With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Đối Sách (3)
a âm thầm cảm thán, mỹ nữ như thế này, không biết ai có phúc được hưởng thụ đây, ta cũng đã sớm nghe nói Đông Hồ quốc quân Hoàn Nhan Liệt Thái đối với nàng có lòng muốn dòm ngó, nếu như hắn có được giai nhân, thì thực sự đối với ta là một tiếc nuối lớn lao.
Ta nhìn sắc đôi mắt đẹp màu lam của Hoàn Nhan Vân Na, thầm nghĩ trong lòng:
"Không biết Hoàn Nhan Liệt Thái có phân lượng như thế nào trong lòng nàng?"
Khi chúng ta đi qua cửa nhỏ, thì phía trước rộng rãi và sáng lên, có một hòn cẩm thạch được đặt trong hồ nước.
Vòng qua hòn cẩm thạch đó, thì thấy hai bên trái phải toàn trồng nhiều loại hoa, phía trước là một ngọn núi nhỏ, nơi cao nhất của ngọn núi này có một thảo đình, nếu như đứng ở trong thảo đình này, có thể thu toàn bộ Hắc Sa thành vào trong mắt.
Bên trong đình có năm, sáu vị hồ nữ mặc cẩm ý, đang chuẩn bị điểm tâm và trái cây.
Có hai gã mặc quan phục Đông Hồ đang đứng trong góc nói chuyện phiếm, khi nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta, thì đồng thời xoay người lại.
Một người trong đó ta đã từng gặp, đó chính là người suất lĩnh hồ quân tấn công Man Châu, Đông Hồ tướng quân Ngốc Nhan.
Một người khác ước chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt trắng bệch, hai hàng lông mày màu đỏ nhạt, gần lông mày bên phải có một nốt ruồi màu chu sa, trong mắt toát lên sự âm độc và giả dối, người này chính là Đông Hồ thừa tướng Gia Luật Xích Mi.
Do thân phận của ta thấp kém, nên đứng ở ngoài thảo đình chờ, Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười đi vào trong đình.
Gia Luật Xích Mi cười nói:
"Hoàn Nhan tướng quân lúc này mới đến, lão phu và Ngốc Nhan tướng quân đợi ở đây đã lâu."
Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng nói:
"Quốc quân còn chưa tới, Vân Na đâu có tới chậm."
Gia Luật Xích Mi hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ta.
Ta giả bộ sợ hãi, cúi đầu xuống, không muốn phát sinh xung đột gì trực tiếp với Gia Luật Xích Mi.
Lúc này, có tiếng bước chân vọng từ xa tới, Hoàn Nhan Liệt Thái được sáu cung nữ vây quanh đi tới thảo đình.
Người này khác hẳn với tưởng tượng của ta, vóc người hắn không cao, tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, tóc ở hai bên đã hoa râm.
Bụng hắn nhô ra, bước đi rất ngắn, đúng là có nửa phần dáng dấp của đế vương.
Nếu như Hoàn Nhan Vân Na gả cho hắn, thì đúng là một đóa hoa nhài cắm trên bãi phân trâu.
Hoàn Nhan Liệt Thái từ từ đi vào lương đình, đôi mắt nhỏ chẳng khi nào rời khỏi người của Hoàn Nhan Vân Na, trong lòng ta bốc lên một nỗi phẫn hận không rõ, hận không thể móc đôi mắt kia ra.
Ba người đồng thời hành lễ, Hoàn Nhan Liệt Thái khoát tay áo nói:
"Hôm nay không bàn quốc sự, các khanh đừng quá câu nệ lễ tiết."
Mấy người phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Hoàn Nhan Liệt Thái nói: "Hôm nay gọi các khanh tới, cũng không có chuyện gì quan trọng."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Ngốc Nhan nói:
"Ngốc Nhan tướng quân vừa tặng cho ta hai con mãnh hổ, đang được nhốt trong chuồng."
