The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1230 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:37:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Chương 54.1: Cầm Họa Hợp Nhất
dit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Yến hội bắt đầu. Hoa Kinh Vũ ngược lại không để ý, sau khi đánh giá Nam Cung Nguyên Huy cùng Nam Cung Lăng Thiên, lại nhìn về phía hai vị nam tử phía sau bọn họ, diện mạo đều rất xuất chúng, Hoa Kinh Vũ có chút quen thuộc, một người hẳn là Tứ hoàng tử trong cung – Trữ vương Nam Cung Thiếu Đình, mẫu phi của Nam Cung Thiếu Đình là Đức phi nương nương trong cung, Đức phi xuất thân từ Giang phủ, cho nên Nam Cung Thiếu Đình cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.
Một nam tử tuấn tú khác, chính là Ngũ hoàng tử Lỗ vương Nam Cung Dạ Bạch, là nhi tử của Thục phi, bộ tộc nhà mẹ đẻ sau lưng trợ lực cho Lỗ vương cũng rất cường đại, mẹ của hắn xuất thân từ trung nghĩa Hậu phủ, một trong tứ đại gia tộc, trung nghĩa Hậu phủ chính là một nhà trong sạch có địa vị cao quý, tổ tiên đều là người đọc sách, hiện nay Ứng Thiên thư viện của Yến Vân quốc chính là kết quả của trung nghĩa Hậu phủ, trong thư viện tất cả các lão sư đều là người của Triệu gia, là môn hạ dưới trướng của trung nghĩa Hậu phủ, văn thần, người tài ba rất nhiều.
Hoa Kinh Vũ nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở dài, đối thủ của Nam Cung Nguyên Huy cũng thật không ít a, nếu làm không tốt thì vị trí Thái tử này cũng coi như chấm dứt, đáng tiếc tên gia hỏa này còn có tư tình nhi nữ nữa chứ, tốt nhất là ngươi nên nghĩ ra biện pháp đối phó với những thứ huynh đệ luôn nhìn chằm chằm vào ngươi đi.
Hoa Kinh Vũ đánh giá xong Trữ vương và Lỗ vương, lại nhìn về phía sau bọn họ, thấy được tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn, người đi bên cạnh Nam Cung Cẩn chính là Hoa Thiên Tầm, nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, khóe miệng Hoa Kinh Vũ cong lên ý cười, nhưng ý cười này lướt qua một đạo thân ảnh ở gần đó thì lập tức cứng ngắc.
Bởi vì nàng thấy được người đi cuối cùng sau đám người, chính là kẻ lần trước muốn hại nàng – Minh Bích Thạnh, không ngờ tên gia hỏa này thế nhưng cũng tới đây, bất quá bởi vì chuyện đã phát sinh lần trước, hôm nay bộ dáng của Minh Bích Thạnh rõ ràng đã thập phần thu liễm, Hoa Kinh Vũ thu hồi tầm mắt.
Lần này, bốn phía bắt đầu rơi xuống thanh âm kích động nói chuyện, từng đợt từng đợt vang lên.
“Thiệt nhiều công tử anh tuấn a.”
“Đúng vậy a, ta muốn hôn mê, như thế này có thể gảy tốt hay không a.”
“Ta cũng sợ ta khiêu vũ nhảy ra tật xấu gì đó.”
Hiện trường một lần nữa có chút hỗn loạn, thẳng đến khi vài vị hoàng tử công tử đến dự yến đều ngồi xuống, bên dưới mới yên tĩnh trở lại, lần này cùng đến đây có bảy người, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy và Trữ vương, Lỗ vương đều có chính phi của riêng mình, nữ nhân có mặt trên yến hội cũng không dám suy nghĩ lung tung, bất quá trong đó còn có một vài nữ nhân muốn tiến vào vương phủ làm Trắc phi hay gì đó, những nữ nhân này đã tính toán nhỏ nhặt, nhưng có một số người là đem tầm mắt đặt trên người Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên và Cẩn Tiểu vương gia, ngoại trừ hai người này, còn có Minh Tiểu vương gia, Hoa thiếu tướng quân nữa chứ, những người này đều là những đối tượng nặng ký a, bất quá nhìn về một người khác trong góc, Thanh Phong công tử Minh Bích Thạnh là người tệ nhất, bởi vì chuyện xảy ra lần trước với Minh Tiểu vương gia, tóm lại là ám muội.
“Được, kế tiếp chúng ta bắt đầu đi.” Phu nhân Lưu thị của Hoa Mộ Tướng quân ra lệnh một tiếng, bên dưới một mảnh thanh âm trộn lẫn với nhau, dẫn đầu đứng lên là tiểu quận chúa Minh Ngọc Nhi của Minh vương phủ.
Minh Ngọc Nhi đã được mẫu thân đề cập qua, vốn một lòng muốn gả vào Hoa phủ, nhưng mà nhìn thấy nhiều người xuất hiện thế này, tầm mắt của nàng không tự chủ được liền rơi xuống trên người nam nhân kỳ lạ nhất, xinh đẹp và âm trầm nhất, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên.
Nam nhân này tôn quý khí phách, giơ tay nhấc chân đều có một cổ khí phách tự nhiên trộn lẫn, làm người ta không tự chủ được thần phục, tuy rằng trong lòng của nàng có chút sợ hắn, nhưng mà đồng thời lại muốn gả cho nam nhân như vậy, trước kia Minh Ngọc Nhi đã có tâm tư như thế, nhưng bởi vì Bắc U vương có thân phận tôn quý, cho nên không dám nghĩ nhiều, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng lại nảy sinh ra ý niệm, muốn khống chế cũng khống chế không được.
Trong lòng Minh Ngọc Nhi thập phần mâu thuẫn, bất quá nàng lại lộ ra bộ pháp trấn định lạnh nhạt, người được Minh vương phủ bồi dưỡng ra đương nhiên không phải người luống cuống.
Thanh âm của Minh Ngọc Nhi dịu dàng như nước, nhẹ nhàng dao động như cơn sóng: “Ngọc Nhi biểu diễn một đoạn vũ đạo cho đại gia xem, hy vọng đại gia có thể thích.”
Dáng người Minh Ngọc Nhi mềm mại như cành liễu, nói vậy kỹ thuật nhảy của nàng không tầm thường, hơn nữa hôm nay nàng đến là có chuẩn bị trước, cho nên mặc trên người là loại xiêm y rộng thùng thình dùng để múa, ống tay áo thủy sam.
Ở giữa sân khấu, vũ đạo rất nhanh được biểu diễn, kỹ thuật nhảy của Minh Ngọc Nhi quả nhiên giống như những gì Hoa Kinh Vũ đã đoán, hết sức tươi đẹp, nữ nhân này tựa hồ từ nhỏ vì múa mà sinh ra, lúc nàng nhảy lên, cả người sáp nhập vào giữa vũ đạo, điệu múa là linh hồn của nàng, nàng đó cũng là điệu múa, lộng lẫy xán lạn đoạt mắt nhìn của người ta.
Bốn phía không ít người đều tán thưởng, Hoa Kinh Vũ cũng nhìn xem hết sức nhập thần.
Bất quá rất nhanh nàng cảm giác được có chỗ không thích hợp, trên đầu tựa hồ có người nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nhanh chóng quay đầu qua nhìn thấy ở Lang Tâm Viên, có không ít nam nhân đang chú ý đến nàng, thứ nhất là ca ca Hoa Thiên Tầm của nàng, khóe môi Hoa Thiên Tầm mang theo ý cười nhẹ nhàng, hắn chỉ nhìn Hoa Kinh Vũ, cũng không chú ý quá nhiều đến Minh Ngọc Nhi ở giữa đang nhảy múa phấn khích.
Hoa Kinh Vũ không khỏi thở dài, Thiên Tầm ca a, điệu múa này không tệ, huynh thế nào lại không nhìn xem chứ?
Ngoại trừ Hoa Thiên Tầm ra, còn có Tiểu ma vương Nam Cung Cẩn cũng nhìn chằm chằm vào nàng, vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ nhìn qua, hắn lập tức mỉm cười, bưng chén rượu hướng về phía Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ chỉ phải bưng chén rượu lên đáp lễ với hắn, sau đó uống một hớp nhỏ.
Ngoại trừ Hoa Thiên Tầm và Nam Cung Cẩn ra, mặt khác còn có hai đạo tầm mắt nhìn chằm chằm vào nàng, một người làm cho da đầu nàng run lên, một người làm cho nàng tức giận dị thường. Người làm cho nàng da đầu run lên chính là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, Nam Cung Lăng Thiên hơi hơi hí mắt, một cỗ mũi nhọn bí hiểm u ám họp lại nơi đáy mắt, dưới ngọn đèn sương mù, chỉ cảm thấy khuôn mặt của hắn hoa lệ quỷ dị, kinh tâm câu hồn, nhìn thấy cái dạng này của hắn, Hoa Kinh Vũ không khỏi nhớ đến hình ảnh nàng chảy máu mũi lần trước, không khỏi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Minh vương phủ Tiểu vương gia Minh Bích Thạnh, nam nhân này hơi có chút âm hiểm trên khuôn mặt tuấn mỹ, thâm độc cộng với kiêu ngạo thăm thẳm, đồng thời toát ra khí thế lạnh lẽo.
Ào ào, tiếng vỗ tay vang lên, Minh Ngọc Nhi đã múa xong một khúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, kéo dài không thôi, Minh Ngọc Nhi tao nhã cười rồi đi xuống đài cao, trước khi rời đi thì tầm mắt của nàng như có như không rơi xuống trên đài cao, phát hiện người nàng để ý căn bản không có nhìn nàng, không khỏi buồn bực.
Bất quá cũng không có biểu hiện ra ngoài, trực tiếp xuống đài, Hoa Kinh Vũ bị tiếng vỗ tay làm cho bừng tỉnh, không khỏi ảo não, điệu múa này không tệ, thế nhưng nàng lại bỏ lỡ.
Bất quá rất nhanh lại có người lên đài biểu diễn, lần này lên đài biểu diễn chính là tiểu thư của phủ Thừa Tướng, mất đi một Giang Nguyệt Nhã, Giang phủ còn có vị tiểu thư khác, hôm nay xuất hiện chính là đích nữ của một phòng khác ở Giang gia, gọi là Giang Nhược Tâm, năm nay vừa mới nhị bát, ngày thường vô cùng xinh đẹp, mặt trứng ngỗng, da trắng, vóc dáng cao gầy, dáng người lung linh, vừa bước ra liền khiến cho bao nhiêu người mắt sáng, nhìn chằm chằm vào Giang Nhược Tâm.
Nếu Giang Nhược Tâm không bị Giang Nguyệt Nhã che dấu hào quang của bản thân, cũng là nữ nhân nổi tiếng trong giới phong lưu, chỉ tiếc bởi vì bên trên đã có người xuất sắc Giang Nguyệt Nhã, cho nên người bình thường chỉ nhớ kỹ Giang Nguyệt Nhã, mà không để mắt đến đứa con gái này của Giang gia.
Giang Nhược Tâm biểu diễn là hội họa, nàng lấy kiếm vẩy mực vẽ một bức tranh, chiêu thức ấy đầu tiên là lộ ra biểu hiện của Giang Nhược Tâm là một cao thủ dùng kiếm, phía trên kiếm hồng của nàng tràn ngập dòng khí màu xanh nồng đậm, dễ dàng làm cho người nhìn ra, Giang Nhược Tâm đã là nội lực cấp năm, chẳng những tướng mạo của nàng nhất đẳng, dáng người nhất đẳng, võ công cũng không tệ, vừa xuất hiện ngược lại hấp dẫn vài người mơ ước tới, ngay cả ánh mắt của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cũng hơi hơi phát sáng, bất quá Thái tử Nam Cung Nguyên Huy nhớ tới thân phận của Giang Nhược Tâm, thì không suy nghĩ nhiều nữa.
Sau lưng Giang Nhược Tâm là Trữ vương, sau lưng Trữ vương là Đức phi trong cung, cũng chính là đối thủ một mất một còn của hắn và mẫu hậu hắn, sao hắn có thể lấy kẻ đối đầu với mình về phủ làm thiếp chứ.
Yến hội vẫn diễn ra, có ánh mắt thưởng thức, có ánh mắt tán thưởng, còn có ánh mắt ghen tị, tóm lại các dạng tầm mắt đều có.
Tóm lại Giang Nhược Tâm từ đầu đến cuối đều có biểu hiện tao nhã hào phóng, Hoa Kinh Vũ bên dưới không khỏi nhướn mi, thản nhiên nói một câu: “Nàng quả là một nhân vật lợi hại.”
Lời của nàng vừa rơi xuống, Tiểu Chiêu đang ở một bên nhanh chóng dời thân mình qua, hỏi Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, ngươi nói nữ nhân này có thể nhìn trúng Tầm ca ca hay không a?”
Tiểu Chiêu muội muội thấy được nguy cơ trước nay chưa từng có, nữ nhân này muốn người có người, muốn mới có mới, muốn gia thế có gia thế, Tầm ca ca nếu nhìn thấy nữ nhân này có thể muốn nàng hay không? Trừ phi nàng ta không muốn gả cho Tầm ca ca, nhưng mà điều này tựa hồ không có khả năng a, cho nên Tiểu Chiêu muội muội ý thức được nguy cơ.
Hoa Kinh Vũ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Chiêu thay đổi mấy lần, còn theo bản năng cắn cắn môi, nữ nhân mũm mĩm thập phần đáng yêu, nếu muốn nàng nói, nàng ngược lại tình nguyện muốn nữ tử thành thật hiểu chuyện như Tiểu Chiêu, cho nên Hoa Kinh Vũ trấn an Tiểu Chiêu: “Cho dù nàng ta muốn gả, Thiên Tầm ca cũng chưa chắc sẽ lấy nàng, Thiên Tầm ca không phải là người trông mặt mà bắt hình dong.”
Hoa Kinh Vũ vừa dứt lời, Tiểu Chiêu muội tử vừa lòng gật đầu, ý cười xán lạn hẳn lên: “Đúng vậy, Tầm ca ca không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong.”
Nàng nói xong nghe thấy Hoa Thanh Phong ở một bên khì khì một tiếng cười rộ lên, Tiểu Chiêu cuối cùng cũng kịp phản ứng, phát hiện lời này của Hoa Kinh Vũ mang theo ý xấu, cái gì gọi là Tầm ca ca không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong, chẳng lẽ nàng như vậy mà lại không bằng người sao?
“Vũ Nhi, ngươi khi dễ ta.” Trong mắt Tiểu Chiêu muội tử mắt phóng ra tia hung ác, nghiến răng nghiến lợi, rất có ý muốn tiến đến nhéo nhéo Hoa Kinh Vũ một phen.
Hoa Kinh Vũ thấy yến hội vẫn đang tiến hành, nếu Tiểu Chiêu chạy tới nháo, nhất định sẽ kinh động đến người khác, cho nên nhanh chóng nhấc tay cầu xin tha thứ: “Tốt lắm, Tiểu Chiêu muội muội, ta biết sai rồi, về sau ta không dám nữa, ngươi bỏ qua cho ta một lần đi.”
Tiểu Chiêu đương nhiên không có khả năng ở trước mặt mọi người thật sự nổi bão. Chủ yếu nhất là không có khả năng trước mặt Tầm ca ca nổi bão, nàng biết rằng, Tầm ca ca cực kỳ thương người muội muội Vũ Nhi này, cho nên nàng nhất định phải ở trước mặt của hắn xây dựng hình tượng tốt đẹp, bộ dáng của nàng cũng rất yêu bộ dáng của Tiểu Vũ Nhi.
Tiểu Chiêu đặc biệt thục nữ nói: “Được, lần này người ta tạm tha cho ngươi một lần, nể mặt Tầm ca ca, ta không so đo với ngươi.”
Da đầu Hoa Kinh Vũ run lên một chút, không dám trêu chọc đến tên gia hỏa này, nàng thật sự chịu không nổi bộ dáng uốn éo của nàng ta chút nào.
Yến hội lại có người đi lên biểu diễn, lần này người biểu diễn là nữ nhân quan trọng, tiểu quận chúa Nam Cung Vãn Nhi của Hiếu Thân vương phủ, Nam Cung Vãn Nhi ngày thường lung linh động lòng người, tính tình cũng thập phần hoạt bát, nàng ta rất giống với tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn ca ca của nàng, vừa lên đài liền trước hết ôm quyền chào hỏi.
“Các vị phu nhân, các vị tiểu thư, còn có các vị công tử, như thế này, nếu ta biểu diễn không tốt, các ngươi không được chê cười ta, bởi vì ta không muốn biểu diễn, cảm thấy không thể so sánh với biễu diễn của các vị tiểu thư đây, nhưng thật sự ta không thể không ra tay a, là mẫu phi ta nhất định bắt ta phải lên biểu diễn, cho nên ta cố mà đi lên đàn một khúc, bất quá ta nói trước, nếu ta đàn không tốt, các ngươi nhất định phải vỗ tay cổ vũ cho ta a, trăm ngàn lần đừng thương tổn tâm linh bé nhỏ của ta a.”
Nam Cung Vãn Nhi vừa dứt lời, người xung quanh tất cả đều ngây ngẩn cả người, sau đó bộc phát ra tiếng cười, bất quá có nhiều người đều rất thích Nam Cung Vãn Nhi, người nói chuyện thẳng thắn như vậy thật không khiến cho người ta chán ghét được a, mọi người đều cảm thấy rất thú vị, chỉ có Vương phi của Hiếu Thân vương là có sắc mặt đỏ bừng, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống đất, lấy ánh mắt hung hăng nhìn về phía vị trí chính giữa của đài cao, là nơi mà nữ nhi không có một chút tri giác nào của mình đang đứng cười hì hì – Nam Cung Vãn Nhi. Nha đầu chết tiệt kia, để xem trở về bà có giáo huấn nàng hay không, cố tình là Nam Cung Cẩn phía trên cũng cổ vũ cho muội muội.
“Vãn Nhi, đàn đi đàn đi, nếu ai dám không vỗ tay cho muội, ca là người đầu hiên đánh hắn, dám cả gan không cho muội muội của ta mặt mũi.” Bốn phía xôn xao một tiếng, mọi người muốn té xỉu, đôi huynh muội này quả thật đúng là kẻ dở hơi a.
Hiếu Thân Vương phi nhìn về phía nhi tử đang hoa chân múa tay vui sướng, tức giận sẵn giọng mắng: “Nam Cung Cẩn, ngươi ngứa da có phải hay không?”
Một đứa mất mặt thì thôi, một đứa khác còn làm mất mặt thêm, điều này làm cho nàng không có cách nào khác để sống, kỳ thật sở dĩ tính cách của tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn và Nam Cung Vãn Nhi như thế, cùng bởi vì Hiếu Thân vương gia và Thái hậu trong cung có liên quan, từ nhỏ hai tên gia hỏa này đều được phụ vương và Thái hậu nãi nãi của bọn họ nuông chiều, cho nên luôn luôn vô pháp vô thiên, nói đến Nam Cung Vãn Nhi đi, Hiếu Thân Vương phi mời cho nàng không ít sư phụ vào phủ dạy nàng học tập cầm kỳ thư họa, nhưng mà nha đầu này, mỗi quay đều có thể làm cho lão sư tức giận đến bỏ đi, nhiều năm như vậy rồi, nàng tổng cộng chỉ biết đàn một khúc, việc này có không ít phu nhân trong kinh biết được, đây chính là nỗi đau trong lòng Hiếu Thân Vương phi a.
Vốn nghĩ rằng ngày hôm nay trong trường hợp như thế, có thể làm cho tiểu nha đầu này có chút tri giác, thu liễm tâm tính một chút, đàn một khúc mà nàng biết rõ, có thể làm cho thanh niên tài tuấn nào đó, nhìn trúng nàng mà thú nào vào phủ đi, không nghĩ nha đầu này vừa xuất hiện liền làm ra chuyện mất mặt như thế, thật sự là làm cho bà không mặt mũi nhìn người.
Hiếu Thân Vương phi cũng không dám nhìn mặt những vị phu nhân ngồi bên cạnh, là do Mộ phu nhân Lưu thị ngược lại cười nói: “Hiếu Thân Vương phi, muốn ta nói a, tính cách của Vãn Nhi quận chúa mới khiến cho người ta thích, ngươi cũng đừng giận.”
Hiếu Thân Vương phi mưu lược dễ chịu một ít, nhưng vẫn tức giận như trước nói: “Tiểu nha đầu này, mỗi lần đều làm cho ta thấy ngoài ý muốn, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi, nhi tử như thế, nữ nhi cũng như thế, ta thật sự là mạng khổ a.”
Vị trí chính giữa, Nam Cung Vãn Nhi không để ý đến mẫu thân nhà mình, ý cười nhẹ nhàng phân phó xuống dưới, dọn xong cầm, có khuông có dạng tiêu sái đến vị trí chính giữa bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn du dương như nước, từ xanh nhạt giống như đang chảy qua, thanh thoát giống như suối trong, thanh thúy như ngọc châu rơi xuống bàn, một khúc đàn này mang theo làn điệu vô cùng vui vẻ, một đường chạy chồm hướng Thủy Thiên giao tiếp Bích Vân thiên, làm lòng người thấy sung sướng, mang theo thư sướng nói không nên lời.
Hoa Kinh Vũ không khỏi ngạc nhiên, một khúc đàn này của Nam Cung Vãn Nhi tựa hồ có một loại ma lực, nếu như là người bình thường, gây cho người ta vô cùng sung sướng, nếu ai cưới được nha đầu này, ngược lại là một loại phúc phận.
Bốn phía có không ít người thần sắc trước tiên là bắt đầu nghiền ngẫm, càng về sau là thưởng thức, cuối cùng một khúc nhạc kết thúc, trong yến hội tiếng vỗ tay như sấm dậy, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi, ngay cả Hoa Kinh Vũ và bọn người Hoa Thanh Phong cũng vỗ tay liên tục, Tiểu Chiêu muội tử một bên lo lắng vị tiểu quận chúa này không chừng muốn cướp đi Tầm ca ca, một bên vẫn còn một mực vỗ tay, tiểu quận chúa của Hiếu Thân vương phủ, cá tính ngược lại làm cho người ta không thể ghét a.
Người vỗ tay lớn nhất nhiều nhất trong đám người đó là ca ca Nam Cung Cẩn của tiểu quận chúa Nam Cung Vãn Nhi, hắn vừa lòng nhìn muội muội nhấc lên quan hệ, trong lòng có chút đắc ý, quả nhiên không hổ là muội muội của Nam Cung Cẩn ta a, chính là không giống người thường a.
Nam Cung Cẩn chẳng những vỗ tay lợi hại nhất, còn hỏi đám người Minh Bích Thạnh và Hoa Thiên Tầm ở kế bên: “Các ngươi nói tiếng đàn của muội muội của ta có phải thiên hạ nhất tuyệt hay không? Có phải không người có thể so sánh hay không?”
Khóe miệng hai người Minh Bích Thạnh và Hoa Thiên Tầm không nhịn được mà hung hăng co rút, da mặt của tên gia hỏa này đến tột cùng có bao nhiêu dày a, thế nhưng trực tiếp hỏi bọn họ như vậy, bất quá nói thật ra, tiếng đàn của vị Vãn Nhi quận chúa này đúng là tuyệt nhất, làm cho lòng người cảm thấy khoái trá.
Minh Bích Thạnh và Hoa Thiên Tầm vì không thể đắc tội tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn, đồng thời gật đầu.
Nam Cung Cẩn cười đến vô cùng đắc ý, vung tay hướng về phía Nam Cung Vãn Nhi giơ ngón tay cái lên: “Vãn Nhi, không tệ, ca ca thấy rất có mặt mũi.”
Nam Cung Vãn Nhi ở trên đài cao, hướng về phía Nam Cung Cẩn cười ha ha, cũng không khiêm tốn, hào sảng nói: “Đó là đương nhiên, Nam Cung Vãn Nhi ta xuất mã, đây tuyệt đối là kinh tài diễm diễm a.”
Lời này vừa nói ra, tiếng vỗ tay trong yến hội đột nhiên ngừng lại, không ít người một đầu đổ đầy mồ hôi, hai huynh đệ Hiếu Thân vương phủ này sao không biết xấu hổ như vậy chứ, ca ca là tiểu ma đầu, muội muội cũng là một tiểu ma đầu nho nhỏ a, đôi huynh muội này đều là kẻ dở hơi, nếu ai trêu chọc bọn họ, tuyệt đối sẽ phải chịu tội, một bên Hiếu Thân Vương phi nhịn không được tức giận: “Nam Cung Vãn Nhi, còn không xuống dưới cho ta.”
Nam Cung Vãn Nhi thè lưỡi, cười híp mắt chào hỏi: “Bản quận chúa tiếp tục, nếu không tiếp tục, mẫu thân đại nhân nhà ta sẽ lột da của ta a.”
Nàng nói xong thì cười ha ha, sung sướng nhảy xuống, rất nhanh nhìn thấy tiểu quận chúa bị Hiếu Thân Vương phi kéo đến trước mặt, bắt đầu hung hăng giáo huấn.
Trong yến hội, biểu diễn vẫn cứ tiếp tục, trải qua chuyện Vãn Nhi tiểu quận chúa nhất náo loạn lúc nãy, biểu diễn kế tiếp, mọi người luôn cảm thấy hứng thú rã rời, đề cập không hết được, người ở trên đài biểu diễn, phía dưới tiếng nghị luận thỉnh thoảng cũng vang lên, cũng có người chống lại người biểu diễn mà soi mói.
Tiểu Chiêu ngồi bên cạnh Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hoa Thanh Phong, tò mò mở miệng: “Thanh Phong, ngươi không đi lên biểu diễn một chút sao? Nói không chừng được vị Vương gia nào đó nhìn trúng, từ nay về sau trở thành người bề trên.”
Ánh mắt Hoa Thanh Phong ai oán nhìn Tiểu Chiêu muội tử liếc mắt một cái, lành lạnh nói: “Đêm nay ta thấy có rất nhiều người có ý với Thiên Tầm ca, để ta xem xem có người hợp với mắt ta, có thể trở thành tẩu tử của ta không chừng.”
Hoa Thanh Phong nói xong, thật sự ngẩng đầu chú ý đến không ít tiểu thư trong yến hội, Tiểu Chiêu muội tử vừa nghe, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng năn nỉ: “Thanh Phong, Thanh Phong yêu quý của ta, ngươi tạm tha cho tiểu muội ta đi, đại nhân không nên trách tiểu nhân, lần sau ta không dám đắc tội đại nhân ngươi nữa, lần sau ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cho ngươi.”
Hoa Thanh Phong khì khì một tiếng nở nụ cười, nhướng mày nói: “Người nào muốn ngươi làm trâu làm ngựa để báo đáp hả, về sau ta xem ngươi nên khách khí gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi, về sau ta nhất định sẽ giúp ngươi ở nói tốt ở trước mặt Thiên Tầm ca.”
Tiểu Chiêu vừa nghe, lập tức tinh thần tỉnh táo, đưa tay túm lấy ống tay áo của Hoa Thanh Phong: “Tỷ tỷ tốt, ngươi chính là tỷ tỷ tốt của ta, là tỷ tỷ tốt ruột thịt của ta a.”
“Ngừng, ngừng, ngừng, chịu không nổi ngươi.” Hoa Thanh Phong đưa hai tay che lỗ tai, không muốn nghe thanh âm ma quỷ của nha đầu này làm đau màng nhĩ của nàng.
Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa - Ngô Tiếu Tiếu