Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Diễm Đấu (4)
iểu Liên, con lại đang xem tướng cho khách nhân phải không?"
Một thanh âm âm nhu vang lên, thứ thanh âm này ta không có gì xa lạ cả, bởi nó chính là giọng điệu của thái giám trong cung.
Ta đoán là Mặc Vô Thương đã tới, lão ở Đại Khang chịu cung hình, thanh âm đương nhiên là phải âm dương quái khí rồi.
Mặc Vô Thương mặc trường bào màu xám, chậm rãi đi vào trong nhà gỗ, lão mặc dù không ở Trung Nguyên đã nhiều năm, nhưng trang phục trên người vẫn mặc theo lối người Hán.
Thân hình lão cao lớn, vai hai rũ xuống, làn da màu trắng, có chút xám lại, mi dài buông xuống, trong hai mắt hiện lên sự tang thương. Có lẽ do thời gian, cho nên khuôn mặt hắn đã cứng ngắc, không nhìn ra biến hóa gì cả.
Ta cuống quít đứng dậy, cung kính nói:
“Mặc tiên sinh! Vãn bối Long Tắc Linh đặc biệt tới bái…”
Mặc Vô Thương lạnh lùng cắt ngang lời của ta nói:
"Ngươi tìm ta có mục đích gì?"
Ta ngơ ngác, vạn lần không ngờ Mặc Vô Thương lại cự tuyệt người ngoài ngàm dặm nhanh như vậy, có khi ta đã hao tổn một phen tâm cơ rồi.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
"Sư phụ, Dực Hổ mang vị Long công tử này tói có việc thỉnh giáo."
Mặc Vô Thương hờ hững gật đầu, lạnh lùng nhìn ta một cái nói:
"Ngươi đi theo ta."
Ta theo Mặc Vô Thương đi tới tiểu lâu thứ năm, đây chính là Quan Tinh Lâu, là nơi Mặc Vô Thương dùng nó để quan sát trăng sao và kiểm tra hiện tượng thiên văn. Nó cao năm tầng, phía bên trái có đủ địa đồ của các quốc gia, bên phải là tử vi và đồ án.
Mặc Vô Thương chậm rãi ngồi xuống bồ đoàn, giống như là đang nhập định, ta không dám quấy rầy lão, đành phải ngồi một bên, đợi hắn tỉnh lại.
Mặc Vô Thương dường như cố ý thử thách sự kiên trì của ta, từ sáng sớm đến buổi chiều, rồi hoàng hôn lão một câu cũng không nói. Ta ngồi cả ngày, mắt thấy trời đã tối, trong lòng muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng khi nhớ tới số phận của Hoàn Nhan Vân Na, ta lại kiềm chế kích động trong lòng, thầm đọc khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công, xua tan phiền muộn trong lòng.
Từ trong đan điền có một luồng khí thanh lương di chuyển khắp châu thân, sự phiền muộn trong lòng đã bị xua đi, dần dần chuyển sang trạng thái không minh, bất tri bất giác ta đã trở thành một phần của tự nhiên.
Bóng đêm làm hiện rõ vô số trời sao, Mặc Vô Thương bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Lão chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, hồi lâu mới nói: "Ngươi rốt cuộc đã tới!"
Ta thầm nghĩ trong lòng:
"Gia Cát Tiểu Liên thân là đệ tử của hắn mà đã lợi hại như vậy, nếu như nói tới thuật xem tướng của Mặc Vô Thương lại càng tinh thâm hơn, nói không chừng hắn đã đọc được ý đồ tới đây của ta."
Mặc Vô Thương chỉ vào một cái máy bên người, nói:
"Ngươi đi qua đi nhìn xem đi."
Trong lòng ta hiếu kỳ đi tới, một hài đồng đặt một tấm thủy tinh vào trong ống kính, trong tầm nhìn của ta xuất hiện vô số ngôi sao, hóa ra đây là dụng cụ mà Mặc Vô Thương dùng nó để quan sát trăng sao.
Mặc Vô Thương nói:
"Ba năm trước ta phát hiện một ngôi sao mới ở phía Tây, lúc ngôi sao mới này mới xuất hiện, thì quang mang ảm đảm, thế nhưng nửa năm sau đó nó đột nhiên chói mắt dị thường, căn cứ theo suy tính của ta, ngôi sao mới này tới từ vị trí của Đại Khang."
Trong lòng ta chấn động, ngôi sao mới mà Mặc Vô Thương nói không phải là ta đấy chứ? Ta chuyển ống kính về phía Đại Khang, nhưng không nhìn thấy ngôi sao kia như lời lão nói.
Mặc Vô Thương nói:
"Sau đó sự kỳ quái đã xảy ra, nửa năm sau, ngôi sao mới bắt đầu chuyển hướng sang phía Đông."
Hắn dùng tay di chuyển dụng cụ sang hướng khác, trước mắt ta xuất hiện một bầu trời sao khác, ta trước mắt xuất hiện mặt khác một bức tinh đồ.
Mặc Vô Thương nói:
"Ngôi sao mới này di chuyển sang lãnh thổ Đại Tần, Tử Vi tinh của Đại Tần bắt đầu ảm đạm đi, không lâu sau thì truyền tới tin tức Tuyên Long hoàng đế băng hà."
