Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Phụng Phụng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 634 / 1
Cập nhật: 2022-06-04 17:48:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: NgoạI TruyệN: NhậT Ký HàN BảO Phong
a tên Hàn Bảo Phong. Là lục vương gia Trân Ngọc quốc, người được hoàng thượng sủng ái nhất. Cuộc đời ta là 1 vở kịch bi thảm. Mẫu thân ta vốn là đệ nhất qúy phi, chỉ sau hoàng hậu. Nàng ta vì ghen tị với mẫu thân nên muốn hạ độc người. Người bị điên bị dại, chết 1 cách thảm thương.
Ta luôn vốn là ngây thơ thuần khiết như những đứa bé lên 3 khác. Nhưng rất tiếc, trời sinh ta thông minh, sinh ta trí nhớ cực tốt, để làm gì? Để ta nhớ rõ lúc người chết sao?
Mọi người nói ta là thiên tài, nịnh bợ. Vì phụ hoàng sủng ái ta? Ta ko cần. Ta ko muốn chạm vào cái thứ gọi là hoàng quyền. Ta chỉ quyết định vương phi của ta _ người sẽ theo ta trọn đời ko mang ngọc trên ấn ký.
Thân là đế vương, sẽ rất cô đơn, rất tự phụ, và.... nhàm chán. Cư nhiên ta ko thích chuyện đó. Mẫu thân từ nhỏ luôn nói ta " Phong nhi, sau này con có vương phi, đừng để nàng ấy đi cùng vào trận chiến trann giành hoàng quyền"
Năm ta 12 tuổi, thân thể phụ hoàng suy yếu. Cư nhiên là.... sắp có tân thượng đế?
Có phải do ta được sủng ái nhiều vậy ko? Thái tử, các vương gia đều 1 đêm cùng tiến ám sát ta. Nhưng rất tiếc, ta là ai? Là lục vương gia, mọi người gọi ta " tiểu ma vương khát máu " đó có lẽ là ta chỉ mới 12 tuổi lấy 1 chọi 20? Có phải lúc ta giết người xong thân 1 mảnh huyết sắc?
Có lẽ vậy.
Nhưng dù gì, đừng nghĩ ta ko cho người canh phòng ngủ nhưng Hắc Kim và hơn trăm ánh vệ luôn túc trực bên cạnh.
Nhưng trăm chọi được nghìn người ko? Để bảo vệ tính mạng ta, Hắc Kim đã đưa ta đi.
Nhưng bọn hắn lại đuổi tới, ta cuối cùng bị trọng thương và Hắc Kim lại bắt ta đi trước.
Rất tiếc, vết thương quá nặng, ta ngất đi.... hơi thở rất nhẹ....
Khi tỉnh dậy, ta thấy trước mắt là 1 tiểu nha hoàn khá là thanh tú. Tiểu cô nương này ko biết ta là ai? Chỉ ngồi im lặng đưa chút canh gà cho ta rồi lại may may vá vá.
Đến khi ta hỏi " là ngươi cứu ta? "
Nàng ta chỉ nhẹ cười" ko phải ta, là tiểu thư, người tuy còn nhỏ nhưng tấm lòng lại rất vĩ đại, người đối với ta mà nói, là bồ tát sống!!! "
Bồ tát sống? Trên đời mấy ai được như vậy? Giả dối! Đều giả dối.
Đến khi nha hoàn đó nhìn ra cổng, khuôn mặt trắng bệch, khóe mắt lại ngập nước, thất thanh hô lên " tiểu thư " rồi chạy ra cổng viện.
Là 1 tiểu oa nhi? Oa nhi sao? Có lẽ còn nhỏ nhưng ác độc?
Nhưng, tiểu oa nhi này tại sao lại như vậy? Trên người lam y thấm đẫm huyết sắc, khuôn mặt tiều tụy. Nhưng phải nói là rất xinh đẹp. Ta từng gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng người này, chỉ 14, 15 tuổi đủ làm cái xinh đẹp, cái đệ nhất mỹ nhân, xinh đẹp tới ngàn năm ko có 1 đời người như vậy! Đôi mắt nhắm nghiền, ba ngàn tóc đen xinh đẹp đơn giản tết 1 đường. Xinh đẹp, như tiểu ác ma! Tuy là oa nhi như vậy, tại sao lại bị trâm kim như thế? ra tay tàn độc!
"Ngươi tên gì " tiểu oa nhi đó khẽ mỉm cười
..........
Ta im lặng
" Hàn Bảo Phong"
" vậy, ta gọi là Phong ca ca nha? Muội Tên Thiên Mỹ!!! " oa nhi cười khanh khách, như vẻ rất vui." Huynh muốn ăn canh gà ko??"
Ta nhẹ gật đầu.
