What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:10:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ột năm sau, Công ty V. J. thư ký Trần Dĩnh như thế chung tình “Ba chỗ ở cả”, rất có ba chỗ ở tam thế chi tư, vẫn thích hừ người; tổ trưởng Úy Nhân Nhân vẫn là tảng đá lớn trước cửa, tay chân gọn gàng, như cũ mặc “Chanel” mắng chửi người.
Lương Chấn Y lãnh đạo một đám thuộc hạ, thành tích chói mắt, ngay cả Tổng công ty bên Mỹ cũng phái người tới học tập cách quản lý công của hắn.
Về phần cái kia gan lớn trắng trợn Ôn Hà Phi đâu? Thành tích của nàng như thế nào? Có thể “hỗn chiến giang hồ” tạo nên danh tiếng gì?
Góc văn phòng. Mặt bàn chất đầy hồ sơ, cao đến tựa như núi, phía sau núi truyền đến tiếng nói đầy khí thế của Hà Phi.
Chỉ thấy cô ngồi ở trước bàn, tai phải nhét bút, tay trái lật nhật ký, vai kẹp điện thoại, thỉnh thoảng còn lợi dụng tay phải ném văn kiện, giấy tờ vào xe đẩy. Hertz! Cảm tình tới V. J một năm, đã luyện thiên thủ thần công, chỉ kém không có ngay cả chân cũng lấy ra dùng.
Một bọn đàn ông vây quanh cô.
- Được rồi sao?
- Muốn mở hội.
Hà Phi nháy mắt muốn bọn họ các loại…, vừa hướng lao điện thoại trả lời.
- Vâng, tôi biết cô khó xử, nhưng chụp studio rõ ràng là chúng ta đã định trước, cô muốn đổi, minh tinh Đương Kỳ không thể đổi a!
Các nam nhân chỉ chỉ văn án đầy bàn, Hà Phi phất tay một cái, tiếng nói ôn nhu.
- Lão Lưu a, chúng tôi thật không thể đổi ngày, không phải là sớm đã đặt trước, anh có chữ ký…
Muốn chết, nói hồi lâu vẫn là không thể đồng ý.
Các nam nhân bắt đầu ho khan, than thở, trợn mắt.
Hà Phi cực kỳ gấp gáp, rốt cục mất đi tính nhẫn nại, giống như cái loa hỏa lớn gầm thét:
- Tôi bất kể cái gì Đương Kỳ, ngày mai nếu anh không cho phách, tôi kiện chết anh, tôi đem cái kia hủy đi, anh không ra studio, tôi đem cửa đạp nát!
Ném điện thoại đi.
- Hô! Tức chết ta!
Tháo bút sau tai xuống, cầm lấy bản kế hoạch, bắt đầu đặt câu hỏi.
- Phúc Hứng là kế hoạch của ai?
- Của tôi.
Lý Mập đứng ra.
Hà Phi lấy ngọn bút gõ bản kế hoạch, mặt lạnh đáp lại.
- Phúc Hứng này vừa cứng lại khó ăn, anh lại nói nó mang lại cảm giác sướng miệng? Anh không bằng cường điệu nó vừa Q lại có co giãn.
Bị mắng, Lý Mập sờ sờ lỗ mũi cầm lại bản kế hoạch.
Hà Phi lại kéo lên một … tập hồ sơ khác, đầu ở trên cao chỉ chõ.
- Rượu Dứu Hoa là kế hoạch của ai?
- Là của tôi!
Thiên Hạm ẻo lả đứng ra.
Hà Phi hướng về phía bản kế hoạch gật đầu.
- Kịch bản gốc không tệ, thật thú vị.
Đem án tử giơ cao, Thiên Hạm đón lấy.
- …
Cô ngẩng đầu nói với hắn.
- Bất quá… Anh nên tìm thiếu nữ thanh thuần để đẩy mạnh tiêu thụ rượu, nữ tính gợi cảm không có sức thuyết phục tốt, nếu là tôi, tìm Chung Lệ Đề!
Thiên Hạm đạm chân, vẻ mặt bị thương.
Hà Phi kéo lên bản kế hoạch ở dưới cùng.
- Kẹo dẻo Tinh Tinh là…
- Của tôi.
Nguội Nam cơ thể nhỏ gầy bước ra khỏi hàng.
Hà Phi đem bản kế hoạch giao cho hắn, buông tay không chút lưu tình phê bình.
- Tiên sinh a, ý tưởng của anh thực quá cũ đi, hai vợ chồng hướng về phía Lưu Tinh hứa nguyện, sau đó kẹo Tinh TInh ra ăn, nguyện vọng liền thực hiện, ai tin a?! Không được không được, kế hoạch của các anh đều quá cổ hũ.
Thật là, viết được chắc đã chết!
Ba đại nam nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bỗng nhiên cũng hít sâu một cái ——
- Cô cho rằng cô là ai a?! Ôn. Trợ. lý!
Cùng kêu lên gầm rống, rống được Hà Phi trốn vào đáy bàn, giơ cao hai tay đầu hàng.
- Bình tĩnh, bình tĩnh…
Cô nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Ba người khóe mắt co quắp, giận đến gân xanh nổi lên. Có lầm hay không? Bất quá là hướng cô cầm tờ trình văn án vắn tắt, dám giáo huấn bọn họ? Muốn chết, đầu heo! Cô thật sự ình là đại sư a! Bất quá chỉ là một phụ tá nho nhỏ, cũng dám phê bình bọn họ?!
Bên cạnh bàn toát ra một đôi mắt to cười hắc hắc.
- Các vị tiền bối, hậu sinh chẳng qua là cho chút ý kiến, các anh không thích cũng không cần phải lớn tiếng như vậy đi!
- Tôi!
- Tôi tôi!
- Tôi tôi xiết!
Hừ một tiếng, ba người khí hô hô quay đầu rời đi, sớm muộn gì cũng bị Ôn Hà Phi này làm cho tức chết!
… Cảm tình lăn lộn một năm, Ôn Hà Phi không có tiền đồ gì, như cũ vẫn là cái tiểu phụ tá nho nhỏ không lên chức được.
(Clair: hô hô hô, hóa ra là… Ta còn tưởng chị này được lên chức to, bắt đầu ra oai chứ ~^o^~)
Hà Phi mệt mỏi dụi dụi mắt, nằm sấp trên cái bàn chất đầy văn kiện, giấy tờ.
- Ai…
Không nhịn được than thở. Có nên hay không từ bỏ? Mạnh dãn làm một năm phụ tá a! Thiếu tiền lương, công việc gấp đôi, mỗi ngày mệt mỏi muốn chết, rốt cuộc có đáng giá hay không? Cô không rảnh ngẫm nghĩ, Úy Nhân Nhân ở kia đã kêu gọi không được đầu hàng, sư tử rống điếc tai.
- Ôn, Hà, Phi, cô nếu không đem sổ ghi chép hội nghị đưa đến đây, tôi sẽ giẫm chết cô, chết tiệt, cô lập tức đưa tới đây cho tôi!
Âm ma xuyên thấu não, ực, Hà Phi nhảy lên! Trước tiên đem sổ ghi chép hội nghị căng chân mà chạy! Vô ý đánh ngã xe đẩy, té ngã, gục trên mặt đất, sổ ghi chép hội nghị bay ra ngoài.
Chỉ thấy đằng kia Úy Nhân Nhân một chân dài, sải bước trên cái ghế, dang tay nắm, uống! Tiếp được hồ sơ. Lợi hại lợi hại, chiếc quần bó Chanel tính chất đủ mềm, cộng thêm thân thủ mạnh mẽ vừa vặn đón lấy.
Đau a… Hà Phi nằm trên mặt đất chật vật run rẩy. Đáp, đáp, đáp, xa xa thấy thư ký Trần xinh đẹp một đôi giày cao gót đen bước đi thong thả, dừng ở trước mặt cô. Hà Phi lại hướng lên ngắm, quả nhiên nhìn thấy thư ký Trần Dĩnh vén lên lông mày nhỏ nhắn, thế đứng ưu nhã, ưu nhã vươn cánh tay thon dài ra, ưu nhã sờ bên trên môi, ánh mắt mỉm cười, quả nhiên đối với cô ta phát ra một tiếng ——
- Hừ.
Trần Dĩnh ngượng ngùng cười ngắm Hà Phi gục trên mặt đất, lạnh lùng hỏi:
- Đại sư cô nằm đây a, tìm linh cảm trên mặt đất sao?
Tiếng nói ưu nhã, khắc bạc như băng.
Hà Phi một trận hàn xúc cảm, lập tức trong lòng muốn giết Trần Dĩnh ngàn vạn đao.
Cả văn phòng cười vang.
Hà Phi đứng dậy, lạnh lùng liếc mắt, đây chính là cuộc sống cô tự mình độc lập cố gắng, tự sanh, tự diệt ở V. J.
Ở đây không có thiên đường, so sánh với địa ngục còn thảm hơn. Da mặt không đủ dày, thật đúng là sỉ nhục không được một năm.
Cô loay hoay giống như một lớp da bị hung hăng lột xác đi, thật vất vả, đến xế chiều mới tương đối thảnh thơi, núp ở khu trà nước uống cốc cà phê thở ra. Trời lạnh, Hà Phi mặc chiếc áo lông trắng cổ khoét chữ V, quần bó màu xanh, đang cầm cà phê run run.
- Ôn Hà Phi.
Úy Nhân Nhân nhìn thấy cô.
Úy Nhân Nhân hí mắt trừng nhìn cô, làm Hà Phi một trận run rẩy. Đáng chết, cô vừa gặp họa xong? Đang buồn bực, Úy Nhân Nhân đâm chóp mũi cô, từng chữ leng keng nói:
- Cô, xong việc, đổng sự muốn gặp cô.
“Két?”
Cà phê trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
- Đổng sự? Tôi làm sai cái gì?!
Hà Phi thần sắc kinh hoảng, thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán.
Úy Nhân Nhân ngẩng đầu, nheo mắt lại suy tư.
- Sai lầm lớn là không có, nhỏ không sai là thật sự.
Cô nhún nhún vai, phất tay một cái rời đi.
- Cô tự giải quyết cho tốt đi, Lương Tổng sẽ dẫn cô đi.
Shit! Chẳng lẽ là vì lần trước cô cùng Trịnh Đạo trở mặt? Hà Phi nhăn đôi lông mày dùng sức suy tư, hay là vì nàng mắng biên tập tạp chí độc đáo mới mẻ? Cô đặt cà phê xuống bưng lấy đầu, rốt cuộc là chuyện gì? Đổng sự triệu kiến nhất định phải là người phạm phải sai lầm vô cùng nghiêm trọng, Hà Phi khẩn trương, hé miệng khổ sở.
- Ôn Hà Phi.
Một đôi giày sơn đen dừng chân ở trước cô.
Hà Phi co bả vai lên suy yếu nói:
- Dạ.
Lương Chấn Y tới. Ô ô… Lúc này chết chắc nữa! Đổng sự sẽ không phải muốn khai trừ cô chứ?
Lương Chấn Y nhìn cô cúi đầu rụt vào bả vai mãnh khảnh, trời ạ, cô thoạt nhìn thật là khẩn trương, một bộ dạng muốn té xỉu.
Hắn vung lên mày rậm, nhẹ nói:
- Cô theo tôi đi đến nơi này.
Hai người đi vào thang máy, thời khắc yên lặng làm cho người ta lúng túng, chỉ nghe được thanh âm thang máy vận chuyển.
- Ách…
Hà Phi cố gắng hướng hắn hỏi thăm.
- Anh biết đổng sự tại sao muốn gặp tôi không?
Cô hy vọng biết trước sự tình, tốt một chút, để cô còn chuẩn bị tâm tư.
Lương Chấn Y liếc xéo cô một cái, hôm nay cô mặc bộ váy lống trắng cổ hình chữ V, lộ ra chiếc xương quai xanh gầy gấy. Đáng chết, cô làm cho lồng ngực hắn căng thẳng. Lương Chấn Y lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, đáp thật đơn giản.
- Không biết.
- Là sự kiện kia? Mắng đạo diễn hay là mượn studio? Tôi không phải cố ý phát giận, có khi bọn họ thật không nên người có thể khi bị mắng mới bằng lòng hợp tác, thật ra thì tôi cũng là vì…
- Câm miệng.
Lạnh lùng cắt đứt bệnh tâm thần phỏng đoán của cô.
- Nói với tôi cũng vô dụng.
Đáng chết, hắn nghĩ tới chiếc xương quai xanh mỹ lệ của cô, còn có bộ ngực rất tròn dưới lớp váy lông kia, nghĩ đến phiền lòng sinh ra nóng nảy. Cũng không phải là kinh nghiệm sống chưa nhiều, làm sao mỗi lần vừa thấy cô liền không nhịn được suy nghĩ miên man. Nguyên nhân là bởi vì dục vọng, vẻ mặt càng thêm lãnh khốc dọa người, khó có thể tiếp cận.
Sủng Ngươi Đến Tận Trời Sủng Ngươi Đến Tận Trời - Đan Phi Tuyết Sủng Ngươi Đến Tận Trời