Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuốn 2 - Chương 07-08
hương 7
Cô muốn hét lên rằng, bầu vú của cô rất đẹp, không bị chảy xệ, không bè ra và càng không bị tình trạng vú đôi! Gặp quỷ đi! Nội tiết của cô không mất cân đối, da cô không bị tàn nhang… Mấy chuyện này đối với những cô gái trẻ mà nói, quả thật là một sự vu khống tồi tệ!
Cô ôm lấy đầu lắc lư, toàn thân bất động, sau đó ngã cái đùng trên giường thiếu điều tắt thở.
Đối mặt với những lời nghi ngờ này, cô phải làm sao bây giờ? Mặc dù tức đến mức đầu muốn bốc khói nhưng chẳng lẽ cô phải cởi áo cho Thỏ Thỏ coi, mới chứng minh được sự trong sạch của mình sao? Không dám đâu, trừ phi cô bị điên rồi! Điều may mắn duy nhất sót lại là cô có thể yên tâm và khẳng định rằng, tối hôm qua Thỏ Thỏ đã không nhìn thấy mấy thứ ‘này nọ’. Tuy nhiên cô cũng buồn bực chết đi được!
Càng buồn bực, cô lại càng khám phá ra, cái cảm giác vui đây buồn đó được thoát ra dễ dàng khi ở chung nhà với Thỏ Thỏ. Với tám năm trời xa cách, nhưng chỉ trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi, mọi thứ đã bắt đầu từ từ quay trở lại như xưa.
Buồn bực một lúc lâu, cô tức tối thu dọn phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh nhất đem mấy thứ đồ xinh xắn nhạy cảm cất kĩ đi. Đột nhiên cô phát hiện ra, đồ đạc không nhiều lắm, muốn chuyển hết đến phòng của Hi Hi cũng vất vả gì.
* * *
Hơn mười phút sau, Duy Duy đem vài túi hành lý mang vào phòng khác, rồi lấy khăn lau mồ hôi trên trán và ngồi vào bàn ăn.
Anh ngồi ở trên bàn, ung dung ăn phần cơm chiên của mình. Hi Hi thì đang đeo túi sách, chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Hi Hi à! Em không dùng điểm tâm sao?” Hiếm khi cô nấu ăn, nên gọi em gái cùng ăn chung.
Bình thường họ cũng không nấu nướng ở nhà, cả hai chị em đều ăn uống ở bên ngoài. Một mặt là vì thời gian nghỉ ngơi của họ trái ngược nhau, mặt khác là cả hai đều trời sinh lười biếng trong việc nữ công gia chánh.
Hi Hi dừng chân đưa mắt quan sát… Đơn giản chỉ là món cơm chiên trứng mà chị cô làm văng tứ tung, đã vậy một ít cơm còn dính chùm với nhau không được tán rời. Đáng sợ hơn… những mảnh vụn từ vỏ trứng nhả ra từ đôi môi của anh trai cô được xếp thành ‘ngọn đồi nhỏ’.
Gương mặt Duy Duy trở nên bối rối, cô ấp úng nói:
“Em…” Không biết cô bỏ cả vỏ trứng vào chảo chiên cơm từ khi nào? Vì làm biếng phải rửa cái chén, nên cô vận dụng ‘kỹ xảo’ học được trên TV, mang quả trứng trực tiếp đập luôn vào trong chảo…
Thật ê mặt! Nếu biết vậy, thà cô làm siêng một tí… Ít nhất cũng không để mắc phải sai lầm.
“Chị à! Em và các bạn học đã có hẹn đi ăn sáng với nhau rồi.” Hi Hi thật lí lắc, chỉ chỉ vào chiếc điện thoại đời mới nhất trong tay, rồi nở nụ cười ranh mãnh.
Anh vẫn chậm chạp nuốt miếng cơm chiên xuống cổ họng, và cũng thong thả lấy ra những mảnh vụn vỏ trứng khác.
“Hehe, anh trai! Nhắc cho anh biết nha, nhớ đừng có ăn canh rong biển của chị ấy nấu đấy. Bởi vì giữa muối và đường, chị ấy không phân biệt rõ ràng đâu.” Bỏ lại sau lưng câu cảnh báo cuối cùng, Hi Hi nhanh chân tháo chạy ra khỏi hiện trường.
Cô đâu phải như vậy chứ! Làm ơn đi, lỡ một lần thôi! Tuy nhiên Hi Hi cũng chỉ dám ăn có một lần, rồi từ đó về sau không thấy chạm muỗng vào món canh rong biển nữa.
Anh làm như không nghe câu cảnh báo của em gái, tiếp tục cúi xuống ăn chén canh đã vơi đi một nửa.
“Có thể hương vị không ngon nhưng cũng đâu đến nổi tệ như Hi Hi nói, phải không anh?” Vẻ mặt của cô tràn trề chờ mong, hi vọng tâm trạng đang tổn thương có thể được một phần an ủi nhỏ.
“Ừ!” Anh gật đầu.
Cô hưng phấn định nói thêm thì…
“Nhưng em quên bỏ muối vào canh rồi.” Giọng anh vẫn dịu dàng như nước.
“Có vẻ như em không thừa hưởng được cách nấu nướng của dì Mỹ Lệ nhỉ.”
Sắc mặt của cô tối sầm. Cô quên bỏ muối vào canh sao? Bận rộn cả buổi sáng, đổi lại chỉ nghe được lời nhận xét này!
Cô thấy anh vẫn đáng ghét như trước. Hừ! nói một câu ngon ngọt đâu có chết người chứ! Tuy nhiên cũng trong lúc đó, mọi dấu vết của ân oán và sự bỡ ngỡ sau tám năm xa cách đã được xóa sạch.
o0o
Giữa cô và Tiêu Đồ có chung người em gái, lại ở cùng dưới một mái nhà. Tuy rằng vài ngày đầu sinh hoạt có chút bất tiện nhưng mọi việc vẫn nằm trong khuôn khổ.
Bây giờ có thêm Thỏ Thỏ, nên cô bắt đầu siêng năng hơn. Nếu cô được nghỉ ở nhà, đều luôn xuống bếp nấu nướng.
“Chị à! Không phải chị thường nói, khói bụi là kẻ thù tự nhiên của phụ nữ sao? Người phụ nữ chỉ cần nấu một món ăn thôi, thì dù dùng tới mười mấy miếng mặt nạ dưỡng da cũng chẳng ăn thua gì mà?” Gần đây Hi Hi rất hay ngạc nhiên tò mò hỏi.
Cô còn cách khác sao chứ? Thỏ Thỏ bị đau tim, chỉ dùng những thực phẩm nhẹ, dứt khoát phải kiểm soát lượng muối trong đồ ăn… Vì vậy không thể ăn nhiều đồ bên ngoài được.
Làn da đối với phụ nữ rất quan trọng. Đặc biệt là ở độ tuổi của cô, cần phải bắt đầu tập trung bảo dưỡng nhan sắc mới mong tìm người chồng như ý. Tuy nhiên, sức khỏe của người thân trong gia đình cũng rất quan trọng!
Trong vô thức, cô lại một lần nữa tự động liệt kê Thỏ Thỏ vào danh sách người nh cô và Thỏ Thỏ không còn những ngày kề cận như xưa, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại các thói quen thân thuộc.
Nhiều ngày qua, vào bữa cơm tối, trong nhà bếp có hai nữ và một nam luôn truyền ra những mẫu đối thoại như:
“Chị ơi! Chị đang xào rau hả?”
“Ừ!”
“Chị à! Tại sao rau xanh lại biến thành màu vàng khè thế này?” Hi Hi ngạc nhiên hỏi.
Cô cầm trên tay cuốn sách dạy nấu ăn, vẻ mặt cũng hoang mang nghi ngờ. Trên bàn có một người vừa chờ cơm vừa dùng laptop lên mạng, không quay đầu lại, lên tiếng nói.
“Bởi vì cô ấy không phải xào mà là luộc nhừ bằng cái nồi áp suất.”
Nồi áp suất? Nếu xào rau mà không đậy kín nắp thì rất khó chín, không phải sao?
Vẻ mặt của cô hoàn toàn mờ mịt, Hi Hi cũng như thế. Rõ ràng hai người con gái này vẫn chả hiểu sự khác nhau giữa xào và luộc nhừ.
“Chị à! Sao bánh trẻo bị tróc da hết trơn vậy nè?”
“Chị không biết đâu, chị cũng làm theo cách hướng dẫn trong sách, đun nước sôi trước rồi sau đó mới bỏ bánh vào mà!” Cô thấy mình thật oan uổng.
“Đó là vì các cô không chịu trở bánh lúc nước đang sôi, làm cho nó dính xuống đáy nồi.” Người đang ngồi trước máy tính, cũng một công hai việc rũ lòng tốt giải thích cho em gái.
“Anh trai! Anh cũng biết nấu nướng hả?” Hi Hi ngạc nhiên như vừa phát hiện được một lục địa mới.
“Không biết!” Anh từ chối ngay lập tức.
Anh chỉ hiểu sơ về cơ bản thưởng thức thông thường thôi, hơn nữa cũng muốn ‘ủng hộ’ tinh thần ai đó một chút.
Khi cô nấu nướng, Hi Hi không thích ăn nhưng cũng thường nói một lời khen tặng cho có lệ, rồi sau đó lấy cớ đang giảm cân để tránh ngược đãi cái bao tử của mình. Còn người nào đó cứ chậm rãi ăn đến miếng cuối cùng trong sự gượng ép đến khốn khổ.
Cơm tối xong, Duy Duy vẫn là người lau bàn, rửa chén. Hi Hi đã chui vào phòng mình từ sớm, anh vẫn ngồi trên máy tính. Đây là thái độ tương thân tương ái của anh em một nhà đó. Thật đúng làm cho cô nản lòng, và thấy mình như trở thành cô bảo mẫu miễn phí.
Tuy rằng hơi thiệt thòi, nhưng Duy Duy lại có cảm giác của một gia đình ấm cúng. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi trôi qua, trong nhà không có mẹ, không có chú Tiêu, chẳng cần cố ý sắp đặt nhưng hình như mọi cảm giác thương yêu đã quay trở về.
“Anh đang tìm việc làm hả?” Rửa chén bát xong, Duy Duy quay lại trò chuyện cùng anh.
“Ừ!” Anh gật đầu, vẫn tập trung vào thông báo tuyển dụng việc làm trên trang web địa phương.
“Anh tìm công việc trong bệnh viện hả?”
“Ừ!”
“Hầu như công việc trong bệnh viện đều phải lo lót bằng cửa sau mới có thể vào được.”
Cô còn có lòng tốt nhắc nhở anh cho anh biết.
“Anh kêu chú Tiêu giúp cho thì mới có thể được nhận vào làm những bộ phận tốt.”
Anh rời khỏi Trung Quốc đã khá lâu, ngần ấy thời gian cũng đủ để đuổi theo không kịp bước chân thời đại ở cái thành phố nhỏ này.
“Anh không định vào làm trong bệnh viện nhà nước đâu.” Anh nói ra dự tính của mình.
“Sao vậy?”
“Anh sợ phiền phức lắm.” Anh không thích nơi có nhiều người tụ tập.
“Ồ!”
Duy Duy suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Không vào bệnh viện nhà nước, vậy anh muốn làm trong bệnh viện tư hả?”
“Ừ! Nhưng quy mô cũng đừng quá nhỏ.” Vì thế anh đang tìm kiếm nó đây.
Anh tìm được một bệnh viện không tệ, nên đưa
“Ở đây, bệnh viện Mã Lệ Á [1] có được đánh giá tốt không?” Hẳn là cô rành rẽ hơn anh rồi.
Bệnh viện Mã Lệ Á ư? Duy Duy nghe tên xong liền ngạc nhiên tròn xoe hai mắt, cuối cùng bật ra câu hỏi:
“Thỏ Thỏ à! Rốt cuộc anh học ngành nào trong trường Y vậy?”
~*
~[1] Thật ra trong bản tiếng Trung là Maria, nhưng thấy phiên âm chữ này lung linh quá nên tôi giữ luôn. (^_^)
Chơng 8
Duy Duy đánh chữ: “Chị gái tốt à! Tại sao đường tình duyên của em lại gập ghềnh thế hả? Vì sao cái người trong mộng như chị nói vẫn chưa chịu xuất hiện ở trước mặt em vậy nè?”
Kim Bàn Tính trả lời: “…”
Duy Duy gõ tiếp: “Đừng trả lời với em cho có lệ nha.”
Kim Bàn Tím nói: “Em hãy mở ‘mắt’ ra, tự nhiên anh ta sẽ xuất hiện thôi.”
Lại nói chuyện kiểu bí ẩn mập mờ gì nữa đây chứ? Duy Duy gõ chữ: “Chị nói chính xác ngày tháng cho em biết đi.”
Kim Bàn Tính tiếp tục im lặng: “…”
Duy Duy thúc giục không ngừng: “Là hôm nay, ngày mai hay là ngày kia vậy hả?”
Kim Bàn Tính im: “…”
Duy Duy mong đợi: “Nè! Bà chị…”
Kim Bàn Tính trả lời: “Không nói chuyện tào lao với em nữa.”
* * *
Duy Duy nghĩ tới mới sáng sớm đã bắt Kim Bàn Tính xem bói toán mà bật cười. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng mình đã làm chị ta tức tối đến mức độ nào.
‘Người trong mộng’ ư? Nếu thật sự người đó có thể dễ dàng xuất hiện, thì cô cũng đâu cần phải luôn tìm kiếm như bấy lâu nay.
Cứ sau mỗi lần chia tay với bạn trai, cô lại có thêm một chút vấn đề nho nhỏ. Ví dụ như lần này là thẻ vào phòng tập thể hình.
Chiều hôm nay Duy Duy mặc bộ đồ thể dục màu đỏ rực lửa, cầm trong tay chiếc thẻ mới sử dụng có vài lần, buông một tiếng thở dài. Từ ngày chia tay với bạn trai đến giờ, cô đã muốn quăng chiếc thẻ này vào sọt rác nhưng lại hơi luyến tiếc.
Lúc trước từ chối không được lời năn nỉ của bạn trai, nên cô đã dùng số tiền hai – ba tháng lương của mình, kêu anh ta mua giúp một chiếc thẻ vào phòng tập VIP. Giờ nghĩ lại, cô luôn tự hỏi sao mình lại mù quáng đến như vậy? Nếu biết sớm có kết cuộc này, hồi đó cô nên giở thói lưu manh bắt tên thối tha ấy trả tiền!
Bây giờ lí do cô chưa quăng chiếc thẻ này không phải vì luyến tiếc người, mà thật sự là đau lòng cho hai – ba tháng mình phải ăn mì gói để tiết kiệm tiền.
Tuy nhiên cô cũng thích chiếc thẻ VIP này lắm, vì ở đây có thể hưởng thụ được những ưu đãi đặc biệt dành cho các thành viên VIP. Có nó, cô không cần dùng chung máy móc tập luyện với nhiều người khác, không cần dùng chung một cái nhà tắm tập thể…
Duy Duy bộn rộn rất nhiều việc nhưng luôn hoạt động trong một không gian nhỏ hẹp… Vì thế khi có thời gian rảnh rỗi, cô thích tìm nơi để làm mình đổ mồ hôi. Cho nên chẳng lẽ cô phải vì tên đàn ông thối tha kia mà lãng phí số tiền lớn vậy sao?
Thế giới này thật ngược ngạo, tại sao con người hợp lí kia vẫn còn ẩn trốn mà chưa chịu lộ diện? Vì sao vậy? Thật bất công! Dựa vào cái gì đây? Cô chưa từng thấy mình gặp một việc gì xuôi chèo mát mái.
L tại hành lang của phòng tập VIP xuất hiện một người…
“Cưng ơi! Anh biết em còn luyến tiếc anh mà!” Có người tự đa tình, dám lợi dụng mình là nhân viên làm việc tại đây mà tra ra giờ giấc tập luyện của cô. Hôm nay đã như ước nguyện gặp cô ở chỗ này.
Duy Duy lười biếng sử dụng miệng lưỡi để tranh cãi, trực tiếp đi vòng qua phía bên kia nhưng một bó hoa hồng lớn ‘đuổi theo’ tới trước mặt.
“Cưng ơi! Xin em mà, tha thứ cho anh một lần đi. Em nhìn xem, mấy ngày nay anh nhớ em đến mất ăn mất ngủ, cả người hốc hác, tiều tụy đi rất nhiều nè…” Anh bạn trai cũ vẫn giả vờ bi thảm.
Cô khẽ cắn môi, nơi này là công cộng, thật sự không thích hợp để nổi cơn điên lên. Nhưng cô cảm thấy phiền chán quá sức!
“Thưa ông, xin cảm phiền tránh qua một bên đi.” Cô lịch sự nói.
“Thưa ông?”
Nghe đến hai chữ đó, bạn trai cũ bị đả kích nặng nề. Bỗng dưng anh ta quỳ xuống, trong lúc cô chưa kịp phản ứng đã lập tức ôm lấy chân cô khóc thất thanh.
“Duy Duy cưng ơi! Em là tình yêu chân thành nhất của đời anh! Là anh xấu xa khiến em đau buồn! Anh đáng chết, anh khốn nạn, cầu xin em cho anh một cơ hội khác đi. Anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho em…”
Cô ói ra máu! Anh ta đang diễn tuồng gì vậy? Thích làm trò như thế, tại sao không chờ về đến nhà rồi hẵng làm?
Rốt cuộc Duy Duy đành thừa nhận, ánh mắt nhận xét đàn ông của mình thật kém cỏi. Nếu không sao trước kia cô có thể cho rằng, loại đàn ông đáng vứt đi này rất lãng mạn?
Duy Duy nhìn xung quanh, hoàn toàn vắng lặng. Cô âm thầm giơ chân, muốn dùng sức đá văng con ruồi ghê tởm đang đeo bám trước mắt, thì có tiếng bước chân tới gần. Duy Duy giật mình, vội vàng dừng hành động lại.
“Hu hu hu, cưng ơi! Xin em tha thứ cho anh đi, anh thật sự lên giường với cô gái kia chỉ một lần thôi.” Bạn trai cũ không để ý tôn ti, tập trung đem nuớc mắt nước mũi lau cả lên bộ quần áo thể dục của cô.
Thật kinh tởm!
một người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ thế kia, đến cuối cùng trái tim lại nhu nhược quá mức như vậy? Rõ ràng anh ta đã phạm vào sai lầm mà. Duy Duy cũng không đếm được, đây là lần thứ mấy sau khi chia tay bạn trai cũ cứ mặt dày mày dạn đeo bám theo cô sống chết. Chẳng lẽ trên đời này con quạ đều có bộ lông màu đen sao? Làm ơn đi trời! Cô thật sự không muốn tuyệt vọng vì đàn ông đâu.
Có một người đàn ông mặc áo thể thao cổ chữ V, quần short, trên cổ còn quàng thêm chiếc khăn lau mồ hồi đi về phía bọn họ. Duy Duy dùng ánh mắt xin giúp đỡ, dõi theo bước chân anh ta đang tiến vào phòng VIP thay quần áo cho nam.
Người đó vóc dáng rất cao to.
Đầu óc cô linh động tính toán, trừ phi bạn trai cũ không muốn lăn lộn trên mặt đất, không muốn mạo phạm tới khách VIP ở đây… Nếu, nếu người đàn ông kia ra tay giúp đỡ…
“Thưa ông…” Duy Duy lo lắng gọi người.
Chân trái của người đàn ông đó đã bước vào phòng VIP.
Đáy lòng của Duy Duy thở dài một hơi, tình người trên đời này thật là bạc bẽo, việc người nào người nấy lo, không quan tâm đến ai ngoài chính bản thân mình. Chân của cô động đậy chuẩn bị phát tác, thì cánh của kính phòng VIP đóng lại, người đàn ông quay ra hỏi:
“Cô gái! Cô gọi tôi?” Anh ta dừng bước, chần chờ ba giây mà chưa đi vào trong.
Đúng vậy! Đúng vậy! Đôi mắt Duy Duy sáng bừng lên.
“Cô cần giúp đỡ sao?” Người đàn ông thấy tình cảnh trước mắt, nhíu mày hỏi.
Phòng tập VIP luôn là nơi thanh nhã, tại sao có chuyện huấn luyện viên lại đi quấy nhiễu nữ khách như thế?
Muốn trợ giúp lắm! Rất muốn! Trên khuôn mặt búp bê của Duy Duy bỗng nở nụ cười tươi như hoa.
Ông trời thật có mắt, cuối cùng đã cho cô gặp được một người ‘bề ngoài lạnh lẽo bên trong nồng nàn’ rồi!
Người đàn ông này đang đưa lưng về phía mặt trời, nên cô không thể nhìn rõ diện mạo cho lắm. Chỉ biết anh ta có bờ vai rộng, có đôi chân dài, có vòng eo rắn chắc, thể hình chữ T hoàn mỹ, cơ bắp ở dưới ánh nắng như ẩn như hiện, vóc dáng cường tráng tựa như một con sư mạnh mẽ…
“Quý ông này muốn tôi gọi bảo vệ lên hay là tự mình rời đi?” Người đàn ông hỏi một cách lịch sự.
Bạn trai cũ sợ tới mức dấu mặt đi, hắn sợ bị vị khách VIP này nhận ra mình là ai. Hắn dám kiêu ngạo như vậy là vì ở trên hành lang không có gắn camera, nhưng nếu bị người khách này trách cứ đưa ra chứng cớ thì công việc của hắn chắc chắn đi tong.
“Còn không mau cút đi.” Duy Duy ma mãnh mỉm cười, nghiến răng dùng lời đe dọa chỉ có hai người mới nghe được.
Ban trai cũ khóc thổn thức, cụp đuôi lại, mang vẻ mặt xám xịt chạy trối chết. Nguy cơ được giải trừ tốt đẹp, Duy Duy nở nụ cười sáng lạng đi đến gần ‘người tốt’.
“Thưa ông, vừa rồi thật sự là…” Cảm ơn ông! Ba chữ này đột nhiên bị nghẹn lại trong miệng, không thể nhã ra được.
Bởi vì cô ngây dại! Xung quanh bốn phía như có luồng điện chạy qua, nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ xương cốt của cô.
Cảnh đẹp ý hay càng tô điểm thêm cho khuôn mặt sáng chói của viên kim cương trước mắt!
Duy Duy bắt đầu hít thở dồn dập, cô tìm kiếm bao nhiêu năm nay, gặp qua rất nhiều gã ‘King Kong’ nhưng bây giờ một ‘King Kong’ đúng nghĩa đã ở trước mặt cô rồi.
Người trong mộng đã xuất hiện! Lời của Kim Bàn Tính lập tức nảy lên trong đầu cô. Chết mất! Hít thở bình bĩnh nào! Hít thở! Lần đầu tiên trước mặt một người đàn ông, trái tim Duy Duy đập loạn nhịp đến nghẹt thở như thế.
“Cô chờ một chút, tôi lấy danh thiếp đưa cho cô nhé.” Dù sao ‘King Kong’ vẫn là đàn ông, không tinh mắt để thấy được sự bất thường nơi cô.
Lấy danh thiếp đưa cho cô? Trời đất ơi! Sự tiến triển này quá mức thuận lợi nha! Duy Duy đè nén vui sướng mới có thể ngăn mình đừng bật ra tiếng hét to.
‘King Kong’ đi vào phòng thay đồ VIP của nam giới, cầm một tấm danh thiếp đi ra.
“Nếu có cần gì, cô cứ gọi điện thoại, tôi sẽ giúp cô làm nhân chứng.” Anh ta giải thích xong, sau đó nở nụ cười lịch sự, rồi rảo bước đi vào phòng V
Duy Duy vẫn còn ở trạng thái si ngốc như bị điện giật, tiếp theo cô ngơ ngác cúi đầu nhìn tấm danh thiếp của anh ta.
«Bác sĩ Triệu Nhân Thành – Chuyên khoa sản thuộc bệnh viện phụ sản Mã Lệ Á.»
Sự nham hiểm của Tiêu Đồ Sự nham hiểm của Tiêu Đồ - Đản Đản 1113