Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Khâu Minh
Thể loại: Trung Hoa
Biên tập: Trần Hùng
Số chương: 56 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 14
Cập nhật: 2023-03-01 08:44:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 Tấn Linh Công Không Thực Hiện Đạo Làm Vua
uyên Công nhị niên (năm 607 trước công nguyên)
Tấn Linh Công làm vua, nhưng không thực hiện đạo làm vua. Ông ta tăng thuế khóa, dùng tiền đó trang trí bích họa ở trên tường nhà, từ trên lầu cao dùng cung tên bắn vào người ta, để xem người ta tránh đạn như thế nào. Một hôm tể phu (tức là quan chuyên lo việc ăn uống) ninh chân gấu cho ông ta, nhưng ninh chưa được nhừ, ông ta bèn giết chết tể phu, rồi đặt ở trong một cái rọ, cố ý để cho một người phụ nữ dùng xe vận chuyển đi ngang qua triều đình để thị uy quần thần. Triệu Thuẫn và Sĩ Hội nhìn thấy tay của tể phu, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện và hết sức lo lắng về việc này. Triệu Thuẫn chuẩn bị đi can ngăn Tấn Linh Công, Sĩ Hội nói: “Nếu như sau khi ông vào can ngăn mà chúa công vẫn không chịu nghe, thì không còn ai có thể khuyên can được nữa. Sĩ Hội tôi sẽ vào khuyên trước, nếu như chúa công không chịu nghe thì sẽ mời ông ra tay”. Sĩ Hội đi về phía trước một đoạn, phủ phục xuống đất hành lễ. Tấn Linh Công biết rằng ông ta sẽ vào khuyên can, giả bộ không nhìn thấy. Sĩ Hội đành tiến lên phía trước, lại hành lễ. Linh Công vẫn làm bộ không nhìn thấy. Sĩ Hội lại tiến về phía trước, đến dưới hiên nhà, Linh Công không còn trốn tránh được nữa, đành phải chú ý đến, Linh Công nói trước có ý đe nẹt: “Ta biết sai lầm mà ta phạm phải, cũng chuẩn bị để sửa chữa những sai lầm này”, định ngăn chặn không cho Sĩ Hội nói. Sĩ Hội vẫn làm lễ rập đầu (rập đầu là lễ tiết cung kính nhất của người xưa. Động tác tựa như cúi đầu sát đất, nhưng trước tiên phải lạy, sau đó hai tay giao nhau đặt xuống đất, đầu phủ phục trước hai tay một hồi lâu. Động tác hết sức chậm rãi, sau đó đáp rằng: “Người nào lại không có sai lầm, phạm sai lầm mà biết sửa chữa thì không có việc gì tài giỏi hơn. Trong kinh thi có câu: “Sự việc nào lại không có mở đầu, có thủy có chung mới thật là hiếm”, xem ra người có thể sửa chữa được sai lầm không nhiều lắm. Nếu chúa công có thủy có chung thì đất nước chúng ta sẽ được củng cố, đâu chỉ có bọn thần tử chúng tôi là có thể dựa vào người. Trong kinh thư lại có câu: “Thiên tử có sai lầm, chỉ có Trọng Sơn Phủ có thể bù đắp được”. Điều này có nghĩa là có thể sửa được sai lầm. Nếu chúa công sửa chữa được sai lầm thì chúa công sẽ không mất đi ngôi vua của mình”.
Tấn Linh Công vẫn không sửa chữa sai lầm để trở thành người tốt. Triệu Thuẫn khuyên can hết lần này đến lần khác. Thế là Tấn Linh Công rất ghét Triệu Thuẫn, cử đại lực sĩ nước Tấn là Sừ Ngao đi ám sát Triệu Thuẫn. Trời chưa sáng Sừ Ngao đã ra đi, phát hiện của phòng ngủ của Triệu Thuẫn còn mở, nhìn thấy Triệu Thuẫn ăn mặc chỉnh tề sắp đi vào triều. Bởi vì trời còn sớm, Triệu Thuẫn ngồi ngủ gật. Thế là Sừ Ngao bèn lui ra than rằng: “Một người mà lúc nào cũng không quên cung kính, đó là người chủ thực sự của nhân dân. Giết người chủ của nhân dân là bất trung, còn không tuân theo mệnh lệnh của vua là bất tín. Con người sống ở trên đời, nếu phạm một trong hai điều bất trung, bất tín thì sống cũng không bằng chết” Nói xong đập đầu vào cây hòe mà chết.
Tháng chín, mùa thu năm Lỗ Tuyên Công thứ hai, Tấn Linh Công ban cho Triệu Thuẫn rượu ngon để uống, lại lẳng lặng kêu võ sĩ mặc áo giáp mai phục, chuẩn bị dâm chết Triệu Thuẫn. Dũng sĩ của Triệu Thuẫn là Đề Di Minh phát hiện việc này, bèn vội vàng chạy lên thượng đường nói lớn: “Thần hầu rượu quốc quân, uống quá ba chung là thất lễ”. Rồi vội vàng dìu Triệu Thuẫn đi ra. Tấn Linh Công gọi chó săn của ông ta, Đề Di Minh tay không đập chết con chó. Triệu Thuẫn nói: “Loại bỏ con người để dùng con chó. Chó tuy hung dữ nhưng nào có tác dụng gì?” Thế là vừa đánh vừa chạy ra bên ngoài. Đề Di Minh lại vì Triệu Thuẫn mà tử nạn.
Có một lần Triệu Thuẫn săn bắn ở đầu Sơn (phía nam huyện Vĩnh Tế, tỉnh Sơn Tây ngày nay) từng ngủ đêm dưới gốc cây dâu, nhìn thấy Linh Triếp vì đói mà ngã bệnh. Hỏi Linh Triếp mắc bệnh gì, Linh Triếp trả lời rằng: “Ba ngày nay không ăn gì cả”. Thế là đưa lương thực cho ông ta, Linh Triếp chỉ ăn một nửa Triệu Thuẫn hỏi vì sao không ăn hết, Linh Triếp đáp rằng: “Thần đi ra ngoài du học đã ba năm, làm quan sai ba năm, không biết bây giờ mẹ thần có còn sống hay không. Bây giờ cách nhà không xa nữa. Xin để dành nửa phần còn lại cho mẹ thần ǎn”. Triệu Thuẫn bảo ông ta cứ ăn hết, đồng thời cho ông ta một giỏ cơm và thịt rồi bỏ vào một cái túi da đưa cho ông ta. Không lâu sau Linh Triếp trở thành dũng sĩ của Tấn Linh Công. Khi Triệu Thuẫn vừa đánh vừa tháo chạy, Linh Triếp đã quay kích lại chống chọi với thuộc hạ của Linh Công, làm cho Triệu Thuẫn thoát thân. Triệu Thuẫn hỏi ông tại sao làm như vậy. Ông ta trả lời: “Thần chính là người đã đói lả ở chỗ bóng râm cây dâu dạo nào”. Triệu Thuẫn hỏi tiếp tên tuổi và chỗ ở của ông ta. Linh Triếp không nói và cáo từ. Triệu Thuẫn bèn tháo chạy một mình.
Ngày 27 tháng 9, Triệu Xuyên giết chết Linh Công ở ngay tại vườn đào của Linh Công. Triệu Thuẫn chưa chạy ra khỏi biên giới nước Tấn, lại quay trở về. Thái sử nước Tấn (thái sử là tên một chức quan, lo việc ghi chép của quốc gia) là Đổng Hồ viết rằng: “Triệu Thuẫn giết chết quốc quân của ông ta” rồi đem ra triều đình công bố. Triệu Thuẫn nói: “Không phải như vậy”. Đổng Hồ đáp rằng: “Ông là chính khanh của một nước (chính khanh, quan chính vụ chủ yếu của một nước), lúc chạy trốn không chạy ra khỏi biên giới, lúc quay trở lại không trừng phạt quốc tặc, thế không phải ông giết chết quốc quân thì còn ai nữa?” Triệu Thuẫn than rằng: “Chao ôi! Ta vì lưu luyến với đất nước, trái lại mang đến cho ta sự buồn phiền. Câu này có lẽ là nói về hoàn cảnh của ta!”.
Sau này, khi bình luận về việc này, Khổng Tử có nói: “Đống Hồ là một sử quan tốt thời cổ đại, viết sách sử không hề có một chút giấu giếm. Triệu Thuẫn là đại phu tốt thời cổ đại, vì nguyên tắc của sử quan mà mang tội danh giết vua. Điều này cũng thật là đáng tiếc. Nếu như lúc ông ta bỏ chạy, chạy xa đi một chút, vượt qua biên giới của nước Tấn thì có thể tránh được cái tội danh giết vua”.
Tả Truyện Tả Truyện - Tả Khâu Minh