Hắn lại hướng Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Vân Na, ta nghe nói khanh thu được một dũng sĩ, có lực bắt hổ nhốt long, chẳng biết có thể cho ta thấy một chút uy phong của hắn?"
Trong lòng ta trầm xuống, Hoàn Nhan Liệt Thái quả nhiên là bị người khác xúi giục, hắn đâu nghĩ ra được cái trò âm hiểm này để đối phó với ta.
Hoàn Nhan Vân Na sắc mặt bất biến, nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, nói:
"Bệ hạ, thẩn đúng là có thu nhận một dũng sĩ, thế nhưng từ trong lần quyết đấu tháng trước, thương thế của hắn vẫn chưa lành, nếu như bảo hắn đi bắt hổ, quả thực là có khác gì chịu chết?"
Nàng từ chối vô cùng kiên quyết, Hoàn Nhan Liệt Thái có chút xấu hổ, từ đó có thể nhận ra sự sủng ái của hắn với Hoàn Nhan Vân Na, nếu như là người khác, thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Gia Luật Xích Mi cười hắc hắc nói:
"Hoàn Nhan tướng quân đúng là có lòng quan tâm tới tên dũng sĩ này!"
Câu này của hắn đúng là đang xúi giục lòng ganh tỵ của tên Hoàn Nhan Liệt Thái.
Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt nói:
"Thân là một tướng lĩnh thì phải quan tâm tới thuộc hạ của mình, nếu không lo lắng cho họ, thì sao họ dũng cảm vì mình?"
Gia Luật Xích Mi cười gian chuyển hướng sang Ngốc Nhan nói:
"Ngốc Nhan tướng quân cũng là người cầm binh, không biết là có cần như Hoàn Nhan tướng quân nói hay không?"
Ngốc Nhan mỉm cười nói:
"Quan điểm của mạt tướng và Hoàn Nhan tướng quân lại trái ngược, đối đãi với thuộc hạ quá mức khoan dung, thì sẽ làm cho bọn họ được yêu mà kiêu ngạo, ta luôn lấy nghiêm minh mà trị quân."
Gia Luật Xích Mi cười nói:
"Xem ra hai vị tướng quân đúng là trái ngược với nhau về mặt phương pháp, nhưng mà ai nấy đều có chiến công hiển hách."
Hoàn Nhan Liệt Thái nói:
"Đúng vậy, lần này có thể thuận lợi công hãm Đại Tần tam trấn, hoàn toàn là dựa vào hai vị tướng quân đây chỉ huy có cách."
Gia Luật Xích Mi tiếp lời nói:
"Nói đến đây thần chợt nhớ tới, Hoàn Nhan tướng quân mới thu nhận tên dũng sĩ này, hình như là tù binh của Đại Tần."
Mọi người đồng thời nhìn về phía ta, ta đã hiểu rõ, Gia Luật Xích Mi luôn chĩa mâu vào người của ta, trước đây hắn đã điều tra lai lịch của ta rồi.
Hoàn Nhan Vân Na vô cùng tự nhiên nói:
"Sức tưởng tượng của Gia luật thừa tướng đúng là đã vượt qua người thường, tên thủ hạ này của ta đúng là người TrungNguyên, nhưng lại không phải là tù binh của Tần quốc."
Đôi mắt đẹp của nàng chuyển hướng sang Ngốc Nhan nói:
"Tù binh bị bắt lần này, đều do Ngốc Nhan tướng quân phụ trách xử lý, tù binh Đại Tần đều bị đầy lên cực bắc, lẽ nào tướng quân lại đem họ đi bán?"
Nàng không khéo đẩy chuyện này sang người của Ngốc Nhan.
Ngốc Nhan hít một hơi lạnh, lúng túng nở nụ cười:
"Hoàn Nhan tướng quân nói đùa, ta sao lại làm chuyện buôn bán tù binh?"
Ánh mắt của Gia Luật Xích Mi hiện lên sự khen ngợi, Hoàn Nhan Vân Na đúng là không đơn giản, có thể ung dung hóa giải vấn đề của hắn.
Nếu như tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, sẽ kéo Ngốc Nhan vào vũng bùn, cho nên Gia Luật Xích Mi đành phải thôi.
Hắn chuyển hướng mục tiêu sang ta, nói:
"Ngươi tới đây!"
Ta đi vê phía trước hai bước, Gia Luật Xích Mi lạnh lùng nói:
"Ngẩng đẩu lên!"
Ta theo lời hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Gia Luật Xích Mi khen:
"Quả nhiên là nhân tài, thảo nào Hoàn Nhan tướng quân lại khen ngợi người như vậy."
Người này đúng là đê tiện vô cùng, hành sự xấu xa, chuyện làm chuyện kích bẩy người khác.
Hoàn Nhan Vân Na cũng không kiềm chế được, vỗ bàn đứng dậy nói:
"Gia Luật thừa tướng, ngài có ý gì?"
Gia Luật Xích Mi cười hắc hắc nói:
"Không có ý gì, chỉ khen ngợi tên dũng sĩ này hai câu mà thôi."
Sắc mặt của Hoàn Nhan Liệt Thái trở nên vô cùng khó coi, khóe miệng co quắp lại, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn vào ta, nói:
"Tên dũng sĩ này đúng là nhân tài xuất chúng, nhưng mà nhìn hắn đâu có vết thương gì?"
Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh, vỗ vỗ lên vai của ta, lực lượng trên cánh tay của hắn đúng là vô cùng lớn, làm cho ngực của ta đau ê ẩm.
Ta thầm giật mình, không nghĩ tới người này trông bề ngoài như vậy, mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Hoàn Nhan Liệt Thái mỉm cười nói:
"Đúng là khó có dịp mọi người vui vẻ như hôm nay, ta và vị dũng sĩ này đấu thử một trận, có được không?"
Gia Luật Xích Mi gật đầu kêu hay, Hoàn Nhan Vân Na hoa dung thất sắc, nàng phản đối nói:
"Không thể... Thúc phụ chính là vua của một nước, vạn nhất có..."
Hoàn Nhan Liệt Thái lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái nói:
"Thế nào? Khanh nghĩ ta không phải là đối thủ của hắn?"
Ta thẩm kêu không ổn, Gia Luật Xích Mi hiển nhiên đã khơi dậy lòng ghen tuông của Hoàn Nhan Liệt Thái, hắn muốn khiêu chiến ta, chỉ là muốn trút giận trong lòng.
Cuộc tỷ thí này với ta đúng là nguy hiểm tới cực điểm, Hoàn Nhan Liệt Thái là vua của một nước, nếu như ta làm bị thương hắn, sợ rằng khó mà giữ được mạng, lại còn liên lụy tói Hoàn Nhan Vân Na.
Nhưng mà nhường nhịn, hắn mà nhân cơ hội này xuất thủ, giết ta tại chỗ cũng không biết chừng.
Hoàn Nhan Liệt Thái đã dẫn đầu đi tới đấu trường, tình thế phát triển tới mức này, ta chẳng còn làm cách nào khác hơn, là đi theo hắn.
Hoàn Nhan Vân Na đi cuối đội ngũ, sóng vai với ta, nàng thấp giọng nói:
"Quốc quân am hiểu Cách Đấu thuật ỡ trong nước cũng là cao thủ hàng đầu, ngươi yên tâm, nếu như hắn đả thương ngươi, thì ta sẽ ra tay ngăn cản."
Ta hạ giọng nói:
"Ngàn vạn lần không thể, nếu không thì sẽ rơi vào bẫy của kẻ khác."
Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên sự lo lắng:
"Thế nhưng ngươi..."
Ta thấp giọng nói:
"Có thể được tướng quân quan tâm như vậy, ta đúng là có chết cũng tình nguyện.” Khuôn mặt của Hoàn Nhan Vân Na không khỏi đỏ lên.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi