The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Di Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 127 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1392 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 03:07:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Sư Phụ, Tê Nhi Dùng Ngọc Lớn Đùa Bỡn Chính Mình (H, Hạn )
háng sáu trong tẩm cung thời tiết không hanh khô giống bên ngoài, nhưng vẫn có chút oi bức, ta một đường cởi sạch quần áo trên người, bước vào thùng gỗ.
Thân mình ngâm trong nước ấm thư giãn vô cùng, “Thật thoải mái“. Thân thể giống như đóa hoa từ từ nở rộ trong nước ấm. Hoa huyệt cúc huyệt và đầu ngực đều sưng đau nhưng càng ngày càng giảm bớt. Ta chà rửa thân thể, khắp cả người đều là vết hôn của sư phụ, xanh tím chằng chịt. Bất chợt, một hình ảnh hiện lên trong đầu ta lập tức đỏ mặt, sư phụ luôn dùng sức như vậy, khiến ta luôn rơi vào tình trạng này. May mắn thay cơ thể ta hồi phục khá nhanh… Nghĩ đến đây, ta chợt nhớ tới hình xăm sau lưng… Thời điểm ta ở cùng với Thanh Nham nó xuất hiện nhưng khi tỉnh lại thì đã biến mất…
Hôm nay thời điểm động tình với sư phụ, bọn họ đều không phản ứng, có lẽ hình xăm không xuất hiện? Ta nghi hoặc bước ra khỏi thùng gỗ, cả người ướt đẫm đi đến trước gương đồng to hình bầu dục, nghiêng người vén mái tóc dài qua một bên… Không có, rốt cục chuyện gì đã xảy ra với hình xăm ấy? Thanh Nham rõ ràng đã đề cập với ta, thứ kia là một loại nước thuốc đặc thù chỉ sau khi trải qua nhiều lần cao trào, nó sẽ xuất hiện, nhưng mà hôm nay… Rõ ràng bị các sư phụ hành hạ đến nỗi tê dại, như thế nào lại không xuất hiện? Thật sự quá kì quái!
Đang nghiêng đầu suy nghĩ ta chú ý tới hình ảnh của bản thân trong gương. Thân thể trần trụi ướt át, da thịt trắng noãn mềm mại, bầu ngực cao ngất cùng nhũ hoa hồng hồng non mềm, hạ thân trải qua lễ rửa tội của Tam ca vẫn chưa mọc cỏ mới, hai đóa hoa lớn chen chúc, chính giữa là khe nhỏ mơ hồ có thể thấy được. Xương quai xanh, dưới cổ, trên ngực, trên bụng nhỏ, trên đùi mảnh khảnh… Nơi nơi đều có dấu vết xanh tím… Không đúng, thời gian trôi qua, vết xanh tím kia chậm rãi nhạt đi… Ta thấp giọng hô khẽ, bưng kín miệng, tại sao nhanh như vậy, phía trước không nhanh như vậy, chẳng lẽ thật sự bởi vì ta sắp cập kê, tốc độ miệng vết thương khép lại càng lúc càng nhanh sao? Nỗi sầu chất chứa trong lòng, không biết những ngày sau ta nên giải quyết như thế nào đây.
Sau khi tắm rửa xong, ta thay quần áo sạch sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi, mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, hai má ửng đỏ, liên tiếp bị Tam ca, Thanh Nham, hai sư phụ đùa bỡn, gần nhất giống như vẫn không thật sự nghỉ ngơi đủ… Sư phụ, sư phụ nói không thể rút ngọc khí ra, làm sao bây giờ? Bọn họ công lực cao như vậy, ngộ nhỡ vừa tiến vào nhìn thấy ta không chứa ngọc bổng, như vậy… Có thể trừng phạt ta hay không?
