Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Tà Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 166 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 384 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Phúc Đến Kinh Khủng Của Tiểu Đội Vô Địch!
dit: Bạch Miêu Tử
Beta: Nhã Vy
Thân phận của mấy người Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt đều không tầm thường, Tập Diệt Nguyệt giơ lệnh bài trong tay lên, liền có người cung kính dẫn năm người Dạ Nhiễm lên ghế lô trên lầu bốn.
Phòng đấu giá chia làm năm tầng, tầng một là chỗ ngồi của người thường, tầng hai trở lên là dựa theo địa vị gia tộc, thân phận mỗi người đến đều được phân ra.
Tập Diệt Nguyệt lấy ra là lệnh bài dòng dõi chính thống thế hệ tiểu bối của Tập gia, trong phòng đấu giá, vốn cũng có thể ngồi tầng thứ tư.
Về tầng thứ năm, chỉ có thân phận Tập gia gia chủ mới có tư cách đi lên.
Ngồi trong phòng, Dạ Nhiễm nhắm mắt lại, vuốt vuốt mi tâm.
“Ta thấy… hôm nay có không ít đại nhân vật.” Liễu Phi Tiếu vuốt vuốt tách trà trên tay, ánh mắt nhìn xe ngựa xa hoa đang lui tới hướng cửa ra vào.
“Đúng vậy, ghế lô lầu bốn hôm nay dường như là đầy hết, ghế lô tầng năm cũng mở ba gian.” Tập Diệt Nguyệt nhìn chăm chú động tĩnh trong khán phòng, hơi có chút kinh ngạc, quả thực không hiểu rõ, buổi đấu giá hôm nay đến tột cùng là có cái gì, lại dẫn tới đây nhiều đại nhân vật như thế.
“Thăm dò một chút.” Dạ Nhiễm nghiêng đầu tựa lên ghế, tiện tay cầm lấy dĩa nho đặt trên bàn, lột từng quả, bắt đầu ăn.
“Ta đi hỏi.” Khúc Thừa Trạch cười cười, đi ra ngoài, hắn cũng vô cùng hiếu kỳ, đến tột cùng là vật gì.
“Tam thiếu gia cùng tứ tiểu thư của Dạ gia, Nam Minh Phượng gia ngũ tiểu thư, Minh Vực quốc lục hoàng tử, hơn nữa chúng ta ở đây có Tập gia nhị tiểu thư, ẩn thế Liễu gia thiếu chủ, Khúc thị thương hội thiếu chủ,còn có ta hoàng tử Lam Vân quốc, mười ba đại thế lực của đại lục, đến bảy cái rồi, hôm nay lại vừa khéo thế sao”. Tư Mạt Tiêu nét mặt co quắp, ngồi trên ghế, nhìn những người có mặt hiện thời, điểm mặt gọi tên.
“Mạt Tiêu, người ngươi hình như quen biết không ít”. Tập Diệt Nguyệt mở trừng hai mắt, nhìn Tư Mạt Tiêu ánh mắt có vài phần nghiên cứu tìm hiểu, trong tầng lớp thượng lưu ở Thương Minh đại lục, thân phận hoàng tử này của Tư Mạt Tiêu, có thể cũng không nổi tiếng lắm
Tư Mạt Tiêu chống lại ánh mắt của Tập Diệt Nguyệt, khóe môi cười cười: “Ta nhận ra ký hiệu trên xe ngựa, cũng đọc được khẩu ngữ của những hạ nhân kia
Lại một năng lực của Tư Mạt Tiêu được phát hiện, Dạ Nhiễm không khỏi trừng mắt, tiểu tử này được, vậy mà hiểu được khẩu ngữ.
“Ta ngược lại là hiếu kỳ hơn, ghế lô trên tầng năm là những người nào.” Liễu Phi Tiếu híp nửa mắt, ánh mắt rơi vào mấy gian ghế lô có đèn trên tầng năm.
Chỉ chốc lát, Khúc Thừa Trạch đẩy cửa đi vào ghế lô, ánh mắt mang theo vài phần háo hức: “Đội trưởng, hôm nay đấu giá cuối cùng chính là một viên nội đan của mộng cấp linh thú Đệ Thất!”
Nghe được tin tức này, Khúc Thừa Trạch không thể không khiếp sợ, không thể không ham muốn!
Một viên nội đan của mộng cấp linh thú Đệ Thất, nếu có thể triệt để luyện hóa, đối với võ giả tiến giai chính là một cách gian lận siêu cấp, người khác tiến một giai phải dùng một năm, mà người sử dụng nội đan của mộng cấp linh thú lại chỉ cần nửa năm!
Gần như chỉ cần một nửa thời gian tiến giai, trách không được gần như mười ba đại thế lực của đại lục cơ hồ tề tụ về đây
“Thừa Trạch muốn?” Dạ Nhiễm nhíu đầu mày, nếu là nói nhiều thế lực đại lục tề tụ như vậy, đích thực là vì một viên nội đan này, như vậy lấy được viên nội đan này đối với bọn họ mà nói là quá mức nguy hiểm
“Đương nhiên!” Khúc Thừa Trạch không che dấu sự hưng phấn của mình, nhanh như chớp chạy đến ghế dựa, đem toàn bộ tài sản trong không gian giới chỉ lấy ra.
Lần này, khóe miệng bốn người Dạ Nhiễm triệt để giật giật, bón hắn biết rõ Khúc tiểu tử có tiền, nhưng có cần giàu có nứt vách vậy không!
Nhìn vào trên ghế, thẻ vàng có ít nhất mười cái, còn một chồng chồng chất chất ngân lượng, ngàn lượng ngân phiếu, thiệt là muốn đập Khúc Thừa Trạch mấy cái cho thỏa tức
“Thật là đáng chết, như thế nào lại không đem toàn bộ kim khố của mình theo nhỉ, ít tiền như vậy, làm sao mà đủ a!” Khúc Thừa Trạch lầm bầm, tuy âm thanh không lớn nhưng tuyệt đối không nỏi, vừa vặn để ấy người Dạ Nhiễm nghe không sót một chữ
Tập Diệt Nguyệt nhìn Khúc Thừa Trạch rồi nhìn Dạ Nhiễm, nghiến răng nói: “Đội trưởng, ta có thể cướp được không?”
“Có thể.” Dạ Nhiễm đáp ứng một tiếng, lại còn gật gật đầu vài cái, rốt cuộc tài sản của Khúc bàn tử (béo) là bao nhiêu, thật đúng là làm người ta hiếu kỳ
“Không thể!” Khúc Thừa Trạch chớp mắt to, lập tức đem tất cả thể vàng, ngân phiếu toàn bộ bỏ vào không gian giới chỉ, nhanh nắm chặt chiếc nhẫn cảnh giác nhìn bọn Dạ Nhiễm
“Vậy hôm nay đem nội đan đặt ở đây đi.” Dạ Nhiễm nhìn bốn người, nhàn nhạt gật đầu nói
“A! Cái kia… sau khi đem về, đội trưởng phụ trách luyện chế, chúng ta Tiểu Đội Vô Địch, sẽ trở thành thiên tài độc nhật vô nhị Vô Địch thần đội!” Khúc Thừa Trạch cao hứng muốn nhảy lên, dường như đã tưởng tượng đến lúc toàn bộ đội mình ăn vào nội đan được luyện hóa rồi.
Tập Diệt Nguyệt, Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu gật gật đầu, ánh mắt bắt đầu lạnh lùng, nội đan này, Tiểu Đội Vô Địch bọn họ, nhất định phải có.
Dạ Nhiễm ăn một quả nho, híp nửa mắt, trên ghế uốn éo lười biếng ngáp, bên người nàng là bốn tiểu thái tử (ý nói bốn người kia không khác nào con vua, muốn gì được nấy), muốn lấy được nội đan này, có lẽ không thành vấn đề.
Hơn nữa, Dạ Nhiễm sờ lên chiếc nhẫn không gian giới chỉ của mình, có vẻ như Ngân Vũ lão cha cùng Tạp Tap tiểu tử, những năm nay cấp ình không ít thứ tốt.
Nàng hẳn cũng là một tiểu phú bà nha. Ừ, cũng tựa như thế, tiền thì không nhiều, nhưng bảo bối thì không ít nha.
Chợt toàn bộ đèn của phòng đấu giá đều tắt, tiếng ồn ào cũng chậm rãi biến mất, không gian yên tĩnh trở lại, ngay sau đó, một đạo ánh sáng chiếu vào chính giữa sàn đấu giá.
Mấy người Dạ Nhiễm tập trung vào sàn đấu giá, một thân ảnh hoa lệ xuất hiện trên khán đài, nữ tử xinh đẹp, dung nhan tinh xảo mang theo nụ cười ôn nhu: “Hoan nghênh mọi người đến với lần đấu gia này, tối nay, có tổng cộng hai mươi vật phẩm dùng để bán đấu giá, quy củ của hội đấu giá ta cũng không muốn nói nhiều, đầu tiên, trên bệ chính là vật phẩm thứ nhất.”
Dạ Nhiễm nhìn ánh sáng do đá nội lực phát ra này có thể so sánh với đèn chiếu sáng kiếp trước, không khỏi cảm thán.
Quang đăng lập lòe, chiếu rọi lên một hàng thoạt nhìn tựa như gương đồng, tiếp theo đó là tiếng giới thiệu của nữ tử: “Châu Quang phòng ngự kính, có thể chống cự một kích mạnh nhất của đệ cửu võ giả, bảo bối này giá khởi điểm ba ngàn lượng bạc trắng.”
Tiền tệ Thương Minh đại lục cùng Hoa Hạ cổ đại kiếp trước cùng một loại, một ngàn đồng tiền tương đương một lượng bạc, một ngàn bạc trắng tương đương một lượng hoàng kim
Năm người Dạ Nhiễm ngược lại quá mức, cầm lấy hoa quả bắt đầu ăn, đối với vũ khí phòng ngự có thể chống cự đệ cửu võ giả, bọn họ không chó chút hứng thú
Chỉ là suy nghĩ lại không tự chủ được hồi tưởng lại năm khôi giáp phòng ngự đã tới tay lại không cách nào bảo toàn mà phải đưa ra.
Vòng đấu giá thứ nhất chấm dứt, đối với năm người Dạ Nhiễm bất quá chỉ là một tàn phẩm, thế mà lại bị một vị nam tử dùng mười lượng hoàng kim đem đi.
Kế tiếp là vật phẩm thứ hai, trên bàn đấu giá là sáu máy truyền tin ngay ngắn.
Nhìn thấy máy truyền tin này, hai mắt Dạ Nhiễm sáng ngời, nàng hiếu kỳ máy truyền tin của Thương Minh đại lục không phải ngày một ngày hai, chỉ là nhất thời quên, hôm nay nhìn thấy, Dạ Nhiễm quyết định phải mua.
“Đội trưởng, ngươi muốn sáu cái máy truyền tin này?” Liễu Phi Tiếu chú ý đến nét mặt Dạ Nhiễm, lúc này mới nhớ tới, chính xác là trên người đội trưởng không có máy truyền tin.
“Ừ.” Dạ Nhiễm gật đầu, tuy sáu cái có hơi nhiều,nhưng mag, đến lúc về cho Ngân Vũ lão cha cùng Tử Liên thúc thúc mấy cái.
“Mọi người không nên xem thường mấy bảo bối trên bàn này, năm cái máy truyền tin này liên hệ mật thiết với nhau, chỉ cần chủ nhân của một máy truyền tin xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy chủ nhân bốn máy còn lại rất nhanh chóng biết được. Đây chính là liên hệ mật thiết máy truyền tin mạnh nhất. Không cần nói nhiều, bảo bối lên giá một trăm lượng hoàng kim.” Âm thanh nữ tử mang theo chút mê hoặc, vốn là máy truyền tin bình thường, vào lúc này, làm mọi người bắt đầu rục rích không yên.
Vị trí hội đấu giá vốn rất gần học viện quân sự, năm máy truyền tin này, quả thực là vì tiểu đội năm người của học viện mà chế tạo.
Cái này, Khúc Thừa Trạch nhìn mấy ánh mắt sáng như lửa của đồng đội, về sau năm người chắc chắn sẽ nhân vô số nhiệm vụ nguy hiểm, nếu có năm mấy truyền tin….
Tác dụng trong đó khỏi phải nói cũng biết
“Mua.” Khúc Thừa Trạch gật đầu, bảo bối này, nhất định phải mua được.
“Dùng tiền chung đi.” Liễu Phi Tiếu nhìn về phía Khúc Thừa Trạch cười nói.
“Đương nhiên.” Khúc Thừa Trạchtay lấy ra thẻ vàng, bên trong là năm người mỗi tháng nộp một khoản hoàng kim nhất định, dùng để mua năm máy truyền tin này cũng đủ rồi.
“Một trăm năm mươi lượng hoàng kim.” Tiếng kêu giá thứ nhất vang lên từ một ghế lô tầng hai.
“Hai trăm lượng hoàng kim.”
“Hai trăm năm mươi lượng.”
“Bốn trăm lượng hoàng kim.” Một giọng nói thiếu niên trong trẻo lạnh lùng vang lên, làm cho không ít người muốn kêu giá phải buông bảng xuống
Không vì gì khác mà là vì ghế lô của thiếu niên này, là ghế lô ở tầng bốn.
Tầng bốn, không phải là con ông cháu cha, cũng là các thế lực cùng gia tộc thấp hơn thập tam đại thế lực một chút. Ghế lô tầng bốn mở miệng, ai dám chen vào cạnh tranh.
Dạ Nhiễm hé mắt, giọng nói này là…
“Là Mộc Hi Trần.” Liễu Phi Tiếu ngẩng đầu nhìn thoáng qua ghế lô vừa kêu giá, thản nhiên nói
“Thừa Trạch, cùng giá.” Dạ Nhiễm quay đầu nói với Khúc Thừa Trạch, tầng bốn đã có người mở bảng giá, như vậy bọn họ cũng nên bắt đầu
Khóe môi mấy người Liễu Phi Tiếu không khỏi gợi thêm vài phần, năm cái máy truyền tin này, bọn họ nhất định phải có.
“Năm trăm lượng hoàng kim.” Khúc Thừa Trạch nhấn cái nút trong ghế lô, kêu giá.
Ôi!!…
Phía dưới, mọi người vừa nghe được lại một cái ghế lô tầng bốn sáng đèn, không khỏi nhíu mày, bắt đầu hí hửng bát quái, tầng bốn đối tầng bốn, hay à nha.
Mộc Hi Trần vừa nghe được Khúc Thừa Trạch hô giá, hơi nhíu mà, nhìn nút hô giá trên tay sắp nhấn xuống, than nhẹ một tiếng, chuyển tay tắt đèn.
Ách….
Một cử động kia của Mộc Hi Trần, chẳng những làm ọi người vốn đã chuẩn bị hí hửng xem trò vui, liền ngẩn người ra, ngay cả mấy người Dạ Nhiễm cũng chớp mắt ngây người, không thể tưởng tượng được Mộc Hi Trần lại trực tiếp buông tay.
“Năm trăm lượng hoàng kim lần một.” Nữ tử bắt đầu nói
“Năm trăm lượng hoàng kim lần….” Lúc này, nữ tử còn chưa nói hết câu, một ghế lô lầu bốn liền phát sáng
“Sáu trăm lượng hoàng kim.” Thanh âm thiếu nữ cực kỳ lạnh lẽo, làm cho Dạ Nhiễm lập tức nhớ đến một người, hắc y thiếu nữ trong phòng rừng, Tỉnh U Tuyền
Dạ Nhiễm nhíu mày, xem ra trong học viện quân sự tiểu tài thần một người lại một người, người sau còn ghê gớm hơn người trước..
“Bảy trăm lượng.” Khúc Thừa Trạch nhàn nhã ra giá, hắn Khúc Thừa Trạch cái gì cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ có tiền, hơn nữa mấy người Vô Địch tiểu đội bọn họ, cơ hồ toàn kẻ có tiền, cho nên, có chút hoàng kim, hắn không để vào mắt.
“Tám trăm lượng.” Tỉnh U Tuyền phảng phất muốn cùng mấy người Dạ Nhiễm cạnh tranh, không chút nghĩ ngơi giơ bảng giá lên.
“Chín trăm lượng.” Khúc Thừa Trạch cười lạnh, cùng hắn so tiền ai nhiều hơn phải không?
Dạ Nhiễm trên dầu liền đở hắc tuyến, cảm thấy Khúc thiếu gia dường như không xem hoàng kim là hoàng kim vậy.
“Một ngàn lượng.” Tỉnh U Tuyền tiếp túc theo.
“Một ngàn năm trăm lượng.” Khúc Thừa Trạch hừ lạnh, trực tiếp hô đến một ngàn năm trăm lượng, trên đời này không có đồ vật Khúc Thừa Trạch hắn muốn mà không mua được.
Khúc Thừa Trạch phóng khoáng hô một tiếng, phòng đấu giá liền một mảng im lặng, trời ạ, một ngàn năm trăm lượng hoàng kim.
Chỉ là năm cái máy truyền tin, vậy mà ra tới một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, máy này trên trời sản xuất à.
Trên đài, khóe miệng nữ tử cười tươi đến không khép nổi, buổi đấu giá hôm nay tiến triển ngoài ý muốn, mới món bảo bối thứ hai thôi đã bán ra giá như vậy.
Tỉnh U Tuyền trong ghế lô liếc nhìn đội hữu của mình, nhún vai, một ngàn năm trăm lượng hoàng kim năm cái máy truyền tin, bọn họ không giàu có như vậy nha.
“Chúc mừng ghế lô 403 thành công ôm được bảo bối.” Nữ tử mỉm cười nói, trên đài tiếp tục nghênh đón bảo bối thứ ba
“Ngươi… phá gia xú tiểu tử.” Tập Diệt Nguyệt liền muốn nhào tới, hai tay không cần kiềm chế chà đạp khuôn mặt của Khúc thiếu gia, phá gia chi tử, một ngàn lượng, cũng được đi, đằng này tới một ngàn năm trăm lượng hoàng kim!
“A u… chúng ta có đủ tiền mà. Tiền đầy túi.” Khúc Thừa Trạch ủy khuất ôm mặt, rõ ràng khoản tiền chung của bọn họ giàu đến chảy mỡ đấy, làm cái gì không ua? Cần gì nói hắn phá gia chứ.
Liễu Phi Tiếu cùng Dạ Nhiễm hai người bình tĩnh ngồi trên ghế ăn hoa quả, chút tiền đó, lát trở lại học viện xem có thông báo nhiệm vụ hay không.
Tư Mạt Tiêu bĩu môi, ngược lại đối với năm máy truyền tin sắp đến tay rất có hứng thú.
Bảo bối thứ ba là một cây trường thương tính công kích mạnh, đáng tiếc năm người bọn Dạ Nhiễm đều đã có vũ khí, đối với cây trường thương này, không có hứng thú.
Thứ tư, thứ năm, thứ sáu, từng kiện từng kiện bảo bối được đưa ra, đều không có thứ bọn Dạ Nhiễm cần, năm người uể oải, có chút buồn ngủ.
Bảo bối thứ mười ba vừa lên sàn, Dạ Nhiễm thoáng kéo lên hứng thú, trên bàn đấu giá là ba quả Linh Qủa.
“Trên bàn đấu giá, ba quả Diễm Qủa, giá quy định, năm trăm lượng hoàng kim. Bắt đầu trả giá.”
Diễm quả, trong hàng linh quả đứng hàng đầu tiên, mặt khác hái được Diễm quả này cực kỳ khó khăn, cho nên Diễm quả rất hiếm có, tại Thương Minh đại lục giá tiền rất cao.
Nhưng Diễm quả bất đồng với các loại linh quả bình thường ở chổ không thể trực tiếp dùng mà phải cùng một số dược liệu khác, luyện chết thành Diễm linh đan mới dùng được.
Vì vậy, lần cạnh tranh này của Dạ Nhiễm hết sức thuận lợi, dùng sáu trăm lượng hoàng kim đã ôm được ba quả Diễm quả.
Kế tiếp xuất hiện vài món bảo bối, nhưng nguyên một đám người toàn bộ ngủ gà ngủ gật, tầng bốn cùng tầng năm thủy chung yên tĩnh, không có động tĩnh.
Bởi vì, vạn chúng mong chờ chính là nội đan của Đệ Thất mộng cấp linh thú, mau xuất hiện đi!
“Cuối cùng, bảo bối cuối cùng, tin tưởng không cần ta nói mọi người cũng biết là vật gì, không cần nói lời thừa thãi, các vị, mời xem bảo bối.” Nữ tử sau khi nói mấy câu, đưa tay kéo tấm vải đỏ phủ trên bảo bối lên.
Chốc lát, toàn bộ không gian vốn yên tĩnh lại sôi trào lên.
Viên nội đan toàn thể một màu trắng muốt, to cỡ nắm tay, tuy không ở gần bên, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được một cổ lực lượng cường đại hùng hậu ẩn chứa trong nó.
Nội đan Đệ Thất mộng cấp linh thú quả nhiên không giống bình thường!
“Nội đan của Đệ Thất mộng cấp linh thú, hơn nữa là của thủy hạ chi vương tôn quý Tuyết Thần Giao! Gía quy định một vạn lượng hoàng kim, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn lượng hoàng kim, cạnh tranh nửa giờ sau chính thức bắt đầu!” Thanh âm nữ tử đã bắt đầu kích động, cái này là trọng đầu hí (tiết mục cao trào), lần này lại là trọng đầu hí lớn nhất của hội đấu giá.
Nội đan của Đệ Thất mộng cấp linh thú, hơn nữa là nội đan của Tuyết Thần Giao trong truyền thuyết, từ chỗ bình thường đến ghế lô tầng năm, tất cả mọi người đều bị chấn kinh! Ngay sau đó là một hồi cảm thán, hôm nay đến hội đấu giá quả không sai mà!
Nội đan của Tuyết Thần Giao ngàn năm khó gặp, đủ khiến cho thập tam đại thế lực của đại lục muốn rục rịch.
Dạ Nhiễm tựa lưng lên ghế, nhắm mắt lại, nội đan của Tuyết Thần Giao Đệ Thất mộng cấp linh thú, nàng đã có thể cảm giác được phiên đấu giá tiếp theo sẽ kịch liệt cỡ nào.
Ánh mắt mọi người từ từ lắng xuống, tầng bốn tầng năm, không ngừng có người phi thân rời đi, gom tiền gom tiền, báo tin báo tin, tóm lại, từ giá nội đan đến người trong phòng đấu
Dạ Nhiễm mở mắt nhìn về bốn đồng đội, hít sâu một hơi, âm thanh có phần lười biếng: “Đấu hay không đấu?”
Khúc Thừa Trạch không nói gì, nhưng trực tiếp đem tất cả thẻ vàng cùng ngân phiếu trong không gian giới chỉ lấy ra, dùng hành động biểu thị quyết định của hắn.
Tập Diệt Nguyệt thấy vậy, ánh mắt nhìn nội đan, cắn răng một cái, đem tất cả tích góp của mình, liếc mắt một cái, số lượng cùng Khúc Thừa Trạch cơ hồ không kém bao nhiêu.
Tư Mạt Tiêu cũng đem tất cả tài sản toàn bộ cống hiến, tuy cùng thực lực thiên phú nhưng so tiền tài, quả thực khác nhau một trời một vực
Liễu Phi Tiếu cười nhạt một tiếng: “Ta đối với tích lũy của mình, xác thực không hài lòng lắm.”
Sau đó là một đống thẻ vàng cùng ngân phiếu từ trong tay Liễu Phi Tiếu chồng chất trên mặt bàn, chú ý, là một đống thẻ vàng, một đống nha.
Mấy người Dạ Nhiễm khóe miệng co giật, thoạt nhìn bất động thanh sắc, thì ra, tiểu tử Liễu Phi Tiếu này mới thật sự là tiểu phú ông mà!
“Ta không nhiều tiền lắm.” Dạ Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, trong không gian giới chỉ lấy ra tiền tiêu vặt Ngân Vũ kín đáo đưa cho nàng nhưng nàng không có chú ý cũng không có động qua.
Lấy Dạ Nhiễm làm trung tâm, lập tức, một loạt thẻ vàng cùng tử kim tạp xếp thành một hàng làm cho người hoa cả mắt, bốn người Khúc Thừa Trạch đồng tử đồng loạt phóng đại!
Không nhiều tiền lắm…
Không nhiều tiền lắm…
Trong đầu bốn người Tập Diệt Nguyệt không ngừng tái diễn bốn chữ Dạ Nhiễm vừa nói ra, cái gì gọi là không nhiều lắm? Cái này còn dám nói là không nhiều?
Một mình thẻ vàng Dạ Nhiễm lấy ra, cũng gần như là toàn bộ của bốn người Khúc Thừa Trạch cộng lại rồi!
Hơn nữa, rõ ràng còn có tử kim tạp! Tử kim tạp a!
Một tấm thẻ vàng tương đương mười triệu lượng hoàng kim, một tấm tử kim tạp tương đương một trăm tấm thẻ vàng!
Mà trước mắt Dạ Nhiễm, là một đống thẻ, hơn cả là bốn tấm tử kim tạp!
Ông trời ơi —–
Bốn người Liễu Phi Tiếu ngay ngắn hướng nhìn trời xanh, đội trưởng, cái này có phải dọa người quá hay không?
Lúc này không đơn thuân là bốn người Liễu Phi Tiếu bị hù dọa, mà đến cả Dạ Nhiễm cùng bị chồng thẻ vàng cùng tự kim tạp làm hoa mắt, không gian giới chỉ của mình có nhiều tiền thế sao?
Tiền này, đối với Dạ Nhiễm mà nói một chút cũng không quan trọng, hơn nữa mười lăm năm nay, nàng một mực ở trong Hắc Chỉ núi, cũng không có cơ hội dùng tiền, Ngân Vũ cùng Tạp Tạp một mực đem toàn bộ tiền, bảo bối, toàn bộ trấn lột trên người nhân loại bất hạnh đi ngang qua núi xong kín đáo đưa cho nàng.
Hơn nữa toàn bộ núi Hắc Chỉ dường như chỉ có mình nàng là người, còn là con người có quan hệ không gì sánh kịp với núi Hắc Chỉ, cơ hồ tất cả linh thú nếu nhặt được bảo bối gì trên người người khác, đều trực tiếp đưa cho nàng.
Cho đến bây giờ mới thôi, cái kia, không gian giới chỉ tựa hồ thu thập đến mười lăm năm đồ đạc, bảo bối, mà chủ nhân của nó vốn không hề lưu ý.
Hôm nay xuất ra nhiều như vậy, Dạ Nhiễm mới phát hiện, thì ra nàng rất có tiền nha.
“Khúc béo, kiểm lại một chút” Tập Diệt Nguyệt cảm thấy hoàn toàn bị đả kích, tựa trên ghế, chỉ chỉ đống thẻ cùng ngân phiếu chồng chất trên bàn nói.
“Cùng làm, Diệt Nguyệt cùng Mạt Tiêu kiểm kê thẻ vàng, ta, Phi Tiếu cùng ThừaTrạch kiểm ngân phiếu.” Dạ Nhiễm đứng lên, các này nếu đểu cho Khúc thiếu niên một mình kiểm kê, nửa canh giờ sau khi bắt đầu cạnh tranh đoán chừng còn chưa xong.
Mệnh lệnh đội trưởng vừa ra, toàn đội lập tức thi hành.
Cái gì gọi là đếm tiền đếm tới tay bị chuột rút? Năm người Dạ Nhiễm hoàn toàn có thể nói cho ngươi biết cái tư vị này.
(Miêu: ngoao… ta muốn đếm đến bị mèo rút luôn nói chi là chuột)
Năm người cùng một chỗ liều mạng đếm, dùng hết hai mươi phút đã có thể đếm xong.
“Thẻ vàng tổng cộng sáu trăm mười sáu tấm, tử kim tạp bốn tấm.” Tập Diệt Nguyệt cùng Mạt Tiêu ngược lại hoàn thành tốt.
Ba người Dạ Nhiễm đưa ngân phiếu trong tay, cộng lại của ba người, tìm được số tổng, làm cho Khúc Thừa Trạch, cái tên tiểu tham tiền này khóe miệng co giật cả buổi, khó khăn lắm mới mở miệng: “Ngân phiếu vạn lượng tổng cộng ba ngàn năm trăm bảy mươi bảy tấm, ngân phiếu ngàn lượng bạc tổng cộng năm ngàn sáu trăm tấm, cộng lại….”
“Cộng lại…. tổng cộng bốn vạn một ngàn ba trăm bảy mươi lượng hoàng kim. Tăng thêm sáu trăm mười sáu thẻ vàng cùng bốn tấm tử kim tạp, ta cảm thấy… tiểu đội chúng ta hoàn toàn có thể tham gia đấu giá.” Khúc Thừa Trạch nhịn không được nuốt nước miếng, tiền a tiền, nhiều tiền như vậy…
“Đấu!” Dạ Nhiễm hít một hơi, dứt khoát nói.
Đấu! Cho dù hôm nay tất cả tài sản của bọn họ tiêu tán hết cũng phải giành được nội đan của Tuyết Thần Giao này!
Khúc Thừa Trạch hung hăng gật đầu, Tiểu Đội Vô Địch bọn họ hôm nay cùng với những gia tộc thế lực đấu đến cùng!
Phòng đấu giá cho tất cả thế lực nửa canh giờ, thời gian vừa đến, đấu giá, chính thức bắt đầu.
Một khắc cái búa gỗ vừa rơi xuống, âm thanh hô giá vang lên từng tiếng chưa từng ngừng!
Ba vạn năm ngàn lượng.
Năm vạn lượng hoàng kim
Mười vạn lượng hoàng kim.
Một trăm vạn lượng hoàng kim.
Giá tiền càng hô càng cao, tần năm thủy chung không có động tĩnh, năm người Dạ Nhiễm cũng không mở miệng báo giá, sau khi tầng năm hô giá, cạnh tranh mới thực sự chính thực bắt đầu.
Thời điểm giá tiền lên tới chín triệu lượng hoàng kim, một ghế lô tầng năm, sáng đèn
“Mười triệu lượng hoàng kim.” Giá cả bị kêu lên cả vạn cả triệu hoàng kim, thật là cũng chỉ là một tấm thẻ vàng.
Ghế lô tầng năm vừa có động tĩnh, những người cạnh tranh trước kia, giờ phút này cơ hồ toàn bộ buông bảng xuống, tắt đèn, đấu giá về sau, đã không phải là nơi bọn họ có thể tham dự.
Ánh mắt Dạ Nhiễm có chút mập mờ, thản nhiên nói: “Trước không tham gia.”
Mấy người Khúc Thừa Trạch gật đầu, hiện tại bọn họ nên im lặng xem tình hình.
“Một ngàn năm trăm vạn.” Ghế lô lầu bốn sáng đèn, là thanh âm thiếu niên có từ tính.
Dạ Nhiễm nhắm mắt lại, Dạ gia, xuất thủ.
Mấy người Khúc Thừa Trạch ánh mắt mang theo lãnh ý, Dạ gia trong lúc này muốn đan? Qủa thực nằm mơ!
Hai ngàn vạn.
Ba ngàn vạn.
Năm ngàn vạn.
Gía không ngừng tăng lên.
Mãi đến một ức bảy ngàn vạn, tham dự cạnh tranh chỉ còn lại ba ghế lô tầng năm cùng Dạ gia tầng bốn (ức: một trăm triệu)
(Miêu: xl… ta cũng choáng với mấy đơn vị tiền, ta đã edit xác nghĩa, có thắc mắc xin liên hệ với tg)
Một ức bảy ngàn vạn, đổi thành thẻ vàng là mười bảy tấm, Dạ Nhiễm nhìn nhìn tài sản của nhà mình, cộng cả tử kim tạp vào gần như hơn một ngàn thẻ vàng, đột nhiên cảm giác được, Tiểu Đội Vô Địch bọn họ, thật sự rất giàu mà.
Lúc này đâu phải chỉ Dạ Nhiễm cảm thấy thế, bốn người Liễu Phi Tiếu nhìn cái chồng chồng chất chất thẻ vàng, ánh mắt đều ngốc trệ, trước mắt một đại gia tộc bỗng nhiên xuất ra hơn một ngàn tấm thẻ vàng, căn bản là chuyện không thể.
“Mười ức vạn lượng!” Tam thiếu Dạ gia đem giá tiền tăng đến cực hạn, mười ức, một trăm tấm thẻ vàng. Một tấm tử kim tạp.
Coi như là đại gia tộc, thoáng một cái xuất ra một trăm tấm thẻ vàng, cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Hai tỷ vạn lượng.” Một ghế lô tầng năm hô giá, Dạ Nhiễm híp mắt, là Nam Minh Phượng gia.
Thời điểm Dạ gia từng bước đem giá tăng lên năm tỷ vạn lượng, có lẽ đã không có người cùng giá nữa rồi.
“Còn ai muốn tiếp tục kêu giá? Vậy thì… năm tỷ vạn lượng lần…” Nữ tử trên đài chưa nói hết câu, đã có một âm thanh chen vào
Khúc Thừa Trạch cười lạnh tăng giá:”Năm trăm lẻ một tấm thẻ vàng.”
Năm tỷ vạn lượng, chính là năm trăm tấm thẻ vàng, Khúc Thừa Trạch thêm một tấm nữa.
Dạ thị gia tộc huynh muội, mắt thấy nội đan sắp đến tay, lại bị một tiếng của Khúc Thừa Trạch nhiễu loạn, một hơi không thuận chút xíu nữa thổ huyết.
“Năm trăm mười tấm thẻ vàng.” Dạ tam thiếu lúc này thanh âm có chút run rẩy, năm trăm mười tấm thẻ vàng, đã sắp đến đỉnh ngọn núi, phải biết, bọn họ hôm nay ra ngoài, cũng chỉ đem theo năm trăm mười tấm thẻ vàng mà thôi.
“Năm trăm mười một tấm thẻ vàng.” Khúc Thừa Trạch bây giờ hoàn toàn yên tâm, số lượng này chỉ mới là một nửa gia tài của bọn họ mà thôi.
Dạ tam thiếu cắn răng một cái, trực tiếp đem giá tiền tăng lên năm trăm mười một tấm!
Lần này không đợi Khúc Thừa Trạch lần nữa hô giá, Dạ tam thiếu trực tiếp đi ra ghế lô, giương giọng với ghế lô mấy người Dạ Nhiễm: “Ta là Dạ thị gia tộc Tam thiếu gia, nếu muốn cùng Dạ gia đối địch, các hạ có thể tiếp tục, Dạ gia ta nhất định phụng bồi!”
Tập Diệt Nguyệt lập tức “xùy” cười ra tiếng, không thèm đi ra ngoài, giương giọng cười lạnh: “Hôm nay, đan dược này, bổn tiểu thư liền không cho ngươi lấy, ngươi có thể thế nào?”
Tập Diệt Nguyệt!
Dạ Tam thiếu cơ hồ tại một khắc Tập Diệt Nguyệt mở miệng, đã biết thân phận của nàng.
Đáng giận!
Lúc đấu giá nội đan này, Dạ gia vì không thấy đối thủ mạnh mẽ như Tập gia mà âm thầm vui mừng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Tập gia nhị tiểu thư Tập Diệt Nguyệt thế mà lại ở đây.
Hơn nữa, người trong ghế lô, lại có thể chuẩn bị nhiều thẻ vàng đến thế!
“A… Tập nhị tiểu thư khẩu khí thật lớn, bổn thiếu gia ngược lại muốn biết nếu giành được vậy phẩm lại không đủ thẻ vàng trả sẽ thành ra tình cảnh gì?” Dạ tam thiếu không thin mấy thiếu niên thiếu nữ đối diện có thể trù nhiều thẻ vàng như vậy, không khỏi mỉa mai nói.
“Cái kia không phiền đến Dạ tam thiếu phí tâm. Năm trăm mười một tấm thẻ vàng. Dạ tam thiếu, nếu tiếp tục hô giá, Tập Diệt Nguyệt ta nhất định phụng bồi!” Tập Diệt Nguyệt cười nhạo nói, nàng ngược lại muốn nhìn xem Dạ gia này có thể cầm ra bao nhiêu thẻ vàng.
Đáng chết!
Dạ tam thiếu ngồi trong ghế lô cùng Dạ tứ tiểu thư, móng tay đã đâm vào trong thịt, bọn họ không đem theo nhiều thẻ vàng đến vậy.
Dạ tứ tiểu thư đi ra ghế lô, nhìn chung quanh một vòng người ngồi chỗ này, cùng mấy tầng ghế lô, mang theo một tầng sa mỏng, vẻn vẹn lỗ ra đôi mắt lưu ly đen láy, nhìn quanh bốn phía, thanh âm thanh thúy như chim hoàng oanh:”Không cần biết là gia tộc hay cá nhân, chỉ cần nguyện ý đem thẻ vàng cho Dạ gia mượn, từ nay cùng Dạ gia trở thành chung thân hữu nghị gia tộc.”
Sau khi lời Dạ tứ tiểu thư rơi xuống, không ít gia tộc cùng cá nhân động tâm, nếu là thời điểm này cấp cho Dạ gia, nhân tình là nhỏ, cùng Dạ gia kết thân về sau, cái này mới là điều làm cho người động lòng.
Chỉ là, ở đây không có ai là đồ ngốc.
Mới vừa rồi Tập Diệt Nguyệt cùng Dạ tam thiếu đối thoại, bọn họ cũng nghe được càng hiểu rõ, Dạ gia cùng Tập gia, hai gia tộc miệt thị hoàng quyền đối đầu, không có ai ở đây nguyện ý bị cuốn vào cuộc tranh đấu này đâu.
Tập Diệt Nguyệt khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh, cho dù nàng không đại biểu cho toàn bộ Tập gia, nhưng là, nàng đã mở miệng, mọi người ở đây ít nhiều gì cũng cố kỵ Tập gia.
Dạ Nhiễm khẽ lắc đầu, Dạ tứ tiểu thư này, còn tưởng là thế nào, thì ra cũng ngu xuẩn như vậy. Loại trường hợp này, vay tiền bên dưới, có người cho ngươi mượn mới lạ.
“Xem ra Dạ gia không còn cách nào nữa, aiz, vậy nội đan này, bổn tiểu thư không khách khí mà nhân lấy vậy.” Tập Diệt Nguyệt rất cuồng vọng, nội đan này thực có tác dụng quá lớn, Tiểu Đội Vô Địch không cách nào buông tha, nhất là dưới tình huống tài chính đầy đủ thế này.
Thời điểm này, mọi người đã rõ ràng, thẻ vàng, Dạ gia không có đủ.
Nữ tử trên đài cưỡng chế nội tâm đang kích động, hơn năm trăm tấm thẻ vàng, tại phòng đấu giá trước gời chưa xuất hiện thu giá số lượng lớn như vậy!
“Năm trăm mười một thẻ vàng lần một!”
“Năm trăm mười một thẻ vàng lần hai!”
“Năm trăm mười một thẻ vàng lần ba! Thành giao!”
Giải quyết dứt khoát!
Trận đấu gái phong vân này, cũng theo đó mà hạ màn.
Khúc Thừa Trạch đem tất cả tiền tài, toàn bộ đặt vào quỹ chung trong không gian giới chỉ.
Sau đó vài phút ngắn ngủi, nhân viên công tác phòng đấu giá liền gõ cửa ghế lô của nhóm Dạ Nhiễm. Ngay ngắn nướng năm người Dạ Nhiễm đưa ra năm máy truyền tin, ba viên diễm quả, cùng một viên nội đan.
Xuất ra số tiền tương đương, đem vật phẩm cất giữ thật kỹ, năm người Dạ Nhiễm liếc nhau, thần sắc ngưng trọng, đêm nay trở lại học viện, sợ là sẽ rất gian nan.
Chỉ là, bọn Dạ Nhiễm không ngờ, còn chưa ra khỏi ghế lô, Dạ tam thiếu cùng Dạ tứ tiểu thư đã tìm tới cửa.
“Dạ tam thiếu cùng Dạ tứ tiểu thư không biết tìm bọn ta có chuyện gì?” Tập Diệt Nguyệt ngồi trên ghế cười lạnh.
Dạ tam thiếu quét mắt qua một lần năm người Dạ Nhiễm, thần sắc xám lại, mấy thiếu niên thiếu nữ này thoạt nhìn bất phàm, đến tốt cùng là có địa vị gì, vậy mà lại công khai cùng Dạ gia đối nghịch.
Dạ Nhiễm nhắm mắt lại, đáy mắt dâng lên sát ý, chưa bao giờ nồng hậu dày đặc như vậy.
Dạ thị gia tộc, sự trả thù của nàng, Dạ Nhiễm, từ giờ trở đi, bắt đầu!
“Sáu trăm thẻ vàng, giao nội đan ra.” Dạ tứ tiểu thư không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến.
(Miêu: dựa vào câu đó, em đã muốn tặng chị một chiếc dép vào mặt! Phách lối!)
“Cút!” Bỗng dưng Dạ Nhiễm mở mắt ra, đôi con ngươi màu đen tràn ngập sát ý, một chữ lạnh như băng phát ra.
Dạ tứ tiểu thư từ nhỏ tại Dạ thị luôn được sủng ái, yêu thương, có khi nào bị mắng qua? Lập tức chỉa tay vào Dạ Nhiễm, cười lạnh:” Ngươi lá gan thật lớn, dám cùng bổn tiểu thư khiêu chiến!”
Lập tức, mọi người nhìn thấy một đạo hồng ảnh hiện lên, sau đó, một ngón tay máu chảy đầm đìa đã rơi trên sàn ghế lô.
Dạ Nhiễm nhíu mày, khó chịu khi nghe tiếng thét của Dạ tứ tiểu thư, một tay nắm tóc nàng, hung hãn kéo một cái, giọng nói như tu la từ địa ngục: “Dạ tứ tiểu thư, trở về nói cho Dạ gia, trò chơi, đã bắt đầu!”
Tà Y Độc Phi Tà Y Độc Phi - Mặc Tà Trần