Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phụng Phụng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 634 / 1
Cập nhật: 2022-06-04 17:48:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Ta Và Ngươi Ko Thể Là Huynh MuộI!
ữ tử trước mắt như nghe thấy Thiên Mỹ nàng nói thì quay hẳn mặt ra, hơi kích động
- Lạc nhi? ( tên Mỹ tỷ ở Thanh đảo là Lăng Tiểu Lạc )
- mẫu.... mẫu thân? - Nàng nhíu nhíu my tâm, khuôn mặt 5 phần khó tin, 4 phần kích động, 1 phần còn lại chính nàng cũng ko rõ.
Nữ tử đó bỗng dưng ôm lấy nàng
- Lạc nhi, cuối cùng mẫu thân cũng tìm được con!
Nữ tử nói xong ko lâu thì 1 cảm giác lành lạnh trên cổ khiến nàng ta khẽ rùng mình.
Thiên Mỹ nhếch mép, à, nàng biết 1 phần còn lại là gì rồi! Hoài nghi.
- ngươi là ai?- 2 người vẫn trong tình trạng ôm chặt nhau, chỉ là Thiên Mỹ khuôn mặt lạnh tanh, tay cầm chủy thủ ghé vào gáy nữ tử kia
- hắc, thật đúng là nữ nhi Lăng Thanh Tâm, cơ trí quá! - nữ tử đó cười 1 tiếng
- nói, ngươi là ai? - Nàng tiếp tục gằn giọng
- sao ngươi biết ta ko phải Lăng Thanh Tâm? - Nàng ta vẫn tiếp tục kiểu 1 người hỏi, người kia cũng hỏi theo.
- ha, đâu ra nữ nhi và mẫu thân khuôn mặt giống nhau như song sinh thế? Ít nhất khác 1 chút, ta còn mang 1 dòng máu của phụ thân cơ mà? - Thiên Mỹ giọng điệu trào phúng nói
- ta tên Thúy Kiều! - nàng ta nói
- hở? - Thiên Mỹ đơ mặt. Thúy Kiều á? Buồn.... cười quá! Thật sự sợ đấy, nàng ko nghĩ trong cái tên này có thể ở đây.
- ngươi họ gì?
- ta là Vương Thúy Kiều!
- hắc hắc, trùng hợp đến khó tin! - Thiên Mỹ buông nàng ta ra, cười cười
- trùng hợp cái gì? - Vương Thúy Kiều nhăn my, khó hiểu nói
- ko, tại sao ngươi giả mạo mẫu thân ta? - thu lại vẻ ngả ngớn, nàng nghiêm túc hỏi
- chỉ là thử thôi! - Vương Thúy Kiều cười hắc hắc 2 tuếng rồi ngại ngùng nói - nhưng ko ngờ ngươi dễ dàng nhận ra như vậy!
- ngươi sao lại biết ta?
- tỷ tỷ ta, muốn ta tới nói với ngươi! - Vương Thúy Kiều thâm thúy nhìn nàng, con ngươi ra vẻ nghiêm túc
- tỷ tỷ ngươi?
- ân, Nhu tỷ! - nàng ta gật đầu
- Nhu nhi? - tại sao Nhu nhi lại làm vậy? Sắc mặt Thiên Mỹ ngày càng âm trầm
- tỷ ta nói, ngươi và hoàng thượng Trân.... Trân... cái quái gì đó là huynh muội? - Vương Thúy Kiều khó khăn nhớ lại cái tên, tiếp tục nói - nàng nói ngươi, nên ở lại đây, tránh xa tên đó.
" BÙM " _ trong đầu nàng phát ra 1 tiếng nổ, cái gì Trân Ngọc quốc hoàng thượng cùng nàng chi huynh muội? Ko tin, lời nói này thực như đùa.
Thấy Thiên Mỹ hiện ra trên mặt cực kỳ khó tin, Vương Thúy Kiều xua tay trước mặt nàng, lo lắng hỏi
- này, ngươi sao vậy?
- ngươi.... nói giỡn đúng ko? Ngươi và Nhu nhi khác... họ! - như nhìn thấy ánh sáng, ừ, đúng vậy. Nghe là Nhu nhi tên là Mộng Lạc Nhu, đây là Vương Thúy Kiều, khác họ. Đúng, khác họ!
- Nhu tỷ từ khi mới sinh ra đã được phán cả đời là thần nữ, là phúc tinh cứu mạng. Từ lúc 3 tuổi đã cùng quận chúa Lăng Thanh Tâm đi Trân Ngọc quốc. Truyền thống của Thanh đảo, ai được phán là thần nữ, mang tấm thân trong sáng thì phải theo họ Mộng! - Vương Thúy Kiều xổ ra 1 tràng, thao thao bất tuyệt với nàng, chủ yếu là, Nhu nhi là 1 thần nữ thuần khiết.
Vương Thúy Kiều xoay ra tính tiếp tục nói thì lại chẳng thấy bóng dáng Thiên Mỹ đâu cả, đành nhún nhún vai cho qua. Tay lấy mặt nạ da người tinh xảo trên mặt ra, nàng khẽ cười
- tiểu thư, Nhu nhi hết nhiệm vụ của mình rồi!
Chánh cung Thanh đảo.
Thiên Mỹ tức tối chạy vào. Thì ra lúc nàng tỉnh, thần sắc mọi người ảo não ra vì cái này? Ra chuyện xưa của nàng vốn được kể rồi mà nàng lại ko biết, hay thật.
Trong lòng nàng khẽ cười lạnh, Hàn Bảo Phong, hắn cư nhiên tâm tình bị lạc rồi, để nàng cho hắn thấy rõ, 2 người ko phải huynh muội!
RẦM! _ cửa chánh cung 1 phát bật ra do cú đá phẫn nộ của nàng. Thiên Mỹ tức giận đi vào
- tiểu Mỹ, có chuyện gì? - hắn khẽ nhíu my tâm, nàng lại gây chuyện sao?
Thiên Mỹ cũng chẳng nói gì, tay cầm chủy thủ rạch 1 bên tay kia ra. Nhất thời kiến mọi người phát hoảng
- nàng làm cái gì vậy? - hắn khó hiểu đứng dậy nắm tay cầm chủy thủ của nàng
Thiên Mỹ lại giật tay ra, gằn từng chữ
- Hàn Bảo Phong! Ngươi để yên đó! - nói rồi lấy tay bị thương lên liếm 1 cái, hình như đang phân tích mùi vị? Cái hành động này làm ko khí trong phòng tụt xuống kinh khủng. Chắc chắn là do Hàn Bảo Phong đứng trước mặt nàng. Mọi người trơ mắt nhin đầu sỏ gây chuyện vẫn đang liếm vết thương như con mèo.
Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên, tay lại nắm lấy tay Hàn Bảo Phong, lại rạch trên tay hắn 1 đường, tiếp tục cúi đầu xuống liếm vết thương đó. Cư nhiên mọi người ko hiểu chuyện gì, chỉ có thể bất động xem màn kịch đau tim này.
Thiên Mỹ ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, rõ ràng từng chữ nói, khuôn mặt cực chắc chắn
- Hàn Bảo Phong, ta chắc chắn 1 điều, ta và ngươi, kiếp này, ko là huynh muội, chỉ có thể là phu thê!!!
Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Phụng Phụng Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu