Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Ta Đáng Giá Như Vậy Sao.
hủ Cung thân vương, một thị vệ đi vào quỳ xuống nói:
- Bẩm Cung thân vương, thuộc hạ đã tìm khắp các lầu xanh trong thành nhưng không có người mà ngài cần tìm, ngoài ra thuộc hạ còn thu thập được những thứ này từ người của Tuyết thân vương.
Hắn đưa lên một sấp giấy, Phong Trần lật lật, chàng cười lạnh, phải để chính tay Tuyết đệ phát họa xem ra nàng hết đường chạy rồi, chàng rút ra một tấm giữ lại rồi nói:
- Sao ra nhiều bản cáo thị khắp nơi, ai tìm được nàng thưởng một vạn vàng, còn nữa không được tổn thương dù là một sợi tóc của nàng, phải đưa nàng về an toàn biết không.
- Vâng.
Phủ Tuyết thân vương, một thị vệ lên tiếng:
- Bẩm Tuyết thân vương, người mà ngài tìm không có ở các thanh lâu, các bà chủ ở đó nói chưa bao giờ thấy nàng.
Hắn đánh cái bàn vỡ làm tư, giận dữ quát lớn:
- Lục soát toàn thành cho ta, nhất định phải tìm ra người, phải mang về lành lặn không thương tổn rõ chưa.
- Dạ rõ.
A đầu thối, để ta tóm được ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, hắn đạp cái ghế lăn long lóc, cơn tức giận này không có cách nào nguôi.
Phủ Điền thân vương, lão quản gia sợ hãi nói:
- Bẩm Điền thân vương, cô ta không phải nha hoàn ở trong phủ, Hỷ Ngân nói chỉ biết cô nương ấy tên Lệ Chi Tâm.
Điền thân vương mặt mày tái nhợt ngồi ôm bụng ở ghế, toàn thân mệt mỏi vô lực, chàng nhỏ tiếng:
- Ra ngoài tìm cho ta.
- Vâng.
Dám mang nữ nhi hồng của ta làm mồi nhử để xổ ta, nữ nhân chết tiệt, ta sẽ cho ngươi nếm lại mùi vị giống như ta.
Chi Tâm từ quán trọ đi ra, đập vào mắt cô là tờ cáo thị ở trên tường, chữ thì không đọc được nhưng tấm hình vẽ kia là cô chứ ai, cái này không phải truy nã trong truyền thuyết phim cổ trang đấy chứ, cô lén lén lút lút ở một bên nghe ngóng tình hình.
Mọi người xầm xì to nhỏ:
- Tiền thưởng một vạn vàng luôn đấy.
- Số tiền lớn như vậy sống sung sướng cả đời là cái chắc.
- Cung thân vương và Tuyết thân vương đưa ra giá bằng nhau, nhưng việc bắt người có vẻ khó nha.
- Chỉ có cách đánh thuốc mê thôi.
Chi Tâm lè lưỡi, cô không dám trở về tiểu lâu nữa, ta đáng giá vậy sao, chậc chậc, mình quả thật ăn trúng cái gì mà lá gan lớn đến mức chọc giận các vị thân vương thế này.
Cô đi ra tường thành, nhìn đám lính giữ từng người lục soát, xem mặt, thế kia chắc là không thể ra ngoài được rồi, cô lại nhìn những ăn mày tụ tập một chỗ, nhìn họ không có nhà, không có cơm ăn lòng cô nặng trĩu, thầm chữi rủa, con mẹ mấy người đem tiền đi cứu khổ cứu nạng còn tốt hơn đi tìm 1 người đó.
Cô thở dài nghĩ đến một chuyện, sau đó rời đi, cô trèo qua tường, lén lút đi vào bên trong, có người không muốn cô chết, có người muốn cùng cô giải quyết một chuyện, cô nuốt nước miếng rút cây trâm ở trên tóc xuống, tóc dài xõa ra, cô hét lớn:
- Cung thân vương, ta muốn gặp ngươi.
Thị vệ đến rút kiếm đe dọa:
- Ngươi là ai? Cung thân vương là người ngươi muốn gặp là gặp được hay sao hả?
- Ta là người trong tấm cáo thị, Cung thân vương gặp hay không gặp.
Một tên thị vệ dở cáo thị ra nhìn, hắn lập tức chạy đi, Chi Tâm muốn từ của chính đi vào nhưng sợ gặp phải người của tên Tuyết thân vương nên phải leo tường, nàng nhìn cái người đang tiến về chỗ mình, chàng hai tay nắm hờ sau lưng tiêu sái bước tới mỉm cười nói:
- Mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau.
Nàng hừ lạnh đem cây trâm đưa lên cổ nói với giọng lãnh ngạo:
- Ngươi có hay không sẽ nuốt lời, mạng của ta giá một vạn vàng, đem 1 vạn vàng đi chia cho ăn mày trong thành, ta ở đây thí cái mạng cho ngươi.
Phong Trần bật cười, nàng quả thật không tầm thường chút nào, ai nói hắn muốn mạng của nàng chứ, hắn chỉ muốn nàng bồi thường cho hắn.
- Người tới mang một vạn vàng đi chia cho ăn mày trong thành.
- Dạ, thân vương.
Hắn bước hai bước sau đó nhanh như chớp đã ở sau lưng nàng, tay nắm lấy cổ tay nàng khiến nàng đau buôn cây trâm ra, nàng trừng mắt dãy ra nói lớn:
- Ngươi buôn ta ra, muốn chém muốn giết thì làm lẹ đi, ta không rảnh cùng ngươi đôi co.
- Ai nói ta muốn giết nàng.
Hắn ôm nàng từ phía sau hít hương thơm từ nàng, nhẹ nhàng cuối đầu liếm lên cổ nàng, nàng nổi da gà dơ chân đạp lên chân của hắn hét rống:
- Ta đạp chết cái tên háo sắc nhà ngươi.
- Ui da... đau quá... nàng... nàng...
Nàng dẫy ra khỏi vòng tay hắn, hắn nhăn nhó cười khổ, nữ nhân nhỏ bé này quả thật rất hung dữ.
Nàng ửng đỏ cả mặt, tay sờ lên cổ tức tối nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta hả?
- Ngủ cùng nàng.
Nàng nổi điên hét to:
- Đồ điên, muốn ngủ thì đi tìm nương tử của ngươi đó tìm ta làm gì?
Mặt hắn đen lại, nàng dám chữi ta, hắn nheo đôi mắt khó chịu nói:
- Ta không thú nương tử.
- Vậy thì đến thanh lâu tìm kỹ nữ đi.
- Nàng không phải kỹ nữ sao, lúc ta gặp nàng ở thanh lâu còn gì.
Những lằn chớp xoẹt xoẹt từ nàng bắn ra, nàng hét lên khiến hắn giật mình:
- Con mắt nào của ngươi nhìn ta thành kỹ nữ, trinh tiết của ta chỉ có tướng công của ta mới được lấy, ngươi nằm mơ.
Hắn nghĩ lại, ngày đó nàng ở đâu liền xuất hiện bên hắn, khi hắn tỉnh lại thấy hắn ôm nàng, có phải hay không trời ban nàng cho hắn. Hắn nhìn nàng, đôi mắt và tiếng lòng khẳng định nàng phải là của hắn.
Một thị vệ từ cổng chạy vào kính cẩn nói:
- Bẩm Cung thân vương, Tuyết thân vương đang tiến đến phủ đòi người a.
Phong Trần liếc sang điềm tỉnh nói:
- Nhanh như vậy sao, được rồi ngươi lui xuống đi.
- Dạ.
Hắn quay đầu lại thì giật mình, tiểu mỹ nhân của hắng đang trèo tường thoát ly, nàng cố thế nào cũng không trèo qua được, nàng quay đầu lại thì thấy hắn nắm váy nàng giữ lại, hắn mỉm cười nói:
- Ngoan nào mèo con, mau xuống đi, có ta ở đây sẽ không ai tổn thương nàng.
Mặt nàng co lại tay buôn ra ngã xuống được hắn ôm trọn, nàng vùng ra nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu.
Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc - KhôngThởĐược