We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:10:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
m không hiểu, em thật sự không hiểu.” Nhân Nhân đối với Lương Chấn Y lắc đầu nói.
Bọn họ đại biểu cho V. J tham dự tài chính và kinh tế tiệc rượu ở khách sạn. Nhân Nhân nghĩ mãi mà không rõ, hỏi Lương Chấn Y đứng bên cạnh. “Em vẫn nghĩ là anh thích Hà Phi, là em ảo giác sao? Anh làm sao có thể tàn nhẫn với cô ấy như vậy. Anh có biết cô ấy cả buổi chiều khóc thương tâm đến thế nào không?”
Lương Chấn Y không yên lòng nghe, cô ấy khóc sao? Đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên một thoáng u buồn. Anh nói khẽ với Úy Nhân Nhân: “Em rất thiên vị Ôn Hà Phi.”
“Anh thì không chắc?” Nhân Nhân không phủ nhận. Cô quả thật là thích Hà Phi, Hà Phi đôi khi có chút ngốc, phản ứng không đủ linh hoạt, vô tâm lại liều lĩnh, thường chọc cho cô vừa tức vừa buồn cười; nhưng cô vẫn coi trọng Hà Phi, vẫn cho rằng cô nhóc kia đủ cố gắng, tương lai khẳng định có triển vọng, chỉ cần sửa lại tính tình là tốt rồi.
Lương Chấn Y đem chén rượu không giao cho nhân viên phục vụ, không chút để ý nói: “Hà Phi còn quá non. Cô ấy có tài hoa, nhưng không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế. Em rõ ràng thiên vị cô ấy đã muốn rước lấy không ít lời ghen tị sau lưng. Hôm nay nếu anh dễ dàng tha thứ cho lỗi của cô ấy, tương lai, bất luận cô ấy biểu hiện có xuất sắc đến đâu, sau lưng đều sẽ bị người ta nói được rất khó nghe, bất luận cô ấy cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng bị lời đồn đại nhấn chìm. Úy Nhân Nhân ——” Lương Chấn Y ánh mắt chuyên chú, nhìn Nhân Nhân vẻ mặt hoang mang, thấm thía nói. “Anh sẽ không vĩnh viễn ở lại công ty. Ngày nào đó em thăng chức, hoặc là anh rời đi, em có thể tưởng tượng đến lúc đó Ôn Hà Phi muốn như thế nào cùng với đồng nghiệp đỏ mắt ghen tị ở cùng sao?”
“Cho nên anh mới......” Nhân Nhân minh bạch rồi, bừng tỉnh đại ngộ. Lương Chấn Y một phen khổ tâm, cố ý quá nghiêm khắc, đúng là vì giúp Hà Phi ngăn lại lời đồn đại. Nhân Nhân che miệng lại, nhớ tới buổi chiều hôm nay chuyên viên kế hoạch luôn luôn cùng Hà Phi không tốt, nghe được giám đốc xử trí, tất cả trái lại lại đứng về phe Hà Phi, lúc này mới sáng tỏ Lương Chấn Y là cỡ nào dụng tâm lương khổ. Chính là khổ tâm phen này đều làm cho cô cùng Hà Phi hiểu lầm. Nhìn lại Lương Chấn Y mặt nhìn như lạnh lùng, giờ mới giật mình thấy, phía dưới khuôn mặt lạnh nhạt kia, hóa ra cất giấu tâm tư dịu dàng đến thế nào.
Nhân Nhân bật cười, anh là vì nghĩ cho Hà Phi mà suy trước tính sau như vậy. A, Lương Chấn Y quả nhiên phi thường thích Hà Phi. “Em thực sự được lợi không nhỏ nha.” Cô mỉm cười nâng ly kính anh. Trách không được anh có thể làm tổng giám đốc, mà cô lại chỉ có thể làm trưởng phòng. Lương Chấn Y quả thật chu đáo so với cô tưởng nhiều lắm.
Lương Chấn Y nhìn ra xa ngoài cửa sổ sắc trời u ám. “Đêm nay hình như đặc biệt lạnh.” Anh như nghĩ tới cái gì nói ra một câu.
“Không khí lạnh tràn về nha, lạnh chết người.” Nhân Nhân cố ý cường điệu. “Hà Phi đáng thương, nhất định còn ở lại công ty nghĩ cách. Cô nhóc kia cả ngày chưa ăn gì cả, vừa vội vừa khóc lại còn đói, thực thê thảm.” Cô cố ý nói như là Hà Phi phải chịu nhiều tủi thân.
Lương Chấn Y thở dài, thấp nói: “Hi vọng...... cô ấy có thể ghi nhớ bài học này.”
“Chỉ sợ còn chưa kịp ghi nhớ bài học đã bỏ mình rồi.” Cô cười tủm tỉm vừa lòng nhìn Lương Chấn Y không được tự nhiên kéo kéo caravat, trong mắt hiện lên một chút bất an. Ha ha...... Xem ra anh ta cũng biết đau lòng nha.
Tiệc rượu diễn ra đến một nửa, Lương Chấn Y dặn dò Nhân Nhân thu xếp mọi chuyện, rồi rời đi trước.
Đi qua đại sảnh khách sạn, anh bị một thân ảnh trông quen quen hấp dẫn ánh mắt, ngừng lại cước bộ.
Trước quầy lễ tân là một nam một nữ đang đăng kí phòng khách sạn, người nam ôm sát eo người nữ, tình hình trông vô cùng thân mật. Người nữ một thân ăn mặc hở hang, cử chỉ thô lỗ, rất giống như là gái làng chơi.
Làm Lương Chấn Y kinh hãi là người nam kia, khuôn mặt anh sẽ không bao giờ quên, mặt gầy, mắt nhỏ dài. Anh đã từng gặp qua người này, hơn nữa khắc sâu ấn tượng.
Anh đúng là bạn trai Ôn Hà Phi, tên đàn ông may mắn làm anh ghen tị đến chết.
Cùng bảo vệ chào hỏi qua, Lương Chấn Y đến nửa đêm quay trở lại công ty.
Trên tay anh mang theo một túi đồ ăn, đèn phòng kế hoạch vẫn sáng, nhưng là không thấy bóng Hà Phi đâu. Anh xoay người đi ra, bước hướng văn phòng cuối hành lang, quả nhiên, đèn sáng. Không chút nào ngoài ý muốn, anh dưới chân bàn tìm được Ôn Hà Phi đã muốn ngủ mơ mơ màng màng. Anh chống tay lên mép bàn, khom người nhìn lại cô gái đáng thương bên dưới.
Cô hiển nhiên khóc mệt cũng đã kiệt sức, thân mình cuộn lại, tay vẫn còn nắm chặt cuốn vở thiết kế nhàu nhàu nhĩ nhĩ, tài liệu quăng tứ tung. Vừa ngủ, lại vừa lạnh đến run lên. Thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của cô, Lương Chấn Y cực đau lòng, nhíu mày, vì mình buổi chiều nghiêm khắc với cô mà cảm thấy áy náy.
Anh khom người cẩn thận ôm cô ra, Hà Phi rên lên, theo bản năng liền tiến sát vào lồng ngực ấm áp kia, rì rầm nói mơ vài câu vô nghĩa, rồi lại ngủ mê mệt.
Anh đem cô nhẹ nhàng đặt xuống chiếc sô pha dài màu đen trước tường, cởi ra áo vét, đắp lên thân mình phát run của cô. Ôn Hà Phi thực tự nhiên co vào trong áo, thỏa mãn than một tiếng.
“...... Hán Quần a......” Cô mơ mơ màng màng nói. “...... Ai...... Mình xong rồi......” Nhíu mày, lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, mơ hồ không biết phía trên đầu có một đôi mắt cỡ nào thâm tình đang nhìn cô.
Lương Chấn Y thương cô mỏi mệt, ngồi xổm phía trước sô pha nhìn kỹ vẻ mặt cô ngủ say. Anh đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô đã khô nước mắt. Mí mắt cô sưng to, rõ ràng là đã khóc rất nhiều. Anh muốn ôm cô vào lòng để trấn an, lại sợ làm cô bừng tỉnh. Lương Chấn Y ngồi xuống sô pha, sức nặng của anh làm sô pha lún sâu xuống, thân mình Hà Phi lọt vào trong sô pha, quay một cái, co người lên, ôm chặt áo vét ấm áp.
Anh mỉm cười, đổ người qua nhìn xuống vẻ mặt cô ngủ say, vừa lòng thấy khuôn mặt cô vốn vì rét lạnh mà tái nhợt giờ dần dần hồng hào lên. Của cô dần dần phiếm hồng khuôn mặt là đáng yêu đến cỡ nào, của cô trơn bóng cánh môi thực mê người, đặc biệt là khuôn mặt khi ngủ kia của Hà Phi không có chút nào đề phòng quả thực đáng yêu đến khiến anh muốn xâm phạm cô. Trời ạ, thân thể anh vì khát vọng ôm cô mà đau đớn, kìm lòng không được cúi thấp mặt, môi cực nóng của anh tham lam sát qua má cô. Tim anh đập thình thịch, khuôn mặt mềm mại biết bao, thân thể nháy mắt nóng bừng. Đáng chết, anh chết tiệt nhiệt huyết sôi trào.
“Gì thế!” Cô bỗng nhiên kêu lên quay sang, môi hai người bất ngờ chạm nhau. Lương Chấn Y đồng tử co lại, nghĩ cô tỉnh lại, nhưng không có, cô chỉ là nhíu chặt chân mày. Sợ cô mở mắt, anh muốn bứt ra, Hà Phi lại đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ anh, ôm lấy anh. Cô thỏa mãn thở dài một tiếng, làm hại thân thể của anh căng cứng, thống khổ nhắm mắt lại. Đây là tra tấn cỡ nào ngọt ngào lại tàn nhẫn nha!
Thật ấm áp nha...... Hà Phi là nghĩ ôm lấy gối ôm, mơ hồ đem cả người anh ôm vào lòng.
Lương Chấn Y cười chua xót, thân thể căng cứng, dục vọng phấn khởi, lúc này không thể động đậy. Khuôn mặt anh thống khổ căng chặt, nắm chặt hai tay, tim đập như gõ trống. Bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô dán sát vào trong ngực anh, anh nhịn không được cúi người, đè cô xuống, Hà Phi rên lên, ôm anh càng chặt hơn. Thân thể hai người đè lên nhau, của anh nóng rực phấn khởi để ở nơi mềm mại nhất của cô.
Gần như thế, gần sát đến như thế. Muốn chết, anh kích thích đến cực điểm, tâm hỏa thiêu đốt, anh hô hấp trở nên nặng nề dồn dập.
Lương Chấn Y thống khổ nhắm chặt hai mắt, mặc kệ, anh buông tha cho giãy giụa, thân mình đổ sang một bên, dứt khoát đem cả người cô ôm vào lòng. Anh thở dài, vì cảm giác thân mật tuyệt vời này. Một cái ôm này của anh vốn là bất kể giá nào, Hà Phi nếu tỉnh, anh đành phải nhận lỗi; không nghĩ tới ngủ đến mơ hồ Hà Phi không những không tỉnh, lại còn không chút nào rụt rè đem khuôn mặt lạnh cóng chôn sâu vào trong ngực anh ấm áp. Tóc trên đầu cô sát qua cằm anh, thân thể của cô chặt chẽ tiếp xúc với của anh cường tráng cực nóng thân hình. Lương Chấn Y buộc lòng phải căng chặt thân thể, nhẫn nại thống khổ bị dục vọng tra tấn. Đáng chết, anh nóng đến chảy mồ hôi.
Anh cười khổ, là Hà Phi rất không biết bảo vệ mình, hay vẫn là triệt để ngu ngốc? Bị anh ôm như vậy cũng không tỉnh. Hay là vì quá mệt mỏi? Hôm nay cô cũng chịu đủ.
Sủng Ngươi Đến Tận Trời Sủng Ngươi Đến Tận Trời - Đan Phi Tuyết Sủng Ngươi Đến Tận Trời