khải và Trầm Trì.
Cuộc đời thật kỳ lạ, đem ta vào chỗ chết thường là những người mình tôn kính, tưởng họ là bạn thì hóa ra lại là đối thủ của mình.
Ta uống rất nhiều rượu, nhưng chẳng say chút nào.
Lúc rời khỏi hoàng cung thì trời đã mưa tí tách. Ta và Yến Hưng Khải cáo từ, dưới sự bảo hộ của Ung vương đi tới xe ngựa.
Đi tới trước xe, đã thấy Hứa công công cầm ô đứng chờ.
“Hứa công công!”
Ta hơi cảm thấy kinh ngạc nói.
Hứa công công cung kính chắp tay nói:
“Bình vương điện hạ, thái hậu ở Phượng Dương Cung thiết yến mở tiệc tiễn đưa ngài!”
Ta ha hả nở nụ cười.
Ta bảo Ung vương về dịch quán trước sau đó xoay người hướng Hứa công công nói:
“Đêm khuya vào cung sợ rằng không tiện, Hứa công công thay ta cảm tạ thái hậu.”
Hứa công công nói:
“Thái hậu nói là Bình vương sẽ nhớ kỹ tình cảm mẹ con ngày xưa.”
Ta gật đầu:
“Được rồi! Dẫn đường!”
Tinh Hậu ngồi ở trong Phượng Dương Cung, thức ăn trên bàn đã bày sẵn, nàng chắc chắn đã đợi không ít thời gian rồi, ánh nến chập chờn có lẽ cũng giống như tâm trạng bất định của nàng.
Ta cởi ngoại bào đưa cho Hứa công công, chậm rãi đi tới trước mặt Tinh Hậu.
Ánh mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào ngọn nến, chẳng thèm liếc mắt nhìn ta chút nào.
Những cánh cửa sổ được toàn bộ mở ra, gió lùa vào trong cung, làm cho bầu không khí ở đây vô cùng quỷ dị.
Hứa công công đang muốn rót rượu cho ta thì Tinh Hậu lạnh nhạt nói:
“Ngươi đi đi, không có ta phân phó, không được cho bất cứ người nào quấy rầy chúng ta!”
Hứa công công gật đầu, xoay người rời đi.
Tinh Hậu cầm lấy bầu rượu trắng rót cho ta một chén đầy, sau đó cầm chén của mình giơ lên trước mặt nói:
“Uống xong chén rượu này, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.’’
Nàng ngửa đầU Uống cạn chén rượu, vẫn thấy ta thờ ơ, đôi mi hơi nhăn lại, nói:
“Ngươi... có phải là sợ ta hạ độc trong rượu?”
Ta mỉm cười lắc đầu, vẫn không nói gì.
Tinh Hậu lại rót cho mình một chén đầy:
“Quên đi, ngươi uống cũng được, không uống cũng được, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi...”
Nếu như không phải ta đã biết dụng tâm chân chính của nàng, thì chắc chắn sẽ mềm lòng khi nghe lời nói này.
Tinh Hậu lại tự uống một chén nói:
“Ngươi rất có bản lĩnh, có thể giải quyết hòa ước một cách viên mãn.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như hòa đàm, hai bên đều phải công bình, ta không thể nhúng tay vào lợi ích của bên nào cả.”
Tinh Hậu cười lạnh một tiếng, nặng nề để chén rượu xuống:
“Ngươi và Yến Hưng Khải đã có hẹn ngầm gì?”
Ta trả lời một cách mỉa mai nói:
“Ta và Túc vương hẹn ngầm xem kém xa thái hậu!”
“Hỗn láo!”
Tinh Hậu thân thể mềm mại run lên, bỗng nhiên đứng đứng dậy nói.
Ta không sợ nhìn nàng, hiệp nghị đã đạt thành, ta cũng đã khôi phục thân tự do, lấy trí tuệ của nàng thì không bao giờ nàng sẽ giết ta, phá hư cục diện này.
Ta không sợ hãi cười nói:
“Tính khí của thái hậu đã thay đổi rất nhiều, có phải là do chịu áp lực quá lớn không?”
Tinh Hậu lạnh lùng nói:
“Dận Không, ta hôm nay cho gọi ngươi tới đây, chính là muốn nói cho ngươi biết, lúc trước ta không có ý làm hại ngươi, có một số việc...”
Ta bỗng nhiên lấy một tấm ngọc bội vẫn đeo ở bên hông đặt lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Tinh Hậu, hàm nghĩa trong đó không nói cũng hiểu.
Tinh Hậu chậm rãi lắc đầu nói:
“Dận Không, ngươi quả nhiên không giống người thường, nếu ngươi không còn là chất tử, thì đương nhiên sẽ không để người mẫu hậu này vào mắt.”
Ta ngạo mạn đứng dậy:
“Thái hậu, người uống rượu say, Dận Không cáo từ!”
Tinh Hậu tức giận nói:
“Đồ hỗn trướng, chỉ cần ta muốn giết ngươi, thì có thể đưa ngươi vào chỗ chết!”
Ta đang muốn đi ra ngoài cửa nghe được câu nói này thì xoay người lại, đi tới trước mặt Tinh Hậu, từ sự điên cuồng trong mắt nàng ta nhận thấy một sự sợ hãi:
“Ngươi...”
Ta kiềm nén lửa giận nói:
“Ngươi là Thái hậu cao thượng của Tần quốc, thì sao để một chất tử như ta vào trong mắt. Chỉ cần ngươi nhấc tay động chân, lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mạng của ta như giết một con kiến.”
Tinh Hậu không tự chủ được lui về phía sau một bước:
“Ngươi... Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi