Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Tà Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 166 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 384 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Dạ Thị Gia Tộc Tranh Đoạt Chiến!
ạ thị gia tộc bỗng nhiên tiến hành trận đấu chọn gia chủ và thiếu chủ, thoáng chốc làm cả Thương Minh đại lục chấn kinh!
Bất kỳ một gia tộc nào, gia chủ tương lai và thiếu chủ dường như đều là gia chủ trực tiếp chỉ định, vậy mà Dạ thị gia tộc, từ sau khi Dạ Huyền Diệp bị phế đan điền, gia chủ tương lai và thiếu chủ vị liền trống không.
Gia chủ Dạ gia từng muốn để vị trí này cho Dạ Huyền Tự, lại bị nam tử lạnh như băng này lạnh lùng cự tuyệt.
Dạ Huyền Tự là người tối sùng kính Dạ Huyền Diệp, cho tới nay chưa bao giờ thay đổi, kể từ khi nhìn thấy Dạ Huyền Diệp vì đan điền bị phế, sau đó nhận đủ loại, hắn đã không có bất kỳ ý tưởng đến gần nào đối với Dạ thị gia tộc nữa.
Trận đấu tranh đoạt của Dạ thị gia tộc này, bao nhiêu người khiếp sợ, bao nhiêu người chờ mong, bao nhiêu người chờ nhìn nội bộ Dạ thị gia tộc tranh đấu đến đầu rơi máu chảy.
Tửu điếm Khúc thị, trong bao sương trên lầu hai.
Dạ Nhiễm khẽ mím môi một ngụm rượu trái cây, dung nhan tuyệt mĩ mang theo vài phần men say, trước mặt là Liễu Ngọc Kiều đang uống thống khoái.
Ánh mắt Liễu Ngọc Kiều mê ly, một ly tiếp một ly rượu, ghé vào trên bàn nhìn rượu, khóc: “Muội tử, đằng đẵng ba năm, đều là rượu phụng bồi tỷ, nếu không có rượu, tỷ khả năng đã sớm không biết mốc meo có mùi ở góc nào…”
Dạ Nhiễm không nói gì, nàng biết Liễu Ngọc Kiều gọi nàng tới chính là cần một kẻ biết lắng nghe thôi.
“Đây là lần cuối cùng tỷ uống rượu, thật là lần cuối cùng…” Nước mắt Liễu Ngọc Kiều rơi vào càng nhiều, khóe miệng lại vô cùng vui vẻ.
Một chớp mắt này, Dạ Nhiễm đột nhiên có phần ghét bỏ nam tử còn chưa gặp gỡ kia.
Liễu Ngọc Kiều là nữ tử tốt, theo lần gặp gỡ đầu tiên, Dạ Nhiễm nhìn đã biết.
Suốt ba năm Liễu Ngọc Kiều mỗi ngày mỗi đêm đều say rượu vì hắn, nam tử yếu đuối bị phế đan điền kia tránh ở nơi nào?
“Về sau tỷ dẫn hắn tới gặp… Gặp muội.” Liễu Ngọc Kiều nhìn ánh mắt Dạ Nhiễm chỉ có cảm ơn, cảm ơn, lại cảm ơn.
Dạ Nhiễm giơ cái cốc lên, nhẹ giọng nói: “Được.”
Chén ngọc chạm vào nhau trong không trung, hai người một ngụm xử lý rượu trong chén.
Một ly tiếp một ly, không biết qua bao lâu, Dạ Nhiễm chỉ là có chút choáng váng đầu, còn Liễu Ngọc Kiều lại trực tiếp ghé vào trên bàn ngủ.
Cửa ghế lô bị đẩy ra, Lưu Vũ Phi và Quân Mặc Hoàng đi đến, mày Mặc Hoàng thoáng nhăn lại, đi lên phía trước trực tiếp bế ngang Dạ Nhiễm, liếc Lưu Vũ Phi một cái: “Liễu Ngọc Kiều liền giao cho đệ.”
Nói xong, Quân Mặc Hoàng liền ôm Dạ Nhiễm rời khỏi ghế lô.
Dạ Nhiễm vùi đầu trong ngực Mặc Hoàng, lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là có chút choáng váng.”
Mặc Hoàng cúi đầu hôn trán Dạ Nhiễm, nhẹ giọng nói: “Ừ, trước nhịn một chút, để ta lấy canh tỉnh rượu cho nàng.”
Dạ Nhiễm gật gật đầu không nói chuyện, ở trong lòng Mặc Hoàng nhắm mắt lại.
Đến phòng, Dạ Nhiễm tựa vào đầu giường, nghẹo đầu nhìn Quân Mặc Hoàng vì nàng mà bận tới bận lui, một cảm giác hạnh phúc tràn ra.
“Uống rồi lại ngủ một giấc sẽ không đau đầu.” Quân Mặc Hoàng đưa canh tỉnh rượu cho Dạ Nhiễm, giọng nói trầm thấp mà dễ nghe.
Dạ Nhiễm tiếp nhận canh tỉnh rượu, uống một chút một chút.
“Lần quyết đầu này nàng muốn tham gia?” Quân Mặc Hoàng tựa vào đầu giường, đưa tay ôm Dạ Nhiễm ở trong ngực, cúi đầu hỏi.
“Vâng, muốn tham gia.” Mặt mày Dạ Nhiễm nhuộm vầng sáng có điểm tùy ý, đương nhiên muốn tham gia.
“Thánh huy thần đội vừa mới nhận một nhiệm vụ, Dạ Nhiễm, không được để bản thân bị thương.” Quân Mặc Hoàng thở dài, nếu có thể, hắn nhất định sẽ ở lại Á Lâm thành tận mắt nhìn bảo bối nhà mình lại thành công một lần nữa.
Nhưng Quân Mặc Hoàng hắn cũng không phải một người, hắn là một vị đội trưởng thần đội, là một vương gia quyền thế ngập trời.
Dạ Nhiễm uống xong canh tỉnh rượu, giương mắt nhìn Mặc Hoàng: “Phải rời khỏi Á Lâm thành sao?”
Quân Mặc Hoàng gật đầu, nhiệm vụ lần này cách Á Lâm thành ít nhất một tháng lộ trình, nhiệm vụ khẩn cấp, năm người Quân Mặc Hoàng sáng mai sẽ xuất phát.
“Mặc kệ là nhiệm vụ gì, đều phải bảo vệ tốt bản thân.” Dạ Nhiễm nhìn thẳng Mặc Hoàng nói, nàng không thể, cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy Mặc Hoàng xảy ra chuyện gì.
“Nàng cũng vậy đấy.” Nói xong bốn chữ, Quân Mặc Hoàng hôn Dạ Nhiễm thật sâu.
Bọn họ đều giống nhau, bởi vì đã hiểu rõ đối phương bị thương thì trong lòng bản thân cũng sẽ đau đớn, cho nên kiên quyết không muốn đối phương khi nhìn thấy bản thân bị thương lại phải chịu đựng loại đau đớn tê tâm liệt phế này.
Một đêm ôm nhau, hai người đều không ngủ, cũng không nói tiếng nào, chính là hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh gần nhau này.
Không khí ly biệt không tốt, thật sự không tốt.
Cho nên lúc Liễu Ngọc Kiều ghé vào trên vai Dạ Nhiễm nói tạm biệt, lúc Lưu Vũ Phi lưu manh vậy nói lời từ biệt với Liễu Phi Tiếu, sau đó Mộng Vũ Trúc cho nàng cái ôm ấm áp, Quân Mặc Trạch cười hì hì đi đến bên người Dạ Nhiễm, lặng lẽ ghé sát vào bên tai Dạ Nhiễm nói: “Tẩu tử, tiểu đệ nhất định giúp tẩu trông chừng ca.”
Quân Mặc Hoàng đưa mắt đảo qua, Quân Mặc Trạch liền bất đắc dĩ lại ủy khuất đi đến phía sau Mặc Hoàng.
Dạ Nhiễm cười tủm tỉm phất phất tay với Quân Mặc Hoàng, Mặc Hoàng còn cần coi chừng sao?
“Tạm biệt nha.” Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng ở phía sau Dạ Nhiễm, mỉm cười nói với năm người Mặc Hoàng.
Vũ Nhược Phiêu tiến lên một bước nhìn Mặc Hoàng, cười nói: “Con gái bảo bối của nhà ta sẽ không bị những người khác lừa gạt chạy mất đâu.”
Mặt mày Quân Mặc Hoàng xẹt qua ý cười nhè nhẹ, hơi hơi khom người với Vũ Nhược Phiêu: “Tiểu tế đa tạ nhạc mẫu.”
Còn Dạ Huyền Diệp mặt mày lại hớn hở, tiểu tử này cuối cùng đi rồi, đỡ cho y mỗi tối phải chạy qua canh chừng, hừ hừ!
Mặt Tạp Tạp và Tiểu Khung không biểu cảm, người này cuối cùng phải đi rồi, cuối cùng không có người đuổi hai bọn nó tới phòng khác ngủ. Nhưng dường như thiếu Quân Mặc Hoàng lại có gì đó không quen
Mặc Hoàng đi lên phía trước, nhìn Dạ Nhiễm, không nói một câu nói, chỉ một cái hôn mềm nhẹ dừng ở bên môi Dạ Nhiễm, chợt xoay người nhảy lên Phi Thiên Bằng: “Đi thoi.”
Sau khi mấy người Mặc Hoàng rời đi, Dạ Nhiễm mới vừa đi đến cửa phòng ngoài đã liền nhìn thấy thiếu niên đứng thẳng ở ngoài cửa.
“Tuyền Dụ?” Dạ Nhiễm nhíu mày, người này lúc trước giống như phù dung sớm nở tối tàn vừa xuất hiện lại biến mất, bây giờ đã trở lại.
“Vâng… Tiểu công chúa? Ngươi đã về.” Tuyền Dụ đảo mắt nhìn Dạ Nhiễm, trong thần sắc thoáng hiện mỏi mệt nhè nhẹ, ngay cả nụ cười cũng có chút gượng ép.
Dạ Nhiễm nhíu mày, người này sao lại phải bức bản thân tới nước này?
“À, tiểu công chúa không để ý cho ta một gian phòng để ở chứ.” Tuyền Dụ nháy mắt mấy cái nhìn Dạ Nhiễm, sau đó lại vỗ vỗ bóp tiền rỗng tuếch, tỏ vẻ bây giờ trên người hắn một văn tiền cũng không có.
“Mặc Hoàng mới vừa đi, đệ ở hắn phòng đi.” Dạ Nhiễm gật gật đầu, đối với người nơi bá quyền, nàng luôn có hơn vài phần khoan dung.
“Vẫn là tiểu công chúa đối xử với ta tốt nhất.” Tuyền Dụ tiến lên nhẹ nhàng ôm Dạ Nhiễm, khóe miệng vui vẻ.
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ, lại nhìn Tuyền Dụ nói: “Trước theo ta vào đã.”
Tuyền Dụ thành thành thật thật gật đầu theo Dạ Nhiễm đi vào phòng.
Ngồi ở ghế tựa, Dạ Nhiễm nheo mắt lại, nhìn đôi mắt thâm quầng của Tuyền Dụ, trầm giọng nói: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Ngón giữa tay phải Tuyền Dụ gõ cái cốc trên tay, nghe được lời nói Dạ Nhiễm chỉ cười cười: “Không, hai ngày nay làm nhiệm vụ.”
Nói dối.
Có lẽ ngay cả bản thân Tuyền Dụ không biết, lúc hắn khẩn trương hoặc nói dối, ngón giữa tay phải theo thói quen lại gõ lên.
“Có chuyện gì thì nói với ta.” Có lẽ là việc tư, Dạ Nhiễm cũng không hỏi nhiều.
Nghe được Dạ Nhiễm không tiếp tục hỏi tiếp, trong lòng Tuyền Dụ liền nhẹ nhàng thở ra một chút, vui cười một tiếng nói: “Vậy tiểu công chúa, ta về phòng trước, ngủ một giấc.”
Sau khi Tuyền Dụ rời đi, Dạ Nhiễm ngồi ở trong phòng trầm tư phút chốc, đối với võ giả mà nói, loại chuyện thức đêm mắt thâm quầng này dường như là không có khả năng xảy ra, nhưng lại xảy ra ở trên người Tuyền Dụ, là chuyện gì đã khiến Tuyền Dụ trở nên chật vật như vậy?
“Tuyền Dụ không phải trẻ con, Nhiễm Nhiễm không cần lo lắng.” Tạp Tạp và Tiểu Khung không biết từ nơi nào xông ra, Tạp Tạp vùi ở trong lòng Dạ Nhiễm nói.
Dạ Nhiễm gật đầu, nàng hiểu Tuyền Dụ không phải trẻ con, chỉ có điều trực giác nói cho nàng, chuyện này không đơn giản, vô cùng không đơn giản.
Nghĩ cũng nghĩ không thông, bất đắc dĩ, Dạ Nhiễm đi đến bên cửa sổ, nhìn người đến người đi nơi ngã tư đường, lại thêm mấy ngày qua nơi bá quyền đến và việc Mặc Hoàng rời đi, tâm tình trở nên có chút phiền chán.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Khung nhìn nhìn Dạ Nhiễm, đi đến mở cửa phòng ra.
Vũ Nhược Phiêu xinh đẹp tươi cười đứng ngoài cửa, Dạ Nhiễm quay đầu, cười cười: “Mẹ.”
Vũ Nhược Phiêu đến phía trước cửa sổ, đưa tay ôm Dạ Nhiễm: “Đừng gánh nhiều áp lực trên vai như thế. Con gái à, bờ vai con quá nhỏ gầy, có thể gánh được bao nhiêu?”
Vũ Nhược Phiêu nhìn con gái bảo bối mệt mỏi, mệt đến làm cho người ta xót xa cùng đau lòng.
“Vâng.” Đặt cằm trên vai mẫu thân nhà mình, Dạ Nhiễm nhắm mắt gật đầu, phiền chán trong lòng nhất thời vơi hơn phân nửa.
Nghe được tiếng đáp lại của con gái, Vũ Nhược Phiêu than nhẹ, Tiểu Nhiễm ấy à, đứa nhỏ này không biết đã gánh trên vai bao nhiêu áp lực.
Tạp Tạp và Tiểu Khung đồng thời nở nụ cười, Dạ Nhiễm cho tới bây giờ đều vẫn như vậy, chỉ cần là người nàng nhận định, cho dù người này bị toàn bộ đại lục phỉ nhổ, Dạ Nhiễm nàng cũng sẽ vì người này mà gánh vác hết thảy.
Giúp thân không giúp lý, người như Dạ Nhiễm nàng, bất kỳ ai cũng không có quyền khoa chân múa tay! Đó chính là Dạ Nhiễm.
