Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: nhavanngocnghech
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 449 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:37:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Không Đề.
hụ *ho sặc sụa* cho tg xin ít chữ. Các nàng cũng thật manh động, ta đã nói là không viết H mà mới mập mờ chút xíu đã tưởng đi đâu rồi. Cho dù có viết thì cũng ưu tiên cho Phong Vũ.
À. Nói tới mới nhớ từ giờ ta sẽ cố gắng đẩy nhanh tình tiết truyện một chút để Phong Vũ xuất hiện sớm một chút. Chắc khoảng hàng năm mấy, sáu mấy, dự là vậy. Ta ra lâu thì sẽ ra nhiều nên yên tâm nhé. Đợt tới chắc phải để các nàng đợi nữa rồi. Ta lại tiếp tục phải ôn thi a~.
Cần nói đã nói hết rồi. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ. (-. ----------------------------------------------------
- Ngôn Thần Duật. - Diệp Tư Tuyết giận dữ hét lớn, hai mắt tóe lửa nhìn tên nào đó đang thong dong mặc áo vào.
- Diệp tiểu thư. Tôi là Ngôn gia chủ, cô chỉ là thiếu chủ Diệp gia, xét về địa vị tôi trên cô một bậc, vậy mà cô lại gọi thẳng tên tôi hình như không phải phép. Nhưng không sao, nể tình cô đã giúp tôi lần này, tôi bỏ qua cho cô đấy. - Ngôn Thần Duật ra vẻ 'người lớn không chấp nhặt trẻ con' phất tay với cô.
Hành động này trong mắt Diệp Tư Tuyết càng trở nên ngứa mắt. "Con mẹ nó, bà đây 36 tuổi linh hồn rồi đấy con ạ, ta gọi ngươi là cháu còn được nữa là".
- Vậy thế Lãnh Ngạo và Âu Dương Thụy cũng là thiếu chủ, họ gặp anh cũng phải một tiếng Ngôn gia chủ, hai tiếng Ngôn gia chủ à. - Diệp Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ừm, họ ngang hàng với cô nhỉ? Họ gọi tôi là Duật, cô có thể gọi vậy nếu cô muốn. - Ngôn Thần Duật bày ra bộ mặt đáng đánh đòn, khuôn mặt ý nói "Thì ra là cô thích thế".
Diệp Tư Tuyết khóe môi co giật, không ngừng áp chế lửa giận "Diệp Tư Tuyết, mày phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh".
- Cái này không quan trọng, anh nói vậy là ý gì?
- Ý gì rõ thế mà cô còn không hiểu sao? Tôi có nói cho cô mảnh đất đó sao? Tôi là bán nó cho cô a~.
- Anh... - Phải a~ Diệp Tư Tuyết lúc này có một loại xúc động muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong. Hắn đúng là không có nói cho cô a~ Là cô nghĩ như vậy a~ Là cô chủ quan, mà tên này cũng thật nham hiểm đi, đã trúng xuân dược mà còn đầu óc đi chơi chữ với cô. Quả nhiên, nam chủ không thể khinh thường.
- Cảm ơn cô nhé. - Ngôn Thần Duật nói rồi bước đi. Khi đến cửa như nhớ ra điều gì, hắn quay lại nở một nụ cười hút hồn, càng hút hồn bao nhiêu thì cô càng chướng mắt bấy nhiêu.
- À quên. Nghe nói cô rất thân với thủ lĩnh tổ chức S đúng không? Thuốc là do tổ chức S điều chế, thuốc giải cô cũng có từ chỗ họ đi. Tôi tin chắc với quan hệ của hai người hắn không lấy tiền thuốc giải đâu, vậy nên tôi cũng không cần trả cho cô nhé. Lần cuối cùng, cảm ơn vì tất cả. Tôi đi đây. Hẹn gặp lại.
- Tên vô sỉ bủn xỉn keo kiệt kia cút đi. Còn gặp lại làm quái gì nữa. A...a...a... - Diệp Tư Tuyết nổi cơn tam bành " Ngạch Phi, em xin lỗi. Em không lấy tiền thuốc cho anh được a~"
----------------------------------------------------------
- Chủ thượng... tôi sai rồi... sẽ không có lần sau. Xin người tha mạng.
Một người đàn ông trên mặt là những vết bầm tím, quỳ xuống đập đầu cầu xin tha thứ làm cho sàn nhà vang lên những tiếng 'Cốp... cốp...' Mặc cho máu trên trán không ngừng túa ra, trên khuôn mặt hoàn toàn là hoảng sợ.
- Sai ở đâu? - Một đôi mắt một đôi mắt đen sắc bén áp bức hướng về phía hắn.
- Tôi không nên bỏ thuốc Ngôn gia chủ, lại sơ sót để ngài ấy thoát được mà rơi vào tay Giang Đình Đình. - Người đàn ông run rẩy lên tiếng, hắn nghe nói Chủ tượng yêu Ngôn gia chủ cho nên mới nhân cuộc tấn công chiếm một thế lực dưới chướng Ngôn gia, không ngờ Ngôn gia chủ lại tình cờ ở đó, lại nhớ đến những gì mình nghe được nên mới nhất thời bỏ thuốc Ngôn Thần Duật, lấy lòng Chủ thượng, nhưng mọi chuyện lại chệch dự tính ban đầu.
- Đoằng.
- Ta ghét người vô dụng, lại càng ghét kẻ tự mình hành động, thu dọn đi.
- Vâng.
Hai tên thuộc hạ đằng sau đi tới kéo cái xác vẫn còn hơi ấm ra khỏi phòng.
Người được gọi là Chủ thượng bước ra ban công để gió vuốt ve mái tóc mình. Cô yêu gió, yêu cái cảm giác gió thổi bay mọi muộn phiền, âu lo. Cô yêu mưa, thích cầm ô dạo một mình dưới mưa, để mưa gột rửa những dơ bẩn của bản thân. Yêu gió, yêu mưa, yêu người con trai ấy... chỉ tiếc trái tim người ấy đã đong đầy một bóng hình khác...
----------------------------------------------------
Giọng hát kết thúc, cô gái lướt từng ngón tay trên phím cây dương cầm. Cô không yêu thích âm nhạc lắm nhưng bởi vì anh đàn rất hay nên cô mới học. Nhưng quả nhiên, không có năng khiếu vẫn là không có năng khiếu, cô đàn chỉ ở mức miễn cưỡng nghe được mà thôi. Vừa rơi nước mắt vừa bật cười ngu ngơ. Cô nhớ vì cô đàn kém mà khiến anh phải cầm tay cô chỉ dẫn từ chút một. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn vì mình học không tốt.
Buông tay thôi, đủ quá rồi.
- Alo. Cho tôi một vé máy đến nước Z vào tối nay.
Phía ngoài cửa, Diệp Tư Tuyết vừa tắt đoạn ghi âm bài hát, vừa lắc đầu.
- Mẫn. Sao cậu phải khổ như vậy a ~
- Ám Nhị, họ đang ở đâu?
- Bar Felix thưa chủ nhân.
- Đến đó. - Vừa nói Diệp Tư Tuyết vừa cất bước ra ngoài.
- Hôm nay ngài không thể thưa chủ nhân. Điều này rất nguy hiểm, Thượng Quan thiếu đã dặn... - Ám Nhất lên tiếng can ngăn.
- Có việc gì để tụi thuộc hạ đi làm là được rồi, chủ nhân. - Ám Tam.
- Ta đi đánh ghen, các ngươi làm được không? - Diệp Tư Tuyết nghiêng đầu hỏi.
- Này...
- Đi thôi. Về trước giờ là được.
- Vâng.
-----------------------------------------------------
Bar Felix nằm ở tầng 99 của một tòa nhà cao tầng hiện đại bậc nhất thành phố. Đây là nơi của những kẻ giàu sang, tầng trên của xã hội. Cũng có tiếng nhạc ầm ĩ, cũng có những vũ cơ xinh đẹp, mọi người cùng nhún nhảy nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó.
Trong căn phòng VIP sang trọng duy nhất, có tám người đàn ông tuấn mỹ ngồi nói chuyện.
- Mấy ngày nay hắc đạo đang hỗn loạn. Có một tổ chức nào đó đang bí mật thâu tóm những thế lực nhỏ lẻ. - Đó là lí do tại sao hôm nay bốn người Lăng Triệt không thể ở bên cạnh Diệp Tư Tuyết.
- Điều tra được gì chưa? - Âu Dương Thụy.
- Chỉ biết thủ lĩnh của bọn chúng được gọi là Chủ thượng, là phụ nữ. - Lăng Triệt nhíu mày.
- Mục tiêu của bọn chúng lần gần đây nhất là Hắc Long dưới trướng Ngôn gia sao? - Lãnh Ngạo.
- Ừ. - Ngôn Thần Duật nghiến răng, dám đụng tới Ngôn gia, lá gan cũng không phải lớn bình thường đâu.
- Nghe nói cậu bị hạ dược. Thất thân chưa vậy? - Lăng Triệt tỏ ra hồ hởi chăm chú nhìn Ngôn Thần Duật.
- May mắn là vẫn chưa. - Ngôn Thần Duật bình thản nhún vai.
- Nhưng tại sao lại là xuân dược, đã tốn công bỏ thuốc thì nên là thuốc độc chết càng nhanh càng tốt chứ. - Hàn Phong.
- Hay cái cô Chủ thượng đó để ý Ngôn gia chủ đây rồi. - Xích Thiên nhếch môi.
- Nghe có lý đấy. - Ngôn Thần Duật nửa đùa nửa thật trả lời.
- Diệp Tư Tuyết cứu cậu? - Âu Dương Thụy.
- Ừ.
- Cậu đã nói gì với cô ấy? - Xích Thiên.
- Chúng ta đều là xử nam.
- Cậu... Xong rồi... xong rồi... - Dụ Thiên Minh bực bội lắc đầu.
- Hả? - Thần Thần Duật.
Trừ Tử Trạch ra những người khác cũng nhíu mày tỏ ra khó hiểu. Dụ Thiên Minh lắc đầu ngán ngẫm, thâm tình dạt dào quay sang nắm tay Tử Trạch:
- Tuyết, chúng ta 'ngủ' chung được không?
- Tôi không thích xử nam. - Tử Trạch lạnh lùng rút tay mình ra khỏi cái móng heo của bạn nhỏ nào đó.
- Tại sao vậy? Nếu lo tôi không đủ kinh nghiệm thì em yên tâm tôi... - Dụ Thiên Minh vội vàng giải thích.
- Không phải kinh nghiệm mà là trách nhiệm? - Tử Trạch.
- Hửm? Là sao? Em nói rõ xem nào.
- Anh sẽ đòi tôi chịu trách nhiệm với tấm thân 'trong trắng' của anh. Con trai thời nay không đơn giản.
Nghe xong sáu người còn lại khóe mắt co giật liên hoàn. Cạn mẹ lời với hai tên này.
- Chẳng phải trước đây các cậu coi thường nhất hạng đàn bà khóc lóc ầm ĩ giở thủ đoạn này sao? - Lăng Triệt.
- Trước đây đúng là vậy. - Tử Trạch gật gù.
- Nhưng bây giờ tớ thấy cách này rất hay. Miễn sao có được cô ấy thì thôi. - Dụ Thiên Minh.
- Thật mất mặt. - Sáu người đồng thanh.
Bất chợt Lăng Triệt ngạc nhiên, chỉ tay về cái bàn ở quầy bar.
- Đó không phải Diệp Tư Tuyết sao?
Cùng lúc đó tại một bàn cách Diệp Tư Tuyết mấy bước chân có một đôi nam nữ đang ngồi. Người đàn ông điển trai, cô gái xinh đẹp.
- Khanh, chúng ta không thể như lúc trước sao? Anh đã từng rất yêu em mà. - Cô gái nghẹn ngào, hai mắt rưng lệ nhưng tuyệt không rơi.
- Đúng như em nói. Chỉ là đã từng mà thôi.
- Chẳng phải yêu là trọn đời trọn kiếp sao?
- Đã là trọn đời trọn kiếp thì sao em lại chia tay? Em không yêu tôi?
- Em...
- Tôi đã từng nghĩ thiếu em tôi sẽ không sống nổi nhưng chẳng phải tôi vẫn sống tốt đấy sao. Lúc đầu đúng là tôi xem cô ấy như hình nhân thay thế em nhưng rồi chẳng biết từ lúc nào cô gái ngốc ấy đã thay thế em trong tim tôi. Với tôi nếu em là rung động đầu đời thì cô ấy là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Yêu em để tôi biết rằng tôi bây giờ còn yêu cô ấy hơn lúc xưa yêu em rất nhiều.
- Em hiểu rồi. Vậy uống với em ly rượu này nhé. Từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa. Cạn ly.
Tần Khanh nhíu mày, qua hiểu biết của hắn về Lạc Na cô sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy.
- Anh không tin em sao? - Lạc Na buồn bã lên tiếng.
- Cạn ly. - Có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.
Lạc Na nhìn Tần Khanh uống hết ly rượu trong mắt loé tia hài lòng.
Bên này Diệp Tư Tuyết nghe hết đoạn đối thoại của hai người họ, chán nản thở dài " Mẫn à, người cậu yêu đúng là người tốt, tốt đến ngu ngốc. Hazzz... nồi nào úp vung ấy chẳng sai. Nhưng ít ra còn cải tạo được. Hay cho 'khắc cốt ghi tâm' của hắn tớ sẽ cho hắn một cơ hội, cũng là cho cậu một hạnh phúc".
- Mở bài nhạc này. - Diệp Tư Tuyết đưa đoạn ghi âm cho Ám Tam.
Sống Kiếp Nữ Phụ Sống Kiếp Nữ Phụ - nhavanngocnghech