If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 151 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 711 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:00:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96: Ngực Chính Là Hung Khí
ựa vào kinh nghiệm nam nữ nhiều năm cùng linh cảm bát quái, thông qua quan sát quần áo, nét mặt và động tác của hai người bọn họ, tôi đã có một kết luận có tính bùng nổ.
Đó chính là Sài Sài cùng Kiều bang chủ đã lên giường với nhau!
Bởi vì cái mũi nhạy cảm của tôi đã ngửi thấy mùi vị vận động.
Vì thế, tôi híp mắt lại, bước từng bước đi về phía bọn họ.
Kiều bang chủ che ở trước mặt Sài Sài, hai người lùi từng bước một, bị tôi dồn từ giữa vào góc tường.
Vào lúc bọn họ không thể lùi được nữa, tôi mở cánh môi, một câu lại một câu chất vấn: "Thời gian, địa điểm, nguyên nhân sự việc, quá trình, kết quả, mỗi một tình tiết, đều phải trả lời hoàn chỉnh cho ta!"
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể nghe theo.
Thời gian gần đây, Sài Sài đều đang qua lại với vị giáo sư đại học kia.
Trải qua quan sát, Sài Sài cảm thấy người này cũng rất đứng đắn, cho nên liền cố gắng hạ mình cùng hắn bồi đắp tình cảm.
Ai ngờ, con người Sài Sài quả thật là đặc thù hiếm có.
Tôi đã nói, nàng thu hút toàn là biến thái.
Ngày hôm qua, Sài Sài nhận lời mời đi tới nhà vị giáo sư đại học chơi, lại ở trong tình trạng không đề phòng mà uống nước người ta đưa cho.
Đâu biết rằng, trong nước đó đã bị người ta bỏ thuốc mê, Sài Sài uống xong không bao lâu, liền ngủ mê mang.
Thì ra, vị giáo sư đại học kia, là một VIP trong đám biến thái, lại còn là VIP siêu cấp.
Hắn là cái loại biến thái không bộc phát thì thôi, đã phát tác là bùng nổ chết người.
Hứng thú của hắn là đem mỹ nữ lừa được đến phòng mình, làm người ta hôn mê, sau đó chụp lại hình cô gái đó không mảnh vải che thân, để lưu giữ sau này thưởng thức.
Ngay lúc đôi tay tội ác đang vươn tới cổ áo của Sài Sài, thiên binh Kiều bang chủ từ trời xuống thế, phá cửa mà vào.
"Đợi một chút!" Tôi làm tư thế tạm dừng, giữa chân mày nhăn lại nghi hoặc: "Kiều bang chủ, không lẽ người có thể mở thiên nhãn sao? Nếu không làm thế nào ngươi biết được Sài Sài đang ở trong nguy hiểm?"
Kiều bang chủ đem nắm đấm đặt lên môi, hắng giọng, giải thích: "Ta vẫn cảm thấy hắn không phải loại người tốt đẹp gì, cho nên đã âm thầm tiến hành điều tra hắn. Buổi trưa hôm đó cuối cùng, ta từ miệng nạn nhân cuối cùng mà biết được hành vi đê tiện của hắn. Vừa lúc định nói chuyện này với Sài Sài, ai ngờ cô ấy ở trong nhà hắn. Ta vội vã chạy đến, đúng lúc ngăn lại gã đàn ông kia."
Sau khi giải thích, hắn tiếp tục nhớ lại.
Ngay lúc đôi tay tội ác đang vươn tới cổ áo của Sài Sài, thiên bình Kiều bang chủ từ trời xuống thế, phá cửa mà vào.
Tiếp theo, Kiều bang chủ âm thầm động chút nắm đấm, đem con người ta biến thành đầu heo.
Kiều bang chủ để thủ hạ đem người trở về đồn công an, còn hắn ôm Sài Sài về nhà mình.
"Khoan đã! Vì sao ngươi không đem Sài Sài ôm về nhà nó? Mà lại ôm lên giường mình?" Tôi lại cắt ngang hồi ức, cười đen tối với Kiều bang chủ: "Hóa ra, bang chủ ngươi là có mục đích từ trước!"
"Sở dĩ ta đem cô ấy ôm về nhà ta, là vì ta muốn đợi ngươi đi làm về sẽ đưa lên chỗ ngươi, để ngươi an ủi, chăm sóc cô ấy." Kiều bang chủ giải thích như vậy.
Tôi tạm thời tin lời hắn, hồi ức lại tiếp.
Tới gần chiều hôm qua, Sài Sài tỉnh.
Sau đó, Kiều bang chủ đem chuyện vừa rồi kể lại, còn cả bộ mặt thật của tên giáo sư đại học kia, tất cả đều nói cho nó.
Đầu tiên, Sài Sài sửng sốt. Một lúc sau, nó chui đầu vào trong chăn, khóc thật to.
"Ta không khóc!" Sài Sài phủ nhận.
"Ngươi khóc" Kiều bang chủ lẳng lặng nói ra sự thật.
"Tao mới mặc kệ mày có khóc hay không, tao muốn nghe phần mấu chốt!" Nói tới đây, máu tôi đã bắt đầu sôi trào.
Kế tiếp, Sài Sài khóc hỏi Kiều bang chủ, vì sao nó luôn xúi quẩy như vậy, vì sao đàn ông gặp được đều là loại biến thái, chẳng lẽ là do nó có vấn đề sao?
Kiều bang chủ an ủi nó, nói không có đâu a, ta cảm thấy ngươi thật sự rất tốt.
Sài Sài hỏi: "Vậy tại sao lại không có người bình thường nào thích ta?"
Kiều bang chủ nói, ai nói vậy, có ta thích ngươi.
Sài Sài ngẩng đầu, nhìn Kiều bang chủ một lúc lâu, cuối cùng nghẹn lại một câu.
Nàng nói, ngươi cũng không tính là đàn ông bình thường đi.
Tôi nghi ngờ Kiều bang chủ có ý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bởi lời nói tiếp theo của hắn.
Hắn nói, bình thường hay không, ngươi thử rồi sẽ biết.
Sài Sài vừa nghe, cảm thấy lời này xác thực là có lý.
Cho nên, nó đáp lại một câu.
Nó nói, vậy liền thử đi.
Nghe đến đó, mông tôi bắt đầu co rút mãnh liệt, đôi mắt phấn khích mở to.
Rốt cục đến rồi, phần hấp dẫn người ta rốt cục đến rồi.
Tiếp theo, Sài Sài nói: "Sau đó, chúng tao liền làm rồi."
Tôi tiếp tục kích động chờ đợi, máu nóng quay cuồng, sôi như đun cháo.
Nhưng tiếp sau đó, Sài Sài nói: “Tiếp theo, mày liền đến rồi.”
"Khoan đã!" Tôi như bị dội một thùng sơn trắng, mặt mũi trắng bệch: "Đoạn giữa kia thì sao?"
"Tự mình tưởng tượng." Sài Sài cùng Kiều bang chủ hai miệng một lời.
Trong nháy mắt, tôi hóa đá, hóa lửa, hóa gió, hóa thành sấm sét.
Sau đó, tôi bắt đầu một loạt các động tác đấm ngực dậm chân, đập đầu vào tường, tê tâm liệt phế rít gào.
Không phúc hậu, hai người này rất không phúc hậu!
Giống như phim chiếu trên TV, hai diễn viên nam nữ do dự nửa giờ, khó khăn lắm mới tới thời khắc mấu chốt, lúc người xem ngừng trệ hô hấp, màn ảnh bỗng nhiên tối sầm, một đêm cứ thế qua đi.
Quả thực là làm nhục chỉ số thông minh cùng dung lượng não bộ của người xem.
Mà Sài Sài cùng Kiều bang chủ, hiện tại chính là làm chuyện như vậy.
Nước mắt tôi từ hốc mắt chuyển qua chuyển lại.
"Ta thật lãng phí thời gian trên người các ngươi..." Tôi xem đồng hồ, nói chính xác giờ giấc: "Lãng phí 36 phút 14 giây, kết quả cuối cùng chỉ có một câu "làm rồi". Các ngươi bảo ta làm sao chịu nổi chuyện này, làm sao chịu nổi đây?!"
"Tụi tao lại không có cầu mày nghe." Sài Sài cùng Kiều bang chủ hợp tình hợp lý.
Tôi không phải không thừa nhận, lời của bọn họ thật sự có lý.
Tôi không còn sức bác bỏ.
Hiện tại trước mắt, Sài Sài cùng Kiều bang chủ kết thành một mặt trận thống nhất, tôi lẻ loi một mình, tình hình thật là bất lợi.
Nhưng là, đừng hốt hoảng, Hàn Thực Sắc tôi đây đầy một bụng mưu mô.
Cho nên, tôi thư thả nói: "Như vậy, các ngươi bây giờ là đang qua lại?"
"Đương nhiên không phải!" Sài Sài trả lời như đinh đóng cột.
"Đương nhiên là phải!" Kiều bang chủ càng so với nàng thập phần chắc chắn.
Tôi thản nhiên hé môi mở miệng, cười nham hiểm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi.
Bất đồng sẽ nảy sinh vết nứt.
"Vì sao không phải?" Ánh mắt Kiều bang chủ thâm trầm lại.
"Chúng ta chẳng qua là vận động trên giường một hồi, bản chất quan hệ cũng không có biến đổi gì." Sài Sài dùng lý do này xua đuổi hắn.
"Biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất[1], vậy nên ý của ngươi là nếu chúng ta làm thêm vài lần nữa, lúc đó quan hệ chúng ta mới có thay đổi, đúng không?" Kiều bang chủ ánh mắt băng lãnh: "Như vậy, liền làm đi."
Thật quá tốt!
Mục đích của tôi đã đạt tới.
Tôi vội vàng tìm kiếm ghế ngồi cùng trà nước, hạt dưa.
Đang lúc tôi đắm chìm trong vui sướng được quan sát trực tiếp hiện trường AV, Kiều bang chủ lạnh lùng liếc tôi, làm tôi sợ tới mức ngón chân thiếu chút nữa bị rút gân.
"Nếu về sau còn muốn đến ăn chực, như vậy trong vòng mười giờ, đừng đến đây quấy rầy." Kiều bang chủ đi tới phía tôi, trên mặt giá buốt, nắm lấy cổ áo của tôi, ném tôi ra ngoài cửa.
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Tôi vuốt cái bụng đã dán vào cột sống của mình.
Tôi nghe những tiếng kêu kiều diễm trong phòng kia làm cho lòng người ngứa ngáy.
Tôi vô cùng bi thương.
Vốn muốn đi tìm Đồng Diêu ăn chực, ai ngờ thư ký hắn lại nói cho tôi biết, đêm nay hắn có tiệc xã giao.
Không có biện pháp, tôi chỉ có thể cô đơn lẻ bóng đi vào quán mỳ nhỏ trong khu nhà, gọi một bát mì thịt bò.
Sau khi bát mỳ được mang đến, tôi phát hiện, gần đây lòng người thật nhiều thay đổi, mỗi người ai cũng không phúc hậu.
Ý tôi là, bát mì thịt bò trước mặt, chỉ có vài mẩu thịt bò vụn.
Tôi cẩn thận dùng đũa đem mẩu thịt bò bới lên, run rẩy bỏ vào trong miệng.
Ai ngờ cũng không đủ nhét kẽ răng mà tôi lười đi trám kia nữa.
Không còn cách nào khác nữa, tôi chỉ có thể múc một thìa lớn ớt trong hộp trên bàn, bỏ vào bát mì.
Mẹ ơi! Nhiều ớt như vậy, sáng mai hoa cúc nhỏ của tôi xác định chắc chắn sẽ cay đến vừa đỏ vừa sưng.
Có lẽ ý thức được chính mình cắt xén nguyên liệu là không phúc hậu, cho nên, bà chủ cùng ông chủ cửa hàng mì bắt đầu ở trong quán biểu diễn hài kịch miễn phí - cãi nhau.
Cặp vợ chồng trong quán nhỏ này, ngoại hình chân chính bổ sung cho nhau.
Bà chủ quán thoạt nhìn là đại diện cho Trung Quốc mới sau khi cải cách.
Dáng người to lớn, lưng hùm vai gấu, rất giống một Mẫu Dạ Xoa.
Đặc biệt cái bộ ngực kia, phỏng chừng to giống như đầu tôi vậy.
Mà ông chủ như sinh ra ở thời kỳ thiên tai nghiêm trọng.
Tay nhỏ, chân nhỏ giống như ngọn cỏ lau, chỉ chút gió thổi là gục ngã.
Tôi vừa ăn, vừa vểnh tai nghe bọn họ cãi nhau, không bao lâu, cũng hiểu được sơ sơ phần nào.
Thì ra, vừa rồi khi tính sổ sách, bà chủ giảm giá 80% cho một anh chàng đẹp trai.
Ông chủ thấy bất bình, trách bà làm bại gia.
Mà bà chủ cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức phản kích, nói ông chủ còn luôn cho mấy cô gái đẹp ăn miễn phí.
Nghe đến đó trái tim bé nhỏ của tôi bắt đầu chảy máu.
Mỗi cuối tuần, tôi đều tới nơi này ăn, vậy mà ông chủ chẳng miễn phí lấy một lần.
Hàm ý này như thế nào, quả thật không cần nói cũng biết.
Tổn thương lòng tự trọng quá đi!
Lúc tôi hổn hển che mặt, xì xì lau nước mũi, lặng lẽ lau nước mắt khóc, thì cuộc chiến của ông chủ cùng bà chủ đã thăng cấp rồi.
Ông chủ đem sổ sách ném lên bàn, mắng bà chủ: "Bà là phụ nữ đã có chồng, sao cứ tự mình cho là đúng vậy? Mỗi ngày đều đứng trước cửa hàng, cũng không soi lại thân hình có bao nhiêu thịt, béo thành một đống. Chúng ta là cửa hàng mì thịt bò, bà cứ đứng ở đó như vậy, người khác còn tưởng đây là quá bán thịt lợn."
Bà chủ cửa hàng còn dữ hơn, đem dao thái cắm xuống trên quầy, tay chống nạnh chửi bới: "Ông nói tôi, vậy còn ông, nửa thân dưới còm cõi như que tăm, mỗi lần ra vào không được ba giây đã teo tóp lại, ông mới không phải đàn ông đấy!"
Ông chủ bị nói trúng chỗ đau, tức khắc mỗi mạch máu trên mặt đều muốn nổ tung, mặt hắn đỏ giống y như thìa ớt tôi vừa mới múc vậy.
Sau đó, ông chủ giơ tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, sử dụng sức mạnh của cả đời, cho bà chủ một cái bạt tai.
Nhất thời, tinh thần người xem kích động phẫn nộ.
Tuy rằng ông chủ là người đàn ông có tiểu đệ đệ yếu như que tăm, nhưng mà, hắn vẫn là đàn ông.
Tuy rằng bà chủ có dáng người đô vật không giống đàn bà, nhưng là, bà chủ chung quy vẫn là phụ nữ.
Đàn ông sao lại có thể đánh phụ nữ chứ?!
Mọi người đều chỉ trích hành động của ông chủ không có tác phong đàn ông.
Nhưng là, chúng ta đều coi thường bà chủ rồi.
Chỉ thấy bà chủ rống một tiếng sư tử hống: "Cái đồ con rùa nhà ngươi! Bà đây hôm nay phải ép chết ngươi!"
Chúng tôi nghi hoặc rồi.
Lúc mọi người tức giận sinh lời ác độc, bình thường đều nói ta muốn đâm chết, giết chết, chém chết, có lẽ cả đấm chết chỗ nào của người nào đó.
Nhưng là, ép chết là chuyện thế nào đây?
Bà chủ nhanh chóng giải thích nghi ngờ của mọi người.
Chỉ thấy bà ta trợn hai mắt, hai bàn tay cường tráng có lực duỗi ra, phút chốc nâng đầu của ông chủ, hướng về phía bộ ngực đầy mỡ của mình mạnh mẽ nhấn vào
Ông chủ đáng thương! Mắt, mũi, miệng của hắn đều chôn trong bộ ngực giống gò núi kia.
Ông chủ gầy yếu, không ngừng vung tay chân như gậy trúc kia đấu tranh giãy giụa.
Nhưng mà, giãy giụa cũng không làm nên điều kỳ tích.
Bà chủ liều chết đưa mặt hắn ép trước ngực mình, không để một chút khe hở.
Tiếng kêu rên trầm thấp mà sắc bén của ông chủ từ trong bộ ngực lớn của bà chủ phát ra.
Gân xanh trên cổ của ông chủ không ngừng nhúc nhích như con giun.
Thảm án giằng co ba phút đồng hồ.
Trong lúc chúng tôi trợn mắt há mồm, biểu thị kinh ngạc vô cùng, thì động tác giãy giụa của ông chủ cũng từ từ nhỏ lại.
Chân tay hắn co rút một trận, cuối cùng yên lặng.
Chúng tôi không thể không thừa nhận, bộ ngực của bà chủ, tuyệt đối có thể sánh hung khí giết người đệ nhất thiên hạ.
Lực sát thương kia, thực sự là không khác gì với huyết trích tử.
Bà chủ buông ông chủ ra.
Mà lúc này ông chủ như hóa thành một bãi nước bùn, cứ thế mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Mọi người tập trung nhìn, ông chủ hai mắt đã nhắm nghiền, sắc mặt xanh tím, như đã đi về cõi tiên rồi.
Bà chủ thở sâu, cố giữ bình tĩnh, vò ngực chính mình.
Tiếp theo, nàng ngồi xổm cạnh chồng, dễ dàng ôm lấy ông chủ, nhẹ nhàng đem khiêng trên vai, bỏ lại một câu: "Ta đi tự thú, người đi cuối cùng nhớ khóa cửa cho ta."
Tiếp theo, bà chủ khiêng chồng, bước nhanh đi đến đồn công an.
Mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất nơi góc đường, chúng tôi mới hồi phục tinh thần, để lại tiền, chen lấn chạy ra khỏi nơi xảy ra án mạng.
Trong đó, tôi là người chạy trốn nhanh nhất.
Khi chạy trốn, tôi có thói quen, luôn thích vừa chạy vừa quay lại phía sau nhìn.
Cho nên, tôi thường xuyên xô vào một ít đồ vật này nọ.
Có lúc là cây cối, khi là cột điện, cũng có thể là người.
Mà hiện tại, tôi vừa khéo đụng ngã, đè lên một người.
Lỗ tai phải tôi bị va chạm nghiêm trọng, nghe vang tiếng "ong ong"
Nhưng ngay sau đó, tôi cảm thấy thật quen thuộc.
Tôi rất quen thuộc với lồng ngực người này.
Bá đạo, nội liễm, còn có một hơi thở thần bí đen tối.
Chẳng lẽ nào...
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, tốc độ này, chậm chạp đến mức cổ tôi kêu lên răng rắc.
Quả nhiên, Vân Dịch Phong đã lâu không thấy đang đứng trước mặt tôi.
"Ngươi đang chạy cái gì?" Vân Dịch Phong nâng chân mày có độ cong lợi hại của mình lên.
"Trong quán nhỏ phía trước, bà chủ dùng ngực mình ép chết ông chủ." Tôi thành thật trả lời.
Nghe vậy, đôi mắt chim ưng của Vân Dịch Phong bỗng xuất hiện vài tia cười thích thú.
"Ngươi biết không?" Hắn nói: "Ở cạnh ngươi, luôn có những chuyện kỳ quái phát sinh."
Tôi thật sự không làm rõ được, những lời này đến tột cùng để khen ngợi hay châm chọc.
Kết quả là tôi chỉ có thể mỉm cười.
Nhưng là, trầm mặc như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Cách một lúc lâu, tôi liền bắt đầu chào hỏi như bạn bè, cười cười hỏi hắn: "Dạo này mọi việc thế nào? Những chuyện giang hồ đường phố xử lý có thuận lợi không? Có ôm được cô nàng nào tốt ko? Ngươi hôm nay đến đây là làm việc hả?"
Vân Dịch Phong híp đôi mắt lại, tròng mắt như mang ngọn lửa đang thiêu đốt.
Hắn đem một đống vấn đề trả lời: "Ta gần đây mọi việc không tồi, Những chuyện giang hồ đường phố xử lý thuận lợi, cô gái tốt đều bị người khác ôm rồi, còn có... Ta hôm nay, là cố tình đến tìm ngươi."
"Cố tình đến tìm ta?" nguy hiểm, có nguy hiểm. Tôi bắt đầu di chuyển từng bước rời xa hắn, nhưng trên mặt vẫn bình thản: "Vì sao cố ý tìm ta? Là Dịch Ca có đồ gì nhờ ngươi giao cho ta sao? Sẽ không đâu, tối hôm qua ta mới cùng hắn liên lạc qua, hắn không có nhắc tới chuyện này mà?"
"Cuối tuần trước, chú Tần đi Malaysia, hơn nữa, dự định ở đó tĩnh dưỡng vài năm." Vân Dịch Phong không nhắc tới vấn đề của tôi, mà tự nhiên nói ra như vậy.
Hắn hơi cúi thấp đầu, sống mũi cao thẳng, chóp mũi hơi nhọn, mang khí thế sắc bén.
"Cho nên...?" Tôi cảm thấy được cổ họng mình bắt đầu run run.
"Khi ông ta không ở đây, ta nghĩ mình có thể làm được chút hành động không hợp lý." Vân Dịch Phong mặc bộ đồ màu đen, nhìn qua nổi bật phi phàm.
Nhưng là giờ phút này, trong mắt tôi, hắn chính là một con báo nguy hiểm.
Con báo đen, có da lông sáng bóng cao quý, còn có một đôi mắt tinh tường muốn cắn người.
"Hành động không hợp lý?" Tôi đang làm cái giãy giụa cuối cùng của người sắp chết "Ví dụ như là?"
"Ví dụ như, ta lần trước không phải nói muốn nhốt ngươi sao?" Đáy mắt Vân Dịch Phong thâm trầm: "Như vậy bây giờ có thể thực hiện rồi."
"Ngươi nằm mơ!" Sau khi nói xong, tôi xoay người, chuẩn bị phát huy lăng ba vi bộ của mình, cấp tốc chạy đi.
Nhưng bất hạnh là, cổ áo tôi, lại bị Vân Dịch Phong túm được.
Tôi bắt đầu hoài nghi bộ dạng mình có phải hay không rất giống mèo, nếu không tại sao ai cũng đều thích tóm áo tôi.
Vân Dịch Phong bắt tôi như một con mèo, nhấc tới trước chiếc xe hắn đậu ven đường, tiếp theo, mở cửa xe sau, quăng tôi như quăng một túi rác rồi ung dung đi vào.
Quả thật hắn không coi tôi là phụ nữ!
Tôi ngã sấp xuống như chó ăn phân, vất vả lắm mới đứng lên được, lại phát hiện, Vân Dịch Phong ngồi ở ghế trước đã muốn khởi động xe.
"Ngươi đây là muốn mang ta đi đâu?" Tôi xoa mông, nén đau hỏi.
"Con tin phải có tự giác của con tin, không cho ngươi nói chuyện thì phải biết giữ im lặng." Vân Dịch Phong nói.
"Vì sao ngươi phải bắt cóc ta!" Tôi tức giận, ngực run rẩy: "Chẳng lẽ cả ngày của ngươi thật sự quá nhàm chán sao?"
"Đúng vậy, tuy rằng khi ở cùng ngươi, ta gặp phải rất nhiều chuyện. Nhưng là khi ngươi đi rồi, một ngày quả thật nhạt nhẽo, buồn tẻ. Cho nên, ta muốn nhìn xem, cùng ngươi ở một chỗ, còn có thể xảy ra chuyện gì." Tuy vị trí của tôi bây giờ không nhìn thấy mặt Vân Dịch Phong, nhưng tôi có cảm giác, khóe miệng của hắn nhất định đang giương cao.
Lúc này, xe chạy đến một trạm giao thông.
Tôi vội vàng vỗ kính, hô to cứu mạng với cảnh sát giao thông.
Vân Dịch Phong thản nhiên nói: "Vô dụng thôi, thủy tinh này là đặc chế, người ở bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy ngươi."
Nghe vậy, hai mắt tôi bắt đầu tỏa ra lửa giận u ám.
Vân Dịch Phong này, chân chính là kẻ ăn no không tiêu.
Tôi nghiến răng kèn kẹt, chân cọ xát hai cái, tiếp theo, lấy đà một cái, từ phía sau đánh về phía Vân Dịch Phong, hai tay ghìm cổ hắn, sau đó "ngao ngô” một tiếng, miệng hạ xuống bờ vai hắn, dùng hết sức cắn.
Ngay lập tức, xe dừng lại.
"Mau buông tay" Vân Dịch Phong trầm tĩnh ra lệnh.
"Buông cái đầu ngươi!" Tôi nói: "Ta hôm nay sẽ cho ngươi không thể lái xe được!"
Đôi mắt chim ưng của Vân Dịch Phong tối lại, phút chốc thoát khỏi tôi.
Sau đó, hắn rời buồng lái, xuống xe, mở thùng xe phía sau, lấy ra băng dính cùng dây thừng.
Tôi thấy tình hình không ổn, vội vang muốn khóa cửa xe lại.
Nhưng mà chậm mất một bước, Vân Dịch Phong kéo cửa xe phía sau, vọt tiến vào.
Hắn muốn dùng dây thừng trói chặt hai tay hay chân tôi, muốn dùng băng dính che miệng tôi lại.
Tên đàn ông khốn kiếp này, lại có thể hoàn toàn không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.
Sức lực của tôi cùng hắn, căn bản là khác nhau quá lớn.
Tôi không duy trì được bao lâu, liền chịu thất bại.
Mắt thấy đôi cánh của mình sẽ bị trói lại, mắt thấy sẽ không còn có được tự do, tôi quyết tâm, trong nháy mắt thực hiện một quyết định.
Tôi giống bà chủ, hai tay nâng đầu Vân Dịch Phong.
Sau đó, tôi dùng hết sức đưa đầu hắn ấn lên trước ngực.
Tên đàn ông xấu xa, chết này, chết này, chết này!
Bà đây cũng muốn dùng ngực ép chết ngươi!
[1] Quy luật lượng – chất:
(link: vi.wikipedia.org/wiki/Quy_lu%E1%BA%ADt_l%C6%B0%E1%BB%A3ng_-_ch%E1%BA%A5t)
Quy luật lượng - chất hay còn gọi là quy luật chuyển hóa từ những thay đổi về sự thay đổi về lượng thành những sự thay đổi về chất và ngược lại là một trong ba quy luật cơ bản của phép biện chứng duy vật trong triết học Mác - Lênin, chỉ cách thức của sự vận động, phát triển, theo đó sự phát triển được tiến hành theo cách thức thay đổi lượng trong mỗi sự vật dẫn đến chuyển hóa về chất của sự vật và đưa sự vật sang một trạng thái phát triển tiếp theo. Ph.Ăng-ghen đã khái quát quy luật này: Những thay đổi đơn thuần về lượng, đến một mức độ nhất định, sẽ chuyển hóa thành những sự khác nhau về chất
Ta là Thực Sắc Ta là Thực Sắc - Tát Không Không