Tâm tình Dạ Nhiễm tốt hơn một chút, Vũ Nhược Phiêu vỗ vai Dạ Nhiễm rồi cũng rời khỏi phòng.
“Tạp Tạp, Tiểu Khung, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Để Tạp Tạp ngồi trên vai, trên tay nắm Tiểu Khung, Dạ Nhiễm đi ra tửu điếm.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp người mà Dạ Nhiễm luôn muốn kết bạn, tiểu thúc lạnh như băng tuyết của nàng —— Dạ Huyền Tự.
Nhìn thấy bóng dáng Dạ Huyền Tự, mắt Dạ Nhiễm sáng rực lên, bước lên phía trước, vừa chuẩn bị mở miệng gọi thì Dạ Huyền Tự đã xoay đầu lại.
Dạ Huyền Tự quay đầu nhìn thấy Dạ Nhiễm, đôi mắt lạnh như băng thoáng hiện lên tia kinh ngạc, lạnh nhạt nói: “Có việc gì?”
Dạ Nhiễm lắc đầu, tiện đà lại gật đầu, ý cười trong mắt đong đầy: “Không có việc gì, cũng có chuyện, nhìn thấy tiểu thúc thúc nên cháu mới muốn đến chào hỏi.”
Dạ Huyền Tự chỉ nhìn lướt qua Dạ Nhiễm rồi lại tiếp tục đi về phía trước, giọng nói lạnh như băng truyền đến trong tai Dạ Nhiễm: “Vậy thì cứ đi theo.”
Từ đầu đến cuối, đối với Dạ Huyền Tự, Dạ Nhiễm đều dùng thái độ kính trọng hòa hảo và tò mò, một nam nhân hoàn mỹ như vậy vì sao lại cam nguyện làm một lão sư ở học viện Hoàng Gia?
Xuất phát từ lòng tò mò, Dạ Nhiễm một đường đi theo Dạ Huyền Tự quẹo trái quẹo phải, đi tới trong một tửu lâu nhỏ, tiến vào tửu lâu liền thấy trong tửu lâu có vài người đang ngồi, Dạ Nhiễm thoáng chốc đã có xúc động muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay!
Mấy người đấy không phải là Mộng Ảo thần đội bị Dạ Nhiễm và Tiểu đội Vô Địch đùa giỡn một trận kia thì là ai?!
Dạ Nhiễm hung tợn nhìn tiểu thúc thúc Dạ Huyền Tự vừa bảo nàng đi theo, mà Dạ Huyền Tự lại không có một chút chột dạ nào, ánh mắt lạnh như băng phảng phất đang nói “Đây là chính do cháu muốn theo tới.”
Lúc này, mấy người Mộng Ảo thần đội trong góc cũng vô cùng chú ý tới áp lực vốn có của Dạ Huyền Tự, lúc thiếu nữ vừa định mở miệng gọi Dạ Huyền Tự thì lại nhìn thấy Dạ Nhiễm, vì thế liền lập tức đứng phắt lên!
Lúc Bắc Thần Linh còn chưa thấy Dạ Nhiễm đã cảm nhận được hơi thở của nàng, Bắc Thần Linh ngồi ngay ngắn ở ghế tựa uống trà, đợi biểu cảm của Dạ Nhiễm lúc nhìn thấy bọn họ, quả nhiên không ngoài dự kiến, tiểu công chúa dường như hơi tức giận à nghen
Không khí dị thường khiến ánh mắt mấy người Quân Mặc Ca nhìn lại, lúc nhìn thấy Dạ Nhiễm, cả một tiểu đội đều không bình tĩnh nổi! Trong ánh mắt lóe ra phẫn hận, dường như muốn trong nháy mắt giết Dạ Nhiễm luôn vậy.
Ánh mắt Tiểu Khung và Tạp Tạp nhíu lại, không chút yếu thế trừng lại, không bằng người chính là không bằng người, thua còn dám trừng Nhiễm Nhiễm của bọn họ? Hừ!
Ánh mắt Dạ Nhiễm sau khi rời khỏi Dạ Huyền Tự, mặt mày liền khôi phục vẻ tùy ý của ngày xưa, giương mắt nhàn nhạt đảo qua mấy người Mộng Ảo thần đội, khóe môi khẽ nở nụ cười tà mị: “Í, mấy vị thần đế của Mộng Ảo thần đội, chào mọi người hen.”
Được…
Được, khá lắm!
Nhìn thấy Dạ Nhiễm rồi bọn họ chẳng tốt nổi cái gì nữa(*)!
(*)Xin chào trong tiếng trung là 你好(Nǐ hǎo), nỉ là bạn, hảo là tốt.
Nếu ở trận đấu chính quy bọn họ thua thì bọn họ tâm phục khẩu phục! Nhưng mấu chốt là năm lần bảy lượt bị Dạ Nhiễm trêu chọc như khỉ, trêu đùa xong lại còn khinh bỉ bọn họ không còn gì để nói, lấy bản thân ra làm trò đùa như thế có ai không giận? Có ai phục nổi không?
“Đội trưởng Vô địch thần đội giá lâm tửu lâu nho nhỏ này, thật có thể nói là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Quân Mặc Ca đứng lên linh hoạt cười, có điều trong mắt lại lạnh như băng, nghĩ tới lúc nàng ta bị Dạ Nhiễm kê đơn đánh ngất, sau đó lại dịch dung thành nàng ta, trong lòng Quân Mặc Ca liền khó nén được tức giận không cam lòng.
“Nào có nào có, thân phận của bổn cô nương sao có thể nổi bật như cô được chứ.” Đối với loại này khiêu khích, Dạ Nhiễm có thể nói là ứng phó thuận buồm xuôi gió.
Quân Mặc Ca bị Dạ Nhiễm nói nghẹn cả lời,chỉ nhẹ nhàng cười mà không nói nữa, sợ bản thân nhịn không được mà không nén nổi xúc động chạy lên dộng vô mặt Dạ Nhiễm.
Quân Mặc Ca không e ngại Dạ Nhiễm, đồng thời cũng không e ngại Quân Mặc Hoàng, lấy thân phận công chúa ở trong hoàng cung minh vực ăn thịt người không nhả xương cũng chưa có ai có thể đánh hạ địa vị bây giờ của nàng, có thể thấy thiếu nữ này thủ đoạn sắc bén bao nhiêu.
Chỉ là cho dù tính cách Quân Mặc Ca có thành thục tới đâu, tâm tư kín đáo tới đâu, nàng ta cũng chỉ là một đứa nhỏ mười lăm tuổi mà thôi.
“Dạ lão sư. Dạ Nhiễm đội trưởng.” Bắc Thần Linh đứng lên đi lên phía trước, lúc mắt vàng nhìn về phía Dạ Huyền Tự có thêm vài phần kính trọng, lúc nhìn về phía Dạ Nhiễm cũng tràn đầy ý cười.
Dạ Nhiễm nhún nhún vai: “Đội trưởng Bắc Thần Linh.”
“Nếu đội trưởng Dạ Nhiễm đã đến đây vậy không ngại cùng vào gian ghế lô kia chứ?” Bắc Thần Linh nở nụ cười nói với Dạ Nhiễm.
“Được.” Dạ Nhiễm gật đầu đồng ý, mặt mày tùy ý.
Bên trong ghế lô.
Dạ Nhiễm ngồi ở ghế tựa, có bộ lông Tạp Tạp trong ngực, còn lại Tiểu Khung ngồi ở trên cửa sổ nhìn bầu trời xa xa, ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt cho những người đó.
“Khi nào thì chúng ta so tài một lần?” Mạc Nhi nhìn Dạ Nhiễm, trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng, phẫn nộ vì bị đùa giỡn.
“Học viện Quân Sự không cho phép tiểu đội lén tỷ thí.” Dạ Nhiễm nhíu mày cười nhạt, chuyện của công hội đan dược còn chưa giải quyết, thi đấu tranh đoạt của Dạ Thị gia tộccũng gần trong gang tấc, nào có thời gian đánh nhau chứ.
Bắc Thần Linh không nói gì, chỉ nhớ tới lúc ấy, khi hắn nói những người khác của Tiểu đội Vô Địch thực lực quá yếu, vẻ mặt Dạ Nhiễm có bao nhiêu tin tưởng đồng đội? Cho tới bây giờ, phần tín này nhiệm sợ là đã càng sâu.
“Có thể.” Dạ Huyền Tự lên tiếng, chỉ hai chữ nhưng cũng khiến mọi người của Mộng Ảo thần đội nở nụ cười.
Nếu có thể tỷ thí lại, bọn họ nhất định phải rửa sạch nỗi nhục lúc trước!
Dạ Nhiễm lãnh đạm liếc Dạ Huyền Tự một cái, tiểu thúc thúc này muốn nàng đi theo không phải vì chuyện này đó chứ?
Vẻ mặt Dạ Huyền Tự không có chút biến hóa, vẫn lạnh như băng trước sau như một.
Dạ Nhiễm quay đầu, hạ kết luận, tiểu thúc thúc này tuyệt đối thuộc loại nhân vật vô cùng nguy hiểm!
“Chẳng lẽ Vô Địch thần đội không dám ứng chiến?” Một thiếu niên bên người Mạc Nhi nhíu mày, nhìn Dạ Nhiễm cười nhạo hỏi.
“Thời gian, địa điểm.” Dạ Nhiễm liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, sau đó nhìn Bắc Thần Linh.
Bắc Thần Linh thoáng trầm tư một chớp mắt rồi mới trầm ngâm nói: “Sau khi chấm dứt Thi đấu tranh đoạt của Dạ Thị gia tộc. Địa điểm đến lúc đó lại thông báo, thế nào?”
Dạ Nhiễm gật đầu đồng ý, Vô Địch thần đội được xưng vô địch, làm sao có thể e ngại khiêu chiến?
“Hi vọng các người đừng thua quá thảm.” Quân Mặc Ca cười nói với Dạ Nhiễm.
“Các người cũng vậy.” Dạ Nhiễm tà mị cười, chữ thua này, đối với Tiểu đội Vô Địch mà nói cũng không hẳn là một chuyện xấu.
Thắng đương nhiên là tốt.
Nhưng nếu thua cũng có thể khiến bọn họ không chết trên đỉnh vinh quang
Thế nên kết quả thắng thua đối Dạ Nhiễm mà nói cũng không quan trọng.
“Vô Địch thần đội và Nhiễm Nhiễm của Bổn đại gia sao lại thua được chứ? Không nên quá đề cao bản thân.” Tạp Tạp nhịn một bụng lửa giận, bây giờ mới có thể bộc phát
Bắc Thần Linh nhìn Tạp Tạp, bất đắc dĩ nhướng mày, trên đời này còn có người tự đề cao bản thân hơn nó sao? Tiểu tử này có tư cách nói người khác như vậy sao?
“Các ngươi thua chắc rồi.” Tiểu Khung luôn ngồi trên cửa sổ lúc này cũng nhìn qua, năm chữ bay qua môi mang theo tự tin và ngạo nghễ không gì sánh kịp.
“Cứ chờ xem.” Quân Mặc Ca cười nhẹ, chỉ là sau lưng cũng đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt vạt áo, ánh mắt Tiểu Khung thật bình tĩnh nhưng cũng đủ khiến nàng thấy bị khủng bố.
Tiểu Khung thu hồi ánh mắt mang theo thương hại và sát ý, mười lăm năm trước nó không thể ở cạnh Dạ Nhiễm thì từ nay về sau, mỗi một ngày nó đều sẽ ở cạnh nàng, giống như kiếp trước vậy, nhìn nàng từ một hạt giống trở thành một cây đại thụ che trời
Một bữa cơm nguy cơ âm thầm khắp nơi, Dạ Nhiễm tùy ý tà mị tươi cười mà kết thúc.
Mấy người Quân Mặc Ca đồng thời nheo mắt lạnh, bọn họ có mấy cái miệng mà cũng đấu không lại một người Dạ Nhiễm, thật đúng là càng sống càng đi lùi.
Mắt vàng thanh lãnh của Bắc Thần Linh phiếm ra vài tia ý cười, cái miệng nhỏ nhắn của tiểu công chúa quả thực độc chết người không đền mạng, ai có thể nói được nàng?
“Tiểu thúc thúc, thúc vừa chỉnh cháu đúng không?” Trong mắt Dạ Nhiễm hiện lên hàn ý nhè nhẹ, lúc đi trên đường liền hỏi Dạ Huyền Tự lạnh như băng.
Dạ Huyền Tự quay đầu, kỳ quái nhìn Dạ Nhiễm: “Không phải cháu muốn đi theo ta sao?”
Gáy Dạ Nhiễm đổ mồ hôi, tiểu thúc thúc này thật đúng là…
“Bất luận thắng hay thua thì các cháu đều không có tổn thất gì không phải sao?” Dạ Huyền Tự dường như cũng cảm thấy bản thân có chút sơ suất với cháu gái này, đành nhạt giọng nói.
Nghe Dạ Huyền Tự nói vậy, tâm tình Dạ Nhiễm mới tốt hơn xíu xiu, chỉ nhìn Dạ Huyền Tự nói: “Chính xác, đó là lí do cháu đồng ý, chính tiểu thúc đã muốn bọn họ khiêu chiến, vậy thúc phải chuẩn bị tâm lý nhìn bọn họ thua thê thảm.”
Nghe Dạ Nhiễm kiêu ngạo tự tin như thế, Dạ Huyền Tự chỉ nhàn nhạt gật đầu, vẫn không mở miệng.
Đội ngũ chưa trải qua thất bại thì chưa phải là một đội ngũ tốt.
Tiểu đội Vô Địch của Dạ Nhiễm tuy lợi hại nhưng Mộng ảo thần đội cũng không yếu thế, cho dù thua cũng chỉ khiến bọn họ mạnh hơn!
“Tiểu thúc thúc, có rảnh thì đi thăm phụ thân cháu nhé. Ông ấy… rất nhớ thúc.” Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái mở miệng nói, trong Dạ thị gia tộc, quan hệ của Dạ Huyền Tự và Dạ Huyền Diệp là tốt nhất, sau khi đan điền Dạ Huyền Diệp bị phế cũng không thấy tình cảm huynh đệ bọn họ thay đổi.
Chỉ có điều Dạ Huyền Tự từ nhỏ nội tâm đã lạnh như băng, nay lại càng thêm lạnh như băng.
Dạ Huyền Tự nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, thân hình thoáng cứng lại, sau một lúc lâu, giọng nói thanh lãnh mới vang lên: “Đã biết.”
Nhìn Dạ Huyền Tự như thế, Dạ Nhiễm cũng không nhiều lời nữa, lập tức đi về phía tửu điếm, Bắc Thần Linh hẳn là đã biết Tuyền Dụ đến rồi.