Tiểu oa nhi ko nói gì, 1 lúc sau my khẽ động
" Phong ca ca, huynh ngủ rồi sao? "
Ta mới ngớ người, Thiên Mỹ? Có phải Âu Dương Thiên Mỹ? Vô năng phế vật! Bị mù bẩm sinh, ko ngờ lại bị Âu Dương gia hành hạ thảm thương như vậy.
" ân " ko thấy, ta đành lên tiếng
Thiên Mỹ khẽ cười, lảo đảo, rồi.... gục ngã....
Oa nhi này, ko biết nên nói là gì nữa. Ko lo ình trước, còn chạyđi lo cho người dưng.
Ta lại xuống giường, tự tay băng bó, rồi bỏ đi...
Về phủ, ta chỉ âm thầm cười lạnh vậy thôi, kế hoạch trả thù của ta đã sớm hoàn chỉnh.
Mấy ngày sau, ta cư nhiên lại nhớ oa nhi đó. Nhớ cái khuôn mặt tươi cười, vẻ đẹp như tiểu ác ma. Nhưng tấm lòng lại là tiểu tiên tử. Người có hoàn cảnh giống ta....
Bất tri bất giác, ta lại đến thăm nàng. Chỉ là.... tội nghiệp nàng!!
Khuôn mặt Thiên Mỹ ngủ nhìn cực mỹ, xinh đẹp đến ko thở được. Cư nhiên lại dơ tay lên chạm mặt, sờ soạn lung tung." Đủ " khi ta nói mới mỉm cười khanh khách dừng lại, khẽ nhoẻn miệng" Phong ca ca, huynh tại sao lại đi? "
" ta có việc!"
"Vậy sao huynh quay lại "
" ta vốn là người có oán báo oán, có ơn rả ơn! "
" vậy sao? Huynh tính trả ơn ta như thế nào?"
" ta giúp ngươi làm lành vết đâm sâu đó "
" vậy, huynh sẽ đến bôi thuốc cho ta mỗi ngày được ko? "
"......."
"Huynh ko nói là đồng ý nha!"
Vậy.... là ta thực sự mỗi ngày đều đến.
Rồi, Thiên Mỹ cư nhiên muốn được ta bế vận khinh công đi vòng vòng. Ta bất giác nói là sẽ làm mắt nàng sáng lại...
Người thứ 2, người thứ 2 ta tự tay ôm lấy. Cái cảm giác đầu tiên ta ôm 1 người nhỏ bé hơn mình. Nàng nhẹ, nàng gầy, làm ta thương cảm. Ôm nàng nhỏ bé, ta lại có ý muốn bảo vệ nàng.
Tay nàng ấm, như cục bông cầm lấy tay ta, sau 9 năm nghĩ về cái chết của mẫu thân làm tim hay cả cơ thể ta đều trở nên lạnh giá. Tay ta lại được người truyền hơi ấm vào...
Từ tội nghiệp nàng, ta lại thương cảm vì chúng ta như nhau, mất mẫu thân, nhưng ta lại được phụ hoàng sủng ái, nàng cư nhiên bị đánh đập. Ta từ đó chuyển sang phẫn nộ thay nàng, muốn trả thù cho nàng, muốn cho nàng lấy lại công bằng.
Và ta nhờ Khương Uyển Uyển _ thanh mai trúc mã _ nữ nhi người dạy ta khinh công chăm sóc nàng.
Còn ta lại đích thân đi tìm thần y cho nàng.
Trên chặng đường đó, ta lại thẫn thờ, nhớ nàng, nhớ nụ cười thuần khiết của nàng, nhớ cái ôm đó, nhớ bàn tay nhỏ bông bông của nàng.
Ta vốn ko thích lo chuyện đường phố. Cư nhiên lại thấy bán đấu giá 1 viên lam ngọc trân qúy cực đại phẩm. Thiên Mỹ nàng thích xanh lam, nên, ta lại... muốn mua.
Viên lam ngọc đó rất đẹp, chỉ bằng đốt ngón tay, rất hợp với cổ nhỏ của nàng, ở bên trong là tạo hình 1 bông hồng lam còn đẫm nước sương.
Khi trở về, ta nghe nàng gọi ta câu " tiểu ma vương khát máu"
Ta liền cứng người, tên nào muốn chết nói cho nàng? À, ko cần nghĩ nhiều, KHƯƠNG UYỂN UYỂN!!!
Con nhỏ lăng xăng đó, luôn muốn chết!
Ta lại nhanh chóng bảo nàng đợi, về xử lý con nhỏ kia.
Thiên Mỹ uống thuốc xong, lại ôm ta, giọng non nớt cười " cảm ơn huynh, Phong ca ca! Thiên Mỹ nhớ huynh!!! "
Ta lại thấy trong tâm lại xao động. Ta lại nghĩ tới vết thương của nàng, ta muốn tay nàng trả thù Âu Dương gia! Ta trước đó đã bảo phụ hoàng làm ấn ký hoa hồng lam. Nếu muốn trả thù, ta sẽ phải ngôi vị cao hơn, ta sẽ trở thành thượng đế!
Ta cư nhiên ấn cả ngọc lên ấn ký hoa của nàng, ta làm cái này, đều vì nàng!
Hôm sau, ta thẫn thờ khi nhìn thấy nàng. Nàng đang mở ta con mắt xanh biếc nhìn ta, tóc đen đã thành tóc xanh lam nhạt. Xinh đẹp, cực phẩm đại mỹ. Trước kia nàng tâm hồn thiên sứ, trí óc tầm thường, xinh đẹp y tiểu ác ma. Bây giờ? Nàng tâm hồn của ác ma, trí óc thông minh vượt trộn, xinh đẹp như tiên tử!
Ta đưa nàng về vương phủ. Ta thực sự khó chịu khi tất cả ai nhìn nàng đều đỏ mặt, tuy ta đã bảo nàng đeo mạn sa....
Và thế là, nàng ngày càng thay đổi....
Ngày đầu vào phủ, ta chấp nhận bỏ vườn bỉ ngạn trồng lam hoa cho nàng. Ta chấp nhận sơn vương phủ sang màu xanh.
Năm lên 6, nàng chế độc làm thái tử trở thành ngốc tử.
Năm lên 7, nàng mãnh liệt nói yêuta? Nàng giết nhị vương gia với lý do.... hắn nói xấu ta?
Năm lên 8, tiểu cô nương xinh đẹp luôn trốn đi chơi với Nhu nhi và Khương Uyển Uyển. Nàng ko biết, ta đang ghen tỵ vì ko được đi với nàng sao? Ta tức giận khi nam nhân cứ nhìn nàng với con mắt hình trái tim như vậy. Nàng giết tứ vương gia do hắn dám nhìn nàng bằng con mắt dâm tặc?
Năm lên 9, nàng cái gì ko thông? Binh án quân sư? Cầm kỳ thi họa? Vậy còn nhan sắc? Tất nhiên tuyệt đại mỹ nhân. Vậy y thuật? Tương đương thần y. Chỉ có điều nàng vô tình làm bánh quế ha cho ta, ta.... có cảm giác như bị hạ độc... Khương Uyển Uyển là đồ đệ của thần y, vậy mà tốn công cực nhọc lắm mới giải nổi cho ta, và món ăn của nàng vinh dự vào danh sách cấm của Khương Uyển Uyển. Hễ nàng tới nhà bếp là 1 nhóm người câu thời gian, 1 người đi thông báo cho ta.
Năm lên mười, nàng có phải tiểu oa nhi ko? Dám uống thuốc tăng trưởng để vào kỹ viện. Nhưng ta lại vui vì... Nàng ghen? Vậy, nụ hôn đầu của ta và nàng trao nhau....
Năm 11, nàng bá đạo ngồi trên long ỷ chơi đùa trong lúc... đang lâm triều? Nhưng may mắn phụ hoàng còn sủng nàng... hơn ta!
Năm 12, nàng cư nhiên cùng Khương Uyển Uyển chạy sang nước khác chơi, dám xông hẳn vào hoàng cung nước đó mà trêu ghẹo hoàng hậu của người ta? May mắn thay, đó lại là nước chư hầu của Trân Ngọc quốc.
Năm 13, nàng dám dự buổi lễ chào đón tân hoàng thượng là ta với lam trường bào? Dám ko mặc phượng bào? Đối quan lại đây là thảm họa, đối ta thì nàng như vậy, mới đáng yêu? Nàng còn chơi cờ với ta lúc thượng triều? Nàng muốn ta bỏ tường vàng ròng cung thay đó là... lam ngọc đắp tường. Nàng bảo ta đập Hậu cung đi xây đấu trường để nàng chơi đánh trận? Ta tất nhiên là làm!!!
Năm 14, nàng dám ra biên giới chiến loạn cùng Khương Uyển Uyển ngồi ăn như được xem kịch, lại còn rôm rả bàn chuyện? Lại còn sang nước khác, đi đánh tên hoàng thượng nước hướng tây nói ta ngu ngốc. 1 tay nàng ngọt xớt dùng chủy thủ nhanh chóng đứt đầu hắn.
Năm 15, nàng nhận bao hào hiệu, sức mạnh của nàng gần bằng với hắn, nàng là " tiên tử sát nhân ". Nàng quay lại Âu Dương gia, cho 1 đợt chấn động thiên hạ, Thiên Mỹ ngày nào giờ là người như vậy, Âu Dương gia, mỗi người đã sỉ vả nàng, đánh đập nàng, đều nhanh chóng nhận kết cục như thế, cực kỳ thảm hại. Cực kỳ tàn nhẫn!
Ai cũng dễ dàng nói nàng là ác qủy, riêng ta thì ko, họ ko biết, chỉ khi ở bên ta, nàng mới thật là nàng, là 1 cái nữ tử trẻ con, đáng yêu vô độ!!! Trong mắt ta, nàng 10 năm nay, luôn như vậy!
Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Phụng Phụng Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu