Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Thủy Thiện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:01:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138: Đừng Nghĩ Xích Lô Không Phải Là Xe
ối với thần xã Asama cũng nhiều thần quan tại đó, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, thậm chí còn hỗn loạn đến không tưởng nổi.
Thành thật mà nói, mấy đồ điện này an bài viện quân tiếp ứng cũng không lạ, nhưng nếu tới tiếp ứng là một chiếc xích lô cũ nát thì…
Cái gì kia, chiếc xích lô này lại còn biết nói tiếng Trung khẩu âm Bắc Kinh…
- Bát dát (khốn khiếp)! Bắt lấy chúng nó!
Sau nháy mắt kinh ngạc, vị lão thần quan kia nổi giận gầm lên một tiếng, vung quyền trượng lên.
Chỉ nghe một tiếng ngâm nga khẽ, hơn mười luồng sáng mờ bay lên trời, sau đó tự như mưa rơi mà ào ào hạ xuống, bao phủ trọn lấy không gian mấy mét trên đất.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng hét lên một tiếng, nháo nhào lao lên xe, chỉ sợ mình bị bỏ lại.
Cơ hồ đồng thời, cơn mưa ánh sáng đã rơi xuống, nhìn như không chút nguy hại thế nhưng lại khiến toàn bộ vật thể bị nó chạm phải dập nát.
Oa Oa hú lên quái dị, nhảy đến trên đầu xe há mồm phun ra, một trận cuồng phong mãnh liệt thổi qua, nhất thời khiến cơn mưa ánh sáng kia bị tứ tán.
Mà nương theo lỗ hổng mới xuất hiện, Xa Xa Xa Xa nhất thời toàn lực rồ ga, vọt như bay ra ngoài!
- Bát dát (khốn khiếp)!
Lão thần quan giận tím mặt, chợt cắn chót lưỡi phun một tia máu lên cây quyền trượng.
Chỉ thấy một tiếng vang kịch liệt, quyền trượng giống như có sinh mạng bay lên trời, trong hào quang bao phủ nó hóa thành một con ngũ trảo kim long (rồng vàng năm vuốt), hướng phía Xa Xa cấp tốc đuổi theo.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng hô:
- Nặc Nặc, đến mày!
- Cút! Tại sao là ca!
Nhìn thấy kim long giương nanh múa vuốt, Nặc Nặc thực ấm ức than thở nói.
Oa Oa dùng ánh mắt sùng bái nhìn nó mà nói:
- Hỏi thừa! Bởi vì chú rất có duyên với động vật, như hồi gặp con chó ngao Tây Tạng ấy… Mau, nó đuổi đến rồi kìa!
Trong tiếng thét chói tai, kim long đã rít gào đuổi tới trong gang tấc. Bị mấy đồng bạn vô lương tâm đẩy ra chịu chết, Nặc Nặc đáng thương chỉ có thể mượn gió mà nhảy người nóc xe.
Vài giây sau, nó chợt hướng kim long mà bật camera 360 lên:
- Rồng ngoan! Cười với đại gia mộ cái nào, thật tươi vào nhé!
"Tách!"
Flash lóe lên, lại được Nặc Nặc dùng yêu lực thúc dục, cơ hồ có thể ngang với ánh sáng từ tia sét.
Kim long kia chỉ cảm thấy hoa mắt, không tự chủ được quay đầu đi, mà trong một tíc tắc này, một tấm thép lớn đã từ bên hông nó quét tới.
Chỉ nghe tiếng rít dài vang vọng, con kim long xui xẻo cứ thế bị đánh bay ra ngoài, rồi biến lại thành cây quyền trượng mà rớt xuống đất.
- Té thôi!
Đứa ngốc mới lưu lại thừa nhận lửa giận, Xa Xa chợt gia tốc chạy như bay, một đường xóc nảy hướng về dưới chân núi xông đi.
Mấy đồ điện bị xóc lắc đến muốn rời ra từng mảnh, chỉ có thể bám thật chặt lấy Xa Xa. Oa Oa còn thiết chút nữa bị văng xuống xe, hét ầm lên:
- Cái xe chết tiệt! Sai mày không biến hình khác, ca vẫn tương đối thích Dodge Tomahawk!
- Đừng dài dòng! Ba bánh còn nhanh hơn hai bánh!
Đánh chết cũng không chịu đổi tạo hình, chiếc xe xích lô ‘công nghệ cao’ cứ như vậy một đường lảo đảo đi, giống như ôm quyết tâm xe hủy yêu vong, rung ầm ầm lao xuống chân núi.
Mấy chục thần quan trợn mắt há hốc mồm sắm vai người xem, thẳng đến lúc này mới ngạc nhiên phục hồi tinh thần lại, lập tức hô to gọi nhỏ đuổi theo, xa xa có tiếng còi cảnh sát hú vang cả bầu trời.
Chính là ai cũng không có chú ý tới, trong bụi cỏ gần đó còn có một thanh niên trẻ đang bất lực mà ngửa mặt thở dài:
- Biết ngay mà, bọn nó lại làm hỏng việc rồi!
- Chúng ta làm hỏng việc rồi sao?
Cơ hồ đồng thời, trên chiếc xe đang xông lên đường cao tốc, Bản Bản cũng đang mê hồ hỏi như vậy.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, hình như cảm thấy rất xấu hổ, có điều Nặc Nặc vẫn cãi bướng nói:
- Nói bậy! Chúng ta sao lại làm hỏng việc được, chỉ là tạm thời… Oái! Sao lại có nhiều xe cảnh sát như vậy!
Giờ khắc này, hơn mười chiếc xe cảnh sát từ phía trước chạy như bay mà đến, còi hú tung trời, đèn pha chiếu lên quốc lộ một khoảng sáng như tuyết.
Xa Xa theo bản năng cấp tốc phanh lại, trong tiếng ‘kíttttt’ chói tai vội vàng quay đầu xe, thế nhưng không đợi nó chạy được mấy mét, đã thấy mấy chục thần quan lố nhố theo sơn đạo chạy tới.
Hai bên hợp lại vây như vậy, nhất thời đem bốn đồ điện vây kín, coi như mọc cánh cũng khó bay.
Lão thần quan kia tuy rằng tu vi thâm hậu, nhưng dù sao tuổi già sức yếu, đuổi lâu như vậy khó tránh khỏi đuối sức, thở hổn hển quát:
- Bát dát (khốn khiếp)! Các ngươi dám…
Lời còn chưa dứt, ông ta đã không tự chủ được lách mình sang một bên, bởi vì chiếc xích lô đang rơi vào đường cùng kia lại đột nhiên gia tốc lao như điên đâm thẳng tới.
Nhìn tường chắn từ mấy chục thần quan trước mặt, Nặc Nặc trèo lên đầu xe, bật loa ngoài quát mở đường:
- Tránh ra! Tất cả mau tránh ra cho ta! Người nào thích cảm giác mạnh cứ lao tới đây… Không sợ chết thì mau nhường đường!
- Nó nói cái gì thế?
Hiển nhiên không hiểu tiếng trung, mấy chục thần quan đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không chút do dự ngâm xướng pháp chú.
Thế nhưng mắt vừa thấy hào quang ngũ sắc xuất hiện, Xa Xa lại đột ngột phanh lại, quái dị đem đuôi xe nhắm ngay đông đảo thần quan.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, động cơ xe toàn lực phát động, tạp âm, khói xe đồng thời bốc lên…
Khói đen cuồn cuộn bốc lên rồi theo gió lan rộng, đám thần quan che miệng mũi ho khan liên tục, mắt đỏ kè chảy ra nước…
Mà càng thêm kinh khủng là không biết tại sao mùi xăng dầu lại nồng như thế, làm người ta chỉ ngửi một chút là cả cơm chiều cũng muốn phun ra.
- Tránh ra! Mau tránh ra!
Không đợi lão thần quan hô quát lần thứ hai, đông đảo thần quan chịu không nổi loại công kích này liền ào ào tản hết, làm gì còn cái gọi là tường thịt.
Chỉ nghe brừm một tiếng, Xa Xa sớm mang theo đồng bọn phi vọt qua. Mấy thần quan hơi chậm chân nhất thời bị gió bô xe chấn bay cả người ra xa.
- Sợ rồi hả các ku!
Nhìn phía sau một đám chật vật không chịu, Oa Oa dương dương tự đắc mà hét vọng lại.
- Bye bye các chú nhé! Đom đóm mà đòi đọ sáng với ánh trăng. Dù là đặc nhiệm SWAT gặp bọn ca cũng chỉ có tắt điện nữa là các chú!
Trong tiếng kêu gào vọng lại, chiếc xe xích lô gắn mô tô chạy như bay trong đêm, dọc đường cao tốc mà chạy vào nội thành Tokyo.
Phía sau chúng nó là xe cảnh sát cùng thần quan đuổi theo không rời, cả ngọn núi Phú Sỹ cũng bị tiếng ồn ào đánh thức.
Chẳng qua, mắt thấy ánh đèn thành phố dần dần xuất hiện trong tầm mắt, Bản Bản lại rốt cục nhịn không được hỏi:
- Ê, vì sao chúng ta lại trốn vào nội thành? Lão đại đang chờ ở khách sạn…
- Rất đơn giản! Bởi vì nơi này đông đúc sẽ khiến chúng ta trốn dễ hơn!
Oa Oa lung la lung lay đứng trên đầu xe chỉ dẫn đường đi, đồng thời cũng không quên giải thích nói:
- Không nói chúng ta nếu chạy tới khách sạn sẽ làm lão đại bị nghi ngờ, mà quan trọng hơn là…
- Là cái gì?
Bản Bản vẫn không rõ, mê hoặc hỏi.
Oa Oa cùng Nặc Nặc đối mắt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời hồi đáp:
- Là phía trước có một xưởng phim sản xuất AV rất lớn, hồi sáng lúc tới Tokyo bọn ca đã để ý chỗ này, cho nên… Làm sao có thể vào đến bảo sơn mà về tay không chứ? Chúng ta nhất định phải hoàn thành sứ mệnh lão đại giao phó mới được!
- Hắt xì!
Giờ khắc này, Trần Mặc đang lặng lẽ trở lại khách sạn nhịn không được hắt hơi một cái.
Mà trên cung đường cao tốc ngoài tầm mắt của hắn, Nặc Nặc đang dùng khả năng suy đoán siêu cường của mình mà phán:
- Các chú nghĩ đi! Tại sao lão đại lại muốn đến Nhật Bản? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì mảnh ngọc kia sao? Không, tuyệt đối không! Bằng việc quen biết lão đại nhiều năm, ca khẳng định mục đích thực sự của anh ấy là…
- Không sai! Chính là như vậy!
Mấy đồ điện không hẹn mà cùng hô lên.
- Cũng không có cách nào! Kỳ thật tứ đại linh vật trong sáng thuần khiết như chúng ta thật sự không thích hợp đi làm chuyện này, thế nhưng lão đại đã tận lực cầu xin như vậy thì chúng ta cũng đành cố mà giúp anh ấy một lần!
Biện luận thật quá xuất sắc, lúc này đây Trần mặc không phải là hắt hơi, mà là cảm thấy cả người rét run.
Nhưng chuyện để cho hắn cảm thấy bất an còn ở phía sau, bởi vì Bản Bản lại hỏi tiếp:
- Nhưng mà dù là ý lão đại thì chúng ta đi cướp AV cũng không tốt lắm đâu!
- Ngu thế! Ai nói chúng ta muốn đi cướp AV?
Ngẩn ra, Oa Oa trừng mắt liếc Bản Bản một cái, ngay lập tức khiển trách:
- Không có tiền đồ, chẳng lẽ chúng ta thật vất vả đến Nhật Bản một chuyến chỉ để cướp mấy cái đĩa AV sao?
- Hả?
Bản Bản thực hổ thẹn loạng choạng, đột nhiên cảm giác mình sai lầm rồi.
Quả nhiên ngay sau đó, Oa Oa liền thật cường hãn thốt ra một câu:
- Ca nhớ đã có người từng nói: "cho người con cá không bằng cho kẻ đó cần để câu". Cho nên ca thấy chúng ta dứt khoát cướp luôn diễn viên AV về, các chú thấy sao?
- Hay! Thực là quá hay!
Không đợi Oa Oa nói xong, mấy đồ điện đã liên thanh khen ngợi, chỉ kém hô to "anh minh thần vũ".
Nặc Nặc ánh mắt nhìn xa trông rộng, ngay lập tức liên tưởng đến tương lai tốt đẹp:
- Có đạo lý! Nếu chúng ta có thể đem Sora Aoi, Kaede Matsushima các nàng về, hơn nữa bằng kỹ năng sáng tác kịch bản của ca cùng nghề quay chụp của Bản Bản, không phải là muốn gì có đó sao… Đúng rồi, quay xong còn có thể đem bán, kèm theo cả DVD do các nàng ký tên!
Nhịn không được ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bốn đồ điện thực chỉnh tề nhìn lên trời cao, chỉ cảm thấy vô vàn tinh tú đều biến thành đôla với kim cương.
Yên tĩnh tưởng tượng viễn cảnh huy hoàng một lúc lâu sau, cảm nhận được gió lạnh thổi tới, bốn đồ điện không hẹn mà cùng gật đầu nói:
- Quyết định thế đi! Bản Bản, mau tra toàn bộ địa chỉ của các idol nổi tiếng nhất… À khoan, trước hết chúng ta tới xưởng phim kia cướp sạch khởi động đã!
Sử Thượng Đệ Nhất Yêu Sử Thượng Đệ Nhất Yêu - Thủy Thiện