Bá Quyền Chi Địa có phải xảy ra vấn đề gì rồi không?
Dạ Nhiễm nghĩ như thế nhưng đảo mắt đã vứt bỏ ý nghĩ này, Bá Quyền Chi Địa mạnh mẽ tới vậy, từ trước nàng không biết, nhưng bây giờ tiếp xúc toàn bộ đại lục rồi mới chính thức hiểu Bá Quyền Chi Địa quả có bao nhiêu mạnh mẽ.
“Mấy lão già kia sẽ không gặp chuyện gì đâu.” Tạp Tạp hiểu tâm tư Dạ Nhiễm, cọ cọ gò má của nàng mở miệng nói.
Dạ Nhiễm gật đầu khẽ cười một tiếng, đúng vậy, mấy lão gia hỏa này thực lực gần như đội trời, xảy ra vấn đề gì được chứ?
Hơn nữa, coi như là thật sự xảy ra vấn đề, bây giờ chỉ dựa vào một võ giả chưa đến Bát Giai như nàng thì có thể làm được gì?
Việc cấp bách vẫn là khiến bản thân trở nên mạnh hơn nữa, sau khi trở thành Tiên Thiên tông sư sẽ trở về Bá Quyền Chi Địa tìm kết quả.
“Dạ Nhiễm, người của công hội đan dược.” Ánh mắt Tiểu Khung nhíu lại, kéo tay Dạ Nhiễm dừng bước chân lại, nhìn mấy người Long Vô Phong đứng ven đường.
Vẻ mặt mấy người Long Vô Phong đều có chút sốt ruột, mệnh lệnh hội trưởng vừa ra, bọn họ liền lập tức tới Khúc Thức tửu điếm tìm Dạ Nhiễm, ai ngờ đến tửu điếm cũng không gặp được nàng, sau lại chia nhau ra tìm vẫn không có kết quả.
Long Vô Phong nhìn chung quanh, lúc ánh mắt chạm đến bóng người đỏ rực, thần sắc thoáng chốc sáng ngời lên: “Kia kìa!”
Sau đó Dạ Nhiễm, Tiểu Khung và Tạp Tạp liền nhìn thấy mấy người Long Vô Phong lấy tốc độ cực nhanh chạy vội đến chỗ Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm thoáng nhíu mày nhìn ra đám người Long Vô Phong tìm nàng hẳn là công hội đan dược đã có quyết định?
“Rốt cuộc có thể tìm được cô rồi, linh dược sư các hạ, công hội hội trưởng chúng ta mời ngài tới một chuyến.” Long Vô Phong cung kính nói với Dạ Nhiễm, bên trong thần sắc còn chứa vài phần phức tạp, nghĩ đến lúc trước thái độ của y đối với Dạ Nhiễm và thực lực luyện đan của nàng ngay từ đầu, Long Vô không khỏi than nhẹ.
“Đi thôi.” Dạ Nhiễm gật đầu, ý bảo bọn họ dẫn đường, có kết quả làđược rồi, trong khoảng thời gian này có thể cùng giải quyết xong Công hội đan dược và Dạ thị gia tộc.
Công hội đan dược chi nhánh Á Lâm Thành.
Hội trưởng Công hội đan dược sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng thế nào còn chưa tới, thời gian mấy ngày nay, dược liệu vẫn chưa chuẩn bị được bao nhiêu, nhưng bọn họ đã hạ quyết tâm.
“Hội trưởng, linh dược sư các hạ đến.” Giọng nói của Long Vô Phong lúc này đối với hội trưởng công hội đan dược mà nói quả thật giống như âm thanh của trời.
Lão giả vội vàng đứng dậy mở cửa phòng ra, nhìn thấy Dạ Nhiễm mặc đồ đỏ rực tùy ý mỉm cười, tâm bất ổn cuối cùng là bình tĩnh xuống.
“Linh dược sư các hạ, cô đến rồi.” Tâm cao khí ngạo cái gì? Ở trước mặt Dạ Nhiễm toàn bộ đều biến mất sạch, lúc này ông toàn tâm toàn ý muốn giải quyết xong hậu quả lần này.
Làm một luyện dược sư, bởi vì sai lầm của bản thân mà tạo thành phiền toái không thể bù lại đối với toàn bộ đại lục như thế, toàn bộ trưởng lão của công hội đan dược lúc này đều áy náy và sợ hãi.
“Công hội đan dược quyết định xong rồi sao?” Sau khi Dạ Nhiễm đi vào phòng, nhìn lão giả nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, hi vọng linh dược sư các hạ có thể trợ giúp công hội đan dược bù lại lỗi lầm của chúng ta…” Lão giả này có lẽ từ bé tới giờ còn chưa bao giờ ăn nói khép nép cầu người như vậy.
Nhưng sai là bọn họ phạm phải, điều duy nhất bọn họ có thể làm bây giờ chính là hợp lực đi bù lại.
“Ta đã biết.” Dạ Nhiễm cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù nàng có thể trợ giúp công hội đan dược nhưng lão giả này cũng không cần ăn nói khép nép đến kinh sợ vậy chứ nhỉ, dường như chỉ cần nàng nói không một cái thôi là lão ấy sẽ lăn đùng ra chết luôn vậy.
Dạ Nhiễm nghĩ cũng không sai, lúc này trong lòng lão giả trừ bỏ hi vọng vào Dạ Nhiễm còn có khiếp sợ và hoảng sợ vô ngần.
Ngay từ đầu ông đã biết thân phận của Dạ Nhiễm, đứa con của Dạ Huyền Diệp bị Dạ thị gia tộc bí mật xử tử mười lăm năm trước, người yêu Quân Mặc Hoàng.
Chính là ông vạn vạn không thể tưởng được, bởi vì chuyện này mà lại có ba Cửu giai mộng cấp võ giả cảnh cáo ông.
Ông biết Học viện Quân Sự bao che khuyết điểm, nhưng một thiếu nữ như thế nào mà lại có thể xuất động Học viện quân Sự viện trưởng Lưu Dược, Thiên Tứ và Quân lão gia tử vẫn ẩn cư ở bên trong cấm địa Học viện Quân Sự.
Ba người này ở trên đại lục một khi kêu gọi sức lực, nếu muốn huỷ diệt một công hội đan dược, có lẽ chỉ cần một câu nói là xong.
Không ngờ lúc này Quân lão gia tử lại cũng tức giận giậm chân ở cấm địa, sau khi biết được cha mẹ cháu dâu nhà mình bị ức hiếp, ông ta liền điều mệnh lệnh ra ngoài, ẩn trong bóng tối âm thầm bảo hộ vợ chồng Dạ Huyền Diệp, lại bị tôn tử Quân Mặc Hoàng ông thích nhất ngăn cản.
Quân lão gia tử hảo tâm lại bị tôn tử nhà mình từ chối, Quân lão gia tử tức giận đến giậm chân, trong lúc đó chợt nghe nói một chút chuyện của Dạ Nhiễm và công hội đan dược, tức thời liền phái ám vệ đắc lực của bản thân đi cảnh cáo hội trưởng công hội đan dược một phen, hừ!
Chuyện cha mẹ cháu dâu ông không thể hỗ trợ, vậy được thôi, cơ hội lúc này đây không dễ dàng xuất hiện, Quân lão gia tử tính tình trẻ con liền đi lên cảnh cáo ông ta.
Thiên Tứ bà bà ra mặt thì càng không cần nói, Dạ Nhiễm là đệ tử duy nhất của bà, bà đời này cũng không có hậu bối, bây giờ lại càng xem Dạ Nhiễm như người thân, làm sao có thể nhìn nàng bị ức hiếp?
