Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Thủy Thiện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:01:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134: Thi Đấu Nghệ Thuật Ẩm Thực
uy rằng cũng không biết Trần Mặc vì sao muốn đi Nhật Bản, nhưng lo lắng đến việc người này không chừng lại sẽ mất tích thật lâu, cho nên Diệp Dung vẫn quyết định lần này cùng đi với hắn.
Bất quá ngay cả như vậy, nàng vẫn bị tốc độ của Trần Mặc làm hoảng sợ, giữa trưa vừa mới về tới Nam thành, hắn lại có thể trực tiếp mua vé máy bay buổi tối, vội vàng như là đi Nhật Bản xem mặt bạn gái gia đình giới thiệu…
Thẳng đến khi đã ngồi lên máy bay thì Diệp Dung vẫn còn có chút lơ mơ không rõ…
Gì đây? Chẳng lẽ mình cứ mơ mơ hồ hồ mà theo trai bỏ trốn, hơn nữa ngay cả quần áo để thay cũng không có mang theo?
Còn nữa, vì cái gì ả Hy Lạp kia cũng đi cùng, chẳng lẻ cô ta cũng cùng Mặc Mặc hẹn ước bỏ trốn?
- Tôi muốn đi Nhật Bản kiểm tra chi nhánh của tập đoàn!
Điềm nhiên như không có gì trả lời, Gia Địch lại nhẹ nhàng khoác tay Trần Mặc, bày ra tạo hình đang đi hưởng tuần trăng mật thân mật.
Diệp Dung tức đến thở hồng hộc, bỗng quyết định muốn dùng chiêu mượn đao giết người:
- A! Vì sao Ngu mỹ nhân cùng Mộc cảnh quan không đến, mọi người cùng nhau đi mới náo nhiệt!
- Mộc Vân hết thời gian nghỉ phép rồi, hơn nữa cô ấy muốn ở lại chiếu cố tiệm cơm cùng Huân Nhi.
Trần Mặc nhún nhún vai rồi lại chần chờ nói:
- Còn Ngu mỹ nhân… À, cô ấy phải đi tìm người, cho nên tạm thời không cách nào gặp mặt chúng ta, nói không chừng vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại!
Tuy rằng giọng điệu cà chớn, nhưng khi nói tới đây, Trần Mặc lại đột nhiên cảm thấy có chút lưu luyến không rời.
Từ khi trở về, Ngu mỹ nhân luôn là một bộ thất hồn lạc phách, tuy rằng nàng ngẫu nhiên cũng sẽ nói đùa vài câu, nhưng vẻ mặt phiền muộn không vui thì không cách nào che giấu.
Trần Mặc biết trong lòng nàng từ đầu đến cuối rối rắm, nhưng lại không biết an ủi thế nào, thầm nghĩ chỉ có thể mượn thời gian trôi đi, xem chính cô ấy có thể khôi phục hay không.
Chẳng qua, thoạt nhìn Ngu mỹ nhân cũng không tính toán buông tha, cho dù hiểu tìm được chủ nhân xác suất xa vời, nàng vẫn lựa chọn một mình ra đi.
Ngay lúc này, vị mỹ nhân này sớm đã không biết đi nơi nào, chỉ có một phong thư mang theo mùi thơm gửi Gia Địch đưa tới, bên trên viết mấy dòng ngắn ngủi: "Bảo trọng! Hữu duyên tái tụ!"
- Hữu duyên sao?
Đem phong thư nhẹ nhàng cất lại vào túi ngực, nhìn ánh mặt trời vàng nhạt cuối thu ngoài cửa sổ, Trần Mặc kh khẽ thở dài.
Cơ hồ đồng thời, nương theo sau một cơn chấn động nhẹ, chiếc máy bay Boing 747 mang theo hành khách rốt cục vững vàng cất cánh, hướng về đảo quốc phía Đông Nam mà đi.
Diệp Dung quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Mặc, vội vàng rót một chén nước đưa cho hắn, thấp giọng nói:
- Mặc Mặc, không phải là anh bị say máy bay đấy chứ?
- Bị em đoán trúng rồi!
Trần Mặc nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, cố nén cảm giác nôn nao trong người đáp.
Diệp Dung thay hắn chấm chút tinh dầu, lại nhịn không được nghi hoặc nói:
- Kỳ quái! Anh biết là bị say máy bay, vậy tại sao lại vội vã đến Nhật Bản, hiện có thể nói lý do đi!
- Lý do rất đơn giản, anh muốn đi tham gia giải đấu hạng nhất!
Trần Mặc uống một hớp nước, đưa tờ báo lấy từ tiệm cơm ra.
Diệp Dung tròn mắt nhìn hắn:
- Ặc! Anh có sao không thế, lại đem đống tạp chí theo lên tận đây, chẳng lẽ vì muốn xem bài phỏng vấn Phù Dung tỷ?
- Để em xem!
Không mù mờ như Diệp Dung, Gia Địch hiển nhiên là biết được mục tiêu của Trần Mặc, ngay lập tức cầm lấy tờ báo nhẹ giọng đọc:
- Tin thế giới, giải thi đấu nghệ thuật nấu ăn phương Đông toàn Nhật Bản lần thứ 10, cử hành vào ngày 20 tháng 10 tại núi Phú Sĩ, Tokyo; dự tính sẽ hấp dẫn đông đảo du khách cùng nhân sĩ trứ danh tới tham quan.
- Cái gì? Thi đấu nghệ thuật nấu ăn phương Đông?
Diệp Dung ngẩn ra, còn có chút không rõ.
Gia Địch đem tờ báo đưa cho nàng, lại giới thiệu nói:
- Nói trắng ra là thi đầu bếp giỏi, chẳng qua giải đấu này có thâm niên khá lâu rồi.
- Theo như tài liệu em có được, giải đấu này bắt đầu từ năm 1979, mỗi ba năm cử hành một lần, lấy tổn chỉ là phát huy bảo tồn nền ẩm thực Nhật Bản. Giải đấu sẽ tiến hành tại vùng núi Phú Sĩ, người thằng cuối cùng nhận được năm vạn đôla cùng với biểu tượng Trù Thần (Thần Bếp) là chiếc Lưu Ly Thanh Bình. (Bình sứ ngọc màu xanh)
- Do đó Mặc Mặc định tham gia giải đấu này?
Nghe được Gia Địch giải thích, Diệp Dung cuối cùng cũng hiểu ra.
Có điều là có chút mê hoặc nhìn lại tờ báo một lát, nàng lại nhịn không được hỏi:
- Nhưng mà lạ lắm nhé, người lười như anh lại nghĩ được việc sang tận Nhật Bản tham gia thi đấu. Lần trước giải thi đấu nấu ăn trong nước anh cũng không tham gia cơ mà?
- Cái này sao…
Trần Mặc như có suy nghĩ gì nheo mắt lại, nhìn kỹ lên ảnh chụp chiếc Lưu Ly Thanh Bình trên bìa báo.
Bởi vì năm nay giải đấu này vừa tròn kỷ niệm lần thứ 10, cho nên ban tổ chức đặc ý chuẩn bị một chiếc Lưu Ly Thanh Bình, lại đặc biệt mời Thần Xã vì nó khai quang cầu phúc, dùng làm biểu tượng vinh dự cao nhất cho người chiến thắng. (Thần Đạo là tôn giáo của người Nhật, Thần Xã bằng với Đền thờ)
Đối với những đầu bếp dự thi, Lưu Ly Thanh Bình này tượng trưng cho địa vị Trù Thần của bọn họ. Nhưng Trần Mặc quan tâm không phải điều này, mà là vật trang sức khảm nạm trên chiếc bình…
- May mà mình xem kỹ, bằng không đã bỏ qua chi tiết này rồi!
Khe khẽ thở dài, nhìn mảnh ngọc vỡ màu tím trên chiếc bình, Trần Mặc không tự chủ được cười khẽ.
Xem chừng từ sau khi có được mảnh ngọc thứ ba thì vận khí của mình đúng là dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhanh như vậy đã tìm được mảnh thứ tư.
Chẳng qua, tìm thấy cũng chưa có gì lớn, quan trọng là làm thế nào lấy đến tay. Chỉ sợ còn gian truân nữa để đoạt được Lưu Ly Thanh Bình này…
- Mặc Mặc?
Một tiếng gọi nhỏ chặn suy nghĩ của hắn.
Diệp Dung hơi hơi ngạc nhiên nhìn hắn, mặt hồ nghi nói:
- Anh cười gian thế, không phải là định làm gì xấu đấy chứ! Đúng rồi, anh còn chưa cho em biết vì sao lại đột nhiên muốn tham gia hội thi kia?
- Rất đơn giản, bởi vì a muốn phát huy nền văn hóa mỹ thực của Trung Quốc!
Trần Mặc mặt nghiêm nghị như vừa nhận được huân chương yêu nước nói:
- Nền ẩm thực hai nước Trung - Nhật có rất nhiều điều đáng để trao đổi, cho nên anh quyết định mượn cơ hội này để giao lưu học hỏi lẫn nhau, vì mở rộng…
- Được rồi! Được rồi! Anh cũng đừng có tiếp tục gạt em!
Diệp Dung ngẩn ra, nhịn không được mắt trợn tròn, lại đột nhiên cười hì hì nói:
- Nói thật đi, em sớm đã biết anh muốn làm gì, chẳng qua là muốn nhìn xem chừng nào thì anh mới bằng lòng nói ra!
- Em biết?
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ hay là gần đây Dung tỷ mỗi ngày đều ăn óc trần, nên chỉ số thông minh được đề cao thêm nhiều.
- Đương nhiên! Muốn giấu em không dễ như vậy đâu. Em đương nhiên biết anh muốn đi Nhật Bản làm gì!
Diệp Dung dương dương tự đắc ngửa đầu nói:
- Ừm, anh là muốn đi thu hồi bản quyền của “Trung Hoa tiểu đương gia” đúng không!
(Trung Hoa tiểu đương gia hay Tiểu đầu bếp cung đình, Đầu bếp cung đình… một bộ truyện nói về ẩm thực Trung Quốc, nhân vật chính là Lưu A Ngang. Diệp Dung vì sao nghĩ thế thì vui lòng đọc lại mấy chương đầu)
- Ặc… Dung tỷ, em thật sự là thông minh đấy!
Trần Mặc tròn xoe mắt làm vẻ ngạc nhiên, thậm chí giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Đây cũng không phải là lời khen trái lương tâm, Diệp Dung thật sự rất thông minh, nàng cư nhiên còn nhớ rõ mấy lời bậy bạ khi hắn thi triển trù nghệ cứu tiệm cơm hơn một năm trước, hơn nữa lại còn có thể suy diễn kết hợp nó với hành trình tới Nhật Bản hôm nay…
Thật ấy chứ, loại năng lực trinh thám logic này thật sự là có thể khiến rất nhiều người bội phục.
- Đương nhiên, nghĩ em là ai chứ!
Được ca ngợi như thế, Diệp Dung hơn hở véo hắn một cái, cười hì hì nói.
- Mặc Mặc, chuyện này em ủng hộ anh, nhất định phải ở trong hội thi nấu ăn này bày ra trù nghệ chính tông của Trung Hoa tiểu đương gia! Đúng rồi, vừa vặn em đã chuẩn bị một món quà, vốn là định động viên anh đi tham gia tiết mục “Dân gian trù sư” trên đài truyền hình Nam thành.
- Món quà?
Trần Mắt tròn mắt, đột nhiên cảm thấy bất an.
Quả nhiên ngay sau đó, Diệp Dung liền từ trong vali lôi ra một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, vốn là mốt từ những năm 54.
Nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt là trên mặt áo còn viết chứ: mặt trước viết "Truyền nhân đời thứ ba mươi hai của Trung Hoa tiểu đương gia", mặt sau viết "Tiệm cơm Cát Tường hoan nghênh ngài"…
- Ca ngất, may mà anh không đáp ứng em tham gia “Dân gian trù sư”!
Nhìn chiếc áo có thể đi vào viện bảo tàng, Trần Mặc chỉ có thể may mắn chính mình đúng lúc rời đi Nam thành, không cần đi đài truyền hình tự làm mất mặt.
Ngẫm lại xem, nếu chính mình thật sự mặc chiếc áo này vào rồi xuất hiện trước mặt cả trăm vạn người, sợ là từ nay về sau mỗi khi ra đường đều phải đeo khẩu trang.
- Không biết thì im ngay! Hiện nay cổ phục đang thịnh hành!
Diệp Dung ngẩn ra, thở phì phì giải thích:
- Đây chính bộ em nhờ thợ may Lý ở Phúc Phường Nhai làm cho, người ta cũng đã chậu vàng rửa tay hai mươi năm, em thật vất vả mới thuyết phục được bác ấy hỗ trợ!
- Ặc… Quấy rầy người khác rửa tay chậu vàng là hành vi vô đạo đức a!
Trần Mặc mặt xấu hổ nhìn lên chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn kia, hình như không tin tưởng mình có đủ dũng khí mặc vào bộ y phục này.
Sự thực thì hắn cảm thấy mặc chiếc áo này giống như là một hình phạt khi thua bài sai khiến thì đúng hơn, lúc đó người thua sẽ phải mặc áo Tôn Trung Sơn ra đường lượn một vòng, sau đó ôm cột điện hô to "bệnh của tôi không chữa được".
Nhưng mà thoạt nhìn thì Diệp Dung hiển nhiên là rất đồng tình với tiêu chuẩn thẩm mỹ của vị thợ may kia, cho nên nàng hận không thể lập tức khiến Trần Mặc mặc bộ này vào.
Suy nghĩ đến sự nhiệt tình của nàng, Trần Mặc chỉ có thể thật cẩn thận nhắc nhở nói:
- Vậy thì Dung tỷ vất vả rồi! Nhưng mà anh có cảm giác là bộ y phục này cứ thiêu thiếu gì đó…
- Sao? Thiếu cái gì?
Diệp Dung mê hoặc chớp chớp mắt, nhìn kỹ chiếc áo, chợt tỉnh ngộ nói:
- A! May mà anh nhắc không em cũng quên mất, hóa ra em quên nhờ in lên địa chỉ và số điện thoại quán cơm! Ai có bút bi cho em mượn với?
- Chết mất!
Trần Mặc nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, đột nhiên có suy nghĩ muốn giật lấy chiếc dù rồi nhảy ra ngoài.
Gia Địch thì đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nàng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Diệp Dung, đột nhiên bật thốt lên một câu:
- Theo ý nào đó mà nói, tôi cảm thấy cô cứ tiếp tục thế này mà sống thì sẽ rất vui vẻ đấy… Giỏi, quá giỏi luôn! (ý em nó chê cứ ngu ngu hâm hâm thì dễ sống)
- Theo ý nào đó mà nói, tôi thì cảm thấy cô cứ tiếp tục thế này mà sống thì sẽ rất vất vả đấy… Quá sexy, quá bạo lực!
Diệp Dung ngẩn ra, lập tức không chút khách khí phản bác, có thể thấy được nàng chỉ khi đối mặt với Trần Mặc mới có thể vờ ngớ ngẩn.
Chỉ giây lát, hai vị nữ sĩ đã liên tiếp kích bác nhau, cả hai đồng thời thiêu đốt tiểu vũ trụ, rất có xu hướng sẽ trực tiếp tung ra đòn tất sát.
- Hai em cứ tiếp tục, anh đi toilet!
Như bình thường vẫn vậy, cứ đến đoạn nguy hiểm này, Trần Mặc lại lập tức biết điều lựa chọn nhượng bộ lui binh.
Có điều không đợi hắn đóng hẳn cửa toilet, mấy đồ điện đã từ trong balô chui ra, e sợ cho thiên hạ không loạn than thở nói:
- Lão đại, anh quả nhiên là người xấu… Hóa ra anh muốn đi Nhật Bản… Quả nhiên chúng ta đều là người đồng đạo! ( các thanh niên Thiên Địa Hội)
- Sặc, bọn mày nói cái gì?
Trần Mặc trợn tròn mắt nhìn chúng nó, đột nhiên cảm thấy hết hồn.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng loạng choạng, quay đầu nhìn sân bay Nhật Bản đã dần rõ ràng bên ngoài cửa kính:
- Không có gì! Không có gì! Lão đại, anh cứ việc đi thi đấu, việc còn lại cứ giao cho bọn em là được rồi!
Sử Thượng Đệ Nhất Yêu Sử Thượng Đệ Nhất Yêu - Thủy Thiện