Ta cả kinh vội đứng dậy, rút căn ngọc thạch từ dưới gối ra, cắn răng vén chăn lên, cởi quần nhỏ ra. Hu hu hu, sư phụ a, Tê Nhi thật sự ngoan ngoãn nghe lời.Ta dựa vào thành giường, ngồi xổm xuống mở rộng tối đa hoa huyệt, tay phải cầm ngọc thạch không ngừng nghỉ đưa vào tiểu huyệt.
“Uhm…” Thật chặt, tay phải trực tiếp cảm nhận được lực cản đến từ thân thể của ta, tiểu huyệt lúc trước không thể co rút lại giờ đã không còn sưng đỏ, không những thế ngay cả độ co dãn cũng hồi phục hoàn toàn.
Không được sư phụ trừng phạt rất khủng bố! Ta cắn môi dưới, tay lại dùng sức.
Thật đau đầu, ngọc bổng lớn bằng cánh tay, ta nhanh muốn khóc, vẫn làm không được! Làm sao bây giờ, sẽ bị trừng phạt, sư phụ còn nói muốn cho ta chứa đựng đồng thời hai côn thịt… Như vậy sẽ chết mất!
Ta ngồi xổm, đem ngọc lớn ấn lên trên… nếu làm như vậy, chắc có thể chui vào chứ.”Hu… Sư phụ… thật đau…” dồn nén tất cả khí lực xuống hai chân, một tay vịn vào cột giường để giữ thăng bằng, một tay nắm chặt ngọc thạch, dùng sức hạ thấp cơ thể xuống.
“A… Không được…” Ngọc thạch đỉnh đỉnh vào huyệt nhỏ, thân thể của ta bắt đầu run nhè nhẹ, mới chỉ tiến vào chút ít, bộ phần phình to nhất vẫn còn ở ngoài… Không thể, phải càng thêm dùng sức. Hồi tưởng bộ dáng trước kia của sư phụ, ta buông ngọc thạch trong tay ra, dùng ngón tay tiếp xúc miệng huyệt, đùa bỡn trân châu nổi phồng lên.
A a a, thật tê dại, làm cho ta nhịn không được than nhẹ. Một làn sóng tê dại ập tới khiến hạ thân bắt đầu co rút lại phun ra chất lỏng dinh dính đáng ghét, đúng, giống như vậy liền có thể, ta cắn chặt môi, dùng sức hạ thấp thân thể.
“Nha nha nha… Cắm vào, tất cả đều nằm trong huyệt nhỏ…” Bởi vì là tư thế ngồi xổm, ngọc bổng còn tiến sâu hơn so với sư phụ cắm làm, đã chạm đến miệng tử cung! Ta vô lực xụi lơ ở trên giường, thân mình một trận một trận co rút nhanh đến cao trào.
Nhắm mắt không ngừng mồm to thở dốc, thể nghiệm tự chính mình tới cao trào, chính giữa hai chân tất cả dọc theo không có co dãn ngọc thạch đều chậm rãi chảy xuôi chất lỏng chán ghét. Tự đùa giỡn bản thân tới cao trào ngoài dự đoán cảm giác rất kì lạ, ta nếm thử ngon ngọt, nhịn không được nằm trên giường, mở rộng đùi, một tay cầm lấy ngọc thạch dính chất lỏng ra sức đẩy vào, tay còn lại lần qua yếm thâm nhập vào bên trong, nắm lấy đóa hoa mẫn cảm run rẩy.
“Uhm… Sư phụ… Không cần… Thật thoải mái… Nha…” Một bên đùa bỡn chính mình, một bên tưởng tượng hai sư phụ đùa bỡn ta, như vậy cảm thụ từng trận tê dại tràn tới, tay cầm ngọc thạch cũng không ngừng rung động. Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, ta rốt cục không chịu nổi, chìm đắm giữa khoái cảm và mệt mỏi, mang theo thứ thô to kia, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Sư Phụ, Không Cần A Sư Phụ, Không Cần A - Di Nhã