If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:10:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
à Phi lườm Lương Chấn Y, khóe mắt anh cong cong nhìn cô, Hà Phi chớp mắt mấy cái. “Anh là đang dạy dỗ em à? Tổng giám đốc đại nhân.” Mấy ngày chung sống cũng suýt quên mất thân phận anh ở công ty.
Lương Chấn Y bật cười, ôm lấy cô, rời đi trung tâm thương mại.
Anh lời lẽ chân thành nói. “Hà Phi, em chưa từng qua đào tạo chính thống, cho dù sáng kiến của em đủ mới mẻ, thế nhưng chỉ dựa vào mới mẻ hứng thú mà không có trụ cột vững vàng cũng không được.” Anh là ăn ngay nói thật.
Hà Phi nghe vào lòng, mặc dù cũng từng thầm nghĩ đi học, nhưng dù sao vẫn phải kiếm tiền nuôi bà ngoại đi? Nhớ tới bà ngoại, không biết bà ở A Lý Sơn đi chơi có vui không.
“Sao vậy?” Để ý thấy Hà Phi sắc mặt ảm đạm, anh hỏi.
“Em nhớ bà ngoại.” Cô ngẩng đầu, thành thật. “Em đây là lần đầu tiên rời đi bà ngoại lâu như vậy.” Lương Chấn Y hơi hơi nhíu mày, cô lập tức giải thích: “Đương nhiên là không phải ở cùng với anh không vui, chỉ là...... em nhớ bà.” Anh có thể hiểu không? Mỗi lần nhắc tới bà ngoại, Từ Thiếu Khâm cũng không vui vẻ gì; nhưng là Lương Chấn Y chỉ lấy đôi mắt đen huyền nhìn cô, anh không có không vui, ánh mắt của anh ấm áp trầm tĩnh, thật giống như đèn đường nhóm lên giữa làn sương mù, cảm giác yên tĩnh lại có chút điểm ấm áp.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nanh của Hà Phi, phấn chấn tinh thần nói: “Đi, chúng ta đi mua quà cho bà ngoại em.” Anh hâm mộ Hà Phi có một bà ngoại tốt, anh còn cha mẹ tuy khoẻ mạnh nhưng lại luôn là tịch mịch một mình.
“Được!” Hà Phi vui mừng, anh mỉm cười, nhìn cô hoạt bát chạy lại một cái tủ kính, ra sức tìm kiếm. “Tặng cái gì cho bà ngoại đây?”
Lương Chấn Y kiên nhẫn cùng cô đi dạo thật lâu, cuối cùng cô ngồi chồm hỗm bắt lấy một cái áo khoác len đỏ thẫm hưng phấn kêu lên: “Cái này đẹp này, bà ngoại nhất định thích!” Cô xem giá tiền, thần sắc buồn bã. “Đắt như vậy?!” Tương đương gần tám ngàn đồng tiền Đài Loan.
Không nỡ thấy cô thất vọng, Lương Chấn Y nói: “Mua đi.”
Hà Phi lắc đầu. “Không được, không được!” Cô có chút thất vọng phất tay một cái. “Quá đắt!” Chuyến đi lần này đã tiêu hết tiền để dành của cô, giờ thực sự muốn tham cũng không nổi. “Để em đi chọn cái khác vậy.”
“Nếu không đủ anh trả giúp em.” Anh đề nghị.
Hà Phi nhìn anh chằm chằm nghiêm túc nói: “Không được, em muốn tặng cho bà ngoại, dĩ nhiên là phải dùng tiền của mình.”
“Được rồi.” Không nài ép, anh cầm lấy áo khoác. “Anh giúp em mặc cả.” Anh tự động dùng trôi chảy tiếng Anh đủ khiến Hà Phi xấu hổ mặc cả với người bán hàng.
Hà Phi nghe như lọt vào sương mù, Lương Chấn Y thân thể chắn ngang, ngăn trở ánh mắt tò mò của cô, thừa dịp Hà Phi không chú ý giúi một khoản tiền cho nhân viên bán hàng, chờ lúc Hà Phi ghé được đầu vào thì nhân viên đã đem y phục bỏ vào trong hộp.
“Anh nói xong rồi? Cô ấy làm gì mà đóng gói lại vậy? Em cũng không nói là muốn mua nha!” Cô nghiêm túc nói. “Một trăm bốn mươi đô la, có mua không?” Anh hỏi, buồn cười nhìn Hà Phi mãnh liệt gật đầu.
“Mua mua mua!” Oa! Anh ấy biết mặc cả thật à? Hà Phi lấy ra đô la trả tiền, hưng phấn nhận lấy y phục, không nhìn thấy phía trên Lương Chấn Y nháy mắt với cô gái bán hàng, cảm ơn cô giấu giếm cho.
Mua xong quà cho bà ngoại, Hà Phi thật vui vẻ, giơ lên túi, cười sung sướng nhìn Lương Chấn Y, khoác tay anh, bước lên con đường dốc đứng đặc hữu ở San Francisco.
“Em thật vui vẻ!” Cô cười híp mắt. “Bà ngoại em thích nhất áo có hoa văn.” Khoác chặt cánh tay Lương Chấn Y, cười với anh. “Bà ngoại em thích nhất là đan áo len hoa, nếu em nói cho bà biết anh mặc cả hộ bà, bà nói không chừng sẽ đan một cái áo len hoa thật to cho anh nha ——”
“Tha cho anh đi!” Anh nhíu mày nói.
Hà Phi ngửa đầu cười đến hai vai run bần rật, nghĩ đến bộ dáng anh mặc áo hoa, cô cười đến đau cả bụng, mà tiếng cười của cô đem tâm anh cũng cười tan ra.
Đi qua quán rượu, Hà Phi quay đầu lại muốn anh chờ. “Anh tốt với em như vậy, em mời anh uống rượu!” Cô một mình xông vào mua rượu.
Lương Chấn Y tâm tình vui vẻ chờ ở ngoài tiệm, chợt nghe thấy òa một tiếng, nghe cô cười hì hì giơ lên túi đựng chai rượu vọt tới lôi kéo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mừng rỡ ríu ra ríu rít với anh.
“Trời ạ, anh không tin được đâu, ông ấy tưởng em là vị thành niên, muốn xem hộ chiếu của em chứ!” Ánh mắt của cô tỏa sáng, vọng vào đáy lòng anh. “Em nhìn trông rất trẻ sao?”
Lương Chấn Y bật cười, không nghĩ tới chút chuyện nhỏ này sẽ làm cho cô vui vẻ như vậy. Anh nhận lấy chiếc túi, nghiêng người rất tự nhiên hôn lên gương mặt cười hồng hồng của cô.
Hà Phi ngưng tiếng cười, giữa sương mù lạnh lẽo, cô a một tiếng, nhắm mắt lại, cảm giác anh thân mật ấn môi lên trên má.
Sủng Ngươi Đến Tận Trời Sủng Ngươi Đến Tận Trời - Đan Phi Tuyết Sủng Ngươi Đến Tận Trời