Lưu Dược viện trưởng lại hoàn toàn là vì Thiên Tứ và Quân lão gia tử đều ra mặt, ông không ra mặt thì chẳng còn gì để nói nữa, nhưng tốc độ tiến giai của Dạ Nhiễm này gần như thần tốc, xưng vương thế hệ mới, ông cũng vô cùng xem trọng và yêu thích.
“Thật tốt quá, loại thảo dược này công hội đan dược trước mắt lục soát được một trăm bụi cây, không biết linh dược sư các hạ cần bao nhiêu?” Hội trưởng đan dược nghe Dạ Nhiễm đồng ý liền lập tức tiến lên mở miệng hỏi.
“Một trăm bụi? Vậy có thể bắt đầu luyện chế rồi, các người tiếp tục tìm kiếm thảo dược đi.” Công hội đan dược không hổ là công hội đan dược, chỉ thời gian ngắn ngủi vậy mà ấy tìm đến một trăm bụi dược ma thảo.
“Chúng ta phát ra thế nào đây?” Hội trưởng đan dược biết ý cuar Dạ Nhiễm, nhưng sau khi bán đan dược luyện chế ra ngoài thì làm sao có thể khiến mọi người đã dùng Nguyên Linh Đan dùng đan dược này.
Khóe môi Dạ Nhiễm nở nụ cười tự tin: “Thông cáo thiên hạ, công hội đan dược sắp ra mắt một loại đan dược nghịch thiên, phàm là người đã dùng Nguyên Linh Đan lại dùng Nghịch Thiên Đan trong nháy mắt có thể tiến giai một cấp. Người chưa dùng Nguyên Linh Đan có thể tiến một giai trong vòng ba ngày.”
Những lời này của Dạ Nhiễm vừa nói xong, hội trưởng đan dược choáng váng, triệt để choáng váng.
Ông ta ——
Ông ta không nghe nhầm chứ?
Hội trưởng đan dược nhìn mặt mày Dạ Nhiễm tràn đầy tự tin, mới biết ông ta không nghe lầm, từng chữ của Dạ Nhiễm ông ta đều nghe được rành mạch.
“Thế nên không cần lo lắng bọn họ sẽ không đến mua. Mặt khác thông cáo thiên hạ, bởi vì Nghịch Thiên Đan xuất thế, Nguyên Linh Đan phải loại bỏ, tương lai sẽ không tiến hành tiêu thụ nữa, bất luận ai nếu có Nguyên Linh Đan, đến một phân hội của công hội đan dược có thể đổi một viên Nghịch Thiên Đan.” Dạ Nhiễm nhìn hội trưởng đan dược tiếp tục nói.
Nguyên Linh Đan trước mắt vẫn chưa ngừng tiêu thụ, một khi ngừng, trên đại lục nhất định không có ai không sinh ra hoài nghi, bây giờ Dạ Nhiễm đã nghĩ xong hết được đường lùi
Bây giờ ánh mắt hội trưởng đan dược nhìn Dạ Nhiễm như thể nhìn thấy mẹ mình vậy, phương thức hoàn mỹ! Tuyệt đối phương thức hoàn mỹ!
Chẳng qua là Nghịch Thiên Đan này không khỏi quá nghịch thiên đi?
“Chẳng lẽ vô luận cấp bậc gì cũng đều có thể tiến giai một cấp?” Hội trưởng đan dược dè dặt cẩn trọng hỏi.
Dạ Nhiễm nhún vai, bất đắc dĩ nhìn hội trưởng đan dược: “Ta cũng không phải thần, chỉ nhằm vào nhóm võ giả dưới Tiên Thiên tông sư.”
Nguyên Linh Đan xuất thế cho tới bây giờ cũng chỉ mới bán ra một năm rưỡi, phần lớn dùng Nguyên Linh Đan là võ giả từ Tứ Giai phía đến Thất Giai, thời gian một năm rưỡi, tốc độ tiến giai bình thường không có khả năng tiến giai tới trên Tiên Thiên, huống chi nhất định dược hiệu của Nguyên Linh Đan của bọn họ
Thế nên Dạ Nhiễm nghiên cứu chế tạo ra Nghịch Thiên Đan, chủ yếu vẫn nhằm vào đám người đã dùng Nguyên Linh Đan.
“Được.” Hội trưởng đan dược gật đầu, thần sắc thoáng qua thất vọng một chút, ông ta đã ở bình cảnh Thất Giai mộng cấp võ giả đã rất nhiều năm.
“Dược thảo đưa ta, vấn đề luyện chế đan dược ông không cần quản, về phần tiêu thụ, Tầm Bảo Môn và Khúc Thức thương đoàn cùng nhau làm, thế nào?” Nghịch Thiên Đan chỉ cần xuất thế, có thể tưởng tượng đến tất cả mọi người điên cuồng, nếu thương đoàn nào chiếm được cơ hội này, dường như có thể nâng cao tầm vóc hơn.
Hội trưởng đan dược không dám có dị nghị gì, Dạ Nhiễm luyện chế ra đan dược, công hội đan dược bọn họ cũng không có quyền tiến hành tiêu thụ.
“Linh dược sư các hạ sắp xếp là được rồi, đúng rồi các hạ, đây là lệnh bài thủ lĩnh công hội đan dược cung phụng, khẩn cầu ngài nhận lấy.” Hội trưởng đan dược lấy một miếng lệnh bài ra, cung kính dâng lên Dạ Nhiễm.
Tạp Tạp và Tiểu Khung ở một bên thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi lóe lóe.
Hội trưởng công hội đan dược thật thông minh, thông minh biết vạn vạn không thể đối địch cùng Dạ Nhiễm, không thể là địch cũng chỉ có thể là nước đồng minh.
“Được.” Dạ Nhiễm suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Công hội đan dược mặc dù không có cửu giai mộng cấp võ giả tọa trấn nhưng trên đại lục cũng là một thế lực vô cùng có lực ảnh hưởng, kết địch không phải là chuyện nên làm.
Hội trưởng đan dược nhìn thấy Dạ Nhiễm nhận lấy thì lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không làm địch nhân là được rồi.
“Theo các hạ, bao giờ tuyên bố ra ngoài là tốt nhất?” Hội trưởng đan dược suy xét một phen rồi vẫn quyết định hỏi Dạ Nhiễm.
“Càng nhanh càng tốt, bằng lực tuyên truyền lớn nhất.” Dạ Nhiễm nghĩ cũng không cần nghĩ trực tiếp nói thẳng, chuyện Nguyên Linh Đan đương nhiên là giải quyết càng sớm càng tốt.
“Được, đã biết.” Hội trưởng đan dược gật đầu đồng ý.
Sau đó, Dạ Nhiễm lấy dược ma thảo đi, rời khỏi công hội đan dược.
Dạ Nhiễm vừa mới rời khỏi, hội trưởng đan dược liền triệu tập toàn bộ trưởng lão và tầng quản lý, tuyên mệnh lệnh ra.
Đi trở về phòng tửu điếm, lọt vào tầm mắt là Bắc Thần Linh mang theo mắt vàng trêu tức: “Ấy, tiểu công chúa, chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Dạ Nhiễm đặt Tạp Tạp trong lòng lên trên bàn, ngồi ở ghế tựa cùng Tiểu Khung, uống xong một ly nước trà, thấp giọng nói: “Giải quyết không tồi, chỉ cần luyện chế đan dược và tiến hành tiêu thụ, hi vọng công hội đan dược có thể tuyên truyền đúng chỗ.”
“Cô nói vậy thì được rồi, lực độ tuyên truyền của công hội đan dược rất lớn, về phần luyện chế đan dược và tiêu thụ, không phải cô đã chuẩn bị rất tốt rồi sao? Hơn nữa Quân Mặc Hoàng cũng sẽ không thể không ra tay.” Bắc Thần Linh thưởng thức chén trà, nhàn nhạt nói.
Bắc Thần Linh nhìn Dạ Nhiễm, mắt vàng mỉm cười, vài năm qua, cái gì cũng đều thay đổi, duy chỉ có sự tự tin và ngạo nghễ của nàng vẫn không thay đổi.
Nhưng nếu có một ngày Dạ Nhiễm mất đi sự tự tin và ngạo nghễ, đến lúc đó vẫn là Dạ Nhiễm sao?
“Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông thôi(*).” Dạ Nhiễm uống xong một ngụm trà, cười cười thở dài.
(*)Gió đông ở đây là đợi thời cơ
“Tốt rồi, chuyện Dạ thị gia tộc cô cũng không nên thua, nhóm lão già kia sai ta chuyển lời tới cô: nếu cho bọn họ mất mặt thì không cần trở về Bá Quyền Chi Địa nữa.” Bắc Thần Linh nói xong cười, mấy lão già này luôn luôn khẩu thị tâm phi như vậy.
“Đương nhiên sẽ không thua.” Dạ Nhiễm nhíu mày ngưng giọng nói.
“Vậy là tốt rồi, tiểu công chúa, ta đi trước, Tạp Tạp tiểu gia hỏa, không cần trừng mắt bản thiếu gia như vậy.” Bắc Thần Linh cười nói xong liền chuyển mắt về phía Tiểu Khung thủy chung lạnh nhạt uống trà, đưa tay phải nói: “Chính thức làm quen một chút đi, ta là Bắc Thần Linh, bạn tốt của tiểu công chúa, đương nhiên cũng là một trong những người theo đuổi nàng.”
Tiểu Khung quay đầu, nhìn thoáng qua Bắc Thần Linh mắt vàng thật sâu, sau một lúc lâu mới vươn tay nắm tay Bắc Thần Linh: “Dạ Thương Khung, đừng có có ý đồ với Dạ Nhiễm.”
Bắc Thần Linh dường như ai oán nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, thật là, bên người Dạ Nhiễm mỗi bên một đứa, giống như đang phòng sói vậy, một con cũng không chịu bỏ qua
“Bổn đại gia mới không phải trừng ngươi, trong mắt bổn đại gia chỉ chứa Nhiễm Nhiễm thôi.” Tạp Tạp giương lên màu tóc vàng của nó, hừ hừ một tiếng.
Dạ Nhiễm cười ra tiếng, Tạp Tạp này…
Bắc Thần Linh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó biến mất khỏi phòng Dạ Nhiễm.
Thời gian một tuần trôi qua, trong một tuần này, Dạ Nhiễm bế quan không xuất môn, hết sức chuyên chú luyện chế Nghịch Thiên Đan, một trăm bụi dược ma thảo dùng hết hơn bốn mươi bụi, một tuần không ngủ không nghỉ luyện chế ra bảy mươi viên Nghịch Thiên Đan.
Buổi sáng hôm nay, tất cả mọi người dậy thật sớm, Dạ Nhiễm luôn bế quan cũng ra khỏi phòng, không vì cái gì khác, chính là bởi vì hôm nay là Cuộc thi đấu tranh đoạt của Dạ Thị gia tộc bắt đầu ngày đầu tiên.
Dạ Nhiễm mới vừa đi đến lầu hai dùng cơm, tiểu cô nương Viên Viên chớp mắt to nhìn Dạ Nhiễm vẻ mặt đau khổ nói: “Tỷ tỷ, mẹ nói hôm nay muốn đi Dạ thị gia tộc, nhưng Viên Viên không muốn về nơi đó.”
Viên Viên không muốn về nơi lạnh như băng kia, vài ngày nay nó mới biết được cái gì nhà chân chính, đã hòa mình vào ngôi nhà này rồi.
Ở trong này, bạn bè của tỷ tỷ đều với nó rất tốt, không phải kiểu tốt dối trá như Dạ gia mà là lòng tốt chânh chính. Cảm giác được bọn họ quan tâm và yêu thương nó.
Ở trong này, phụ thân cùng mẫu thân đối với nó cũng đặc biệt tốt, Viên Viên luôn biết Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu đều yêu thương nó như con gái ruột, bây giờ cũng chưa bao giờ vì Dạ Nhiễm tỷ tỷ mà xem nhẹ nó.
Ở trong này, còn có tỷ tỷ liếc mắt một cái đã thích, nó thích nhìn lúc tỷ tỷ cười, thích nhìn lúc tỷ tỷ đánh người, thích tỷ tỷ yêu chiều xoa loạn tóc ó, tuy rằng đứng lên xử lý có chút khó khăn, nhưng nó vẫn rất thích.
Thế nên nó không muốn trở lại Dạ gia, một chút cũng không muốn. Mặc dù cho tới nay gia gia vẫn rất thương yêu nó.
“Viên Viên ngoan, không muốn đi thì tỷ tỷ bảo Tiểu Khung ở lại với muội được không?” Đối với muội muội đơn thuần đáng yêu này, Dạ Nhiễm yêu thương Viên Viên tựa như kiếp trước yêu thương Tiểu Vũ vậy.
Viên Viên vẫn lắc lắc đầu: “Viên Viên đi.”
Viên Viên biết, Tiểu Khung khẳng định là muốn cùng đi với tỷ tỷ, nếu bởi vì liên quan đến nó khiến Tiểu Khung không vui nó sẽ rất khó chịu, nó cũng không muốn làm xiềng xích của Tiểu Khung
Tâm tư của Viên Viên đều viết lên trên mặt, nhìn biểu cảm của Viên Viên, ci cũng cảm thấy yêu thích tiểu cô nương này càng nhiều.
Trận đấu tranh đoạt của Dạ thị gia tộc này ngoại trừ mời được thủ lĩnh gia tộc thế lực còn có hai cửu giai mộng cấp võ giả.
Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bàtừng là tuyệt diễm song kiều lại gặp lại ở Dạ thị gia tộc, đại lục làm sao có thể không khiếp sợ?
Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu, Tư Mạt Tiêu, Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, La Lỵ, Viên Viên, còn có hai người Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, đoàn người đi ra khỏi tửu điếm rồi lập tức hướng Dạ thị gia tộc đi đến.
Đối với việc Thiên Tứ bà bà đến, Dạ Nhiễm cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc qua rồi thì trong lòng tràn đầy ấm áp.
Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu đi ở phía trước, khóe môi mang theo ý cười lạnh như băng, lại mang theo kích động, phụ thân, lần này chúng ta sẽ hành hạ đám người này chết thôi!
Hủy diệt những thứ mà đám người kia tham muốn, thậm chí vì chúng mà hủy đi tất cả của Dạ Huyền Diệp, nàng nhất định phải nhìn vẻ mặt của bọn họ lúc đó!
Vũ Nhược Phiêu dọc đường đi đều tươi cười, con gái bảo bối trở về, khôi phục thân thể, khôi phục thực lực, một loạt chuyện xảy ra khiến nàng không phân nổi đông tây nam bắc, nhưng nàng biết nàng rất vui vẻ
Tâm tình Dạ Huyền Diệp rất bình tĩnh, Dạ thị gia tộc bây giờ với ymà nói, có lẽ ngay cả người xa lạ cũng không phải.
Mấy người Liễu Phi Tiếu đi theo bên người Dạ Nhiễm, bộ dáng bình thường như cũ, chỉ có điều ai nấy đều có ý cười xem kịch vui, mà người biểu diễn đương nhiên là Dạ thị gia tộc tự cho là đúng vọng tưởng lấy được gia chủ tương lai vị cùng thiếu chủ vị này.
Người ở đây đều là người thông minh, đương nhiên biết nguyên nhân gia chủ Dạ thị gia tộc làm như vậy, đơn giản muốn Dạ Huyền Diệp và Dạ Nhiễm tham gia, chỉ cần bọn họ tham gia, người thắng nhất định sẽ là hai người này
Nhưng Dạ gia chủ ngàn tính vạn tính, lại quên thân phận Dạ thị gia tộc gia chủ tương lai và thiếu chủ đối với Dạ Huyền Diệp và Dạ Nhiễm cũng không chút sức hấp dẫn nào.
Dạ thị gia tộc.
Giữa sân luyện công, Dạ gia chủ ngồi ngay ngắn ở chủ tọa, mặt mày bình tĩnh, chỉ có lão ta biết, bây giờ lão ta đang chờ đợi Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp đến.
Cho dù nghĩ đến trước mắt hay sau này thì chuyện Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp trở về Dạ gia đều rất có lợi với Dạ gia.
Hơn nữa, trong lòng Dạ gia chủ còn có một chút áy náy, đương nhiên dựa theo lời nói Dạ gia chủ mà nói thì cũng chỉ có một chút, làm một gia chủ, lão ta không cần nhiều cảm tình, cũng không thể xử trí theo cảm tính, toàn bộ chuyện đều phải theo vị trí gia chủ mà lo lắng.
Trong một tuần dòng chính thứ tại Dạ thị gia tộc dường như toàn bộ đều về tới Dạ thị gia tộc, lần thi đấu này Dạ gia chủ lại nói thẳng bất luận hệ dòng chính thứ gì cũng đều có thể tham gia
Không thể không nói, Dạ gia chủ đi bước cờ này cũng là một nước hiểm, nếu không cẩn thận bị chi thứ đoạt vị trí này, như vậy ——
Nhưng nói đi nói lại, Dạ gia chủ quả là một lão hồ li, lão hồ li đi cờ đương nhiên đều đi nước hiểm, cũng có thể tạo ra muôn vàn tình thế
Đoàn người Dạ Nhiễm được đón vào sân luyện công, có người đặc trách dẫn đường cho bọn họ, Dạ gia chủ an bày vị trí cho bọn họ đều xếp hàng thứ nhất, ánh mắt nhìn được vị trí đài chiến đấu tốt nhất.
Dạ gia chủ thấy mấy người Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp ngồi xuống, hòn đá treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, chỉ cần bọn họ xuất hiện là tốt rồi, bọn họ xuất hiện thì Dạ thị gia tộc này chưa đến nỗi lưu lạc ra cho ngoại nhân.
Dạ Nhiễm vừa ngồi xuống vị trí liền dò xét chung quanh một phen, tìm kiếm Thiên Tứ bà bà.
Đôi mắt chạm tới một góc, ánh mắt của Dạ Nhiễm đã sáng lên, nói với mấy người đi cùng mình: “Thiên Tứ bà bà ở bên kia, chúng ta đi thôi.”
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu nghe Thiên Tứ bà bà đến thì vội đứng lên đi cùng Dạ Nhiễm, ở Học viện Quân Sự, Thiên Tứ bà bà đối với Dạ Nhiễm tốt như vậy, bọn họnên phải giáp mặt nói lời cảm ơn.
Đoàn người Dạ Nhiễm hướng góc mà đi Thiên Tứ bà bà quay đầu liền nhìn thấy ái đồ nhà mình một thân đỏ rực đang tới chỗ bà.
Thiên Tứ bà bà đứng dậy, đi lên phía trước ôm cổ Dạ Nhiễm, cười tủm tỉm nói: “Không hổ là ái đồ của Thiên Tứ ta, làm tốt lắm! Mấy trăm con Tử Kim Điêu trước đây vẫn còn kém xa.”
Khóe miệng Dạ Nhiễm cong lên, Dạ gia chủ ngồi ở ghế chủ tọa vừa định ton ton chạy tới bắt chuyện với Thiên Tứ bà bà nghe vậy liền ói ra một búng máu.
Mấy trăm con Tử kim điêu mà bị đánh giá kiểu gì vậy? Tại sao lại phách lối tới vậy được chứ?
“Thật ra thì chúng con chỉ định đi với Phi thiên bằng thôi, dùng mấy trăm con Tử Kim bằng vầy có hơi bất tiện, Dạ gia này bé quá.” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nói, kỳ thực nàng muốn nói, lúc trước biết nàng tìm được gia tộc, Ngân Vũ phụ thân vì cho nàng đủ, tuy rằng không có tự mình xuất ra nhưng cũng dùng Phi Thiên Bằng đưa lệnh hiệu triệu bách thú tới.
“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, Dạ gia này quả thật bé bằng lỗ mũi, mới có mấy trăm con đã bị chèn cho không thở nổi.” Thiên Tứ bà bà nghe vậy mới lòng cười tiếp tục nói.
Dạ gia chủ đứng sau muốn ói máu cũng chẳng còn máu mà ói nữa.
Đám người Liễu Phi Tiếu đương nhiên là phát hiện ra Dạ gia chủ, lại nhìn trời nhìn trời, nhìn xuống đất rồi lại vẫn nhìn xuống đất, hừ, ức hiếp đội trưởng bọn họ, không thể đánh ông ta thì chớ, còn không thể chọc tức ông ta sao?
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cũng thở dài, Vũ Nhược Phiêu đưa tay kéo con gái bảo bối của mình: “Con gái, Dạ gia chủ đến.”
Dạ Nhiễm và Thiên Tứ lúc như thể mới phản ứng lại, kinh ngạc cùng nhau quay đầu, trăm miệng một lời nói: “Ôi? Dạ gia chủ, ngài đến lúc nào vậy?”
Dạ gia chủ nắm chặt tay, không ngừng nói thầm phải nhịn, phải nhịn, gằn từng tiếng nhét ra khỏi kẽ răng: “Ha ha a… Bổn gia chủ đương nhiên là vừa mới tới, không biết Thiên Tứ bà bà có ý kiến gì với Dạ gia không?”
“Ý kiến à, bảo bối đệ tử của bà bà ta nói nơi này quá nhỏ, đường đường là đại bản doanh của Dạ thị gia tộc, nhỏ vầy thật không hay, gia chủ nên sửa lại chút nghen.” Thiên Tứ bà bà vỗ bả vai Dạ gia chủ, cười tủm tỉm nói.
“Ha ha, nhận xét này bổn gia chủ nhất định sẽ suy nghĩ, kỳ thực bổn gia chủ cũng cảm thấy nhà này cần tân trang lại. Thiên Tứ, bà cứ từ từ xem, lão phu ta đi chiêu đãi khách nhân khác đã.” Dạ gia chủ ngoài cười nhưng trong không cười phun lại một câu, nhanh chóng biến mất.
Tà Y Độc Phi Tà Y Độc Phi - Mặc Tà Trần