Ta xoay người bán tín bán nghi nhìn về phía Mặc Vô Thương, mấy tin tức này hẳn là đã sớm truyền đến Đông Hồ, Mặc Vô Thương có lẽ dùng nó làm sự kiện để suy đoán.
Trên mặt Mặc Vô Thương hiện lên một nụ cười cực kỳ khó coi, hắn đưa tay chỉ hướng trời cao, nói:
"Ngươi xem!"
Ta ngửa đầu nhìn lại, thì thấy trong đêm, bầu trời đầy sao lấp lánh, cạnh sao Bắc Đẩu có một ngôi sao lấp lánh tới mức chói mắt.
Mặc Vô Thương nói:
"Ngôi sao mới kia hiện tại đã di chuyển sang lãnh thổ Đông Hồ, hai ngày nay nó lệch khỏi quỹ đạo, có xu hướng xuôi Nam."
Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn thẳng ta nói:
"Nếu như ta đoán không sai, ngươi chính là ngôi sao mới đến từ Đại Khang kia."
Hắn phân tích nhịp nhàng ăn khớp, tuy rằng hắn có thể đoán được ta từ Đại Khang tới, nhưng tại sao hắn có thể đoán được ta đã từng qua Đại Tần?
Ta cười nói:
"Mặc tiên sinh có thể đoán ra mục đích lần này của ta đến đây không?"
Mặc Vô Thương cười nhạt nói:
"Ngươi muốn xuôi Nam, mục đích lần này của ngươi là muốn tìm ta trợ giúp ngươi rời khỏi Đông Hồ."
Lúc này, trong lòng ta chỉ còn hai chữ khâm phục, hướng Mặc Vô Thương vái một cái thật sâu, nói:
"Vãn bối Long Tắc Linh khấu kiến tiên sinh!"
Mặc Vô Thương lạnh lùng nói:
"Ta đã nói tới mức như vậy, ngươi vẫn còn che giấu thân phận với ta đủ thấy người không có thành ý, Long Dận Không, ngươi cho ta là lão hồ đồ ư?"
Lão nói một câu vạch trần thân phận của ta, ta nhịn không được toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác đứng im tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải.
Mặc Vô Thương nói:
"Từ khi phát hiện ngôi sao kia đột nhiên trở nên sáng chói, ta bắt đầu lưu ý tới sự biến đổi của các quốc gia, đầu tiên là ngươi nhập Tần làm con tin, sau đó là theo Bạch Quỹ xuất chinh, hành trình này hoàn toàn ăn khớp với sự di chuyển của ngôi sao mới kia."
Trong lòng ta âm thâm tự đánh giá:
"Lúc trước Mặc Vô Thương bị phụ hoàng ta làm hại, sau đó mới liều mạng bỏ trốn xa xứ, hôm nay hắn đoán ra thân phận của ta, sao có thể đơn giản mà giúp ta được. Nói không chừng hắn có thể vạch trần thân phận của ta với người Hồ, nếu như vậy, thì tình cảnh của ta càng thêm nguy hiểm."
Nghĩ tới đây, sát niệm trong lòng ta đột nhiên nảy sinh.
Mặc Vô Thương cười nói:
"Ngươi có phải là muốn giết ta diệt khẩu không?"
Ta cười nói:
"Mặc tiên sinh sao lại nói như vậy, ta đâu có ý niệm đó trong đầu?"
Mặc Vô Thương lạnh lùng nói:
"Năm xưa khi ta ở Đại Khang, đã bị phụ thân người làm hại, nếu không vì vậy ta sao có thể thê thảm như ngày hôm nay? Trong thiên hạ ta hận nhất một người, đó là tên hỗn trướng Long Thiên Việt!"
Ta lặng lẽ không nói gì, thủ đoạn mà phụ hoàng ta đối với hắn, đúng là tàn khốc vô cùng.
Mặc Vô Thương nói:
“Tả Trục Lưu vu ta cấu kết với Đông Hồ, ta thực sự cấu kết cho hắn xem, tài của ta không thể sử dụng ở Đại Khang, vậy thì ta mang nó cho người Hồ Lỗ, ta muốn bọn họ phải nếm thử cảm giác hối hận…”
Thanh âm của lão càng lúc càng thê lương.
Ta thở dài nói:
"Mặc tiên sinh đúng là người không chịu khuất nhục, thế nhưng tiên sinh có nghĩ tới những chuyện mà mấy năm nay tiên sinh làm, đâu có ảnh hưởng gì tới Tả Trục Lưu và phụ hoàng ta, nhưng lại làm hại dân chúng vô tội toàn Trung Nguyên."
Mặc Vô Thương cười ha ha, thanh âm của hắn dần biến thành nức nở, ánh mắt của hắn trăn trối nhìn thẳng vào ta, nói:
"Kiếp này ta nuối tiếc nhất cũng là chuyện này, người đáng chết thì lại tiêu dao, bách tính vô tội thì máu chảy thành sông. Ta tự cho mình là người hiểu thiên đạo, nhưng mọi chuyện lại nghịch thiên mà đi, càng đi thì càng lún sâu, từ lâu đã trở thành tội nhân của dân tộc."
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi